TIÊN SỞ Phần 10
lượt xem 4
download
TIÊN SỞ Tác giả: Thụ Hạ Dã Hồ Phần 10: linh lung đầu tử an hồng đậu Trên trời trăng sáng, từng đỉnh núi cao hiểm trở đứng so le, một phiến băng hồ đột nhiên xuất hiện tại lưng chừng ngọn núi phủ đầy băng tuyết. Tiếng nước sầm sập chấn động màng nhĩ, bên ngoài mười trượng, bức tuyệt bích cao vạn trượng cùng thác nước đổ như trút xuống bên dưới hồ tạo bọt nước tung đầy trời, trông như một bức màn sương vũ lan toả khắp không gian. Mặt nước phía đông của băng hồ lại...
Bình luận(0) Đăng nhập để gửi bình luận!
Nội dung Text: TIÊN SỞ Phần 10
- TIÊN SỞ Tác giả: Thụ Hạ Dã Hồ Phần 10: linh lung đầu tử an hồng đậu Trên trời trăng sáng, từng đỉnh núi cao hiểm trở đứng so le, một phiến băng hồ đột nhiên xuất hiện tại lưng chừng ngọn núi phủ đầy băng tuyết. Tiếng nước sầm sập chấn động màng nhĩ, bên ngoài mười trượng, bức tuyệt bích cao vạn trượng cùng thác nước đổ như trút xuống bên dưới hồ tạo bọt nước tung đầy trời, trông như một bức màn sương vũ lan toả khắp không gian. Mặt nước phía đông của băng hồ lại chạy tr àn xuống tạo thành một thác nước khác, cứ như thế chảy qua vách núi đổ về phía dưới. "oa" Sở Dịch ướt nhẹp ngửa mặt nằm thẳng cẳng trên mặt tuyết ven hồ, không biết đã uống mất bao nhiêu nước băng, bụng trướng khổ không sao nói hết. Bị Yến Tiểu Tiên dùng tay ép một khắc, liền phun ra một tia nước. Hắn thấy toàn thân mệt lả, chân khí trong nội thể như phiên giang đảo hải, khi như liệt hoả thiêu thân, thiêu đến nỗi miệng lưỡi khô khốc, lúc lại lạnh giá thấu xương, rét đến chân tay run lên cầm cập. Tư vị như ở nơi băng hoả giao nhau, đau đớn cùng cực. "Đại ca" Yến Tiểu Tiên toàn thân ướt sũng, quýnh quáng lo lắng nh ìn Sở Dịch, trên khuôn mặt trắng như tuyết còn đọng dòng nước trong suốt lấp lánh, không thể phân rõ đâu là bọt nước, đâu là ngấn lệ. Sở Dịch đau đớn quay đầu nhìn lại phía sau, yêu mãng cuộn tròn trên mặt tuyết, không hề cử động, bị bao phủ bởi máu, tử huyết ngưng thành váng mỏng, lấp lánh ánh hồng quang nhè nhẹ, dường như đã chết lâu rồi. Sở Dịch như thoát gánh nặng, trong lòng còn một nỗi lo, hữu khí vô lực hỏi: - Hiền đệ, thương thế của đệ thế nào rồi? Có còn đáng ngại không?
- Yến Tiểu Tiên thấy hắn khí tức yếu đuối nh ưng vẫn lo lắng cho mình, mắt bất giác hoe đỏ, đang định trả lời thì từ xa hốt nhiên vọng thấp thoáng có âm thanh hô hoán. Hai người chuyển đầu nhìn về phía sau, hàng trăm điểm ngân quang rực rỡ phát quang, nhanh chóng tiến lại. Yến Tiểu Tiên lo lắng thấp giọng nói: - Là người của Trường Thiên sư đuổi tới. Đại ca, chúng ta mau tránh càng nhanh càng tốt". Ngón tay mảnh mai phi đạn, một đạo kim quang phóng ra xuyên qua thân thể to lớn của con yêu mãng. Loạt âm thanh "roạt roạt", khói xanh bốc lên. Trong khoảnh khắc, thân thể to lớn như núi của con cự xà biến thành vũng nước mủ, bốc hơi hoàn toàn. Sở Dịch sợ hãi, hiếu kỳ nói: - Tại sao lai phải trốn... lời nói chưa dứt, hắn thấy khuôn mặt thiêu nóng, lập tức hiểu lỗi của mình. Đầu tiên hắn đã giải cứu hoàng đế, trong lúc khẩn cấp quên mất lời Yến Tiểu Tiên, trước mặt mọi người tố cáo giác mãng ma tổ, chỉ ra Lý Chí Nghi đã chết, chẳng khác nào khai với mọi người cái túi pháp bảo của Lý Chí Nghi ở đâu. Trương Thiên Sư cùng các cao thủ dưới trướng liệu có tha cho họ không. Nơi đây hoang sơn dã lĩnh, giả sử như bị bọn chúng truy đuổi, đoạt lấy pháp bảo, sát nhân diệt khẩu, rồi lại giá hoạ cho giác ma lão tổ đã chết, có phải là oan uổng lắm không? Yến Tiểu Tiên nhìn xuống bốn bên phía dưới, song nhãn ước lượng địa hình bên dưới, nhấc lưng Sở Dịch đằng không phi lên, thân hình kheo léo xuyên qua thác nước. Tiếng nước như tiếng rồng ngâm, bọt nước như mưa phả vào mặt, mát lạnh tận xương.
