1<br />
ách Baker 20 dặm về phía đông, tôi dừng lại kiểm tra túi hàng. Mặt<br />
C<br />
trời nóng nực và tôi cảm giác muốn giết gì đó. Bất cứ là gì. Thậm chí một<br />
con kỳ nhông to bự. Nghiền nát con ôn vật đó. Tôi lấy khẩu Magnum 357<br />
của luật sư ra khỏi cốp xe và vặn ổ xoay. Nó đã nạp đầy đạn: những viên đạn<br />
nhỏ, dài, xấu xí – nặng 10 gram, đường đạn rất thẳng, và đầu đạn màu vàng<br />
aztec. Tôi huýt gió mấy tiếng, hy vọng nhử được mấy con kỳ nhông. Cho lũ<br />
của nợ kia nhúc nhích. Tôi biết chúng ở đâu đó giữa đám xương rồng bạt<br />
ngàn – chúng lấp ló, thở khó nhọc, và mỗi một con ôn vật hôi hám đều chứa<br />
chất độc chết người.<br />
Ba tiếng nổ vụt làm tôi mất thăng bằng. Ba tiếng nổ thao tác kép[20], chói<br />
tai từ khẩu 357 trong tay phải tôi. Chúa ơi! Bắn không nhằm cái gì, không vì<br />
lý do nào cả. Điên tồi điên tệ. Tôi ném khẩu súng vào ghế trước xe Shark và<br />
lo lắng nhìn chằm chằm đường cao tốc. Cả hai phía đều không có xe; con<br />
đường trống trải trong vòng vài ba dặm theo cả hai hướng.<br />
May thật. Sẽ chẳng hay ho gì nếu bị phát hiện giữa sa mạc trong tình cảnh<br />
này: đứng cạnh một chiếc xe đầy ma túy rồi xả súng điên cuồng vào đám<br />
xương rồng. Đặc biệt là lúc này, khi đang lẩn trốn Cảnh sát Giao thông.<br />
Những câu hỏi rầy rà sẽ đặt ra: “Ờ, bây giờ, thưa ông… ờm… Duke; ông<br />
có biết, dĩ nhiên rồi, rằng khi đang đứng trên đường cao tốc liên bang mà xả<br />
súng dù bất cứ kiểu gì cũng đều phi pháp không?”<br />
“Sao cơ? Ngay cả tự vệ ư? Cái khẩu súng chết tiệt này cò nhạy lắm, thưa<br />
anh cảnh sát. Sự thật là tôi chỉ định bắn một phát thôi – chẳng qua để dọa<br />
đám ôn vật đó.”<br />
Cái nhìn trợn trừng, rồi giọng nói rất chậm: “Ông định nói, thưa ông<br />
Duke… rằng ông bị tấn công ngay đây sao?”<br />
“À… không… không hẳn là bị tấn công, thưa anh cảnh sát, nhưng bị đe<br />
dọa nghiêm trọng. Tôi dừng lại đi tè, và ngay từ phút tôi bước ra khỏi xe,<br />
mấy cái túi chứa độc hôi hám kia đã vây hết lấy tôi. Chúng di chuyển như tia<br />
chớp nhầy nhụa!”<br />
Chuyện thế nghe có ổn không nhỉ?<br />
<br />
Không. Bọn họ sẽ bắt tôi, rồi lục soát chiếc xe theo thường lệ – đến lúc<br />
đó bao nhiêu chuyện xấu xa bỉ ổi sẽ lòi ra hết. Sẽ chẳng bao giờ bọn họ tin<br />
tất cả số thuốc này cần cho công việc của tôi; hay tin rằng thực tế tôi là một<br />
nhà báo chuyên nghiệp đang trên đường đi Las Vegas để đưa tin Hội nghị<br />
Quốc gia Ủy viên Công tố Quận về Ma túy và Thuốc nguy hiểm.<br />
“Chỉ là mẫu thôi, thưa anh cảnh sát. Mấy thứ này tôi lấy từ một tay truyền<br />
bá cho Giáo hội Tân Hoa Kỳ[21] ở Barstow. Hắn bắt đầu hành xử kỳ lạ, nên<br />
tôi khám người hắn.”<br />
Họ có nghe không nhỉ?<br />
Không. Bọn họ sẽ nhốt tôi vào ngục tối và lấy cành cây to quất vào vùng<br />
thận tôi – làm tôi bị đái ra máu mất mấy năm trời…<br />
Thật may, không ai quấy rầy trong khi tôi lướt xem mớ hàng còn lại trong<br />
túi. Món hàng ém bừa bộn đến tuyệt vọng, mọi thứ lẫn lộn hết với nhau, một<br />
số thì vỡ đôi ra. Một số vỉ mescaline bị rã thành bột nâu đỏ, nhưng tôi đếm<br />
có ba lăm hay bốn mươi viên còn nguyên. Luật sư đã ăn hết các viên đỏ,<br />
nhưng vẫn còn mấy viên kích thích… không còn cỏ, chai coke hết nhẵn, một<br />
miếng a–xít, năm viên thuốc phiện nâu, sáu viên amyl mềm... Không đủ cho<br />
