intTypePromotion=1
zunia.vn Tuyển sinh 2024 dành cho Gen-Z zunia.vn zunia.vn
ADSENSE

Rung động, từ bỏ và yêu

Chia sẻ: Lang Thị May | Ngày: | Loại File: PDF | Số trang:13

51
lượt xem
1
download
 
  Download Vui lòng tải xuống để xem tài liệu đầy đủ

- Ông à… - Uh. - Tôi với ông nên dừng lại thôi. Những lời nói chắc có lẽ đã phải chờ đợi rất lâu cuối cùng cũng được thốt ra. Nghẹn ngào. Cay đắng. Mang một màu chấp nhận! *** Suốt cả tuần nay đêm nào Mèo cũng khóc. Cô khóc vì nhớ. Vì buồn.

Chủ đề:
Lưu

Nội dung Text: Rung động, từ bỏ và yêu

  1. Rung động, từ bỏ và yêu Kawi Truyện ngắn - Ông à… - Uh. - Tôi với ông nên dừng lại thôi. Những lời nói chắc có lẽ đã phải chờ đợi rất lâu cuối cùng cũng được thốt ra. Nghẹn ngào. Cay đắng. Mang một màu chấp nhận! *** Suốt cả tuần nay đêm nào Mèo cũng khóc. Cô khóc vì nhớ. Vì buồn. Vì không đủ dũng khí để đối diện với sự thật là mình đã thực sự mất người đó. Hai năm chôn dấu tình cảm trong lòng, ngoảnh đi ngoảnh lại nay chỉ còn là một đống kỷ niệm sắp lụi tàn của dĩ vãng. Đêm nay cũng như bao đêm khác, khi đồng hồ điểm 2h sáng cũng là lúc Mèo chìm vào giấc ngủ trên chiếc gối đã ướt đẫm từ lúc nào. 1   
  2. Mèo biết rằng: “Mai lại phải tươi tỉnh mỉm cười. Mai lại phải tự nhủ đã thả bay đi thì không được quyền níu lấy nữa” .......... Hai năm trước. Mèo – một cô gái tóc ngắn củn, đầu đội chiếc mũ bảo hiểm che kín cả khuôn mặt đang ngơ ngẩn đi trên đường thì vinh dự được chú cảnh sát giao thông huýt còi mời vào. Một giây ngớ người, Mèo dừng hẳn ngay giữa đường, đưa đôi mắt đầy ngạc nhiên nhìn chú cảnh sát như muốn hỏi: “Cháu có làm gì đâu ạ?” Nhưng cái gì cũng có nguyên nhân của nó. Sau khi ngồi nghiêm túc trên chiếc ghế được đặt trong đồn công an, cô mới biết rằng lúc nãy mình đã vượt đèn đỏ. - Chú ơi! Thực sự là cháu không hề cố tình! Chỉ vì cháu suy nghĩ nhiều việc quá nên mới không để ý là có đèn đỏ! Chú thông cảm cho cháu vi phạm lần đầu! Chú tha cho cháu chú nhé! Huhu!!! Như một đứa con nít bị mẹ đánh đòn, Mèo khóc như mưa như gió, miệng rối rít phân bua và xin tha thứ. Hành động mang hơi hướng kỳ lạ của cô khiến tất thảy những ai có mặt trong đồn cảnh sát lúc đó đều tròn mắt kinh ngạc. Chú cảnh sát im lặng lắng nghe lời giải thích của Mèo, nhưng luật pháp là công bằng. Ai sai thì phải chịu phạt. Thêm nữa với lý do củ chuối như của cô thì tội càng thêm tội chứ đừng nói là sẽ được tha thứ. Thế là Mèo nước mắt ngắn dài ngồi nhìn chú cảnh sát viết giấy phạt. Với một người chuẩn mực và nguyên tắc như cô, hành động sai phạm này quả thật là một nỗi xấu hổ vô cùng lớn. Kính cẩn chào mấy chú cảnh sát giao thông, nghẹn ngào cầm tờ giấy phạt trên tay với gương mặt nhòe nhoẹt nước mắt, Mèo lủi thủi bước tới nơi để xe trong tâm trạng không thể nào tồi tệ hơn. - “Lớp trưởng nguyên tắc” mà cũng có lúc vượt đèn đỏ ư? Tôi quay lại hết rồi đấy! 2   
