YOMEDIA
ADSENSE
Sinh mệnh như khúc gỗ khô giữa dòng
55
lượt xem 3
download
lượt xem 3
download
Download
Vui lòng tải xuống để xem tài liệu đầy đủ
Có những kí ức khiến con người ta nhớ mãi, đến khi già vẫn ngậm ngùi mà tiếc nuối về một quá khứ đã quá. Cũng có những kí ức khó quên lắm,chúng ta muốn quên mà không thể quên được, nó cứ đeo bám cuộc đời ta như một hồi ác mộng. Tình yêu cũng như vậy, kí ức tình yêu đeo bám con người, đặc biệt là một tình yêu bất hạnh, là một sai lầm của định mệnh.
AMBIENT/
Chủ đề:
Bình luận(0) Đăng nhập để gửi bình luận!
Nội dung Text: Sinh mệnh như khúc gỗ khô giữa dòng
- Sinh mệnh như khúc gỗ khô giữa dòng
- Có những kí ức khiến con người ta nhớ mãi, đến khi già vẫn ngậm ngùi mà tiếc nuối về một quá khứ đã quá. Cũng có những kí ức khó quên lắm,chúng ta muốn quên mà không thể quên được, nó cứ đeo bám cuộc đời ta như một hồi ác mộng. Tình yêu cũng như vậy, kí ức tình yêu đeo bám con người, đặc biệt là một tình yêu bất hạnh, là một sai lầm của định mệnh. Cẩm sắt vô đoan ngũ thập huyền, Nhất huyền nhất trụ tứ hoa niên. Trang sinh hiểu mộng mê hồ điệp, Vọng đế xuân tâm thác đỗ quyên. Thương hải nguyệt minh châu hữu lệ, Lam điền nhật noãn ngọc sinh yên. Thử tình khả đãi thành truy ức, Chỉ thị đương thì dĩ võng nhiên.
- Sáng sớm, cũng như thường lệ, Ly nấu ăn cho cu Bin rồi đưa nó đến trường. Cô chỉ có mỗi cu Bin, là kết tinh tình yêu của cô và anh mà thôi. Cha mẹ cô cũng đã mất, gia đình phá sản, còn anh thì rời xa cô. Cuộc sống tưởng chừng như bất hạnh. Ly thường trách ông trời vì sao lại cho cô một số mệnh như vậy, một số mệnh bất hạnh đến tột độ. May mắn thay ông trời còn chút lòng thương cho cô đứa con này. Cu Bin như tinh thần, như tình yêu của cô vậy. Hôm nay trời mưa tầm tã. Đài khí tượng dự báo có không khí lạnh mới tràn về. Phải rồi, cũng tháng 10 rồi nhỉ? Cũng 5 năm trôi qua rồi kể từ khi những bất hạnh liên tiếp làm bạn với cô. Trời mưa cũng làm cô nhớ đến anh, nhớ người đàn ông đầu tiên và cũng là cuối cùng của cô. Cô quen anh trong một ngày mưa gió 10 năm trước. Có lẽ mưa luôn gắn liền với tình yêu của cô và anh. Lúc đó cô mới chỉ là một cô sinh viên đại học, mới chân ước chân ráo đến trường Đại học Stanford, còn anh là một nhân viên CIA . Hai người cứ ngỡ như là hai sợi dây đàn song song với nhau, có thể sẽ không bao
- giờ gặp nhau. Nhưng vận mệnh đã đến với cô và anh. Lúc đó trời mưa to nên Ly phải trú tạm vào trong cửa hàng tạp hóa. Cứ tưởng mọi điều rất đỗi bình thường cứ tiếp tục xảy ra cho đến khi cô bị bắn một phát súng bất ngờ...từ một tên điên. Ly tuyệt vọng vô cùng, cô vẫn chưa báo hiếu cho cha mẹ, vẫn chưa thực hiện được biết bao nhiêu dự định bản thần mà bây giờ phải chết sao. Bỗng một bàn tay nóng ấm chạm vào gò má cô và cô nghe thấy một giọng nói trầm thấp rất êm tai vang lên :’ Mạnh mẽ lên, cô gái”. Vừa mở mắt ra thì trước mắt cô là một màu trắng cùng với mùi thuốc khử trùng rất nồng xộc thảng vào mũi thật khó chịu. Cô cựa mình, đập vào mắt cô là một bóng đen chặn ngay trước cửa sổ. Bóng lưng ấy cao, rộng,, che khuất ánh sáng ngoài cửa sổ chiếu vào. Hình như phát giác ra được điều gì, người đàn ông đó quay lại nhìn cô.Trời ạ, người đàn ông đó thật đẹp. Anh ta khoảng 30 tuổi. Sống mũi cao, đôi môi mím lại, từng đường nét cương nghị trên khuôn mặt là sự kết hopwj giứa phương Tây và phương Đông. Người đàn ông đó hỏi cô:
- - -Cô có sao không? -Đáp lại lời của Robben chỉ là một cái nhìn của cô. - -Để tôi gọi bác sĩ. - -Anh đừng đi – Cô níu tay anh lại. Anh sững người. Hai ánh mắt nhìn nhau, hai trái tim cùng đập chung một nhịp.
