YOMEDIA
ADSENSE
Seven year for love
45
lượt xem 2
download
lượt xem 2
download
Download
Vui lòng tải xuống để xem tài liệu đầy đủ
Chương I: Gặp gỡ Sáng. Thành phố An Minh lộng gió, nắng nhẹ rải đầy khoảng vườn trước ngôi biệt thự theo kiến trúc cổ của Minh Minh. Những tia nắng dịu dàng vuốt ve từng ngọn cỏ còm đẫm sương đêm. Nhưng cô thì không còn tâm trí để ngắm cảnh như mọi ngày.
AMBIENT/
Chủ đề:
Bình luận(0) Đăng nhập để gửi bình luận!
Nội dung Text: Seven year for love
- Seven year for love Chương I: Gặp gỡ Sáng. Thành phố An Minh lộng gió, nắng nhẹ rải đầy khoảng vườn trước ngôi biệt thự theo kiến trúc cổ của Minh Minh. Những tia nắng dịu dàng vuốt ve từng ngọn cỏ còm đẫm sương đêm. Nhưng cô thì không còn tâm trí để ngắm cảnh như mọi ngày. Cả đêm qua thức trông bố trong bệnh viện, mãi gần sáng mới chợp mắt được chút ít. Giờ Hoàng Minh mới hiểu cảm giác mệt mỏi khi thiếu ngủ. Đưa tay lên dụi nhẹ mắt nhìn đồng hồ, cô cho xe chạy thẳng vào trước khoảng sân rộng, rồi lại hối hả chuẩn bị cho một ngày đi làm mới. Mệt thì mệt thật, nhưng cũng không thể nghỉ việc chỉ vì nhà có chuyện riêng. Đi tắm và thay đồ xong, chỉ kịp dặn dò mẹ vài lời và đưa cho mẹ chùm chìa khóa, cô cũng vội đi ngay. Công ti xuất bản Dương Phong. 7 giờ 45 phút. Chiếc ô tô của Minh Minh được đưa vào gara, cô liền quay người bước vào sảnh chính, đẩy nhẹ cửa và bước vào. “Mọi khi giờ này, mọi người đã bắt đầu làm việc, sao hôm nay lại vắng vẻ thế nhỉ?” Minh hơi thắc mắc, nhưng cô còn việc chưa làm xong, vội vàng đến bàn làm việc của mình. Trên chiếc bàn trắng nhỏ, mọi thứ đều vô cùng ngăn nắp, khác hẳn những gì cô thấy tối hôm trước. Bàn tay nhỏ theo thói quen nhấn nút mở máy, nhưng lại vô tình
- chạm phải một mảnh giấy. Là giấy nhớ? Trên mảnh giấy hồng nhỏ chỉ có vẻn vẹn ba chữ, là của người lạ. Bảo cô lên sân thượng sao? Lên thì lên, sợ gì chứ. Cô biết võ, nên không có gì đáng sợ hết. Minh Minh tự trấn an bản thân, rồi cẩn trọng bước từng bước. Có cái gì đó làm cho cô thấy thú vị, y như được chơi trò chơi thám hiểm hồi nhỏ. Cạch. Cánh cửa gỗ sơn màu lục vừa được Hoàng Minh mở ra, cô lập tức bị hai cánh tay kéo đi, chỉ nghe bên tai tiếng nổ của pháo giấy. Đôi mắt nhắm chặt giờ mới mở ra, dáo dác nhìn khắp xung quanh. Mọi người đều ở đây. Nhìn thấy sự thắc mắc trong ánh mắt cô, một chàng trai vội lên tiếng. - Chúc mừng sinh nhật chị Vũ Hoàng Minh. Đây đều là chủ ý của sếp Đông đấy chị. Cảm ơn anh ấy đi. - Sếp Đông ? Là ai, tại sao chị không biết? Mà sao anh ta biết sinh nhật của chị được? - Là do mọi người nói. Tôi là tổng biên tập mới, cô không biết cũng phải thôi. Tôi chính thức ra mắt và bàn kế hoạch này với mọi người khi cô đã về rồi mà. Minh nhìn chăm chăm vào người vừa cất tiếng nói trầm ấm ấy. Sếp mới của cô, đẹp còn hơn những gì Như Nguyệt nói với cô hôm trước. Nhưng có vẻ cái nhìn hơi thiếu tế nhị của cô không khiến anh ta quay mặt đi, trái lại còn quay ra nhìn cô chằm chằm! Cô vội quay người lại, đối diện với Nguyệt. - Nguyệt, sao không nói với chị?
