PHẦN I <br />
NGÀY LỄ TRƯỞNG THÀNH<br />
1<br />
Ebook miễn phí tại : www.Sachvui.Com<br />
<br />
Vào ngày kết hôn của người yêu cũ, người ta thường làm gì nhỉ?<br />
Có thể sẽ bỏ đi du lịch một mình. Nằm dài bên bờ biển Nam Thái Bình Dương, vừa<br />
nhâm nhi cocktail vừa tận hưởng cảm giác mát mẻ, đằng nào chuyện cũng thế rồi thì hãy<br />
cầu cho bọn họ được hạnh phúc vậy. Cũng có thể chất đầy một ba lô đá cuội leo lên núi<br />
Bắc Hàn, hoặc đi bộ qua cầu ngầm Jamsu. Và vừa xuống núi vừa ném từng hòn đá cuội,<br />
hoặc đứng lặng nhìn sóng nhấp nhô trên sông rồi đột nhiên òa lên nức nở, thế cũng chẳng<br />
sao cả.<br />
Vậy còn tôi thì sao? Tôi đã đi làm. Vào sáng thứ tư, như tất cả những nhân viên công<br />
ty khác trên đời. Kì nghỉ phép của năm nay tôi đã dùng hết từ mùa hè năm ngoái, vả lại<br />
chiều nay có một buổi thuyết trình quan trọng nên tôi không thể đến nói rằng “Sếp, cho<br />
em nghỉ một ngày để em lên núi Bắc Hàn nhé!”. Và cũng không thể điện thoại cho chú rể<br />
để chất vấn tại sao anh lại cưới vào đúng ngày thứ tư mà không phải là ngày cuối tuần.<br />
Không biết là may mắn hay bất hạnh, nhưng tôi không phải là người làm quá tới mức ấy.<br />
Thành thật mà nói cho đến tận trưa, tôi đã quên béng mất hôm nay là ngày cưới của<br />
anh ta cho đến khi dịch vụ báo tin của điện thoại réo lên báo hiệu ngày kỉ niệm. Khoảnh<br />
khắc từ 11g59 sáng chuyển sang 12g00 trưa, tôi đang nghĩ xem nên ra phở Hòa ăn phở<br />
Việt hay tới Dong Chung Hung để ăn mì đen thì chuông điện thoại réo vang. Màn hình<br />
điện thoại hiện ra dòng chữ “Tin buồn, Gorilla thiệt mạng!”. Gorilla[1], cái biệt danh mà<br />
anh ta không hề muốn công nhận nó. Gorilla, nếu tôi có lỡ miệng nói ra cái từ “kết hôn”<br />
thì kiểu gì anh ta cũng run lên bần bật.<br />
— Con gái gì mà không biết suy nghĩ sâu xa. Em không biết ở xã hội Hàn Quốc này,<br />
kết hôn cũng giống như cái cương ngựa ghìm chân người ta hay sao? Khoảnh khắc làm lễ<br />
cưới, đó chính là lúc người ta bước chân vào trong mộ mà nằm.<br />
Chính miệng anh ta đã phát ra từ “mộ”, vậy thì đúng 12g00 trưa, tại một nhà hàng tiệc<br />
cưới nào đó ở Kangnam, anh ta chắc chắn sẽ thở hắt ra cho mà coi. Mới ngày nào còn<br />
<br />
ngon ngọt rằng đừng trói buộc nhau bởi cái cách kết hợp vô nghĩa và đầy hình thức ấy,<br />
hãy sống và yêu nhau mãi mãi một cách tự do. Mới chia tay với tôi chưa đầy sáu tháng,<br />
anh ta đã gửi thiệp cưới tới.<br />
Cùng với tấm thiệp cưới là mảnh giấy nhỏ với dòng chữ “Eun Shu thân mến! Chúng ta<br />
đã thật sự như người nhà đúng không nào? Với em thì anh tin rằng em sẽ thực lòng chúc<br />
mừng cho anh. Chúc em mạnh khỏe”. Kiểu viết gà bới vẫn không hề thay đổi. Tôi, sau khi<br />
lần lượt xé nhỏ tấm thiệp cưới và mảnh giấy vứt vào thùng rác bèn mở máy điện thoại,<br />
vào menu dịch vụ báo ngày kỉ niệm, nhập ngày cưới của anh ta vào với suy nghĩ đến ngày<br />
đó, sau khi hướng về phía Nam chắp tay thành tâm vái, tôi sẽ ném một bông hoa cúc<br />
xuống sàn và dẫm nát nó bằng gót giày cao gót.<br />
Điện thoại báo cho tôi biết ngày này, giờ chỉ cần bùng lên cơn phẫn nộ đã kìm nén bấy<br />
lâu nay là được! Nhưng thật lạ! Máu không trào ngược lên, ngực không hồi hộp và tim<br />
cũng chẳng đập thình thình. Cũng không hề cảm giác bị phản bội, ghen tuông hay thương<br />
hại mình nữa. Chỉ thấy bụng đói dã man vào giữa trưa như bao nhiêu ngày khác.<br />
Tôi gọi một tô mì Jajangmyeon lớn và vét sạch sành sanh. Ăn xong chỉ ợ lên một tiếng<br />
vì no chứ không hề cảm thấy một tí tình cảm mãnh liệt nào. Thay cho ly cocktail của<br />
resort bên bờ Nam Thái Bình Dương là ly cà phê Mocha giá 3.800 won trong quán<br />
Starbucks. Trong lúc cầm ly cà phê và quay trở lại văn phòng, đầu tôi mông lung với suy<br />
nghĩ lạ lùng. Tôi đã yêu anh ta. Anh ta cũng đã yêu tôi. Chắc chắn là như vậy. Tôi đã nghĩ<br />
như vậy. Nhưng tại sao tôi lại không hề có cảm giác gì nhỉ?<br />
Hay tại máu tôi đã trở nên nguội ngắt rồi? Và sau này sẽ dần dần trở nên lạnh giá? Đột<br />
nhiên tôi cảm thấy sợ. Cứ như thế này, biết đâu lại già đi và đông cứng như cá đông lạnh<br />
để trong tủ đông. Có nghĩa là trở thành một con người vô cảm mãi mãi. Ngụm cà phê<br />
Mocha, mặc dù đã đổ đầy siro sao vẫn đắng ngắt trong miệng. Điều này không phải là vì<br />
kí ức còn lại với người yêu cũ. Nghĩ tới tương lai u ám, mờ đục giống như mắt cá đông<br />
lạnh khiến sống mũi tôi cay xè. Tôi nhìn đồng hồ. Chỉ còn hai tiếng nữa, tôi sẽ phải thực<br />
hiện một bài thuyết trình vô cùng quan trọng. Nếu để cho mascara nhòe đi sẽ thật nguy<br />
hiểm. Thay vì đóng cửa toilet lại để nức nở, tôi xì mũi một cái thật mạnh. Vào ngày cưới<br />
của người yêu cũ, tôi đã không nhỏ một giọt nước mắt. Chỉ thấy rằng mình đã trở thành<br />
người lớn.<br />
Sau khi lau sạch mũi, vừa bước vào văn phòng đã nghe văng vẳng tiếng ông Hwang<br />
trưởng phòng:<br />
— Các cô cũng chuẩn bị nhanh lên, trang điểm lại đi.<br />
— Sao ạ?<br />
Hai cô bé sinh viên mới vào thực tập cách đây mấy ngày, mắt tròn mắt dẹt.<br />
<br />