intTypePromotion=1
zunia.vn Tuyển sinh 2024 dành cho Gen-Z zunia.vn zunia.vn
ADSENSE

Tháng chín dưới một cái nhìn khác

Chia sẻ: G G | Ngày: | Loại File: PDF | Số trang:9

66
lượt xem
3
download
 
  Download Vui lòng tải xuống để xem tài liệu đầy đủ

Chị ta đứng ở đó, ngay trước mặt nàng, và không mặc quần áo. Nàng cảm thấy những dây thần kinh của mình tê liệt đi trong một sát na. Thân người của chị xương xẩu với bầu ngực phẳng. Hồ Minh Long Điều kì lạ đã xảy ra vào một buổi trưa thứ Sáu. Trong khi áo của người thủy thủ chưa kịp khô mồ hôi bởi cái bức bối của mùa hè và vầng nhật vẫn điên cuồng đổ xuống cái nóng không khoan nhượng, thì những đám mây đen đã ầm ầm kéo tới diễu hành...

Chủ đề:
Lưu

Nội dung Text: Tháng chín dưới một cái nhìn khác

  1. Tháng chín dưới một cái nhìn khác Chị ta đứng ở đó, ngay trước mặt nàng, và không mặc quần áo. Nàng cảm thấy những dây thần kinh của mình tê liệt đi trong một sát na. Thân người của chị xương xẩu với bầu ngực phẳng. Hồ Minh Long - Điều kì lạ đã xảy ra vào một buổi trưa thứ Sáu. Trong khi áo của người thủy thủ chưa kịp khô mồ hôi bởi cái bức bối của mùa hè và vầng nhật vẫn điên cuồng đổ xuống cái nóng không khoan nhượng, thì những đám mây đen đã ầm ầm kéo tới diễu hành một cách bất nhiên trên bầu trời, thình lình phủ xuống trầm luân phía dưới một màn mưa mờ như kết lụa làm mặt đất ẩm mốc bốc lên một vùng táng khí oi nồng. Thiên nhiên đôi lúc đặt con người vào những tình huống trớ trêu. Người ta thường không ngóng đợi một điều kiện sống thoải mái vào thời điểm này trong năm, nhưng thời tiết thất thường khiến những dây trầu bà dễ dãi nhất cũng trở nên cáu kỉnh. Mặt biển vài tiếng trước còn đang hầm hập dưới cái nắng đã rùng mình lâm bệnh vì cơn mưa ngơ ngác bất chợt ghé qua, liên tục hắt hơi tạo thành những làn vi phong quần quật tạt vào con đường nhựa đỏ uốn quanh bãi cát kế cạnh sườn đồi. Khi Jiji bước ra khỏi nhà nghỉ, nhìn thấy những chiếc du thuyền đậu ngoài bến cảng đang dập dình theo chiều sóng tấp, nàng thoáng cảm thương cho những cánh buồm trắng chen chúc nhau trong một bến bờ được định nghĩa an toàn dù tâm hồn vẫn nhấp nhô khắc khoải trông ra khơi. Đó là những ước mơ bị giết chết. Nàng lạnh người khi nhớ đến những cánh buồm đã bứt tung khỏi sự níu buộc của nhân giai, lao theo gió, quay cuồng, mê say, chìm đắm, rồi tan vào lòng biển hạnh phúc và câm lặng mãi mãi. Người ta gọi nó là tai nạn. Vào một ngày mưa ngẫu giữa năm, khi những chiếc thuyền được neo đậu an toàn trên bến cảng, chính là lúc nàng cất bước ra đi để đuổi theo nỗi ám ảnh của riêng mình. Bên vỉa hè, một chiếc taxi sơn màu vàng loang lổ những dấu vết hao mòn của muối biển đang chờ sẵn. Jiji không nhớ đã từng gọi một chiếc taxi nào như thế hay không, cũng không rõ nó đậu ở đây để chờ nàng hay một con người nào khác, nhưng mặc, nàng xốc mũ áo khoác trùm lên đầu rồi chạy qua khoảng sân nhỏ trước nhà trồng đầy một loại cẩm chướng màu đỏ tía, mở cửa