Quy định thuần Việt
lượt xem 3
download
Sau khi trả lời một loạt các câu hỏi có liên quan lẫn không liên quan tới chuyên môn, nàng cũng đi đến câu hỏi cuối cùng của buổi phỏng vấn. Giám đốc trẻ chưa vội hỏi cô liền mà anh ta vừa nhìn cô vừa ngã người ra sau ghế (biểu hiện mà nàng đọc trong các cuốn cẩm nang hướng dẫn đi xin việc, người ta nói rằng người phỏng vấn có vẻ chán bạn và không muốn tiếp tục cuộc phỏng vấn nữa) làm cho nàng nghĩ rằng mình không có cơ hội được chọn. Nàng khẽ...
Bình luận(0) Đăng nhập để gửi bình luận!
Nội dung Text: Quy định thuần Việt
- Quy định thuần Việt TRUYỆN NGẮN CỦA ĐẶNG THANH NHÂN Sau khi trả lời một loạt các câu hỏi có liên quan lẫn không liên quan tới chuyên môn, nàng cũng đi đến câu hỏi cuối cùng của buổi phỏng vấn. Giám đốc trẻ chưa vội hỏi cô liền mà anh ta vừa nhìn cô vừa ngã người ra sau ghế (biểu hiện mà nàng đọc trong các cuốn cẩm nang hướng dẫn đi xin việc, người ta nói rằng người phỏng vấn có vẻ chán bạn và không muốn tiếp tục cuộc phỏng vấn nữa) làm cho nàng nghĩ rằng mình không có cơ hội được chọn. Nàng khẽ hít một hơi thật sâu để chờ đón câu hỏi cuối cùng: “Nếu công ty yêu cầu mặc trang phục áo dài và áo bà ba đi làm mỗi ngày thì em có thích không?”. Trời ơi, tưởng đâu câu hỏi gì hóc búa hoặc thử test IQ hay nghiệp vụ gì nữa, chứ mấy vụ trang phục này có gì đâu mà không thích. Nàng cười và khẽ gật đầu trả lời dạ thích một cách duyên dáng mong cố tạo thêm điểm cho vị trí tiếp tân mà nàng đang phỏng vấn. Nàng nín thở chờ đợi. Tên giám đốc trẻ gật đâu và nói chúc mừng em khi nào em có thể đi làm được. Nàng hẹn đầu tuần sau vì theo nàng thì đó là đầu tháng và cũng là một khởi đầu mới ở một công ty mới. Thế là nàng đã bước chân qua công ty thứ ba sau khi gắn bó không bao lâu ở công ty thứ nhất cũng như đã chán nản chia tay công ty thứ hai. Công ty thứ nhất là một công ty nhỏ nên nàng phải kiêm thêm nhiều công việc không tên mà lương thì bèo bọt nên nàng chỉ làm ở đó được sáu tháng. Còn ở công ty thứ hai thì nàng làm cũng được một năm. Sở dĩ nàng nghỉ làm ở đó vì nàng muốn thay đổi môi trường làm việc và tìm cơ hội thăng tiến. Khả năng tiếng Anh của nàng cũng đã cải thiện nhiều nhờ nàng đã chăm chỉ đi học ở một trung tâm có uy tín và chất lượng. Mà công ty thứ hai này của nàng làm cả đời không sử dụng tiếng Anh, đối tác phần lớn là các cơ quan nhà nước hoặc là công ty trong nước, đó là một nguyên nhân để nàng ra đi. Với lại nàng cảm thấy buồn tẻ với những người đồng
