Thiếu Hiệp Hành - Lã Phi Khanh
lượt xem 13
download
Mùa thu đã tàn... Lá rừng ngập đổ. Từng cơn gió ào ào thổi lên. Cảnh sắc núi Đông Bách trông ra xơ xác khô tàn. Trong đêm ấy trăng sáng lạnh lùng. Từ trên cao đỉnh núi đã trông thấy một chiếc bóng đứng ngoài gió sương chẳng hiểu bao giờ. Nhìn kỷ lại thì đó là một thiếu niên tuấn tú, tuổi trạc mười bảy, vận áo lam, đang phóng hai luồn xạ nhỡn sáng rực xuống chân đồi hình như đang chờ đợi một người. Chập lâu chàng khe khẽ thở dài: - Hởi ơi! Sư phụ ta tuyệt tích đã...
Bình luận(0) Đăng nhập để gửi bình luận!
Nội dung Text: Thiếu Hiệp Hành - Lã Phi Khanh
- Thiếu Hiệp Hành Lã Phi Khanh Lã Phi Khanh Thiếu Hiệp Hành Chào mừng các bạn đón đọc đầu sách từ dự án sách cho thiết bị di động Nguồn: http://vnthuquan.net/ Tạo ebook: Nguyễn Kim Vỹ. MỤC LỤC Hồi 1 Hồi 2 Hồi 3 Hồi 4 Hồi 5 Hồi 6 Hồi 7 Hồi 8 Hồi 9 Hồi 10 Hồi 11 Hồi 12 Hồi 13 Hồi 14 Hồi 15 Hồi 16 Hồi 17 Hồi 18 Tạo Ebook: Nguyễn Kim Vỹ Nguồn truyện: vnthuquan.net
- Thiếu Hiệp Hành Lã Phi Khanh Hồi 19 Hồi 20 Hồi 21 Hồi 22 Hồi 23 Hồi 24 Hồi 25 Hồi 26 Hồi 27 Hồi 28 Hồi 29 Hồi 30 Hồi 31 Hồi 32 Hồi 33 Hồi 34 Hồi 35 Hồi 36 Hồi 37 Hồi 38 Hồi 39 Hồi 40 Hồi 41 Hồi 42 Hồi 43 Tạo Ebook: Nguyễn Kim Vỹ Nguồn truyện: vnthuquan.net
- Thiếu Hiệp Hành Lã Phi Khanh Hồi 44 Lã Phi Khanh Thiếu Hiệp Hành Hồi 1 CẢNH HOANG TÀN TRÊN NGỌN NÚI Mùa thu đã tàn... Lá rừng ngập đổ. Từng cơn gió ào ào thổi lên. Cảnh sắc núi Đông Bách trông ra xơ xác khô tàn. Trong đêm ấy trăng sáng lạnh lùng. Từ trên cao đỉnh núi đã trông thấy một chiếc bóng đứng ngoài gió sương chẳng hiểu bao giờ. Nhìn kỷ lại thì đó là một thiếu niên tuấn tú, tuổi trạc mười bảy, vận áo lam, đang phóng hai luồn xạ nhỡn sáng rực xuống chân đồi hình như đang chờ đợi một người. Chập lâu chàng khe khẽ thở dài: - Hởi ơi! Sư phụ ta tuyệt tích đã hai ngày, đây là điềm lành hay dữ? Dư âm tiếng nói của chàng chưa kịp dứt đột nhiên nghe có luồng gió mạnh bạo từ trên cao ào ào tới. Thiếu niên áo lam giựt mình hướng mắt nhìn qua. Cùng trong ánh chớp thời gian có một chiếc bóng bắn xuống cách chàng khoảng năm trượng. Một thân pháp quả nhiên vô lượng giang hồ. Thiếu niên áo lam vô cùng khiếp hãi trố mắt xem đó là ai. Bất giác chàng kêu to: - Kìa sư phụ? Quả nhiên chiếc bóng vừa hiện ra chính là lão nhân quen thuộc. Râu tóc bạc phơ, trên vai vác một chiếc bao nặng, chỉ dùng cặp động nấp dưới cội tòng rậm bóng. Thiếu niên áo lam hết sức kinh lạ trước cử chỉ quái dị của sư phụ. Nhưng chàng không dám hở môi, chỉ l»ng lặng đi sau lão nhân vào động cốc. Nháy mắt thì hai người đã vào đến nơi. Lão nhân quăng chiếc bao nặng nề trên mặt đất rồi thản nhiên ngồi xuống tảng đá. Thiếu niên áo lam lo ngại trong lòng, ngập ngừng giây lâu mới bật thành tiếng: - Thưa sư phụ... Thế nhưng lão nhân đã trợn cặp mắt thần quát to: - Câm mồm lại, kể từ nay ngươi vĩnh viễn không được gọi ta là sư phụ nữa, nếu trái lệnh ta sẽ quật chết ngươi đấy! Tạo Ebook: Nguyễn Kim Vỹ Nguồn truyện: vnthuquan.net
- Thiếu Hiệp Hành Lã Phi Khanh Thiếu niên áo lam sửng sốt một hồi lâu ấp úng: - Thưa ... sư phụ... Lão nhân thịnh nộ đưa chưởng ầm ầm vang cả tòa bí động! - Thạch Bảo Kỳ! Ngươi muốn chết rồi đấy! Thiếu niên áo lam chính là Thạch Bảo Kỳ hốt hoảng tháo lùi nửa trượng mồm há hốc ra, nhưng mãi không thốt đươc lời nào. Chàng không thể nào tưởng tượng được tính tình thay đổi quá đột ngột của lão nhân. Bởi vì cách đây ba hôm, sư phụ chàng dáng mạo hiền từ đạo cốt bao nhiêu, thì giờ đây, trông càng hung hăng ác hiểm bấy nhiêu. Một ý niệm chớp lòa qua trí óc Thạch Bảo Kỳ. Chàng bổng quét mắt nhìn chiếc bao dưới đất. Bất giác chàng đã phải biến sắc, vì trông chiếc bao đẩm máu khô đặc từ lâu. Thạch Bảo Kỳ hoang mang đến tột độ trước sự tình khủng khiếp đó. Tại sao chiếc bao lại đẩm máu? Sư phụ chàng giết người chăng? Trong lúc lão nhân đã cất giọng lạnh trầm sặc mùi máu tanh: -Ngươi hãy mở chiếc bao ra cho ta Thạch Bảo Kỳ không dám chậm trể xê mình lại gần chiếc bao đẩm máu. Chàng lẹ làng mở bao lôi ra ba món vật bốc mùi tanh ói. Thạch Bảo Kỳ nhìn kỹ, kinh hãi hô to: - Ba chiếc đầu người! Thực vậy, ba món vật mà Thạch Bảo Kỳ vừa lấy trong bao chính là ba chiếc đầu đẩm máu. - Hãy im mồm! Mau lấy bầu rượu trong đó cho ta. Qua một giây trấn áp cơn hãi hùng, Thạch Bảo Kỳ lại thò tay vào chiếc bao lôi ra một vò rượu vấy máu. Chàng run lên đưa cho lão nhân. Sư phụ chàng cầm lấy vò rượu gióng lên một trận cười hết sức quái gở rồi uống một hơi cạn sạch. Trong lúc Thạch Bảo Kỳ nhìn kỹ ba chiếc đầu đẩm máu, nhận ra đó là ba vị lão tăng, bất giác chàng kêu lên: - Trời sư phụ!... Lão nhân ném vò rượu không xuống đất, dựng đôi lông mày bạc phếu gầm to: - Thạch Bảo Kỳ ngươi muốn chết. Lão hất cánh tay áo rộng, luồng kình khí nặng như núi lở... Bình!... Thạch Bảo Kỳ hứng nhằm ngọn chưởng loạng choạng tháo lùi về phía sau cả trượng mới đứng vững. Tạo Ebook: Nguyễn Kim Vỹ Nguồn truyện: vnthuquan.net
