Tiền không thể mua được tình cảm nhưng rất rất nhiều tiền thì có thể
lượt xem 4
download
Này, cho hỏi cái đi? Cô quay lạy nhìn hắn. Ánh mắt buồn còn đọng lại trong đó những giọt nước mắt còn vương vấn. Hắn nhìn cô với một chút tò mò chen lẫn một chút hứng thú. - có gì không? Câu nói lạnh lùng đc thốt ra từ cô.
Bình luận(0) Đăng nhập để gửi bình luận!
Nội dung Text: Tiền không thể mua được tình cảm nhưng rất rất nhiều tiền thì có thể
- tiền không thể mua được tình cảm nhưng rất rất nhiều tiền thì có thể Này, cho hỏi cái đi? Cô quay lạy nhìn hắn. Ánh mắt buồn còn đọng lại trong đó những giọt nước mắt còn vương vấn. Hắn nhìn cô với một chút tò mò chen lẫn một chút hứng thú. - có gì không? Câu nói lạnh lùng đc thốt ra từ cô. - à ờ, hắn định trêu cô nhưng dường như trong hắn có một cái gì đó không nở, cũng không muốn...một chút gì đó vấn vương tự đáy lòng hắn. - nếu không có gì tôi đi đây. - phan đã!!! Cô có thể nói chuyện với tôi tý được không? - tôi với anh có gì để nói? - tôi...tôi...ờ thì cô không nói gì cũng được nhưng đường bõ đi. Tôi...tôi....không muốn ở đây một mình. Cái câu hắn nói ra mà hắn cũng chẳng nghĩ được cái lý do gì có thể giữ cô ấy ở lại. - uhm tôi sẽ ở lại với anh. Hắn_Gia Phong con trai của một tập đoàn lớn nhất nhì Việt Nam và nằm trong top những tập đoàn có qui mô lớn nhất Đông Nam Á. Tử Uyên người con gái kì lạ hắn gặp trên cầu, là cô gái nghèo,sinh ra và lớn lên trong thiếu thốn, có tâm hồn đẹp và hiếu thảo. Sinh viên năm cuối trường Đại Học Cần Thơ. Hắn và cô tưởng chừng là hai thế giới hoàn toàn khác nhau và không bao giờ có thể làm bạn với nhau nói chi đến việc sẽ có nhiều đều phát sinh sau này thế mà mọi chuyện lại cứ diễn biến như có một bàn tay vô hình nào đó sắp đặt.... " em à dậy đi, anh qua đi ăn sáng cùng em nhá?" Tin nhắn vội của Gia Phong. Cô uể oải vươn vai, đôi mắt còn mệt nhoài chưa muốn hoạt động. Cũng đúng thôi, khi mà cô chỉ mới chợp mắt chưa đầy 2 tiếng. Cuộc sống sinh viên là thế mà, học rồi làm, tối về lại học, còn thời gian đâu mà ngủ với nghĩ. Cố gắng vì lời hứa với hắn, cô vội vệ sinh rồi chạy nhanh ra cổng. Hắn vẫn thế, từ cái ngày hắn và cô quen biết nhau, hắn luôn là kẻ dậy sớm và đứng đấy chờ cô. Cô gắng gượng một nụ cười tự nhiên nhất có thể. Hắn cùng cô đi ăn, rồi luyên huyên với cô đủ chuyện, rồi lại chở cô qua trường. Giữa hắn và cô không tồn tại thứ gọi là tình iu, nhưng hai người đối với nhau chẳng khác gì người iu. Dù hắn và cô luôn tồn tại những bí mật riêng của cả hai.
- "em à, tối nay có buổi tiệc nhỏ, em đến dự nhá" "mấy h thế anh" "20h30 nhá em" " trể hơn được không anh" Hắn nhấn ngay nút call gọi cho cô. - alo em nghe - sao thế, em bận à? - à, ờ em...tối đó sn bạn em...em phải đi dự rồi, trể tý đc không? - uhm thì khi nào xong em nói anh đoán em. Anh đợi em. Cô không muốn hắn biết rằng cô phải làm thêm buổi tối đến tận 11h. Cô cũng không hắn biết quá nhiều về hoàn cảnh của cô. Hắn đặt cái đt xuống. Ngã lưng xuống nệm. Cảm giác thật vọng và một chút gì đó buồn buồn. Tất cả mọi chuyện anh làm không đủ để em quên người ta, không đủ để em cho anh một chút tình cảm nào sao? Hắn nhớ lại lần đầu tiên hắn gặp cô. Một đại thiếu gia, có lẽ quá đầy đủ đến chán, bạn bè thì nhiều mà mấy ai là bạn thật sự, con gái vay quanh hắn vì tiền vì hắn đẹp hay vì iu hắn hắn cũng không biết...hắn mệt mõi vì mọi thứ phù hoa trước mặt hắn. Hắn tìm đến khoảng lặng và hắn gặp cô. Cô bình thường, nói đúng hơn là không đẹp, cũng không gì nổi bật so với những cô gái vây quanh hắn,nhưng lòng hắn lại có cảm giác gì đó gần gủi và thích thú. Hắn say cô ngay ánh mắt đầu tiên, đôi mắt buồn đến gợn lòng. Cô đứng đó với hắn, im lặng, dòng nước trôi bình yên đến lạ. Hắn cảm thấy thích cái cảm giác đó. - tại sao em lại ra đây? - không sao cả, tôi muốn tìm khoảng lặng cho mình, cho mọi thứ đang xảy ra thôi. - có chuyện gì xảy ra với em à? Cô im lặng. - em thất tình à? - cũng có thể là như vậy. Em hạnh phúc rồi. Còn có thể biết thế nào là tình cảm, biết thế nào là cảm giác thất tình còn anh thì...chưa bao...h... Cô tròn xoe đôi mắt nhìn hắn. Tình cảm gia đình, anh chưa bao h cảm nhận được. Tình bạn bè anh cũng không thấy ai thật tình là bạn anh...còn tình iu....lại càng không.... - tại sao lại như thế? Cô khẻ hỏi Anh cười, nụ cười ngọt và ấm. Đó là nụ cười thật nhất của anh. - ờ thì tại anh nghèo nên không ai thương, không ai chơi với anh thật lòng., ba mẹ thì đầu tắt mặt tối có thời gian đâu lo cho anh...hì Có lẽ anh giống em...cô cười nhẹ nhưng đầy thương xót...
