YOMEDIA
ADSENSE
Run (Chạy trốn)
54
lượt xem 3
download
lượt xem 3
download
Download
Vui lòng tải xuống để xem tài liệu đầy đủ
"Giày thủy tinh đưa Lọ Lem đến với hoàng tử, định mệnh đưa chúng tôi lại gần nhau. Tôi có thể yêu anh như thế này mãi được không? Không, chắc chắn là không thể. Vậy nên, thứ hạnh phúc mãi mãi trong cổ tích chỉ là giả tạo.
AMBIENT/
Chủ đề:
Bình luận(0) Đăng nhập để gửi bình luận!
Nội dung Text: Run (Chạy trốn)
- Run (Chạy trốn) "Giày thủy tinh đưa Lọ Lem đến với hoàng tử, định mệnh đưa chúng tôi lại gần nhau. Tôi có thể yêu anh như thế này mãi được không? Không, chắc chắn là không thể. Vậy nên, thứ hạnh phúc mãi mãi trong cổ tích chỉ là giả tạo. Một thứ giả tạo ngọt ngào chết người..." Giống như Ta sẽ lại bên nhau (Ngoại truyện của Song Tuyết), Run cũng là ngoại truyện. Vấn đề là cái truyện chính nó còn chưa ra T_T Vậy nên đọc thấy mơ hồ cũng đừng thắc mắc nha! One-shot : Run (Chạy trốn) Tác giả : ST.Suzzie
- Vài ngày trước, tôi tình cờ đọc được một câu truyện cổ tích của đứa bé nào đó bỏ quên trên ghế. Câu chuyện về nàng Lọ Lem có lẽ đã quá quen thuộc, nhưng câu kết chuyện lại làm tôi băn khoăn mãi. “Sau đó hoàng tử đưa nàng Lọ Lem về lâu đài của mình, và họ sống bên nhau hạnh phúc mãi mãi”. Cổ tích thì vẫn chỉ là cổ tích… Bởi có cái gì được gọi là “hạnh phúc mãi mãi” không? Truyện cổ tích về nàng Lọ Lem, kết thúc có hậu, hạnh phúc mãi mãi… Từ khi lên cấp II tôi đã không tin vào chúng nữa rồi. Tình cờ là hôm nay đọc Giày thủy tinh nối duyên, với tôi khá là nhạt nhẽo, điều duy nhất khiến tôi ấn tượng ở câu chuyện này có lẽ là một câu trong blog online của nữ chính : “Khi cô bé lọ lem biến thành công chúa, lộng lẫy cùng hoàng tử trong vũ hội hoàng gia, không ai nghĩ tới người âm thầm đứng bên làm nên tất cả - Bà tiên tốt bụng”. Tôi mơ hồ liên tưởng đến mình, liệu tôi có phải Bà tiên tốt bụng trong câu chuyện Cô bé lọ lem của ai đó? Giả như, chỉ là giả như thôi, tôi đúng là Bà tiên tốt bụng, đáng ra lúc này tôi phải cười hạnh phúc vì mình là người nối duyên chứ chẳng có lý do gì mà ủ dột như vậy cả. Vài ngày trước tôi có được Phong “thông não” cho. Anh mắng tôi rất nhiều, nói tôi là kẻ ngu ngốc, khờ dại. Sau một hồi mắng **** ầm ĩ mà tôi vẫn trơ như cục đá, Phong phát tiết. Anh đá bay cái ghế, trước khi xoay người bỏ đi anh ném lại cho tôi một câu : “Muốn sống muốn chết tùy em, tuần sau còn để anh thấy cái bộ dạng này của em thì anh không tha cho em đâu”. Sau đó anh biến thẳng. Anh quả thực rất bá đạo, tôi không khỏi lắc đầu cười khổ. Anh vẫn quan tâm tôi, vẫn cục cằn như thế. Nhưng tôi lại cảm thấy ngọt ngào, ngọt ngào vì được an ủi. Tháng 12, ở đây thì chắc chắc không có tuyết. Tôi thích tuyết. Bởi thế mà nhân vật tôi đặt trong truyện của mình cũng là Tuyết. Hạ Tuyết Phong – Hạ Tuyết Vũ. Tôi mím môi, sau đó lại bất giác cười. Dương Anh Phong – Dương Anh Vũ… Tôi mở một tab nghe nhạc. “Quen biết anh, với em như thế cũng đủ hạnh phúc rồi
