YOMEDIA
ADSENSE
Tạm biệt: Kì 3
32
lượt xem 3
download
lượt xem 3
download
Download
Vui lòng tải xuống để xem tài liệu đầy đủ
Vân chợt nhớ có lần bố mẹ nó dọa sẽ gửi nó đến nhà người họ hàng xa ở Úc, và nó đã hét vào mặt bố mẹ nó rằng như thế có khi còn sung sướng hạnh phúc hơn ở trong cái nhà này, suốt ngày bị kìm hãm... Vân chợt nhớ đến chuyện có lần bố mẹ nó dọa sẽ gửi nó đến nhà người họ hàng xa ở Úc, và nó đã hét vào mặt bố mẹ nó rằng như thế có khi còn sung sướng hạnh phúc hơn ở trong cái nhà này, suốt ngày bị...
AMBIENT/
Chủ đề:
Bình luận(0) Đăng nhập để gửi bình luận!
Nội dung Text: Tạm biệt: Kì 3
- Tạm biệt: Kì 3 - Không thử sẽ không biết
- Vân chợt nhớ có lần bố mẹ nó dọa sẽ gửi nó đến nhà người họ hàng xa ở Úc, và nó đã hét vào mặt bố mẹ nó rằng như thế có khi còn sung sướng hạnh phúc hơn ở trong cái nhà này, suốt ngày bị kìm hãm... Vân chợt nhớ đến chuyện có lần bố mẹ nó dọa sẽ gửi nó đến nhà người họ hàng xa ở Úc, và nó đã hét vào mặt bố mẹ nó rằng như thế có khi còn sung sướng hạnh phúc hơn ở trong cái nhà này, suốt ngày bị kìm hãm. Nhưng Vân chưa bao giờ nghĩ sẽ có một ngày bố mẹ bỏ rơi nó, mặc kệ nó, mệt mỏi vì nó đến độ muốn “vứt” nó đi như thế này. - Vân em làm sao mà mắt đỏ thế kia, khóc à? Sao thế – Violin hỏi giọng thảng thốt - Không, không sao, nãy ra ban công ngó cây xương rồng bị bụi bay vào mắt, đau. - Đâu chị xem nào, mang qua đây chị thổi cho – Violin lại gần. - Thôi chị đi ra đi, nhìn mặt chị thấy đau thêm đấy – Vân nói giọng đầy bất cần - Ừm,... em chớp mắt vào ca nước xem sao nhé, để chị lấy thuốc nhỏ mắt cho - Đã bảo không cần rồi mà, đi đi – Vân đẩy Violin ra khỏi phòng và đóng sầm cửa lại. Không được khóc, Vân tự dặn mình như thế. Không được sợ, tại sao phải sợ chứ, sống ở đâu mà chả là sống. Nhưng giá mà nó ngoan ngoãn như chị, chăm chỉ như
- chị thì bố mẹ đã chẳng ghét nó, ước gì nó cố gắng, chỉ một lần, một chút thôi. Những lúc như thế này, nó cảm thấy trống rỗng và vô nghĩa kinh khủng. Ngoài cửa sổ, nắng nhảy nhót và chim chóc thì ríu rít, như thể chúng đang cố trêu ngươi con bé vậy. Vân bần thần ra ban công chơi với mấy cây xương rồng, cây này là nó mua, cây kia là Piano tặng, nó thích xương rồng từ khi Piano tặng nó sinh nhật và viết trong thiếp rằng ‘Mày phải mạnh mẽ giống cây xương rồng nhé, dù thế nào cũng luôn sống tốt’. Nó thi thoảng lại rước về một chậu đơn giản chỉ để thấy mạnh mẽ hơn (mặc dù sau đó nó không bao giờ thực hiện được ý muốn là sống tốt). Do nó không cẩn thận, gai xương rồng đâm vào tay nó chảy máu. Giờ đến cả xương rồng cũng ghét nó. Cả thế giới ghét nó...