- -Này...hay là... -Sao anh? -Hay là em dạy cho anh đi? -Dạy gì cơ? -Thì dạy cho anh biết thế nào là tình cảm, thế nào là sự quan tâm một người....và Cô nhìn dòng nước lặng trôi, khẻ gật đầu... Cô bắt đầu dạy hắn cách quan tâm người khác, cách cho đi và cách chời đợi.... Hắn bắt đầu làm mọi việc một cách tốt hơn cô tưởng và nhiệt thành hơn cả cô chỉ... Giữa hắn và cô không tồn tại tình yêu...chỉ là hai người có cùng cảnh ngộ mà thôi... Hắn khẻ mĩm cười vì cuộc gặp gỡ tình cờ, cuộc gặp gở làm hắn trưởng thành hơn rất nhiều. không biết tại sao hắn tiếp xúc với cô. không biết tại sao lại dành cho cô nhiều thời gian thế. Nhưng ít ra hắn biết cô không lợi dụng hắn... Đồng hồ điểm 22h. Cô vẫn chưa gọi cho hắn. Hắn bắt đầu lo. Đi dự sinh nhật cũng đâu cần trể thế. Hắn điện cho cô bạn thân của cô. - alo Thảo Anh nghe ạ? - em đang ở đâu đấy? Có đi cùng Tử Uyên không? - không anh, h này Uyên phải đi làm thêm mà. - sao cơ. Làm thêm? Chưa bao h anh nghe Tử Uyên nói đến việc này. - sao? Anh biết nó lâu thế rồi mà không biết nó đi làm thêm sao? Cuộc sống nó vất vã lắm. Vừa học vừa làm, lại phải gởi tiền về cho gia đình nữa, nó đi làm suốt mà sao anh lại không biết nhĩ? Hắn chợt nhớ, cô từng nói với hắn, chỉ liên lạc với cô khi cần và gặp nhau mỗi buổi sáng, còn thời gian còn lại thì không nên liên lạc...hắn từng thấy lạ nhưng vẫn chấp nhận. - alo anh còn đó không đấy? - ừ anh đây. Em cho anh địa chỉ chổ Uyên làm đi? - uhm số 3 đường Mậu Thân..... - rồi cảm ơn em. Có phải mình còn quá vô tâm không? Quen em lâu thế mà chẳng biết gì về em cả. Tại sao mình ngốc thế. Hắn lặng đứng xa nhìn cô bé đang vội vã chạy tới chạy lui với những cái ly. Hắn xót. Xót cho người con gái đó. Sao lại bất công thế. Hắn quá đầy đủ đầy đủ đến phí, còn em...sao lại phải vất vã thế... Hắn đứng đấy. Nữa muốn chạy ngay lại ôm em vào lòng, nữa lại không? Hắn đang sợ gì chính bản thân hắn cũng không biết. Em không muốn hắn biết chắc có lý do gì đó. hắn vẫn lặng nhìn em. Đồng hồ h là 11h kém. Cô mệt nhoài, bây giờ chỉ muốn nằm ngay vào chiếc
- giường thân iu và ngủ một giấc. Cô chợt nhớ tới hắn. Nhấn nút call... - alo, anh nghe - em xong rồi, mình sẽ gặp nhau ở đâu anh? - hắn nhẹ nhàng. Em ở yên đấy anh sẽ đến đón em. Hắn nhẹ nhàng đi đến trước mặt cô, một đóa hoa hồng trắng như chính tâm hồn cô. - sao anh biết ở đây? Cô giật mình! - vì có quá nhiều đều không biết nên bây h anh muốn biết...đi ăn em nhá. Chắc em mệt rồi. Hắn đưa cô đến chiếc cầu cũ, nơi hắn và cô gặp nhau. Bây giờ không đơn giản là dòng nước chảy êm đềm, cũng không mang không khí buồn nữa, thay vào đó là những ngọn đèn lấp lánh những bong bóng đầy màu sắc. Anh đưa cô hộp cơm còn nóng....anh cố tình làm tất cả vì em đấy. Đơn giản không xa hoa, không nhà hàng, không ánh nến lung linh, không tiếng vĩ cầm...ở đây hắn là hắn, hắn làm bằng chính đôi tay hắn bằng tấm lòng của hắn, hắn làm bằng tất cả tấm chân tình dành cho người con gái đó. Cô mĩm cười, nụ cười hạnh phúc nhất từ trước đến nay. Mối tình củ cho cô nhiều nổi đau và áp lực. Luôn là gánh nặng của cô. Đây là lần đầu tiên có người làm cho cô những điều như thế. Hai người ngồi bên nhau, đơn giản chỉ là 2 hộp cơm mà lòng ấm áp đến lạ. Giá như mọi thứ cứ bình yên như thế này.... Hắn xin vào chổ cô làm, một phần vì muốn tự lập, một phần vì muốn tiện đưa đón cô và bảo vệ cô. Hắn không biết và cũng không suy nghĩ gì nhiều chỉ đơn giản là muốn bảo vệ người con gái đó. Mới đầu cô ngỡ ngàng trước sự xuất hiện của hắn nhưng dần rồi thành quen. Cô cảm thấy vui và nhẹ hơn khi có hắn giúp đỡ. Chổ làm từ khi có hắn cũng trở nên đông đúc và rộn ràng hơn. Uhm quên một đều rằng hắn khá điển trai, đặc biệt khi mặc đồng phục hắn càng trở nên đẹp. Một nét đẹp vương tôn đến lạ. Thật sự cô không thể nào tin đc hắn là một người con nhà nghèo. Nhưng cá tính hắn bình dân,hắn chân thành và chịu khó. Mọi người đều xem cô và hắn là một đôi, hắn cũng cảm thấy vui vì đều đó. Dù hắn khá mệt mõi với những công việc mà hắn chưa làm bao giờ nhưng hắn luôn mĩm cười một nụ cười hạnh phúc. Gia tộc họ Gia... Dạo này sao ít thấy thiếu gia thế? Mẹ Gia Phong lên tiếng. Những người làm im lặng, không dám ho he. Bà chủ nổi tiếng là gia trưởng và khó khăn. Mọi thứ trong nhà đa phần là do pà quyết định. Ông Quản gia già nhẹ nhàng lên tiếng
- - thưa bà chủ chắc thiếu gia lại đi cùng nhóm bạn rồi? - Gọi gấp thiếu gia về cho tôi. - vâng thưa pà chủ. ------------------------------------------------ Thiếu gia pà chủ có lệnh gọi. Bác bảo dùm với bà ấy là cháu đang bận, chưa về được. Thiếu gia tôi thấy bà chủ có vẻ nổi giận lắm đấy tôi nghĩ thiếu gia nên về gấp. Ok. Cháu sẽ về. Hắn chẳng biết tại sao bà ấy lại gọi hắn về gấp thế. Nhưng trong lòng hắn thấy lo. Ừ thì trước h trong mắt bà ấy hắn luôn là đứa con ngổ nghịch. Nhưng chưa bao giờ hắn có cảm giác hụt hẫng như thế này. - Thưa cậu chủ đã về. Gia Hân_mẹ của hắn,chủ tịch của tập đoàn họ Gia - cậu còn nhớ tới cái nhà này nữa sau? - hình như mẹ cũng chẳng nhớ tới cái nhà này. Có gì mẹ cứ nói. Còn không tôi lên phòng đây. - cậu đứng lại đó. Cậu còn biết thân phận mình là gì không vậy? Cậu có biết hôm nay tôi bắt gặp cái gì không? - chuyện của mẹ tôi không quan tâm. Chẳng phải thứ mẹ cần ở tôi đã có rồi sao. Giờ tôi chẳng còn gì để mẹ lợi dụng hết. Xin mẹ hãy buông tha cho tôi đi. - cậu nói thế mà nghe được đó hả? Tôi làm tất cả là vì cái gì? Chẳng phải vì cậu sao? - vì tôi ư? Vì tôi mà....thôi tôi không muốn đôi co với mẹ nữa. Tôi lên phòng đây. Đứng lại. Người con gái đó là ai? Vừa nói pà vừa quăng một xắp hình xuống bàn. Là em. Đúng là em. Tại sao pà ấy lại có hình em? - không liên quan đến mẹ. Đó là chuyện của tôi. - cậu cặp bao nhiêu người qua đường tôi không nói. Cậu buông tiền ăn chơi tôi không nói. Nhưng tôi không muốn cậu dính líu đến đám hạ tiện này mà mất thân phận. - hạ tiện? Thật buồn cười cho hai chữ hạ tiện. Tôi nghĩ mẹ nên suy nghĩ kỹ về hai từ này rồi hả sử dụng. Vì nó hợp với mẹ hơn đấy. - đồ ... Đồ.... Chẳng là đồ gì cả. Tôi lên phòng đây. À mà tôi nói trước để yên cho cô ấy nếu không...pà sẽ không yên đâu...hắn nói mạnh mẽ và dứt khoát, ánh mắt làm người khác phải kinh sợ Hắn bõ lên lầu để lại pà Gia Hân với khuôn mặt đằng đằng xác khí. Nói đúng hơn là chưa ai thấy pà ấy nổi giận đến thế.... Không gian nhà yên ắng đến lạ.