- Phía sau rèm nước may mắn thay, trên vách đá ẩm ướt trơn trượt đột nhiên xuất hiện một hang núi hẹp cực kỳ bí hiểm. Sở Dịch vừa sợ vừa hiếu kỳ, không dám nhìn kỹ, Yến Tiểu Tiên điểm mũi bàn chân, phiêu nhiên xách hắn trên vách tường cao vút trơn trượt khéo léo thâm nhập vào trong động huyệt. Động huyệt nhỏ hẹp, tường đá hai bên như có dao khắc búa tạc, chỉ đủ cho hai người cùng đi. Một trận lãnh phong từ đâu thổi tới làm hai người lạnh nổi da gà. Lúc này, ngoài động, tiếng hô gọi đã tiến đến rất gần, cự ly với truy binh chắc không quá ba dặm. Yến Tiểu Tiên nghiến răng, không thể lo được nhiều, thấp giọng nói: - Chúng ta cứ trốn ở đây đã, bao giờ mấy lão mũi trâu đó đi thì quay lại Trường An bàn tính nốt kế hoạch. Chân khí trong người Sở Dịch như phiên giang đảo hải, hành hạ lục phủ ngũ tạng như muốn nổ tung, toàn thân lúc nóng lúc lạnh, vô cùng khó chịu, một lúc không thể nói ra lời, chỉ có thể biểu ý bằng cách gật đầu đồng ý. Yến Tiểu Tiên từ trong lòng lấy ra túi càn khôn, cho tay vào tìm kiếm, gắp ra một cái gương đồng bát giác, tà tà phóng tới động khẩu. "Xoạt xoạt" liên thanh, nguyệt quang xuyên qua màn nước, chiếu trên mặt gương đồng, lập tức khúc xạ ra vài chục đạo ngân quang, giao thoa thanh một cái lồng thuỷ quang nhàn nhạt. Ngoài động cảnh sắc lập tức trở nên tuyệt sắc. Yến Tiểu Tiên tay phải cầm hoả tập, cõng theo Sở Dịch, đi dọc theo lòng động. Sau khoảng mấy mươi bước may mắn thay có một nhũ thạch động rộng hơn một chút Sở Dịch "A" một tiếng, kinh ngạc vô bờ: - Không thể tưởng tượng được sơn động này ngoài nhỏ trong to, trong ngoài khác biệt đến thế. Trong thạch động, nhũ thạch muôn vẻ dọc ngang, cao thấp như răng sói giao nhau, ánh sáng của hoả tập nhảy múa tạo trên tường bóng đen to nhỏ bất định. Trong ánh sáng mờ ảo, mọi vật hiện ra rối rắm mê ly, âm sâm quỷ dị.
- Nghiêng tai lắng nghe, thỉnh thoảng lại có tiếng nước nhỏ "đinh đông", rất vui tai. Nhìn theo phía âm thanh, trên bức tường đá ở bên phải phía trước có một đường đi nhỏ, thâm u đen tối, không hiểu dẫn tới nơi nào. Yến Tiểu Tiên đôi mắt quang mang thiểm động, vui mừng nói: "Đúng rồi! Đại ca, đây chắc là sào huyệt của giác mãng lão quái" Yêu quái vì lúc nào cũng phải trốn Đạo môn tu chân đuổi giết, động phủ nơi tu luyện chắc chắn phải chọn nơi thập phần ẩn mật. Yến Tiểu Tiên liên tưởng Giác mãng lão tổ nhất định tính cầm giữ hai người chạy về nơi này, truy vấn xem pháp bảo hiện ở nơi nào, không ngờ chưa làm được gì thì thân đã chết, may mắn bất ngờ, nơi đây lại trở thành nơi tị nạn cho họ. Lập tức Yến Tiểu Tiên trong lòng quyết định, cõng Sở Dịch lúc rẽ lúc ngoặt, chạy về phía trước. Lối đi trong động quanh co ngoằn nghèo, ánh cầu vồng ẩn ẩn, từng đạo ánh sáng rực rỡ giao nhau ngang dọc, vừa thần bí vừa yêu lệ. Tiếng nước nghe càng lúc càng rõ hơn, từng trận âm phong cuộn thổi, khí tanh ẩm ướt phả tới trước mặt, trong đó lại có lẫn một thứ h ương nồng nặc mạnh mẽ, hợp thành một thứ mùi hỗn tạp, cổ quái không sao tả xiết khiến Sở Dịch lơ mơ uể oải. Hai người đi đến đáy đường hầm, tiếng nước rào rào, trước mắt đột nhiên mở rộng. Chỉ nhìn thấy động đá cao khoát u thâm, thiên vạn thạch nhũ kỳ quái kết thành các chủng kì quan dị cảnh, phảng phất vô số phi cầm bay lượn, quái thú tồn phục. Tuy thạch bích bốn bề lồi lõm không phẳng, nhưng trong suốt lấp lánh, quang khiết như lưu ly oánh ngọc, phản chiếu rực rỡ huyền ảo, lưu ly biến ảo, tưởng thân lạc vào mê ly tiên cảnh Phía trong vòm động, một đạo lam sắc nguyệt quang chiếu thẳng xuống phía d ưới, chiếu ánh sáng trong suốt như ánh tuyết. Định thần nhìn lại, trên đỉnh vách hùng vĩ có một vết nứt phương viên tầm hai trượng, xuyên qua đỉnh núi đến mật động trong lòng núi, sau đó lại đi thông xuyên xuống lòng đất, tạo thành một khe núi sâu không thể đo được
- Trong ánh trăng nhẹ như lụa, bàng bạc như sương, một dòng nước trông như pha lê chảy thành dòng, vạn điểm sáng lấp lánh, như mật vũ liên châu chảy ra từ vết nứt trên đỉnh vách tạo thành thác nước nhỏ trong động phun trào xuống bên dưới. Trong khe động sâu thuỷ vụ mù mịt, xú khí phả vào mũi, hàn phong từng trận thổi ra, bắn vào thác làm nước phi tán như phi hoa toái ngọc, Hoả quang, nguyệt sắc, thuỷ vụ... lẫn vào nhau chiếu sáng, tạo thành một cầu vồng muôn sắc nhàn nhạt trên thác nước, càng làm trong động thêm huyền ảo, như mộng như ảo Hai người không thể tưởng tượng được trong lòng động u ám này lai có một cảnh đẹp đến vậy, có một chút kinh ngạc, chuyển đầu nhìn lại phía sau, bốn phương có những động nhỏ, dường như thông với nhau. Động khẩu màn hồng rủ xuống, lãnh phong thổi tới, bức màn phấp phới tung bay, như ẩn như hiện, giường ngọc bàn đá đều có đủ, lụa là vải vóc cực kỳ xa hoa diễm lệ, nghĩ chắc là nơi Giác mãng lão tổ sống. Sở Dịch từ từ nhìn quanh, kỳ lạ nói: - Không tưởng được Giác mãng lão tổ thô bỉ ác độc, động phủ lại đẹp đến thế này... Lời chưa nói hết bỗng nhiên hắn "a" lên thất thanh hô Chỉ thấy phía góc phải của đại động có một cái lò luyện đan bằng đồng cao chừng một trượng, lửa cháy phừng phừng, khói bay nghi ngút, mùi hương nồng lạ lùng kia là từ cái lò này phát ra Phía trên lò luyện đan có một tấm gương đồng cổ treo cao cao, thanh quang thiểm diệu, phía trên đan đàn có lẽ là dùng để tế thần trừ ma có một bảo kiếm dày, bên cạnh có một đạo cô mặc áo tím nằm thẳng cẳng, thất khướu chảy máu, song nhãn viên tĩnh, khuôn mặt có thần sắc kinh nộ bi phẫn, hiển nhi ên đã chết lâu rồi. Nếu như đây là phòng luyện đan trong sào huyệt của Giác mãng lão quái, sao lại có thi thể của đạo cô? Hai người sợ hãi, kinh nghi bất định, sau khi định thần lại thì cẩn thận chạy về phía động lí.
