YOMEDIA
ADSENSE
Phía cuối con đường - Kì 2
45
lượt xem 2
download
lượt xem 2
download
Download
Vui lòng tải xuống để xem tài liệu đầy đủ
Sự trở về bất ngờ của Gia Huy - trong sự nuối tiếc tình cảm trước đây với Nhi, càng làm mối quan hệ giữa Huy - Nhi và Phong lại trở nên phức tạp... Hoàng hôn xám xịt một màu. Màu của sự tiếc nuối và cô đơn. Hoặc cũng có thể là màu của sự chia tay mãi mã
AMBIENT/
Chủ đề:
Bình luận(0) Đăng nhập để gửi bình luận!
Nội dung Text: Phía cuối con đường - Kì 2
- Phía cuối con đường - Kì 2: Mưa
- Sự trở về bất ngờ của Gia Huy - trong sự nuối tiếc tình cảm trước đây với Nhi, càng làm mối quan hệ giữa Huy - Nhi và Phong lại trở nên phức tạp... Hoàng hôn xám xịt một màu. Màu của sự tiếc nuối và cô đơn. Hoặc cũng có thể là màu của sự chia tay mãi mãi.Huy ngồi ở quán trà sữa quen thuộc, nơi nó và Nhi từng đến, nơi chứa những tháng ngày vui tươi và êm đềm mà nó đã lỡ tay để vụt mất. Những giai điệu của bản tình ca nhẹ nhàng, du dương quán đang bật chỉ làm cho lòng nó thêm não nề, chỉ khiến nó nhớ tới một nụ cười mà thôi. Mưa. Tốt, Huy thích trời mưa. Mưa sẽ rửa trôi tất cả những phiền muộn trong lòng nó. Ước gì là thế! Huy ngồi nhìn đăm chiêu ra ngoài đường, nơi những con người hối hả đi dưới trời mưa. Trong mưa mọi thứ đều hối hả như vậy. Rồi nó giật mình khi thấy một bóng dáng quen thuộc đứng trú mưa gần đó. Cô bé đang run run vì những giọt mưa vô tình làm lạnh da thịt cô bé. ·Là Nhi! - Huy thầm nói. - Cậu ấy làm gì ở đây? Nó chạy lại chỗ Nhi đang đứng và rủ Nhi vào trong quán trú mưa. Như một việc làm tất yếu và như một - thói - quen. ·Cậu ngồi ở đây bao lâu rồi? - Nhi hỏi Huy. ·Khoảng một tiếng.
- ·Như thế đủ gọi là lâu rồi. Thế cậu ngồi ở đây một mình à? Hay đợi ai? Huy im lặng. Phải, nó đang đợi và đang nhớ một người, một nụ cười và một ánh mắt thân quen. ·Tớ đợi… mưa! Huy mỉm cười. Nụ cười luôn cho người ta cảm giác vui tươi ngay cả lúc trong lòng không hề vui chút nào. Nhưng với Nhi nụ cười ấy không còn quen thuộc nữa rồi.
- Rồi cả hai cùng nhìn ra ngoài mưa. Không nói cũng không làm một điều gì khác. Chỉ đơn giản là lặng nhìn mưa và miên man suy nghĩ. Cứ như vậy cho đến khi mưa tạnh. ·Mưa tạnh rồi, tớ phải về thôi. Để tớ trả tiền trà sữa cho cậu nhé! - Nhi đứng dậy. ·Không, để tớ! ·Ừ, vậy cũng được. Cảm ơn cậu... Nhibước đi. Huy lặng nhìn theo như muốn nói một điều gì đó. Nhưng rồi bất chợt Nhi quay lại nhìn nó ·Tớ... tớ vẫn muốn làm bạn với cậu. Được không? ·… Ừ… Mình làm bạn. Huy trả lời một cách ngắn gọn nhưng ẩn chứa một sự níu kéo khôn nguôi. Nhi mỉm cười và bước đi.