  3. Một tiếng cười khúc khích vang lên, kèm theo giọng nói đầy ý trêu chọc làm cô vội vã quay lại nhìn. Một chàng trai dong dỏng cao, da trắng như trứng gà bóc, mái tóc lòa xòa cùng nụ cười đầy thách thức đứng ngay sau lưng làm bao nhiêu sự xấu hổ trong Mèo dâng lên ngùn ngụt. Và đó cũng chính là lần đầu tiên Mèo và Cún gặp nhau dù đã học cùng nhau gần cả năm trời. *** Người ta luôn bảo loài cún và loài mèo là đôi bạn bất kham. Có thể ghét nhau vô cùng nhưng một khi đã lỡ yêu thương nhau thì khó mà dứt ra được. Vì sao ư? Vì mèo và cún có quá nhiều sự khác biệt. Chính sự khác biệt đã tạo nên nét thu hút lẫn nhau. Một lần lỡ thương nhau, đôi khi phải ôm tương tư suốt cả một đời người… *** Từ sau cuộc chạm trán lại đồn công an, Cún với Mèo trở thành một đôi bạn đặc biệt. Mèo vốn rất nổi bật trong lớp, Cún thì lặng lẽ trong cả một tập thể gần 100 người. Ai cũng có thể biết Mèo, nhưng sẽ không nhiều người biết Cún, vì thế cũng sẽ không mấy ai biết được giữa họ tồn tại một mối quan hệ “thực sự nguy hiểm”. Bắt đầu, giữa hai người chỉ đơn thuần là tình bạn. Một tình bạn được xây dựng trên những cuộc cãi vả nảy lửa cùng những comment sát phạt nhau trên facebook. Họ dư thừa lý do để dẫn đến một cuộc xung đột vì quan điểm cũng như cách nhìn nhận cuộc sống của Mèo và Cún là hoàn toàn khác nhau. Mèo là một đứa cứng đầu có đẳng cấp. Cún thì lại là một kẻ khó đoán và không biết đến hai từ nhân nhượng. Cứ thế, cả một năm trôi qua, tình bạn đặc biệt này chỉ được duy trì bằng những trận chiến âm thầm trên bàn phím. Trận chiến diễn ra ác liệt đến mức khi người kia bị ốm không thể online thì người còn lại đứng ngồi không yên. Dần dà, họ mới nhận ra sự xuất hiện của đối phương là một nhân tố không thể thiếu trong cuộc sống hằng ngày của mình. Vậy là nhớ nhung được sinh ra từ đó… Một buổi chiều đầy gió, thay vì ngồi đối diện với nhau trên chiếc bàn nhỏ trong quán cà phê sinh viên gần trường, Mèo đã tự động chuyển sang ngồi bên cạnh Cún. - Gì thế? Ngồi cạnh nhau thì làm sao đấu khẩu được? – Cún cười nhăn nhở. 3   
  4. - Không thấy gió đang thổi mạnh sao? Bị gió quất vào người nhỡ lăn ra ốm thì lấy ai mà đấu khẩu? – Mèo nhăn nhó, mặt méo xệch. Thế rồi cả hai nhìn nhau, vài giây ngẩn ngơ rồi bật cười như hai đứa khùng dại. Một năm làm bạn với nhau, vậy mà đây mới là lần đầu tiên họ ngồi cạnh nhau và nhìn nhau rõ ràng như thế. Một cuộc đấu khẩu đã không được diễn ra như thường lệ, thay vào đó là sự im lặng, thả mặc cho tâm hồn bay theo những xúc cảm không tên. Một tiếng tít tít cất lên làm cả hai giật mình. Cún rút trong túi quần ra chiếc điện thoại cục gạch, một cách vô tình, Mèo nhìn thấy dòng chữ “Em yêu” hiện lên trong mục tin nhắn mới. Một chút gì đó đau đau trong lòng Mèo… - Ông có người yêu rồi à? – Mèo hỏi với nét mặt ngây ngô. - Uh! – Cún nhắn vội rồi cất lại điện thoại vào túi. - Bằng tuổi mình ? - Không. Thua ba tuổi. - Cùng trường mình? - Không. Học sư phạm. - Xinh không? - Uhm…có… - Yêu lâu chưa? - Hai năm rồi. 4   
