intTypePromotion=1
zunia.vn Tuyển sinh 2024 dành cho Gen-Z zunia.vn zunia.vn
ADSENSE

Tạm biệt thiên thần

Chia sẻ: Phung Tuyet | Ngày: | Loại File: PDF | Số trang:4

62
lượt xem
3
download
 
  Download Vui lòng tải xuống để xem tài liệu đầy đủ

Du đẩy cửa bước vào. Giám đốc trẻ và mới toanh của nhà hát tươi cười lên tiếng: - Mời chị ngồi! Vào cuối giờ tập hôm qua, giám đốc đã nhắn chị gặp anh vào hôm nay. Có quá nhiều việc phải lo nghĩ trong mấy ngày này, chị quên bẵng lời hẹn. Sáng nay, chị chuẩn bị cho buổi tập như thường lệ thì nhận được tin nhắn giám đốc nhắc về cuộc hẹn, chị mới sực nhớ. “Có chuyện gì? Hay là...”. Trên suốt đường đến nhà hát, lòng chị như thắt lại. - Trông chị tiều...

Chủ đề:
Lưu

Nội dung Text: Tạm biệt thiên thần

  1. Tạm biệt thiên thần TRUYỆN NGẮN CỦA PHƯƠNG TRINH Du đẩy cửa bước vào. Giám đốc trẻ và mới toanh của nhà hát tươi cười lên tiếng: - Mời chị ngồi! Vào cuối giờ tập hôm qua, giám đốc đã nhắn chị gặp anh vào hôm nay. Có quá nhiều việc phải lo nghĩ trong mấy ngày này, chị quên bẵng lời hẹn. Sáng nay, chị chuẩn bị cho buổi tập như thường lệ thì nhận được tin nhắn giám đốc nhắc về cuộc hẹn, chị mới sực nhớ. “Có chuyện gì? Hay là...”. Trên suốt đường đến nhà hát, lòng chị như thắt lại. - Trông chị tiều tụy quá. Chị không khỏe à? - Không... tôi ổn... - Chị biết đó. Nghề múa xem vậy chứ đòi hỏi người ta phải có sức khỏe, sự dẻo dai. Năm nay chị 36 rồi nhỉ? - Không! 35! À... tuổi ta thì 36... - Giờ đã cuối năm rồi. Chị từng là thần tượng của tôi đấy! Chương trình “Thiên thần tuyết” của chị thật tuyệt vời. Chị có nhớ hết những gì giới truyền thông nói về chị sau chương trình ấy không? - Dạ không ạ... Hơn mười năm rồi... - Đúng! Hơn mười năm rồi. Nhiều điều đã đổi thay. Bây giờ có nhiều nghệ sĩ trẻ. Chắc chị cũng thấy họ rất tài năng, rất sáng tạo và tươi tắn... - Vâng - chị thấy mình như tan ra.
  2. - Chị là trụ cột của nhà hát này. Tôi rất cảm ơn những cống hiến của chị. Tôi rất khâm phục tài năng của chị. Chị biết đó... thật là khó cho tôi. Nhà hát cần thay đổi để phát triển... - Tôi không còn là người múa chính đã mấy năm nay. Tôi chỉ múa phụ... - Múa phụ đã có các em trẻ. Phải cho các em múa phụ để dạn sân khấu. - Vâng... Tôi có thể giúp các em, hướng dẫn các em với kinh nghiệm của mình... - Các chuyên gia nước ngoài sẽ làm việc đó. Tôi muốn nhà hát phát triển thật nhanh và thật mạnh. Như vậy đời sống của nhân viên nhà hát cũng sẽ tốt hơn. Tôi đang sắp xếp một vị trí thật thích hợp cho chị. Một vị trí hết sức thích hợp có thể ở phòng hành chính, phòng kỹ thuật... Một không khí im lặng bao trùm. Hồi lâu sau, giám đốc mới lên tiếng: - Tôi biết chị nặng tình với nhà hát. Tôi cũng vậy. Tôi cũng ưu tư nhiều khi không để chị tiếp tục múa. Nhưng chị biết đó, tôi còn phải nghĩ cho nhiều anh em khác. Giờ là lúc chúng ta cần siết chặt tay lại để đưa nhà hát đi lên. - Vâng... - Chị cần hỏi thêm điều gì không? - Hiện giờ thì không. Cảm ơn giám đốc. - Mọi việc sẽ tốt đẹp hơn mà! Ta tạm biệt ở đây nhé. Chị biết đó, tôi mới làm giám đốc được hai tuần. Hai tuần dài như thế kỷ! Có quá nhiều việc phải xắn tay áo mà lao vào! - giám đốc tươi cười chìa tay ra với chị. Chị bắt tay anh. Gật đầu chào. Nhẹ nhàng ra khỏi cửa. Du đứng trong bóng tối. Chị nhìn những diễn viên trẻ đang chuẩn bị ra về sau buổi tập. Họ í ới rủ nhau đi đâu đó. Những bờ vai để trần, trẻ trung, nõn nà đi lướt qua chị. Chị bước vào phòng trang điểm. Gương mặt người phụ nữ trong gương mang vẻ đẹp mặn mà. Nhưng thăm thẳm buồn. Và mệt mỏi.