- nghiệp không cùng độ tuổi với mình. Nàng trẻ, đẹp mà tối ngày cứ phải nghe mấy chị đồng nghiệp lớn tuổi bàn chuyện chồng con làm nàng phát mệt cũng như mấy ông anh đã có vợ, thường chọc ghẹo nàng một cách thô bỉ hơn là lả lơi ong bướm như những chàng trai độc thân. Phải thay đổi! Đơn xin việc được gởi lên sếp một cách nhanh chóng… Nàng nghĩ vẩn vơ về những công ty trước sau khi ăn trưa cùng với cô tiếp tân cũ của công ty. Ngày đầu tiên nên nàng nhận bàn giao công việc là chính. Nàng có ba ngày để nhận bàn giao từ người cũ. Một lý do đơn giản nàng biết được vì sao người cũ không tiếp tục công việc này nữa đó là cô ta chán ngấy với mấy cái bộ áo dài, áo bà ba mà sếp bắt buộc phải mặc. Nàng nghĩ trong đầu có gì đâu mà chán trời, giống như mặc đồng phục thôi mà. Vậy chứ giáo viên, nhân viên ngân hàng họ cũng mặc đi làm mỗi ngày đó có sao đâu. Người ta mặc được chắc mình cũng sẽ mặc được mặc dù thiệt tình là mình cũng không thích mặc áo dài. Theo nàng mặc áo dài thì không phô hết được những cái đẹp trên cơ thể, nhưng thôi kệ, công việc mà! Nàng tiếp nhận bàn giao và chạy việc khá tốt. Thực ra thì những công việc của một tiếp tân nàng cũng đã làm qua. Nghe điện thoại và nối máy tới người cần gặp, nhận và chuyển fax, giấy tờ hoặc chào đón và dẫn khách vào phòng khách,… Nếu nói nhân viên tiếp tân là bộ mặt của công ty thì nàng chính là người mà công ty tìm kiếm. Nói tìm kiếm cho có phần quan trọng vì thực ra yêu cầu công việc không đòi hỏi thật nhiều kỹ năng cũng như kiến thức chuyên môn của những vị trí cao cấp khác, chẳng hạn như trưởng phòng hay phó giám đốc… Bên cạnh sự chuyên nghiệp về công việc thì nàng có một gương mặt ưa nhìn, nụ cười thân thiện và nhất là giọng nói của nàng ai lần đầu nghe qua điện thoại cũng đều muốn gặp mặt. Nàng không thuộc dạng chân dài tới nách như những cô hoa hậu nhưng cũng đủ chuẩn để ngồi ở quầy tiếp tân của bất cứ công ty nào. Chính vì những điều đó mà nàng đã được kí hợp đồng chính thức sau một tháng thử việc và hưởng trăm phần trăm lương. Giám đốc trẻ còn hứa hẹn sẽ có nhiều cơ hội thăng tiến cho nàng ở tương lai nếu nàng làm tốt và có ý chí cầu tiến. Giám đốc trẻ có vẻ hài lòng với sự làm việc của nàng lắm. Thỉnh thoảng trong những cuộc tiếp khách với đối tác, giám đốc còn dẫn nàng theo. Nàng không lấy điều đó làm hãnh diện, vì nàng biết rõ những tên giám
- đốc thường dẫn theo người đẹp (thường là thư kí riêng) bên cạnh mình trong những buổi tiếp khách cũng giống như họ mang theo một món trang sức vậy thôi. Đôi khi nàng còn nghĩ một cách tiêu cực rằng mình đang bị lợi dụng nhưng rồi lại tự an ủi bản thân thôi kệ coi như một mảng của công việc mà mình phải làm… Từ cái ngày nàng dối lòng trong buổi phỏng vấn với giám đốc trẻ để được nhận vô cái công ty này làm việc thì nàng đành phải xếp lại những cái váy đẹp vào trong tủ. Thỉnh thoảng nàng mới có dịp để diện váy và phô bày đôi chân nõn nà với biết bao cặp mắt thèm thuồng lộ liễu của những gã trai. Còn thường ngày nàng vẫn phải kín từ đầu đến chân trong những bộ áo dài tha thướt vào những thứ hai, tư, sáu; và những bộ bà ba ôm khít vòng một và hông áo xẻ cao không kém phần gợi cảm vào những thứ ba, năm. Nhiều lúc nàng nghĩ chắc giám đốc trẻ của nàng