
ÔN TẬP NGỮ VĂN 8 – PHẦN VĂN
Theo admin Học văn lớp 9 – CH - https://www.facebook.com/hocvanlop9
Tôi mong các bạn tôn trọng tôi – tác giả khi copy. Đó là hãy ghi rõ nguồn!
Bài 1: “Tôi đi học” – Thanh Tịnh
I. Vài nét về tác giả, tác phẩm:
1. Tác giả:
- Thanh Tịnh, tên khai sinh là Trần Văn Ninh, quê ở Thừa Thiên – Huế, từng dạy học,
viết báo và làm văn.
- “Thanh Tịnh có một phong cách nghệ thuật gần với Thạch Lam. Nhìn chung, văn ông
thiên về cái nhẹ nhàng, dịu ngọt, man mác. Mỗi truyện ngắn như một bài thơ trữ tình
xinh nhỏ lắng sâu”.
2. Tác phẩm:
- Truyện ngắn “Tôi đi học” in trong tập “Quê mẹ” được xuất bản năm 1941.
- Truyện đã thể hiện những tình cảm trong sáng, hồn nhiên, tâm trạng hồi hộp, bâng
khuâng của một em bé trong buổi tựu trường. Em “như một con chim con đứng bên bờ
tổ, nhìn quãng trời rộng muốn bay, nhưng còn ngập ngừng e sợ”.
II. Đề kiểm tra:
Đề bài: Phân tích dòng cảm xúc của nhân vật “tôi” trong truyện ngắn “Tôi đi học”
của Thanh Tịnh
Theo Bồi dưỡng Ngữ văn 8 – NXB Tổng hợp thành phố Hồ Chí Minh.
“Hàng năm, cứ vào cuối thu, lá ngoài đường rụng nhiều và trên không có những đám
mây bàng bạc, lòng tôi lại nao nức những kỷ niệm mơn man của buổi tựu trường…”,
những câu văn ấy của Thanh Tịnh đã xuất hiện trên văn đàn Việt Nam hơn sáu mươi năm
rồi! Thế nhưng “Tôi đi học” vẫn là một trong những áng văn gợi cảm, trong trẻo đầy chất
thơ của văn xuôi quốc ngữ Việt Nam. Không những thế, tác phẩm còn in đậm dấu ấn của
Thanh Tịnh – một phong cách trữ tình nhẹ nhàng, nhiều mơ mộng và trong sáng. Dòng
cảm xúc của nhân vật “tôi” trong truyện vẫn ắp đầy trong tâm trí ta những nét thơ dại
đáng yêu của trẻ thơ trong buổi đầu đến lớp.
Trong chúng ta ai cũng đã từng trải qua ngày tháng đầu tiên của tuổi học trò. Với Thanh
Tịnh, trường làng Mỹ Lí là một mảng ký ức nhiều lần từng trở đi trở lại trong những
trang viết của ông. Câu chuyện “Tôi đi học” rất đơn giản, nhưng làm xúc động tất cả
những ai từng cắp sách đến trường. Giọng kể chuyện bằng lối xưng hô trực tiếp “tôi” của
nhà văn tạo cảm giác gần gũi chân thực, như một bản tự thuật tâm trạng mà dường như
mỗi người chúng ta đều nhận ra mình trong đó.
Nhà văn đã dẫn dắt chúng ta vào không gian êm đềm của mùa thu, trong khung cảnh một
buổi mai đầy sương thu và gió lạnh, để trở về trên con đường làng dài và hẹp, để được
sống lại cảm giác của một cậu bé ngây thơ nép mình bên mẹ, chập chững những bước

chân đầu tiên đến trường. Cảm nhận về sự thay đổi không gian đã khắc ghi đậm nét. Bởi,
chính lòng tôi đang có sự thay đổi lớn: hôm nay tôi đi học. Chắc chắn, đó cũng là cảm
giác của tất cả những ai đã, đang và từng đi học. Hình ảnh ấy thật gần gũi với chúng ta,
giống như lời một câu hát ta đã từng quen thuộc “hôm nay em đến trường, mẹ dắt tay
từng bước” (lời bài hát Đi học của Minh Chính - Bùi Đình Thảo ). Cảm giác của cậu bé
như một con chim non vừa rời tổ, đang ngập ngừng những sải cánh đầu tiên, có chút chơi
vơi nhưng thích thú.