- ______________________________________________ Những ngày sau đó, Piano thấy hết sức kì lạ khi Vân đi học rất ngoan ngoãn, mang sách vở, ghi bài đầy đủ, không cãi lời giáo viên, con bé cũng trầm tĩnh, chẳng cãi nhau với Piano nữa, thi thoảng trong giờ nghỉ, nó thấy Vân ngồi bần thần đăm chiêu nhìn xa xăm. Chẳng hiểu cái gì đã làm thay đổi con bạn ‘ngổ ngáo’ của nó như thế. Piano hỏi, Vân cũng không nói, chỉ mỉm cười đầy vẻ cam chịu. Con bé này giờ cũng tỏ vẻ bí hiểm rồi sao.
- Rồi một ngày nắng ấm và trời xanh, Vân hỏi Piano: - Này, sao mày lại chơi với tao? - Sao mày hỏi thế? - Tao thấy tao chả có điểm gì tốt cả, sao mày vẫn chơi với tao? - Vì tao thấy thoải mái. - Sao mày lại thấy thoải mái? - Vì mày suy nghĩ đơn giản không phức tạp - Tức là vì tao ngu nên mày chơi với tao hả – Vân nói với giọng ơ hờ hết sức - Điên à, ý tao là những đứa con gái khác nếu thích cái A thì sẽ nói hươu nói vượn đến cái B cái C rồi D E F gì đấy rồi vòng lại cái A, còn mày thích gì nói nấy, nghĩ sao nói vậy. Không giả tạo, không mệt mỏi. - Thế là vì tao không có tí nhạy cảm hay khéo léo nào nên mày chơi với tao hả? - Độ này mày bắt đầu tư duy phức tạp rồi đấy, nguy hiểm nguy hiểm – Piano mỉm cười - Nếu tao phức tạp thì mày không chơi với tao nữa đúng không?
- - Mày còn nói được câu đấy thì chứng tỏ mày vẫn còn đơn giản lắm. Bạn bè đâu phải cứ nói không chơi nữa là không chơi nữa, người yêu có thể bỏ, nhưng bạn bè thì một ngày là bạn, cả đời là bạn. - Bạn xấu cũng là bạn à? - Hôm nay mày hỏi toàn thứ linh tinh khó hiểu thế nhỉ - Mày đánh đàn cho tao đi, đánh bài gì nghe u ám buồn bã vào. - Okie, chiều mày. Tiếng Piano tròn và ngọt, dù nó có buồn thì nỗi buồn ấy cũng rất ngọt ngào, nghe chẳng có gì đáng sợ. Tiếng Violin buồn đã thành bản chất, nên nỗi buồn ấy người ta cũng đã quen... - Thôi tao về đây – Vân nói với Piano – Chiều tao phải học gia sư, chưa làm bài - Mày chăm chỉ thế từ bao giờ vậy? – Piano ngạc nhiên - Thì cũng chẳng còn nhiều thời gian nữa, cố gắng một lần cũng chả chết ai. - Không còn nhiều thời gian là sao? - Tao về đây, chào mày, cảm ơn ku, mày nên thi Nhạc viện, đừng thi Ngoại thương như bố mẹ mày muốn. À mà thôi, cứ thi Ngoại thương đi.
- - Mày có bị ấm đầu không?? - Không ______________________________________________ Lúc Vân về đến nhà thì cũng là lúc nó thấy chị đang chuẩn bị đi đâu đó. Nó hỏi thì chị nói là về quê. Quê cũng chỉ cách nhà tầm 20km, đang tự dưng lại về quê. Violin chỉ nói với em đơn giản: - Chị phải làm mấy cái giấy tờ để thi Đại học, phải về quê mới lấy được chứng nhận ý. Mai chị nghỉ học, em ở nhà học ngoan nhé. - Lúc nào chị cũng chỉ nói được câu ở nhà học ngoan thôi à, còn câu nào khác thú vị hơn không? - Ăn ngoan, độ này em hay bỏ bữa, như thế không tốt đâu – Violin mỉm cười. - Chị không nói cái gì bình thường như những bà chị 9x tuổi teen vẫn nói được à, kiểu như “chị về quê sẽ lỡ mất phim Hàn Quốc, em xem rồi kể cho chị nhé. Mai chị lên mình đi mua quần áo nhé, kiểu kiểu như thế”, chị như kiểu một mẹ thứ 2 trong nhà ý. - Ờ được rồi, lần sau... lần sau sẽ cố gắng thay đổi.