- Sau khi tìm bốn phía, phát hiện trong bốn động hai bên có tổng cộng tám thi thể đạo cô, xương cổ, lưng, chân đều bị chấn vỡ nát, ứ vết tím đen, hiển nhi ên là đã bị con trăn lớn quấn đến chết. Vào lúc này, phía bên ngoài động ẩn ẩn truyền về tiếng gọi nhau, đúng là truy binh đã đuổi tới. Âm thanh Trương thiên sư như tiếng sấm vọng lên, từng chữ từng chữ một vang rõ ràng vào tai hai người: - Trên đỉnh Liên Hoa yêu khí trùng trùng, mãng quái nhất định trốn ở gần đây, mọi người hãy khám xét cẩn thận, phải đào sâu ba xích, đào hắn lên, cắt thành vạn đoạn Liên Hoa Phong? Sở Dịch, Yến Tiểu Tiên nghe xong lạnh người, hoảng nhiên đại ngộ, không ngờ nơi đây là tây nhạc Hoa Sơn. Hoa sơn là nơi tu chân lớn nhất của linh bảo đạo sĩ Tây Đường, Triêu Dương, Liên hoa, Ngọc nữ trên ba đỉnh núi có Tử Vi quan, Lăng Ba quán, Thái Ất cung dược mệnh danh là linh bảo tam quan, thanh danh rất lớn, đã sớm vượt rất xa Linh Bảo sơn tổ phái, các đạo quan của Tạo Các sơn. Nơi đây đã là Liên hoa phong, vậy mật động này tuyệt không có khả năng là sào huyệt của mãng quái, từ cái lò luyện đan, giường chiếu cùng các vật dụng, xác chết đạo cô mặc tử y, đây chắc là động phủ tu luyện của Linh Bảo đạo cô. Nhưng những đạo cô này chết có phải bởi tay của Giác mãng ma tổ hay không? Giác mãng lão quái mạo xưng Thái Ất chân nhân hành thích hoàng đế bại lộ, tại sao lại mạo hiểm bắt bọn họ đến tận Hoa sơn? Thế chẳng phải đưa đầu vào lưới sao? Hay là... vẫn là hành vi giá họa cho Linh Bảo đạo sĩ? Hai người trong lòng nghi hoặc trùng trùng như phong vân che kín. Quả nhiên nghe thấy ngoài động chúng nhân hô hoán: - Con bà nó, đây là Hoa sơn, xà yêu giám trốn đến đây, đích thị có Linh bảo đạo sĩ cấu kết chứ chẳng sai.
- - Linh bảo yêu đạo gan lớn thật, giám cấu kết yêu ma, phạm thượng tác loạn, chắc chắn sẽ nhanh chóng thụ tử. - Linh bảo đạo sĩ, đạo cô nghe đây, nếu còn không giao xà yêu, lập tức đạp bằng Hoa sơn, di diệt cửu tộc! Lại thấy thanh âm của Trương Thiên Sư vang vọng thuyết rằng: - Các đạo hữu Linh bảo, Long hổ thiên sư Trương Tư Đạo cùng Thượng Thanh Đường tiên tử phụng chỉ truy đuổi yêu ma thích khách đến đây, mong thỉnh hợp tác, hàng yêu trừ ma! Sở Dịch cùng Yến Tiểu Tiên đưa mắt nhìn nhau, cùng cảm thấy bất diệu. Giả sử nơi mật động này là Linh Bảo động thiên, trong trường hợp Linh Bảo đạo sĩ tham gia truy tìm, bọn họ sẽ sớm bị phát hiện. Bất luận hai người kỳ quái thế nào, không quản bọn người Trương thiên sư hô hoán ra sao, cánh Linh bảo đạo sĩ trên Hoa sơn không ứng đáp, cũng không chú ý. Hoa sơn to lớn như thế, dường như không có một người nào, tam đại đạo quan hơn một trăm tám mươi đạo nhân đi đâu cả rồi. Yến Tiểu Tiên kinh nghi bất định, nhăn mày trầm ngâm nửa khắc, than thở nói: - Đại ca, tới đâu hay tới đó vậy. tình hình thế này, trước mắt chỉ còn nơi đây an toàn nhất... Chàng chuyển đầu sang, nửa câu sau đột nhiên chuyển hoá thành một tiêng kinh hoảng: - Đại ca, huynh... huynh Sở Dịch kinh ngạc nói: - Hiền đệ, có chuyện gì thế? Vừa chuyển mục quang hướng theo hướng Yến Tiểu Tiên nhìn, hắn thấy trong não oanh thiên nhất hưởng, hoảng sợ thét lớn, đứng yên như đá tai chỗ. Không biết tự bao giờ, trên hai cánh tay hắn đã xuất hiện vảy da màu xanh nhạt, nhìn lại kỹ hơn, hai tay, hai chân đã toàn bộ biến thể sinh vảy, trong ánh trăng lành lạnh toả ra thứ ánh sáng xanh kỳ dị.