xe và chui vào. Chính vào khoảnh khắc định mệnh ấy, nàng mới nhận ra là mình không hề có một kế hoạch nào cho một cuốc taxi giữa trưa giông, không hề biết bước vào bên trong chiếc xe này, ngả lưng lên chiếc ghế cứng của nó rồi sẽ làm gì tiếp theo sau nữa. Nàng nhìn thấy một vài giọt nước mưa nhỏ từ mũ áo lên thảm xe thành những vệt lấm tấm, lớp da sần sùi bọc thân ghế thủng lỗ chỗ, lòi cả mút vàng ố ở bên trong. Cơn mưa đã được giữ ở bên ngoài khung cửa kính. Người tài xế đang nghe một ca khúc
  2. thịnh hành bốn năm về trước trên đài FM. Jiji đưa cho ông ta một tờ một trăm nghìn đồng rồi nói: - Hãy chạy thẳng, cho đến khi hết số tiền này. Người tài xế nhìn nàng qua kính giữa xe. Mắt ông ta một mí, nước da tái xanh. Nàng vờ như không thấy cái nhìn đó. Ông ta nhận tờ tiền của nàng rồi thong thả đạp thắng, chiếc taxi chầm chậm trôi đi trong khi những giọt nước mưa vẽ thành muôn vàn đường chéo ngoài cửa sổ. Radio đã chuyển sang phát một bài tình ca cổ điển có nhịp điệu chậm và lãng đãng. Máy điều hoà nhiệt độ phả hơi lạnh thẳng vào trán nàng khiến không gian cóng lại. Jiji ngồi dịch về sát cửa sổ bên trái, ngay phía sau bác tài, hai tay nắm chặt áo khoác kéo sát vào người mình. Khi nàng nhìn ra bên ngoài, dù những hạt nước vẫn đọng li ti trên mặt kính, nhưng dường như cơn mưa đã ngơi bớt, cũng nhanh như khi nó đến, và trên vòm trời thanh thúy đang rắc xuống một vầng sáng trong vắt. Những đợt sóng ngoài biển rũ bỏ thái độ thù địch khe khắt mà ôm lấy bờ cát bằng một vòng tay hiền nhã hơn, còn mặt nước lấy lại màu xanh ngọc bích vĩnh lưu vốn có của nó. Khung cảnh thanh bình khiến Jiji thấy yên lòng, nàng hít một hơi thở sâu để cảm giác từ đầu đến gót chân đều được thông tỏ và sáng suốt. Ngay lúc đó, trong đầu nàng bất chợt nảy ra một ý đồ quỷ dị: khi taxi dừng bánh và nàng bước khỏi xe, người đầu tiên mà nàng gặp, nếu là nam sẽ là chồng tương lai của nàng, còn nếu là nữ, thì sẽ là bạn tình. Dù người đó có là ai, có chấp nhận nàng thành một phần cuộc đời của họ hay không, thì nàng cũng không cần biết tới, nàng muốn họ phải có được nàng, phải sở hữu nàng để dù họ có dịu dàng niết nắn hay lạnh lùng chà đạp thì nàng cũng sẽ hiến trọn cơn trung thành của mình lên sự chọn lựa của định mệnh tối cao. Jiji thích thú với kế hoạch đó đến nỗi bật cười thành tiếng. Nàng không biết liệu bác tài có tò mò về tiếng khúc khích ở băng sau hay không, vì ở vị trí này thì ông ta không thể nhìn thấy nàng, cũng như nàng không nhìn thấy ông ta. Ý tưởng tuyệt vời này là của riêng mình nàng, không ai nhìn thấy, cũng không ai biết tới, điều đó khiến nàng sung sướng bật cười thêm một điệu nữa. Đang mải mê lăn thảo giữa trận phấn khích hiêu diêu [ 1], Jiji không hề để tâm rằng chiếc taxi đã không còn chạy theo một đường thẳng như nàng dặn dò lúc ban đầu nữa. Tại một ngã ba khuất sau sườn dốc và không có biển chỉ đường, người tài xế đã bẻ tay lái từ giã con đường trải nhựa đỏ uốn quanh bãi biển để tiến vào một cung đường nhỏ hẹp hơn nhấp nhổm toàn những ổ gà đong đầy thứ bùn loãng vàng quạch. Hai bên đường là những bụi cây thấp hình thù kì dị. Không như những loại cây được trồng ở các thành phố biển thường có lá lớn và thân cao để đón những luồng hải phong tiêu vi hay đắm chìm vào ánh sáng rạng rực của mặt trời nhiệt đới, những thân cây ở đây không gợi cho người ta chút gì về một vùng duyên hải và
