intTypePromotion=1
zunia.vn Tuyển sinh 2024 dành cho Gen-Z zunia.vn zunia.vn
ADSENSE

Tiên thiên vũ nữ

Chia sẻ: Phung Tuyet | Ngày: | Loại File: PDF | Số trang:12

43
lượt xem
4
download
 
  Download Vui lòng tải xuống để xem tài liệu đầy đủ

Cuộc chinh phục dãy Trường Sơn khiến tôi hoàn toàn kiệt sức. Cái ba lô quá nặng mà tôi không thể vứt bỏ một thứ gì trong đó đã kéo tôi ngược lại với sự sống. Nằm vật xuống rồi lã đi, tôi đã từng nghĩ mình đang dưới huyệt - người ta chôn tôi khi tim tôi chưa thật sự ngừng đập. Tay tôi chạm vào quan tài, sặc mùi dầu tràm hay nhựa thông gì đó. Tôi cố đẩy nắp quan tài trong trạng thái mê man, cảm giác như Sisyphusphải lăn tảng đá lên đỉnh núi; tôi...

Chủ đề:
Lưu

Nội dung Text: Tiên thiên vũ nữ

  1. Tiên thiên vũ nữ TRUYỆN NGẮN CỦA NHUỴ NGUYÊN Cuộc chinh phục dãy Trường Sơn khiến tôi hoàn toàn kiệt sức. Cái ba lô quá nặng mà tôi không thể vứt bỏ một thứ gì trong đó đã kéo tôi ngược lại với sự sống. Nằm vật xuống rồi lã đi, tôi đã từng nghĩ mình đang dưới huyệt - người ta chôn tôi khi tim tôi chưa thật sự ngừng đập. Tay tôi chạm vào quan tài, sặc mùi dầu tràm hay nhựa thông gì đó. Tôi cố đẩy nắp quan tài trong trạng thái mê man, cảm giác như Sisyphusphải lăn tảng đá lên đỉnh núi; tôi ráng sức lăn, mãi mới lên gần đến chóp, thì tảng đá, vùi luôn cả tôi xuống vực. Sự kiệt sức lôi tôi vào giấc ngủ mà trong đấy, chỉ một phần hồn mắc lại để duy trì từng nhịp đập yếu ớt của tim. Tôi không rõ đấy có phải là cảm giác trước khi chết của con người hay không? Bởi không hề có một sự bảo đảm nào cho thấy tôi sẽ trở về được căn gác trong ngôi nhà mình để viết tiếp những trang khảo cứu về nền văn hóa của một vương quốc đã tàn phai. Cũng có thể, lũ ruồi nhặng đã đánh thức bản năng của tôi. Chúng thật sự không cho tôi được chết! Chẳng hiểu sao nơi tôi nằm lắm ruồi nhặng đến vậy. Chúng bu lấy tôi cứ như tôi là xác chết. Cũng có thể, bên cạnh tôi là xác chết đã lên troi của loài động vật bậc thấp, hay một đống cứt... Mà không. Tôi không hề nghe mùi thối. Chỉ thấy ngai ngái, ngậy ngậy… Tôi cứ ngây ngây như vậy đến hết đêm, qua ngày. Mở mắt, rùng cả mình. Đúng. Xác chết. Xác của một đứa trẻ mới lọt lòng. Đôi nhân tình khốn nạn nào đó đã bỏ đi khúc ruột chưa mở mắt của mình. Ruồi nhặng bu kín đen, như tấm áo của thần Shiva ban ơn. Tôi vẫn không nghe mùi thối. Đấy là sự lạ nhất trong chuyến đi ngót hai mươi ngày dọc theo dãy Trường Sơn đầy hiểm hoạ này. Tôi không còn sức để vào bản gọi người. Mang đứa trẻ đi, cũng là điều không thể. Tôi bắt đầu
  2. đào… Tôi dùng chút sức lực còn lại của mình đào cái huyệt cho đứa trẻ ngay sát bên cạnh chỗ nó nằm, (như đang đào huyệt cho chính mình)… Một phiến sa thạch lòi ra. Tôi kịp kìm hãm sự vui mừng khi nhìn lại xác đứa trẻ. Vẫn ruồi nhặng che thân, vẫn cái mùi ngai ngái, ngậy ngậy. Phiến sa thạch (tôi ước hình nó như đầu con cá heo) chi chít chữ, ăn sâu xuống đất. Tôi cứ thế mà đào, hứng khởi, ân hận. Và. Một cái hũ nằm dưới phần đáy phiến sa thạch, màu gạch sống. Trước đây, tôi đã từng chứng kiến những cái hũ của người Hời, và lúc này tôi đã dám chắc chính nó. Tôi lo, và sợ. Không kể đến cái hũ, phiến sa thạch chi chít chữ Sanskrit này là một tài liệu vô giá. Tôi bình tâm. Đào chệch cái huyệt hơn nửa mét, mở ba lô lấy bộ quần áo lót chỗ nằm cho đứa trẻ. Vùi