- - Huynh... huynh... tại sao... tại sao lại trở thành như thế này? Sở Dịch kinh hãi khủng khiếp, sau lưng đổ đầy mồ hôi lạnh, nội thể hàn nhiệt gia tăng, càng khó chịu hơn. Yến Tiểu Tiên chợt nghĩ ra, thất thanh nói: - Đại ca, huynh nhất định đã nuốt nhầm xà đan của Giác mãng ma tổ rồi". - "Xà đan"? Sở Dịch trong lòng lạnh toát, đột nhiên nhớ lại lúc trước, khi cắn vào Giác mãng lão quái. Tại yết hầu có một hạt châu bằng quả trứng vịt, sợ hãi đáp: - Không lẽ là viên ngọc đó, ta... ta đã nuốt nó mất rồi. Yến tiểu Tiên thất sắc, dậm chân nói: - Đại ca, xà đan của giác đó lão tổ tu luyện mất tám trăm năm mới có thể ngưng kết thành nguyên thần khí đan, không nói đến người tầm thường, ngay cả đắc đạo tu chân cũng không dám như huynh nuốt vào mù quáng như vậy. Nhưng không nói nhiều hơn, khẩn cấp để tay lên mạch môn Sở Dịch, ngưng thần quan sát. Nhìn Yến Tiểu Tiên mi liễu nhíu khẽ, khuôn mặt thông minh càng lúc càng trắng, tim Sở Dịch đập mạnh. Chính lúc định truy vấn, Yến Tiểu Tiên nghiến răng nói: - Đại ca, đệ bức nó ra ngoài, huynh cố chịu đau nhé. Chàng xuất thủ như điện, đánh vào kinh mạch cùng một số huyệt đạo, song thủ như phi vũ, liên tiếp bất đoạn vỗ lên các yếu huyệt của hắn. Sở Dịch đau đớn vô cùng, thất thanh kêu to. Quang mang bừng chiếu, Yến Tiểu Tiên "a" một tiếng thất thanh, bị sóng khí phản chấn, đồng thời thân bay lên ngã xuống đất, sắc mặt trắng như giấy, góc miệng rỉ ra một tia tiên huyết. Sở Dịch vô cùng kinh sợ, thét lên:
- - Hiền đệ, đệ không sao chứ? Yến Tiểu Tiên ánh mắt nghi hoặc nhìn Sở Dịch, vừa như sợ hãi, vừa tuyệt vọng, nửa ngày mới run giọng nói: - Đại ca, xà đan đã hoá nhập vào thể nội rồi, với pháp lực của đệ, chỉ sợ không thể... không thể bức nó ra được! Sở Dịch ít một hơi lương khí, đại cảm bất diệu không nói nên lời: - Nếu không bức ra được thì sẽ làm sao? Chẳng lẽ huynh sẽ... sẽ biến thành giác mãng? Yến Tiểu Tiên mắt lệ vòng quanh, gật đầu nhẹ, thê lương đáp: - Một khí yêu linh của đan xà nhập vào kinh mạch cùng tâm não, huynh... thần trí của huynh sẽ bị giác mãng lão tổ thôn phệ, sẽ triệt để biến thành yêu ma... Chàng nói đến câu cuối cùng, trong lòng bi thương, nghẹn lời khó nói, lệ châu không thể giữ được trong quầng mắt. Sở Dịch từ đáy tim lạnh toát sợ hãi, ngực phảng phất như bị cột trụ đè lên, nhất thời không thể nói nên lời. Tuy mới gặp chỉ một thời gian ngắn, nhưng Sở Dịch biết rõ Yến Tiểu Tiên thông minh tuyệt luân, trí kế bách xuất, nhưng cũng không thể đảo ngược sự tình. Trước mắt đã thúc thủ vô sách, chỉ sợ mình không còn thuốc nào cứu được. Hắn ngây ra một hồi lâu, nhìn Yến Tiểu Tiên lệ châu lã chã, khóc lóc vô cùng thương tâm, cảm giác sợ hãi trong lòng ngược lại càng ngày càng nhạt đi, trầm tư nói: - Không ngờ trừ mẹ của huynh, thiên hạ này vẫn còn có người vì cái chết của huynh mà đau khổ. Nghĩ đến đây, trong lòng Sở Dịch trỗi dậy cảm giác vừa thê lương, vừa thương tiếc lại hoan hỉ, cười ha ha nói: - Hiền đệ, sống chết do số, phú quý do trời, nhân sinh trăm năm, có đến có đi, sao phải thương tâm đến như vậy. Huống chi trước khi huynh chết có thể biết được một chí giao tri kỷ như đệ, chết không hối tiếc.
- Yến Tiểu Tiên nghe xong thương tâm, lệ châu lã chã, không thể nhịn được khóc to nói: - Đại ca, huynh lại quên lời thề đồng sinh đồng tử của chúng ta rồi hay sao? Nếu như huynh chết, đệ cũng... đệ cũng không muốn sống!" Sở Dịch nghe xong chấn động, trong lòng vừa ngọt vừa đắng, vừa thê lương vừa hoan hỉ, nghĩ phải dùng lời lẽ ấm áp khuyên nhủ, nhưng cổ họng tưởng như nghẹn lại, không thể nói được một lời nào. Một lúc sau, Yến Tiểu Tiên dường như đã hạ quyết tâm, đột nhiên lau đi nước mắt, cười gượng đáp: - Đại ca, huynh yên tâm, không quản dùng phương pháp nào, đệ cũng phải giúp huynh bình an, thuận lợi trước đậu trạng nguyên, sau lên thượng thư, sống lâu trăm tuổi. Sở Dịch thấy hắn nói nh ư đinh đóng cột, thẫn thờ một chút, chính lúc định hỏi một câu, đột nhiên thấy đan điền kịch thống, phảng phất như một cỗ hắc ám cuồng triều gào thét trên đỉnh đầu, trong não như có oanh thiên nhất hưởng, tức thời hôn mê bất tỉnh. Hôn mê không biết bao lâu, quanh thân khi như có băng hàn thấu xương, lúc như có lửa nóng thiêu đốt, nội thể như có sóng triều xoáy chuyển, không ngừng khuấy động mạnh mẽ, khó chịu vô cùng. Bỗng nhiên có một cơn đau xé tâm can, tưởng như bị vô số đao sắc cung nhọn đồng thời đâm vào, Sở Dịch "A" một tiếng đau đớn, toàn thân co rút, mỗi tấc cơ nhục dường như bị banh ra. Đau đớn càng ngày càng kịch liệt, nhưng cảm giác quái dị hàn nhiệt giao thoa đã hoàn toàn biến mất, chân khí chạy loạn trong kinh mạch đã hoà hoãn bình ổn lại. Quá nửa khắc sau, Sở Dịch thần trí thanh tỉnh, từ từ mở mắt. Nửa n gười trên để trần, ngồi xếp bằng trên mặt đất, mồ hôi từng tia bốc lên quấn vòng quanh, như màn yên vụ. Yến Tiểu Tiên nhắm mắt, xếp bằng bắt quyết, xung quanh hắn từ từ di chuyển trên không, mặt trắng như tuyết, mồ hôi đầm đìa, quanh thân phát ra ánh sáng nhàn nhạt Thiên vạn tia chân khí màu hồng tím theo ngón tay thon thả roàn roạt phát ra ngoài, nhập vào thân thể Sở Dịch, làm khởi lên từng đạo lưu lệ hoa quang, chống đỡ cơn đau thấu xương "Ôi da"Sở Dịch đưa mắt nhìn quanh, vừa đau vừa kinh sợ, thiếu điều muốn nhảy lên.