- Thiếu Hiệp Hành Lã Phi Khanh Các đạo huyết quản chàng cảm thấy sôi trào lên. Đó là quái nhân chỉ vận dụng có ba phần nội lực giá nếu không Thạch Bảo Kỳ đã vong mạng rồi. Chờ cho Thạch Bảo Kỳ đứng vững lão nhân mới thò tay vào lòng lấy ra một mảnh ngọc hình rồng tỏa màu ánh sáng lạnh căm hờn, ném sang phía chàng vừa quát: - Hãy cầm lấy vật nầy rồi nghe lão phu nói. Thạch Bảo Kỳ lẹ làng thò chưởng chụp mảnh Ngọc Long Bình, ngạc nhiên nhìn lão nhân chờ đợi. Lúc bấy giờ lão nhân mới trầm giọng xuống: - Tiểu tử, lúc trước ngươi thường hỏi lão phu đến cái thân thế mờ mịt của ngươi, nay ngươi hãy cất lấy mảnh Ngọc Long Bình này để ngày sau tìm đến song thân trong chốn giang hồ, vì đây là món bảo vật duy nhất đeo trên mình ngươi lúc ta giải cứu ngươi khỏi chết dưới ngọn Ma Phong, đồng thời chỉ biết ngươi dòng họ... Thạch... Nhưng kể từ đây, ngươi hãy hết sức thận trọng, giữ gìn mới được vì nếu để món vật nầy lọt vào mắt võ lâm, tai họa to lớn sẽ đến cho ngươi. Thạch Bảo Kỳ nghe mấy lời căn dặn của lão nhân mà rúng động đáy lòng. Chàng có cảm tưởng đó là những lời trối trăn của sư phụ. Thân hình chàng khẽ run lên. Thật lâu, Thạch Bảo Kỳ khích động hỏi lão nhân: - Sư phụ... Lão nhân phất ngọn chưởng: - Câm mồm lại, tình nghĩa thầy trò giữa ta và ngươi đã đoạn tuyệt từ đây, vậy hãy rời hang động tức khắc. Sắc mặt Thạch Bảo Kỳ bây giờ đã tái nhợt, mồ hôi chàng đã rịn ướt cả vũ y... Chàng vô cùng sửng sốt trước cái quyết định tàn khốc của sư phụ. Thình lình Thạch Bảo Kỳ quỳ thụp xuống khẩn thiết: - Trời! Sư phụ ... Lão nhân rống tợ sấm: - Ngươi muốn chết rồi đấy! Đơn chưởng của lão ta tức thì giơ lên. Một luồng kình đạo nặng tợ búa thiên lôi quật tới Thạch Bảo Kỳ, bề thề không thể tránh né. Bình ... Trong một tiếng rú khe khẽ, thân hình Thạch Bảo Kỳ đã bị lực đạo chưởng phong tống ngoài động cốt. Lúc đó chàng mê man không còn hay biết gì cả. Tạo Ebook: Nguyễn Kim Vỹ Nguồn truyện: vnthuquan.net
- Thiếu Hiệp Hành Lã Phi Khanh Lã Phi Khanh Thiếu Hiệp Hành Hồi 2 XÁC CHẾT NHUỘM MÁU ĐÀO Khi Thạch Bảo Kỳ tỉnh dậy thì tất cả đều biến đổi. Tòa bí động mà chàng và lão nhân củng ẩn trú mười mấy năm trời giờ đây đã sụp đổ tan tành. Thạch Bảo Kỳ rất đổi hãi hùng phóng tới kêu to : - Sư phụ đâu rồi? Toàn thể núi đồi im lặng như tờ. Bóng dáng lão nhân tuyệt nhiên không còn trông thấy nữa. Lúc bấy giờ trời đã khuya. Vầng trăng mờ nhạt soi xuống mái đồi hoang sơ lạnh lẽo. Thạch Bảo Kỳ gọi to mấy lượt chấn động cả khu rừng dưới chân ngọn Đông Bách nhưng chẳng hề nghe tiếng đáp lại. Cang trường chàng dường như có trận lửa đốt trong đó. Ai đã phá tòa bí động? Còn lão nhân hiện ở chốn nào? Hoàn toàn bí mật. Thạch Bảo Kỳ đứng chết lặng trước cảnh trạng thảm biến một hồi lâu. Chợt chàng dời cặp nhãn quang nhìn qua phía tả, cách tòa bí động bị phá vỡ chừng mười trượng, thấy có nổi lên một gò đá mới. Một mối nghi ngờ vụt hiện lên trong trí óc, Thạch Bảo Kỳ phóng tới đưa mắt nhìn xem. Chàng nhận ra đó là một ngôi mộ đá mới đắp, phía trước đó dựng tấm bia đề hàng chữ màu máu rợn người : "Tam Lão Tăng Đầu Thiếu Lâm Nghịch chi mộ" Hai ánh kỳ quang của Thạch Bảo Kỳ chớp lóe lên một sự hiểu biết. Chàng chép miệng : - È ! đây là ngôi mộ của ba chiếc đầu lâu đẩm máu lúc ban nãy, nhưng ai đã chôn cất, tại sao lại gọi là ba kẻ phản nghịch môn phái Thiếu Lâm Thạch Bảo Kỳ ngẫm nghĩ một chập, chàng vụt hiểu ra đây chính là hành động của lão nhân chứ chẳng còn ai nữa cả. Ba chiếc thủ cấp lúc nãy đã do bàn tay sư phụ chàng chôn cất, đồng thời khắc hàng chữ máu để lưu lại mai sau. Nhưng do đâu lão nhân lại gọi ba lão tăng là phản nghịch? Mặc dù hiểu một cách lờ mờ nhưng Thạch Bảo Kỳ cũng đoán hiểu chắc chắn ngày xưa có một nguyên nhân bí ẩn nên sư phụ chàng mới hành thủ khủng khiếp như vậy. Bởi vì tuy sống với lão nhân mười mấy năm rồi, nhưng Thạch Bảo Kỳ tuyệt nhiên chưa hề biết danh Tạo Ebook: Nguyễn Kim Vỹ Nguồn truyện: vnthuquan.net
- Thiếu Hiệp Hành Lã Phi Khanh hiệu của lão nhân. Luôn cả cái hành tung của sư phụ chàng cũng vô cùng bí mật, không sao đo lường được. Giờ đây tình hình quá rõ rệt. Hiển nhiên ba lão tăng thọ nạn dưới ngôi mộ phải là kẻ huyết thù mà lão nhân tìm hạ sát xách về tòa bí động khi nãy. Vậy xưa kia ba lão tăng môn phái Thiếu Lâm đã có mối hận thù gì mà sư phụ chàng trả thù một cách độc địa như thế? Còn ai đã phá tòa bí động? Nếu không phải là lão quái nhân thì nhân vật nào dám động thủ? Thế nhưng lão nhân hành động như thế để làm gì? Bí mật bao trùm ! Thạch Bảo Kỳ hoang mang trong lòng vô tả, chàng ngẩn ngơ trước thảm cảnh thật lâu, chợt phóng mình xuống núi. Thạch Bảo Kỳ đi tìm lại lão nhân. Chàng nhấc bổng mình lên cao ba trượng, chợt phát giác thân hình nhẹ tợ như sợi lông, bất giác sững sốt lên : - Lạ nầy. Tại sao ta không bị thương tích do ngọn chưởng phong của sư phụ? Trái lại nội lực còn gia tăng gấp mấy lần? Hay là ... Nhưng thời giờ đã quá khẩn bách, Thạch Bảo