- Hắn nằm yên nghĩ về em, về pà người mẹ hắn căm hận. Hắn biết em sẽ gặp rắc rối với pà ấy. Một con người độc đoán như pà ấy sẽ không để yên cho em đâu. Làm sao đây. Hắn không muốn em bị tổn thương. Nói đúng hơn hắn vẫn còn đang lừa gạt em mà. Sao hắn lại suy nghĩ nhiều thế. Đây đâu phải cá tính của hắn....em sẽ ra sau đây... Em à làm sao để bảo vệ em???????? Tít tít... " sao hôm nay anh không đi làm? Anh không khỏe à? " Hắn mĩm cười khi đọc tin nhắn. không biết tự bao h hắn lại cảm thấy hạnh phúc với những đều nhỏ nhoi đó. " không sao em. Anh khỏe rồi. Mai đến đón em nhá. Ngủ đi nhóc" "uh ngủ ngon nhá" "em ngủ ngon" Hắn chập chờn vào giấc ngủ, cơn ác mộng lại hiện về. Hắn bật dậy, lau đi những giọt mồ hôi còn vươn trên trán. Hắn lại bất đầu cảm thấy sợ. Sợ một đều gì đó sắp xảy ra. Có phải hắn quá lo xa không? Hắn rít một hơi dài, khói thuốc lan tỏa. Màng đêm dầy đặc. Hắn vẫn ngồi đấy mặc cho bóng đêm vây kín. Hắn láy xe đi rất sớm, nhưng không phải đến nơi trọ của cô. Hắn đến bệnh viện. Nơi có ba hắn, nơi hắn có thể nhìn thấy tuổi thơ êm đềm của mình. Bao lâu rồi hắn không vào đây. Hắn mĩm cười với sự bất hiếu của mình. Đứng nhìn ba thật lâu, cảm giác ngẹn ở trong tim. Đến bao giờ ba mới về với con? Đến bao h con mới có thể là con của trước đây hả ba. Ba ơi con mệt mõi....con chán cuộc sống như thế này lắm rồi. Ba ơi!!! Ba tỉnh lại đi! 10 năm trước... Hắn đứa con trai duy nhất của dòng họ. Là niềm tin yêu hy vọng của ba mẹ hắn. Cuộc sống của hắn khá hạnh phúc. Mẹ hắn yên phận với vai trò là người vợ hiền. Đc nuông chiều nhưng hắn không hư, hắn ngoan ngoan một cách đúng nghĩa. Ba hắn dành hết niềm tin yêu cho hắn. Dù bận rộn như thế nào cũng đưa hắn và mẹ hắn đi khắp nơi. Những tưởng niềm hạnh phúc đó là mãi mãi nhưng ngờ đâu ba hắn bị đột quỵ...một đều hắn không bao giờ có thể ngờ tới. Hắn đau, đau đến nghẹn lời. Đó là lân đầu tiên hắn khóc. Khóc vì ba hắn. Hôm đó hắn đi học về. Hắn không về nhà hắn và cho xe đưa hắn đến bệnh viện. Hắn muốn khoe với ba hắn cái điểm 10 của hắn. Niềm vui chưa trọn vẹn hắn vô tình... - thư bà chủ, nếu ông chủ hồi phục thì xem như mọi chuyện đỗ vỡ. - tôi hiểu. Nhưng giờ cậu muốn làm sao? - hãy cho ông chủ ngủ yên đi. Đó là cách giải quyết tốt nhất. - cậu!! Cậu.... - bà hãy suy nghĩ kỷ đi. Quyền lực sẽ vào tay pà. Tập đoàn và tất cả....còn không
- bà sẽ không có gì cả. Trắng tay đấy... .... Mắt hắn nhòe đi, đây là mẹ hắn sao, bà mẹ hắn từng xem như một cô tiên, trước mặt hắn h chẳng phải là mụ phù thủy sao..lần thứ 2 hắn khóc. Khóc vì sự thay đổi của mẹ hắn. Ba hắn bắt đầu rơi vào tình trạng hôn mê sâu. không một lý do. đứa trẻ 12 tuổi bất lực đứng đấy nhìn ba hắn. ---------------------------------------------------------------------------------------------------- ----- bây h, hắn 22 tuổi, đủ lớn để có thể làm mọi thứ. Nhưng không thể giúp ba hắn thoát khỏi tình trạng hôn mê này. Ba hắn vẫn sống. Nhưng chỉ là một người thực vật. Hắn không dám đối mặt vì thật sự mỗi lần đối mặt hắn lại đau, rất đau. Hôm nay cô dậy thật sớm, một niềm vui gì đó nhen nhóm trong cô. Nhưng rồi nó dần tàn khi chờ mãi vẫn không thấy hắn. Cô nhấn số hắn rồi lại thôi. Cô càng không thể hiểu đc mình. Có phải do thói quen hay là do cô đã có tình cảm với hắn.... Cô chậm rãi đến trường, lòng buồn, một cảm giác buồn vô cùng...tại sao lại thế... - ai bắt nạt cô em thế? Đi với bọn anh nha? - trách ra. Tôi không quen các anh - trước lạ sau quen mà em. Trông cũng xinh nhĩ. Đi với bọn anh đi, bọn anh sẽ lo cho.... - đúng đụng vào tôi, tránh ra.... - mắc cở gì nà....ha ha... - BỌN BÂY TRÁNH XA NGƯỜI YÊU TAO RA? Hắn nói từng chữ rõ ràng và dứt khoát. Chưa kịp phản ứng, hắn đã đấm ngay vào mặt tên đứng gần em nhất. Hawsu quay lại một chân và bụng 2 tên còn lại. Bọn nó chạy thụt mạng và không quên một lời hâm dọa... - mày nhớ đấy, tao không để yên đâu... - em có sao không? - à, ờ em không sao. Đó là lần đầu tiên cô thấy hắn nổi giận, lần đầu tiên cô thấy ánh mắt đáng sợ đó. Nhưng hắn cho cô cảm giác rất an toàn. - xin lỗi em, tại anh đến muộn.... - hì không sao mà. Thôi trể h rồi em đi học đây. - Nhóc. - có gì hả anh? - hôm nay, em....em đừng đi học có được không? Bên anh một lúc thôi. Cô chợt thấy trong mắt hắn một cái gì đó buồn, một nổi buồn thấm cả vào cô. Trong hắn dường như có nhiều tâm sự lắm. Tại sao lại thế?