  3. Cách đây ba ngày, chồng chị đứng đơn ly hôn sau nhiều lần gợi ý, thuyết phục chị làm đơn mà không được. Hôn nhân của chị gặp rắc rối từ nhiều năm nay. Chị gặp và quen anh khi đang ở đỉnh cao của nghệ thuật múa. Dạo ấy đi đâu, làm gì, người ta cũng gọi chị là thiên thần, thiên thần tuyết. Chị lấy chồng, rồi sinh con. Đó là một ca sinh khó để lại nhiều di chứng, không cho phép chị thực hiện những buổi diễn, những động tác đòi hỏi sức bền, độ rướn... trong nghề múa. Thêm vào đó là gánh nặng tuổi tác. Trong khi ấy, những nghệ sĩ trẻ cứ lần lượt xuất hiện. Chị yêu nghề. Chỉ có múa mới đem lại cho chị những giây phút thăng hoa. Chị chấp nhận múa thứ, rồi múa phụ nhưng chồng chị thì không chấp nhận. Anh bảo không muốn mọi người nhìn thấy vợ mình là một người múa phụ. Anh muốn chị là một quý bà. Thì chị cũng đã thử kinh doanh theo ý anh nhưng không được. Anh lại nghĩ rằng chị chưa cố gắng hết mình. Anh càng xa chị. Chị càng cần được múa. Cần được bay bổng trong phút giây dưới ánh đèn, trong những vai múa rất nhỏ mà chị hóa thân. Vậy mà chị sắp giã từ ánh đèn ấy. Giã từ sau 20 năm gắn bó. Giã từ trong lặng im. Du kẻ lại mắt, tô thêm môi, giặm thêm phấn. Bàn tay chị thoăn thoắt, ánh mắt chị long lanh... Du đưa tay bật đèn. Chị đã mặc lại trang phục của thiên thần tuyết. Không có nhạc. Nhưng nhạc như chảy ra từ hoài niệm của chị. Chị nhón chân trên nền sàn tập. Chị xoay người và vung tay... Chiếc áo đầm trắng mỏng nhẹ phơ phất. Như là sóng. Ngọn sóng trắng đang mãnh liệt tuôn trào. Như là lửa. Ngọn lửa trắng cháy bừng cho lần sau chót. Giám đốc trẻ bước ra khỏi phòng. Anh hài lòng buổi nói chuyện với nghệ sĩ Vân Du vừa rồi. Anh đang nghĩ đến những kế hoạch mới cho nhà hát. Chợt, anh nhìn thấy ánh đèn
  4. trong phòng tập. Anh liếc nhìn đồng hồ. Giờ tập đã hết từ lâu. Anh bước nhanh về hướng ấy và sững sờ. Bởi anh nhìn thấy một thiên thần. Không có nhạc. Nhưng anh như nhìn thấy những nốt nhạc trong từng động tác thuần thục, chuẩn mực. Tiếng nhạc của hơn mười năm trước - khi anh còn là một chàng sinh viên trường nghệ thuật ngây ngất theo dõi chương trình “Thiên thần tuyết” - bất chợt dội về. Vân Du đang múa đến đoạn cuối cùng. Thiên thần sắp tung cánh lên trời cao. Sau những động tác xoay người quyết liệt, dứt khoát, Vân Du nhún mình một cái. Nhẹ tênh, dịu mềm như thiên thần rũ bỏ mọi phiền lụy thế gian. Rồi chị tung mình lên cao. Người hơi nghiêng và ngửa về phía sau. Đôi cánh tay dang rộng. Chiếc áo đầm trắng lấp lánh trong ánh đèn. Nước mắt và mồ hôi cũng lấp lánh trong ánh đèn. Cách phòng tập chừng mười bước chân, người giám đốc trẻ ngỡ ngàng như hóa đá.
ADSENSE

CÓ THỂ BẠN MUỐN DOWNLOAD

 

Đồng bộ tài khoản
2=>2