- - Thôi đi, cả đời không xem phim Hàn Quốc bao giờ thì thay đổi thế nào được – Vân mỉm cười, trong một thoáng nó chợt nhận ra đây sẽ là một trong những cuộc trò chuyện cuối cùng của nó với chị nó. Tự dưng nó thấy trách nhiệm của một đứa em phải bắt bà chị sống đúng với lứa tuổi. - Ờ nhỉ, thôi được rồi, em ở nhà chơi ngoan nhé. - Có tiến bộ rồi đấy. Rồi Violin bước ra khỏi nhà, đóng cửa. Hôm nay, cửa sao mà nặng thế! Con bé xiết chặt ba lô trên vai rồi đi bộ ra bến xe buýt. Nó ngoái lại nhìn cái ngõ bé nhỏ, mấy cái cây xương rồng của Vân xinh xinh trên lan can tầng 2, kì cục thật, nó có đi đâu xa lắm đâu, mà chưa đi đã thấy nhớ quá rồi. Ngồi trên xe buýt, con bé ngắm nhìn những người xung quanh, ngắm nhìn đường phố. Còn quá nhiều thứ ở nơi này, nó chưa thể ghi lại, trí nhớ của nó thì có hạn, mà sự tươi đẹp xung quanh thì dường như vô hạn. Về quê, hai tiếng ấy vang lên đầy ngọt ngào và thân thương. Về quê, nghĩa là tránh xa cuộc sống hàng ngày bận rộn, xa những con phố lúc nào cũng vội vã, ồn ào. Quê chỉ cách nhà 20km, mà như là bước vào một thế giới khác. Một thế giới có trời xanh, mây trắng, hương thơm đồng nội. Một thế giới có thể thả diều, nghịch ngợm, quên đi những bài kiểm tra đầy căng thẳng hay mấy kì thi đáng sợ.
- Violin đang trên đường rảo bước về phía nhà ông bà nội, chỉ còn cách khoảng 500m nữa thôi là đến nhà thì do cái tính nghệ sĩ thích ngó ngang ngó dọc của mình mà con bé vấp ngã. Ngã chảy máu đầu gối, trẹo cả mắt cá chân. Nó cố nén nỗi đau, lấy giấy ăn ra lau sạch vết thương mà nước mắt cứ chảy ra giàn giụa. Đúng là ăn hại cơ, thế này thì hôm nay với ngày mai còn làm ăn gì nữa, đến tối là thể nào cũng sưng vù lên cho mà coi. Thật tình nó vừa đau, nhưng cũng vừa tức chính mình không cẩn thận nữa. Tức quá, con bé ngồi phịch xuống bên đường. - Ngã có đau lắm không? Giọng nói quen thuộc vang lên bên cạnh làm Violin tưởng không những nó có vấn đề với cái chân mà còn có vấn đề với cả cái đầu nữa. Violin ngước mắt nhìn lên. Hóa ra nó chẳng nghe nhầm, nó sững sờ khi nhìn thấy... Piano ngay trước mặt, cúi đầu xuống nhìn nó đầy vẻ lo lắng. - Ơ, sao bạn lại ở đây? - À, tại đây là quê của một chú bạn bố mình, lâu nay chú ấy sống trong Nam, lần này chú ấy ra, mình giúp bố đưa chú ấy về quê, vì bố thì bận mà chú ấy chỉ ra được ít ngày thôi. - Thế à? Violin vẫn chưa hết ngỡ ngàng về sự tình cờ này. - Thế tại sao bạn lại ở đây?