- - Là sếp, sếp và mọi người không cho em nói. Nhưng hôm nay là ngày vui của chị mà, chị vui lên một chút đi. Bọn em phải cố lắm mới tạo được đường đi như trò chơi thám hiểm đấy. - Đúng đấy đội trưởng. Đúng rồi, hôm nay là ngày vui của mình, với lại cũng chưa ăn sáng, cứ tự nhiên thôi. Minh Minh giờ mới nở nụ cười như mọi ngày, tự nhiên cùng mọi người thưởng thức mùi vị thơm mát của bánh ga tô hương bạc hà mà cô thích. ____________________ - Cái nhìn của đội trưởng khi nãy làm tôi thấy hơi sợ đấy, Vũ Minh Ngồi trên ô tô, vị tổng biên tập trẻ tuổi mở lời trêu chọc cô gái bên cạnh. Mặt cô gái đỏ ửng lên, chẳng rõ do ngượng ngập hay do tức giận vì lời bông đùa kia. Lát sau, cô mới cất tiếng. - Mà gặp gỡ tác giả cần cả tôi và anh cùng đi sao? Tôi nghĩ anh có thể tự đi một mình được. Dương Đông vẫn hướng ánh nhìn về phía trước, nhưng khóe miệng bất chợt nở nụ cười. Anh đột nhiên cho xe tăng tốc, rồi quay đầu, phanh xe đột ngột ngay khi vừa ra ngoại thành, khiến đầu Vũ Minh đập ngay vào cửa kính, sưng vù. Mặc cho Minh Minh la lên đau đớn, Dương Đông vẫn không mảy may quan tâm. Anh nhẹ nhàng cất tiếng nói.
- - Xuống xe! Vũ Minh vẫn chưa thôi ngơ ngác, còn tưởng anh vì cú chấn động vừa rồi mà đầu óc mất tỉnh táo. Suy nghĩ ban đầu của cô về anh, rõ ràng rất tốt đẹp, anh nhất định không phải là người nhẫn tâm bỏ mặc cô lại giữa nơi hoang vu hẻo lánh này. Minh quay đầu sang, thôi xuýt xoa, kiên nhẫn hỏi lại. - Anh nói gì thế? - Xuống xe, nghe thấy chưa. - Tổng biên tập, anh định bỏ lại tôi ở cái nơi hoang vu này sao? Anh đùa tôi đấy à? Dương Đông … Minh Minh còn chưa nói hết câu, đã lại bị Dương Đông ngắt lời. - Chẳng phải vừa rồi em nói một mình tôi đi là ổn sao? Vốn dĩ tôi định giúp em ra mắt tác giả mới, nhưng giờ thì không cần nữa, tôi đi một mình được rồi. Mau xuống xe đi, sắp muộn rồi. Công ti sẽ tổn thất lớn nếu không xuất bản tác phẩm này đấy. Nó đang là tác phẩm văn học mạng rất hot… Vừa nghe thấy hai chữ “tổn thất”, Vũ Minh đã lập tức tự động mở cửa xe bước ra ngoài, hoàn toàn vô thức, trước sự bất ngờ của Đông. Anh cũng không ngạc nhiên lâu, chỉ mỉm cười, nhẫn tâm nói cho Vũ Minh biết sự thật rằng cô đã bị lừa bằng vẻn vẹn từ “ngoan”, rồi cho xe lao vút đi trước sự giận dữ của Minh Minh. - Đồ cà chớn, tôi sẽ không tha cho anh đâu.
