intTypePromotion=1
zunia.vn Tuyển sinh 2024 dành cho Gen-Z zunia.vn zunia.vn
ADSENSE

sa mạc nở hoa: phần 2 - nxb trẻ

Chia sẻ: Nguyễn Thị Hiền Phúc | Ngày: | Loại File: PDF | Số trang:96

83
lượt xem
9
download
 
  Download Vui lòng tải xuống để xem tài liệu đầy đủ

sau đây là nội dung phần 2 cuốn sách. sa mạc nở hoa của tác giả virginia axline - một nhà trị liệu nổi tiếng về kỹ thuật chữa trị cho trẻ em rối loạn tình cảm - là một trong những quyển sách kinh điển về trị liệu tâm lý cho trẻ em.

Chủ đề:
Lưu

Nội dung Text: sa mạc nở hoa: phần 2 - nxb trẻ

11<br /> ◄○►<br /> <br /> Thứ năm tuần sau đó khi Dibs trở lại, em vui vẻ bước vào phòng chơi.<br /> <br /> Em bỏ nón, bỏ áo quăng lên một chiếc ghế! “Văn phòng của của cô A số<br /> mười hai” - em tuyên bố! - “Phòng này số mười bảy. Chiếc ghế này có số ở<br /> lưng ghế. Số mười ba. Cô thấy không?” Em nhanh nhẹn quay ghế lại, lấy<br /> ngón tay phớt nhẹ lên con số.<br /> “Đúng vậy” - tôi nói theo. Có nhiều lúc em có vẻ tỉ mỉ chú ý đến chi tiết<br /> cụ thể.<br /> Em đi đến tủ đựng đồ đạc và chọn một cái hộp chứa căn nhà nhỏ của một<br /> làng búp bê. Em ngồi xuống sàn lựa ra những căn nhà con con, những cửa<br /> tiệm, nhà máy, những ngôi nhà thờ, và những tòa nhà khác. Có những cây<br /> con để trồng khắp làng. Sau khi xây cất xong Dibs hoàn toàn bị những vật<br /> dụng này thu hút. “Đây là một làng búp bê” - em nói - “Xem chúng ta có<br /> những thứ gì nào. Nhà thờ. Nhà ở. Cây cối. Em sẽ xây dựng một làng với<br /> những thứ này”. - “Đây là hai nhà thờ. Em sẽ khởi công bằng những nhà thờ.<br /> Em sẽ đặt ngôi nhà thờ lớn này làm trung tâm giữa làng. Và em để ngôi nhà<br /> thờ nhỏ ở chỗ này. Em lựa ra những ngôi nhà ở và xếp thành những dãy nhà<br /> thẳng hàng lối. Đây sẽ là một khu xã nhỏ, để có nhiều khu trống quanh các<br /> khu nhà. Cô có thấy ngọn tháp nhà thờ không? Đây sẽ là một thế giới đầy<br /> nhà cửa.”<br /> Em nằm dài trên sàn, má áp xuống sàn nhà. Em di chuyển một ít tòa nhà.<br /> “ Em đã tạo nên một thị xã nhỏ này” - em nói - “Chỗ này em đã tạo ra một<br /> thế giới nhỏ đầy nhà. Em đã trồng cây quanh đó. Em tưởng tượng ra vòm<br /> trời, mưa, những luồng gió nhẹ. Em mơ tới bốn mùa. Và bây giờ em gợi ra<br /> mùa xuân. Cây ra lá. Ở trong thị xã nhỏ yên tĩnh này, cái gì cũng dịu dàng,<br /> tốt đẹp và yên ấm. Có những người đi bộ dọc theo đường phố. Những cây<br /> lặng lẽ mọc lên theo đường đi.”<br /> Em đặt thêm nhiều cây chung quanh làng. Cây này có những cành lá<br /> <br /> xanh” - em nói - “Nó mọc ở đây, vươn lên thẳng, thẳng lên trời. Nó thì thào<br /> nhiều điều bí mật khi gió thổi qua. “Hãy nói cho ta biết mi đi đâu?” - Cây<br /> hỏi gió - “Hãy nói cho ta biết mi đã từng thấy những gì? Bởi vì ta có rễ chôn<br /> chặt chân ta vào đất và ta phải vĩnh viễn đứng lại. Và gió thì thầm trả lời.