Kỳ cắt ngang ý niệm đó, cứ theo con cổ đạo xuyên bay mau như vệt khói lam mờ. Công lực chàng quả nhiên tột bực hơn xưa, thân pháp mau tợ chớp giật lưng trời. Thạch Bảo Kỳ đi mãi theo con cổ đạo đến lúc trời quá khuya. Tới một khúc quanh co kia đột nhiên Thạch Bảo Kỳ chợt nghe can trường rúng động mấy lần. Chàng lẹ làng đáp xuống cây cổ thụ bên đường. Thạch Bảo Kỳ quét mắt nhìn qua một lượt. Rừng già trầm mặc lạnh lẽo đến hãi hùng. Cũng trong giờ phút đó. Cặp mắt thần của Thạch Bảo Kỳ bỗng bất chợt thấy dưới gốc cổ thụ một điều lạ lùng. Thì ta lão nhân đầu cúi xụi xuống, ngồi xếp bằng dưới đó. Thạch Bảo Kỳ lanh lẹ xô mình đến xem. Bỗng chàng thét lên hãi hùng. - Sư phụ sao thế này? Chàng ôm xác lão nhân khóc cho tới rỉ máu hai con mắt vẫn chưa chịu thôi. Một chập trôi qua. Chợt nghe một giọng trầm khẹn trổi lên : - Tiểu tử, khóc bấy nhiêu đó tưởng cũng đủ rồi, hãy đứng dậy mau. Giọng nói âm thầm quái gở này làm cho Thạch Bảo Kỳ buông xác lão nhân vùng đứng dậy. Chàng đưa mắt nhìn qua chỗ phát âm. Phát giác được một vị hòa thượng tuổi trạc trung niên đang đứng yên lặng phía sau gốc cây cổ thụ, rọi hai luồng tinh quang sáng rực vào mặt mình. Tạo Ebook: Nguyễn Kim Vỹ Nguồn truyện: vnthuquan.net
- Thiếu Hiệp Hành Lã Phi Khanh Thạch Bảo Kỳ hơi rúng động trong lòng nhưng cố trấn áp : - Các hạ đây là ai? Vị hòa thượng trung niên nghiêm nghị : - Bần đạo danh hiệu là Minh Không Đại Sư, môn đồ Thiếu Lâm đạo phái. Nghe nói tới Thiếu Lâm đao phái, Thạch Bảo Kỳ vội đề cao cảnh giác, ngấm ngầm vận công quát : - Thế ra ngươi chính là môn đồ Thiếu Lâm đạo phái đây sao? Minh Không Đại Sư khe khẽ gật đầu : - Đúng vậy, còn danh hiệu tiểu tử có phải là Thạch Bảo Kỳ chăng? Thạch Bảo Kỳ lui lại hai bước dựng song chưởng lên : - Quả chẳng hề sai nhưng sao ngươi lại biết rõ tên ta? Minh Không Đại Sư trỏ cái xác chết của lão nhân như ngậm ngùi : - Chính lão tiên sư lúc nãy đã từng bảo bần đạo điều này. Thạch Bảo Kỳ kinh dị trố cặp mắt thần : - Lời ngươi vừa thốt có đúng chăng? - Mô Phật bần đạo là kẻ tu hành đâu dám mang tội vọng ngữ. Trong lòng Thạch Bảo Kỳ vẫn còn chứa một mối nghi ngờ, rọi hai luồng kỳ quang vào mặt Minh Không Đại Sư thật lâu mới hỏi : - Thế trước kia sư phụ ta có cùng ngươi quen biết chăng? - Chẳng những quen biết lệnh sư mà lại còn là đồng môn với bần tăng nữa. Thạch Bảo Kỳ càng thêm kinh ngạc : - Nghĩa là sư phụ ta... - Sư phụ ngươi tên gọi là Phục Hư Tôn Giả, xưa kia chính thật một trong hai vị cao tăng của Thiếu Lâm đạo phái. Mấy lời tiết lộ của Minh Không Đại Sư làm cho Thạch Bảo Kỳ đến phải ngơ ngác như vừa tỉnh cơn trường mộng, giây lâu lại hỏi : - Người lão sư phụ ta trước kia là Phục Hư Tôn Giả nhưng tại sao người không đeo đuổi việc tu hành, lại vứt áo cà sa đi tìm chốn thâm cốc mai ẩn suốt mười mấy năm trời? Minh Không Đại Sư chợt buông tiếng thở dài : - Sự tình có nhiều bi đát, lại uẩn khúc khôn lường, khiến Phục Hư đạo huynh phải phủi áo tu hành, ẫn tích mai danh cho đến ngày nay. - Câu chuyện bi đát ấy như thế nào ngươi có thể thuật rõ cho ta nghe chăng? Trầm đi một chập, Minh Không Đại Sư vẫn bằng một giọng thê lương : - Cách đây 15 năm về trước, sau khi chấm dứt trận giao đấu đoạt Huyết Châu Hồn tại ngọn đồi Diệt Ma Sơn, vị chưởng môn của Thiếu Lâm Tự là Pháp Tuệ Chân Nhân có phát giác ra một vị cao đồ đã dự vào cuộc huyết sát, từng quật chết Hàn Tuyền Cư Sĩ, giật một trong bẩy hạt thần châu. Trong cơn giận dữ, Pháp Tuệ Chân Tạo Ebook: Nguyễn Kim Vỹ Nguồn truyện: vnthuquan.net
- Thiếu Hiệp Hành Lã Phi Khanh Nhân đem vị cao thủ ấy hành hình trước mặt đông đảo chúng đạo, đồng thời thu lấy hạt Huyết Châu Hồn. Đâu ngờ họa căn từ kiếp trước, một hôm lão Chân Nhân có việc xuống núi bỗng nhiên chết một cách bí mật tại khu rừng già... Đến đây Thạch Bảo Kỳ bật nói : - Quái lạ thật, tại sao Pháp Tuệ Chân Nhân có thể chết một cách dễ dàng như vậy được? Minh Không Đại Sư chưa nghe lọt lời nói của Thạch Bảo Kỳ mà trầm tiếp : - Kẻ cường địch quật chưởng hạ sát lão Chân Nhân vỡ cả chiếc đầu, khó nhận ra dung mạo. Thạch Bảo Kỳ trợn mắt : - Nhân vật đó là ai? - Hung thủ đến nay vẫn chưa hiểu ra tung tích, nhưng có điều đáng nói, lão Chân Nhân đã chết vì ngọn Kim Cang Thần Công, một tuyệt chiêu bất truyền của phái Thiếu Lâm. Thạch Bảo Kỳ bỗng hét : - Ồ ! Không lẽ trong tòa Thiếu Lâm Tự lại có nội gian. Giọng nói của Minh Không Đại Sư vẫn rất trầm : - Lúc ban sơ, từ mấy vị Trưởng Lão trong môn phái Thiếu Lâm cho đến chúng môn đồ đều nghi là hành thủ của Phục Hư lão huynh... Cặp lông mày lưỡi kiếm của Thạch Bảo Kỳ dựng ngược : - Kẻ hành thủ là sư phụ ta, có lẽ nào như vậy được ! Minh Không Đại Sư phất chưởng : - Tiểu tử chớ có nóng nảy, hãy nghe bần đạo kể tiếp đây : - Sở dĩ tất cả mọi người đều hoài nghi như vậy là vì kẻ kế vị cho Pháp Tuệ Chân Nhân không ai khác hơn là Phục Hư đạo huynh, cứ theo chúng môn đồ Thiếu Lâm thì đạo huynh hành động như vậy để sớm