- Vũ Minh bực tức la hét, đuổi theo chiếc xe, rút một chiếc giày cao gót ném theo. Chỉ tiếc, chiếc xe không những không bị thương tích, mà chiếc giày của cô còn bị dòng nước sông nhấn chìm. Cô đành bất đắc dĩ rút nốt chiếc giày còn lại, ném đi. "Tít tít. Bạn có tin nhắn." Tiếng chuông tin nhắn do em gái cô nghịch ngợm cài đặt vang lên, giọng nói trong trẻo của em gái khiến Minh bớt giận đôi chút. Cô rút điện thoại từ chiếc túi xách nhỏ, xem tin nhắn xong thì nỗi uất ức lại thêm dâng trào. Là tin nhắn của máy người lạ, nhưng nhìn qua nội dung đã biết là của Dương Đông. “Tôi đã xin phép giám đốc cho em nghỉ làm hôm nay rồi, tận hưởng không khí đi, nhé. Nhớ lưu số tôi vào. Dương Đông” Dù còn khá bực, nhưng cô vẫn bất đắc dĩ phải lưu số Dương Đông vào, chỉ vì anh là sếp mới.“Nhập tên liên lạc”. Dòng chữ vàng nhấp nháy trước mắt khiến Vũ Minh chợt nghĩ ra trò đùa mới. Tay cô thoăn thoắt ấn phím.“Tên cà chớn số một”. Hoàn tất xong việc lưu số, Minh Minh cũng hết giận. “Giận nhiều chỉ hại thân”. Minh tự nhủ, rồi cô nhanh chóng tiến đến một quán nước gần đó. - Bà ơi, cho cháu ngồi nghỉ ở đây một lát. Có nước lọc không ạ? Đáp lại tiếng nói của Vũ Minh, bà chủ quán nước hiền hậu mỉm cười, gật nhẹ đầu, bước từng bước chậm chạp đi lấy nước. Lúc này, Minh Minh dành phần lớn thời gian để quan sát. Nơi này kể ra cũng đẹp
- thật, Dương Đông cũng đâu nói sai. Coi như là ngày phép đầu tiên trong năm của cô, nghỉ ngơi một chút. Cái đầu nhỏ liên tục xoay trái, rồi xoay phải, ánh mắt ngày càng lộ rõ vẻ thích thú. Được một lát, chợt có một bóng người bước tới. Thấy bà cụ đi lại có vẻ khó khăn, Vũ Minh vội chạy lại đỡ, dù cho đôi chân không giày cũng đang bỏng rát vì chạy đường dài. Dìu bà cụ lại gần quán nước và đưa cho bà cụ cốc nước của mình. Vũ Minh lại tiếp tục công việc quan sát của mình. Chợt bà cụ cất tiếng nói nhỏ. - Cháu lần đầu tiên đến đây à? Minh Minh giật mình, cô quay lại, gật đầu lễ phép. - Vâng ạ. Nơi này đẹp, nhưng vắng vẻ bà nhỉ? Cô nhìn kĩ bà lão, rồi quay vào quán nước nhỏ, giờ mới thấy quả cầu sứ màu bạc tuyệt đẹp mà bà lão cẩn trọng đặt trên bàn, vô tình thốt lên. - Đây là quả cầu màu bạc bằng sứ đẹp nhất mà cháu từng thấy. Minh Minh vừa cất tiếng, đã ngay lập tức nhận thấy sự ngạc nhiên tột độ trên hai gương mặt hiển hiện nhiều nếp nhăn. Cô rụt rè hỏi lại. - Cháu … nói gì sai sao ạ? Bà lão vừa được cô giúp chợt nở nụ cười ấm áp.
