intTypePromotion=1
zunia.vn Tuyển sinh 2024 dành cho Gen-Z zunia.vn zunia.vn
ADSENSE

sát nhân mạng: phần 1

Chia sẻ: Nguyễn Thị Hiền Phúc | Ngày: | Loại File: PDF | Số trang:195

54
lượt xem
4
download
 
  Download Vui lòng tải xuống để xem tài liệu đầy đủ

phần 1 gồm các nội dung chính: phù thủy máy tính, ác quỷ, social engineering. mời các bạn cùng tham khảo chi tiết nội dung tài liệu.

Chủ đề:
Lưu

Nội dung Text: sát nhân mạng: phần 1

     <br /> Khi nói bộ não con người cũng là một cỗ máy, tôi không có ý xúc phạm tới trí tuệ con người, mà chỉ thừa nhận tiềm năng<br /> của một chiếc máy. Tôi không tin rằng bộ não con người lại kém cỏi hơn những gì chúng ta tưởng tượng về nó, mà là một<br /> chiếc máy có thể ấn chứa những điều vượt xa trí tưởng tượng của chúng ta.<br /> - w. Daniel Haiis - <br /> Hoa văn trên đá<br /> Ebook miễn phí tại : www.Sachvui.Com<br /> <br />      <br /> <br /> I <br /> PHÙ THỦY MÁY TÍNH<br /> Hoàn toàn có thể… thực hiện hầu hết mọi tội ác với một chiếc máy tính. Thậm chí ta có thể sử dụng nó để giết người.<br /> - Một sỹ quan Sở cảnh sát Los Angeles -<br /> <br />      <br /> <br /> Chương MỘT<br /> Chiếc xe tải trắng cũ kĩ khiến cô cảm thấy bất an.<br /> Lara Gibson ngồi bên quầy bar trong nhà hàng Vesta’s Grill tại De Anza, Cupertino,<br /> California, tay giữ chặt đáy ly Martini lạnh ngắt và phớt lờ hai chuyên viên phần cứng trẻ<br /> tuổi đang đứng gần đó liếc mắt ve vãn cô.<br /> Cô lại hướng mắt ra ngoài lần nữa, nhìn sâu vào màn mưa u ám, và không thấy bất kỳ<br /> dấu hiệu nào của chiếc Econoline kín mít không cửa sổ, cô tin chắc rằng nó đã bám theo<br /> mình từ căn hộ cách đây vài dặm đến tận nhà hàng này. Lara tụt khỏi chiếc ghế ở quầy bar<br /> và bước tới cửa sổ, nhìn ra bên ngoài. Chiếc xe đó không đậu trong bãi đỗ của nhà hàng.<br /> Cũng chẳng ở bên kia đường, trong bãi xe của Apple Computer hay bãi bên cạnh, thuộc<br /> công ty Sun Microsystems. Không bãi đỗ xe nào trong số này là nơi hợp lý để theo dõi –<br /> nếu gã tài xế đó thực sự đang đeo bám cô.<br /> Không, chiếc xe đó chỉ là một sự trùng hợp mà thôi, cô kết luận, sự trùng hợp bị<br /> cường điệu hóa bởi một dạng hoang tưởng.<br /> Cô trở lại quầy bar và liếc nhìn hai gã trai trẻ, giờ đến lượt họ lờ cô đi và nhếch mép<br /> cười.<br /> Giống như hầu hết các chàng trai trẻ đến đây tìm kiếm niềm vui, họ mặc quần âu, áo<br /> sơ mi không cà vạt, và đeo cái phù hiệu đặc trưng nhan nhản ở Thung lũng Silicon, chiếc<br /> thẻ nhân viên gắn với quai đeo bằng dây dù lủng lẳng quanh cổ. Hai gã này mang thẻ xanh<br /> của Sun Microsystems. Những nhóm khác đến từ Compaq, Hewlett – Packard và Apple,<br /> chưa kể vài chú lính mới của các công ty Internet khởi nghiệp mà một số nhân vật khả<br /> kính quen thuộc ở Thung lũng đang điều hành với đôi chút khinh khỉnh.<br /> Ở tuổi ba hai, có khi Lara Gibson lớn hơn hai gã hâm mộ kia đến năm tuổi. Với tư<br /> cách là một nữ doanh nhân độc lập, không phải dân lập trình, cũng chẳng liên quan đến<br /> công ty máy tính nào, dễ cô nghèo hơn họ đến năm lần. Nhưng điều đó không thành vấn<br /> đề với hai gã này, vì họ đã bị hút hồn bởi khuôn mặt xinh đẹp ấn tượng lạ thường ôm trọn<br /> trong những lọn tóc đen nhánh, đôi bốt đến cổ chân, chiếc váy màu đỏ cam kiểu gypsy[1]<br /> và chiếc áo không tay màu đen tôn lên đường nét bắp tay đẹp hiếm có.<br /> Cô ước tính rằng hai phút nữa, một trong hai cậu trai này sẽ tiếp cận cô, và cô chỉ tính<br /> chệch mười giây.