bị khùng. Có không ít lần nàng phải ngượng ngùng với sự ngạc nhiên lẫn thích thú của một vài đối tác nước ngoài khi đối diện với nàng ở quầy tiếp tân. Càng tệ hại hơn nữa là một vài tình huống dở khóc dở cười mà nàng gặp phải với những bộ trang phục mà theo giám đốc trẻ nói là nó thể hiện rõ nhất nét đẹp của dân tộc. Ừ thì nét đẹp dân tộc! Có lần nàng vô cùng ngại ngần khi đi tiếp đối tác nước ngoài với sếp và một anh nhân viên kinh doanh bởi tất cả những người khách đều chú ý đến nàng và tỏ vẻ ngạc nhiên với bộ đồ nàng đang mặc. Ấy vậy mà giám đốc trẻ cứ luôn miệng nhắc đi nhắc lại đó là trang phục truyền thống của Việt Nam. Một lần nàng mặc áo dài vô bar mới ghê chứ! Áo dài tuy vướng víu nhưng không quá khác biệt với nhịp sống Sài Gòn. Khủng khiếp hơn là khi nàng mặc áo bà ba đi ra khỏi quầy tiếp tân tới những nơi đông người. Bữa đó nàng đi tiếp đối tác với sếp ở một nhà hàng sang trọng, tiếp ở phòng VIP. Nàng đi vệ sinh nên vô sau một mình. Thấy nàng chuẩn bị đẩy cửa phòng VIP thì nhân viên phục vụ gọi nàng giật ngược. Chị ơi, chỗ của chị ở dưới này nè chị ơi! Nàng tưởng đâu thằng phục vụ nói chuyện với ai nên vẫn cứ tự nhiên đẩy cửa. Thằng phục vụ chạy lại gạt tay chị nói. Chị ơi đó là phòng của khách, guide có chỗ ưu tiên free ở bên đó chị! Nàng nhìn thằng phục vụ một cách bực bối. Dạ thưa em, tôi đi tiếp đối tác của tôi chứ tôi không phải guide dẫn khách! Thằng phục vụ xanh mặt lí nhí. Em
- xin lỗi, tại em thấy chị mặc trang phục giống guide ở mấy công ty du lịch ở miền Tây. Nàng nhìn thằng phục vụ rồi thở mạnh một cái đẩy cửa phòng VIP đi vào… Từ sau cái sự cố tour-guide đó, nàng hạn chế tối đa việc đi ra ngoài nếu bữa đó nàng mặc đồ bà ba. Cho dù sếp có nói như thế nào nàng cũng không đi là không đi. Việc mặc bà ba, đội nón bảo hiểm cỡi Attila đi ngoài đường của nàng là cũng khác người lắm rồi nói chi đi tới những nơi đông người. Nhưng mà ngoài đường thì mạnh ai nấy đua cho kịp giờ nên chẳng có ai quan tâm đến nàng, bởi vậy nên cũng tạm chấp nhận được. Nàng lựa thời cơ thỏ thẻ với giám đốc trẻ kêu dẹp trang phục ba ba đi, chỉ mặc áo dài thôi, vậy cũng đẹp mà. Nhưng giám đốc là sếp mà sếp lại thích cái qui định đó thì mới chết. Phải giữ gìn vẻ đẹp truyền thống, biết đâu mai mốt sẽ có người bắt chước theo cách làm của tôi thì sao! Sếp ơi, mấy đứa tour-guide ở miền Tây nó giữ được rồi, em ở Sài Gòn mà ăn mặc vậy thì kẹt cho em quá vì nhiều khi sau giờ làm em có việc phải đi chỗ này chỗ kia nữa. Chính sự khác biệt đó mà biết đâu công ty chúng ta được người khác nhớ đến thì sao. Nhớ đến một công ty mà văn hóa công sở đậm đà bản sắc dân tộc. Một văn hóa thuần Việt. Nhưng mà em ngại lắm sếp ơi! Sếp nhìn nàng hỏi từng tiếng chậm rãi. Không phải hôm bữa phỏng vấn em nói là thích mặc như vậy sao? Thế là không có gì lung lay được sếp rồi… *** Nàng đang ngồi ngáp dài ngán