PR -----Bình Minh Mưa
lượt xem 3
download
Cuộc đấu tranh giữa con người cá nhân và con người xã hội là một cuộc đấu tranh bất diệt. Có khi cái phi ngã chiến thắng và đẩy ta xuống những bờ tuyệt vọng… Hương ngồi trầm tư bên ly trà sắp nguội ngắt. Đã thành một thói quen, tuần nào cô cũng phải tới đây vài lần để nhấm nháp những vị trà là lạ, tự thưởng cho mình đôi giờ thư giãn đầu óc, không nghĩ gì cả, quên hết; cho dù sáng mai cô sắp có một cuộc thương lượng gay go với một tay nhà báo...
Bình luận(0) Đăng nhập để gửi bình luận!
Nội dung Text: PR -----Bình Minh Mưa
- PR -----Bình Minh Mưa
- Cuộc đấu tranh giữa con người cá nhân và con người xã hội là một cuộc đấu tranh bất diệt. Có khi cái phi ngã chiến thắng và đẩy ta xuống những bờ tuyệt vọng… Hương ngồi trầm tư bên ly trà sắp nguội ngắt. Đã thành một thói quen, tuần nào cô cũng phải tới đây vài lần để nhấm nháp những vị trà là lạ của **********, tự thưởng cho mình đôi giờ thư giãn đầu óc, không nghĩ gì cả, quên hết; cho dù sáng mai cô sắp có một cuộc thương lượng gay go với một tay nhà báo ngông nghênh đi chăng nữa. Nhiều lúc Hương băn khoăn không biết mình có chọn nhầm nghề không. Một cô gái mơ mộng, yêu văn chương, từng thao thức cả đêm không ngủ khi đọc xong truyện Tuyết của Pau, từng làm hàng tập thơ tình mà giờ đọc lại còn thấy tức cười. Có lúc Hương tưởng mình sinh ra để làm một người viết. Hồi sinh viên cô cũng từng gửi bài cho nhiều báo và nhận những khoản tiền nhuận bút đủ để có một cuộc sống thoải mái khi đi học. Ra trường, lang thang đi xin việc một vài nơi như bất cứ ai để rồi cuối cùng rơi tõm vào công việc này. Cô có sở trường với nó, một thứ năng khiếu của những con người ngôn ngữ, song không hiểu sao cô thấy phát ớn. Cô vẫn chưa quen với cảm giác của một người biếng nhác vô công rồi nghề khi ngồi ở một quán cà phê sang trọng đợi gặp một tay trễ hẹn hay những buổi sáng phóng xe điên cuồng đi liên hệ công việc. Ôi công việc! Hình như cái
- thời mà người ta thích gì làm nấy đã qua từ lâu rồi. Còn bây giờ, người ta phải làm cả những cái mà người ta không thích, bám lấy nó như một thứ phương tiện sinh nhai. Cô không thể là người viết, Hương hiểu điều đó và bỏ qua những ước mơ trẻ con phi thực tế để lao vào vòng xoáy mưu sinh. Quán trà không đông lắm. Không gian mờ ảo bởi những ánh đèn lồng và có tiếng cổ tranh réo rắt. Nhưng chẳng có ai ngồi một mình như Hương. Cô chiếm một góc khuất của quán trên tầng ba, có thể phóng tầm mắt ra xa xa mà suy tưởng. Cốc trà để trước mặt làm Hương có một cảm giác cổ điển. Có thể đêm nay cô sẽ viết điều này vào nhật ký, thứ duy nhất còn chứng tỏ Hương là một người viết. Cuốn nhật ký được Hương giữ cẩn thận, bìa bọc bằng một thứ giấy đắt tiền. Cô xem nó như một người bạn, người duy nhất còn biết tới giấc mơ viết lách của cô. Hương sực nhớ ra mình không có tri kỷ. Những mối quan hệ ngập ngụa hàng ngày, những đồng nghiệp nói cười rổn rảng mỗi khi đi ăn trưa hay làm chầu cà phê chiều không thể giúp cô xua đi cái cảm giác trống trải đến tê người mỗi khi đối diện với đêm. Hai mươi tư tuổi, không còn là quá sớm để nghĩ về tương lai, về … mọi thứ. Hình như trong bất cứ ai cũng tồn tại song song hai bản thể: cái tôi đáng ghét kêu gào những lợi ích của mình trong khi nửa còn lại phải cố khổ sở chống chọi để nhét mình vào xã hội rộng lớn. Trong Hương, hai nửa đó nhiều lúc như muốn cắn xé nhau, chúng đấu tranh và gào khóc khiến Hương muốn tuyệt vọng. Nhưng thôi, hãy quên đi