- Cô khẻ gật đầu. Một lúc thôi nhá. ********************************************************* Là bờ sông, là những ngọn cỏ còn đọng sương, là bờ vai tin cậy... Em đến bên anh nhẹ nhàng và ấm áp... Mơ cùng em đến chân trời bát ngát.... Không ồn ào, không bon chen mệt mõi Chỉ có em cùng anh....một chân trời rộng mở... này Uyên, bộ mày với anh Phong đang quen nhau à. Thảo Anh hỏi với vẻ mặt rất hình sự. Uyên nhìn vẻ mặt của Thảo Anh có gì đó bất thường. - bộ mày thích anh Phong à? Rồi Tử Uyên khẻ mĩm cười, đồ quỷ tao với anh Phong có gì đâu, bạn bè bình thường mà. - Thảo anh chau mày. Ơ cái con này, mày với anh Phong mà bình thường ta hy sinh yêu ảnh liền á. - mày khỏi giấu tao, cái mặt coi kìa. Thảo Anh cười ranh mảnh. Mày ngốc quá, tao đùa với mày thôi. Tao thấy anh Phong có tình cảm với mày đó. 2 người cũng đẹp đôi lắm mà. Ha ha - thôi mày cứ trêu tao. Đẹp đôi cái nổi gì? Tao có biết gì về anh ấy đâu. Hai cô đang nói xấu gì anh đấy, ngứa tai quá? Phong đột ngột xuất hiện làm hai cô gái bẽn lẽn chẳng nói nên lời. - Anh Phong này? Thảo Anh vội lên tiếng. - sao em? Thảo Anh nhìn Tử Uyên cười một cách ranh mảnh. - à là như thế này, Tử Quyên muốn hỏi anh là...là.... Tử Uyên đỏ bừng mặt, muốn bịnh ngay miệng cô bạn thân lại.... .....là mai anh rảnh không, đưa nó về quê dùm, em bận rồi không đưa được. Gia Phong bật cười trước thái độ của hai cô gái. Tuy có chút tò mò nhưng lại thôi. - thế mai anh đưa em về nhá, được không cô tiểu thư của anh. Nghĩ cũng biết h Tử Uyên chẳng nói nổi lên lời nào với cái trò ranh mãnh của cô bạn thân. Khẻ gật đầu. Cô đâu biết rằng có một người đang hạnh phúc vô cùng. Và cô cũng không nhận ra rằng ánh mắt cô luôn nhìn về một nơi, nơi có Phong.... Em xin mời anh....đi về miền quê xa lắc lơ.... Nơi quê hương em có dòng sông nước chảy êm đềm.... Em xin mời anh....đi về quê ngoại một lần thôi nơi em chào đời ngoại ru bùi ngùi.... ......cho em giấc ngủ thêm thiếp vào mơ.... Con hai nó về rồi kìa ông ơi....
- - thưa mẹ con mới về.... - con chào bác ạ.... Bạn con hả Ly (ly là tên cúng cơm của Uyên) hai con để đồ đó vào tắm rữa nghĩ ngơi đi. - út à, chặt cho mẹ 2 trái dừa đi con, chị hai con về rồi nà. (từ bây giờ tác giả tạm thời gọi Uyên là Ly cho gần gũi nhá) Chưa kịp dứt lời, Ly ôm chặt mẹ vào lòng, nổi nhớ da diết làm cho cô chợt ấm lòng khi đc trở về với cái gia đình của mình. Mẹ cô rơm rớm nước mắt. Mẹ nhớ con lắm Ly à, nhà không có con trống trãi quá. Phong đứng đấy, cảm thấy nghẹn trong tim. Đúng là nhà Ly rất nghèo, ngôi nhà lá đơn sơ, không có gì giá trị, nhưng nó ấm tình ấm nghĩ quá. Tình mẩu tử của họ làm anh xót xa. Gia đình anh giờ nơi đâu.... Cha Ly chân ướt chân ráo, ống quần còn soắn ở tít trên đầu gối, đi vội ra nhà trước. Ông nhìn cô con gái yêu trều mến. Ánh mắt đó Phong từng được nhận lấy từ ba của mình, ánh mắt của tình thương, ánh mắt của sự bao dung ánh mắt mà bao lâu nay Phong đã đánh mất. Con là bạn của Ly à. Ra đây dùng trà với bác đi con. Đứng đó nhìn mẩu tự họ không biết đến bao h mới xong cái điệp khúc lâm li bi đát ấy._ cha ly khẻ lên tiếng. - đây là trà mà con Ly nó mới gởi về tháng trước. Ngon lắm con dùng thử nào. - dạ con cảm ơn bác.... - con tên gì? con quê ở đâu thế? Bao nhiêu tuổi rồi? Hai bác vẫn tốt phải không con? - con tên Phong là bạn của Ly,con quê ở sài gòn. Hiện đang sống ở Cần Thơ, ba mẹ con....vẫn...khỏe bác ạ. Phong nối mà như ngẹn đắng ở trong tim. Cảm giác tủi thân và đơn độc vẫn bám lấy cậu. Ba Ly nhận thấy gì đó không vui trong ánh mắt Phong, một cái gì đó buồn khi nhắc đến ba mẹ. - ông cười khà khà, rồi bảo, con về đây chơi thì cứ xem ta với mẹ con Ly là ba mẹ đi, có cậu con trai đẹp trai như cậu thì còn gì bằng. chắc ít xa nhà nên không quen phải không? Ông tâm lý và nhanh nhảu, làm Phong chợt thấy ấm lại. Ánh mắt cậu nhen nhóm một tình yêu thương khó tã. Chiều hôm đó, Phong cùng cha Ly ra đồng. Cô cũng chạy theo. Bây h không còn là quần jean áo thung nữa, thay vào đó là bộ đồ bà ba mang đậm chất miền tây. Anh khẻ nhìn Ly rồi mĩm cười rồi bật hát.... Ô kìa ai như cô thắm con bác năm ở xa mới về.... Dáng người xinh sao xinh quá..... Cha ly cười khà khà, nụ cười chất phát và ấm áp. Ông chen vào vài câu giọng cổ rồi cả ba cùng cười....
- Sự tinh nghịch nhưng thật thà của cậu trai Sài Thành được lòng cả nhà ly. H Phong mới nhận ra rằng, có những thứ không cần tiền, không cần danh lợi, chỉ cần tình người mà thôi... Bữa cơm gia đình... Lần đầu tiên Phong ăn được bữa cơm gia đình. Nói đúng hơn là từ khi ba cậu gặp tai nạn thì hai chữ gia đình đã biến mất khỏi cuộc đời cậu.... - Ly con gắp thức ăn cho Phong đi... - này con ăn cái này nà... - anh Phong ăn cái này đi, ngon lắm á, mẹ em làm là nhất.... - cha mẹ hết thương con rồi, Tí hết thương hai rồi....Ly nũng nệu.... - thôi thôi để cha gắp cho con này, ăn cá cho mau lớn nha.... - cha này, con lớn rồi mà... cả nhà bật cười.... Phong thấy mình thật hạnh phúc, giá như được sống như thế này mãi thì hay quá. Nếu được mình sẽ đánh đổi mọi thứ .... Sau bữa cơm mẹ và Ly và nhà trong dọn dẹp, Phong muốn theo giúp nhưng đã bị cha và thằng út lôi ra sân nhà... Anh ra đây chơi nà, ở đó để mẹ với chị hai tâm sự... Con ra làm vài ly với bác, trai sài thành tửu lượng như thế nào đây.... Anh chợt nhớ ra hình như từ khi quen Ly anh không đụng và những thứ đậm chất cồn đó nữa, không bar, không club dường như anh bõ những thói quen xấu lúc nào không hay... Mẹ ly đem ra mấy con cá lóc đã được nướng thơm phức.....nhà bây bắt được lúc chiều đấy.... À à, tính nhận con rể hay gì mà chìu thế, tôi nhớ lúc tôi nhậu có khi nào bà nướng cá lóc cho đâu... Cái ông này, làm cháu nó mắc cở rồi kìa.... Dân quê chất phác lắm con à, nghĩ gì nói nấy, con đừng suy nghĩ gì nha.... Dạ, con cũng muốn làm con rể của hai bác lắm chứ, chỉ sợ hai bác không chịu thôi.... Cái thằng này được bây.... Thế là em có anh hai rồi à.....nhóc út chen vào làm không khí cả nhà ấm cúng và ngập niềm vui... Anh đùng với cha được vài ly thì xin phép đi vòng vòng với thằng út thăm câu đồng.... Hai anh em cười nói vui vẻ, út con thì nhiệt tình chỉ anh cách cấm câu, cách bẩy chuột, miệng thì luôn gọi anh hai.... Anh như sống lại những ngày tháng tuổi thơ của mình. Anh hạnh phúc, anh cảm
