intTypePromotion=1
zunia.vn Tuyển sinh 2024 dành cho Gen-Z zunia.vn zunia.vn
ADSENSE

THIÊN THẦN CÁ TÍNH

Chia sẻ: Ong Va Buom | Ngày: | Loại File: PDF | Số trang:7

42
lượt xem
1
download
 
  Download Vui lòng tải xuống để xem tài liệu đầy đủ

Phần một: Cuộc gặp gỡ Nhân vật:Tường Vi: một cô gái xinh đẹp, con nhà giàu, cá tính nhưng giản dị, học sinh lớp 11a1, trường thpt chuyen AmsterdamBố ViCô HươngMinh: một hot boy, cũng là con nhà giàu, học giỏi, học cùng lớp với VyKim, Lan, Bích:

Chủ đề:
Lưu

Nội dung Text: THIÊN THẦN CÁ TÍNH

  1. THIÊN THẦN CÁ TÍNH Phần một: Cuộc gặp gỡ Nhân vật:Tường Vi: một cô gái xinh đẹp, con nhà giàu, cá tính nhưng giản dị, học sinh lớp 11a1, trường thpt chuyen AmsterdamBố ViCô HươngMinh: một hot boy, cũng là con nhà giàu, học giỏi, học cùng lớp với VyKim, Lan, Bích: ba bà bạn thân của Vi, học cùng Vi -Ê, Tường Vi, về thôi, bà còn làm cái gì đó nữa?Tôi giật mình, quay lai, thấy ba bà bạn thân đang chí choé gọi phía sau. Tôi thần người ra, rồi buông thõng hai tay xuống, đi về phía gara để lấy xe đạp ra về.- Bà đang ngắm anh chàng nào đấy à, nghi lắm nghe?Rồi ba bà xúm xít, ôm bụng mà cười, trong khi tôi chẳng thấy có gì đáng cười cả. Tôi cau mày, vẻ khó chịu, hét toáng lên:- Kim, Lan, Bích. Đủ rồi đó.Tiếng cười xôn xao của ba bà bỗng ngừng tắt, cái miệng đang toét sang bên tai bỗng co lại. Bà Kim lảm nhảm: "chi đùa tí thôi mà"Tôi lấy lại bình tĩnh, nhoẻn miệng cười với mấy bà bạn thân, cố ra vẻ như đang đùa:- Các bà sợ à....hihi....toàn bị tôi chơi thôi à...- Thôi đi bà ơi, đừng có nổ nữa..Và rồi bốn đứa chúng tôi nhìn
  2. nhau cười híp mắt, bỗng một giọng nói oang oang:- Có về không, hay là muốn bị tịch thu xe đây hả.Hoá ra là ông Hùng - ông bảo vệ đáng ghét. Nhớ hôm nọ, bốn chúng tôi ở lại làm sinh nhật cho bà Bích, khi chạy xuống gara thì không thấy xe đâu. Ai ngờ là ông Hùng tịch thu rồi chứ. Mà đâu đã đến giờ khoá cổng trường đâu. Thế là lão ta bắt tụi tôi, mỗi người xì ra 20k để chuộc xe. Thôi thì uất ức nuốt vào trong mà cống cho lão ma vương í nhanh nhanh rồi chuồn lẹ chứ biết làm sao. Cho nên bây giờ, thấy mặt ông ấy, chúng tôi phải dạ dạ vâng vâng, rồi mà chuồn thôi. Ông vừa đi qua, cả tám cánh tay nắm chặt thành những nắm đấm nhăm nhe vào cái đầu xấu xí của ông cho bõ ghét...........................Phù. Cuối cùng cũng về đến nhà. Trời vẫn chưa tối nhỉ. Ủa, chứ bố mình đâu rồi nhỉ?Choang....loảng.....xoảng.....- Trời ơi, cô.....????Tôi há hốc mồm nhìn chằm chằm vào người phụ nữ đang đứng nơi bếp, đứng nơi mà mẹ tôi thường xuyên đứng, mặc chiếc tạp dề mà mẹ tôi thường mặc.... Tôi không thể nói lên một lồi nào. Cổ họng tôi nghẹn lại, tôi đứng như trời trồng nhìn người phụ nữ lạ mặt đang xuất hiên trong nhà tôi. Cô ta có vẻ thẹn thùng, cúi mặt xuống không dám nhìn vào ánh mắt tôi. Tôi nhìn cô ấy với một ánh mắt như muốn thiêu trụi cô ta ngay lập tức mà không cần biết cô ta là ai. Bỗng một giọng nói ấm áp đánh tan đi không khí nghẹt thở này:- Con đi học về rồi à. Cô Hương đang làm bữa tối cho chúng ta đó. Tối nay cô Hương sẽ cùng ăn cơm với gia đình mình.