- Phong trịnh trọng đặt sổ đầu bài lên bàn giáo viên - một công việc thường ngày của lớp trưởng hay làm. Nó vẫn luôn thế, lớp trưởng gương mẫu của cái lớp 12A1 nổi tiếng này. Từ học tập đến những trò đình đám nhất trường, lớp nó luôn là top đầu tiên được thầy cô chú ý tới. Khen cũng nhiều mà chê cũng không ít. Mỗi ngày một bất ngờ xảy ra và hôm nay không biết có chuyện gì không. Bởi hôm nay là một ngày quan trọng… 24/11. ·Ối mẹ ơi ra mà xem hôm nay con Nhi nhà mình trông khác quá! - tiếng la từ nhà gửi xe của bà Linh tám làm mọi người phải chú ý. Rồi tụi nó nháo nhác ra xem có chuyện gì xảy ra với Nhi mà mặt bà tám tái xám như thế. Nhưng tất cả đều biến sắc khi nhìn thấy Nhi. Cả Huy cũng thế, rất bất ngờ về sự kiện này. Nhi đấy ư? Mái tóc cột nhỏng lên cao nay đã được xõa ra, duỗi thẳng hình chiếc lá. Đôi giày cao gót năm phân. Áo dài thướt tha, tà áo tung bay trong gió (thật ra thì không có nhiều gió đến nỗi áo dài tung bay, chỉ vẽ ra mà thôi). Lại còn gì nữa đây? Đôi môi được tô hồng bởi một lớp son, xinh lạ. Trông Nhi lúc này dịu dàng, duyên dáng khác hẳn Khương Nhi “ngổ ngáo” trước đây. Tụi con trai cứ nhìn Nhi không chớp mắt, hết á ố thì đến cái đoạn cười cười kiểu “ “Cô em”
- mà không phải là bạn thân của Phong thì “anh” đây đã kiss cho một phát rồi.” (Cũng chỉ tại câu tuyên bố xanh rờn của Phong hồi năm lớp 11). Nhi mỉm cười điệu điệu trước bàn dân thiên hạ nhưng ánh mắt vẫn chú ý về phía người đang đứng trong lớp. Hắn nhìn Nhi. Gì? Quay đi không nói một câu ư? Tỏ vẻ khó chịu nữa chứ. Nhi chỉ cần hắn nói một câu thôi, sao cũng được miễn là mở miệng hến ra là được rồi. Nhưng…không. Giờ ra chơi, Nhi cố tình va vào Phong cốt để gây ra sự chú ý của hắn. ·Đi đứng kiểu gì thế hả? ·Ơ… Nhi xin lỗi nha. Nhi vô ý quá phải không? Nhi cười mỉm, nói dịu dàng. Nó lấy tay ven vén lọn tóc rũ xuống, cúi đầu ngượng ngịu. Điệu bộ rất giống tụi con gái ra vẻ thục nữ, chuyên nghiệp không thể tả. ·Gì đây? - Phong nhìn vai áo của mình bị dính son của Nhi do nãy đụng phải, nó cau mày - Tương ớt à? Ghê quá! ·Gì? Tương ớt? Ê, cậu có bị làm sao không mà bảo nó là tương ớt? Hừ… Nhi giận tím mặt, nó bỏ về chỗ ngồi, hậm hực. Phong cũng bỏ đi sau khi buông một câu: ·Lần sau đi đứng cho cẩn thận không đôi giày năm phân kia gãy gót là toi đấy! ·Hứ. Không thèm cậu nhắc khéo. Blêu blêu…
- ·Happy birthday to you! Happy birthday to you! Happy birthday, Happy birthday Happy birthday to you! ·Gia Huy! ·Cậu làm gì mà ngồi thu lu ở đây vậy? ·Tớ… ·Sao? Ngày sinh nhật của mình thì vui lên đi chứ, cái mặt bí xị thế kia trông xí lắm! ·Cậu còn nhớ tới sinh nhật của tớ đấy! ·Sao mà quên được. ·Vậy mà hắn… ·Gì? Ai? ·À, không có gì. ·Đi ăn kem với tớ không? Tớ bao, coi như là quà sinh nhật mừng Nhi bước sang tuổi 18 đi! Ok? ·Ừ….