- thấy đây chính là anh, là con người thật của anh. Không bon chen, không che đậy, không phải tạo lớp vỏ ngoài bao bọc để bảo vệ mình. ... ... ... Chị hai ơi anh hai...anh hai có chuyện rồi.... Sao thế út, có chuyện gì? Anh Phong đâu/???... Anh hai có chuyện rồi chị ra gấp...anh ấy anh ấy té xuống mương,....sâu quá em không xuống cứu.....được...nó vừa nói vừa thở hổn hển.... Ly không suy nghĩ gì chạy một mạch lại chổ thằng út chỉ, lao ngay xuống.... Một bàn tay ấm áp kéo cô lại, ôm chặt cô vào lòng....khờ quá nhóc, anh đây này.... Ly không nói gì...đôi mắt đã đỏ hoe....ấm ức....lo sợ anh xin lỗi, đừng khóc mà, anh xin lỗi, anh không cố tình...em đừng như thế... Càng nói anh càng ôm chặt cô vào lòng....thấy cô như thế lòng anh đau nhói....thấy mình đầy tội lỗi.... Tại sao lại nói dối em...nếu anh có bề gì rồi em tính sao... Tại sao lại làm thế cơ chứ.... Cô càng khóc lớn, không phải khóc vì bị anh gạt mà khóc vì sợ, sợ sẽ mất anh, sợ có chuyện gì xảy ra với anh...sợ lại phải đau thêm lần nữa....sợ nhiều lắm.... Ly à anh xin lỗi....Ly....anh nhìn thẳng vào mắt cô..... - ANH YÊU EM Ly à. Cô ngỡ ngàng với câu nói của anh. Dù cô đã nhận ra cái tình cảm này tuy nó còn mờ ảo...nhưng cô không nghĩ mọi chuyện sẽ xảy ra như thế này.... - làm người yêu anh nhé. Anh đang nói nghiêm túc đấy cô bé... - ly không nói gì, chỉ mĩm cười.... Em có anh hai rồi!!! Em có anh hai rồi!!!! Anh hai anh hai!!!!! Thằng út và la vừa cười, ánh mắt nó hạnh phúc lắm.... Hạnh phúc là khi em có anh....hạnh phúc là khi ta có nhau.... Hạnh phúc giản đơn....hãy cố trân trọng... A lo, Tử Uyên nghe đây ạ? - chị Ly, em nà, chị vẫn khỏe chứ? - Mạnh An phải không? Phải em không Mạnh An - em đây chị, hì, cũng mai chị còn nhớ em, những tưởng chị quên mất em rồi chứ? - sao quên cậu được, cậu nhóc của chị. - ơ ai là nhóc của chị, em lớn rồi nhá. Em sắp lên máy báy về Việt Nam, chắc 12h nữa em về tới Sài Gòn chị đón em nha. - ok chị sẽ đi đón nhóc. Về tới Việt Nam alo chị liền nha nhóc. - biết rồi. Nhớ chị nhớ nhiều lắm. ( Một tý về nhân vật mới nhá@@ Mạnh An, con của nhà tài phiệt lớn, sinh ra tại
- sài thành và lớn lên tại đất Vĩnh Long. Cậu từ nhỏ đã được ngoại chăm sóc, sống cùng ngoại và là bạn tâm giao của Ly, lúc tròn 18 tuổi đc gia đình cho du học tại Pari...) ----------------------------------------------------------------- Ly nhớ lại cái ngày của 3 năm trước. - nhóc đi chị đừng quên nhóc nhá. - nhóc, sao chị quên em được, nhóc nhớ học tốt rồi về với chị nha. không có nhóc ai sẽ bênh vực chị khi bị bắt nạt. - nhóc sẽ học thật nhanh rồi về ngay với chị. Sẽ không cho ai bắt nạt chị đâu. Nhóc sẽ luôn bên chị. Chị...chị nhớ phải đợi nhóc đấy.... Ly nghẹn ngào, cậu nhóc thì vội lao nhanh đôi mắt ướt.. Tiếng phi cơ cất cánh đưa cậu em trai thân nhất của Ly rời khỏi Việt Nam. Ly phải mất một thời gian khá dài để ổn định lại cuộc sống, vì quá quen với sự làm phiền của cậu nhóc, khi cậu đi đột ngột làm Ly cảm thấy trống trãi hẵn. Rồi cuộc sống lại bắt Ly phải bon chen phải bương trãi nên Ly dần quên đi cậu em trai nhỏ... Mới đây đã 3 năm rồi. 3 năm quả thật rất nhanh với những mệt mõi và bon chen của cuộc sống.... Ly khẻ mĩm cười mong chờ được gặp cậu em trai nhỏ... .............................................................................................. - Thảo Anh em có biết Ly đi đâu không? Sao anh liên lạc cô ấy không được? - Em không biết nữa anh, Ly xin nghĩ 2 ngày để làm gì ấy. Chắc Ly bận việc gì gấp ấy mà. Phong để chiếc điện thoại xuống. Mệt mõi và nhớ.... Thật sự chỉ mới không gặp cô đây thôi mà sao anh lại nhớ đến thế? Nhưng tại sao lại biến mất thế này. Em lại thách thức gì anh nữa hả cô bé. Tít...tít... " anh Phong, đừng đến đón em nhá, em đi sài gòn có công chuyện chắc hai ngày nữa mới về" "cô bé ngốc, em biến mất định hù dọa tim anh à?" " hì, em xin lỗi máy bị mất sóng không cho anh hay được. Giờ nt rồi nè, còn trách em " " em đi sài gòn làm gì thế? Sao không nói anh, anh đi cùng em?" " hì thôi. Anh làm việc đi, nghĩ hoài ông chủ đuổi mất. Em sẽ về nhanh mà. Nhớ anh lắm ngốc à" " anh thì không nhớ em tý nào cô bé ạ. Bây h chỉ muốn đến ngay nơi có em thôi. Anh yêu em nhóc à" "em cũng thế!!!" Anh đặt chiếc điện thoại xuống nhẹ nhàng và khẻ mĩm cười....anh hạnh phúc, hạnh
- phúc với những đều thật nhỏ nhoi. Hai ngày không em....... Cậu chủ bà chủ muốn gặp cậu. Cậu chưa kịp phản ứng thì bà ấy đã bước vào nhà. - chào pà chủ. - tại sao cậu lại không về sài gòn. Tôi không hiểu nơi đây có gì mà cậu cứ ở suốt. Ba cậu cậu cũng chẳng đến thăm. Sự nghiệp của gia đình cậu cũng chẳng lo tới. Cậu muốn tôi phải quản đến bao h đây???? - xl mẹ, tôi cũng không hiểu sao mẹ cứ phải về vùng đất bình yên này mãi. Tôi không hy vọng mẹ sẽ lại đem sóng gió đến cái nơi bình yên này đâu. Có lẽ Sài Thành là nơi dành cho mẹ. Tập đoàn của ba cũng cần có người quản, xin mời mẹ về cho. - cậu khá lắm. Cậu đuổi cả tôi à? - không dám thưa mẹ. Nhưng tôi chỉ cần hai chữ bình yên. Đừng đưa tôi và cái vòng oan nghiệp của bà. - cậu...cậu...cậu được lắm... Nếu cậu không về tôi không dám chắc cô người yêu bé nhỏ của cậu được bình yên đâu nhá.... Mẹ...mẹ dám TÔI DÁM!!!!!! Thật sự bà cần gì ở tôi? Tiền