Đó là bố tôi. Hình như vừa đi chợ về thì phải, trên tay xách biết bao là thức ăn. Sau khi dành cho tôi lời nói ấm áp ấy, bố tôi quay sang nhìn người phụ nữ ấy nở môt nụ cười rạng rỡ. Kể từ 5 năm nay, từ khi mẹ tôi qua đời, tôi chưa thấy bố cười tươi như vậy. Điều đó khiến tôi cảm thấy ganh tị với người phụ nữ tên Hương mà bố tôi vừa nhắc tên kia. Tôi nhìn bố, trông chờ ánh mắt của bố, nhưng ánh mắt ấy đã bị cô ta cướp mất. Tôi tức đến nỗi cảm thấy được bàn tay mình đang rung lên, máu trong người đang đông dần. Tôi quay người đi, chạy thật nhanh lên gác, cố tình kéo cửa phòng thật mạnh. Thế rồi, như một phản xạ tự nhiên, tôi chạy ào vào giường khóc lấy khóc để, khóc như để hả cơn tức vậy. Bỗng chuông điện thoại reo. Tôi đang sụt sùi trong dòng lệ, mờ ảo, nhìn điện thoại. Hoá ra là nhỏ Lan, nhắn tin giục tôi đi sinh nhật nhỏ Kim. Tôi sực nhớ ra, liền vội vã quệt ngang dòng nước mắt. Thay đồ để đi tới chỗ hẹn với bà Bích và Lan.- Anh ơi, anh chỉ em làm món cá này với?- Đúng là ngốc thật, để đó rồi anh chỉ cho mà làm.Hư, hai người có vẻ vui vẻ quá nhỉ. Tôi thấy càng ghét cô Hương ấy. Tôi cũng tức bố tôi lắm. Nhưng bố tôi không có lỗi, chỉ tại cái mụ phù thuỷ ấy dụ dỗ bố tôi thôi mà. Tôi vẫn giữ thái độ lễ phép, xuống xin phép bố đi ra ngoài, tôi chẳng thèm đoái hoài tới cô ta, cũng không thèm nhìn cô ta lấy 1 cái. Gia
  3. đình chỉ cần tôi và bố là đủ rồi, và mẹ cũng đang sống với chúng tôi từng ngày, từng ngày,....- Con à, con khoác cái áo vào, tí nữa về lạnh lắm đó.- Ai cho cô vào phòng tôi, ai cho cô cầm áo tôi, cô là gì mà quan tâm tôi, thực ra cô có ý gì - tôi trừng mắt, nhìn thẳng vào mặt cô ta mà xả hận.Cô ta cúi sầm mặt xuống, tôi thoáng thấy có đôi giọt nước mắt đang lăn trên má cô, mà tôi chẳng thèm để ý, ai bảo cô ta có ý đồ xấu chứ.Bố tôi đứng đó, đã nghe hết những gì tôi nói với cô ta, bố tôi đi đến nhìn cô ta, vỗ nhẹ lên vai cô ấy, rồi bước đến bên tôi, vẻ kìm nén nói:- Con gái yêu của bố, cô Hương là người tốt, cô ấy không phải như những cô gái bình thường đâu. Chính bố đã cầu xin cô ấy đến ở với gia đình ta để chăm sóc con, và làm khoây khoả.....- Không, con không cần....- tôi hét toáng lên, nứơc mắt nước mũi đầm đìa - Con chẳng cần cô ta, cô ta sẽ làm cuộc sống tươi đẹp của con và bố bao lâu nay xáo trộn, bố cần người chăm sóc con, sao bố không thuê ôsin, bố đưa cô ta về làm gì chứ, con ghét cô ta, cô ta muốn bước chân vào gia đình ta chẳng qua cũng chỉ vì cái gia tài kếch xù của bố thôi......Bốp.......Một bàn tay đáp vào mặt tôi.- Bố...ô..........