- logic phức tạp của những nơ-ron. Cô ngồi đây bên ly trà có nắp đậy của Trung Hoa thơm thơm mùi hoa hồng, mỗi khi uống phải lấy nắp gạn cặn trà, chẳng cần nghĩ gì hết và phóng tầm mắt ra không gian khoáng đãng trước mặt… Chẳng nghĩ tới gì hết, ngay cả một tri kỷ hay sao?! Hương đem theo quyển Pauxtôpxki bìa và giấy vàng vàng xuất bản từ thế kỷ trước. Quyển sách là ‘tri kỷ’ của Hương, từ lâu lắm rồi. Từ một buổi chiều cô lục lọi trong đống sách cũ bên đường ra một tập truyện ngắn có cái tên khiến bất cứ một cô bé lãng mạn nào xiêu lòng: Bình minh mưa. Kể từ đó, cô đem theo quyển sách bên mình. Mỗi khi buồn cô lại giở vào đúng trang sách vẫn còn hằn lại vết gân lá của một chiếc lá ai đó từng kẹp vào, trang cuối cùng của Bình minh mưa. Anh ngờ rằng nàng chỉ nói độc một tiếng: ‘Vô ích’. Hương vẫn mong chờ một bình minh mưa bất ngờ mang đến một chút nhẹ nhàng, như mùi nước hoa trong căn phòng nhỏ mờ tối, hay những bậc thang gỗ mục loà xoà những cành lá sũng nước trên đầu. Cô quên những điều đó chưa nhỉ? Vô ích thôi! Hình như chúng là cái gì đó nhạt nhoà, nực cười và vô duyên lắm giữa cuộc sống bộn bề, giữa những mối quan hệ cần giải quyết hàng ngày của cô. Vì thế nên cô quên mất chúng, như một cô gái nhà quê ra thành phố và bắt đầu quên mất ấm chè xanh mình vẫn đun mỗi buổi sáng cho bà. Cuộc sống mà! Như người Pháp vẫn nói. Câu nói này vô duyên và nguỵ biện lắm. Nhưng Hương vẫn phải dùng nó để trấn an mình.
- Trong ánh đèn lồng đo đỏ, Hương căng mắt đọc những dòng chữ trên trang giấy nâu vàng mà cô gần như thuộc làu. … Anh có cảm giác mình đang sống trong một giấc mơ nhẹ nhàng nhưng vững chắc… Với cô có gì là vững chắc đây?! Tương lai còn quá dài. Và cô vẫn hầu như tay trắng với những ước vọng trẻ con phi thực tế. Tỉnh lại mau! Mày không có quyền từ bỏ những cơ may mà cuộc sống mang lại. Người viết ư? Nhảm nhí! Gió thổi làm tóc Hương rối bù và mắt cô cay đến nỗi nước mắt chảy ra giàn dụa. Lần sau sẽ không ngồi chỗ gió này nữa, Hương tự nhủ trước khi sống mũi cô đột nhiên cay sè không thể kiềm chế nổi. Hương chợt nhớ đến cuộc hẹn ngày mai. Một nhà báo tại một toà báo danh tiếng muốn viết về vụ xuất nhầm sản phẩm kém chất lượng mới đây của công ty. Đây là chuyện nội bộ nhưng không hiểu sao tay kia biết được. May là Hương biết tin kịp và đang cố cù rủ để hắn viết theo hướng khác mềm mỏng hơn, tránh gây ra những dư luận không đáng có. Cô đã gặp hắn ba lần và gần như thuyết phục được tay nọ. Giám đốc rất khen ngợi Hương, bảo rằng sắp tới có thể cô sẽ được làm trợ lý phụ trách toàn bộ ban PR của công ty. Tốt đẹp quá! Nhưng Hương thấy ghê với chính mình. Cô lươn lẹo, nói năng luồn lách như một con chuột trũi qua khỏi vòng bao vây của kẻ thù. Bản ngã của cô đấy ư? Hay chỉ là lớp vỏ bọc xã hội! Mai là buổi gặp quyết định. Mà thôi, cũng chẳng cần nghĩ