  5. Cho đến bây giờ, Mèo cũng không hiểu được vì sao lúc đó lại hỏi những câu ngớ ngẩn và vô duyên như thế. Nhưng cảm xúc đã không cho phép Mèo giấu đi sự tò mò về người yêu của Cún , người yêu của thằng bạn mà đối với Mèo đã không còn là thằng bạn như hàng trăm hàng ngàn thằng bạn khác của mình. Im lặng thêm vài giây, Mèo nuốt nước bọt, vỗ vai Cún cười xòa và nói một tràng: - Tôi cũng không phải là thành viên hội FA, người yêu tôi bằng tuổi, học bách khoa, đẹp trai lai láng, yêu nhau được ba năm rồi! - Thì sao? – Cún nhìn Mèo, ánh mắt cứ như cười, mà cũng giống như khóc. - Thì nói để biết. Tôi thích sự công bằng mà. Mèo trả lời bằng một thái độ tưng tửng nhất có thể rồi đứng lên, xóc nhẹ chiếc ba lo trên vai và đi thẳng ra phía chiếc Sirius của mình. Trời bỗng dưng úa vàng. Như chính tâm hồn ai đó đang ngả màu vì hụt hẫng. - Về à? – Cún hỏi với. - Uh. Về đi siêu thị với mẹ. Mèo quay lại, mỉm cười thật tươi nhìn Cún rồi đi. Một cách dứt khoát mà đầy vương vấn. Những bước chân nặng nề tâm trạng đang cố níu Mèo dừng lại. Nhưng Mèo biết rằng, sự thật đa phần rất phũ phàng. Dù bây giờ cô có đứng lại thì trái đất vẫn quay, gió vẫn thổi và Cún vẫn là kẻ đã – có – người – yêu! .......... Sau hôm đó, cả Mèo và Cún đều chọn giải pháp im lặng để tạm thời bình ổn tâm trạng. Không Yahoo. Không Facebook. Không cả tin nhắn. Mọi thứ trở nên buồn tẻ, đơn điệu và vô cùng chán nản. Mèo không biết cảm xúc của bản thân đang đi theo chiều hướng nào nữa. Chỉ thấy nhớ và nhớ. Xen lẫn chút gì đó khó chịu và tội lỗi. Nhớ Cún. Khó chịu với việc Cún đã có người yêu và thấy có lỗi với người yêu 5   
  6. của chính mình. Tình cảm thật là đáng sợ. Nó khiến con người dường như không còn là mình nữa. Nó khiến lý trí lu mờ dần đi để chạy theo những bước chân vội vã của trái tim đang thổn thức. Bất giác Mèo thấy run rẩy và lo lắng. Có lẽ nào Mèo đã thay lòng đổi dạ? Có lẽ nào Mèo đang cướp đi người yêu của một ai đó? Và rồi Mèo mím môi, cảm nhận được vị mặn đắng của một giọt nước mắt lăn dài trên gò má. Làm sao đây Mèo ơi??? .......... Thêm một tuần nữa trôi qua, từng ngày đến và đi giống như những dấu xước đầy mạnh bạo lên nỗi nhớ âm ĩ trong lòng Mèo. Những tin nhắn được soạn ra và rồi lại bị xóa đi. Hàng trăm hàng ngàn tin như thế. Đủ để nhận rõ biết lòng Mèo đang rối bời đến mức nào. Đêm… Mèo bừng tỉnh sau cơn ác mộng. Cô thấy Cún đứng từ xa vẫy gọi và rồi đột ngột biến đi trong làn khói mờ ảo. Lạnh sống lưng và thấy lo lắng tột độ, Mèo ngỡ ngàng nhận ra mình không thể thiếu con người ấy. Mèo tự trấn an bản thân rằng, có thể giữa cô và Cún đã không còn giữ được tình bạn thuần túy, nhưng điều đó không có nghĩa là không thể làm bạn được nữa, hà cớ gì phải xa lánh trốn tránh nhau khi mà yêu thương chỉ cần được sẻ chia, không cần được đáp lại? Thế là Mèo với lấy chiếc điện thoại trên bàn, quýnh quáng nhắn tin, cứ như thể sau giây phút này thì cô sẽ không còn tự tin để níu kéo lại tình bạn đặc biệt này nữa. “Ngủ chưa?” 6   