- Duyên phận hay không em cũng không màng tới…” Chúng tôi quen nhau từ khi nào? Có lẽ là lâu lắm rồi. Từ bé tôi đã là cái đuôi nhỏ luôn đi theo anh. Ngày bé, Phong nghịch ngợm và đến giờ vẫn vậy. Nhưng anh thì khác, anh không thích đi theo đám con trai trong xóm chọc phá mọi người mà ngồi nhà chơi với ông nội và tôi. Anh thường hay bị mọi người trêu là “ông cụ non”. Mỗi lần như vậy, trán anh nhăn lại tỏ vẻ bất mãn. Tôi rất thích nhìn gương mặt anh lúc ấy. Rất rất thích! “Ông cụ non” và “thằng nhóc nghịch ngợm” đã lớn rồi. Chúng tôi đều đã trưởng thành. Cho nên tình cảm cũng bắt đầu phân biệt rạch ròi. Tôi mơ hồ hình dung ra dáng vẻ anh lúc ấy. Mái tóc màu đen bay bay trong gió, anh cúi đầu gương mặt có chút ngượng ngùng nói câu “Anh thích em”. Lúc ấy tôi và Phong đứng ở cầu thang. Cả hai chúng tôi cùng im lặng. Bạn nữ kia nói. “Em… em cũng thế”. Lồng ngực tôi nhói lên. Tôi nắm chặt lá thư màu hồng trong tay, cúi gằm mặt xuống quay đầu bỏ chạy. Phong không gọi tên tôi, nhưng anh đuổi theo tôi. Rất nhanh, anh túm được tay tôi kéo giật tôi lại. Tôi ngước mắt nhìn anh. Tôi chưa bao giờ nhìn ra cái gì trong đôi mắt cả hai anh em nhà họ. Trong đôi mắt ấy là rất nhiều điều phức tạp, đôi mắt nâu nhìn thẳng vào tôi, anh mấp máy môi định nói gì đó. Sau đó anh bất ngờ kéo tôi vào lòng, ôm chặt lấy tôi đang run rẩy… “Không sao đâu… không sao đâu…” Năm tôi 17 tuổi. Tôi nhận thức được mình thích Vũ. Tôi biết Phong thích mình… Năm 18 tuổi, tôi gặp phải cú shock lớn nhất đời mình. Giấc mộng kinh hoàng mà tôi không bao giờ muốn nhớ lại. Nó trở thành vết sẹo khắc sâu trong tâm trí tôi, trong trái tim thiếu nữ mong manh đứng trước ngưỡng cửa cuộc đời. Thỉnh thoảng tôi vẫn mơ đến cái đêm kinh hoàng ấy, tôi tức tưởi trong mơ, sau đó bật dậy thở dốc. Đáng sợ, thật sự rất đáng sợ! Chuyện cũ.Chuyện đã qua rồi. Chầm chậm nhắm mắt lại. Tôi nhớ Phong của ngày ấy. Tôi đau đớn vì Vũ cả của ngày ấy và bây giờ. Tôi mơ hồ không hiểu vị trí của mình trong lòng anh. Anh coi tôi là gì? Tôi không biết. Tôi hoang mang và có chút bất an trong lòng. Chúng tôi cứ ở bên nhau như thế, gần xa xa gần. Có khi ngồi bên nhau mà tôi có cảm giác như chúng tôi cách xa
- hàng trăm ngàn nỗi nhớ. Năm 22 tuổi tôi gặp lại anh. Anh khác rất nhiều so với trong trí nhớ của tôi. Anh trưởng thành hơn, đĩnh đạc hơn. Còn tôi, tôi tự thấy mình vẫn mang cái dáng vẻ ngây thơ như ngày nào. Chúng tôi bắt đầu lại tình bạn. Café Zodiac. Những buổi chiều ngồi nghe anh chơi đàn. Những lúc nhìn anh chăm chú đọc sách hay vô tình ngủ quên… Tôi bất chợt nhận ra tình cảm năm 17 tuổi ấy đến tận bây giờ vẫn còn nguyên vẹn. Đối với anh, tôi vẫn là cô em gái nhỏ cần được che chở bảo vệ. Còn đối với tôi, anh dần dần trở thành người chiếm trọn trái tim tôi. Đôi lúc tôi lại ngớ ngẩn đến mức ngộ nhận rằng anh thích tôi. Đó là khi bất giác quay lại thấy anh đang nhìn mình, khi ánh mắt va chạm vào nhau anh khẽ mỉm cười. Hay khi anh tựa đầu vào vai tôi nói “Anh mệt, cho anh ở gần em một chút được không?”. Lúc ấy tôi không biết vì sao anh lại như vậy, nhưng trong lòng tôi trở nên ấm lại. Chỉ cần anh muốn, tôi sẽ luôn là bờ vai cho anh dựa vào. Tôi đã tự hứa với lòng mình như vậy. Nhưng mãi về sau tôi mới biết lý do vì sao anh lại như thế. Thụy An! Tôi nhớ tên cô gái ấy, cô gái có cái tên thật đẹp, cô gái tài giỏi đến mức hút hồn được cả hai anh em nhà họ. Tôi đã rất hoang mang, cả ghen tị nữa. Phụ nữ mà, ai cũng có phần nhỏ nhen ích kỷ. Cho dù có cao thượng đến đâu, bị mất đi một cái gì đó đều không khỏi ghen tức với người có được. Lần đầu tiên gặp Thụy An là tại Café Zodiac, là