nắm quyền chưởng môn mà sinh sát. Còn một điều nữa, cũng chính đạo huynh đã phát giác cái chết của Chân Nhân và mang về chùa khiến cho sự nghi ngờ đã thành sự thật, bởi ai ai cũng đều quả quyết đạo huynh hành động như vậy để che lấp sự hiểu biết của chúng môn đồ. Tâm thần Thạch Bảo Kỳ hoang mang tột độ. - Rồi sau đó sự tình biến đổi như thế nào, ngươi hãy mau kể nốt. Thần sắc Minh Không Đại Sư từ trầm mặc bỗng lạnh lùng xuống : - Sau đó các vị Trưởng Lão cùng chúng môn đồ quả quyết Phục Hư đạo huynh là thủ phạm, đồng thời đem ra chùa xử "Lăng Trì". Hai luồng nhãn lực của Thạch Bảo Kỳ tỏa hào quang : - Bọn chúng đồ Thiếu Lâm xử lăng trì sư phụ ta à? Nhưng sao người còn được sống sót đến ngày nay. - Phục Hư đạo huynh còn được sống sót trên cõi đời này là do bần đạo. Thạch Bảo Kỳ rất đổi hãi hùng : Tạo Ebook: Nguyễn Kim Vỹ Nguồn truyện: vnthuquan.net
- Thiếu Hiệp Hành Lã Phi Khanh - Do nơi các hạ à? - Đúng như vậy, bởi vậy theo bần đạo nhận xét Phục Hư đạo huynh không thể bị hành thủ như thế được, bởi có hai lẽ : Thứ nhất, đạo huynh là một nhân vật võ công cao thâm thần quỹ khó nổi đo lường, có thể hơn vượt hẳn Pháp Tuệ Chân Nhân thời bấy giờ, đạo huynh nếu muốn thông ngự môn phái Thiếu Lâm quả là một sự hết sức dễ dàng, có lẽ nào đưa hai tay chịu trói cho chúng môn đồ xử lăng trì. Thứ hai, lúc còn tu niệm tại chùa, đạo huynh là một cao tăng đạo đức khác thường, tính tình khoang dung minh mẫn, làm sao có thể hành động ám muội dường đó. Do những điều ấy mà trước đêm đem đạo huynh xử lăng trì, ta đã cùng hai vị đạo hữu giải thoát cho đạo huynh rồi cùng lìa khỏi chùa Thiếu Lâm, âm thầm theo dõi kẻ hung đồ. Bằng một giọng hoan hỉ Thạch Bảo Kỳ kiền khum tay thi lễ : - Xin Lão đại sư xá tội tại hạ bất kính từ nảy đây, quả thật hành vi cao thượng của đấng chân tu. Thưa đại sư, hiện tình phát triển như thế nào? Cặp tinh quang của Minh Không Đại Sư sáng rực lên màu oán hận : - Chúng ta ngấm ngầm theo chân hung thủ từ mười mấy năm nay, biết bao gian khổ, quả nhiên trời chẳng phụ lòng người, phăng tìm Mụi Hình Tôn Giả vị cao đồ thứ nhì của Pháp Tuệ Chân Nhân. Bất giác Thạch Bảo Kỳ thét lên : - À, thế ra Mụi Hình Tôn Giả là thủ phạm giết chết Pháp Tuệ Chân Nhân. Minh Không Đại Sư lắc đầu : - Cũng không đúng như thế, nhân vật hành thủ lại là một nữ ma đầu, còn Mụi Hình Tôn Giả chỉ là lẻ chủ mưu thôi. Thạch Bảo Kỳ ồ lên một tiếng khủng khiếp lại bật nói : - Quái lạ thay, tại sao nữ ma đầu lại hạ sát Chân Nhân và do đâu lại biết ngón võ công Kim Cang Thần Công để thi hành thủ đoạn. Minh Không Đại Sư hậm hực : - Theo bần đạo được biết cũng vì sắc dục tuyệt vời của ả Hồ Ly Mặt Ngọc, Mụi Hình Tôn Giả đem lòng phản bội, đánh cắp hai hạt Huyết Châu Hồn đem về cho ả mua chuộc truy hoan đồng thời tranh đoạt ngôi vị chưởng môn với Phục Hư đạo huynh. - Danh hiệu Nữ Quái Hồ Ly là gì? - Điều này cho tới nay hãy còn trong vòng bí mật, chỉ biết ả có cái nhan sắc mê hồn không thể có một nghị lực nào chống nổi... hơn nữa tính tình hiểm độc bậc nhất trên đời. - Còn số phận Mụi Hình Tôn Giả? - Vì một lầm lẫn từ lúc ban đầu, bọn bần đạo đã tôn Mụi Hình Tôn Giả lên ngôi vị chưởng môn nhân, nhờ đó mà lão dùng cái quyền uy tối thượng của tổ sư lưu lại, bức tử Phục Hư đạo huynh. Tạo Ebook: Nguyễn Kim Vỹ Nguồn truyện: vnthuquan.net
- Thiếu Hiệp Hành Lã Phi Khanh Cặp mắt thần của Thạch Bảo Kỳ sáng rực lên : -Mụi Hình Tôn Giả đã xử tử sư phụ tại hạ? Nhưng sự tình trải qua như thế nào? - Cách đây Phục Hư đạo huynh theo vết Nữ Quái Hồ Ly Mặt Ngọc, tình cờ gặp bốn tên môn đồ tâm phúc của Mụi Hình Tôn Giả, vì chúng đã vô lễ bị đạo huynh quật chết ba tên. Sau cùng tên cao thủ còn lại lấy Tử Ngọc Thần Trượng lệnh vật duy truyền của tổ sư ra rồi truyền đạt tử vụ của Mụi Hình Tôn Giả buộc đạo huynh hãy tự quyết trong rừng sâu. Thạch Bảo Kỳ nghe tới đây vùng thét lên một tiếng kinh hoàng, vội xê mình lại xem xét Phục Hư Tôn Giả. Chàng trông thấy có dấu chưởng quật nhằm linh đài huyệt của sư phụ liền hiểu rõ sự tình đã xảy ra. Giây lâu Thạch Bảo Kỳ nghiến răng căm hờn : - Bọn ác đạo quả nhiên thâm độc nhưng tại sao sư phụ tại hạ biết thế mà vẫn bó mình chịu chết? - Tiểu tử chưa hiểu rõ cây Liễu Ngọc Thần Trượng lệnh vật di truyền của tổ sư lưu lại là một lệnh tuyệt đối, Phục Hư đạo huynh chỉ vì không muốn phá hủy các quy cũ của tiền nhân nên đành cam tự quyết. Trước khi hành động, đạo huynh thừa lúc ngươi mê man tận truyền toàn bộ nội lực, nay ngươi có thể liệt vào hàng quái thủ giang hồ rồi. Mấy lời tiết lộ của Minh Không Đại Sư khiến cho Thạch Bảo Kỳ sửng sốt một hồi chàng như người vừa tỉnh cơn ác mộng. Giọng chàng khích động bồi hồi : - Như thế là Đại Sư đã gặp sư phụ tại hạ trước giờ lâm chung? - Đúng vậy, Phục Hư đạo huynh đã kể rõ mọi việc của tiểu tử cho bần đạo nghe và trối trăn lại mấy lời. - Điều gì xin Đại Sư nói rõ. Minh Không Đại Sư bỗng trầm lặng đáp : - Thứ nhất trục xuất tiểu tử ra khỏi danh nghĩa môn đồ Thiếu Lâm Tự. Sắc diện Thạch Bảo Kỳ bỡng tái nhợt, lời nói hơi run run : - Còn điều gì nữa Đại Sư hãy bảo nốt. - Điều thứ hai, đạo huynh dặn dò tiểu tử trên đường đi tìm thân thế hãy nên lưu ý đến xâu chuổi Huyết Châu Hồn vì hình như dĩ vảng ngươi có liên hệ đến bảo vật đó. Tâm trường của Thạch Bảo Kỳ không ngừng rung động lại hỏi : - Còn điều gì khác nữa chăng? Minh Không Đại Sư trầm lặng một chập, nghiêm trọng thốt : - Còn một điều hết sức hệ trọng là đạo huynh giao cái sứ mạng nặng nề cho tiểu tử hãy mưu đồ khôi phục lại Thiếu Lâm chính phái. Hào khí bốc lên đầy mặt Thạch Bảo Kỳ : Tạo Ebook: Nguyễn Kim Vỹ Nguồn truyện: vnthuquan.net