tài sự nghiệp và cả mạng sống của ba tôi chẳng phải pà đã lấy hết rồi sao? Cậu nắm 50% cổ phần của tập đoàn họ Gia. Buổi họp cổ đông tới cậu phải đến dự. Có nhiều nhân vật tầm cở tôi muốn cậu tiếp xúc. Ha ha lại là tiền, lại là tiền, pà chỉ cần tiền thôi phải không? Với pà tiền quan trọng thế sao? Tôi không nói nhiều với cậu. Tôi muốn 2h sau cậu có mặt ở sài gòn. Vé máy ba tôi đã đặt... Thành phố Hồ Chí Minh.... - thưa cậu chủ đã về.... - chào bác. Cháu muốn đi lòng vòng sài gòn tý, bác chuẩn bị xe cho cháu đi. - vâng thưa cậu chủ. ................................................................................................................................ Anh lại lang thang những con đường sài gòn. Nơi anh đã từng sống đây sao? Phồn hoa và tráng lệ quá, nhưng sau với anh nó lại xa lạ thế? Chiếc Mercedes của anh dừng lại ở nhà hàng Pháp. - alo, Nhật Dương đến ngay chổ cũ nhá. Lâu rồi anh em ta không gặp. - mày chịu về Sài gòn rồi sao? Tao cứ tưởng mày sẽ ở dưới luôn chứ. Anh em tốt tao đến ngay... Nhật Dương là bạn thân nhất của Phong, gia đình cũng là dạng máu mặt nhưng đậm chất tình nghĩa. Dương bình dân và chân thành. Dương mang nét đẹp tây, một
- nét đẹp khó gặp ở bất kỳ người con trai nào khác. Cũng là người duy nhất hiểu hết mọi chuyện của Phong. - anh em tốt, dạo này mày ổn chứ? - hì, tao vẫn thế mày à. Ba tao định sẽ giao công ty lại cho tao. -Chắc một thời gian nữa không có thời gian ăn chơi với mày quá. -Mày khéo đùa, tao chẳng còn muốn dính líu đến cái việc ăn chơi đó nữa... - à há, ai lại làm mày thay đổi thế này. Đại thiếu gia có ăn chơi bật nhất sài thành h lại bõ nghiệp là sao đây ta???? - thôi bõ qua đi. Phong kể Dương nghe nhiều về em. Về cô gái có đôi mắt buồn và về tình yêu say đấm anh dành cho cô. Dương vẫn thế vẫn là kẻ im lặng lắng nghe. Có lẽ họ hợp nhau là thế. Dương bắt đầu ngưỡng mộ cái tình yêu của họ. Cũng có lẽ vì anh chưa gặp người con gái có thể để anh vì cô ấy mà đánh mất tất cả. - Dương này, tao cảm nhận được gì đó sắp xảy ra. Nếu có gì đó, mày hãy bên cô ấy giúp đở cô ấy dùm tao nhá. - mày lại suy nghĩ gì rồi, Phong à, mày đừng suy nghĩ nữa. Tao tin rằng không ai cướp đi hạnh phúc của mày một lần nữa đâu..... Sân bay Tân Sơn Nhất.... - chị à, nhóc đang ở sân bay đây.... - rồi chị đến liền. Nhóc đợi chị tý nhá. - đợi chị đến mai vẫn, đợi cả đời em vẫn chấp nhận. - khéo nịnh. Chị đang đến sân bay này.... *************************** oh hello hony. An ôm chầm lấy Ly. Cảm giác như vừa lấy lại được hạnh phúc mà mình đã đánh mất từ lâu rồi. Này này, nhóc bõ chị ra nào. Người ta nhìn kìa... - chị lo xa quá. Ai mà để ý nào. Thế kỷ nào rồi mà còn.... - nhóc đi nước ngoài về khác quá đấy. Phải nhóc của chị không đấy? - đây nà, chị nhìn xem, nhóc vẫn thế đây này, chỉ có đều không còn là nhóc nữa đâu nhá, lớn hơn chị nhiều rồi đấy, gọi anh đi. - ơ lên giọng nữa ta. Vẫn nhỏ hơn chị đấy thôi. Hì. Mình đi tìm gì ăn nhá, em đói quá. Giờ Ly mới có dịp nhìn kỹ An, cậu cao lớn hơn đôi mắt phong trần hơn, nụ cười đẹp, đôi mắt sáng và sành điệu hơn nhiều... Đi với An, Ly cứ ngỡ mình là em chứ không phải là chị nữa. Cậu nhóc năm nào đã lớn thật rồi.... - chị say em rồi à. Nếu yêu em em sẽ yêu lại ngay đấy? An nháy mắt tinh nghịch. - em nghịch quá rồi đấy, nói linh tinh. Muốn chị đánh đòn không nà. - Ly này, gọi em là anh đi nhá. Cứ gọi là em thế này ngại quá hic hic_ An làm ra vẽ tội nghiệp khiến Ly phải bật cười.
- Cuộc gặp tình cờ nơi nhà hàng.... - mình ăn món Pháp nhá chị. - uhm sao cũng được. Chị chỉ ở đây được hai ngày thôi. Chiều mốt chị sẽ về Cần Thơ. - chị khéo lo, chị ở đâu nhóc sẽ ở đấy. Hai chị em trò chuyện vui vẻ, biết đâu khi bước vào nhà hàng đã có một ánh mắt xót xa nhìn họ. Phong ngỡ ngàng khi thấy Ly đi cùng một chàng trai lạ, dáng vẽ mang chút Tây nhưng đậm chất Việt... Anh muốn đến ngay đó hỏi rõ mọi chuyện, cảm giác quặn đau khi thấy An khẻ vuốt tóc Ly, họ cười nói vui vẻ làm cho chân Phong ngập ngừng rồi không bước nữa... - alo cậu về gấp tôi có việc cần bàn. - được tôi sẽ về.... Phong xót xa rồi cùng Dương bước ra khỏi nhà hàng. Dương thấy và cảm nhận được hết chuyện gì đang xảy ra với Phong. Anh chẳng biết nói gì chỉ muốn lặng lẽ đi cùng cậu bạn.....Phong đâu biết rằng cũng có một người đang rất đau...vì Phong... Tại sao tôi lai không đến hỏi rõ em. Tại sao tôi lại lặng lẽ ra về. Đó đâu phải là con người của tôi. Tại sao thế? Do tôi không muốn chấp nhận sự thật hay là do tôi sợ. Sợ sẽ mất em. 2 ngày rồi. Hai ngày không gặp em, không điện thoại không tin nhắn. Tôi nhớ em. Em có biết bây giờ tôi cần em biết bao. Cần một người bên tôi ngay lúc này. Tôi thật sự yếu đuối thế sao? Em đang làm gì ngay lúc này. Em có nhớ anh không hả em? " tôi muốn cậu hoàn thành khóa quản trị ở Pháp rồi về quản lý sự nghiệp. Tôi nghĩ mọi chuyện bây giờ cần phải giao lại cho cậu. Tôi biết cậu ghét tôi cậu hận tôi nhưng cậu phải nhớ rõ một điều rằng sự nghiệp này là của ba cậu..." Phong mệt mõi với những chuyện đang diễn ra với mình... -alo....Dương đến club cũ đi. Dương biết cậu bạn thân có chuyện bất thường. Lâu lắm rồi Phong không đi club. Nhìn Phong mà Dương đau, đau như chính nổi đau của bản thân mình. Anh ước nổi đau đó là của anh còn tốt hơn nhiều. Anh không muốn Phong như thế này. Từ ngày ba Phong gặp chuyện, mẹ Phong thay đổi, thì Phong chẳng còn đau vì ai nữa, Phong cũng chưa hề yêu ai thật lòng. Thà Phong cứ là một kẻ bất cần đời như trước, thà Phong không yêu ai, thà Phong cứ thã mình theo những cuộc chơi thì có lẽ Dương còn dể chịu hơn nhiều. Nhìn Phong như thế Dương đau lắm Phong biết không? - đáng không Phong? Người con gái đáng để mày làm thế không? - vì em chẳng có gì không đáng cả. E là người tao yêu mà.
