intTypePromotion=1
zunia.vn Tuyển sinh 2024 dành cho Gen-Z zunia.vn zunia.vn
ADSENSE

sắc đẹp chết người: phần 2

Chia sẻ: Nguyễn Thị Hiền Phúc | Ngày: | Loại File: PDF | Số trang:106

34
lượt xem
2
download
 
  Download Vui lòng tải xuống để xem tài liệu đầy đủ

phần 2 từchương 17. câu chuyện bắt đầu từ "em không quá khích bốc đồng “ai khác ngoài anh nào?” tôi ngọt ngào hỏi. “nếu gần đây em không kiểm tra lại, anh không phải là đàn bà.” anh chứng minh bằng cách một tay kéo tôi lại gần anh, tay kia vẫn giữ lấy chiếc máy điện thoại..." mời các bạn cùng tham khảo chi tiết nội dung tài liệu.

Chủ đề:
Lưu

Nội dung Text: sắc đẹp chết người: phần 2

Chương 17<br /> Em không quá khích bốc đồng “Ai khác ngoài anh nào?” tôi ngọt ngào hỏi.<br /> “Nếu gần đây em không kiểm tra lại, anh không phải là đàn bà.” Anh chứng<br /> minh bằng cách một tay kéo tôi lại gần anh, tay kia vẫn giữ lấy chiếc máy<br /> điện thoại. Tôi mong đợi anh hôn tôi và tôi sẽ nhe răng ra cắn, việc này tôi<br /> đã không còn làm kể từ lần đầu tiên MẸ đưa tôi đến nha sĩ, trừ khi bạn muốn<br /> đếm số lần tôi cắn… thôi đừng bận tâm. Ý định của tôi chắc đã hiện rõ trên<br /> mặt vìanh cười toe toét và kéo tôi sát chặt vào anh, kích thích tôi bằng sự<br /> cương cứng của anh.<br /> Tôi đẩy mình ra xa, nhìn chằm chằm vào anh, miệng tôi há hốc. “Em không<br /> thể tin được. Anh vừa phát hiện ra ai đó đang lén theo em, và anh lại có<br /> hứng? Thật đồi bại.”<br /> Anh nhún một bên vai “ Chính là cơn quá khích bốc đồng mà em quăng ra.<br /> Lúc nào cũng hướng vào anh!<br /> “Em không quá khích bốc đồng! Tôi hét lên. “Em giận dữ chính đáng!”<br /> “Anh thích những cơn bốc đồng hơn là kiểu em nhìn anh giống như anh vừa<br /> mới tát em thế.” Anh lên tiếng. “Giờ thì nghe kỹ đây!’’<br /> Tôi chả có tâm trạng nào để mà “nghe đây ”. Tôi hiên ngang đi về phòng<br /> khách và ngồi xuống một cái ghế, như thế anh sẽ không thể ngồi cạnh bên<br /> tôi được.<br /> Anh đặt điện thoại xuống mặt bàn uống cà phê và ngả người về phía tôi,<br /> chống hai tay xuống ghế và ghim chặt tôi xuống. Cái nhìn chằm chằm của<br /> anh mạnh liệt và lấp lánh. “Blair, em sẽ phải nghe anh. Anh thật lòng, vô<br /> cùng xin lỗi. Em nhiều tính cách, nhưng hoang tưởng không phải trong số<br /> chúng. Tối qua đáng ra anh phải lắng nghe em và kết nối mọi chuyện với<br /> nhau.”<br /> Tôi ngậm chặt miệng, chờ thời cơ phun ra câu nếu mà anh kết nối các mối<br /> liên kết với nhau thì anh đã kết thúc vụ việc sớm hơnrồi. Anh không làm thế,<br /> anh không thấy cần tuyên bố rõ ràng, như tôi thường vậy.<br /> <br /> “Điều dó chứng tỏ,” anh tiếp tục, “rất có khả năng kẻ điên rồ này đã theo dõi<br /> căn hộ của em. Làm sao mà cô ta biết em ở nhà một mình tối hôm qua?<br /> Chúng mình luôn ở cùng nhau mà.”<br /> “Lúc em về em không nhìn thấy chiếc xe nào lạ cả.”<br /> “Em biết tất cả người trong các căn hộ này lái xe gì à? Anh không nghĩ thế.<br /> Nếu như cô ta đưa ra bất cứ lời đe dọa nào gây nguy hiểm anh sẽ không để<br /> em một mình, nhưng cô ta đã dừng đến đó thôi.”<br /> “Anh có nghĩ việc cố cán xe qua người em là đe dọa không?”<br /> “Kẻ đó lái một chiếc Buick màu be, không phải là Chevrolet trắng. Anh hoàn<br /> toàn không kể đến chuyện đó như một phần củachuyện này, nhưng nhiều<br /> khả năng là một tai nạn riêng biệt, và cho đến khi bằng chứng chứng minh rõ<br /> ràng là kẻ lái chiếc Buick cũng là kẻ lái chiếc Chevrolet thì vụ này được coi<br /> như một. Các cuộc gọi quấy rối này hành vi phạm tội cấp độ II, và nếu anh<br /> tìm hiểu ra kẻ nào đang thực hiện những cuộc gọi này thì em có thể khởi<br /> kiện, nhưng đến lúc đó…”<br /> “Ý anh nói là việc này chưa đủ nghiêm trọng để cảnh sát vào cuộc.”