- Thiếu Hiệp Hành Lã Phi Khanh - Tại hạ xin tuân lệnh dù chết cũng chẳng hề từ nan. Thần sắc Minh Không Đại Sư tươi hẳn lên. Chợt vòng tay thi lễ trước mặt Thạch Bảo Kỳ : - Tiểu hiệp đại nghĩa vô biên, thật là hiếm có ở trên đời, vậy xin nhận một lễ bái của bần đạo rồi sẽ đàm đạo thêm. Thốt xong Đại Sư quỳ thụp xuống. Thạch Bảo Kỳ hốt hoảng né tránh sang bên : - Tiểu hiệp ạ, sự tồn vong của môn phái Thiếu Lâm từ đây chỉ trông cậy vào tiểu hiệp mà thôi, bần đạo có chết cũng cam đành nhắm mắt. Thạch Bảo Kỳ khe khẽ thở dài : - Đại Sự đã khen tặng quá lời. Hiện nay sư thúc có diệu kế gì phục hận chăng? - Phục hận đấy à? Quả tình bần đạo chưa tính toán gì cả, nhưng ta định mang thi thể của đạo huynh về Thiếu Lâm Tự rồi tùy theo thế mà hành động. Thạch Bảo Kỳ gật đầu tán đồng : - Vậy thì hay lắm, chúng ta hãy lên đường cho sớm. Đoạn vác xác Phục Hư Tôn Giả lên vai cùng với Minh Không Đại Sư nhắc mình phóng đi tợ chớp. Lã Phi Khanh Thiếu Hiệp Hành Hồi 3 ĐẠI HUYẾT CHIẾN THIẾU LÂM TỰ Khi ánh dương vừa tắt, Thạch Bảo Kỳ và Minh Không Đại Sư cũng vừa đến chùa Thiếu Lâm, hai người dừng bước trước cửa chùa. Bỗng có tiếng quát lồng lộn từ trong vọng ra. Tiếp đó là bốn lão đạo sĩ phóng ra dàn thành thế trận. Trông thấy Thạch Bảo Kỳ vác trên vai một cổ quan tài, lão đạo sĩ râu dài kinh dị : - Tiểu thí chủ tới đây có dụng ý gì ? Thạch Bảo Kỳ trầm lặng : - Tại hạ muốn gặp Mụi Hình Tôn Giả. Lão đạo sĩ lùi lại hai bước, trố cặp mắt tinh quang : - Tưổi tác thí chủ hãy còn quá nhỏ, cũng nên thận trọng một chút. Thạch Bảo Kỳ cười lạnh lẻo : - Chớ có dông dài, bây giờ các ngươi có chịu tránh sang cho ta vào gặp Chưởng môn nhân hay là tự Tạo Ebook: Nguyễn Kim Vỹ Nguồn truyện: vnthuquan.net
- Thiếu Hiệp Hành Lã Phi Khanh tiện hành thủ ? Chúng đạo sĩ đồng quát : - Không thể được ! Thạch Bảo Kỳ cười lớn : - Ha... Ha... không thể được cũng không làm sao được. Hãy lui ra. Dứt câu chàng vác cổ quan tài bước tới. Bốn lão đạo sĩ thịnh nộ quát : - Ngươi muốn chết đấy ! Tức thì một loạt kình khí ào ào bay tới... Bình... Bình ... Một loạt kình khí trúng nhằm Thạch Bảo Kỳ nhưng chẳng thấy hề hấn gì cả. Chàng vẫn ung dung vác cổ quan tài thẳng tới. Bốn lão đạo sĩ vô cùng sửng sốt cả lên. Tất cả không thể nào ngờ được võ công của Thạch Bảo Kỳ lại thâm hậu dường đó. Ngay lúc ấy. Hồi chuông báo động ngân vang từ trong chánh điện Thiếu Lâm Tự. Tiếp đó, có lối hàng trăm chúng đạo cao thủ phóng mình ra dàn thành thế trận vô cùng hùng liệt. Thạch Bảo Kỳ biết đã biến động liền ngừng chân lại. Chợt thấy từ trong một lão hòa thượng mình mặc chiếc áo cà sa thêu kim tuyến lóng lánh, tay cầm Tử Ngọc Thiền trượng, vẻ mặt âm hiễm, tà dâm, khác với dáng điệu kẻ chân tu. Thoạt tiên Thạch Bảo Kỳ đã hiểu ngay lời nói của Minh Không Đại Sư chẳng sai chút nào. Chàng biết lão hòa thượng chính là Mụi Hình Tôn Giả, đi cạnh lão Mụi Hình Tôn Giả còn có tám vị Hồng Y Lão Tăng, cặp mắt xạ quang biểu lộ một bầu nội lực cao thâm tột độ. Sau khi đối diện Thạch Bảo Kỳ và Minh Không Đại Sư độ khoảng bốn trượng, Mụi Hình Tôn Giả cặp mắt sáng rực tỏa ánh tà dâm nhìn Minh Không Đại Sư khẽ cau mày. Lão hòa thượng lại day nhìn Thạch Bảo Kỳ tỏ vẻ ngạc nhiên, rồi dừng lại chiếc quan tài trên vai chàng thiếu niên. Bầo không khí sân trường khẩn trương cùng độ. Tuy vậy ai nấy đều im phăng phắc chẳng hề rỉ một lời, đến cả con muổi vẫn còn nghe. Giây lâu giọng nói của Mụi Hình Tôn Giả trầm lặng xuống : - Tiểu thí chủ định tìm bản Chưởng Môn à ? Thạch Bảo Kỳ gật đầu : - Đúng như vậy ! Mụi Hình Tôn Giả hơi khó chịu : - Ngươi tìm bản Chưởng Môn có điều gì ? Thạch Bảo Kỳ lạnh lùng như băng giá : - Để nói về Phục Hư Tôn Giả ! Cặp tinh quang lẫn lộn tà dâm của Mụi Hình Tôn Giả sáng rực lên. Lão hòa thượng im lặng một Tạo Ebook: Nguyễn Kim Vỹ Nguồn truyện: vnthuquan.net