- Thế là Nhi cùng Huy đi ăn kem. Trong suốt quãng thời gian ấy, tụi nó nói chuyện đủ thứ trên trời dưới đất, ôn lại bao nhiêu kỉ niệm đẹp ngày xưa nhưng vẫn trên tinh thần… LÀ BẠN TỐT CỦA NHAU. Dường như giữa chúng nó không còn bối rối nữa. Tự nhiên như những người bạn. Nhi cảm thấy vui hơn, đỡ phải suy nghĩ đến cái tên kia. Hừm… ·Này, tớ hỏi cậu một câu nhá! ·Ừ, hỏi đi! ·Vy Vy có quan hệ gì với cậu thế? ·Sao cậu không hỏi Vy Vy có quan hệ gì với Thụy Phong í? - Huy nháy mắt. ·Thì sao cũng vậy thôi. ·Gia đình Vy Vy rất thân với gia đình tớ và Thụy Phong. Từ nhỏ ba đứa đã quen nhau rồi. Vì hồi nhỏ xưng anh em theo yêu cầu của ba mẹ nên giờ nhiều lúc cũng lẫn lộn. Lúc xưng tên lúc xưng anh em. ·À, vậy mà tớ cứ tưởng… ·Tưởng Vy là bạn gái của Phong à? ·Ơ…
- ·Ha ha, cậu ấy thích Phong từ lâu lắm rồi. Cứ gặp đứa con gái nào có ý gì với Phong lại giở trò cũ rích xưng “anh” xưng “em” cho mấy cô bạn hụt hẫng í mà. Tính Vy Vy tuy có kiêu kì, đỏng đảnh một tí nhưng cũng tốt nên Nhi đừng lo. ·À… ừ… ·Hơn nữa Phong chỉ coi Vy là bạn thôi, hoặc hơn thế thì là em gái. ·Hả? ·Tớ chắc đấy. Huy nháy mắt cười với Nhi. Rồi Huy chở Nhi đi vòng các con đường quanh thành phố. Hai đứa đi tới tận tối mới về, về tới nhà thì thấy Phong đang chờ ngoài cổng. ·Đi đâu mà bây giờ mới về thế? Hôm nay tui cho ông nhịn đói luôn, đi pha mì gói mà ăn! - Phong gắt lên với Huy khi nó vừa nhìn thấy Huy với Nhi đi về. ·Tui ăn rồi… với Nhi. ·Vậy thì vô dọn nhà đi, nhà cửa bừa bộn đang chờ ông đấy! ·Chẳng phải tui dọn rồi đó sao? Mà giờ tối rồi, chẳng lẽ ông không cho tui nghỉ ngơi? ·Tui nói ông vào dọn nhà thì ông vào dọn đi, lắm chuyện! ·Đồ lí sự, ông ghen thì cứ nói đi sao phải hành hạ tui như thế? ·Ông…
- Huy chạy kịp vào trong nhà khỏi phải ăn nguyên cái táng của Phong. Chỉ còn Phong và Nhi ở ngoài, nhìn nhau mà vẫn còn tức vụ sáng nay. Phong định đưa cho Nhi cái gì đó nhưng nhìn thấy món quà Nhi đang cầm, biết là của Huy, nó lại gấu trong túi quần. ·Tương ớt dính trên miệng vẫn chưa lau à? ·Đã bảo không phải tương ớt mà lị. Son đấy! ·Nhìn xấu wắc. ·Gì cơ? Này, cậu quá đáng vừa thôi chứ, không còn lời nào cho nó dễ nghe hơn à? ·Không. Việc gì phải khen cậu. Cho cậu ăn thứ đường hóa học ấy chỉ tội thêm bội thực. ·Nhưng hôm nay là… ·Là gì? ·Hừ, không thèm nói với cậu nữa, đồ đáng ghét. Nhi hậm hực bỏ vào trong nhà, nó đóng cổng cái rầm. Rồi nó quẳng đôi giày năm phân nó đi nguyên ngày hôm nay vào một xó. Đôi chân nó đã sưng tấy, khổ sở vì đôi giày cao gót này.