<br /> “Em đang nhận sự quan tâm rất lớn của anh.”anh nói. “Anh coi trọng chuyện<br /> này. Anh muốn em xếp đồ và về nhà với anh. Không lý gì em phải bị quấy<br /> rối liên tục như thế khi em không cần thiết phải bị vậy.”<br /> “Em chỉ việc đổi số điện thoại, và không cần đăng ký trong danh bạ,” Tôi chỉ<br /> ra<br /> “Dù gì em cũng phải đi, khi chúng mình cưới. Sao không làm bây giờ?”<br /> Bởi vì em không chắc chúng ta sẽ cưới nhau. Lời xin lỗi của anh về kẻ bám<br /> theo tôi và chứng hoang tưởng được gán ghép cho tôi đang khiến mọi<br /> chuyện nhẹ nhàng đi, nhưng không giải quyết được những vấn đề lớn hơn.<br /> “Vì, “ tôi nói. Đúng. Ngắn ngọn và đi thẳng vào vấn đề.<br /> Anh thẳng người, trông bực bội cực kỳ, tính đến đến việc tôi ở đây tôi là bên<br /> bị tổn thương.<br /> Mất cả phút để tôi nghĩ là anh sẽ khiêu chiến, nhưng thay vì thế anh quyết<br /> định bỏ qua cuộc cãi vã và thay đổi chủ đề. “Anh sẽmang điện thoại của em<br /> <br /> đến sở làm và để một trong những chuyên viên công nghệ tìm hiểu xem liệu<br /> anh ta làm được gì với thiết bị ghi âm hay không, có thể tách các âm thanh<br /> phía sau hoặc tăng âm lượng giọng nói lên. Đừng trả lời điện thoại trừ khi là<br /> anh gọi đến cho em. Thật ra hãy mở máy di động của em lên. Anh sẽ gọi<br /> thẳng cho em. Nếu ai bấm chuông, đừng mở cửa mà hãy gọi 911 ngay nhé.<br /> Hiểu chưa?”<br /> “Hiểu.”<br /> “Nhiều khả năng là kẻ đó không theo dõi em vào thời điểm nhất định, mà chỉ<br /> xem xem liệu xe em hay xe anh có ở đây hay không,nên anh sẽ lấy xe em và<br /> để xe anh đậu anh phía trước.”<br /> “Làm thế nào mà cô ta biết anh liên quan tới em nếu cô ta thật sự không theo<br /> dõi em?”<br /> “Nếu cô ta biết chỗ em làm, hẳn cô ta đã nhìn thấy xe tải của anh đỗ ở Great<br /> Bods hàng tối lúc em đóng cửa. Chiếc xe rất dễ phân biệt. Buổi tối cô ta dễ<br /> dàng bám theo cả hai chúng ta.’’<br /> Nhận thức đó dội mạnh vào tôi và tôi thở hổn hển. “Cô ta là kẻ đã cào xước<br /> xe em.”<br /> “Chắc chắn vậy .” Sự đồng ý nhanh chóng của anh mách bảo cho tôi rằng<br /> anh đã tính đến khả năng đó.<br /> ‘Đó là hành động cố ý phá hoại! Em hy vọng ít nhất thì chuyện này sẽ thành<br /> hành vi phạm tội cấp độ A.” Tôi hơi bất bình với cấp độ B, ôi thôi, sao cũng<br /> được hết.<br /> “Hành vi phạm tội cấp độ I,” anh sửa lại. “Ừ, đúng thế. Nếu một người cố ý<br /> gây thiệt hại, hoặc đã có hành động gây thiệt hại.”<br /> “Vâng, vâng, em biết.”Tôi sốt ruột trả lời. “Vô tội cho đến khi hành vi phạm<br /> tôi được chứng minh, và chuyện này thật vớ vẩn. Cái mông em ấy.!”<br /> Anh bật cười nho nhỏ và với lấy cái điện thoại đang đặt ở trên bàn uống<br /> nước. “Anh bị ấn tượng vì ý thức thực thi luật pháp củaem. Và anh thích bộ<br /> mông của em.”<br /> Thật ra tôi biết thừa điều đó.<br /> <br /> Chúng tôi lấy chìa khóa, hoặc đúng hơn là Watt đã lấy; tôi đơn giản chỉ đưa<br /> cho anh bộ chìa khóa dự phòng của chiếc Mercedes, chiếc chìa riêng, trong<br /> khi anh phải tháo chìa khóa xe Avalanch ra khỏi chùm khóa của anh vì chìa<br /> dự phòng tất nhiên đang để ở nhà. Có lần tôi chỉ ra là việc để chìa dự phòng<br /> ở nhà không phải là ý hay nếu như anh làm mất chùm chìa khóa của anh, anh<br /> đãtự mãn là anh sẽ chả bao giờ đánh mất.