Thật thú vị biết bao khi ta cùng chia sẻ khoảnh khắc được cảm thấy mình trang trọng và
đứng đắn của cậu bé. Cảm giác ấy thực ra đã bắt đầu từ sự thay đổi đầu tiên mà cậu bé rất
hãnh diện vì đi học “oai” hơn nhiều với những trò thả diều hay ra đồng nô đùa, dù rằng
cậu vẫn có thể rất thèm được như thằng Quý, thằng Sơn để được tự do bay nhảy. Bởi lẽ đi
học là được tiếp xúc với cả một thế giới những điều mới lạ: quần áo mới, sách vở mới,
thậm chí oai hơn là được cầm …bút thước mà không để lộ vẻ khó khăn gì hết. Bởi chưa là
người thạo nên cậu bé phải ganh tị và thèm muốn được như chúng bạn.
Trường học quả là một thế giới tôn nghiêm khiến cho cậu bé phải lo sợ vẩn vơ khi ngắm
nhìn và bước chân vào cái nơi vừa xinh xắn vừa oai nghiêm như cái đình làng Hoà Ấp .
Cái – đình – làng là nơi chỉ dành cho quan viên chức sắc, những người lớn mới được vào.
Trường Mỹ Lí có lẽ chỉ dành cho người thạo, còn một cậu bé bước vào sẽ bị choáng
ngợp trước vẻ oai nghiêm của nó, nên cảm giác hồi hộp là điều không tránh khỏi. Cảm
giác được thấy mình trở nên quan trọng hơn cũng khiến cậu trở nên lúng túng. Không
phải chỉ có cậu, mà đó cũng là tâm trạng chung của các cậu trò nhỏ: “Họ như con chim
non đứng bên bờ tổ, nhìn quãng trời rộng muốn bay, nhưng còn ngập ngừng e sợ”. Thật
thú vị khi ta được biết cảm giác thèm vụng và ước ao thầm được như những người học
trò cũ. Có lẽ khi nhớ lại ngày đầu đi học ấy, nhà văn vẫn chưa hề quên những bước chân
run run buổi đầu đời, như lần đầu tiên khám phá ra một thế giới lạ: cái gì cũng to, đẹp và
trang trọng.
Có lẽ trong đời cậu bé, chưa có lúc nào được tiếp xúc với nhiều người lạ đến thế. Nhất là
lại có một ông đốc trang nghiêm nhận học sinh vào lớp. Trong tâm trí của cậu cũng như
bạn bè đồng trang lứa, đó là thời khắc hết sức trịnh trọng, khiến tim như ngừng đập, quên
cả sự hiện diện của người thân và “tự nhiên giật mình và lúng túng” khi được gọi đến
tên. Dẫu cho ông đốc trường Mỹ Lí đã đón các cậu bằng lời nói sẽ, bằng cặp mắt hiền từ
và cảm động thì cũng không đủ giúp các cậu vượt qua phút hồi hộp và căng thẳng. Đoạn
văn tái hiện không khí ấy của Thanh Tịnh cũng không giấu được nụ cười hóm hỉnh với
kỷ niệm đầu đời đáng nhớ, sau lời dặn của thầy đốc “các em đều nghe nhưng không em
nào dám trả lời. Cũng may đã có một tiếng dạ ran của phụ huynh đáp lại”.
Những dòng cảm xúc khó diễn tả đã được nhà văn thuật lại một cách sinh động khiến cho
mỗi một ai khi đã lớn khôn hơn đọc lại không khỏi bật cười trước những tiếng khóc của
các cậu bé lần đầu tiên chính thức không còn được ở bên cạnh người thân, bước vào một
nơi lạ lùng mới mẻ như trường học: “Không giữ được chéo áo hay cánh tay người thân,
vài ba cậu đã từ từ buớc lên đứng dưới hiên lớp […]Một cậu đứng đầu ôm mặt khóc. Tôi
bất giác quay lưng lại rồi dúi đầu vào lòng mẹ tôi nức nở khóc theo. Tôi nghe sau lưng
tôi, trong đám học trò mới, vài tiếng thút thít đang ngập ngừng trong cổ”.