- Thiếu Hiệp Hành Lã Phi Khanh chập mới hỏi : - Hiện giờ Phục Hư Tôn Giả đang ở đâu ? Thạch Bảo Kỳ buông thỏng : - Ở trong chiếc quan tài ! Mụi Hình Tôn Giả sửng sốt : - ở trong chiếc quan tài à ? - Quả chẳng hề sai. Sắc diện Mụi Hình Tôn Giả hiện lên một sự hoan hỉ chặp lâu cười khà. - Ha ... Ha ... Tốt lắm ! Hắn đã biết cái tội hại sư phản đạo của mình và tự quyết như vậy cũng hay. Cơn lửa giận cháy rực trong lòng Thạch Bảo Kỳ. Chàng nói lớn : - Những kẻ hại sư phản đạo không phải là Phục Hư Tôn Giả mà là một kẻ khác. Cặp mắt tinh quang của Mụi Hình Tôn Giả xạ thẳng vào mặt của Thạch Bảo Kỳ. - Tiểu thí chủ ngươi bảo sao ? Kẻ hại sư phản bạn không phải là Phục Hư Tôn Giả, nhưng là ai ? Thạch Bảo Kỳ trỏ ngón tay vào mặt Mụi Hình Tôn Giả : - Kẻ đó chính là ngươi. Cả sân tràng đều báo động nhưng sau đó im đi. Mụi Hình Tôn Giả giận dữ quát. Thình lình trong lúc ấy có tiếng quát : - Khoan đã ! Một chiếc bóng người bắn tới, đó là Minh Không Đại Sư. Mụi Hình Tôn Giả hỏi : - Minh Không có chuyện gì hay không ? Minh Không Đại Sư cung kính : - Bạch Chưởng môn nhân, Phục Hư Tôn Giả đã tự tử đi rồi. - Hừ, như vậy ngươi đã phạm quy củ bổn tự, vậy cũng nên theo đó thi hành. Minh Không Đại Sư sửng sờ rồi nổi giận : - Mụi Hình đạo tặc, ta dù có chết cũng theo bắt hồn ngươi thôi. - Ha... Ha... bắt hồn ta à. Ngươi tới số rồi. Lão ta toan tiến tới giết Minh Không Đại Sư thì Thạch Bảo Kỳ đã chận lại. - Lão ác tăng, ngươi quả thật là một tên độc tăng ác hiểm bực nhất trên cõi đời này. Mụi Hình Tôn Giả nổi giận : - Tiểu quỹ, đó là tại ngươi hết muốn sống mà thôi. Lão toan huy động song chưởng tấn công Thạch Bảo Kỳ, thì bọn Hồng Y tiến lên : - Chưởng môn nhân hãy để mặc bọn thuộc đồ thu nạp chúng. Rồi bọn Hồng Y vây chặt Thạch Bảo Kỳ và Minh Không Đại Sư vào chính giữa. Thạch Bảo Kỳ thịnh nộ quát : Tạo Ebook: Nguyễn Kim Vỹ Nguồn truyện: vnthuquan.net
- Thiếu Hiệp Hành Lã Phi Khanh - Hãy nằm xuống cho ta. Đạo kình như núi lở của chàng quạt tới một lão Hồng Y. Một tiếng bình chấn động. Lão Hồng Y bị tung ra ngoài vỡ sọ chết tốt. Ba vị Hồng Y còn lại đều kinh hãi. Cả Mụi Hình Tôn Giả cũng sửng sờ lên. Bởi vì sau khi Phục Hư Tôn Giả truyền nội lực cho Thạch Bảo Kỳ, công phu của chàng cao thâm tột đỉnh, bọn chư tăng không phải là đối thủ của chàng. Mụi Hình Tôn Giả rống : - Đợi ta trừ đi lão tặc nầy trước cái đã. Liền đó một đạo kình khí nặng như núi lỡ áp tới đỉnh đầu Minh Không Đại Sư khiến lão không tài nào tránh né cho kịp. Bình ! Minh Không Đại Sư trúng nhằm chưởng lực bay ra ngoài bốn trượng rớt xuống đất, chết liền tại trận. Thạch Bảo Kỳ xê mình tới thì lão đại sư đã tắt thở đi rồi. Trong khoảng thời gian ngắn ngủi có tới hai vị đại sư bị giết, tất cả đều do một tay Mụi Hình Tôn Giả. Thạch Bảo Kỳ căm thù vô tả, rống to một tiếng phóng tới tung chưởng quật vào người Mụi Hình Tôn Giả. Mặc dù võ công rất cao cường nhưng Mụi Hình Tôn Giả cũng phải kinh hoàng nhảy tránh đi nơi khác. Quần hùng xôn xao một lúc khá lâu. Bây giờ Mụi Hình Tôn Giả mới sửng sờ nhìn Thạch Bảo Kỳ rồi nói : - Tiểu tử, ngươi là gì của Phục Hư Tôn Giả ? Thạch Bảo Kỳ căm hận nghìến răng ken két : - Điều nầy ngươi chẳng cần phải biết tới làm gì. - Thế tạo sao ngươi biết sử dụng võ công Thiếu Lâm Tự của bổn môn? - Hừ, Phục Hư Tôn Giả đã truyền lại cho ta ngón võ công đó. - Vậy tại sao ngươi chưa chịu quỳ gối xuống chịu cái quy luật của bổn môn ? Thạch Bảo Kỳ cười lớn : - Ha... Ha... ngươi chớ có điên cuồng. Phục Hư Tôn Giả dù truyền lại võ công cho ta nhưng ta vẫn đứng ngoài môn phái. - Kẻ bội sư phản đạo Phục Hư Tôn Giả đã dám cậy vào sức ngươi... - Câm miệng lại, hãy trông ngọn chưởng đoạt lang của thiếu gia đây. Lời vừa kịp dứt, Thạch Bảo Kỳ đã lẹ như làn chớp quật tới Mụi Hình Tôn Giả một đạo kình quang nặng như núi lở. Mụi Hình Tôn Giả rống lên một tiếng vung chưởng đón nghênh. Ầm ! Sấm chưởng phát nổ vang rền. Tạo Ebook: Nguyễn Kim Vỹ Nguồn truyện: vnthuquan.net
- Thiếu Hiệp Hành Lã Phi Khanh Thạch Bảo Kỳ lắc lư thân hình vài cái rồi đứng yên. Trái lại Mụi Hình Tôn Giả phải tháo lui bốn năm bước, sắc mặt tái ngắt. Thắng bại hai đàng đã thấy phân minh. Mụi Hình Tôn Giả bị va mạnh vào tai, thịnh nộ quát to : - Tiểu tử, nay ngươi cũng có vài ngón võ công đáng kể, nhưng rồi ngươi cũng phải nối gót hai tên phản đạo vào quỹ môn quan. Đương khi nói, Mụi Hình Tôn Giả quay vòng tròn ngọn chưởng, đưa ra đạo kình lực áp tới Thạch Bảo Kỳ. Phát giác chiêu thức nầy, Thạch Bảo Kỳ đã không sợ lại còn bắn tới bên mình Mụi Hình Tôn Giả. Ngọn chưởng chàng vổ vào ngọn chưởng của lão hòa thượng lẹ như sét giật từng mây. Nháy mắt Mụi Hình Tôn Giả bị Thạch Bảo Kỳ kềm chặt huyệt đạo. Mụi Hình Tôn Giả kinh hoàng rống lên một tiếng, quật ra năm đạo kình vào đỉnh đầu Thạch Bảo Kỳ. Thạch Bảo Kỳ vẫn không chịu buông, giơ chưởng lên chống đở luôn năm đường chiêu đó. Bình... Bình ... Bình ... Theo đó có hai tiếng rú ghê hồn nổi lên lồng lộng. Thạch Bảo Kỳ tháo lui gần một trượng, từ nơi cửa miệng đã thấy vòi máu ứa ra. Lão hòa thượng không còn dậy nổi nữa. Hai vị Hồng Y lão tăng trông thấy tình hình nầy thét một lượt : - Tiểu ma đầu, hãy nộp mạng cho mau. Bốn ngọn chưởng liền đổ quật xuống đỉnh đầu Thạch Bảo Kỳ. Vì trong mình hiện đang mang vết thương khá nặng nên Thạch Bảo Kỳ không có đón đở loạt chiêu nầy. Chàng xê mình tránh qua bên hữu thật lẹ làng. Tuy vậy Thạch Bảo Kỳ vẫn bị kình khí của Hồng Y lão tăng bên trái quét nhằm, rúng động toàn thân. Cơn thịnh nộ nổi lên chàng thét : - Hãy coi đây ! Một đạo kình Hồi Long Chưởng áp tới Hồng Y lão tăng bên trái. Lão tăng nhân hãi hùng quát lên một tiếng đưa chưởng ra chống đở. Bình ! ... Một tiếng rú thê thảm nổi lên. Lão tăng nhân đã bị trúng nhằm ngọn chưởng đó, bay ra ngoài bốn trượng, hồn bước vào quỹ môn quan. Trông thấy công lực của Thạch Bảo Kỳ quá cao cường, quần hùng sợ hãi không dám đơn phương tiếp đấu. Trong một loạt tiếng quát họ áp vào vây chặt Thạch Bảo Kỳ vào chính giữa. Tức thì một trận giao đấu khốc liệt diễn ra. Liền đó Mụi Hình Tôn Giả cũng đứng dậy được quát : - Tiểu súc sinh, hôm nay số mạng của ngươi đã cùng tận rồi. Theo đó lão hòa thượng băng mình tới gần Thạch Bảo Kỳ vung chưởng toàn bộ quật xuống. Thạch Bảo Kỳ thấy mặt Mụi Hình Tôn Giả nổi giận đưa chưởng lên chống đở. Tạo Ebook: Nguyễn Kim Vỹ Nguồn truyện: vnthuquan.net
- Thiếu Hiệp Hành Lã Phi Khanh Ầm !... Áp khí bắn ngược ào ào lên cao bốn năm trượng. Làn khói trắng nổi lên tại sân tràng. Hai bóng người vừa chạm vào nhau liền dang ra lập tức. Mụi Hình Tôn Giả bị hất ra ngoài ba trượng, miệng phun ra vòi máu tươi, tình hình thương tích quá nặng nề. Thạch Bảo Kỳ cũng bị thương không nhẹ, thân hình lảo đảo đứng hết còn muốn vững. Quần hùng đồng thanh : - Hãy giết chết tên tiểu ma đầu nầy. Nhiều luồng kình khí áp vào vị trí của Thạch Bảo Kỳ. Bình ... Bình ... Bình ... Thân hình Thạch Bảo Kỳ bị nhiều đạo kình đẩy lên cao mười trượng, tung xuống ngọn núi Thiếu Thất. Lã Phi Khanh Thiếu Hiệp Hành Hồi 4 HỒ LY MẶT NGỌC Chẳng biết trãi qua bao nhiêu thời gian. Thạch Bảo Kỳ từ từ mở bừng hai mắt ra. Chàng bất chợt thấy một lão Hòa Thượng tóc râu nửa bạc đứng cánh chỗ chàng chừng mười trượng. Thạch Bảo Kỳ hỏi : - Lão Hòa Thượng chính là ai đây ? Lão Hòa Thượng vẫn đứng nguyên một chỗ : - Huyền Thông Hòa Thượng chính là ta đây. - Lão Hòa Thượng có điều chi chỉ giáo hay không ? - Lúc nãy bần tăng đứng phía ngoài chợt thấy tiểu thí chủ bay ra ngoài lão tăng liền đón lấy. Thạch Bảo Kỳ chợt ngồi dậy bước xuống đất nắm lấy tay lão Hòa Thượng : - Thế ra lão Hòa Thượng đây là vị ân nhân của tại hạ. Trọn đời tại hạ xin ghi công lao. - Không cần lắm, bần tăng chỉ muốn hỏi tiểu thí chủ một điều. - Xin lão Hòa Thượng cứ hỏi. - Ta muốn biết Phục Hư Tôn Giả chết cách nào ? Thạch Bảo Kỳ rúng động : - Lão Hòa Thượng đây là ? Tạo Ebook: Nguyễn Kim Vỹ Nguồn truyện: vnthuquan.net
- Thiếu Hiệp Hành Lã Phi Khanh - Ta là sư huynh của Phục Hư Tôn Giả. Chợt Thạch Bảo Kỳ quỳ xuống bái lễ : - Vậy là sư bá của tiểu điệt đây mà không hề hay biết. Huyền Thông Hòa Thượng khoát tay : - Hãy đứng dậy nói rõ nguyên nhân cái chết của Phục Hư sư đệ cho lão phu nghe thử. Thạch Bảo Kỳ đứng lên vòng tay : - Sư phụ của tiểu điệt vì mạng lịnh Tử Ngọc Thiền Trượng của Mụi Hình Tôn Giả nên đã tự vận cách đây không lâu. Huyền Thông Hòa Thượng rơi nước mắt : - Thật là đau thương cho lão sư đệ của ta. Thạch Bảo Kỳ rúng động : - Sư bá, tình hình như thế, đối với Mụi Hình Tôn Giả chú phải làm như thế nào đây ? Huyền Thông Hòa Thượng gạt nước mắt : - Bọn bần tăng chỉ phải ẩn nhẩn chờ thời cơ sắp đến coi thế nào rồi mới có quyết định. Thạch Bảo Kỳ nóng nãy : - Như vậy lời của sư bá sai rồi, theo tiểu điệt thì sư bá nên quy tụ số cao thủ chánh phái trong Thiếu Lâm Tự tập luyện cho thuần thục, rồi kéo lên Thiếu Thất tranh hùng với lão ác tăng kia một phen chứ đợi thời cơ thì biết đến bao giờ. Huyền Thông Hòa Thượng thở dài : - Lời của thiếu hiền điệt đây rất hữu lý, nhưng tại vì cái qui củ của bổn môn đã làm trở ngại mà thôi. Tiểu hiền điệt chớ nên trách móc bần tăng cảm thấy rất đau lòng. Thạch Bảo Kỳ cảm thương dịu giọng : - Sư bá, chuyện ra như thế, còn vụ ả Hồ Ly Mặt Ngọc, sư bá có nghe tới hay chưa ? - Bần tăng đã nghe rồi. - Sư bá có biết ả Hồ Ly Mặt Ngọc danh hiệu là gì chăng ? - Bần tăng chưa rõ danh hiệu nữ hồ ly đó. - Vậy thì trước hết chúng ta cũng nên dò hỏi xem ả hồ ly tên gì, rồi sau đó sẽ tùy cơ ứng biến có được chăng ? Huyền Thông Hòa Thượng gật đầu : - Như thế càng hay, hãy tìm hiểu coi ả tên gì, võ công thế nào rồi sau đó mới quyết định được. Huyền Thông Hòa Thượng tiếp : - Nếu muốn phục thù cho Phục Hư Tôn Giả thì chúng ta phải tìm cho được Đãng Ma Tôn Giả. Thạch Bảo Kỳ trợn mắt : - Đãng Ma Tôn Giả là bậc trưởng thượng của Thiếu Lâm Tự à ? - Đúng như vậy. Tạo Ebook: Nguyễn Kim Vỹ Nguồn truyện: vnthuquan.net