ô...... Bố không thương con, bố không thương mẹ, con ghét bố......Tôi quay người chạy thật nhanh, mặc kệ tiếng la hét của người phụ nữ ấy. Tôi cố lắng tai nghe, nhưng không nghe thấy tiếng gọi của bố tôi, chỉ nghe thoáng qua câu nói đầy buông xuôi:- Cứ kệ nóTrái tim tôi như bị dao cứa. Từ lúc mẹ mất, bố luôn cố làm mọi điểu để tôi vui. Mà bây giờ, chỉ vì một người phụ nữ, bố lại nỡ làm tổn thương tôi. Càng nghĩ, tôi càng chạy...... Tôi không biết tôi đang chạy đi đâu nữa...chuông điện thoại trong túi tôi cứ kêu inh ỏi ,cảnh vật trước mặt tôi cứ nhoà đi, tim tôi cứ đau lên từng đợt, tôi cảm thấy được đôi môi đang trắng bệch của mình......và rồi.....bóng tối bao trùm tất cả.....................................Ánh sáng chói chang làm tôi khó khăn lắm mới mở mắt ra được. Tiếng chim hót tưng bừng ngoài cửa sổ, Những cây hoa khoe sắc bên một hồ nước trong vắt, lại có cả 1 đôi thiên nga đang tình củm bơi lội dưới ánh nắng ban mai nữa chứ. Chẳng phải đây là thiên đàng rồi sao. Mình đã chết rồi sao....huhu....- Không thể nào?- Đây là đâu chứ, sao tôi lại chết được khi chưa tìm được chàng bạch mã của mình chứ....huhu.....oan ức cho con quá thượng đế ơi. - tôi khóc nức nở gào lên.Tôi chít véo khắp người mình, hi vọng là không thấy đau, để đây chỉ là giấc mơ thôi. Nhưng...ui da...đau quá...- Bố ơi...huhu.... - tôi khóc như một đứa trẻ đang bị bắt nạt vậy.Bỗng cánh cửa phòng bật tung ra...vù....ánh mắt hắn như một làn gió lạnh thổi qua tôi làm tôi cảm thấy như tóc tôi đang bay tung lên. Hắn không ai khác chính là Minh - một hot boy vừa chuyển tới lớp tôi cách đây một ngày.Tôi ngơ ngác không hiểu tại sao hắn lại ở đây. Hắn nhìn tôi như muốn nuốt chửng tôi ngay lập tức. Tôi cảm thấy nổi da gà
  4. với cái nhìn gê tởm của hắn.- Đây là đâu, sao tôi lại ở đây, và cả...cả cậu nữa.Hắn không nói gì, như người câm vậy, đáng ghét, khinh người vừa thôi chứ. Tôi mà không thế này, chắc tôi sẽ túm lầy tóc hắn mà nhận dưới ống cồng rồi. Tức thật đó.Hắn vẫn im lặng, rồi hắn đi tới đầu giường tôi...ôi không...hắn định làm gì vậy? Tôi giật lùi lại, co người vào trong chăn....- Cậu...cậu định....- tôi run lên như cầy sấy....Cốc....ối, đau quá- Cậu cốc đầu tôi đấy à. Đầu tôi không phải vật thí nghiệm để cậu thích làm gì thì làm đâu nghe. Đồ đáng ghét.Hắn ta cười khểnh, lầy quả táo bên giường tôi , vưa ăn vừa đi ra ngoài, chẳng thèm đóng cửa lại nữa chứ, đáng ghét thật. Nhưng mà phải công nhận, dù hắn ở trạng thái nào thì cũng đẹp thật. Hắn vừa mới về có một ngày mà biết bao người đẹp của trường tôi phải gục ngã trước hắn. Nhưng sao tôi lại không có 1 tí xíu nào cảm tình cới cái tên mắc dịch này. Chắc là vì....mà thôi, không nghĩ nữa.Bỗng tôi nhớ tới bố, thế là nước mắt cứ như được ai khêu ý, cứ thế mà chảy ròng ròng.Ối...có một vật thể lạ vừa đáp xuống mặt tôi, vừa phảng phất mùi nước hoa. Hoá ra là một cái khăn tay. Nó từ trên trời rơi xuống à. Chắc không phải của người ngoài hành tinh chứ. Đang tò mò về chiếc khăn thơm ngát ấy, thì tôi thấy một bóng người cao ráo, làn da hồng hào đi qua ngoài cửa sổ. Chẳng nhẽ là Minh sao, cái tên vô cảm xúc, cái tên khinh người ấy à................................