- - Đặt tay cháu lên quả cầu này đi. Dù không tin vào những biểu hiện kì quái của bà, nhưng Vũ Minh vẫn bất giác đưa tay ra, đặt lên quả lầu trên tay bà cụ. Vừa đặt tay lên, cô đã vội rụt ngay lại, như gặp phải nguồn điện chạy qua. Bà chủ quán nước liền thắc mắc hỏi dồn dập người mặc áo đen. - Thế nào rồi, thế nào rồi. Cô thắc mắc nhìn hai người trước mắt, hơi hoảng sợ. Chuyện quái gì đang xảy ra thế này. Biết cô đang lo lắng, bà lão mặc đồ đen mỉm cười trìu mến. - Cháu gái, đừng sợ. Ta xưa tay mới chỉ gặp một người đặc biệt, cháu là người thứ hai. Cả hai cháu đều nhìn thấy quả cầu có màu bạc. Vừa rồi ta xem số cho cháu, mới biết cháu sau này rất hạnh phúc. Vũ Minh bớt hoảng sợ. Hỏi thừa. Cô đương nhiên sau này sẽ hạnh phúc rồi, ở hiền gặp lành… Ngưng một lát, rồi giọng nói thâm trầm thu hút cô lại vang lên như cắt ngang dòng suy nghĩ vừa ập đến vừa nãy. - Tuy nhiên, ta chỉ nhắc nhở cháu: Cháu hãy biết nắm giữ lấy hạnh phúc của mình. Hạnh phúc của cháu thật sự rất mong manh, như ngọn nến treo trước gió. Đừng do dự mà hãy lựa chọn người cháu thật sự cần. Chỉ cần lựa chọn đúng, cháu sẽ hạnh phúc mãi mãi. Điều cuối cùng, trong mọi việc, hãy thật quyết đoán, đừng để bản thân bị mất phương hướng. Hạnh phúc của cháu xuất hiện trong nước mắt của chính cháu, hãy nhớ lấy điều đó. Chúc cháu hạnh phúc!
- Chap 2 Minh Minh ngẩn người hồi lâu. Người này nói hay quá, cô không muốn tin thì giờ cũng bị thuyết phục đôi chút rồi. Minh định quay lên hỏi thêm người đó về bệnh của bố, nhưng chỉ trong vài phút ngắn ngủi cô cúi đầu suy nghĩ, bà lão đã đi mất, chỉ còn là một dấu chấm đen nhỏ mãi phía xa, mờ nhạt dần sau màn sương sáng. Nhìn mới nhớ, hôm nay dự báo thời tiết nói có mưa, mà cô lại quên mang ô. Mọi lần ở công ti còn có thể gọi cho quản lí của Anh Hương nhờ vả, nhưng giờ bản thân cô còn không biết rõ mình đang ở đâu thì làm sao gọi người ta đến được. Thêm một tiếng thở dài não nề. Bà lão chủ quán nước chỉ biết lắc đầu cười nhạt trước biểu hiện của cô gái lạ. Bà đưa cho cô tách trà nhỏ, rồi mỉm cười hiền hậu. - Cũng may hôm nay có người đi qua đây, chứ không phải mai mới có xe đấy cháu. Thứ bảy nào cũng có hai người tới đây, đều là khách quen của ta. Chàng trai đi cùng cháu là một, còn một người nữa, anh ta nói có thể 9 giờ sẽ tới. Ta sẽ giúp cháu xin đi nhờ cậu ta, được chưa nào. Con gái mà cứ thở dài, xấu lắm đó. Minh quay đầu nhìn bà chủ quán, gật nhẹ đầu, mỉm cười nhẹ nhõm rồi suy nghĩ lại rơi tõm vào câu nói của vị khách lạ. - Bà này, người vừa nãy … có đáng tin không? - Ta cũng không biết rõ, chỉ thấy có rất nhiều người tìm bà ấy thông qua ta, rồi có người nhờ ta cảm ơn giùm họ. Ta nghĩ cháu cũng nên thử tin. Cô gái trẻ ngồi bên quán nước, lặng lẽ ngắm cảnh vật bên đường, không nói thêm
- gì nữa. *** - Chào cô. - Sao lại là anh? - Là tôi thì sao? Có gì à? Tôi là tổng biên tập mới, hoàn toàn có quyền được gặp tác giả. Dương Đông mỉm cười, buông lời thờ ơ rồi ngồi xuống ngay trước mặt vị tác giả trẻ vẫn còn đang sững sờ. - Ngồi xuống đi Minh Phương. Nếu thực sự không còn gì thì cũng nên tự nhiên chút. Giờ chúng ta đến đây để bàn việc, chứ không phải để nói chuyện cũ. Minh Phương bất mãn ngồi xuống. Cô nhanh chóng vào chủ đề. - Phiền anh gọi tôi là Sandy. Xin lỗi, nếu tôi nhớ không nhầm thì người tôi hẹn gặp hôm nay là đội trưởng Minh. Cô ấy đâu? - Du lịch rồi. Cô ấy nói tôi có thể tự đi. - Được, vậy giờ chúng ta có thể bàn công việc được rồi chứ?