  7. “Chưa” “Đừng như thế này nữa nhé!” “Uh” “Sẽ không yêu nhau, nhưng vẫn thương nhau. Nhé!” “Uh” “Ngủ đây. Chúc ngủ ngon” “Uh. Ngủ ngon” Mọi suy nghĩ và lo lắng tan biến. Mèo thấy nhẹ nhõm như vừa trút được gánh nặng đè trong tim. Mèo biết rằng dù không nói ra nhưng Cún chắc hẳn cũng đau khổ như mình. Tính Cún là thế. Luôn im lặng và tự mình chịu đựng. Nhưng bây giờ mọi thứ đã ổn rồi… Mèo nghĩ thế. .......... Thêm một năm nữa trôi qua, Mèo và Cún tiếp tục duy trì tình bạn đặc biệt ấy. Không phải bằng những trận khẩu chiến bày tỏ quan điểm như ngày xưa mà là bằng sự yêu thương và quan tâm chân thành. Trên tinh thần yêu thương là sẻ chia và không cần được đáp trả, họ đã thực sự sống những tháng ngày đầy ý nghĩ, đúng với những gì họ giành cho nhau. Nhưng dù sao đi chăng nữa, cả hai vẫn có những nguyên tắc nhất định và bắt buộc mỗi người không được phạm phải. Một trong số đó chính là nguyên tắc: Chỉ được thương nhau và không được yêu nhau. Phải tôn trọng người yêu của nhau và không được vì tình bạn mà ảnh hưởng đến tình yêu hiện có. 7   
  8. Tuy nhiên, nguyên tắc vẫn chỉ là nguyên tắc… Quan trọng hơn, trong tình yêu, không bao giờ có sự tồn tại của khuôn khổ… Chính Mèo và Cún đã tự buộc gông vào cổ mình. .......... Mọi chuyện chắc hẳn vẫn sẽ tiếp diễn theo chiều hướng ngộ nhận và che dấu như thế nếu không có buổi chiều hôm đó… - Anh thấy em đang thay đổi. - Dạ? - Em không còn là em của ngày trước nữa. Hình như em đã hết yêu anh. - Anh nói gì cơ? Sao anh lại có thể nói với em như thế??? - Em à, không có gì che dấu được sự đổi thay của tình cảm đâu… - Anh… - Chia tay nhé. Anh mất hết lòng tin vào tình yêu ngày càng hời hợt của em rồi. - ... - Anh biết nguyên nhân vì sao em lại thành ra như thế. Nhưng anh sẽ không nói và cũng không trách em. Anh muốn là một người con trai yêu em và tôn trọng em cho đến lúc mình không còn là của nhau nữa. Anh không cao thượng đâu. Chỉ là anh biết em vốn không phải là kẻ phản bội… Người yêu Mèo nói rành rọt, nhẹ nhàng rồi vụt đứng dậy. Cô ngỡ ngàng đến mức không thể ngẩng mặt lên để nhìn theo anh. Chỉ thấy bàn tay trở nên cứng ngắt, môi run rẩy và trái tim thì tê tái… 8   
  9. Lần đầu tiên trong đời, Mèo thấy khinh thường bản thân mình. Dù thật lòng không muốn nhưng cô đã phản bội lại người đã nắm tay mình suốt bốn năm trời để đuổi theo một thứ tình cảm mơ hồ, không có bắt đầu và sẽ chẳng hề có kết thúc. .......... Sau hai đêm thức trắng để suy nghĩ, cuối cùng Mèo cũng đã chịu từ bỏ việc làm một người xấu. Cô hẹn Cún gặp mặt vào buổi chiều sau khi đã cố gắng dùng mọi biện pháp để che đi hai con mắt sưng húp vì khóc quá nhiều vào buổi sáng. Chiều hôm ấy lại vẫn là một chiều đầy gió. Gió thổi rít từng đợt. Len vào mái tóc xõa tung của Mèo như cố gắng vỗ về trái tim đang dậy sóng của cô. Trước khi quyết định đi gặp Cún, Mèo đã đứng trước gương và tự nói với bản thân hàng trăm lần để khỏi phải lúng túng trước mặt người mà cô sắp phải nói câu từ bỏ. “Mình và Cún đã sai. Mình đã phải trả giá. Mình không thể để Cún cũng gặp phải bi kịch như mình. Mình sẽ là kẻ ra đi. Phải. Mình không thể tham lam thêm được nữa” Suốt cả chặng đường, đó là câu nói duy nhất vang lên trong đầu Mèo. Sau nỗi