  3. dường như lãnh đạm với sự xuất hiện của chiếc taxi. Không hề có bóng dáng của dân cư ở nơi này. Jiji nhìn đồng hồ đếm cây số trên xe nhích từng con số, thoáng chút bất an, nỗi bất an ngây thơ pha bão hoà với sự háo hức như của một nàng dâu chờ kiệu hoa hay của chiếc tú cầu thêu chữ Hỷ vừa được gieo xuống từ gác hồng. Người tài xế đạp thắng từ từ cho chiếc xe chậm rãi dừng lại vừa đúng con số một trăm nghìn đồng. Jiji tự cho phép mình tê liệt trong giây lát để những phấn khích và lẩy bẩy bên trong nàng lắng sâu xuống đáy trái tim. Nàng thấy người tài xế bẻ lại ô kính rồi chậm rãi nhìn nàng, một cái nhìn vô cảm nhưng lãnh thấu qua sức chùng của cơ thể, xuyên qua cả linh hồn nàng vô minh và mù tạnh; một cái nhìn không biểu lộ một sự hối thúc hay khó chịu nào, cứ như ông ta biết nàng từ trước, biết cả những dự tính điên rồ của riêng nàng về người đầu tiên gặp khi xuống xe, và đã đợi nàng giữa trận mưa gió buổi ban trưa để chở nàng đến bất cứ đâu mà không cần quan tâm đón bất cứ một vị khách nào khác. Ngay khi nghĩ đến đó, Jiji đã cười xoà sự phi lý của mình, người tài xế taxi chỉ là một kẻ xa lạ, không hơn. Và chẳng có lý do nào để một người xa lạ biết được kế hoạch của riêng nàng khi mà chính nàng cũng không hề biết trước về nó. Nàng nói cám ơn ông tài xế và bước ra khỏi xe. Trời vẫn mưa lắc rắc, ánh sáng lọt qua kẽ mây tạo thành một bức màn ở chân trời. Không khí thanh sạch, nhuyễn nhẹ như có thể nâng vạn vật bay lên. Một hạt mưa rơi xuống trôi qua kẽ tóc, thấm vào da đầu làm nàng lạnh buốt. Jiji thấy trước mặt mình là một ngôi làng to lớn đầy những căn nhà hình chữ nhật: vài căn nhà chỉ là những doi cỏ nhô lên khỏi mặt đất, một số khác được lót gạch và đá hoa cương, những ngôi nhà lớn ở giữa còn có tượng bằng thạch cao hoặc mái ngói với cột chống. Những ngôi nhà ở trung tâm cũng được quy hoạch khang trang rộng rãi hơn, trong khi số còn lại chen chúc nhau trên một phần diện tích rất nhỏ. Bên trong mỗi căn nhà đều có một người đang say ngủ, mỗi người đều có một bia đá tạc rõ danh tánh và thông tin cá nhân để những kẻ đến viếng thăm có thể biết được người trong nhà là ai mà không cần thiết phải đánh động giấc ngủ của họ. Sự xuất hiện của Jiji dường như lạc lõng ở nơi này. Nàng đang đứng trước một ngôi làng của người chết, một nghĩa trang. Jiji nhìn quanh. Không có bóng một người đàn ông hay phụ nữ nào cả. Chỉ có một vài đứa trẻ chăm mộ đang lẳng lặng lau chùi những bậc thềm lót gạch nhung hay những bia đá. Nàng nghe nói những đứa trẻ khi đang chăm mộ không được nói những điều không hay, chẳng hạn như chửi thề hoặc những đề tài nhạy cảm vốn bị cấm kỵ ở một tầng khác của thế giới, và tốt hơn hết là không nên nói gì. Trong thế giới của những linh hồn say ngủ thì sự yên lặng là cần thiết, cần thiết như một bộ luật để duy trì trật tự, vì chỉ có những điều không cần ai nghe thấy thì mới bật ra ngoài môi để trở thành tiếng nói, còn những việc thực sự cấp thiết thì chỉ có thể