<br /> “Ta không khi nào đứng lại. Ta thổi đi xa. Xa, xa, xa mãi, xa thật xa. Và cây<br /> kêu lên. Ta muốn đi với mi, ta không muốn đứng đây một mình buồn bã. Ta<br /> muốn đi với mi. Mi có vẻ vui ghê! Ô, này …”<br /> Dibs đứng dậy đi về phía bàn. Em nhặt lên bộ tranh lắp ráp, em ngồi<br /> xuống sàn dưới chân tôi và mau chóng ráp những mảnh lại thành hình. “Đây<br /> là Tom, Tom con trai ông thổi sáo” - em nói - “Ở trường em có bài ca về bức<br /> tranh này. Để em hát cô nghe”. Dibs hát, lời và nhạc thật đúng. “Hết” - em<br /> báo, khi vừa hát xong.<br /> Em học bài này ở trường phải không?<br /> — Vâng. Cô Jane là cô giáo em. Cô Jane là một phụ nữ đã lớn. Cô A là<br /> một phụ nữ đã lớn. Có nhiều người đã lớn.<br /> — Em có quen những người đã lớn khác không?<br /> — Lẽ dĩ nhiên là có - Dibs đáp - Cô Hedda nè. Có các cô khác ở trường<br /> nữa. Có bác Jacke làm vườn cho nhà em. Có cô Millie giặt đồ. Bác Jacke<br /> chặt một cành cây lớn trong sân nhà em. Cây đó ở ngoài cửa sổ phòng em,<br /> nó xòe cành gần đến nỗi em có thể đưa tay qua cửa sổ và sờ được. Nhưng Ba<br /> em muốn chặt cành ấy đi. Ba nói là cành đó cọ vào nhà. Em nhìn thấy bác<br /> Jacke leo lên cây, cưa cành. Em mở cửa sổ phòng và nói với bác ấy rằng cây<br /> ấy là bạn em và cần cây ấy. Bác Jacket nói là em thích cành ấy, bởi vì nó rất<br /> gần, em có thể với qua cửa sổ và sờ nó. Ba nói là ông vẫn muốn cành đó<br /> được chặt. Ba nói ông không muốn em nghiêng mình qua cửa sổ. Ông nói là<br /> ông không biết em làm chuyện ấy và ông sẽ gắn lưới an toàn trên cửa sổ để<br /> em không bị té. Rồi ông bảo bác Jacke phải chặt cành ấy ngay. Bác Jacke<br /> bảo bác có thể chặt một chút ở đầu cành để nó đứng cọ vào tường nhà vì bác<br /> biết em thích cành ấy. Nhưng Ba nói rằng em có nhiều thứ để chơi. Ông bắt<br /> bác Jacke phải chặt cành xa cửa sổ để em không còn với tới nữa. Nhưng bác<br /> Jacke dành cho em cái ngọn cây mà em vẫn thường vuốt. Bác Jacke bảo em<br /> có thể giữ cành cây này trong phòng em - không phải cây nào cũng có được<br /> một cành thân yêu được sống trong nhà đâu. Bác nói với em đó là một cây<br /> <br /> du du cổ thụ. Bác bảo nó khoảng hai trăm năm và trong thời gian đó có lẽ<br /> không một người nào đã thương yêu n tha thiết như em. Như thế nào em<br /> cũng giữ lại cái ngọn cành cây. Bây giờ em vẫn còn giữ nguyên.<br /> — Việc đó xảy ra lâu mau rồi?<br /> — Cách đây một năm. Nhưng bác Jacke cũng không giúp gì được. Bác đã<br /> chặt cành đó. Và rồi có người đến gắn lưới an toàn. Một cái ở cửa sổ phòng<br /> em, một cái ở cửa sổ phòng Dorothy.<br /> — Có ai biết là bác Jacke cho em cái ngọn cành ấy không?<br /> — Em không biết. Em không kể cho ai nghe cả. Em vẫn giữ cái ngọn ấy,<br /> em không cho ai mó vào. Em sẽ đá, sẽ cắn nếu có người nào đụng tới nó.<br /> — Cành này đối với em quí lắm phải không?<br /> — Vâng, quí lắm.