- - Quê mình ở đây - Violin nói bình thản hơn – Có chút việc nên hôm nay mình về quê. Mai sẽ về nhà. - Thế hả? Mà chân sao rồi, sao đi đứng thế nào lại để bị ngã thế kia? - Ừ chán thế đấy, tự dưng ngã, thế này chẳng đi được đâu nữa. - Lau lau thế sau đỡ đau được. Chỉ bị trầy đầu gối thôi hay còn sao nữa? - À chắc là trật mắt cá chân nữa. - Khổ, thế thì đau lắm. Thế còn phải đi xa không? - À, khoảng 500m nữa là đến nhà ông bà nội rồi, ngồi 1 lát rồi mình sẽ cố đi vậy. - Chân tay thế này cố sao được. Cũng không xa nữa, nếu không ngại thì... – Piano dừng lại một chút, vì chính bản thân thằng bé cũng còn hơi e ngại – để mình cõng nhé. - Ôi thôi ai lại thế, bắt tội bạn ra – Violin mỉm cười trước lời đề nghị rụt rè. - Thế tức là ngại à? – Piano nháy mắt – Phải có gì thì mới ngại chứ nhỉ – Thằng bé trêu Violin, nó hết rụt rè rồi, đã lấy lại sự tự tin vốn có. - Có gì là có gì – Violin đỏ mặt.
- - Thế thì lên đây cõng cho nhanh nào, mệt quá, chân tay thế kia còn ngại với chả ngần. - Ờ thì... Từ nhỏ đến giờ, đây là lần đầu tiên Violin được cõng. Bố mẹ nói ngày còn nhỏ Vân hay nhõng nhẽo hơn đòi được cõng, còn Violin biết đi là rất ít khi đòi bế, có lần cõng Violin còn khóc ré lên. Bây giờ khi ở trên lưng một người bạn thú vị, Violin mới thấy hồi bé con bé ngờ nghệch quá, được cõng quả là rất sướng. Piano cõng nó đi trên con đường vào làng quen thuộc, hai bên là ruộng lúa thơm ngọt, và phía trên đầu chúng nó là trời xanh, gió thổi từng đợt mát lành. Có phải... đây là một cảnh giống trong phim Hàn Quốc mà Vân thường hay ngồi mơ mộng rồi kể với nó không nhỉ? Violin mỉm cười. - Nặng không? Con bé hỏi - Có, nặng lắm – Piano trả lời. - Thật á, thế cho mình xuống đi không có phiền bạn lắm - Này bạn dễ tin người thế à, ai nói gì lần đầu cũng tin luôn à? - Ơ...
- - Phải tập đi, chỉ tin tùy người thôi, và đừng đặt niềm tin tuyệt đối vào bất cứ ai hay cái gì. - Tại sao? - Ờ thì cái gì cũng sẽ thay đổi mà. - Ơ nhưng mình tin bạn, thật đấy. Violin nói dịu dàng. Và Piano bất giác mỉm cười. Quãng đường không dài, nhưng cũng đủ để hai đứa trò chuyện. Ở nhà Violin là một bà chị 9x tính tình già như...7x (đấy là Vân hay nói thế), còn khi nói chuyện với Piano con bé thấy mình dường như còn quá non nớt bé nhỏ, mặc dù thực tế ra cậu ‘bạn’ này còn kém con bé một tuổi. - Mình có một cô em gái dễ thương lắm nhé, hôm nào sẽ giới thiệu với bạn - Okie luôn, mình có đứa bạn bằng tuổi cũng dễ thương cực, nó mà gặp bạn là thể nào nó cũng bảo giống người từ thập kỉ trước đến - Ơ em gái mình nó cũng nói mình y hệt như thế - Thế thì đúng thật rồi – Piano mỉm cười.