- Dương Đông có đôi chút ngạc nhiên trước biểu hiện của cô gái. Thay đổi nhanh đến chóng mặt, khiến anh không thể trở tay kịp, hệt như ngày xưa, lúc cô và anh chia tay… Nhưng rồi anh cũng cười đáp lễ, nhanh chóng tiến hành công việc với cô gái với vẻ ngoài điềm tĩnh đến lạ - tác giả trẻ Sandy, với cái tên thật rất ít người biết tới “Lâm Minh Phương”. *** - Làm thế nào mà em tới đây vậy? - Tên khốn… Vừa lái xe, Vũ vừa quan tâm hỏi Minh, thế nhưng đáp lại anh chỉ là gương mặt đỏ lên vì giận dữ, cùng những tiếng gằn mạnh. Anh không khỏi sửng sốt, nheo mắt quay sang người ngồi cạnh. - Em vừa nói gì cơ, Minh? Mà chân em không sao chứ? Tiếng nói ấm áp của Vũ như làm tan mọi nỗi bực tức đang dâng trào trong Minh Minh. Cô khẽ giật mình, quay sang Vũ. - Chân em … không sao, đỡ nhiều rồi. Em xin lỗi, nhưng cũng tại cái tên chết tiệt đó. Hừ. - Là sếp mới của em hả?
- - Sao anh biết được là anh ta? Vũ lắc đầu, cười. - Chỉ là đoán thôi mà. Lúc Hương Chris mới vào công ti, cũng hay bị sếp mới trêu chọc lắm. Thế nhưng cô bạn nóng nảy của em không hề nổi nóng như em, cô ấy rất nhẹ nhàng giải quyết những trò đùa của mọi người. Anh nghĩ em nên như Chris, nóng nảy không giải quyết được vấn đề đâu. Bình tĩnh và đối mặt với “thử thách khó ưa” trước mắt đi, nhóc ạ. Vũ Minh không nói gì. Cô quay đầu ra cửa sổ, đón nhận ánh nắng vàng ươm. Chợt nhận ra một bóng người quen thuộc, cô vội đập nhẹ vào cánh tay Vũ. - Vũ, dừng xe, Chris, là Chris đó. Nghe tới cái tên Chris, Vũ khẽ giật mình, mau chóng dừng xe, tấp vào lề. Minh Minh cũng mau chóng tiến tới bên bạn, đôi chân trần dù rất đau nhưng cũng tạm thời bị chủ nhân của nó bỏ quên. - Hương, cậu làm sao thế? Minh nhẹ đặt tay lên vai rồi xoay cô bạn đối diện với mình. Dù cô đeo chiếc kính râm to bản che khuất nửa khuôn mặt, nhưng đã là bạn thân của nhau mười mấy năm qua, vóc dáng ấy chắc chắn không qua khỏi tầm mắt Minh Minh. Giật mình. Vũ Minh giật mình. Cô gái trước mặt cô, người bạn thân thiết nhất của cô, tại sao lại thành ra thế này. Đưa tay gỡ chiếc kính mắt nâu nhạt ra khỏi gương
- mặt cô bạn, Minh lại thêm ngỡ ngàng. Mí mắt đỏ hoe, sưng nhẹ. Cô không ngừng hỏi han, nhưng đáp lại chỉ là những tiếng nấc nhẹ. Minh vụng về kéo vành mũ cô bạn sụp xuống, rồi kéo tay cô vào ghế sau xe, mua một túi đá nhỏ. - Quản lí, anh cho em đến bệnh viện nhé. - Anh Hương, có chuyện gì sao? Trưa nay chúng ta phải tới trại trẻ Mặt Trời đấy. Vũ nén lo lắng trong lòng, cố gắng giữ bình tĩnh, hỏi cô gái xinh xắn, đôi vai gầy rung nhẹ từng chặp ở ghế sau. - Em biết, em chỉ ở lại đó hai tiếng thôi. 11 rưỡi, em sẽ cùng Minh Minh về. Có Minh Minh ở đây, anh không cần lo cho em đâu. Hương cố gượng cười, ngước lên nhìn thẳng vào Vũ trong chiếc gương nhỏ. Cô cùng Minh nhanh chóng xuống xe, tạm biệt Vũ mà không nói thêm lời nào nữa. - Anh Hương, chờ tớ với. Chris từ lúc xuống xe đã như bị ma đuổi, đi mà như chạy, khiến Minh đuổi theo không kịp, vội vàng hét lên. Mọi người xung quanh lập tức đổ dồn ánh nhìn về phía Minh, nửa thắc mắc, nửa có vẻ khó chịu. Cô đành cúi đầu ngượng ngập xin lỗi mọi người, rồi lại đuổi theo bóng Hương. Phòng V.I.P 8, tầng tám.