<br /> — Em có ưa chơi với bác Jacke không?<br /> — Có, bất kỳ lúc nào được ra sân là em đến với bác Jacke. Bác nói<br /> chuyện cho em nghe. Em lắng nghe những điều bác nói. Bác kể cho em nghe<br /> đủ thứ chuyện. Bác nói cho em nghe về thánh Francis ở thành Assisi. Ông<br /> Francis sống từ thời xưa, ông cũng yêu chim, yêu cây, yêu gió, yêu mưa.<br /> Ông nói mấy thứ đó là bạn. Chúng là bạn thật đấy. Còn dễ thương hơn người<br /> nữa - Dibs nói thêm, nhấn giọng thật mạnh.<br /> Em xốn xang đi vòng quanh phòng chơi. “Em ngắm cây” - em nói - “Bây<br /> giờ em vẫn ngắm cây. Vao mùa Xuân lá trổ xòe ra và xanh ra vì mưa đem lại<br /> cho chúng màu xanh tươi. Chúng nở ra vì vui mừng thấy mùa Xuân trở lại.<br /> Và suốt Hè chúng che bóng mát thân yêu. Rồi đến mùa Đông, lá bay xa. Bác<br /> Jacke nói rằng vào mùa Thu gió đến với chúng đem chúng đi du lịch vòng<br /> quanh thế giới. Một lần bác kể em nghe chuyện về một chiếc lá bỏ sót trên<br /> cành cây ấy. Bác nói chiếc lá nhỏ buồn lắm vì nó nghĩ rằng nó bị bỏ rơi và<br /> nó sẽ không được đi đâu nữa. Nhưng gió đã trở lại để đón chiếc lá nhỏ cô<br /> đơn và thổi nó đi một chuyến du lịch tuyệt vời nhất mà chưa được ai hưởng.<br /> Bác nói rằng chiếc lá nhỏ này được thổi quanh trái đất và được nhìn thấy tất<br /> cả những kỳ lạ trên thế giới. Và sau khi nó đã đi khắp thế giới, nó trở lại sân<br /> nhà em, bác Jacke nói, bởi vì nó nhớ em. Và một ngày mùa Đông bác Jacke<br /> gặp nó dưới gốc cây nhà em. Nó mệt hết sức, gầy yếu, khô cằn sau một<br /> chuyến du lịch dài. Nhưng bác Jacke nói rằng nó muốn trở về với em vì nó<br /> <br /> không gặp được một người nào khác trên thế giới nó có thể thích như em. Vì<br /> thế bác cho lại em. Dibs đi lại một vòng nôn nao quanh phòng. Em dừng lại<br /> trước mặt tôi. “Em giữ lại chiếc lá đỏ” - em nói - “Nó mệt và già lắm. Nhưng<br /> em giữ chiếc lá ấy, em lồng nó vào khung kính. Em tưởng tượng ra một số<br /> đồ vật mà nó được xem trong khi bay cùng thế giới với gió. Và em đọc trong<br /> những cuốn sách của em về những nước mà nó đã từng thấy”.<br /> Em đi lại chỗ tôi.<br /> — Giày của em - em nói với giọng điệu nhõng nhẽo hồi trước - Cô A,<br /> buộc dây cho em đi.<br /> — Được, Dibs. Để cô buộc cho em.<br /> Em cầm bình chai lên và bú. Em thở dài.<br /> — Em cảm thấy buồn hay sao?<br /> Em gật đầu. “Buồn”.<br /> — Bác Jacke còn làm vườn cho nhà em không?<br /> — Không. Không làm nữa. Ba nói bác ấy già quá rồi và từ khi bác lên<br /> cơn đau tim thì không làm việc này nữa. Nhưng đôi khi bác vẫn lui tới. Em<br /> và bác ấy gặp nhau ở ngoài sân. Bao giờ bác cũng kể một chuyện cho em<br /> nghe. Nhưng lâu nay không thấy bác tới nữa. Em nhớ bác ấy quá.<br /> — Đúng rồi. Cô cũng chắc vậy. Dibs, chắc bác là người tử tế lắm.<br /> — Ồ, đúng đấy. Em thích bác ấy lắm. Em đoán, có lẽ bác ấy là một người<br /> bạn? - Em hỏi với vẻ tư lự<br /> — Cô đoán bác ta là người bạn thật đấy. Một người bạn rất tốt.