intTypePromotion=1
zunia.vn Tuyển sinh 2024 dành cho Gen-Z zunia.vn zunia.vn
ADSENSE

tận cùng là cái chết: phần 1

Chia sẻ: Nguyễn Thị Hiền Phúc | Ngày: | Loại File: PDF | Số trang:104

40
lượt xem
4
download
 
  Download Vui lòng tải xuống để xem tài liệu đầy đủ

phần 1 gồm 12 chương. câu chuyện bắt đầu từ "renisenb đứng lặng ngắm dòng sông nile. từ xa nàng có thể nghe thấy một cách mơ hồ tiếng hai anh trai nàng cãi vã về một vấn đề gì đó..." mời các bạn cùng tham khảo chi tiết nội dung tài liệu.

Chủ đề:
Lưu

Nội dung Text: tận cùng là cái chết: phần 1

     <br /> <br /> Chương I <br /> THÁNG THỨ HAI - MÙA LŨ<br /> NGÀY THỨ HAI MƯƠI<br /> <br /> Renisenb đứng lặng ngắm dòng sông Nile.<br /> Từ xa nàng có thể nghe thấy một cách mơ hồ tiếng hai anh<br /> trai nàng cãi vã về một vấn đề gì đó.<br /> Giọng Sobek cao và tự tin như mọi lần. Anh có thói quen xác<br /> định ý kiến của mình một cách chắc chắn, dễ dàng. Giọng<br /> Yahmose thì thấp và lầu bầu, mang vẻ hoang mang, lo lắng. Mà<br /> Yahmose thì luôn luôn lo lắng về điều này hoặc điều khác. Anh là<br /> con trưởng và trong khi cha anh vắng mặt vì công chuyện làm ăn<br /> ở miền Bắc, công việc quản lý đất đai, tài sản ở đây ít nhiều nằm<br /> trong tay anh. Yahmose chậm chạp, cẩn thận, hay tìm thấy<br /> những khó khăn thật ra không hề có và thiếu hẳn cái vẻ vui tươi,<br /> tự tin của Sobek.<br /> Renisenb nhớ lại ngay từ thuở còn thơ ấu nàng vẫn thường<br /> nghe hai anh em tranh luận cũng bằng những giọng ấy. Điều đó<br /> đột nhiên đem lại cho nàng một cảm giác an toàn… Nàng đang ở<br /> nhà. Đúng, nàng đã trở lại nhà…<br /> Thế nhưng khi nàng lại ngắm dòng sông Nile sáng loáng màu<br /> xám bạc, thì lòng nàng nổi loạn, cái nỗi đau đớn lại một lần nữa<br /> dâng trào lên. Khay, chồng nàng, đã chết… Khay, với khuôn mặt<br /> tươi cười và đôi mắt mạnh khỏe… Giờ đây, Khay đang ở cùng với<br /> thần Osiris trong thế giới người chết - còn nàng, Renisenb, người<br /> vợ yêu quí của Khay, đã bị bỏ lại trơ trọi trên cõi đời này. Tám<br /> năm trời họ sống cùng nhau - nàng đến với Khay khi chỉ mới lớn<br /> hơn một cô bé chút ít thôi - và giờ đây, góa bụa, nàng trở về nhà<br /> <br /> của cha nàng cùng với Teti, con của nàng với Khay.<br /> Đối với nàng lúc này có vẻ như chưa bao giờ nàng từng xa<br /> nhà.<br /> Nàng hoan nghênh ý tưởng đó…<br /> Nàng muốn quên đi tám năm ấy, tám năm đầy hạnh phúc vô<br /> tư, rồi bị xé rách bởi mất mát và đau đớn.