bất cứ việc gì quan trọng cả, nhưng nếu phân chia cẩn thận mescaline một<br />
chút sẽ giúp chúng tôi qua nốt bốn ngày Hội thảo Ma túy.<br />
Ở ngoại ô Vegas, tôi ghé một hàng thuốc và mua hai lít tequila Gold, hai<br />
chai Chivas Regal và nửa lít ê–te. Tôi thèm thuồng muốn hỏi mua mấy viên<br />
amyl. Chứng đau ngực của tôi bắt đầu phát tác. Nhưng tay dược sĩ có cặp<br />
mắt của một kẻ cuồng loạn Babtist nhỏ nhen. Tôi bảo gã tôi cần ê–te để tháo<br />
băng ở chân nhưng lúc đấy hắn đã tính tiền món của nợ và gói lại rồi. Hắn<br />
đếch quan tâm gì ê–te cả.<br />
Tôi băn khoăn gã sẽ nói sao nếu tôi hỏi mua 22 đô thuốc Romilar và một<br />
bình nitro oxit. Có lẽ gã sẽ bán cho tôi. Tại sao không? Tự do kinh doanh<br />
mà… Cho công chúng cái họ cần – nhất là một kẻ mồ hôi nhễ nhại, nói năng<br />
hoảng loạn, băng bó đầy chân và ho kinh khủng, cùng với chứng tức ngực và<br />
cả chứng phình mạch khủng khiếp mỗi lần hắn bắt nắng. Ý tôi là kẻ này bị<br />
ngáo đá, thưa anh cảnh sát. Làm thế quái nào tôi biết hắn sẽ đi thẳng ra xe và<br />
bắt đầu lạm dụng những thuốc đó?<br />
Thực ra là thế nào? Tôi chần chừ một lát ở chồng tạp chí, rồi cũng kiềm<br />
<br />
chế được và vội chạy ra xe. Ý tưởng sẽ phát rồ toàn tập vì khí gây cười ngay<br />
giữa một Hội nghị Ủy viên công tố về Ma túy có một sức hấp dẫn cực kỳ<br />
bệnh hoạn. Nhưng không phải vào ngày khai mạc, tôi nghĩ. Để dành cho<br />
ngày sau. Chẳng hay ho gì nếu bị tóm cổ và cho vào trại điên trước cả khi<br />
hội thảo bắt đầu.<br />
Tôi thuổng một số Review–Journal tại chồng báo ở bãi đỗ xe, nhưng tôi<br />
vứt nó đi sau khi đọc bài ở trang nhất:<br />
PHẪU THUẬT KHÔNG CHẮC KHẢ QUAN SAU KHI MÓC MẮT<br />
BALTIMORE (UPI) – Một thanh niên do ảnh hưởng dùng thuốc quá liều<br />
đã tự móc mắt mình lúc đang ở phòng giam. Các bác sĩ hôm thứ Sáu cho<br />
biết họ không chắc ca phẫu thuật khôi phục thị giác cho thanh niên này sẽ<br />
thành công.<br />
Charles Innes, Jr., 25 tuổi, đã trải qua cuộc phẫu thuật vào chiều thứ<br />
Năm ở Bệnh viện Đa khoa Maryland nhưng các bác sĩ cho biết phải mất<br />
nhiều tuần nữa họ mới khẳng định được kết quả.<br />
Một thông báo được bệnh viện đưa ra cho hay “trước phẫu thuật, cả hai<br />
mắt của Innes không có khả năng tiếp nhận ánh sáng và khả năng anh này<br />
sẽ tiếp nhận được ánh sáng là cực kỳ thấp.”<br />
Innes, con trai của một Đảng viên Cộng hòa xuất chúng ở bang<br />
Massachusetts, đã tự móc nhãn cầu trong phòng giam, sau đó được một cai<br />
tù phát hiện vào hôm thứ Năm.<br />
Innes bị bắt tối thứ Tư khi đang khỏa thân đi bộ quanh khu vực gần nơi<br />
anh sống. Anh ta được đưa vào khám ở Bệnh viện Mercy và bị nhốt vào tù.<br />
Cảnh sát và một người bạn của Innes cho biết anh ta đã dùng quá liều một<br />
loại thuốc giảm đau cho động vật.<br />
Cảnh sát cho biết loại thuốc này là PCP, một sản phẩm của hãng Parke–<br />
Davis, không được bán để dùng cho người kể từ năm 1963. Tuy nhiên, người<br />
phát ngôn của hãng Parke–Davis cho biết ông ta nghĩ rằng loại thuốc này<br />
vẫn có trên chợ đen.<br />
Nếu chỉ dùng riêng, người phát ngôn nói, PCP chỉ có tác dụng không quá<br />
12 đến 14 tiếng. Tuy nhiên, PCP dùng kết hợp với chất gây ảo giác như là<br />
LSD thì tác dụng còn chưa rõ.<br />
Innes kể với một người hàng xóm vào thứ Bảy tuần trước, ngày sau lần<br />
<br />