<br /> Dibs đi ra cửa sổ im lặng nhìn ra ngoài một hồi lâu. “Bác Jacke chúa nhật<br /> nào cũng đi nhà thờ”. Em nói và chỉ tay về phía nhà thờ - “Bác nói là bác đi<br /> nhà thờ.”<br /> — Còn mười phút nữa phải không cô?<br /> — Không.<br /> — Còn chín phút nữa?<br /> — Không.<br /> — Tám phút nữa?<br /> — Phải. Tám phút nữa.<br /> — Vậy để em chơi với gia đình búp bê và căn nhà trong ít phút còn lại.<br /> “ Sửa soạn cho mấy người lớn vô giường” - em nói và lựa những con búp<br /> <br /> bê và xếp vào những phòng ngủ - “Bây giờ đến con nít. Đây là em bé. Chị<br /> bếp nằm đây. Và đây là chị giặt đồ. Chị giặt đồ than là mệt. Chị muốn nghỉ<br /> ngơi. Đây là những chiếc giường. Đây là phòng của Ba. Mi không được vô<br /> đây. Mi không được quấy rầy ông. Ông mắc bận. Đây là phòng của Má. Đây<br /> là giường của Ba. Và mỗi người con có phòng riêng. Chị bếp có phòng<br /> riêng, có giường. Chị cũng than là chị mệt. Và chị giặt đồ không có giường.<br /> Chị phải đứng coi máy, và đứa trẻ này đôi khi chạy xuống nhà giặt và hỏi chị<br /> ấy tại sao chị không vào giường ngủ nếu chị mệt. Chị trả lời rằng người ta<br /> mướn chị để làm việc chứ không phải để nghỉ, nhưng Má nói rằng chị có thể<br /> kê chiếc ghế xích đu dưới đó. Chẳng có lý do gì cấm chị nếu chị thích ngồi<br /> xích đu như vậy. Chị đã giặt đồ cho gia đình này cả bốn mươi năm rồi. Đôi<br /> khi chị có thể ngồi đu một lúc, có phải thế không? Chị bếp hỏi vậy. Nhưng<br /> chị giặt đồ nói rằng không được, bởi vì sẽ quấy rầy ông chủ và chỉ có trời<br /> mới cứu được chúng ta nếu chúng ta quấy rầy ông ta. Nhưng chị bếp nói<br /> rằng cứ để ông vô xối nước xà bông lên cái đầu già nua ấy. Rồi chị đuổi<br /> thằng bé lên lầu, nói rằng trong nhà giặt chẳng có gì làm cho nó vui cả. Thế<br /> là thằng bé trở lại lên lầu”.<br /> Lúc ấy tôi vô ý vấp phải bức tranh mà Dibs đã ráp lại trên sàn dưới chân<br /> tôi. Tôi cúi xuống, xếp ngay ngắn lại. Dibs liếc mắt nhanh nhìn tôi.<br /> — Cô đang làm gì thế?<br /> — Cô đạp phải tranh hình của em và tấm hình Tom Tom, con trai người<br /> thổi sáo bị bung ra.<br /> Dibs tò mò nhìn tôi.<br /> — Cô nói gì cơ? - Em hỏi lại - Em chẳng hiểu cô nói gì cả.<br /> — Cô nói là cô vô ý đạp phải bức tranh lắp của em và bức tranh Tom<br /> Tom, con trai người thổi sáo bung ra.<br /> “Ồ” - Dibs nói. Chắc chắn là Dibs biết từng cử động diễn ra trong phòng<br /> này dù em mải miết đến đâu với công việc riêng đi nữa. Dibs quì gối xuống<br /> để xem tôi ráp lại đúng chưa. Em cho là đã được. Em đứng dậy và cầm lấy ổ<br /> khóa của cửa phòng chơi. “Khóa lại nhé?” - em hỏi.<br /> — Em không muốn khóa cửa?<br /> — Đúng vậy - Em khóa cửa lại - Khóa rồi.<br /> Sau đó một lúc, tôi bảo:<br /> <br />
ADSENSE

CÓ THỂ BẠN MUỐN DOWNLOAD

 

Đồng bộ tài khoản
2=>2