  4. được trao đổi bằng ngôn ngữ thinh không. Âm thanh phụng sự cho cuộc sống tạm bợ, còn sự im lặng thì phụng sự cho vĩnh hằng và vị nhiên. Đứng trước một thế giới cô độc không có tiếng nói, Jiji cũng tự cảm thấy chút trang nghiêm dâng lên trong lòng. Nàng dẹp bỏ sự thất vọng ban đầu về một kế hoạch láu cá chưa thực hiện được mà tiến vào bên trong nghĩa trang. Nàng đi chầm chậm qua những ngôi mộ, đọc kỹ càng những thông tin về người đã khuất ghi trên bia đá. Có những người mất khi còn trẻ, có những nấm mồ nhỏ xíu không tên mà chỉ đề vỏn vẹn ngày sinh của những đứa trẻ thậm chí không có lấy một ngày được ngắm nhìn thế giới, có những người mang cái tên kì lạ sinh ra ở những vùng đất xa xôi hơn nơi này. Tất cả cuối cùng nằm lại với nhau để chia sẻ sự bảo đảm tuyệt đối của cái chết. Da thịt của họ tan vào đất, trở thành đất và khi mớ sương mù mờ tỏ của một vùng trời xa lạ chìm xuống bên dưới sự hiện hữu của vật chất, họ sống lại và thở hơi thở của cát mùn, của cây cỏ an nhiên. Jiji dành thời gian thăm không sót một ngôi mộ nào, và khi đi tới một góc khuất ở mạn bên trái của nghĩa trang, nàng nhìn thấy một người phụ nữ. Người phụ nữ mặc một chiếc áo sơ mi mỏng màu xanh nhạt, đi quần tây đen, áo khoác ngoài màu nâu. Tóc chị ta cắt ngắn, mặt trang điểm rất nhạt, hoặc gần như là không trang điểm, khiến chị có vẻ rắn rỏi của đàn ông. Chị cao hơn Jiji tầm một tấc, dáng người mảnh khảnh, tay trái đút túi quần, tay phải cầm một điếu thuốc đang cháy dở. Nàng thấy chị đứng trước một ngôi mộ bằng và chưa có bia. Dấu vết duy nhất để nhận ra nơi đó có một người đã khuất đang nằm là một nắp quan bằng bê tông còn mới. Ở người phụ nữ toát ra vẻ bất cần nhưng điều đó chỉ khiến chị trông càng thêm buồn thảm. Nàng nhớ tới ý tưởng trên taxi của mình với một chút ân hận vì đã nghĩ ra nó. Không gian trang trọng nơi đây khiến nó trở nên khiếm nhã vượt quá sự trù định của nàng lúc ban đầu. Bây giờ nàng không biết phải tiếp tục như thế nào, cảm giác như bị mắc lại ở lưng chừng một dây phơi quần áo trên sân thượng một toà chung cư cao vọi. Trong khi Jiji còn đang lúng túng thì người phụ nữ đã quay sang nhìn nàng, mắt nheo lại như một nhà tuyển dụng ngắm nghía ứng viên của mình, rồi nhếch môi: - Cô không phải người ở đây, hở? - Tôi… Em… Em chỉ là khách du lịch. Người phụ nữ rút tay ra khỏi túi quần và đưa ra, bàn tay rắn rỏi với những móng tay được cắt sát đến tận thịt. Jiji ấp ơ nắm lấy. Nàng cảm nhận được những ngón tay chị ta siết vào tay mình. - Cô đến đây thăm mộ người thân?
