intTypePromotion=1
zunia.vn Tuyển sinh 2024 dành cho Gen-Z zunia.vn zunia.vn
ADSENSE

sát nhân mạng: phần 2

Chia sẻ: Nguyễn Thị Hiền Phúc | Ngày: | Loại File: PDF | Số trang:144

34
lượt xem
2
download
 
  Download Vui lòng tải xuống để xem tài liệu đầy đủ

phần 2 gồm các nội dung chính: access - truy cập, đẳng cấp chuyên gia, tất cả nằm ở cách đánh vần, cách viết,... mời các bạn cùng tham khảo chi tiết nội dung tài liệu.

Chủ đề:
Lưu

Nội dung Text: sát nhân mạng: phần 2

     <br /> <br /> IV <br /> ACCESS - TRUY CẬP<br /> Internet là một nơi an toàn như tiệm tạp hóa ở đông L.A. vào đêm thứ Bảy.<br /> - Jonathan Littman The Jugitive Game<br /> <br />      <br /> <br /> Chương HAI BẢY<br /> Suốt thời gian còn lại của buổi tối, toàn đội CCU chúi mũi vào các báo cáo từ khách sạn<br /> Bay View, miệt mài tìm kiếm bất cứ manh mối nào về Phate và lo lắng nghe ngóng các<br /> báo cáo về các vụ sát hại.<br /> Một báo cáo cho biết vào buổi sáng cùng ngày, tại một trường tư, một bé gái đã bị một<br /> gã đàn ông mạo nhận là chú bắt cóc, rồi lại được thả. Chính xác là cách thức của Phate<br /> nhưng khi Huerto Ramirez cùng Tim Morgan kiểm tra ngôi trường và nói chuyện với nạn<br /> nhân, họ không tìm được manh mối nào. Cô bé hoảng loạn đến độ không thể nhớ được<br /> màu xe của kẻ bắt cóc.<br /> Những nhân viên khác đã hỏi chuyện hầu hết khách tại khách sạn Bay View và các<br /> khu vực xung quanh nhưng không tìm được một nhân chứng nào nhìn thấy kiểu xe con<br /> hay xe tải Phate đã lái.<br /> Một nhân viên bán hàng tại cửa hàng 7-Eleven, khu Fremont có bán hai lốc sáu lon<br /> Mountain Dew cho một người có nhận dạng giống Phate vài tiếng trước. Nhưng kẻ sát<br /> nhân đã không nói điều gì để có thể giúp lần ra hắn. Cũng không một ai bên trong hay<br /> ngoài cửa hiệu để mắt đến chiếc xe của hắn.<br /> Việc kiểm tra hiện trường phòng khách sạn cũng không cho thấy dấu hiệu nào giúp ích<br /> cho việc lần theo Phate đến một địa điểm cụ thể.<br /> Wyatt Gillette đã giúp Stephen Miller, Linda Sanchez và Tony Mott phân tích chiếc<br /> máy tính bị bỏ lại trong phòng. Tay hacker xác nhận rằng đó quả thật là một máy tính<br /> nóng, chỉ tải đúng những phần mềm giúp cho việc đột nhập. Nó không chứa bất cứ thông<br /> tin gì cho thấy Phate có thể đang ở đâu. Số seri hãng Toshiba cho thấy nó thuộc chuyến<br /> hàng gửi tới Computer World ở Chicago sáu tháng trước. Người mua trả bằng tiền mặt,<br /> chưa từng điền phiếu bảo hành hay đăng ký trên mạng. Tất cả những chiếc đĩa máy tính<br /> Phate bỏ lại trong phòng là đĩa trắng. Linda Sanchez - nữ hoàng khảo cổ máy tính, kiểm<br /> tra từng chiếc một bằng chương trình Restore8 và nhận thấy không chiếc nào từng chứa<br /> dữ liệu.<br /> Sanchez tiếp tục bận rộn với con gái, cứ vài tiếng lại gọi một lần để hỏi thăm tình<br /> hình. Rõ ràng là cô muốn đến chỗ con bé, thế nên Bishop cho phép cô về nhà. Ông cũng<br /> giải tán những người còn lại, Miller và Mott - chàng cảnh sát tóc vàng hoe đang phấn chấn<br /> tinh thần sau trải nghiệm với đội SWAT, về nhà ăn tối và ngủ.