<br /> “Anh đã khóa lại cửa trước lúc anh vào nhà.” Anh lên tiếng khi tự mình<br /> bước ra ngoài. “Đừng quên bật báo động.”<br /> “Vâng.”<br /> “Muộn lắm rồi, và anh không mang quần áo ở đây để thay ngày mai nên trừ<br /> khi em phát hiện ra điều gì bất thường, anh sẽ không quay lại tối nay, nhưng<br /> nếu có, hãy gọi 911 trước khi gọi cho anh. Hiểu chưa?”<br /> “Wyatt.”<br /> “Hãy gọi 911 bằng điện thoại bàn để họ có địa chỉ nhà em, và gọi di động<br /> cho anh.”<br /> “Wyatt!” tôi cắt ngang, bực bội với đống từ ngữ tuôn ra từ miệng anh.<br /> Anh ngừng nói và quay đầu lại. “hử?”<br /> “Xin chào, chuyên gia điện thoại đây này. Em lớn lên với một chiếc suốt<br /> ngày áp vào tai. Em cũng hiểu 911 hoạt động thế nào mà. Em nghĩ em xử lý<br /> được.”<br /> “Xin chào, cảnh sát đây này.” Anh đáp lại, bắt chước theo giọng của tôi.<br /> “Anh bảo mọi người phải làm gì. Đó là việc của anh.”<br /> “Ô, tuyệt,” tôi lầm bầm. “Anh đang biến thành em.”<br /> Anh cười ngoác đến tận mang tai, ghì lấy gáy tôi để kéo tôi sát vào anh và<br /> trao một nụ hôn nhanh, khao khát. Tôi không có thì giờ để cắn vì nó diễn ra<br /> quá nhanh.<br /> “Ba điều,” anh nói. “Cần ghi nhớ.”<br /> <br /> “Cái gì?”<br /> “Một: không phải chỉ có cơn bốc đồng của em mới khiến anh nổi hứng. Cho<br /> đến tận bây giờ, tính cả mọi mánh lới nho nhỏ của em vào.”<br /> Tôi không nhìn xuống đũng quần anh, nhưng tôi muốn thế.<br /> “Hai: Anh không nghĩ anh sẽ, nhưng anh yêu mái tóc vừa cắt của em. Em dễ<br /> thương như quỷ vậy.”<br /> Tôi vô tình đưa tay vuốt tóc. Anh đã nhận ra.<br /> “Và ba ...’’<br /> Tôi nghển cổ chờ, bất đắc dĩ ngưng cả thở vì đề phòng.<br /> “Em vẫn còn nợ anh một vụ “thổi kèn” đấy nhé”<br /> Tôi hai lần kiểm tra cả cửa ra vào và cửa sổ, rồi chắc chắn là hệ thống báo<br /> động đã bật. Tôi kéo rèm che bộ cửa đôi kiểu Pháp dẫn ra ban công. Khoảng<br /> sân nhỏ phía sau nhà của tôi có dãy hàng rào ngăn khoảng 6 foot bao quanh<br /> và một cái cổng chỉ mở được từ bên trong, nhưng khoảng ngăn 6 foot này thì<br /> không khắc phục được. Hàng rào chỉ để ngăn cách thôi chứ không an toàn.<br /> Khác biệt lớn đấy nhé.<br /> Nếu mà tôi đột nhập vào một nơi nào đó, tôi sẽ vào từ phía đằng sau nhà,<br /> như thế ít có khả năng bị bắt gặp hơn. Suy nghĩ điều đó trong đầu, tôi bật hết<br /> các dây đèn trang trí trên những cái cây và đèn sân. Rồi tôi lại bật đèn cửa ra<br /> vào, phía mái vòm. Tôi bật cả đèn cổng trước. Tôi hơi lặng đi, đèn bật hết<br /> giống như một cây thông giáng sinh, nhưng tôi không muốn bất kỳ lối vào<br /> nhà nàobị bóng tối che phủ.<br /> Vì mệt mỏi nên tôi không dễ ngủ. Tôi cũng vẫn cần cân nhắc về chuyện của<br /> mình với Wyatt, để đưa ra những quyết định chính xác về những việc đã và<br /> chưa cân nhắc tối nay, nhưng cùng lúc tôi cũng suy tính đến kẻ lái chiếc<br /> Mailibu. Tôi không biết liệu tôicó thể vừa suy nghĩ cho thấu đáo cả hai vấn<br /> đề lớn này vừa phải cảnh giác cao độ hay không. Tôi đoán là không.<br /> Tôi thỏa hiệp bằng cách thức dậy và không bật tivi, hay đeo tai nghe iPod để<br /> có thể nghe được những tiếng động khác thường, và bắt đầu vệ sinh buổi<br /> sáng, những việc không đòi hỏi quá nhiều sự tập trung. Tôi tháo bộ quần áo<br /> <br />
ADSENSE

CÓ THỂ BẠN MUỐN DOWNLOAD

 

Đồng bộ tài khoản
2=>2