  5. - Ồ không - Những ngón tay của nàng cũng siết vào mu bàn tay của chị, có một sự giao cảm hết sức kì lạ đang diễn ra nhưng nàng vẫn chưa thực sự hiểu về nó - Em đến đây để gặp chị. Em muốn về nhà của chị. Người phụ nữ thu bàn tay lại. Trái với suy nghĩ của Jiji, trên mặt chị ta không có vẻ gì là bất ngờ bởi câu trả lời của nàng. Có thể kế hoạch này không quá điên rồ như nàng nghĩ, cũng có thể nó không đủ điên rồ để làm ngạc nhiên người phụ nữ này, có thể chị ta đã quá quen với việc một cô gái xa lạ đến từ một vùng đất khác vào giữa trưa giông, gặp mình trong nghĩa trang và nói muốn về nhà cùng mình. Jiji thấy chị ta đưa điếu thuốc lên môi rít một hơi dài rồi ném xuống đất. Một làn khói đặc phả ra từ bờ môi của chị. Nàng khẽ quay đi, chưa bao giờ nàng dám nhìn một người phụ nữ hút thuốc, vì vào lúc ấy xung quanh họ dường như toả ra một sức hút ma thuật không thể cưỡng lại và khiến tâm trí của bất cứ ai cũng trở nên hồ đồ. Chị ta không nói gì thêm, chỉ thẫn thờ ngắm ngôi mộ bằng thêm một vài giây rồi rảo bước đi khỏi. Vì một lý do khiếp chợt mà Jiji đoán là cái sức hút mê hoặc của làn khói mỏng ngặt mùi thuốc lá bao quanh chị đã khiến nàng vội vã nối bước theo sau. Nàng đi theo người phụ nữ ra khỏi nghĩa trang, trong đầu không nghĩ tới một điều gì khác ngoài hình ảnh gợi cảm của chị khi phả khói thuốc vào khoảng không trước mặt và thái độ quan tâm đầy hững hờ khiến nàng bối rối. Chị ta dường như cũng biết rõ cô gái kì lạ đang bám theo mình, nhưng không hề quay đầu lại, cũng không bước nhanh hơn. Hai người cứ thong thả bước đi, cùng nhau nhưng không với nhau, trong một miền không gian nhàn nhạt lất phất mưa bay và minh quang lãng đãng. Jiji bàng hoàng khi nhận ra bản thân bất chợt cảm thấy hạnh phúc được kết nối với người phụ nữ xa lạ này trong một mối liên lạc phi thường và chóng đạt đến vô lý, đến mức cảm thấy người đang bước đi phía sau chị ta không phải là nàng, vì nàng với một trí tuệ mẫn tiệp và sự tỉnh táo tuyệt vời không thể sa vào một câu chuyện tự phát đầy lãng mạn như vậy, mà nàng thực sự chỉ như một đốm sáng nhỏ bé từ bên trong đang quan sát mà thôi. Cứ mỗi lần nàng thủ thỉ tự nhắc mình hãy chấm dứt câu chuyện điên rồ này tại đây bằng cách dừng bước và quay đầu lại, dù nó có mời mọc thú vị đến thế nào, thì bản năng của người đàn bà lại hét toáng lên thôi thúc nàng bước đi nhanh hơn, khiến giọng nói ôn tồn của lý trí chỉ là một tiếng sóng run rẩy dội vào mịt mùng trong hang đá. Nàng cảm thấy mình như một con thuyền đang rũ bỏ mỏ neo để sẵn sàng tung buồm hướng ra khơi. Jiji không còn nhớ hai người đã đi bộ bao xa và bao lâu, chỉ còn mang máng khi người phụ nữ rẽ vào một khu vườn trống mọc lác đác những bụi xương rồng còi cọc và một cái giếng nứt nẻ thì trời đã nhuộm sẫm một màu tím than nặng nhọc. Cảnh vật bắt đầu mất đi đường nét của nó. Những ngọn đèn đường từ ngoài xa lộ lại không vọng tới đủ ánh sáng nên mọi hình ảnh càng trở nên nhập nhoạng hơn.