- Từ đó, sau khi cô ra viện, Robben rất hay đến tìm cô rồi hai người cùng đi chơi. Cô cũng biết Rob là nhân viên CIA. Selena-bạn thân của cô thường nói với cô, CIA rất nguy hiểm, nhưng cô mặc kệ. Bởi vì…cô thích anh, rất thích người đàn ông Mĩ gốc Việt ấy. Rồi một ngày anh nói yêu cô…trong một ngày mưa. Và cô đồng ý ngay lập tức. - -Anh yêu em. Làm người yêu anh nhé? -Cô ngượng ngùng nói lí nhí: - -Vâng.
- - -Em nói gì cơ? - -Em đồng ýýýý… Rồi cô và anh quen nhau từ đấy. Họ không biết rằng lúc anh tỏ tình với cô trời mưa to lắm. Đó như một lời dự báo trước cho chuyện tình yêu của họ. - -Quốc Anh à, mua cho em cái này đi…cái kia nữa…kia nữa kìa… - Tên Việt của anh là Quốc Anh.
- - -Ok…ok… Anh chiều cô lắm. Bởi vì lúc cô nhõng nhẽo trông thật đáng yêu. Đôi mắt to tròn sang lấp lánh. Anh thường chở cô đi học, đi chơi bất cứ nơi nào cô muốn trên chiếc xe Audi R8 của mình. Cuộc sống cứ vồn vã trôi qua cho đến một ngày 3 năm sau ngày họ chính thức yêu nhau, anh đến nói với cô rằng chia tay đi. Cô ngẫn người. Vì cớ gì phải chia tay? Chẳng phải họ rất hạnh phúc đó sao? Cô đau đớn cõi lòng, chỉ biết nuốt nước mắt vào trong rồi ngậm ngùi nói ừ mà thôi. Nhưng cô không biết rằng anh giấu cô không biết bao nhiêu chuyện. Anh lo lắng cho cô, lo lắng cho tương lai của họ. Nhưng anh không thể chỉ vì lợi ích riêng mà bỏ qua nghĩa vụ với đất nước. Anh không biết tương lai mình như thế nào nữa.
- Mỗi công việc anh làm đều rất nguy hiểm. Anh không muốn liên lụy đến cô gái còn cả tương lai tươi sáng phía trước như cô. Anh được cài làm gián điệp trong tổ chức khủng bố Al Qaeda- một công việc nguy hiểm vô cùng. Nhưng anh đành phải chấp nhận như vậy. Vì lợi ích của đất nước, của nhân loại mà thôi. 2 năm sau… Anh đến tìm cô trong một ngày mưa phùn. Nỗi nhớ về cô cứ day dứt trong anh nên anh liều mình đi nhìn cô một lần nữa. Nhưng anh không ngờ cô lại sa đọa như vậy. Chỉ vì anh! Anh đỡ cô từ tay một tên đàn ông khác. Anh nghe cô gọi tên anh. Rõ lắm. Gần lắm. Anh đau đớn vô cùng, lòng cô chắc hẳn cũng như anh bây giờ. Không có gì đau đớn hơn việc không được ở bên người mình yêu.
- Trời đã sinh ra em Ðể mà xinh mà đẹp Trời đã sinh ra anh Ðể yêu em tha thiết Khi người ta yêu nhau Hôn nhau trong say đắm Còn anh, anh yêu em Anh phải ra mặt trận Yêu nhau ai không muốn Gần nhau và hôn nhau Nhưng anh, anh không muốn Hôn em trong tủi sầu Em ơi rất có thể Anh chết giữa chiến trường Ðôi môi tươi đạn xé
- Chưa bao giờ được hôn Nhưng dù chết em ơi Yêu em anh không thể Hôn em bằng đôi môi Của một người nô lệ. -Phùng Quán- Anh không kìm lòng lại được. Bản tính đàn ông trỗi dậy trong anh. Anh hôn cô và… Cô tỉnh dậy...Cô và anh đã… Anh đến tìm cô nhưng giờ đâu rồi? Cô buồn bực mở ti vi:
- “Tin buồn. Hôm nay, đặc vụ CIA- Robben Chan đã anh dũng hy sinh trong khi làm nhiệm vụ. Anh được cài làm nội gián trong AL Qaeda 2 năm trước để làm nhiệm vụ góp phần triệt tiêu tổ chức khủng bố này. Nhưng không may, anh đã sơ suất trong khi làm nhiệm vụ và đã bị bắn chết tại Parkson lúc 4 giờ 20 phút theo giờ Hoa Kì”. Cô giật mình. Là anh ư? Vì sao? “Anh yêu em,yêu em…”-lời nói đó của anh vẫn còn lảng vảng bên tai cô đây mà. Cô vội mặc quần áo rồi chạy nhanh đến nhà anh. - -Robben mất rồi cháu ạ”
- Cô không tin nỗi vào tai mình nữa. Cô hận bản thân mình. Vì sao cô chưa nói với anh một lời yêu. Cô chỉ ích kỉ giữ nó cho riêng mình, để dành đến ngày kết hôn sẽ nói với anh. Quá muôn, quá muộn rồi. - Làm sao có thể, làm sao có thể như vậy được. AAÂ…”- Cô hét lên trong đau đớn. Bỗng tiếng chuông điện thoại của cô vang lên. - -Ba?
- - -Con à, nhà ta phá sản rồi. Mẹ con vì mún giúp ba mà bị người ta hiếp chết. Ba xin lỗi con. Có lẽ ba không nên sống trên đời nữa. Vĩnh biệt con. Sống tốt nha con gái…Rầm rầm. - -Ba..Ba…Baaaaaaaaaa. ……………………… - -Mẹ! Tiếng cu Bin đã cắt ngang dòng hồi tưởng của cô. 5 năm nay cô vẫn sống tốt. Đó chỉ là về vật chất vì cô đã mở được shop hoa nhỏ sau khi nghỉ học. Còn trong lòng cô thì đau đớn lắm. Bao nhiêu bi kịch rơi xuống đầu cô- một tiểu thư từ nhỏ đã
- quen được chăm sóc. Anh mất,trái tim cô cũng khô héo và chết di, không thể hồi sinh được nữa. Cô thôi không nghĩ nữa và chở bé Bin đến trường. Mấy hôm nay mưa to quá, hoa chưa về được, không có hoa để bán nên cô trở về nhà ngủ viết sách. Đang ngủ bỗng tiếng chuông điện thoại bất ngờ reo lên. Cô do dự, cô có dự cảm không tốt, tim cô đập rất mạnh khi chuẩn bị tiếp cuộc điện thoại này, - -Alô. Cô Nguyễn Thương Ly phải không? - -Vâng, là tôi. Cho hỏi có việc gì không?
- - -Tôi là Cảnh sác trường Jame. Tôi muốn báo với cô răng con trai cô chết khi trường học học của cậu bé cháy lớn - -Sao có thể thế được? - -Con trai cô bị mắc kẹt ở nhà vệ sinh mà không ai biết… - -Đừng nói nữa. Giờ nó đang ở đâu? - Bệnh viện số 1.
- Cạch. Cô cúp điện thoại rồi lái xe lao đi với tốc độ lớn… Cô đứng bên xác của Bin Nó không còn nguyên vẹn nữa. Cô không dám khóc. Khóc thì được gì chứ. Ngay cả con trai cô cũng bỏ cô cũng bỏ cô mà đi. Tất cả đều bỏ cô lại giữa cuộc sống xô bồ. Tất cả như những nốt nhạc lặng lẽ bỏ lại cô- một nốt trầm nhất ở lại bản nhạc trần thế này. Cuộc sống có còn ý nghĩa nữa? Không! Không còn lý do gì níu kéo cô ở nơi này nữa. Cô lao thẳng ra đường. Một chiếc container không kịp phanh lại đâm thẳng vào cô. Máu lênh lán khắp mặt đất bốc lên mùi tanh thật khó chịu. Trời cứ mưa dai dẳng như thế, đưa máu của cô lan đi. Sấm chớp đùng đùng như báo hiệu một sinh mệnh nữa lại ra đi. Cô lẩm bẩm : “ Số mệnh là gì?” rồi nhắm mắt. Tình yêu cũng như số mệnh của Ly đã kết thúc rồi. Kết thúc khi cô chưa kịp nói yêu anh. Phải chăng vì cô chưa thật sự yêu hết lòng. Không. Bởi vì tình yêu của cô quá
- lớn làm cho cô có cảm giác sợ hãi và cô đã sống trong vài năm còn lại của cuộc đời mình như thế chỉ về lời yêu chưa kịp nói.
ADSENSE
CÓ THỂ BẠN MUỐN DOWNLOAD
Thêm tài liệu vào bộ sưu tập có sẵn:
Báo xấu
LAVA
AANETWORK
TRỢ GIÚP
HỖ TRỢ KHÁCH HÀNG
Chịu trách nhiệm nội dung:
Nguyễn Công Hà - Giám đốc Công ty TNHH TÀI LIỆU TRỰC TUYẾN VI NA
LIÊN HỆ
Địa chỉ: P402, 54A Nơ Trang Long, Phường 14, Q.Bình Thạnh, TP.HCM
Hotline: 093 303 0098
Email: support@tailieu.vn