Đã 5 ngày rồi tôi chưa về nhà. Tôi vẫn ở cái nơi đẹp như chốn thần tiên này. Và cũng 5 ngày rồi, kể từ hôm đó, tôi không thấy tên Minh đâu hết. Tôi cũng chẳng đi đâu, chỉ quanh quẩn trong nhà với cô giúp việc thôi.Chết rồi. Tôi sực nhớ ra cái điện thoại của mình. Tôi hốt hoảng tìm trong các túi quần....và....cuối cùng, nó cũng đã xuất hiện. Trời ơi.... 106 cuộc gọi bị nhỡ, 20 tin nhắn mới, chủ yếu là của bố tôi, cái Lan, cái Bích và cái Kim. Năm ngày rồi, mà tôi không về nhà chắc mọi người lo lắng lắm. Mà có lẽ bố cũng chỉ gọi thế thôi, chứ chưa chắc bố đã muốn tôi về nhà. Tôi về, chỉ làm vướng chân vướng tay bố với cô Hương ấy thôi.Tôi chẳng thèm đọc tin nhắn khi thấy tên người gửi là bố tôi. Tôi ngồi bất động trên chiếc giường nhìn ra cửa sổ. Rồi bỗng tôi nhớ tới anh ấy. Không biết anh ấy giờ đang làm gì nhỉ. Nhớ lại cái hôm tan học, cách đây cũng chừng 6 ngày rồi, tôi đã bắt gặp anh đi cùng với một cô gái, mà cô gái ấy lại là Hoa Mỹ - kẻ thù không đội trời chung của tôi.Nghĩ đến đây tim tôi đập loạn nhịp..... Nhưng sao mình lại nghĩ về anh nhỉ. Mình cũng chẳng cần quan tâm tới anh ấy làm gì, dù sao thì mình với anh ấy cũng đã chia tay rồi mà. Anh ấy có quyền yêu người con gái khác chứ, kể cả là Hoa Mỹ.- Mời cô ra dùng cơm ạ!Tiếng nói dịu dàng của cô giúp việc đã cắt ngang dòng suy nghĩ của tôi, tôi quay lại, gượng cười:- Dạ, cô cứ ăn trước đi ạ, cháu không đói.- Ấy chết, cô mà cứ thường bỏ bữa thế này thì cậu
  5. Minh mắng tôi chết - cô ấy có vẻ lo lắng nói- Câu ấy sao cơ?- Đúng vậy, cậu ấy lúc ra đi đã dặn đi dặn lại với tôi là phải chăm saoc cô thật cẩn thận. Nếu khi cậu ấy về mà trông thấy cô ốm đi thì...- Ra vậy àKhông biết thằng cha mắc dịch này có ý đồ xấu xa gì không biết, không đời nào một kẻ bệnh hoạn như hắn lại có lòng tốt như vậy được. Chắc mình phải chuồn khỏi đây thôi. Mà cũng đã lâu mình không đi hoc rồi. Có lẽ mình nên về nhà. Phải về nhà mà ngăn chặn cái cô Hương ấy, không thì cô sẽ mê hoặc bố tôi mất.........................- Tắc xi...Két.....- Cô muốn đi đâu ạ.- Cho tôi tới số 17 đường Lê Lợi.Ngồi trên xe, tôi cứ kông nhịn được cười về cô giúp việc ấy. Cô ta như đứa bé vậy. Tôi mới kể cho cô ta chưa hết một câu chuyện mà cô ta đã ngủ tròn rồi. Hi Hi. Mà cũng phải công nhận một thực tế rằng, tôi kể chuỵen cũng hay đáo để đấy chứ. Nghĩ đến đây tôi bật cười. Làm cho chú lái xe cũng cười theo. Tôi ngượng đỏ mặt, rồi không dám nghĩ vẩn vơ nữa, để rồi tự dưng cười như một con điên.- Đến nơi rồi ạ- Hết bao nhiêu tiền vậy chú?- 105 nghìn ạ.- Ối, chỉ còn có 50 nghìn nữa thôi chú ạ.- Con bé này định quỵt tiền à - chú lai xe liền thay đổi giọng nôi một cách nhanh chóng- Nhưng mà.....À, chú đợi con tí con chạy vào lấy tiền trả chú nha.- Không được, cô chạy vào trong rồi cô trốn trong ấy thi sao, mà nhìn cô thế kia sao lại là con cái của cái gia đình này được cơ chứ.- Chú....Bỗng cánh cửa mở ra, sao cô ta vẫn ở đây, cô ta chưa về à, đúng là giai như đỉa mà.