- - thế tại sao hôm ở nhà hàng... - mày chẳng biết gì về em cả. Mày không hiểuu đâu, mà sẽ không bao h hiểu được đâu. Tao... tao nhớ em nhiều lắm mày à, nhưng tao sợ, sợ mất em.... Dương khẻ ôm chặt Phong vào lòng. Dương hiểu hiểu tất cả những áp lực những nổi đau mà Phong đang gánh chịu... " tao không hiểu, đúng là tao không hiểu gì cả, làm sao tao có thể hiểu khi mà người tao yêu lại như thế này, làm sao tao hiểu được. Và...mày cũng không bao h hiểu cũng có một người đau vì mày như thế..." -------------------------------------------------------------------------------- 2 ngày rồi, 2 ngày rồi không gặp anh. Anh không nhớ em sao. Tại sao lại không một cuộc điện thoại không một tin nhắn. Tại sao đt anh lại không liên lạc được tại sao thế? Có chuyện gì xảy ra sao. Anh à em thấy lo lo lắm. Cảm giác cứ bất an sao ấy. Anh giờ đang làm gì? Em nhớ anh lắm.... - "bổng một ngày tiếng yêu thương đó chợt trở về..." tiếng chuông điện thoại khẽ reo.... - Tử Uyên xin nghe ạ!!! Bên đầu dây là tiếng ngọt ngào và ấm áp của người con gái Phong yêu, thật lòng tôi ghét em, ghét em đã làm cho Phong đau, nhưng tôi chẳng biết tại sao lại gọi cho em..vì Phong sao???? - alo...alo ai bên đầu dây đấy? - à ờ tôi là Dương bạn của Phong... - sao? Anh là bạn Phong. Phong đâu rồi? Sao em không liên lạc được với anh ấy. Cô hoản loạn khi nghe Dương nhắc đến Phong. Dương nhận thấy ở em có gì đó thật lòng chứ không phải như những cô gái khác. Dương chợt có gì đó nhem nhóm trong lòng mình. Ừ thì....cũng tốt... - à Phong không sao em. Nhưng tôi muốn gặp em...em vẫn còn ở sài gòn chứ? - uhm anh em vẫn còn ở sài gòn. - Em biết cafe Trầm chứ? - vâng em biết. - ok thế tôi và em sẽ gặp nhau ở đó vào chiều nay nhá. Chào em. CUỘC GẶP GỠ CỦA TÌNH ĐỊCH HAY LÀ SỰ THAY ĐỔI CỦA VẬN MỆNH..... - Mạnh An, em đưa chị đến cafe TRầm đi. - ok em sẽ đưa chị đi. Nhưng đến đó làm gì? - nhok ngốc đến quán cafe để uống chứ để làm gì? Uyên khẽ cười tinh nghịch dù trong lòng đang chất chứa nhiều lo lắng... Cafe Trầm.... - chào em. Tôi là Dương. - chào anh. Đây là Mạnh An, một người em trai từ Pari mới về. - hey you. Tôi là An.
- - chào cậu..... Sau những câu chào hỏi không khí chợt trầm đi như cái tên của quán. Những bài nhạc nhẹ êm điềm nhưng không gian gì không êm điềm tí nào. - Anh muốn gặp em để làm gì sao lại im lặng thế? Uyên khẽ hỏi... - à, ờ thì tôi.... Ring ring....điện thoại của AN reo lên. An đứng dậy chào và xin phép đi trước vì một số lý do gì đó. Dù trong lòng cậu rất muốn ở lại và cậu cũng không an tâm để lại Uyên với người con trai lạ đó. - chị ở đây ổn chứ? Hay là về với em... - chị không sao nhóc? Em cứ đi trước đi. - ok chị. Bao h về em sẽ cho tài xế lại rước chị nhá. - uhm nhóc. An bước đi, lòng có chút gì đó lo lắng, dù AN biết Uyên đủ chính chắn và mạnh mẽ để đối mặt với bất cứ loại người nào... - em có yêu Phong thật không? - tại sao anh hỏi thế? - chẳng lý do gì cả? Vì tôi muốn biết em đến bên Phong vì em yêu Phong hay vì tiền của Phong.... - tiền? Ý anh là sao? Phong làm gì có tiền? - em nói thế là sao tôi không hiểu? Em nghĩ sao mà cậu ấm duy nhất của tập đoàn nhà họ Gia lại không có tiền... Uyên chợt nhói...mắt Uyên nhòa đi. Cậu ấm nhà họ Gia, con trai duy nhất...là thế nào...chẳng lẽ Phong lừa dối mình.... Uyên khẽ lau giọt nước mắt chưa kịp rơi xuống rồi mĩm cười bình tĩnh.... - với tôi Phong là Phong, một người con trai hiền lành, tuy có tý ngang bướng nhưng đơn giản và thật thà...tôi cũng không biết người anh nói là người nào...tôi cũng chẳng cần biết đại thiếu gia nào cả, người tôi yêu là Phong...đơn giản thế thôi... Dương mĩm cười, nụ cười đẹp như thiên thần... - cảm ơn em đã yêu Phong...đúng là Phong không chọn nhầm người.... - ý anh là sao? - không gì cả. Bây h tôi hiểu tại sao Phong yêu em rồi. Phong đang gặp nhiều chuyện rắc rối. Tôi hy vọng em sẽ giúp cậu ấy. - anh có thể nói rõ hơn không? - tôi sẽ kể em nghe khi cần thiết. Bây giờ tôi muốn đưa em gặp một người.... --------------------------------------------------------------------------------- tiền không thể mua được tình cảm nhưng rất rất nhiều tiền thì có thể part2
- Sài gòn còn những nơi đẹp như thế nào sao? Trước mặt Uyên là một dòng sông xanh, bát ngát cánh đồng cỏ, gió thoảng đưa mùi hương nhẹ của khí trời làm lòng Uyên chợt thanh thãn....chợt mắt Uyên dừng lại với một dáng người quen thuộc..... - là Phong... Dương nắm chặt tay Uyên dẫn lại nơi đó.... - cậu muốn trốn tránh đến bao giờ? Phong quay lại, là em, đúng là em rồi...Phong ôm choàng lấy Uyên, ôm trọn bao nhung nhớ, bao nổi đau bao hờn dỗi trong tim...anh nhớ em lắm Uyên à.... Có biết đâu người đau nhất không phải là người trong cuộc... Có biết đâu người ngoài cuộc xót xa hơn nhiều.... Có một người...đứng đó nước mắt trực trào ra...giá như anh là một người con gái anh sẽ không bao giờ buông tay người anh yêu ra...giá như số phận đừng cho anh biết người...có phải chăng anh sẽ hạnh phúc hơn....giá như trước mắt anh bây giờ chỉ là ảo ảnh.... Dương bõ đi, mặc cho mọi thứ diễn ra, có lẽ vai diễn của anh cũng kết thúc rồi...anh sẽ quay lại nơi anh đến...nơi anh bắt đầu.... - tôi kêu anh điều tra về con nhỏ đó sao rồi? - dạ thưa phu nhân, hồ sơ về cô gái đó đã được em điều tra một cách cẩn thận rồi ạ. Đây là lý lịch của cô gái đó thưa phu nhân.... " Họ tên: Lâm Tử Uyên Tuổi: 21 Hiện là sinh viên năm cuối trường đại học Cần Thơ. Cha: Lâm Văn Thanh. Tuổi: 55 Nghề nghiệp: làm thuê. Mẹ: Nguyễn Văn Tử Yến Tuổi: 52 Không có nghề ngiệp. Mắc nhiều căn bệnh trong người. Nặng nhất là căn bệnh tim hay tái phát và không được điều trị.... Em gái: Lâm Hải Nghi Em trai: Lâm Nhật Tài Quê quán: Vĩnh Long. Gia đình thuộc dạng nghèo khổ, sống chật vật khó khăn. Sống thiếu thốn. ......." - được tốt lắm. Thiếu gia đâu rồi? - thưa phu nhân, bây giờ thiếu gia đang ở ngoại thành. Bãi đất trống của nhà cậu Dương...