<br /> Những gì gã trai trẻ nói với cô là ‘phiên bản mới’ của kịch bản mà cô đã nghe cả tá lần<br /> trước đó: Xin lỗi, tôi không có ý làm phiền nhưng cô có muốn tôi bẻ gãy chân bạn trai cô<br /> vì đã để người phụ nữ xinh đẹp chờ đợi một mình ở quầy bar và nhân tiện, tôi có thể mời<br /> cô một ly trong khi cô quyết định xem chân nào bị bẻ được không?<br /> Người phụ nữ khác chắc hẳn đã nổi đóa, hoặc lắp bắp, đỏ mặt, cảm thấy bối rối hay lả<br /> lơi lại để anh ta mời một ly mà cô ta thậm chí chẳng muốn uống, chỉ vì không biết phải xử<br /> <br /> lý tình huống này thế nào. Nhưng đó là những người đàn bà yếu đuối hơn cô. Còn Lara<br /> Gibson là ‘nữ hoàng của sự tự vệ nơi thành thị’, danh hiệu mà tờ San Francisco Chronicle<br /> đã từng phong tặng cho cô. Cô nhìn thẳng vào mắt anh ta, nở một nụ cười xã giao và nói,<br /> “Tôi không quan tâm đến việc kết thân với bất kỳ ai lúc này.”<br /> Chỉ đơn giản như thế. Kết thúc cuộc nói chuyện.<br /> Anh ta chớp mắt trước sự thẳng thắn này, né tránh ánh mắt kiên nghị của cô và quay<br /> lại với bạn của mình.<br /> Sức mạnh… tất cả nằm ở sức mạnh.<br /> Cô nhấp một ngụm đồ uống.<br /> Thực ra, cái xe tải màu trắng chết tiệt đó đã gợi nhắc đến tất cả những nguyên tắc cô<br /> từng đặt ra với tư cách người dạy phụ nữ cách tự vệ trong xã hội thời nay. Có vài lần trên<br /> đường đến nhà hàng, cô liếc vào gương chiếu hậu và thấy chiếc xe ở phía sau, cách<br /> khoảng ba bốn chục feet. Một tên nhóc nào đó cầm lái. Hắn là người da trắng, nhưng tóc<br /> được tết thành những lọn dài bù xù màu nâu. Hắn mặc đồ rằn ri và đeo kính đen, bất chấp<br /> cơn mưa tối tăm u ám. Tất nhiên đây là Thung lũng Silicon, nơi trú ngụ của những gã<br /> hacker và tụi vô công rồi nghề, cũng chẳng có gì bất thường khi dừng ở Starbucks để mua<br /> một cốc Venti Latte ít béo và được phục vụ bởi một cậu thiếu niên lịch sự có cả tá khuyên<br /> trên người, đầu trọc lóc, ăn vận như một tay găng-tơ trong thành phố. Dường như gã lái xe<br /> vẫn đang nhìn cô chằm chằm với vẻ thù địch kỳ quái.<br /> Lara chợt nhận ra mình đang vuốt ve lọ xịt hơi cay trong túi xách một cách vô thức.<br /> Liếc ra cửa sổ một lần nữa, cô chỉ thấy những chiếc xe xa xỉ được mua bằng tiền kinh<br /> doanh Internet.<br /> Nhìn quanh phòng. Chỉ có những tay nghiền máy móc vô hại.<br /> Thư giãn nào, cô tự nhủ và nhấp một ngụm Martini đậm đặc.<br /> Cô để ý nhìn đồng hồ treo tường. Bảy giờ mười lăm. Sandy đã muộn mười lăm phút<br /> rồi. Không giống cô ấy chút nào. Lara rút điện thoại đi động ra nhưng màn hình lại hiển<br /> thị: NGOÀI VÙNG PHỦ SÓNG.<br /> Cô định đi tìm điện thoại công cộng thì ngước lên thấy một người đàn ông trẻ bước<br /> vào quầy bar và vẫy tay về phía cô. Cô đã gặp anh ta ở đâu đó nhưng không thể nhớ chính<br /> xác. Mái tóc vàng khá dài nhưng được cắt tỉa gọn gàng, chòm râu dê của anh ta ám ảnh<br /> trong trí nhớ cô. Anh ta mặc chiếc quần jean trắng và áo sơ mi màu xanh nhàu nhĩ. Điều<br /> duy nhất cho thấy anh ta cũng thuộc giới làm ăn ở Mỹ là chiếc cà vạt, cho phù hợp với<br /> một doanh nhân của Thung lũng Silicon, mặc dù thiết kế của nó không phải kẻ sọc hay<br /> họa tiết hoa Jerry Garcia mà là chú chim hoạt hình Tweety Bird.<br /> “Chào cô, Lara,” anh ta bước tới và bắt tay cô, tựa người vào quầy bar. “Nhớ tôi<br /> không? Tôi là Will Randolph. Em họ của Sandy đây? Cheryl và tôi đã gặp cô ở Nantucket,<br /> tại lễ cưới của Marry ấy.”<br /> À phải rồi, đó chính là nơi cô đã gặp anh ta. Anh và cô vợ đang mang bầu đã ngồi<br /> cùng bàn với Lara và bạn trai cô, Hank. “Chắc chắn rồi. Dạo này anh thế nào?”<br /> <br />
ADSENSE

CÓ THỂ BẠN MUỐN DOWNLOAD

 

Đồng bộ tài khoản
13=>1