- Trước đây, Piano thường chỉ thấy thoải mái khi nói chuyện với Vân, vì con bé hết sức thẳng thắn nên nói chuyện với nó thấy dễ chịu. Hôm nay Piano thấy cô bạn này cũng hết sức thoải mái và dễ chịu. Chẳng hiểu sao nhưng thằng bé cứ thấy hai người này có điều gì đó giống giống nhau. Mặc dù từ hình thức đến tính tình hay cách ăn nói, Piano chẳng tìm được nét tương đồng nào cả. _____________________________________________________ Chị đi rồi Vân ở nhà một mình. Con bé cũng chả buồn nấu nướng ăn uống gì nữa. Nếu chị ở nhà, chị sẽ nấu và bắt nó ăn. Tự nhiên chỉ nghĩ đến đấy thôi con bé bỗng thấy yêu bà chị của mình ghê gớm. Bình thường có chị thì hay để chành chọe với cãi nhau, mai này nó đi rồi, chẳng được cãi nhau với trêu bà chị già của nó nữa, sẽ buồn lắm. Nghĩ đến đó cũng đủ làm con bé rưng rưng. Thật là vớ vẩn, nó mà lại yếu đuối thế sao. ĐI thì đi chứ, có phải không bao giờ quay lại đâu. 1h59’ chiều, chuông cửa reo, anh gia sư đã đến. Cùng lúc ấy thì mẹ nó cũng về. Mở cửa ra chào mẹ, nó quẳng cho anh gia sư một cái nhìn hết sức bất cần (như mọi khi) - Hôm nay đến sơm 1’, chuyện lạ - Đâu có sớm đâu, trừ thời gian mở cửa với bị lườm là cũng vừa đúng giờ - Anh...
- - ... nói đúng quá chứ gì, quá khen – Guitar mỉm cười. Chả hiểu sao hôm nay Vân học không vào, chắc là vì không có Violin ở nhà pha nước cam xay sinh tố cho uống nên thấy mệt mỏi học không vào, đầu óc không có tập trung được. - Em chưa ăn gì hay sao mà mặt mũi nhợt nhạt, dạy 1 bài 3 lần cũng không hiểu thế hả Ừ nhỉ, đúng là vì nó chưa ăn gì, Vân chợt ngộ ra. - Vốn không được thông minh nên chậm hiểu chứ liên quan gì đến ăn gì hay không ăn gì - Không ăn gì sao học được, có thực mới vực được đạo. Mà em nói thế là chưa ăn gì thật hả. Để anh bảo mẹ em nấu mì cho em nhé - Mẹ ngủ rồi, mẹ đi từ sáng sẽ bị mệt nên sẽ ngủ. Mẹ rất ghét bị đánh thức khi ngủ. - Nhà em có cái gì ăn được không? - Ô đầy, gạo này, thịt tươi sống này, ... - Nói thế cũng nói, có mì chứ gì? Xuống nấu mì ăn đi - Ừm...
- - Ừm gì mà ừm, xuống nấu ăn đi rồi còn học, anh sẽ đợi. - Có biết nấu đâu mà ăn - Cái gì, mì cũng không biết nấu á??!!! - Không hẳn, nhưng tại vì ở nhà chị nấu kiểu gì ngon lắm, ngon hơn ăn mì úp nhiều lắm, mà lại không biết nấu kiểu đấy nên không ăn. - Thế nấu kiểu gì? - Biết thì đã không nhịn. Hỏi ngớ ngẩn. - Ờ thôi được rồi, xuống nhà em đi, anh nấu cho ăn. - Anh nấu hả? - Ờ chứ dạy thế này thì ức chế lắm, mình không bị đói mà cứ như người bị đói. Mà cảm giác mình cứ như là ác nhân bắt người khác học lúc trong người không có gì ý. Vân ngạc nhiên, kiểu nói của anh này khá giống của Piano (mà không, tất nhiên Piano dễ thương gấp khoảng 1 tỉ lần, nó nghĩ gì vậy nhỉ, so sánh thật là khập khiễng quá đi). Rồi nó cũng xuống nhà để anh gia sư nấu mì cho ăn. Kì lạ là anh ta
- nấu mì cũng ngon ra phết. Nó nhếch mép cười, sau này ai yêu được anh zai này thì cũng tốt phước, ít ra là đói sẽ có mì ăn. - Em nấu mì không ngon, chắc là vì kiểu mì chưa kịp chín em đã lôi ra ăn hả? - Sao lại nghĩ thế? - Thì tính em vốn có vẻ hấp tấp vội vàng. - Nhầm, ngược lại mới đúng - Không dám đâu, em làm sao mà điềm tĩnh chậm rãi cho được. - Không, ý là mì – Vân vừa ăn vừa nói nên không nói năng đầy đủ được (mà kể cả nó có không ăn thì nói với anh này nó vẫn sẽ trống không và nhát gừng thế thôi, quen mất rồi) - À thế là em đợi lâu quá mì nó nhừ nát ra hả - Ờ. - Không nên như thế đâu. - Cái gì không nên cơ? - ĐỢi đến khi mọi thứ nát nhão rồi mới lấy ra.