<br /> Patricia Nolan, ngược lại, không vội về khách sạn. Cô ngồi sát cạnh Gillette và cùng rê<br /> chuột qua từng tệp tin ISLEnet, gắng tìm hiểu thêm về Trapdoor demon. Tuy vậy, không<br /> có dấu hiệu nào về chương trình này và Gillette báo cáo rằng bot chắc chắn đã tự hủy.<br /> Một lát sau, Gillette mệt mỏi ngả người, bẻ khớp ngón tay và vươn vai. Bishop nhìn<br /> thấy hắn đang để ý tới một nắm các mẩu giấy báo tin nhắn điện thoại màu hồng. Khuôn<br /> mặt sáng bừng lên, hắn hào hứng cầm lên xem. Rõ ràng là hắn rất thất vọng vì không có<br /> <br /> cái nào dành cho mình, có lẽ hắn buồn vì cô vợ cũ không gọi điện, như hắn đã cầu xin cô<br /> tối qua.<br /> Ồ, Frank Bishop hiểu rằng không chỉ những công dân gương mẫu mới có cảm xúc đối<br /> với người thân yêu. Ông đã tóm cổ hàng tá sát nhân vô lại, những kẻ đã khóc òa khi bị<br /> còng tay dẫn đi, không phải vì nghĩ về những năm tháng khổ sở trước mắt, mà vì bị chia<br /> cắt khỏi vợ con.<br /> Bishop lại để ý thấy những ngón tay của tay hacker bắt đầu đánh máy, không, là gõ<br /> phím vào không khí, trong khi mắt vẫn dán lên trần nhà. Có phải hắn đang viết điều gì đó<br /> cho vợ? Hay có lẽ hắn đang xin ý kiến hay trợ giúp từ người cha - một kỹ sư ở tận vùng<br /> cát bụi Trung Đông, hoặc đang nói với anh trai rằng khi nào được thả, hắn muốn đến sống<br /> với anh ta một thời gian.<br /> “Chẳng có gì cả,” Nolan càu nhàu. “Chúng ta sẽ chẳng đi đến đâu hết.”<br /> Trong một khoảnh khắc, Bishop cũng cảm nhận được nỗi thất vọng trên khuôn mặt cô.<br /> Nhưng rồi ông nghĩ, chờ một chút… Mình sắp quẫn trí ở đây mất. Ông nhận ra mình đã<br /> lún quá sâu vào sự thôi miên của cụm từ Blue Nowhere - Miền xanh thẳm vô định. Nó đã<br /> bóp méo suy nghĩ của ông. Đoạn ông bước lại chiếc bảng trắng và chăm chú nhìn những<br /> ghi chú về bằng chứng, những bản in và các bức ảnh.<br /> Hãy làm điều gì đó với nó…<br /> Bishop liếc sang bản in của bức ảnh khủng khiếp chụp nạn nhân Lara Gibson.<br /> Hãy làm điều gì đó…<br /> Viên thám tử bước lại gần bức ảnh, xem xét nó thật kĩ lưỡng.<br /> “Hãy nhìn này,” ông nói với Shelton. Viên cảnh sát đậm người ủ rũ bước đến bên<br /> cạnh.<br /> “Cái này thì sao?”<br /> “Anh thấy gì nào?”<br /> Shelton nhún vai. “Tôi không biết. Thế anh thấy gì?”<br /> “Tôi thấy những manh mối,” Bishop đáp. “Những thứ khác trong tấm ảnh này - trên<br /> sàn nhà, trên những bức tường… Chúng có thể cho chúng ta biết điều gì đó về nơi Phate<br /> đã giết cô ta, tôi chắc chắn.”<br /> Gillette lỉnh lên phía trước và chăm chú nhìn bức ảnh khủng khiếp đó.<br /> Trong ảnh, cô gái tội nghiệp ở cận cảnh. Bishop chỉ ra những thứ khác mà bức ảnh tiết<br /> lộ: Sàn nhà nơi cô gái nằm được lát đá màu xanh lục. Có một ống dẫn kim loại mạ kẽm<br /> chạy từ một máy điều hòa hoặc máy sưởi màu be. Bức tường là mặt sau chưa sơn của tấm<br /> vữa từ hãng Sheetrock, được đóng vào những cột gỗ. Đây có thể là gian chứa máy sưởi<br /> trong một tầng hầm đang hoàn thiện. Anh cũng có thể thấy một phần của cánh cửa sơn<br /> trắng và thứ gì đó có vẻ là thùng rác ngay bên cạnh, đầy ắp rác rưởi.<br /> Bishop nói, “Chúng ta sẽ gửi tấm ảnh đến FBI. Hãy để chuyên gia của họ xem xét nó<br /> <br /> thật kĩ.”