  6. Jiji cảm thấy mình giống như một con cá lặn xuống đáy sâu, lúc ngước nhìn lên mặt nước thì chỉ thấy bóng trăng đem đến chút ánh sáng vẽ những hình thù ảo dị. Nàng lờ mờ trông thấy ở cuối khoảng sân là một căn nhà nhỏ bé bằng gạch quét vôi trắng, giống như những căn nhà tạm cho dân tái định cư chứ không phải căn nhà của một gia đình, càng không phải là một hứa hẹn lâu dài về sự vững chãi. Phía sau ngôi nhà là khoảng tối mịt mùng, nơi có thể là một mảnh đất hoang chưa được khai phá còn mọc đầy những thân cây thấp khô cỗi hình thù lạ lẫm, hoặc là đường dẫn lên một quả núi trông ra biển, chỗ những con hải âu vẫn làm tổ từ muôn ngàn năm nay. Người phụ nữ đứng trước cửa nhà, lấy trong túi ra một chìa khóa rồi tra vào ổ khoá móc qua hai cái đinh tròn trên cánh cửa. Khi cánh cửa đã mở, chị ta đứng vờ như ngó quanh một lúc, ý muốn để Jiji vào trước. Nàng hiểu chị muốn gì, nhưng không hiểu ý của chị, cuối cùng thì nàng cũng không biết điều gì khiến kế hoạch tưởng như điên khùng của nàng lại trở nên nhẹ bẫng như chẳng có chút ý nghĩa nào như vậy. Nàng vốn nghĩ mình sẽ là người chủ động thuyết phục và mời mọc, nhưng lúc này đây nàng thấy chính mình mới là con mồi của cuộc chơi, không thể đoán biết được diễn biến nào chuẩn bị xảy ra tiếp nối, nửa như sợ hãi nhưng nửa lại muốn trôi theo lực hút của người phụ nữ bí ẩn này. Nàng ngần ngừ một lúc rồi mới quyết định bước vào bên trong. Căn nhà phủ dày bóng tối. Ngay khi bước vào trong Jiji lập tức cảm nhận được đã đánh mất bản thân mình vào màn đêm mịt mùng, mất hết hình nét, giống như da thịt người chết mục ra rồi tan vào đất, da thịt nàng vào một khoảnh khắc cũng phai vào khoảng không. Nàng nghe thấy tiếng đóng cửa ở sau lưng, người phụ nữ đã theo nàng vào nhà và khoá cửa lại. Tiếng gót giày của chị gõ lộc cộc trên sàn gạch, tạo thành những âm thanh inh ỏi loang ra như một vòng tròn đồng tâm trên mặt hồ đêm. Chị dừng lại một lúc ở một góc nhà rồi Jiji thấy ánh sáng le lói bừng lên. Người phụ nữ vừa thắp một ngọn đèn dầu nhỏ, ánh sáng yếu ớt của nó trải ra một thứ hào quang độ lượng và hiền từ, dần dần dậm bóng tối ra khỏi một phần của căn phòng. Khi bản thân bắt đầu lấy lại được những hình nét đã mất, da thịt Jiji cũng đã nhuộm đẫm một màu vàng man mác của ngọn đèn. Nàng nhìn quanh. Căn nhà chỉ có một phòng, một cái nệm cũ dành cho hai người, một bàn giấy, một cây đàn guitar kê bên cạnh một tủ sách bằng gỗ và tủ quần áo bằng vải dù. Nàng không biết người phụ nữ sống ở đây một mình hay với người nào khác. Chị ta đặt ngọn đèn dầu xuống cái bàn giấy và cởi áo khoác ngoài ra treo lên móc. Nàng thấy trên bàn có một cuốn sổ bìa đen dường như đã cũ, đường chỉ may ngoài mép đã bục ra gần hết. Nàng tiến đến và cầm nó lên xem. Ngay trang đầu tiên có những dòng chữ ghi bằng bút mực rất đẹp và ngay ngắn. Nàng cúi thấp xuống để nhìn rõ thêm một chút. Những dòng chữ đó là một bài thơ của Jacques Prévert. “He poured the coffee