<br /> Ừ, phải quên đi, phải loại bỏ chúng ra khỏi tâm trí mình. Một<br /> lần nữa hãy trở lại là Renisenb, con gái yêu của Imhotep, vị tư tế<br /> của thần Ka, Renisenb, cô gái hồn nhiên, vô tư lự. Lòng thương<br /> yêu chồng chính ra là một điều độc ác, bởi nó đã lừa dối nàng<br /> bằng sự dịu ngọt. Nàng nhớ như in đôi vai khỏe như thép, cái<br /> miệng cười tươi tắn của chồng, thế mà giờ đây, Khay bị chôn kín<br /> trong lăng một, người quấn đầy băng, xung quanh chất đầy<br /> những lá bùa để bảo vệ cho chàng trong cuộc hành trình nơi thế<br /> giới bên kia. Đâu còn có Khay nơi thế giới này để chèo thuyền trên<br /> dòng sông Nile và cười vang dưới ánh mặt trời, trong khi đó nàng<br /> nằm duỗi dài trong khoang thuyền đặt bé Teti trên đùi, cười theo<br /> sau lưng Khay…<br /> Renisenb nói thầm:<br /> ‘Mình đừng nghĩ đến nữa. Tất cả đã hết rồi. Bây giờ mình đã<br /> về lại nhà. Mọi thứ vẫn như xưa. Cả mình nữa, mình cũng sẽ y<br /> như ngày xưa. Tất cả đều sẽ như trước. Teti đã quên hết. Kìa, nó<br /> đang chơi đùa với mấy đứa trẻ khác.’<br /> Nàng quay người đột ngột và trở lại nhà. Ngược chiều với nàng<br /> là những con lừa chở nặng đang lầm lũi đi về phía bờ sông. Nàng<br /> vượt qua vựa thóc và nhà ngoài, xuyên qua cổng tiến vào sân<br /> trong. Không khí trong sân thật vui vẻ. Giữa sân là hồ nhân tạo,<br /> bao quanh là những cây hoa lài đang nở hoa, im mát dưới những<br /> tán cây sung cao lớn. Teti và mấy đứa trẻ khác đang chơi đùa,<br /> giọng chúng cao và trong trẻo. Trông chúng tung tăng y hệt<br /> những con bướm nhỏ đang đậu bên mép hồ. Renisenb để ý thấy<br /> con mình đang chơi một con sư tử bằng gỗ có miệng há ra<br /> ngoạm vào được do một sợi dây kéo, món đồ chơi mà chính nàng<br /> <br /> rất yêu khi còn bé. Lòng đầy êm ả, nàng lại nghĩ: “Mình đã trở về<br /> nhà…” Nơi đây không có gì đổi thay, tất cả đều như xưa. Ở đây đời<br /> sống luôn luôn bình yên, bất biến. Dĩ nhiên, Teti bây giờ là một<br /> đứa bé, còn nàng là một trong những bà mẹ ở đây, khóa kín trong<br /> bốn bức tường nhà cha nàng, nhưng điều cốt yếu của sự vật, cái<br /> khung chính, thì vẫn không thay đổi.<br /> Một quả bóng từ lũ trẻ lăn lại phía nàng, Renisenb tung chân<br /> đá lại cho lũ trẻ, cười vang.<br /> Nàng đi qua mái hiên với những hàng cột màu tươi thắm,<br /> bước vào nhà, xuyên qua căn phòng giữa lớn rộng, vách chạm nổi<br /> hình hoa sen và hoa anh túc, rồi vào khu dành riêng cho phụ nữ<br /> ở phía sau tòa nhà.<br /> Những tiếng nói cao giọng lại đập vào tai nàng, và một lần<br /> nữa, nàng đứng lại thích thú uống lấy những âm thanh quen<br /> thuộc của Satipy và Kait ngày xưa. Satipy và Kait vẫn cãi nhau<br /> như bao giờ. Cái giọng nói cao, nặng, đầy vẻ khống chế mà nàng<br /> còn nhớ rõ như in, Satipy, vợ của Yahmose, anh trai nàng, là một<br /> người đàn bà cao lớn, đầy năng lực, lắm lời, đẹp một cách dữ dằn,<br /> uy quyền. Mọi người trong nhà đều sợ lời nói của cô và vâng lời cô<br /> răm rắp. Ngay chính Yahmose cũng rất cảm phục người vợ uy<br /> quyền và quả quyết này; đến nỗi nhiều lúc anh quỵ lụy vợ quá<br /> làm cho Renisenb phải tức giận.