Nhưng cũng rất nhanh chóng, nỗi sợ hãi ban đầu qua đi khi cậu bé được chính thức bước
vào trong lớp học. Cặp mắt tò mò cảm nhận một thế giới mới mà cậu bé bây giờ thấy lạ
lạ và hay hay, để rồi sau đó tự nhiên lạm nhận là vật của riêng mình. Hoá ra đi học cũng
không đáng sợ để cho cậu bé nhanh chóng nguôi ngoai cảm giác chưa bao giờ tôi thấy xa
mẹ tôi như lần này. Trường làng Mỹ Lí cũng giống như đồng làng Lê Xá mà thôi, cũng
có những người bạn tí hon. Cảm giác rất tự nhiên ấy chính là vì cậu bé lại được hoà vào
thế giới của riêng những cậu học trò, vẫn được có những phút ước ao riêng tư với niềm
vui thơ bé. Đoạn văn kết lại tác phẩm thật đẹp trong hình ảnh liên tưởng : “Một con chim
con liệng đến đứng bên bờ cửa sổ, hót mấy tiếng rụt rè rồi vỗ cánh bay cao”. Cánh chim
của đồng nội đã đến với lớp học để làm sống lại kỷ niệm những hôm đi chơi suốt cả
ngày, để lại trở về bao hình ảnh quen thuộc của cánh đồng lúa hay bên bờ sông Viêm.
Con chim con ấy cũng chính là hình ảnh cậu bé buổi đầu đến lớp rụt rè để một mai sẽ
được bay cao vào khung trời cao rộng. Nhưng trước mắt cậu bé giờ đây là phấn trắng,
bảng đen và nét chữ của thầy, để cậu lại nghiêm chỉnh lần đầu trong đời, thể hiện tư cách
cậu học trò ngoan: “Tôi vòng tay lên bàn chăm chỉ nhìn thầy viết và lẩm nhẩm đánh vần
đọc: Bài viết tập: Tôi đi học”. Một trang vở mới sẽ in những nét chữ đầu tiên đầy hứa
hẹn cho một tương lai đang mở ra với những bé thơ.
Ta nhận ra trong mỗi lời văn của Thanh Tịnh một sự trìu mến đặc biệt dành cho những
suy nghĩ và cảm xúc của nhân vật “tôi”. Bởi lẽ, đó chính là kỷ niệm đầu đời của nhà văn
,gắn với thế giới học trò mở ra bao ước vọng. Giọng văn nhẹ nhàng, hình ảnh khắc họa
còn tươi rói bao nhiêu ký ức đầu đời đã làm nên chất thơ lan tỏa trong toàn bộ truyện
ngắn.
Truyện ngắn Tôi đi học của Thanh Tịnh còn đọng mãi trong ta kỷ niệm đầu đời trong
sáng hồn nhiên, ghi lại khoảnh khắc thật đẹp trong tâm hồn tuổi thơ. Những trang văn
tinh tế, giàu sức biểu cảm sẽ còn làm biết bao thế hệ học sinh xúc động.
Bài 2: “Trong lòng mẹ”
Trích hồi kí “Những ngày thơ ấu” của Nguyên Hồng.
I. Vài nét về tác giả, tác phẩm:
1. Tác giả:
- Nguyên Hồng là một cây bút đặc sắc, một gương mặt độc đáo của nền văn học hiện đại
Việt Nam.
- Những tác phẩm đầu tiên của ông hướng về những con người cùng khổ nhất trong xã
hội thành thị Việt Nam đương thời. Nguyên Hồng dõng dạc bênh vực và khẳng định
phẩm chất tinh thần của họ.
- Trong thế giới nhân vật của Nguyên Hồng nổi bật lên là hình ảnh phụ nữ và trẻ em.Ông
thông cảm sâu xa và có quan điểm tiến bộ trong việc thể hiện nỗi đau khổ và khát vọng
của người phụ nữ.
- Gần năm chục năm gắn bó nghệ thuật bền bỉ, Nguyên Hồng có một vị trí quan trọng
trong văn học Việt Nam hiện đại.Ông xứng đáng được coi là nhà văn chân chính của
những người khốn khổ. Một tình cảm nhân đạo thiết tha đối với quần chúng lao động
nghèo thấm đượm trong toàn bộ sáng tác của nhà văn.
2. Tác phẩm:

- Nguyên Hồng viết “Những ngày thơ ấu” vào năm 1938, khi ông vừa tròn 20 tuổi. Đây
là tác phẩm thứ hai của ông.
-“ Trong lòng mẹ” là chương IV của tập hồi kí “ Những ngày thơ ấu”. Ở chương này,
Nguyên Hồng nhớ lại một quãng đời cay đắng thời thơ ấu của mình, trong đó có cảnh
ngộ đáng thương của một đứa trẻ xa mẹ, có tình yêu vô bờ đối với mẹ và niềm khao khát
cháy bỏng được sống trong tình mẹ.
II. Đề kiểm tra:
Đề bài: Cảm nhận về nhân vật bé Hồng trong đoạn trích “Trong lòng mẹ”.