- - Ờ tại vì chả biết lúc nào chín - Thì phải thử mới biết chứ. - Thế mai này em thích đứa nào, em cứ đợi, đợi, đợi mãi à. - Có lẽ thế – Tự dưng Vân hơi mỉm cười - Chẹp, thế em ế mất, vì nếu em cứ đợi thì chả ai đến hỏi đâu, tính tình thì cộc cằn, nói năng thì chỏng lỏng, đợi đến bao giờ - Anh có biết là trời đánh tránh miếng ăn không hả??!!! - Cũng biết gọi anh cơ à? - Không, đấy là đại từ nhân xưng thôi, chả nhẽ lại gọi là mày. - Đấy, nói năng thì toàn câu khó nghe. - Này!! - Ờ, nhưng anh nói thật đấy, cái gì cũng phải thử, đừng vì sợ nóng với sợ này sợ nọ mà không thử nhé. - Kinh nghiệm nhỉ? - Ừ, kinh nghiệm xương máu đấy.
- Đúng là có thực mới vực được đạo thật. Ăn uống no nê xong con bé học hành vào hẳn. Guitar kể ra cũng là một người khá tử tế, ít nhất thì khi ngồi học Vân không còn cảm giác rằng cả thế giới đang ghét nó và quay lưng lại với nó nữa. Và những lời Guitar nói cứ ám ảnh Vân mãi. Nếu không thử sẽ không bao giờ biết, không thử sẽ không bao giờ biết. Vân cầm điện thoại lên định gọi cho Piano, thì đúng lúc ấy chuông điện thoại cũng reo, Piano gọi, như thể giữa 2 đứa nó có thần giao cách cảm vậy. - Này sáng tao thấy mày hâm hâm, có chuyện gì à? - Sao giờ mới hỏi? – Vân nói giọng hơi dỗi - Ờ, tại bởi chiều tao có chút chuyện, giờ tao đang cách mày khoảng 20km về hướng Đông Bắc - Mày đi đâu đấy? - Đưa bạn của bố tao về quê của chú ý. Chắc sáng mai tao phải nghỉ học mất - Thế à... - Thế sáng mày làm sao? - Không sao... Tao không sao.
- - Không sao thật không? Nghi lắm... - Tao nói dối mày bao giờ chưa? Nhiều lời quá. Tao... – Vân nói - Tao... – Hai đứa cùng đồng thanh nói một lúc Thấy Piano có vẻ ngập ngừng, Vân đề nghị thằng bé nói trước. - À cũng chẳng có gì – Piano nói giọng vui vẻ – chỉ là, mày có nhớ cái chị à không, bạn mới đến làm ở quán anh Thành không? - Ừ nhớ nhưng mà sao? Rồi Piano kể câu chuyện nó tình cờ gặp Violin, cõng Violin ra sao và đi đến kết luận: - Bạn ấy thú vị phết, chẳng hiểu sao tao có cảm giác thân quen mày ạ. - Thế à? - Mày có tin vào duyên số không ku? Tao thấy tao với bạn ý có duyên. Trước đây tao chẳng nghĩ có thể nói chuyện thoải mái với mấy đứa con gái khác trừ mày. Đúng là không thử thì sẽ không biết. Mà mày định nói gì với tao thế? - À, tao...
Thêm tài liệu vào bộ sưu tập có sẵn:
Báo xấu
LAVA
AANETWORK
TRỢ GIÚP
HỖ TRỢ KHÁCH HÀNG
Chịu trách nhiệm nội dung:
Nguyễn Công Hà - Giám đốc Công ty TNHH TÀI LIỆU TRỰC TUYẾN VI NA
LIÊN HỆ
Địa chỉ: P402, 54A Nơ Trang Long, Phường 14, Q.Bình Thạnh, TP.HCM
Hotline: 093 303 0098
Email: support@tailieu.vn