- tới làm gì. Gió thổi bớt mạnh rồi. Và bây giờ thì còn mát nữa… °°° Đã hơn chín giờ, Hương đưa tay che miệng ngáp. Trong lúc nheo nheo mắt cô tự nhiên chú ý đến một người con trai ngồi bên tay phải cách cô hai bàn. Hắn cũng đi một mình, Hương nghĩ. Ý nghĩ đầu tiên đến với Hương khiến cô đột nhiên phấn chấn lên như vừa tỉnh dậy sau một giấc ngủ thư giãn rất ngắn. Tại sao cô không chú ý từ đầu nhỉ? Có lẽ hắn vào lúc cô đang mải mê nghĩ tận đâu. Và còn lạ hơn nữa là hắn cũng đang đọc một quyển sách, mà chỉ mới nhìn hình dáng Hương đã biết ngay đấy là quyển sách gối đầu giường của cô. Bình minh mưa ư?! Trùng hợp kỳ lạ quá! Hắn đang đọc đến truyện gì nhỉ? Giá mà mình biết hắn đang đọc truyện gì. Nếu là Tuyết thì có lẽ hắn đọc đến đoạn chàng lính Nhicôlai trở về nhà và đứng ở phong đình đã được dọn sạch tuyết, bởi vì trên miệng hắn nở một nụ cười ngạc nhiên thú vị. Đúng là đoạn ấy rồi… Hương chỉ muốn chạy lại chỗ người con trai nói thật rõ ràng với hắn, từng từ một, giọng đầy bí mật và mắt nheo lại tinh nghịch: “Đúng là anh đang đọc Tuyết rồi”. Nhưng cô vẫn ngồi im. Gió lại thổi thật mạnh. Hương nghe tiếng chuông cửa kêu leng keng trong đầu… Hình như chàng Nhicôlai đã bước vào nhà. Đã khuya rồi và cốc trà đã nguội ngắt từ lâu. Về, và ngày mai sắp đến.
- Từ quầy tính tiền Hương ngoái nhìn lại chỗ bàn có người đọc sách. Không biết hắn có tin vào Bình minh mưa không nhỉ? Chắc là tin thôi. °°° Hương nhìn tay nhà báo với ánh mắt thiếu thiện cảm hơn bình thường. Cô muốn cãi nhau với hắn khủng khiếp. Giá mà được cãi nhau một trận với hắn. Nhìn kìa! Hắn cười nhăn nhở bên ly cà phê mà chốc nữa cô phải tính tiền, miệng phì phèo thuốc. Cái kiểu hắn cười và giọng ngọt như đường hoá học của hắn khiến Hương lộn mửa. Nửa giờ sau Hương không hiểu mình nói gì nữa, chỉ biết là sau đó cô thấy thoải mái như vừa rũ bỏ một cái gì nặng nhọc lắm lắm. Tay nhà báo nghe cô cãi lại hắn với ánh mắt tròn xoe của một đứa con nít bị giật mất đồ chơi. Hắn cứ tưởng hắn là kẻ thắng thế. ... Một tháng sau, Hương thôi việc; và trong lúc tìm một công việc khả dĩ, đi uống trà ********** một tuần mấy lần cũng đã là quá xa xỉ với cô. Điều đó là lâu dài, có thể là mãi mãi … Chú thích:
- - PR: trong truyện này chỉ người chuyên phụ trách việc xử lý êm đẹp và có lợi những quan hệ xã hội phát sinh của một doanh nghiêp với công chúng, giới truyền thông, báo đài… Những người này thường khéo léo và nhạy bén trong ứng xử. - K. Pauxtôpxki: nhà văn Liên Xô nổi tiếng với những truyện ngắn đậm chất nhân văn, vẻ đẹp của tình yêu và hy vọng. Ông là người đã tô điểm cái tôi cá nhân trong vẻ đẹp chung XHCN. Các truyện ngắn: Bình minh mưa, Tuyết, Cầu vồng trắng, Lẵng quả thông, Chiếc nhẫn bằng thép … và nhiều truyện ngắn hay khác. Ông còn viết một số tiểu thuyết như Vịnh mõm đen, Câu chuyện phương Bắc hay các ‘bút ký’ Bông hồng vàng, Một mình với mùa thu. - Những câu in nghiêng trong truyện được trích từ: Bình minh mưa, Tuyết và Cầu vồng trắng.
CÓ THỂ BẠN MUỐN DOWNLOAD
Chịu trách nhiệm nội dung:
Nguyễn Công Hà - Giám đốc Công ty TNHH TÀI LIỆU TRỰC TUYẾN VI NA
LIÊN HỆ
Địa chỉ: P402, 54A Nơ Trang Long, Phường 14, Q.Bình Thạnh, TP.HCM
Hotline: 093 303 0098
Email: support@tailieu.vn