Chương 20<br />
Mở đầu ngày hôm đó đã có liên tiếp những tin tức mới. Terry Hill gọi điện đến:<br />
- Lara đấy phải không? - Người luật sư hỏi trong máy.<br />
- Có chuyện gì vậy?<br />
- Uỷ ban phòng chống cờ bạc lậu đã chấp thuận cấp giấy phép mở cửa sòng bạc<br />
cho chị rồi.<br />
- Tuyệt vời, Terry.<br />
- Tôi chưa kịp hỏi chi tiết cho chị thì được tin họ đã bật đèn xanh…<br />
- Vậy là rất tốt. Cảm ơn anh, - nàng nhìn vào lịch làm việc. - Anh hãy bay đến đó<br />
và tiến hành những công việc cần thiết ngay thứ Ba này. Tôi muốn ta bắt đầu kinh<br />
doanh ở đấy càng sớm càng tốt.<br />
Tiếng Kathy trong máy truyền âm:<br />
- Ông Adler muốn nói chuyện với bà chủ trong máy số hai. Vậy tôi trả lời ông ta là<br />
bận nhé?<br />
Lara đột nhiên choáng váng:<br />
- Ấy không. Tôi sẽ nói chuyện với ông Adler, - nàng nhấc máy điện thoại - Anh<br />
Phillip đấy ư?<br />
- Chào Lara. Tôi đã về rồi.<br />
- Hay quá. Tôi mong anh quá.<br />
- Tôi biết cô đang rất bận, nhưng tối nay cô có thu xếp để đi ăn với tôi được<br />
không?<br />
Nàng đã hẹn đi ăn tối với Paul Martin.<br />
- Vâng, được.<br />
- Tuyệt vời. Cô muốn ta đến nhà hàng nào?<br />
- Nhà hàng nào cũng được.<br />
<br />
- Cote Basque được không?<br />
- Được - Hẹn tối nay.<br />
Khi đặt máy xuống. Lara bật cười.<br />
- Phillip Adler đấy phải không? - Howard hỏi.<br />
- Vâng tôi sẽ lấy anh ấy.<br />
Howard ngạc nhiên nhìn Lara.<br />
- Cô nói thật đấy chứ?<br />
- Nghiêm chỉnh.<br />
Howard hơi choáng váng. Vậy là mình đã mất Lara. Howard Keller thầm nghĩ. Rồi<br />
anh nghĩ tiếp. Thì có gì lạ đâu? Dù sao mình cũng không thể lấy được Lara kia<br />
mà.<br />
- Lara! Nhưng cô đã biết gì nhiều về anh ta đâu?<br />
- Mình đã biết anh ấy từ thuở mình còn nhỏ kia.<br />
- Tôi nghĩ có thể cô đã quyết định sai lầm đấy.<br />
- Không đâu. Tôi…<br />
Điện thoại riêng của nàng reo, điện thoại nàng lắp để nói chuyện riêng với Paul<br />
Martin.<br />
- Chào anh!<br />
- Lara? Mấy giờ ta đi ăn tối?<br />
Nàng bỗng thấy mình có lỗi.<br />
- Anh Paul ạ… Em sợ tối nay em không đi được. Có chuyện cần đến em. Em<br />
đang định gọi điện cho anh.<br />
- Vậy à? chuyện gì trục trặc à?<br />
- Không. Chỉ là có người ở Rome vừa mới bay tới New York, - đó cũng có phần<br />
<br />
đúng với sự thật. - Em phải gặp họ. Số anh không may rồi. Vậy tối hôm khác<br />
nhé?<br />
- Tất nhiên.<br />
- Anh nghe nói khách sạn Reno đã có giấy phép kinh doanh rồi phải không?<br />
- Vâng.<br />
- Chỗ ấy sẽ hay lắm đấy.<br />
- Em cũng tin là như thế. Xin lỗi anh về buổi tối hôm nay nhé, Paul? Mai em sẽ<br />
gọi điện cho anh.<br />
Lara đặt máy xuống. Howard đang nhìn nàng.<br />
Lara thấy vẻ không tán thành trên gương mặt anh.<br />
- Anh băn khoăn chuyện gì phải không, Howard?<br />
- Đúng thế. Về trang bị quá hiện đại trong phòng giấy của cô.<br />
- Anh nói gì vậy?<br />
- Quá nhiều máy điện thoại.<br />
Lara giật mình.<br />
- Nhưng chẳng sao đâu, anh đừng lo, Howard. Có chuyện gì nữa không?<br />
- Không, - Howard lắc đầu.<br />
- Vậy ta bắt đầu làm việc.<br />
° ° °<br />
Phillip đã đợi sẵn trong nhà hàng Cote Basque lúc nàng đến. Thấy nàng vào, mọi<br />