  7. Into the cup He poured the milk Into the cup of coffee He added the sugar Into the coffee and milk He stirred it With a teaspoon He drank the coffee And put back the cup Without speaking to me He lit a cigarette He blew some rings With the smoke He flicked the ashes Into the ashtray Without speaking to me Without looking at me He got up He put his hat On his head He put on His raincoat Because it was raining He went out Into the rain Without a word Without looking at me And I I took my head On my hands And I wept” Những dòng chữ cuối đã bị nhoè mất, nhưng trước khi Jiji kịp biết đó có phải là do nước mắt hay không thì người phụ nữ đã lấy cuốn sổ khỏi tay nàng. Chị ta đứng ở đó, ngay trước mặt nàng, và không mặc quần áo. Nàng cảm thấy những dây thần kinh của mình tê liệt đi trong một sát na. Thân người của chị xương xẩu với bầu ngực phẳng. Nước da trắng xanh, nhiều nốt ruồi đen rải đều từ cổ đến vùng thung
  8. lũng rậm rạp mù khơi ở phía bên dưới. Hai cánh tay chị khẳng khiu, nổi đầy gân. Dưới con mắt trần thế thông thường, chị chẳng có vẻ gì là gợi cảm, nhưng Jiji lại thấy ở chị một sự cuốn hút và mê hoặc lạ kì. Nhất là khi chị đẩy nàng ngã xuống nệm rồi nằm đè lên người nàng. Những sợi lông của chiếc nệm cũ và của chị khiến cả bên trên và bên dưới nàng đau nhói. Nàng cảm thấy chị gỡ bỏ từng mảnh vải trên người mình, đầu lưỡi và bờ môi chị lướt trên da thịt như một ngôi sao băng đưa cái đuôi vĩ đại của nó qua tầng trời xanh. Từng lỗ chân lông của nàng hổn hển trong mê đắm. Những động tác của chị không hề dịu dàng mà mạnh bạo như một con thú say mồi và thô lỗ như một chủ nô khát máu, nhưng điều đó chỉ làm nàng muốn chị nhiều hơn. Jiji cảm thấy mình lúc là nàng Leda đang khao khát từng giọt mưa vàng của thần Zeus, lúc thẫn thờ như nàng Hélène khi nhìn thấy chiếc thắt lưng của thần Aphrodite trên cơ thể của chàng Paris đẹp trai, lúc lại như tiên nữ Daphné cuống cuồng bỏ chạy khỏi dục vọng cuồng dại của thần Apollo bất tử. Nàng trân người lên đón nhận từng đợt khoái lạc tê mê liên tục tấp vào như những đợt sóng vỗ bờ mỗi lúc một mạnh dần, mạnh dần cho tới khi nhuốm đẫm người nàng vào cơn tơi bời hoang khải thì lại vội vã rút về phía sau để mặc tấm thân loã lồ nằm ngất ngải trên bãi cát. Mọi sự kháng cự cũng đều theo sóng tiêu tan. Tất cả diễn ra tựa hồ như một vũ điệu cuồng loạn mà Jiji không thể làm gì khác hơn ngoài việc phải nối bước theo nhịp chân của bạn nhảy nếu không muốn bị bỏ lại ở lưng chừng cơn hoan lạc. Trên mi mắt nàng, ánh sáng tơ mảnh từ ngọn đèn dầu nhỏ loang ra thành một ảo ảnh choáng loà của một dải ngân hà lấp lánh. Rồi nàng biết đó không phải là dải ngân hà lấp lánh nào, mà đó là lí trí của nàng đã nổ tung giữa cơn hoan mị. Jiji sung sướng ngã vật ra giường, ngay trong lúc