- Ôi, con đã về rồi à, chúng ta lo cho con lắm- Chúng ta - tôi nhăn mặt nóiÔng lái xe chết tiệt ấy lại lên tiếng:- Cô có trả tiền cho tôi không. Không thì tôi báo công an cô quỵt tiền tôi này.- Để tôi trả, hết mấy chú - bà Hương xen ngang- 105 nghìn ạ.- Gửi chúNhận được tiền rồi, gã lái xe quay gót 180 độ luôn, đổi giọng một cách đáng sợ:- Xin lỗi cô chủ nhỏ nghe.Cô chủ nhỏ, oẹ, nghe mà buồn nôn. Mà ai cần cô ta bố thí cho tôi chứ, chẳng qua tôi không mang theo tiền thôi. Chắc cô ta chơi bài thả con gì gì bắt con gì gì đó. Đại loại là xì ra khoản tiền nhỏ, để kiếm ra khoản tiền lớn.Tôi chẳng thèm cảm ơn cô ta, đi một mạch vào nhà, chạy ngay lên phòng của tôi. Như mọi hôm, tôi đóng cửa cái sầm, để tỏ thái độ với cô ta. Tôi mở tủ rút ra tờ 200k rồi chạy xuống đặt giữa bàn:- Tôi không cần cô làm ơn, đây là tiền lúc nãy cô đã tranh tôi trả.Nói xong cũng chẳng thèm quay mặt nhìn thái độ của cô ta, tôi quay người đi lên gác.- Vy này, cô biết con không ưa cô, nhưng từ từ rồi con sẽ hiểu cô thôi-..........- Bố con tuổi đã cao, con thì đi học suốt, ai chăm sóc cho anh ấyAi chăm sóc thì mặc kệ, không cần cô quan tâm, tôi nghĩ bụng- Chắc con vừa về nên không biết, vì quá lo lắng cho con, vì quá ân hận về cái tát hôm đó, bố con đã suy sụp từ hôm đó đến nay, đến giờ vẫn chưa tỉnh. - môi cô ta mấp máy, giọng run lên.Rồi, mới nghe đến đó, người tôi run lên bần bật, nước
  6. mắt ngắn, nước mắt dài tuôn ra. Tôi ngã khuỵu xuống. Cô ta vội chạy lại đỡ lấy tôi. Tôi vùng vẫy như bị dị ứng vậy, nhưng rồi đầu hàng vô điều kiện, tôi nằm gọn trong lòng cô ta như một con cún con. Và tôi thiếp đi từ lúc nào............................- Cẩn thận anh- ỪTrời đã xế chiều, và tôi đang nằm trong căn phòng xinh xắn của tôi mà mẹ và bố tôi cố công trang trí từ bé tới lớn. Tôi uể oải đướng dậy khi nghe tiếng nói dưới nhà, bước ra ngoài, đứng từ trên gác nhìn xuống. Bố đã về. Lòng tôi mừng rỡ nhưng đôi chân cứ đứng khựng lại, không hề nhúc nhích. Tôi nhìn bố và cô ta thắm thiết, lòng tôi đau như cắt. Tôi nghĩ tới mẹ, nhưng tôi không khóc, mà tôi cảm thấy như mẹ đã tiếp thêm sức mạnh cho tôi dể tôi có thể giải cứu bố ra khổi bùa phép của cô ta. Tôi hiít một hơi thật sâu, rôi chạy xuống nhà. Tôi hất cánh tay của cô ta ra, làm cô ta chới với, gần ngã, rồi đỡ lấy bố. Và tôi cũng không quên dành tặng cho cô ta một cái nhìn của kẻ thắng cuộc, một cái nhìn của sự căm ghét. Tôi dìu bố lên phòng nghỉ ngơi.- Vy con, khép cửa lại, bố có chuyện muốn nói với con.- bố tôi giọng vẫn còn yếu ớt, nhưng vẫn không thiếu sự ấm áp, trìu mến nhìn tôi.Tôi nhẹ gật đầu, rồi quay ra khép cửa lại. Trở lại bên giường của bố, giọt nước mắt lưng troòng:- Bố......- Con gái yêu, bố xin lỗi con.... Bố rất yêu con, và sẽ mãi yêu con, con có hiểu lòng bố không?