Phong đưa cô đến. Ấn tượng của tôi về Thụy An rất tốt. Cô ấy khá vui tính, đôi mắt lanh lợi và gương mặt trẻ măng khiến tôi còn gọi lầm cô ấy là em. Phong chưa bao giờ dẫn bạn gái tới đây. Anh nói những cô đào kia chỉ giống như qua đường thôi. Trong lòng tôi thầm mỉm cười, may mắn là anh cuối cùng cũng cần đến bến đỗ cho mình rồi. Lần thứ hai gặp cô quả thật tôi không ngờ đến. Khi tôi tới Zodiac Vũ đã ở đấy rồi. Anh ngồi bên cửa sổ, vẫn là chăm chú đọc sách. Tôi nhoẻn cười, ném cái túi xách vào quầy thanh toán rồi tung tăng lại gần. Đang định hù cho anh giật mình, bất ngờ anh quay lại. Thấy tôi đang làm bộ dạng ngáo ộp hù anh, gương mặt điển trai ấy khẽ cười, anh đưa một ngón tay lên môi “shh” ra hiệu cho tôi đừng làm ồn. Tôi nhún vai, chắp tay sau lưng vòng qua bàn. Nhất thời cơ mặt tôi cứng lại. Bên cạnh anh còn có một người khác. Cô ấy tự đầu vào vai anh, đôi mắt nhắm hờ như đang ngủ. Mất vài giây choáng váng, tôi lấy lại tinh thần nhìn anh.
- “Ai thế?”, tôi hỏi vờ như không biết. “Một người bạn”. Anh nhẹ tênh đáp, khóe môi vẫn mang ý cười. Tôi nhớ lại một ngày của Năm năm trước. Cảm giác khi anh cúi đầu ngượng ngùng tỏ tình, và cảm giác khi anh mỉm cười nhẹ nhàng lúc này có phần giống nhau. Tôi nhìn Thụy An đang say ngủ, rồi lại nhìn anh. Giấu sự khó chịu trong lòng, nhoẻn cười gọi cô bé phục vụ rồi thản nhiên nói chuyện như không có chuyện gì sảy ra. Chính là vì tôi giấu giếm cảm xúc quá giỏi, nên anh hầu như chưa bao giờ nhận ra tình cảm của tôi.. Tôi cũng không bất ngờ khi anh nói với tôi rằng anh yêu An. Chúng tôi vẫn ngồi ở Zodiac, anh tựa đầu vào vai tôi trầm giọng “Anh thật sự cũng rất cần cô ấy”. Tôi lúc ấy khẽ nhếch môi mỉm cười. Anh không thấy sự thay đổi trên khuôn mặt tôi. Phong cũng nói anh cần cô ấy. Giờ anh cũng cần cô ấy. Vậy có ai còn cần tôi không? Tính ích kỷ của đàn bà lại nổi lên, tôi bỗng dưng thấy mình xấu xa vô cùng. Tôi muốn giành lại anh, và cả Phong. Tôi như đứa trẻ năm nào, bị lấy mất đồ chơi liền muốn giành giật lại. Thế nhưng khi đối diện với Thụy An tôi lại không thể làm gì cả. Cô ấy quá chân thật, cũng quá ngây thơ. Hoàng Anh đã từng kể với tôi về cô. Tôi cũng thấy cô thực ngốc. Thế rồi tôi có chút chột dạ. Tôi nói cô ấy ngốc, nhưng ít ra cô ấy còn dũng cảm. Còn tôi? Đến ngay cả biểu hiện tình cảm ra ngoài tôi còn không có dũng khí làm, huống chi là nói cô ấy. Tôi bật cười. Cười chính bản thân mình… Sau đó, tôi nhận ra cả anh và Phong đều dần dần chìm đắm trong tình yêu của cô ấy. Tôi có chút đau đớn, có chút tuyệt vọng, ghen tị và vô vàn cảm xúc khác mà tôi không thể liệt kê nổi. Phong đã từng hỏi tôi có bao giờ tôi hối hận không? Tôi im lặng không trả lời. Nếu tôi nói không có nghĩa là nói dối. Nói có lại thấy thẹn với lòng mình. Người ta nói yêu là không hối tiếc. Thế nhưng tôi lại thường xuyên lo lắng, bất an. Tôi thấy mình càng ngày càng trở nên nhỏ nhen. Tôi giống như đứa trẻ năm nào, đứng trước cửa nhìn bố mẹ dần rời xa tôi mà không thể làm gì, chỉ biết nắm chặt con gấu bông trong tay nức nở gọi. Nhưng họ không quay lại, vĩnh viễn không quay lại. Đây là loại cảm giác mất mát, lo sợ mất đi nhưng lại không thể đưa tay ra nắm lại. Lo sợ mất đi nhưng lại không thể dũng cảm níu giữ. Phong nói đúng, tôi là kẻ ngốc, một kẻ đại ngốc!