vắn sau khi ăn trưa xong thì con bạn của nàng gọi. Mày có vô facebook không? Tao mới thấy cái hội này vui lắm nè! Hội gì vậy? Hội NHỮNG NGƯỜI CÓ CẢM XÚC MÃNH LIỆT KHI NGẮM PHỤ NỮ MẶC ÁO DÀI HOẶC ÁO BÀ BA, mày coi giới thiệu cho sếp mày vô cái hội này được à! Con bạn cười hả hả trong điện thoại. Nàng kêu con ban, mày gởi link cho tao đi để tao giới thiệu cho ổng. Nàng mất cả buổi trưa để xem coi cái hội đó nói gì. Phần lớn những những người nhấn like là nam giới. Và tất cả những hình post lên wall đều là hình phụ nữ mặc áo dài hoặc áo bà ba. Càng ngạc nhiên hơn khi nàng thấy hình của mình của mình trên đó, và admin của cái trang đó lại chính là giám đốc trẻ. (mặc dù giám đốc trẻ không để thông tin cá nhân thật nhưng nàng vẫn biết được chính xác). Nàng rú lên trong điện thoại với con bạn, giới thiệu gì nữa, ổng là admin cái trang đó đó mày ơi! Con bạn vô cùng thích thú với cái thông tin
- của nàng. Còn nàng thì đang nghĩ có thể giám đốc trẻ mắc một căn bệnh gì đó chăng? Chẳng lẽ hắn ta chỉ có cảm xúc và kích thích giới tính khi ngắm phụ nữ trong trang phục phụ nữ truyền thống. Nàng nhớ có lần nàng đọc ở đâu đó trên mạng một thông tin tương tự như thế. Nàng đang cố phân tích xem việc giám đốc trẻ bày ra cái quy định trang phục là để thỏa mãn thị giác tầm thường của hắn hay là hắn có thiện chí giữ gìn bản chất thuần Việt mà hắn vẫn thường nói…Nàng hoang mang quá, không biết có nên tiếp tục công việc ở đây nữa hay không. Nhưng mà trước giờ nàng cũng đâu có bị quấy rối tình dục hay cử chỉ thân mật nào từ giám đốc trẻ đâu. Nếu mà chuyển chỗ làm thì lý do cũng không phải giám đốc trẻ làm admin cái hội đó mà vì nàng đã chán ngán với những bộ trang phục truyền thống này rồi. Giờ nàng chỉ thích mặc váy thôi. Váy ngắn, váy dài, váy liền áo, váy rời áo gì cũng được. Nàng muốn quá đi mất… *** Em còn hỏi gì nữa không? Buổi phỏng vấn đã đến lúc kết thúc. Nàng ngồi thẳng lưng lên, hai bàn tay bắt vào nhau, hai chỏ tay để trên thành ghế hỏi hai người ngồi dối diện mình, anh chị cho em hỏi công ty mình có bắt buộc mặc áo dài hay áo bà ba đi làm không ạ! Hai người cùng trả lời không em à! Nàng thở phào nhẹ nhõm… *** Đầu tuần sau và cũng là ngày đầu tháng, nàng mặc váy xòe, tự tin bước vào làm ở công ty thứ tư…
CÓ THỂ BẠN MUỐN DOWNLOAD
-
Đánh giá mức độ hài lòng của khách hàng đối với dịch vụ tại Khách sạn Novotel Nha Trang
6 p | 305 | 21
-
Cổ kính Malacca Malaysia
4 p | 65 | 6
-
Tiềm năng và định hướng khai thác để phát triển du lịch sinh thái tại khu bảo tồn thiên nhiên kẻ gỗ (Hà Tĩnh)
11 p | 88 | 6
-
Một Ngày Lễ Vu Lan Sầu Thảm
7 p | 100 | 5
-
Người Thuận Tai Trái
5 p | 67 | 3
Chịu trách nhiệm nội dung:
Nguyễn Công Hà - Giám đốc Công ty TNHH TÀI LIỆU TRỰC TUYẾN VI NA
LIÊN HỆ
Địa chỉ: P402, 54A Nơ Trang Long, Phường 14, Q.Bình Thạnh, TP.HCM
Hotline: 093 303 0098
Email: support@tailieu.vn