- Con biết mà bố, con không trách bố, bố sẽ mãi yêu con, và con cũng thế, gia đình ta sẽ mãi thế này, nha bố.Bố tôi im lặng, quay đầu nhìn mông lung ngoài cửa sổ một lúc, rồi quay lại, cầm lấy tay tôi:- Con là cuộc sống của bố. Nhưng rồi, con cũng sẽ rời xa bố, bố sẽ rất cô đơn con à. Vì vậy, bố cần....Bố chưa nói dứt, tôi đã cố tình xen ngang lời nói đó, tôi sợ những lời nói tiếp theo của bố:- Bố cần côn dúng không bố. Đúng vậy chứ bố. Con sẽ không đi đâu hết, con sẽ chăm sóc bố, con sẽ ở bên bố, bố sẽ không cảm htấy cô đơn nữa phải không bố.Tôi nói gấp gáp như sợ bố sẽ chen lời tôi, sẽ nói ra những gì tôi không muốn. Nhưng rồi bố cũng đã nói:- Tình cảm của bố dành cho con không bao giờ sứt mẻ cho dù bố đã mến cho cô Hương. Bố cần có người bầu bạn, một người cùng trang lứa, một người có thể hiểu bố muốn gì, cần gì. Còn con, con phải đi học, con phải đi làm, và còn lấy chồng sinh con nữa, con còn có tương lai, sự ngiệp và gia đình mới của con. Bố yêu con mà, con gái.Tôi thần người ra, nhìn bố trong hàng lệ ướt đẫm từ lúc nào.- Nhưng có thể tin tưởng được cô ấy là người tốt không hả bố - giọng tôi nhỏ lại, vì cơn đau tim đang dội lên từng đợt.Bố tôi nhận thấy được điều đó, vẻ mặt ông cũng tái đi theo sắc mặt tôi, ông ngồi dậy ôm lấy tôi đang lạnh cứng và rung bần bật:- Hương ơi, em chạy ra tủ thuốc lấy lọ thuốc giảm đau và mấy hộp thuốc bệnh tim cho bé Vy giùm tôi với. - giường như, bố tôi đã lấy hết sức để gọi cô Hương, bố tôi vẫn còn mệt lắm mà.- Uống đi con, con hãy bình tĩnh,
  7. con đừng xúc động mạnh như thế chứ, con ơi.- bố tôi cuống quýt.- Anh hãy để em, anh vẫn còn mệt, anh nghỉ ngơi trước đi, để em chăm sóc Tường Vi cho.Nhưng bố tôi không chịu, đứng dậy để bế tôi về phòng nhưng dường như không còn chút hơi sức nào, đành phải ngồi đấy, nhìn tôi.Tim tôi như thắt lại, nó đau liên hồi, tôi bắt đầu thấy nghẹt thở, cô Hương liền nhắc bổng tôi lên, chạy nhanh về phòng. Cô đặt tôi duỗi thẳng, vuốt cho máu lưu thông trên cơ thể. Tôi cảm thấy dễ chịu hơn, cơn đau tim cũng giảm dần, và tôi đã thiếp đi...............................Rinh.....rinh.....Tiếng chuông đồng hồ kéu réo rắt, sao tôi tắt rồi mà nó cứ kêu vậy. Rồi, cuối cùng mày cũng chịu im lặng, tôi thoải mái cuốn mình trong cái chăn bông ấm áp tiếp tục ngủ. Ối, ai kéo chăn tôi vậy.- Tường Vi, dậy đi con, dến giờ đi học rồi, hôm nay là thứ hai, chào cờ đó con.- Đang ngủ mà...-................- Ối chết, thứ hai à, đi học à.Tôi bật dậy như con lật đật, cướng cuông chạy đi đánh răng. Tôi cứ xoay như chong chóng vậy.- Con gái ơi, xuống ăn sáng nào con, co Hương đã đến từ rất sớm nấu món Bánh bao mít mà con thích này.- Vâng, vâng, bố chờ con tí....Ai lấy quần áo, ai sắp sách vở cho mình đây nhỉ. Chẳng lẽ là cô ta. mặ kệ, làm lẹ để đi học cái đã. Tôi xách cặp chạy xuống, đến cầu thang thì bắt gặp cô Hương, tôi gật đầu như để chào hỏi, rồi nói với cô ta một câu cảm ơn lạnh tanh:- Cảm ơn- Cho cái gì vậy Tường Vi.....à, không có gì, chuyện nhỏ ấy mà, cô cũng thường làm vậy cho con trai cô mà.Rồi tôi chạy xuống ăn sáng cùng bố
ADSENSE

CÓ THỂ BẠN MUỐN DOWNLOAD

 

Đồng bộ tài khoản
2=>2