đau tan vỡ với người yêu, cô nhận ra rằng: Yêu thương là không có tội. Nhưng yêu thương một cách ích kỷ thì sẽ chẳng có ai được hạnh phúc. Cô và Cún đã ích kỷ, sự ích kỷ đó đã làm những người xung quanh tổn thương. Bây giờ chỉ có cách dừng lại và đưa mọi thứ về lại từ đầu… Cún đã tới trước, trong một bộ cánh quen thuộc của ngày đầu tiên hai người chạm mặt. Vài giây im lặng, Mèo cố mỉm cười rồi bước tới gần, ngồi bên cạnh Cún… Một tiếng trôi qua, cả hai vẫn chẳng nói với nhau câu nào. Qua ánh mắt của Cún, Mèo nhận ra hình như Cún đã hiểu vì sao cô hôm nay cô hẹn gặp cậu. Những tiếng thở dài cất lên làm bầu không khí nặng nề và ảm đạm. Mèo thấy lòng dạ mình thắt lại, bao nhiêu dũng khí gom góp được cũng đã tan theo mây khói. Mèo sợ. Mèo sợ lại phải mất đi một người yêu thương mình. 9   
  10. Thêm một tiếng nữa, trời tối hẳn đi, gió thổi mạnh hơn. Cả hai vẫn ngồi cạnh nhau và im lặng. Bất giác Mèo bật khóc. Bao nhiêu thứ dồn nén trong lòng bỗng chốc được bung ra. Một cách tự nhiên nhất và cũng phũ phàng nhất. Cún không nói gì khi thấy Mèo như thế, chỉ đưa tay quệt đi những giọt nước mắt đang thi nhau lăn trên má Mèo. Cả hai dường như đang cố để không yếu mềm trước mặt nhau, để không phải dựa dẫm vào nhau vì họ nghĩ rằng bản thân là một kẻ có tội. - Ông à! – Mèo cố gắng nói nghiêm túc dù đang nấc từng tiếng một. - Uh! - Tôi với ông nên dừng lại thôi… Mèo nói một câu nghe như buông lơi, buông lơi hết 730 ngày quen nhau và thương nhau. Mọi thứ trở nên méo mó và nặng trịch đi. Cún ngẩng lên nhìn Mèo. Ánh nhìn của sự đau khổ và chấp nhận. Rồi nhanh chóng quay đi chỗ khác. Có lẽ Cún cũng khóc. Mà khóc trong tim… Một tình bạn đặc biệt đã qua đời từ hôm đó. Một tình bạn ngụy trang cho một tình yêu dại dột và chân thật. Mèo và Cún chưa từng cầm tay nhau, chưa từng ôm nhau một lần. Nhưng trái tim họ thực sự đã cùng nhau đập theo một nhịp… Kết thúc rồi. ********** Thêm một tuần nữa Mèo sống trong nước mắt. Nỗi nhớ Cún và cảm giác tội lỗi luôn đè nặng trong tim cô. Đến lớp, cả hai nhìn nhau như người dưng nước lả, luôn ngồi cách nhau một khoảng đủ để không thể thấy mặt nhau. Yahoo, Facebook, tất cả những phương tiện liên lạc giờ đã bị khóa và có lẽ sẽ không bao giờ được sử dụng lại nữa. Nhưng khóa để làm gì, giả vờ không quen biết để làm gì khi mà hình bóng về người kia vẫn cứ nằm lỳ mãi trong tim? 10   
  11. Tối chủ nhật, tối thứ 31 mà cả hai không liên lạc với nhau. Đang ở trong phòng ngâm nga theo giai điệu của bài hát Lặng nghe nước mắt, Mèo giật mình khi tiếng chuông cổng vang lên. Vội vã choàng chiếc áo khoác, cô chạy xuống nhà và mở cửa. Mèo ngạc nhiên khi thấy Cún đang đứng trước mặt mình. Khuôn mặt cậu phờ phạc, áo quần xộc xệch và người thì nồng nặc mùi bia. - Bà…Cho tôi được ôm bà một lần nhé! Không đợi Mèo trả lời, Cún đã dang đôi tay bọc Mèo lại trong lồng ngực của mình. Mèo đứng chết lặng. Bao nhiêu đau khổ và nhớ nhung lại được dịp trào dâng, chảy ào ra như con suối bây lâu bị ngăn dòng thương nhớ. “Nghẹn ngào giây phút ta chấp nhận sống không cần nhau Chắc khác chi Trái Đất này tồn tại làm sao thiếu Mặt Trời Chỉ biết lặng nhìn em quay lưng bước đi… Lòng anh thắt lại… Nghĩ đến mình sẽ không gặp gặp lại Tình yêu đâu phải ai cũng may mắn tìm được nhau Chẳng giống như chúng ta tìm được nhau rồi lại hoang phí duyên Trời Tại sao phải rời xa nhau mãi mãi Biết đến khi nào… Chúng ta… 11   