<br /> Shelton lắc đầu. “Tôi không biết nữa, Frank. Tôi nghĩ hắn thông minh hơn việc ăn đâu<br /> bày đấy. Quá dễ bị lần ra.” Ông hất mặt về phía bức ảnh. “Hắn đã giết cô ta ở chỗ khác.<br /> Không thể là nơi hắn sống được.”<br /> Nhưng Nolan nói, “Tôi không đồng ý. Ông đã đúng nói khi nói rằng hắn là một kẻ<br /> thông minh, nhưng hắn không nhìn nhận mọi việc theo cách của chúng ta.”<br /> “Nghĩa là sao?”<br /> Gillette dường như hiểu ngay vấn đề. “Phate không nghĩ về Thế giới thực. Hắn tìm<br /> cách che giấu tất cả bằng chứng về máy tính nhưng tôi nghĩ hắn có thể đã bỏ sót những<br /> manh mối vật chất.”<br /> Bishop nghiêng đầu về phía bức ảnh. “Tầng hầm này nhìn khá mới, cả chiếc máy sưởi<br /> cũng thế. Hoặc là máy điều hòa, dù là cái gì đi nữa. Bên FBI có thể tìm ra xem có chủ thầu<br /> nào làm nhà riêng bằng vật liệu của những hãng này. Chúng ta có thể khoanh vùng tòa<br /> nhà.”<br /> Shelton nhún vai. “Sẽ rất mất thời gian đấy. Nhưng cũng chẳng hại gì nhỉ?”<br /> Bishop gọi cho một người bạn ở FBI. Ông kể về tấm ảnh và những gì họ cần biết. Họ<br /> chuyện trò một lúc, rồi viên thám tử gác máy.<br /> “Anh ấy sẽ tự tải một bản gốc của bức ảnh và gửi đến phòng thí nghiệm,” Bishop nói.<br /> Rồi viên thám tử liếc xuống chiếc bàn cạnh đó và để ý thấy một phong bì to gửi cho ông.<br /> Tờ lộ trình bưu phẩm cho thấy nó được gửi từ Phòng lưu trữ trung tâm ban trẻ vị thành<br /> niên thuộc Cảnh sát bang California, chắc hẳn nó được gửi đến khi ông đang ở Bay View.<br /> Ông mở thư và đọc qua nội dung. Đó là tài liệu của Tòa án vị thành niên về Gillette mà<br /> ông đã gửi yêu cầu khi tay hacker trốn đi đêm qua. Ông bỏ xuống bàn rồi nhìn chiếc đồng<br /> hồ bụi bặm trên tường. Đã 10:30. “Tôi nghĩ tất cả chúng ta cần đi nghỉ thôi,” ông nói.<br /> Shelton không nhắc gì đến vợ nhưng Bishop hiểu là ông rất nóng lòng về nhà với vợ.<br /> Viên thám tử đậm người rời đi sau khi gật đầu chào đồng sự. “Gặp anh sáng mai, Frank.”<br /> Ông cười chào Nolan. Gillette thì không nhận được một lời nói hay cử chỉ tạm biệt nào.<br /> Bishop nói với Gillette, “Tôi không muốn qua đêm ở đây nữa. Tôi sẽ về nhà. Và cậu<br /> sẽ đi cùng tôi.”<br /> Nghe thấy thế, Patricia Nolan quay đầu về phía tay hacker. Cô nói một cách thân mật,<br /> “Tôi còn rất nhiều phòng ở khách sạn. Công ty trả cho cả tầng. Anh có thể ở lại nếu muốn.<br /> Còn có một minibar rất tuyệt nữa.”<br /> Nhưng ngài thám tử cười khúc khích, nói, “Vụ này cũng đủ làm tôi sắp thất nghiệp<br /> đến nơi rồi. Tốt hơn là cậu ấy đi với tôi. Tù nhân chịu giám hộ, cô biết rồi đấy.”<br /> Nolan chấp nhận chịu thua. Bishop nghĩ cô đã bắt đầu từ bỏ những suy nghĩ lãng mạn<br /> về Gillette. Cô nhặt ví, laptop cùng một chồng đĩa mềm và rồi đi.<br /> Khi Bishop và Gillette bước ra khỏi cửa, tay hacker hỏi, “Ông không phiền nếu chúng<br /> ta dừng một chút trên đường đi chứ?”<br /> <br /> “Dừng một chút?”<br /> “Tôi muốn mua một thứ,” Gillette nói. “Ồ, mà nhân tiện nói chuyện đó, tôi có thể<br /> mượn ông vài đô la được không?”<br /> <br />
ADSENSE

CÓ THỂ BẠN MUỐN DOWNLOAD

 

Đồng bộ tài khoản
2=>2