<br /> Thỉnh thoảng, chen giữa giọng nói cao, mạnh mẽ của Satipy,<br /> nàng nghe thấy giọng nói lặng lẽ, bướng bỉnh của Kait. Kait là<br /> một người đàn bà to lớn, mặt nhẵn, vợ của anh chàng Sobek đẹp<br /> trai và tươi vui. Kait hết lòng tận tụy với con cái và rất ít khi nghĩ<br /> hoặc phát biểu điều gì khác ngoài vấn đề con cái. Những khi<br /> tranh luận với Satipy, cô vẫn lặp lại những điều đã nói một cách<br /> bướng bỉnh lặng lẽ. Rất ít khi cô bày tỏ sự nóng nảy hay nhiệt<br /> tình, cũng chẳng bao giờ cô quan tâm đến một vấn đề gì ngoại trừ<br /> vấn đề của cô. Sobek hết sức ràng buộc với vợ nhưng anh vẫn nói<br /> với Kait những chuyện lăng nhăng của mình, vì anh tin rằng vơ<br /> anh giả bộ lắng nghe, thỉnh thoảng chỉ ậm ừ một vài tiếng để tỏ<br /> <br /> dấu bằng lòng hoặc không rồi sẽ quên không còn nhớ gì hết, vì<br /> rằng tâm trí cô khi đó chắc chắn đang bận bịu về mấy đứa nhỏ.<br /> Tiếng Satipy la lớn, “Thật là xấu hổ, tôi nói thật thế đấy, nếu<br /> Yahmose còn có tinh thần của một con chuột nhắt thôi thì hẳn<br /> anh ta cũng không chịu đựng nổi. Thế ai chịu trách nhiệm ở đây<br /> khi Imhotep vắng mặt? Chính Yahmose. Là vợ Yahmose, đúng ra<br /> tôi là người phải được quyền chọn cái gối ấy trước chớ! Cái tên nô<br /> lệ da đen ngu như trâu nước ấy đáng lẽ ra phải…”<br /> Giọng nói nặng, trầm của Kait cắt ngang, “Đừng, đừng, bé con,<br /> đừng cắn tóc con búp bê. Này, này, kẹo đây, bé ngốc lắm…”<br /> “Còn thím nữa, thím không lịch sự một chút nào, thím không<br /> hề lắng nghe lời tôi nói, thím cũng chẳng buồn trả lời tôi nữa.<br /> Thím thật thô lỗ.”<br /> “Cái gối dựa màu xanh của tôi đâu rồi… Ồ, nhìn bé Ankh kìa,<br /> nó đang tập đi…”<br /> “Thím Kait, thím cũng ngu ngốc như lũ nhỏ này vậy hử, nói<br /> thế với thím cũng còn nhẹ đấy. Nhưng rồi thím không thể lãng ra<br /> như vậy mãi được đâu. Tôi sẽ có quyền của tôi, bảo cho thím<br /> biết…”<br /> Renisenb sực tỉnh khi có tiếng bước chân rất nhẹ phía sau, cô<br /> quay lại và giật mình, một cảm giác khó chịu cũ kỹ quen thuộc<br /> hiện lên khi cô thấy Henet đứng ngay sau lưng mình. Khuôn mặt<br /> mỏng dính của Henet nhăn túm lại thành một nụ cười ghê rợn.<br /> “Cô Renisenb, hẳn là cô nghĩ mọi sự chẳng có gì thay đổi. Tôi<br /> tự hỏi tại sao chúng ta chịu đựng được cái miệng của Satipy!<br /> Đáng lẽ cô Kait phải trả đũa lại mới phải chứ. Chúng mình thật là<br /> không may mắn. Tôi thì tôi biết cương vị của tôi. Tôi biết ơn ông<br /> chủ, cha cô, đã cho tôi cơm ăn áo mặc. Ông thật tốt và tôi luôn<br /> luôn cố hết sức mình. Tôi hết lòng làm việc, nơi này một tay nơi<br /> kia một tay. Nói thật, tôi cũng chẳng trông mong ai biết ơn mình.<br /> Nếu mẹ cô còn sống thì khác. Bà thật sự yêu quý tôi. Bà đối với tôi<br /> như chị em vậy. Bà thật đẹp. Nhưng thôi, tôi đã làm đúng bổn<br /> phận và giữ lời hứa với bà khi bà sắp mất: “Henet, cố chăm nom<br /> <br />
ADSENSE

CÓ THỂ BẠN MUỐN DOWNLOAD

 

Đồng bộ tài khoản
2=>2