- Chỉ thấy ở trên ngực, xương sống, xương sườn, hai tay... Hắn có đóng ba mươi sáu cái đinh màu xanh đồng chiều dài khoảng hai thốn, đang theo nhịp huy vũ của hai tay Yến Tiểu Tiên, từng điểm từng điểm nhập vào cơ thể. Yến Tiểu Tiên nghe tiếng la thất thanh, trên khoé miệng liền nở nụ cười ôn nhu, như thở dài nhẹ nhõm, nhắm mắt nói: - Đại ca, huynh khoẻ rồi à. Sở Dịch thần người trong chốc lát, đột nhiên nhớ lại những sự việc đã phát sinh, trong lòng phát lạnh, lại cúi đầu nhìn xuống, chỉ thấy những cái vảy dày đặc trên da đã tiêu đi quá nửa. Hắn "A" một tiếng, vừa kinh ngạc vừa vui mừng, kỳ lạ đáp: - Đây... đây rốt cuộc là chuyện gì. Yến Tiểu Tiên nhẹ nhàng đáp: - Cái đó gọi là minh tâm khắc cốt đinh, là thần binh phong ma trấn tà, có nó rồi, xà yêu không còn có thể làm gì huynh nữa. Mười ngón tay chàng vẫn phi vũ không ngừng làm dậy lên âm thanh "roàn roạt" lớn, hồng quang khí lãng giao thoa dọc ngang, chiếu sáng nhũ thạch bích thành một mào hồng, biến ảo vô cùng. Khuôn mặt Yến Tiểu Tiên đã bị chiếu sáng ánh hồng như sương, kiều diễm vô bì. - Minh tâm khắc cốt đinh? Sở Dịch vô cùng hiếu kỳ, nhịn đau mà đáp. Yến Tiểu Tiên yêu kiều cười nói: - Đúng rồi, thần đinh này không những có thể phong chế tà ma trong cơ thể, mà còn có thể thấu cốt nhập mạch, thoát thai dịch tuỷ. Đại ca cố chịu th êm một thời thần nữa là có thể là có thân mình đồng da sắt rồi. Sở Dịch vừa kinh ngạc vừa vui mừng khó nén, lại dường như có cảm tưởng như còn gì không thoả đáng. Nếu như thần đinh kỳ diệu đến như thế, Yến Tiểu Tiên làm sao tuyệt vọng thương tâm đến vậy? Đột nhiên nghe thấy bên ngoài động truyền lại một tiêng la thất thanh:
- - Tìm thấy rồi, Tôi tìm thấy ở đây có một cái động! Bốn bề vang lên tiếng hoan hô, lại có tiếng hô tiếp theo: - Mau mau ra đây, nếu không ta sẽ phóng hoả thiêu động này đấy! - Trương thiên sư, mau dùng Phục ma long cốt kiếm lấy tính mệnh của yêu ma! Sở Dịch vô cùng kinh sợ, không lẽ bọn Trương Tư Đạo đạo nhân đã phát hiện ra hai người rồi hay sao? Yến Tiểu Tiên im lặng mở hai mắt, mỉm cười nói: - Đại ca cứ yên tâm, họ sử dụng mưu kế, tưởng có thể dụ chúng ta ra khỏi đây. Đệ ở động khẩu đã triển khai Ngịch quang ảo kính, Trương thiên sư dù có thông nhiên nhãn, thuận phong nhĩ đi chăng nữa cũng không thể phát hiện ra chúng ta. Đợi cho vảy của huynh biến mất, chúng ta rời khỏi nơi đây. Sở Dịch thở phào cười nói: - Thì ra là như thế, lòng rộng mở, nhắm mắt lại, ngưng thần tụ ý, không nghĩ ngợi nhiều nữa. Hơn một thời thần sau như ngồi trên bàn chông, như có cắm gai ở lưng, mỗi khắc mỗi khắc có dao cắt, dài tựa một năm, như bị tra tấn. Càng về lúc sau, cái đau đớn ấy ngày càng kịch liệt, như xao cốt hấp tuỷ, tê can liệt phế. Sở Dịch khuôn mặt mỗi lúc một trắng, mồ hôi như hạt đậu từng hạt rơi xuống, tưởng như bàn tay bị móng tay bấm đến nhỏ máu. Nhờ có ý chí kiên định, chịu đựng cực khổ, tuy đau đến hoa mắt, nước mắt tuôn đầy mặt, nhưng thuỷ chung không thốt lên một tiếng nào. Yến Tiểu tiên bên cạnh vừa tiếp tục ngự khí đánh minh tâm khắc cốt đinh từn g chút một nhập vào trong, lại vừa không ngừng nhu thanh tế ngữ, nói chuyện đông tây để phân tán sự chú ý của Sở Dịch, giúp hắn quên đi cơn đau. Bên ngoài động, bọn đạo sĩ nọ vẫn không ngừng tra xét lòng đất, hư trương thanh thế, nhưng thuỷ chung vẫn không vào trong. Quá một thời thần sau, ba mươi sáu thanh đồng đinh đã nhập hết vào cốt mạch của Sở Dịch. Da dẻ toàn thân qủa nhiên mịn màng như xưa, thậm chí còn phát ra ánh