1. Mở bài:
Ngay từ khi mới xuất hiện trên văn đàn Việt Nam trước năm 1945, Nguyên Hồng đã
được bạn đọc yêu quí. Bởi vì từ những tác phẩm đầu tay, nhà văn đã hướng ngòi bút về
những người cùng khổ gần gũi mà ông rất mực yêu thương. Sáng tác năm 1938, “Những
ngày thơ ấu” là cuốn hồi kí ghi lại những rung động cực điểm của chính tuổi thơ tác giả.
Nhân vật bé Hồng trong tác phẩm, đặc biệt là qua chương IV “Trong lòng mẹ” để lại cho
người đọc bao ấn tượng sâu sắc.
2. Thân bài:
* Khái quát ( Dẫn dắt vào bài ):
Là nhân vật chính, nhân vật tự truyện, bé Hồng hiện lên qua tác phẩm như là sự phát
ngôn và hóa thân của nhà văn Nguyên Hồng. Ở chương IV “Trong lòng mẹ”, Nguyên
Hồng nhớ lại một quãng đời cay đắng thời thơ ấu của mình, trong đó có cảnh ngộ đáng
thương của một đứa trẻ xa mẹ, có tình yêu vô bờ đối với mẹ và niềm khao khát cháy
bỏng được sống trong tình mẹ.
a. Trước hết, nhần vật bé Hồng trong đoạn trích mang đến cho người đọc cảm nhận
về một cậu bé với một tuổi thơ cay đắng, bất hạnh, thiệt thòi:
- Sinh ra từ một cuộc hôn nhân không có tình yêu, cái thiệt thòi đầu tiên là cậu phải phải
sớm chứng kiến sự giả dối, lạnh lẽo của một gia đình không hạnh phúc; chứng kiến cuộc
sống âm thầm, vô vị của người cha nghiện ngập. Bố chết, Hồng trở thành đứa trẻ mồ côi.
Mẹ vì cùng túng mà bỏ đi tha hương cầu thực. Hồng trở thành đứa trẻ bơ vơ. Hơn thế,
cậu còn bị “đánh cắp” tuổi thơ khi luôn phải cảnh giác, thức nhọn những giác quan để
chống lại sự xúc xỉa của bà cô độc ác đối với người mẹ đáng thương; luôn phải gồng
mình để tồn tại trong một gia đình mà cái lễ giáo phong kiến, đồng tiền đã làm khô héo
tình máu mủ. Nỗi đau của bé Hồng được thể hiện một cách rõ ràng, cụ thể qua cuộc trò
chuyện với bà cô. Mặc dù bà ta đã cố tỏ ra tử tế, vờ quan tâm hỏi han nhưng qua lời lẽ, cử
chỉ “rất kịch” đã thể hiện rõ sự giả dối, độc ác, sự châm chọc, nhục mạ đối với người mẹ
đáng thương của Hồng, nhằm cố tình “gieo rắc” vào đầu óc cậu, để cậu “hoài nghi,
khinh miệt và ruồng rẫy mẹ”. Quả nhiên, điều ấy đã khiến cậu bé vô cùng đau đớn. Nhận
ra tâm địa của bà cô, cậu cố gắng kìm nén cảm xúc của bản thân, nhưng trước những câu
hỏi, lời nói như châm chích, như dao đâm, như xát muối,lòng cậu như se thắt lại, vừa
thương mẹ vừa thương thân. Nỗi xúc động càng tích tụ càng trào dâng và cuối cùng vỡ òa
thành những giọt nước mắt: “khóe mắt cay cay”, rồi sau đó “nước mắt ròng ròng rớt
xuống hai bên mép, rồi chan hòa đầm đìa ở cằm và ở cổ” và xót xa, cay đắng mà “cười
dài trong tiếng khóc”. Tất cả đã cho thấy cái nỗi đau vượt quá sức chịu đựng của một cậu

bé, nỗi đau của một tâm hồn trẻ thơ cô đơn, lạc lõng, bị hành hạ bởi cái thói xấu của
người thân, thiếu tình thương, phải trải qua một tuổi thơ đầy tủi nhục, đắng cay.
- Thể hiện chân thực những đau khổ mà cậu bé Hồng phải trải qua, tác phẩm tự truyện
của Nguyên Hồng đã cất tiếng nói đấu tranh bênh vực trẻ thơ, làm giá trị nhân đạo trong
sáng tác của nhà văn của những con người cùng khổ có giá trị đặc biệt độc đáo.