người xung quanh quay hết cả lại nhìn. Phillip đứng lên chào và Lara tưởng như<br />
tim nàng sắp nhẩy ra khỏi lồng ngực.<br />
- Tôi không đến muộn đấy chứ, Phillip? - Nàng nói.<br />
- Không muộn chút nào hết, - Phillip nhìn nàng thán phục. Cặp mắt chàng trìu<br />
mến. - Trông cô đáng yêu quá!<br />
<br />
Lara đã thử đi thử lại đến một tá bộ đồ, cuối cùng nàng mới quyết định chọn bộ<br />
đồ nhãn Dior giản dị này.<br />
- Cảm ơn anh.<br />
Lúc cả hai đã ngồi xuống, Phillip nói:<br />
- Tôi cảm thấy tôi như một thằng ngốc.<br />
- Ôi, tại sao vậy?<br />
- Tôi vẫn chưa rõ lắm. Cô có phải là Cô Cameron, chủ cả một mạng lưới khách<br />
sạn với bao nhiêu toà nhà không? Trên đường đi biểu diễn, tôi đã nhìn thấy tên<br />
cô ở rất nhiều nơi.<br />
- Thế là tốt. Vì như vậy anh sẽ nhớ đến tôi.<br />
Phillip chăm chú quan sát nàng:<br />
- Chẳng cần phải thấy những thứ đó tôi mới nhớ đến cô. Cô có khó chịu khi gặp<br />
ai, người ta cũng khen cô đẹp không, Lara?<br />
Nàng đã định nói “tôi rất vui khi nghe thấy câu đó ở miệng anh” nhưng nàng lại<br />
đáp:<br />
- Anh có vợ chưa, Phillip? - Và nói xong nàng tự cắn lưỡi một cái.<br />
- Chưa, - Phillip mỉm cười. - Tôi không thể lấy vợ được.<br />
- Tại sao? - nàng phải cố nín thở. Nghĩa là anh ấy chưa…<br />
- Bởi quanh năm tôi trên đường biểu diễn. Đêm nay ở Budapest, đêm mai đã ở<br />
London, Paris hay Tokyo rồi.<br />
Lara thở phào nhẹ nhõm:<br />
- Phillip! Anh kể về anh cho tôi nghe đi.<br />
- Cô muốn biết về gì nào, Lara?<br />
- Mọi thứ về anh.<br />
Phillip cười vang.<br />
<br />
- Thế thì chỉ năm phút là đủ.<br />
- Không, tôi nói nghiêm chỉnh đấy. Tôi muốn biết mọi thứ về anh, Phillip.<br />
Phillip hít một hơi thở sâu:<br />
- Chỉ có thế này thôi? Cha mẹ tôi là người thành phố Vienne [1]. Cha tôi là nhạc<br />
trưởng, mẹ tôi dạy đàn piano. Hồi Hitler lên cầm quyền, cha mẹ tôi chạy sang Mỹ,<br />
sống ở Boston. Tôi sinh ra ở đó.<br />
- Từ nhỏ anh đã muốn thành nhạc công piano rồi à?<br />
- Đúng thế.<br />
Lên sáu tuổi Phillip đàn piano và cha chàng quát ầm lên: “Không được! Không<br />
được! Con không phân biệt được hoà âm trưởng khác với thứ là thế nào à?<br />
Và ông ngồi ngay xuống đàn, đưa những ngón tay lông lá chỉ vào bản nhạc.<br />
- Đây là hoà âm thứ, con hiểu chưa?<br />
- Thưa ba, cho phép con đi chơi được không ạ? Mấy đứa bạn con đang chờ<br />
ngoài kia.<br />
- Không được. Con phải ngồi đây tập cho đến khi nào con đánh đúng.<br />
Phillip lên tám. Sáng hôm đó cậu ngồi đàn liền bốn tiếng đồng hồ. Và nổ ra một<br />
cuộc xung đột dũ dội với bố mẹ.<br />
- Con căm thù cây đàn piano, - cậu hét lên - Không bao giờ con sẽ ngồi vào đàn<br />
nữa.<br />
Mẹ cậu nói:<br />
- Thôi được. Bây giờ con đánh lại cho mẹ nghe đoạn Andanto một lần nữa thôi.<br />
Năm cậu mưởi tuổi. Căn nhà đầy khách, đại đa số là bạn bè ngày xưa của cha<br />
mẹ cậu, từ hồi còn ở Vienne. Tất cả đều là nhạc công.<br />
- Cháu Phillip sẽ đàn một bản nào đó cho chúng ta nghe, - mẹ cậu tuyên bô.<br />
- Chúng tôi đều muốn nghe cháu Phillip đàn, - họ nói bằng giọng khuyến khích.<br />
- Con đàn Mozart đi.<br />
<br />