- Nhi nằm đừ người ra giường suy nghĩ. Nằm hoài mà nó có ngủ được đâu. Hôm nay là sinh nhật nó thế mà Phong lại quên béng đi mất. Rõ ràng hắn biết nó mong chờ một lời chúc mừng từ hắn, một lời thôi cũng đủ để người ta vui, đàng này… Vậy mà trước đó nó đã tưởng tượng ra đủ thứ. Nào là sáng sớm ra mở cổng đã thấy ai đó bí mật tặng quà, nào là đang đi thì hắn ở đâu bất ngờ xuất hiện chúc mừng nó, nào là chờ đến tận 12 giờ đếm gọi điện hát bài Happy Birthday, vân vân và vân vân… Cuối cùng thì sao nhỉ? Bây giờ đã là 0h30 phút ngày 25/11 rồi vẫn không thấy tăm hơi. Trước đó hai đứa còn gây sự với nhau nữa chứ. Nó cố tình điệu lên một chút, khác lạ một chút so với thương ngày thì đã làm sao? Híc. Một ngày, hai ngày rồi chỉ còn một ngày nữa là đến một tháng trôi qua, Nhi vẫn đụng mặt với Phong từ ở lớp cho đến tận ở nhà thế mà hắn vẫn lờ đi vụ sinh nhật của nó làm nó tức lắm. Rồi Nhi hằm hằm lôi con bạn thân ra trút: ·Tao sẽ nói với Phong tao thích nó.
- ·Hả? - câu nói của con bạn làm Hạ như muốn sặc nước ra ngoài - Mày không còn lí do nào để tự tử hay sao (!!!). Thần kinh mày có vấn đề hay là vì mày yêu quá nên hóa rồ? ·Nói kiểu như mày thi đàng nào cũng như nhau thôi. Hạ xoa đầu con bạn như thể an ủi. ·Thôi mày ạ. Để tao bao mày ly trà sữa cho tỉnh táo nhá! ·Tao quyết rồi đấy, chứ cứ nhịn mãi thế này, rồi nhìn cái mặt lạnh te của Phong, tao chẳng làm được gì cả. ·Nhưng mà… ·Không nhưng nhiếc gì sất. Cái mặt hắn lạnh như băng thế kia, tao không nói đời nào hắn tan (!?!). ·Mày có chắc…Nhưng mà mày có chuẩn bị lỗ để chui xuống chưa? ·Sax… (lúc này thì người sặc ra nước chính là Nhi). Mày còn là bạn tao không Hạ? ·Ừ, tất nhiên là còn. Nhưng chính vì còn nên tao mới lo hậu sự trước cho mày kẻo lúc nói ra mày không có chỗ mà chui. Mày có nghĩ đến việc Phong sẽ đối xử với mày ra sao sau khi mày nói chưa? Uh nhỉ? Nhi chưa từng nghĩ đến chuyện đó.
ADSENSE
CÓ THỂ BẠN MUỐN DOWNLOAD
Thêm tài liệu vào bộ sưu tập có sẵn:
Báo xấu
LAVA
AANETWORK
TRỢ GIÚP
HỖ TRỢ KHÁCH HÀNG
Chịu trách nhiệm nội dung:
Nguyễn Công Hà - Giám đốc Công ty TNHH TÀI LIỆU TRỰC TUYẾN VI NA
LIÊN HỆ
Địa chỉ: P402, 54A Nơ Trang Long, Phường 14, Q.Bình Thạnh, TP.HCM
Hotline: 093 303 0098
Email: support@tailieu.vn