nghe thấy tiếng chị thì thầm rất nhỏ ở bên tai: - Đừng nói cho chồng tôi biết. Jiji không biết mình đã ngủ bao lâu. Trong giấc ngủ nàng thấy mình đi giữa những đám mây ngũ sắc bồng bềnh, trôi trong một bầu trời đầy ánh sáng không có kết thúc. Nàng tự hỏi liệu những đám mây đó có chìm xuống thành một bình nguyên trắng hay không, vì màu trắng vốn là màu sắc của sự không hiện hữu, như chính bản thân nàng chưa từng hiện hữu trong đám mây này, cũng như đám mây này chưa từng hiện hữu trong một tầng trời ánh sáng vô biên nào đó. Những đám mây không mang nỗi buồn, không mang niềm vui, không mang gì hết ngoài một sự thanh thản nằm ngoải khả năng cảm nhận của nàng hay của bất cứ ai. Rồi nàng cũng không biết liệu mình có mang một niềm vui hay một hạnh phúc nào bên trong mình hay không nữa. Đôi lúc giữa giấc mơ, nàng có cơ hồ tỉnh lại. Nàng thấy người phụ nữ vẫn đang ngồi cạnh mình, vẫn không mặc gì trên người. Chị ta đang hút thuốc và đọc một tờ
  9. báo dưới ánh sáng khờ dại của ngọn đèn dầu nhỏ. Nàng không biết khi hút vào phổi thứ hương thơm mù đặc ấy, liệu chị có cảm nhận được sự cô đơn và xa lìa thế giới hay không, vì với nàng thì đó không là gì ngoài một làn khói vô hình vẽ ra giữa nàng và chị một đường biên giới mà nàng luôn luôn là kẻ đứng ở bên ngoài. Nàng muốn tỉnh dậy và rúc đầu vào nách chị, nhưng không thể nào vượt qua đường biên giới bằng mây mù ấy, và lại rớt vào giấc mơ câm nặng triền miên. Khi Jiji tỉnh dậy thì trời đã sáng. Những tia nắng ban ngày rọi qua khe cửa khiến mọi vật trong căn phòng lờ mờ rõ dù ngọn đèn dầu đã tắt từ lúc nào. Nàng ngồi dậy và mặc lại quần áo, biết rõ mọi việc tối qua không phải là mơ, vì chiếc gạt tàn thuốc và tờ báo vẫn còn ở trên giường. Người phụ nữ đã đi đâu mất. Nàng nhặt tờ báo lên xem, đó là một số báo xuất bản từ bốn năm trước, ngay trang chính là dòng tin tức về một vụ án xảy ra ở thành phố biển: “N.V.H - một tài xế taxi vừa bị buộc tội giết vợ. Y đã dùng dao đâm nhiều nhát vào người vợ mình trước khi chặt cái xác thành tám phần rồi ném xuống nhiều khe cống khác nhau trong thành phố. Cảnh sát phải mất hai tuần để thu thập đầy đủ các mảnh xác của nạn nhân. Y khai rằng, vợ mình là một kẻ bệnh hoạn, mặc cho chồng lái xe cả ngày để kiếm tiền thì thị ở nhà dụ dỗ các cô gái trẻ đến để thoả mãn dục vọng. Trong một lần thị đang hành sự, y đã bắt gặp và vì ghen tuông nên đã để chuyện đáng tiếc xảy ra. Một vài cô gái đã ra làm chứng, nhưng đều khẳng định không phải thị là người dụ dỗ các cô. Toà đã tuyên N.V.H mức án cao nhất - tử hình”. Kế bên mẩu tin là hình N.V.H kẻ thủ ác. Hắn có nước da tái xanh, mắt một mí với ánh nhìn thăm thẳm có thể xuyên thấu người đối diện. Jiji thẫn thờ buông tờ báo xuống. Một tờ một trăm nghìn đồng tiền âm phủ kẹp ở bên trong rớt ra và trôi xuống sàn nhà.
ADSENSE

CÓ THỂ BẠN MUỐN DOWNLOAD

 

Đồng bộ tài khoản
8=>2