- Thiếu Hiệp Hành Lã Phi Khanh - Sư bá, hiện nay Đăng Ma sư thúc ở nơi nào ? Giọng nói của Huyền Thông Hòa Thượng trở nên ngậm ngùi: - Kể từ ngày Tiên Sư viên tịch tới nay, Đãng Ma Tôn Giả từ biệt Thiếu Lâm Tự đi cho tới bây giờ nên chẳng rõ tung tích ra như thế nào. Thạch Bảo Kỳ hăm hở : - Nếu trời chẳng phụ lòng người thì một ngày nào đó không xa, tiểu điệt sẽ tìm được Đãng Ma Tôn Giả và tiểu điệt thề sẽ quật chết Mụi Hình Tôn Giả để trả thủ cho sư phụ. Huyền Thông Hòa Thượng vô cùng cảm khoái : - Ta mong hiền điệt sẽ hoàn thành mọi việc, giờ chúng ta hãy nên chia tay, hẹn gặp lại. Dứt tiếng, lão Hòa Thượng bắn mình đi mất dạng. Thạch Bảo Kỳ thấy cũng không nên lưu lại lâu làm gì vì còn trong vùng núi thiếu thất, chàng liền lên đường ngay. Chàng chạy nhanh một mạch cả trăm dặm tới cánh rừng tre xanh thắm nọ. Thình lình Thạch Bảo Kỳ phác giác ra có hơn hai mươi người đang trổ thuật khinh công mà đi. Tâm niệm chợt nẩy trong đầu óc chàng, Thạch Bảo Kỳ đi tới ẩn hiện như bóng ma để coi bọn người kia là ai. Lát sau, Thạch Bảo Kỳ đã bắt kịp bọn người kia, chàng len vào trong rừng chạy tới ẩn trong bụi rậm, nhìn kỷ thì thấy có một lão tăng hình như rất quen thuộc . Thạch Bảo Kỳ nhận ra vị tăng nhân đó, bất giác kêu thầm : - Mụi Hình Tôn Giả ! Đúng vậy, lão tăng nhân có bộ mặt hung hiểm kia chẳng ai khác hơn là Mụi Hình Tôn Giả. Động tánh hiếu kỳ, Thạch Bảo Kỳ quyết đi theo Mụi Hình Tôn Giả xem lão ta đang tới nơi đâu. Vì nghĩ như thế nên Thạch Bảo Kỳ thi triễn thân pháp kỳ diệu theo sát bên bọn người phía ngoài. Bọn Mụi Hình Tôn Giả mãi đi ở phía trước, chẳng hề hay biết chi cả. Thạch Bảo Kỳ vẫn như tàng hình ở sau lưng chúng tăng, cách khoảng vừa tầm nhìn. Độ nửa giờ sau. Bọn Mụi Hình Tôn Giả đã tới một cánh rừng tàng lá xanh um, có mọc nhiều kỳ hoa dị thảo. Thấp thoáng phía trước khuất sau mấy cội tùng đã thấy một tòa lâu dài sơn son, thếp vàng hiện ra. Tòa lâu đài tuy không lớn nhưng vô cùng nguy nga diễm lệ, chạm trổ rất khéo léo, tân kỳ. Đang đi, bỗng Mụi Hình Tôn Giả truyền lệnh : - Sắp đến nơi rồi, các ngươi hãy giữ sự trang nghiêm cho bổn tọa. Chúng đạo nhân đồng thanh : - Xin tuân lệnh Chưởng Môn nhân. Tất cả bọn giáo đồ Thiếu Lâm Tự đều đi chậm lại, hàng ngũ ngay thẳng hết sức trang nghiêm. Ở phía sau nghe lọt vào tai, Thạch Bảo Kỳ kinh dị : Tạo Ebook: Nguyễn Kim Vỹ Nguồn truyện: vnthuquan.net
- Thiếu Hiệp Hành Lã Phi Khanh - Ồ ! Lão ác đạo sắp đến nơi đây ? Giữa rừng già u tịch sao lại mọc lên tòa nhà nguy nga tráng lệ nầy ? Mối nghi ngờ càng tô đậm trong óc Thạch Bảo Kỳ. Chẳng hiểu nghĩ sao, chàng vượt lên chỗ bụi rậm ở phía bên mặt chúng tăng Thiếu Lâm Tự. Thạch Bảo Kỳ vừa chui vào đám cây lá um tùm thì thình lình có một tăng nhân rẻ hàng ngũ tiến về phía chàng. Tâm trường Thạch Bảo Kỳ rung động. Chàng ngở tăng nhân nầy phát giác ra chàng và xông đến bụi cây để bắt sống. Nhưng sự tình trái ngược lại. Giữa lúc Thạch Bảo Kỳ lo sợ hành tung chàng bị bại lộ, nép sát vào bụi rậm, đồng thời song chưởng đưa cao tận ngực, vận công chờ đối phó, thì tăng nhân kia dừng lại. Thì ra vị tăng nhân tìm chỗ để phóng uế. Thạch Bảo Kỳ không khỏi bật cười thầm. Liền đó, một ý định nảy lên trong đầu óc Thạch Bảo Kỳ. Chàng tự nhủ thầm : - Ồ ! Hay ta điểm huyệt tên ác đạo nầy rồi hóa trang thành hắn gia nhập bọn kia, xem chúng làm gì. Nghĩ vậy rồi Thạch Bảo Kỳ lìa khỏi bụi cây lá rậm, nhắm ngay vị tăng nhân phóng tới. Chiếc bóng chàng bay mau như làn khói. Nháy mắt đã tới trước mặt tăng nhân. Bất ngờ thấy có kẻ đến sát bên mình, tăng nhân hốt hoảng há hốc mồn định quát to để báo động. Nhưng lẹ như tia xẹt, Thạch Bảo Kỳ giơ cánh tay nhắm ngay yếu huyệt của tăng nhân búng ra đạo chỉ phong cực kỳ sắc bén. Một tiếng "Bịch" nổi lên. Tăng nhân đứng trơ phổng ra như pho tượng bằng đồng. Hiển nhiên đạo sĩ vừa bị Thạch Bảo Kỳ điểm huyệt, bế tất cả sự hoạt động. Lẹ như chiếc bóng quỹ mụi, Thạch Bảo Kỳ xớt lấy tăng nhân phóng vào bụi rậm. Chàng đặt tăng nhân nằm ngay trên mặt đất chẳng thấy cựa quậy chi hết. Tuy bị kềm hãm nhưng tăng nhân vẫn còn tri giác, trố mắt kinh dị nhìn Thạch Bảo Kỳ. Trong ánh mắt dường như tăng nhân muốn hỏi chàng thiếu niên "Ngươi là ai, hành động như thế với dụng ý gì ?" Lẳng lặng chẳng thốt một lời, Thạch Bảo Kỳ thò tay vào trong lòng lấy ra một gói bột đủ màu. Chàng nhìn kỷ tăng nhân rồi thoa lên mặt chất thuốc màu đỏ. Giây phút đã thấy Thạch Bảo Kỳ biến thành bộ mặt khác. Bộ mặt y hệt tăng nhân. Tăng nhân thấy thế mở trừng cặp mắt gần rướm máu, biểu lộ sự căm hận Thạch Bảo Kỳ. Trước sao không nói nửa lời. Thạch Bảo Kỳ lột bộ đạo phục của tăng nhân mặc vào. Chàng lại chít lên đầu một chiếc khăn đạo sĩ bốn màu sặc sở. Bây giờ trông Thạch Bảo Kỳ đã giống hệt tăng nhân như hai giọt nước, dù cho nhỡn lực có cao thâm đến đâu cũng khó mà phát giác. Hiểu ra ý định của Thạch Bảo Kỳ, tăng nhân vô cùng căm tức, nhưng đành nằm yên mà chịu. Xong xuôi Thạch Bảo Kỳ nhìn tăng nhân cười khẩy ! - Ngươi hãy nằm đó mà làm bạn với loài trùng dế, tiểu gia mượn đở cái lốt nầy theo ác đạo Mụi Tạo Ebook: Nguyễn Kim Vỹ Nguồn truyện: vnthuquan.net
CÓ THỂ BẠN MUỐN DOWNLOAD
Chịu trách nhiệm nội dung:
Nguyễn Công Hà - Giám đốc Công ty TNHH TÀI LIỆU TRỰC TUYẾN VI NA
LIÊN HỆ
Địa chỉ: P402, 54A Nơ Trang Long, Phường 14, Q.Bình Thạnh, TP.HCM
Hotline: 093 303 0098
Email: support@tailieu.vn