  12. Nhận ra chẳng thể quên được nhau…” Những lời hát quá đỗi nghẹn ngào được Cún thì thầm bên tai Mèo. Ngày trước lúc nào Cún hát Mèo đều le lưỡi chê bai. Nhưng hôm nay đây Meo thấy Cún hát hay thật. Có chăng vì lòng Cún cũng như lòng Mèo, đều đang ngập đắng trong sự đau thương và day dứt… - Mai tôi đi Mỹ. Du học. Câu nói ngắn ngủn của Cún làm Mèo rùng mình. Cô nhanh chóng đẩy Cún ra và đưa đôi mắt đầy ngạc nhiên nhìn cậu. - Tôi đau quá. Và tôi cần phải đi. – Cún nhắm mắt thở dài. - Bao lâu? - Ba năm… - Thế còn người yêu của ông? - Chia tay rồi. Cô ấy đã tát tôi một cái thật đau trước khi quay lưng đi. - Vì sao? - Vì trái tim tôi đã phản bội cô ấy. Cả hai lại đứng yên và nhìn nhau. Những lúc không thể nói với nhau bằng lời, họ lại nhìn nhau để tìm sự đồng cảm. Thế là Mèo và Cún đều đã đổ vỡ. Như một hệ quả tất yếu cho những tình cảm đã bị trật khỏi quỹ đạo của chính nó. .......... Sáng. Mèo đứng trên ban công và hướng đôi mắt lên nền trời xanh. Một chấm nhỏ màu trắng đang từ từ rời xa bầu trời Việt Nam để tiến đến một vùng đất khác xa 12   
  13. xôi ở bên kia quả đất. Mèo đặt tay lên trái tim và mỉm cười nhẹ nhõm. Phải. Đôi khi cần xa nhau để còn có cơ hội tìm lại nhau lần nữa… .......... Những tháng ngày qua, không lúc nào là Mèo không tự hỏi bản thân vì sao lại trở nên như thế. Mèo trách chính mình vì không làm chủ được con tim, đã không giữ nó nằm yên để rồi rung động vì một hình bóng khác. Mèo khóc, Mèo dằn vặt và Mèo thấy bế tắc. Cảm giác có lỗi với người yêu cũ, cảm giác lo sợ khi nghĩ tới người yêu của Cún, cảm giác trống trải đơn độc mỗi khi nghĩ về việc sẽ không còn Cún bên cạnh. Tất cả làm Mèo chết dần chết mòn đi. Những nguyên tắc hoa mỹ mà Mèo đã tự đặt ra nay chỉ còn là những tảng đá chất chồng lên trái tim đầy nước mắt của Mèo. Giờ đây, khi mọi thứ đã thực sự nằm ngoài cái gọi là khuôn khổ, khi tình yêu và cả nỗi đau đã được phơi bày toàn bộ, Mèo mới thấy bản thân được giải thoát. Cô và Cún đã sai khi cố gắng bình thường hóa một mối quan hệ quá sức đặc biệt, đã che dấu sự thật để rồi khiến tất cả đều tổn thương. Lúc này đây, cả Mèo, cả Cún cùng người yêu cũ của hai đứa đã có một vết đau trong tim. Nhưng Mèo biết rằng sau những ngày mưa sẽ luôn là những ngày nắng đẹp. Rồi mọi thứ sẽ ổn. Và những trái tim của số phận sẽ tìm về được với nhau. Những câu hát của Mr.Siro lại được Mèo ngân nga như nốt nhạc cuối cùng trong bản tình ca buồn của họ: “Tình yêu thì không có sai hoặc đúng Chi cần trái tim rung động…” “Cún à! Tôi sẽ đợi ông về. Lúc đó, chúng ta sẽ không còn là bạn nữa…” HẾT 13   
ADSENSE

CÓ THỂ BẠN MUỐN DOWNLOAD

 

Đồng bộ tài khoản
2=>2