- sáng nhè nhẹ như kim loại bóng loáng, duy chỉ có những bộ vị như khuỷu tay, đầu gối còn có những vảy nhỏ lờ mờ có thể thấy được. Sở Dịch mặc lại y phục, lắc hai cánh tay, phát hiện xương cốt rất nhẹ, phiêu phiêu như muốn bay, đan điền có một hơi ấm mãnh liệt làm thư thái, cảm giác kinh mạch bế tắc đã tiêu biến hoàn toàn, chỉ cảm thấy tỉnh thoảng vẫn có một luồng khí lưu nhỏ lưu tại nội thể, tán loạn tứ xứ, ngứa ngáy khó chịu. Yến Tiểu Tiên bắt mạch quan sát một thời gian, trong lòng như giải được gánh nặng, yêu kiều cười nói: - Đại ca hiện tại đã không còn là phàm nhân tục tử nữa rồi, tà thần của tà đan không còn cơ hội xâm nhập vào cốt tuỷ và kinh mạch nữa. Sở Dịch vừa ngạc nhiên vừa vui mừng, cười nói: - Cái đó gọi là, " Sở Dịch cắn rắn, cuối cùng được phúc". Hiền đệ, may nhờ có đệ huynh mới có thể trong hoạ được phúc, tẩy tuỷ hoán cốt. Yến Tiểu Tiên lau mồ hôi trên khuôn mặt, thần tình mệt mỏi, mỉm cười nói: - Đại ca, đệ sẽ dạy huynh cách tu luyện pháp môn của Đạo môn, sau n ày huynh mỗi ngày vận khí tu hành một chút, không quá nửa năm có thể hoá hấp nguyên thần khí đan của Giác mãng lão tổ. - Cái gì? Cần đến nửa năm? Sở Dịch vô cùng kinh sợ, lại có chút thất vọng. Yến Tiểu Tiên mỉm cười đáp: - Chắc đại ca không biết với người không có căn cơ, không đi vào bàng môn tả đạo, nửa năm đã là phi thường lắm rồi. Nói xong chàng chỉ hắn pháp quyết thổ nạp hô hấp nhập môn của tu chân. Sở Dịch ngộ tính rất cao, trí nhớ cực tốt, ngày thường đã nhớ cả kho cổ thư, đem so ra thì Đạo môn pháp quyết nhỏ nhoi này hiển nhiên không thể so được, trong nửa khắc đã ghi nhớ lĩnh ngộ. Hắn hiểu được yếu quyết trong tu chân, trong lòng rất mực kích động, lập tức theo phương pháp đó, xếp bằng vận khí điều tức, trong khi thổ nạp, đột nhiên phát giác khí tức trong cơ thể vô cùng thông suốt. Hoan hỉ vô cùng.
- Yến Tiểu Tiên lòng thấy an tâm, định động thân đứng đậy, xương cốt bỗng nhiên vô cùng đau đớn, vừa đảo mình một chút đã kêu lên thất thanh, hít vào một hơi lương khí. Sở Dịch vô cùng lo lắng, thất thanh hỏi: - Hiền đệ, đệ làm sao thế, Hắn vội đến đỡ Yên Tiểu Tiên. Yến Tiểu Tiên lắc đầu, buồn rầu nhíu mày cười gượng: -"Đệ không sao, chỉ là hơi mệt một chút, nghỉ một chút là không sao rồi... Lời nói chưa dứt, mắt bỗng hoa lên, khuôn mặt thông minh trở nên trắng xanh Thì ra "Định tâm thần đinh" gọi đầy đủ là "Di thần hoá khí minh tâm khắc cốt dịch tuỷ thần đinh", vốn là Hoàng đế dùng ba mươi sáu chủng loại đại hoang kỳ thiết luyện chế, là thượng cổ binh khí để phong trấn Xi Vưu ma thần. Đinh này tất nhiên có khả năng thấu cốt nhập mạch, biến người thành mình đồng da sắt, tuy nhiên có một điều kiện vô cùng nguy hiểm: Phải có một người tu chân đạo hạnh cao cường, nguyện ý dùng pháp thuật làm tổn thương thân thể như di thần hoá khí dị dịch đại pháp, dùng chân khí của bản thân thâu ngập thần đinh, không nghĩ đến bản thân tuyền vào trong thân thể của người tẩy tủy mới có thể giúp thoát thai hoán cốt. Thử nghĩ, người tu chân trong thiên hạ có ai không khổ công tu luyện, mong muốn có một ngày thành tiên, làm gì có ai t ự mình đem chân khí đã khổ công tu luyên đem cho người khác. Hà huống chi nếu như không cẩn thận, làm cho kinh mạch đảo lộn, có thể dẫn tới hồn phi phách tán. Yến Tiểu Tiên trước bị Giác mãng lão tổ làm tổn thương kinh mạch, đáng nhẽ phải lập tức vận khí điều dưỡng, nhưng lại ngay lập tức giúp Sở Dịch tẩy tuỷ hoán cốt, khác nào tự làm tổn hại kỳ kinh bát mạch, đem hơn một nửa chân nguyên truyền vào thân thể hắn. Chỉ cần nửa tháng là có thể tu phục kỳ kinh bát mạch, nhưng sáu phần chân nguyên đã truyền vào trong thân Sở Dịch thì vĩnh viễn không thể thu lại. Yến Tiểu Tiên sợ Sở Dịch lo lắng, không dám nói ra, dành phải nhịn đau đớn, dấu giếm tự miễn cưỡng vận hành chân khí, khuôn mặt lập tức khôi phục một chút sắc hồng.