- Chịu đựng bao thiệt thòi, giày vò của cuộc đời, liệu bé Hồng có vì thế mà cằn cỗi méo
mó? Câu trả lời đã được thể hiện chân thực trong tình huống bé Hồng xa mẹ và trong
lòng mẹ.
b. Nhân vật bé Hồng còn để lại ấn tượng trong lòng người đọc về một cậu bé có tình
yêu thương mẹ tha thiết:
- Yêu thương mẹ tha thiết, bé Hồng mang niềm khát khao mãnh liệt được sống gần mẹ,
được hưởng trọn tình cảm của mẹ. Tình yêu thương đó trong xa cách đã trở thành nỗi nhớ
da diết. Vì thế, cậu đã toan trả lời “có” ngày sau khi bà cô hỏi có muốn vào Thanh Hóa
thăm mẹ không? Rồi nhận ra ý nghĩa cay độc trong giọng nói và trên nét mặt khi cười
“rất kịch” của bà cô, cậu đã cứng cỏi bảo vệ tình cảm của mình. “Không đời nào tình
yêu thương và lòng kính trọng mẹ tôi lại bị những rắp tâm tanh bẩn xâm phạm đến”. Bé
Hồng tin tưởng vào người mẹ của mình nên đã cười đáp lại bà cô: “Không, cháu không
muốn vào. Cuối năm thế nào mợ cháu cũng về”. Khi bà cô đưa ra hai tiếng “em bé” để
lặng nhục mẹ bé Hồng, thì cậu có một cảm giác đau đớn nhưng không phải đau đớn vì
mẹ mình chưa đoạn tang chồng mà đã có chửa với người khác, mà đau đớn chỉ vì thương
mẹ, chỉ giận là tại sao mẹ phải trốn tránh: “ Tôi thương mẹ tôi và căm tức mẹ tôi sao lại
sợ hãi những thành kiến tàn ác mà xa lìa anh em tôi để sinh nở một cách giấu giếm”.
Như thế, bé Hồng đã hoàn toàn cảm thông với mẹ. Mặc dù còn rất nhỏ, bé Hồng đã
không chịu ảnh hưởng của đạo đức phong kiến. Đó là do có một tình cảm tự nhiên, mạnh
mẽ đối với người mẹ mà cậu vô vàn yêu thương, kính trọng.
- Ngay từ tuổi thơ, bằng những trải nghiệm cay đắng của bản thân, Nguyên Hồng đã thấm
thía sự vô lí bất công và lên án những bất công đó của xã hội: “Giá những cổ tục đã đày
đọa mẹ tôi là một vật như hòn đá hay cục thủy tinh, đầu mẩu gỗ, tôi quyết vồ ngay lấy mà
cắn, mà nhai, mà nghiến cho kì nát vụn mới thôi”. Câu văn với phép so sánh, bằng những
hình ảnh cụ thể, nhịp văn gấp gáp dồn dập đã thể hiện sự phản kháng quyết liệt và cũng
rất hồn nhiên trẻ con của bé Hồng. Sự căm ghét dữ dội những cổ tục ấy chính là biểu hiện
đầy đủ của tình yêu thương dạt dào mà bé Hồng dành cho mẹ mình.
- Có thể nói, trong cảnh ngộ riêng của mình, tình yêu thương của bé Hồng với mẹ thể
hiện trong đoạn trích là một tình cảm vừa thiêng liêng vừa đặc biệt. Bởi tình cảm ấy luôn
bị đặt trong thử thách của cảnh ngộ éo le. Mặc khác, tình cảm của em với mẹ rất giản dị,
chân thành, không mong được đền đáp. Tình cảm đó vô cùng trong trẻo, thuần khiết, sâu
sắc, bền chặt, mang đúng nghĩa của tình mẫu tử.
c. Yêu thương mẹ, bé Hồng khao khát được gặp mẹ và sống trong lòng mẹ.
- Tình cảm của bé Hồng dành cho mẹ không chỉ thể hiện ở tình thương, nỗi nhớ mà còn
được thể hiện cảm động ở những rung động, sung sướng đến cực điểm khi được nằm
trong lòng người mẹ kính yêu mà cậu mong chờ đến mỏi mắt.
- Buổi chiều hôm ấy tan trường, thoáng thấy bòng người ngồi trên xe kéo giống mẹ, cậu
đã chạy theo, gọi bối rối: “Mợ ơi…Mợ ơi…Mợ ơi”. Tiếng gọi bật ra từ tình thương nhớ
mẹ bao ngày dồn nén là tiếng thổn thức của trái tim con trẻ khao khát được yêu thương.
Tiếng gọi bật ra như một phản xạ tất yếu từ trái tim mà lí trí không thể cưỡng lại được,
chứng tỏ hình ảnh của mẹ luôn thường trực trong trái tim cậu bé. Nếu giả sử đó là một sự