lại. Tôi cũng vùi luôn phiến sa thạch. Trong đầu tôi hiện lên một kế hoạch mang tảng đá này về, với nguyên tắc: cẩn thận, chắc chắn, bí mật. Song khi bước về thì tôi buồn rượi. Phần vì đứa trẻ… Phần vì, ai sẽ đọc cho ra những dòng cổ tự (tôi thấy cùng loại với chữ trên các bia kí của người Chăm). Người Chăm bây giờ không đọc được chữ của ông cha mình; tôi cũng loại ra những giáo sư đầu ngành, các học giả… Sự thất vọng kéo dài, kéo dãn các dây thần kinh não… cho đến khi tôi nhớ ra một người Chăm tồn tại trên vùng châu Rí cách mấy thế kỷ trước. “---” - Tôi là người luôn tin có một thế giới siêu hình với đầy đủ mọi giai tầng linh hồn. Tuy nhiên tôi sẽ không tin thần Chén nến không trực tiếp nói chuyện với thần. Mong muốn hiểu hết những dòng chữ khắc chạm trên phiến đá, về đến nhà, chưa hết cơn say đất sau chuyến xe toàn dốc đèo, tôi đã tới nhà cô bạn từng chơi với thần Chén suốt chục năm nay. Hơn tôi ba tuổi, bạn tôi đã ngót hồi xuân song khuôn mặt, ai nhìn cũng dễ nhận ra là thời con gái rất đẹp. Lâu rồi bạn tôi cũng không ngồi với thần Chén, nhất là sáu tháng qua phải đưa chồng đi chữa bệnh ở Sài Gòn. Nghe tôi hỏi về thần, bạn tôi lên lầu mang xuống… Một tấm lịch treo tường, mặt sau bốn viền được chia hình vuông sao đủ 24 chữ
  3. cái từ A đến Z; ở giữa có thêm một vòng tròn chia cho 11 chữ số (cả số 0), vòng tròn tâm trong cùng chỉ vừa đặt úp cái chén mắt trâu. Ai muốn hỏi điều gì cứ đặt hờ ngón tay lên đít chén; chén sẽ tự chạy đến chữ cái nào, trở vào chỗ xuất phát - chữ cái đó được thừa nhận. Tôi run run đặt tay… Tế nhị, bạn tôi cho hay tôi muốn hỏi gì chỉ cần hỏi trong đầu. Tôi niệm: “Thần Chén, thần là ai?” Cái chén rục rịch rồi chạy, vòng qua chữ cái này đến chữ cái khác, mãi mới dừng lại ở ô D… Bạn tôi xen vào: “Dê” cũng là “đê”, “u” cũng là “ư”… Từ ô D chén quay trở lại vòng tâm, vậy là chữ D được chấp thuận. Cái chén đã chạy nhanh hơn, đến ô U, rồi đến ô N, đến ô G… Chúng tôi ghép được câu: “Đừng gọi ta là thần. Ta là một linh hồn”. Tôi hơi run, sợ thần Chén phật ý. Bạn tôi giục: “Anh hỏi tiếp đi. Anh thành tâm thần (bạn tôi vẫn quen gọi thần Chén) mới trả lời đó. Có nhiều người đến đây thần cứ chạy lung tung. Hỏi thần chạy chi lạ rứa. Thần bảo, họ thử ta”. Tôi hỏi bạn: “Sao thần (tôi cũng liều gọi như vậy, bởi tôi nghĩ không còn danh từ nào xứng đáng hơn để xưng hô với thần Chén) biết…?” Bạn tôi hỏi luôn: “Thưa thần, bạn con hỏi vì sao thần biết họ thử thần kìa?” Đoạn bạn tôi nhắc tôi cùng chạm ngón vào đít chén để chén chạy cho nhanh. Quả vậy… Trên mặt bìa lịch, cái chén mắt trâu chạy sồn sột, ô T. Bạn tôi đoán trước: Chữ “Ta” đó (thường những chữ mà chúng tôi đoán trước được, thần chén ghép các chữ cái rất nhanh).
  4. Cái chén cứ chạy. Có nhiều lúc chạy qua hết chữ cái này đến chữ cái nọ, mãi mới được một. Nhưng có nhiều lúc thần Chén chạy “cú một”. Lúc chén đứng lại thì tôi ớn lạnh. Câu của thần: “Ta đọc được âm bản tâm người!” Tôi phát hoảng, niệm tiếp: “Vậy thần biết con đến đây nhờ thần việc gì?” “Ta biết. Vì ta là người Chàm. Ngươi đang muốn hỏi ta về Chàm”. Là chỗ thâm tình từ hồi còn thanh niên, tôi cũng không muốn tiết lộ thiên cơ cho cô bạn. Tôi chỉ muốn “sở hữu” thần Chén. Bạn tôi vô tư gợi ý: “Chiêu thần giờ ngọ, thắp ba thẻ nhang”. Vậy là tôi phải đợi đến trưa hôm sau. Một mình trên