- ------------------------------------------------------------------------------ - em có giận khi anh không nói thật với em không? - giận. Giận lắm. Giận khi mà anh mất tích không hề nói em biết. Giận tại sao anh lại gạt em. Giận tại sao anh lại không tin em. Giận...rất giận...nhưng nhìn anh như thế này, em còn đau lòng hơn là giận.... - anh xin lỗi.... - đừng xin lỗi em....nhưng cũng đừng bao giờ gạt em lần nữa.... Có những lỗi lầm có thể bõ qua được, có những sự lừa dối có thể bõ qua được...nhưng xin hãy đặt lòng tin vào em....vì nếu không có lòng tin thì tình yêu sẽ không còn tồn tại anh à.... - cảm ơn em người con gái anh yêu.... Phong khẽ hôn lên làng môi mềm....ngọt ngào cay đắng là đây....nụ hôn đầu tiên...nụ hôn trước hoàng hôn rực lữa....là hạnh phúc hay đau thương...là tình yêu hay nổi nhớ....duy nhất một đều anh biết....đó là tình yêu anh trao em sẽ mãi mãi vững bền.... - cậu định bao h sẽ sang Pari học master đây? - tôi không muốn, đừng sắp đặc cuộc sống của tôi như thế? - cậu không có quyền từ chối cũng không có cái quyền quyết định tương lai của mình. - xin lỗi pà, nếu là 10 năm trước thì bà có thể...còn bây h....bà không có khả năng đó đâu thưa bà... Phong nói với giọng nghiêm nghị và cứng rắn.... - ha ha, đúng là tôi không có khả năng đó. Nhưng cậu hãy suy nghĩ kỹ lại đi...nếu cậu không đi...những người xung quanh cậu sẽ không yên đâu.... - bà....đừng có ra giọng uy hiếp đó. - cậu biết quá rõ về tôi rồi mà... Phong bõ lên lầu, mặc cho những lời nói của pà ấy văng vẳng bên tai, anh lo, thật sự rất lo, vì anh còn Uyên,còn ba, còn bạn bè...nếu bà ấy mà nổi giận thật sự Phong sẽ ra sau... --------------------------------------------------------------------- Thưa cô, bà chủ muốn gặp cô. - bà chủ của ông là ai? - cô đi với chúng tôi rồi sẽ biết. Uyên chưa kịp phản ứng thì 2 thanh niên lạ đã kéo cô lên xe. Một ngôi biệt thự ngoại thành.... - chào cô gái trẻ. - tôi không quen bà. - cô không cần quen tôi. Cũng chẳng cần biết tôi để làm gì. Tôi chỉ muốn biết một điều là cô cần bao nhiêu tiền mà thôi....
- - tôi không hiểu ý bà, xin lỗi cho tôi về. Tôi không nghĩ đất sài thành này lại có nhiều người vô lý và rãnh rỗi như bà vậy. Đôi mắt của pà ấy hiện rõ sự giận dữ nhưng khuôn mặt vẫn giữ đc phong thái cũ, pà ấy đẹp, nét đẹp của sự quí phái.... - cô cần bao nhiêu tiền để tránh xa Gia Phong.... - pà là....là mẹ của anh Phong.... - đúng tôi là mẹ của Gia Phong...và tôi muốn cô tránh xa con trai tôi ra.... Từ ngày quen biết Phong, cô chưa hề nghe anh ấy nhắc đến mẹ, trong trí tưởng tượng của cô cũng không hề nghĩ mẹ của Phong lại là một người độc đoán như thế này... - tại sao tôi phải tránh xa Phong ra? - cô đừng nói chuyện với tôi bằng cái giọng đó, hình như chưa hề có một ai dám nói chuyện với tôi bằng cái giọng ấy. Cô hãy cận trọng, tôi không nghĩ sẽ đủ bình tỉnh để cô bình yên trở về Vĩnh Long đâu.... - tôi hiểu tại sao Phong lại không hề nhắc đến gia đình anh ấy rồi. Thật buồn cười cho một người mẹ như bà,...bà sống vì bà hay vì con trai bà....nếu Phong không yêu tôi...tôi chấp nhận xa anh ấy...còn nếu vì bà....xin lỗi tôi không thể... - tình yêu của cô đáng giá bao nhiêu? Cứ nói tôi sẽ trả? - nếu tình yêu mua được bằng tiền thì đó không còn là tình yêu thưa bà. Tôi nghĩ chắc có lẽ bà cũng chẳng biết tình yêu là gì đâu... Bốp.... Dường như sự kìm nén của bà ấy đã quá mức chịu đựng, kết quả là một bạt tay vào mặt Uyên... Uyên khẽ mĩm cười.... - bà thôi đi cái giọng điệu đó, tiền không là gì cả đâu thưa bà...nó không đánh đổi được hạnh phúc cho pà đâu.... Lần này bà ấy không giận, bà ấy cười, một nụ cười đáng sợ.... - đúng là tiền không là gì cả, nhưng nó có thể mua được sự bình yên cho gia đình cô.... Quản gia... - thưa cô Uyên, tôi có một tin không biết cô có muốn biết không.... Theo như tình báo điều tra thì mẹ cô phải nhập viện vì suy tim nặng... - cô có thể giữ lấy cái tình yêu đẹp đẽ đó của cô, nhưng còn gia đình cô thì sao? Tôi cứ nghĩ cô là đứa con chí hiếu nhưng thật ra chỉ là một kẻ chỉ nghĩ cho bản thân mình thôi...thật buồn cười cho chữ hiếu của cô... Mắt Uyên đã nhạt nhòa, mấy hôm nay cô chẳng có thời gian điện hỏi thăm gia đình cô...cô ghét bản thân mình sao vô tâm quá độ... Mẹ ơi.... Uyên bõ chạy trong nước mắt, mặc kệ những người đó đang nhìn cô, cô cũng chẳng còn một chút tâm trí nào để nghĩ đến bà ta một người độc đoán...
CÓ THỂ BẠN MUỐN DOWNLOAD
-
Ngày tháng trôi theo mùa lá rơi
4 p | 88 | 15
-
Truyện ngắn Khi em chết anh có khóc không ?
13 p | 83 | 6
-
Lá Thư Tình Đầu Tiên
4 p | 138 | 6
-
Xin lỗi vì đã nói dối bạn
3 p | 88 | 5
-
Câu chuyện cuối đời
5 p | 56 | 5
-
Truyện ngắn Họ nằm nghe mưa rơi
13 p | 69 | 5
-
Ngày Tết
5 p | 79 | 5
-
Người Đàn Bà Đợi Ở Bến Xe
1 p | 61 | 4
-
Đi du lịch Trung Quốc nên mang theo tiền gì?
4 p | 104 | 3
-
Truyện ngắn Không được gọi người yêu tao là 'nó'!
20 p | 46 | 3
-
Tham vọng của kẻ điên !
5 p | 51 | 3
-
Niềm tin không lý do
4 p | 61 | 3
-
Bức Thư Tình Đầu Tiên
2 p | 96 | 2
-
Lời Chúc Ban Mai
3 p | 52 | 2
-
Bánh rán và Su
8 p | 62 | 2
Chịu trách nhiệm nội dung:
Nguyễn Công Hà - Giám đốc Công ty TNHH TÀI LIỆU TRỰC TUYẾN VI NA
LIÊN HỆ
Địa chỉ: P402, 54A Nơ Trang Long, Phường 14, Q.Bình Thạnh, TP.HCM
Hotline: 093 303 0098
Email: support@tailieu.vn