- Anh say. Anh lại say và đến Zodiac, lại dựa vào vai tôi thì thầm những câu ngốc nghếch mà tôi nghe chữ được chữ không. Tôi hỏi anh: “Em là gì đối với anh?” Anh nhắm nghiền mắt, im lặng hồi lâu mới hé môi khẽ nói: “Em là người rất quan trọng.” Tôi đặt tay lên má anh, khẽ vuốt từ má đến đôi mắt. Đôi mắt anh hơi động, tôi hạ giọng: “Quan trọng như thế nào? Em không hiểu”. Anh không nói nữa, vùi sâu hơn vào cổ tôi. Mắt tôi nhòa đi, tôi nói bằng giọng nhỏ nhất có thể: “Em… từ giờ em sẽ không yêu anh nữa. Nhất định sẽ không bao giờ yêu anh như thế này nữa…” Hôm đó Zodiac đang mở bài Run củaLeona Lewis. Tôi nhắm nghiền mắt. Tổn thương quá nhiều rồi, nên dừng lại thôi. Thế nhưng trái tim lại là thứ khó bảo nhất. Trí óc bảo nó đừng yêu anh nữa, thế nhưng nó vẫn ngang bướng yêu. Trí óc bảo tình yêu với anh là một hố gai sắc nhọn, thế nhưng nó vẫn điên cuồng lao vào. Anh không hiểu, sẽ không bao giờ hiểu được cảm giác của tôi. Cũng sẽ không bao giờ biết đến nỗ lực để đưa ra quyết định cuối cùng này. Vì anh là đất, vì tôi là gió. Tôi không thể mãi mãi nán lại bên anh như vậy được, cũng không thể mang anh đi khắp nơi bằng đôi tay bé nhỏ này. Tôi chỉ là một cơn gió, một cơn gió yếu đuối. Gió vô hình, không mùi, không vị, không cảm xúc, là những biểu cảm đa dạng che giấu nỗi lòng bên trong. Vậy nên, anh sẽ không bao giờ, không bao giờ nhìn thấy tận sâu bên trong lớp mặt nạ mà gió mang là gì. Vậy nên, rời bỏ anh là cách tốt nhất... Kết thúc của mỗi câu chuyện cổ tích thần tiên đều là happy ending đẹp đẽ. Còn chúng tôi thì vẫn chưa thể có một kết thúc cho mình. Tôi nhìn ra ngoài cửa sổ, bầu trời cao và xanh, nhưng căn phòng rộng lớn này lại là thứ trói buộc tự do của tôi lại. Một trận gió lùa vào, chiếc rèm lụa hồng phấn tung bay. Điện thoại rung. “Em đã ổn hơn chưa?”
- “Em nghĩ là rồi". Giày thủy tinh đưa Lọ Lem đến với hoàng tử, định mệnh đưa chúng tôi lại gần nhau. Tôi có thể yêu anh như thế này mãi được không? Không, chắc chắn là không thể. Vậy nên, thứ hạnh phúc mãi mãi trong cổ tích chỉ là giả tạo. Một thứ giả tạo ngọt ngào chết người... “I'll sing it one last time for you, then we really have to go You've been the only thing that's right in all I've done And I can barely look at you, but every single time I do I know we'll make it anywhere, away from here Light up, light up… As if you have a choice Even if you cannot hear my voice I'll be right beside you dear Louder louder… And we'll run for our lives I can hardly speak I understand Why you can't raise your voice to say”
Thêm tài liệu vào bộ sưu tập có sẵn:
Báo xấu
LAVA
AANETWORK
TRỢ GIÚP
HỖ TRỢ KHÁCH HÀNG
Chịu trách nhiệm nội dung:
Nguyễn Công Hà - Giám đốc Công ty TNHH TÀI LIỆU TRỰC TUYẾN VI NA
LIÊN HỆ
Địa chỉ: P402, 54A Nơ Trang Long, Phường 14, Q.Bình Thạnh, TP.HCM
Hotline: 093 303 0098
Email: support@tailieu.vn