- Cả căn phòng chỉ toàn màu trắng đơn điệu. Hương bước vào căn phòng đó, nhanh chóng quan sát khắp lượt. Bên chiếc giường, một người đàn ông nằm hôn mê, chiếc chân gầy gò băng bó treo trắng toát. Cô không tin vào mắt mình. Người đó quả thật … là bố cô! Gần ba tiếng trước… - Hương Chris, chuẩn bị xong chưa, lên sân khấu nhé! - Vâng, cảm ơn chị, em xong rồi. - Chào mừng cô ca sĩ trẻ tài năng của chúng ta: Hương Chris! Cộp. Chiếc điện thoại màu đen sang trọng rơi khỏi túi xách của Anh Hương, nhưng cô không còn đủ thời gian để nhặt nó lên nữa. Rào rào… Trong tiếng vỗ tay lớn của đông đảo khán giả, Chris nhẹ nhàng bước ra. Cô hất nhẹ mái tóc bị gió thổi bay trước gió, mỉm cười dịu dàng. Cái tên Hương Chris một lần nữa được tung hô. Đợi cho nhân vật chính ổn định chỗ ngồi, chương trình mừng ba năm chính thức vào nghề của Chris mới bắt đầu. Hàng ghế thứ năm. Chàng thanh niên trẻ đội chiếc mũ lưỡi trai xanh nhạt ngồi yên lặng nhìn cô gái đang cười rất tươi trên khán đài, vô thức mỉm cười theo. Tác phẩm sau ba năm rèn luyện của anh, giờ đã sắp hoàn thành. Đưa mắt nhìn giờ trên chiếc điện thoại, Vũ kéo chiếc mũ chắc chắn hơn, rồi nhanh chóng rời khỏi ghế khán giả, rời khỏi tầm mắt một người. Anh Hương không dời ánh nhìn khỏi Vũ, chợt nhớ ra mình vẫn còn trên sân khấu tham gia phỏng vấn, liền mau chóng lướt ánh nhìn bao trùm khán đài, nở nụ cười thật tươi.
- - Tiếp tục thôi! ____________________ “Kế hoạch của Vũ thế là hỏng, nhưng không sao. Giúp được người con gái anh yêu là tốt rồi, nếu mẹ anh biết, chắc cũng sẽ thông cảm thôi.” Vũ bước đi chậm chậm bên Minh Minh, giúp cô ngồi vào xe, tạm biệt bà chủ quán nướ, rồi cho xe lao vút đi, trở về thành phố. ____________________ - Tiết mục mà mình vừa trình bày cũng là tiết mục cuối cùng, kết thúc chương trình ngày hôm nay. Mong rằng quý vị và các bạn sẽ tiếp tục ủng hộ và dõi theo Hương Chris trên bước đường sự nghiệp của mình. Xin cảm ơn và hẹn gặp lại! Giọng nói trong trẻo cất lên kết thúc chương trình kéo dài một tiếng đồng hồ. Chris bước vội về phía hậu trường, nhặt chiếc Smartphone – quà tặng mừng ba năm vào nghề của cô bạn thân. Trên màn hình hiện thị một tin nhắn mới. “Lạ thật đấy, rõ ràng là điện thoại mới, số gia đình, số của Minh Minh và quản lí Vũ cũng đã lưu rồi, vậy tin nhắn này…” Chris nhủ thầm. Cô nhanh chóng mở tin nhắn lạ ra xem. Ba hàng chữ ngắn gọn nhưng có sức ảnh hưởng rất lớn, dù với người như Hương. “Đến bệnh viện. Bác trai đang ở trong đó. Đây là sự thật, chúng ta sẽ còn liên lạc.” “Rốt cuộc là có chuyện gì? Tại sao lại nói bố cô ở bệnh viện?” Hương vội gọi tới số máy bàn. Giọng cô hầu hối hả. Nhắn lại vài lời với quản lí phụ, cô vội vã bắt taxi tới bệnh viện.