- Tuy nhiên kinh mạch không thể nôn nóng, vết thương đã thấu vào tâm cốt, trong một khoảng thời gian không thể khỏi hết được. Gần như không thể thở liên tục bình thường được. Sở Dịch chỉ là một thư sinh, sao có thể biết sự đời hung hiểm, thấy Yến Tiểu Tiên như vậy, chỉ cho là do thương thế chưa khỏi lại quá lao lực, trong lòng vừa cảm động lại vừa hổ thẹn nói: - Hiền đệ, đệ hãy nằm xuống nghỉ đi một lát, khi nào thương thế đỡ hơn, chúng ta về Trường An cũng được. Vừa nói hắn vừa rất cẩn thận nhẹ nhàng dìu Yến Tiểu Tiên đên bên giường vừa cởi áo ngoài cho hắn. Yến Tiểu Tiên lúc đó mơ hồ, nhất thời không thể nghe thấy hắn nói gì, toàn thân không có sức, chỉ nghe theo hắn dìu. Cởi thắt lưng, trường y rơi xuống để lộ áo lót màu trắng, thanh hàn u hương nhè nhẹ, câu hồn thực cốt. Sở Dịch trong lòng rung động, lại có một cảm giác kỳ dị Yến Tiểu Tiên ngực hơi nhô lên, eo lưng thon nhỏ mềm mại không đầy một vòng ôm giống như con gái. Chỗ ngón tay chạm vào da thịt trơn nhẵn mịn màng, giống như ngọc ngà, mỡ đông. Trong lúc này cổ họng Sở Dịch tưởng như có gì chặn lại, hô hấp khó khăn, ngón tay bắt đầu run run cảm giác không thể gọi tên, thầm nghĩ: - Đúng là thế gia công từ, da tiểu đệ nữ tử còn thua kém vài phần. Yến Tiểu Tiên trong lúc mê mê hồ hồ cảm giác có ngón tay nóng ấm vuốt ve trên đầu vai mình, toàn thân giật mình, lập tức mở mắt ra, "A" một tiêng thất thanh, hai má chợt hồng như lửa, kéo lại ngoại y, co người rút về phía sau. Cái cử chỉ hoảng loạn ấy như của một trinh nữ, phong tư mong manh, làm ai cũng bị thu hút - Hiền đệ, đệ... Sở Dịch kinh ngạc, tim đập thình thịch, chân tay không biết để ở đâu, không biết làm thế nào mới đúng. - Đại ca, để đệ tự làm... Yến Tiểu Tiên nói một câu như nhỏ như muỗi kêu, không dám nhìn hắn, cúi đầu vào trong chăn, quấn kín toàn thân, cởi xuống y phục bên trong.
- Trong ánh lửa chiếu sáng, cúi người nhìn xuống, Yên Tiểu Tiên lông mi run nhẹ, khuôn mặt hồng như hoa đào, kiều mị không thể tả xiết, cổ trắng ngần mềm mại như tuyết, bờ lưng nhu cốt thâm hương... như ẩn như hiện, làm tăng thêm phần thần bí. Sở Dịch người như ngây ngất, trong não vẽ lên một bức họa quyến rũ thướt tha không thể gọi tên trong đời chưa bao giờ tượng tượng ra, máu nóng bốc lên đầu, những ý niệm xiên xẹo trỗi dậy. Hắn liền sợ hãi, như bị thiên lôi đánh vào, nghĩ thầm:" Ta sao lại trỗi đậy ý nghĩ xấu như vậy với hiền đệ." Sở Dịch thiếu niên đơn thuần, mới bắt đầu quan tâm đến người khác giới, chuyện nam nữ không hiểu rõ㬠trước nay càng chưa có chút khái niệm nào về đồng tính, nên ngẫu nhiên nhìn thấy nam tử đồng tính cuốn lấy nhau triền miên thì kinh ngạc chán ghét, tránh đi không kịp... Không thể tưởng được hôm nay đối với nghĩa đệ của mình lại có cảm giác bất kham như vậy, trong lòng kinh hãi chấn động, thống hận vô cùng, thật là khó có lời nói nào có thể biểu đạt được Yến Tiểu Tiên thấp giọng đáp: - Đại ca, đệ ngủ trước nhé. Chàng thu người trong chăn, nằm co ở phía mép giường, không nhúc nhích nữa. Nguyên chàng ta nguyên khí tổn thương nặng, đã sớm mệt mỏi cả thể xác lẫn tinh thần, vừa nằm xuống, sự mệt mỏi như thuỷ triều dâng lên, không qua nửa khắc đã tự mình ngủ say. Sở Dịch ngây ngốc như con gà gô, nghe như văn giáng tội, suy nghĩ đến tựa như điện quang thạch hoả loé sáng, dường như mình hai ngày nay đối với Yến Tiểu Tiên lờ mờ có một dạng dục niệm, chỉ là trước đó không muốn thừa nhận. Hắn tâm loạn như ma, khuôn mặt lúc hồng lúc trắng, tai nóng bừng, đứng ngây người như cái cây một lúc lâu, lúc đó mộng du, nh ư thiêu thân bay vào ngon nến, nằm xuống trên giường. Sở Dịch nằm xuống giường liên tục trở mình, tưởng tượng đến những sự việc đã phát sinh, khi kinh hãi xấu hổ, khi hối hận oán trách, hồn bất thủ xá, toàn thân nóng bỏng như thiêu, làm sao ngủ được. Lửa trong lò phừng phừng, xung quanh rèm hồng tung bay nhảy múa Trong động ánh trăng như tuyết nhẹ nhàng di chuyển, phản chiếu trên tường động phía đông, từ dòng thác làn sương vũ mỏng nhẹ như bay lên, tiếng gầm như rồng ngâm.