- - Hương, tới rồi thì ngồi xuống đi con. Mẹ cô từ phòng tắm bước ra, tay còn cầm một lọ hoa nhỏ. Nhìn mẹ mỉm cười với mình, Hương mới an tâm phần nào. Cô kéo ghế ngồi xuống bên bố, hỏi. - Mẹ, tại sao bố phải vào đây? - Bố con do say xỉn, nên đi đường không cẩn thận, tông vào một chiếc ô tô tải khác. May mắn là người trong xe không sao do nhảy ra kịp, còn bố con, bị gẫy chân. Không sao đâu con, đừng lo lắng quá nhé, công việc của con… Bên tai Hương như ù đi. Cô không còn mấy chú tâm đến lời quan tâm nhắc nhở của mẹ, chỉ mãi suy nghĩ đến tin nhắn lạ lúc sáng. Không chắc rằng người đó có nhắn lại hay không, nhưng cô vẫn quyết định nhắn tin hỏi. “Anh là ai? Tại sao lại hại bố tôi?” Hai phút sau, có tin nhắn trả. “Em thông minh lắm, Anh Hương. Sau ngần ấy năm, anh không ngờ lại được nói chuyện với một cô gái cứng rắn như em. Em không khóc lóc như trước nữa, đúng không?” “Trả lời tôi, anh là ai? Tôi có quen anh không? Nên nhớ, gọi tôi là Chris!”
- “Nói để em biết em có quen anh đấy, cố nhớ ra đi nhóc ạ. Còn vì sao hại bố em, từ từ em sẽ rõ. Ông ta đáng bị như vậy!” “Ông ta đáng bị như vậy”. Câu nói cuối cùng của tên lạ mặt khiến Anh Hương hơi bất ngờ. Bố cô đúng là rất hay đánh đập mẹ con cô, vào lúc say, nhưng chỉ là lúc say thôi. Những lúc bình thường, ông đối xử với gia đình rất tốt. - Mẹ, bố có gây thù với người ngoài không? - Con cũng biết ông ấy không đủ can đảm để làm điều xấu với người ngoài mà. - Không phải bố, chẳng lẽ lại hận con sao? Hương cười khổ, nhưng câu nói tưởng như đùa cợt đó ngay lập tức làm mẹ con cô va vào một dòng suy nghĩ khác. Trần Minh Duy … không lẽ lại là anh ta? Mối tình đầu của cô năm đầu đại học, là người bị bố cô phũ phàng từ chối lần đầu đến chơi nhà, chỉ vì gia cảnh nghèo khó? Là người mà vì gia đình, cô đã dũng cảm từ bỏ? Anh ta … đến giờ vẫn còn giận sao?
ADSENSE
CÓ THỂ BẠN MUỐN DOWNLOAD
Thêm tài liệu vào bộ sưu tập có sẵn:
Báo xấu
LAVA
AANETWORK
TRỢ GIÚP
HỖ TRỢ KHÁCH HÀNG
Chịu trách nhiệm nội dung:
Nguyễn Công Hà - Giám đốc Công ty TNHH TÀI LIỆU TRỰC TUYẾN VI NA
LIÊN HỆ
Địa chỉ: P402, 54A Nơ Trang Long, Phường 14, Q.Bình Thạnh, TP.HCM
Hotline: 093 303 0098
Email: support@tailieu.vn