- Bên ngoài, tiếng hô hoán chửi rủa vang vọng không ngừng, bọn đạo sĩ Thượng Thanh chắc đang truy tìm khắp núi. Tuy nhiên lúc này Sở Dịch đối với những âm thanh này đều không nghe thấy, nhìn như không thấy, trong mũi hắn, chỉ có mùi hương u hàn của cơ thể Yến Tiểu Tiên. Trước mắt, bên tai chỉ nghe thấy âm thanh, khuôn mặt cười, tim như nhảy trong lồng ngực. Sau khi định thần, hắn nhịn không được quay đầu nhìn lại. Trong ánh lửa, những sợi tóc mây của Yến Tiểu Tiên xoã ra trên gối, che khuất nửa khuôn mặt yên hồng. Chỉ thấy dung nhan kiều mị, dáng ngủ th ư thái, làn da mềm mại như tuyết, không thể tả xiết đẹp đến thế nào. Sở Dịch trong lòng như cuồng, lập tức muốn đi đến bên Yên Tiểu Tiên, ôm nàng một cái. Nhiệt huyết như sôi lên, hắn chịu không được chuyển thân di chuyển. Nhưng khi động thân, hắn kinh nộ sợ hãi, hoảng loạn đau đớn tự trách, cỗ dục niệm mạnh mẽ lập tức bị áp chế. Sở Dịch vội vã chuyển thân, nhắm mắt liễm thần, không dám nghĩ lung tung nữa. Nhưng hắn đang tuổi huyết khí ph ương cương, tình ma ngấm sâu, không tự mình thoát được. Không qua nửa khắc, bên tai hắn lại như vang lên tiếng văng vẳng tiếng cười giọng nói như chuông vàng của Yến Tiểu Tiên, hình dáng kiều mị của nàng không ngừng đu đưa trước mắt, đôi mắt xanh thẳm ôn nhu như buồn như vui, lại như xuân thuỷ thâm đàm, làm nhấn chìm hắn tưởng như chết đuối. Sở Dịch trong miệng khô khốc, tim đập như trống trận, thiên vạn tà ý lại trào lên từng hồi. Tấm màn vén lên, mùi hương lan toả, lò lửa lách cách giòn tan, Sở Dịch đi đi lại lại tâm hươu ý vượn, mắt đảo đi đảo lại mấy lần, dục vọng bốc cao trong người không hề giảm đi tí nào, ngược lại càng lúc càng cao, lửa nóng tự như thiêu đốt, thân thể táo nhiệt khó chịu. Hắn không biết đã từng tự chửi rủa mình như cầm thú hàng trăm ngàn lần, nhưng không thể trấn áp được dục niệm ngày càng bồng bột hung mãnh. Đáy lòng vừa ảo não, lại vừa ngượng ngùng, tự thì thầm với mình:" Hiền đệ, nếu đệ là một cô gái thì có phải tốt không".
- Cũng vào lúc này, Yến Tiểu Tiên bỗng nhiên mê mê hồ hồ thốt lên một tiêng "ư h ư", quay người lại, ngón tay trắng mềm mại nh ư tuyết bạch đã đặt lên trên ngực Sở Dịch. Sở Dịch tim dường như tim ngừng đập, hô hấp ngưng lại, một cử động cũng không dám. Quá nửa khắc mắt nhìn Yến Tiểu Tiên không động đậy gì, nhịp tim đập mới dần dần chậm lại. Nhìn thật gần vào cái cằm nhòn nhọn của nàng, đôi môi hồng mọng nho nhỏ hơi cuộn lên, đáy tim đập mạnh, một ý niệm cuồng dã lại xông lên. Giờ đây hắn không chỉ là muốn ôm một cái, mà còn muốn liều lĩnh hôn đôi môi mềm mại như hoa kia. Ý niệm ấy vừa trối dậy, não như có một tiếng sét, cổ họng lập tức như bị một ngọn lửa mạnh thiêu đốt, mồm miệng khô khốc, lòng nghĩ:" Được rồi, hiền đệ đang ngủ không biết, ta cứ nhân tiện bí mật hun một cái..." Huyết mạch trương lên, lập tức dục tính bùng phát, không thể nhịn được, lập tức vươn người cúi đầu, tâm ma từng chút từng chút một bám chặt không rời.
CÓ THỂ BẠN MUỐN DOWNLOAD
-
Top 10 Danh thắng Việt nam – phần 1
10 p | 109 | 34
-
Suối Tiên ở Phan Thiết
5 p | 163 | 10
-
Tru Ma - Phần I: Quyển 10
111 p | 61 | 9
-
VÔ TỰ THIÊN THƯ Phần 10
6 p | 94 | 9
-
Cái hột mận - Phần 10,11
6 p | 105 | 8
-
DÒng mực cũ - Phần 56
5 p | 78 | 8
-
Thực trạng công tác giáo dục thể chất cho học sinh khối 10 trường trung học phổ thông Lương Thế Vinh – thành phố Cẩm Phả - tỉnh Quảng Ninh
4 p | 35 | 5
-
Thực trạng công tác quản lý chất thải rắn sinh hoạt tại các sự kiện thể thao quần chúng
6 p | 8 | 4
-
Lựa chọn một số trò chơi vận động nhằm nâng cao thể lực cho nam học sinh khối 10 Trường Trung học phổ thông Chí Linh tỉnh Hải Dương
7 p | 8 | 4
-
cái chết trần trụi: phần 1 - nxb hội nhà văn
158 p | 35 | 4
-
Yêu em 10 phần
6 p | 53 | 4
-
Dòng mực cũ - Phần 10
5 p | 95 | 4
-
CỔ ĐẠO KINH PHONG Phần 10
5 p | 88 | 4
-
Lớp Học Siêu Quậy Chương 10 Mùa Hè Vẫy Gọi
17 p | 51 | 3
-
Cở sở khoa học và thực tiễn phát triển du lịch bền vững hai huyện đảo Vân Đồn, Cô Tô, tỉnh Quảng Ninh
6 p | 91 | 3
-
Truyện Đoán Án Kỳ Quan - Chương 10
14 p | 58 | 3
-
Lựa chọn các bài tập phát triển thể lực cho học sinh lớp 7 trường THCS Phan Bội Châu huyện Bù Đăng – tỉnh Bình Phước
7 p | 33 | 1
Chịu trách nhiệm nội dung:
Nguyễn Công Hà - Giám đốc Công ty TNHH TÀI LIỆU TRỰC TUYẾN VI NA
LIÊN HỆ
Địa chỉ: P402, 54A Nơ Trang Long, Phường 14, Q.Bình Thạnh, TP.HCM
Hotline: 093 303 0098
Email: support@tailieu.vn