gác xép, tôi với một tờ lịch treo tường lật úp... Vậy là tôi không còn nghi ngờ… Chính thần Chén, người đã vén lộ chút tâm linh trong thế giới đầy ắp sắc màu huyền diệu. Tôi đặt ngón tay trỏ lên đít chén, chưa đặt vấn đề gì, tự dưng cái chén chạy… “Nàng thuộc về một nền văn minh trước nền văn minh trái đất này. Nàng đã tái sinh từ vô lượng kiếp, cho tới khi là một vũ nữ tiên thiên làm xiêu đảo vương quốc Chàm…” Tôi giật tay khỏi đít chén. Có một dòng điện từ cái chén chạy vào cơ thể… Sờ sợ, song tôi lại đặt nhẹ ngón tay trở lại, hỏi: “Thưa thần, đấy có phải là những gì được khắc trên phiến đá cổ mà con đã phát hiện?” Thần Chén: “Cái hũ là di cốt của nàng. Ngươi và Tiên Thiên… có duyên căn từ nhiều kiếp trước. Yêu ngươi ở vương quốc Chàm, là lần thứ 81 Tiên Thiên và ngươi dính vào nhau...”. Mặt tôi phừng phừng. Quả sợ thần Chén sẽ không cho biết gì thêm, tôi thầm khấn: “Thần Chén!... Thần hãy cho con biết. Vậy ra con đã yêu một người Chàm?”
  5. “Ngươi và Tiên Thiên từng đính ước... Ở trong hũ di cốt của Tiên Thiên có một cuốn sổ vàng vua ban…”. “Nhưng con không đọc được”. - Tôi luống cuống, quên cả điều mình mời thần Chén về đây là để đọc cổ tự Chàm. “---” - “Chàng ơi. Tang tóc đang bao trùm lên vương quốc của thiếp! Ngồi trên ngai vàng giờ là một linh hồn. Sao chàng còn phải xông pha ngoài trận tiền? Lỡ một mai, mũi tên nào đó lạc vào tim chàng, chàng sẽ trở thành một linh hồn ư?!... Chàng không phải cầm giáo nữa. Bởi vương quốc của thiếp sắp sụp đổ! Chàng thử tưởng tượng xem. Khi mà cả vương quốc đang hướng về giàn thiêu để tiễn cô công chúa người Việt theo chồng. Chúng thiếp đang nối sợi dây với Thượng giới. Vật hiến tế, niềm tin của cả vương quốc... bỗng bị đánh cắp. Buổi hành lễ không ngờ là cuối cùng trong đời thiếp. Điệu múa cuối cùng trong đời thiếp… Chàng có tưởng được chăng. Thay vì rước trên những kiệu hoa được dệt bằng tơ trời hồng thắm, người ta lùa chúng thiếp đi như lùa một bầy cừu. Sau đấy là chuỗi ngày đói khát. Sau đấy là một đêm, chỉ một đêm chúng thiếp được nằm cùng cha mẹ. Đêm đó, tất thảy những vũ nữ, chúng thiếp ngủ giấc ngàn thu. “---” - Mồ hôi, nhễ nhại, nhầy nhụa trên toàn cơ thể tôi. Gai ốc trên người tôi cũng dựng cả lên. Tôi chắc mình đang bị sốt cao. “Ngươi nằm xuống”. Tôi nghe theo thần Chén, nằm xuống. Nằm xuống rồi, mềm nhũn đi rồi tôi mới nhận ra, nhẹ bẫng thoảng qua tâm trí, tôi ước gặp nàng. Ước mong đó chưa phôi thai thành ý niệm rõ rệt. Nhưng, thần Chén đã đọc được… Ánh nắng ban chiều vàng ệnh rọi vào mặt tôi qua song chớp cửa kính. Mi mắt tôi sập xuống thật nhanh. Và, Nó, xuất hiện. Tôi thấy nó,
  6. rõ mười. Có hình dạng mà như không. Ban đầu tôi thấy mình khát nước. Sau thì, nó dùng bàn tay (như là vô hình) bóp chẹt lấy cổ tôi. Khô cháy họng, tôi cố nhổ nước miếng. Khạc rồi nhổ, khạc rồi nhổ, tôi thực hiện hàng trăm lần như thế không được. Lúc nữa, tôi thấy mình vục mặt vào giữa dòng suối… vẫn khát, vẫn không thể nhổ nước miếng; mà, nước miếng dại lại tràn khỏi miệng khi tôi phần nào ý thức được, nó, đang dần bóp chặt hơn yết hầu tôi, giết tôi! Tôi vùng vẫy. Tôi thấy nàng. Kiêu Sa. Trinh Trắng. Lộng Lẫy. Tôi vùng dậy ôm nàng. Bất lực. Nó đè bẹp tôi như một tảng đá lớn. Nàng đang bước tới chỗ tôi nằm. Nàng sẽ chạm vào tôi. Nhưng không. Tôi hét lên, rằng nàng hãy lay tôi. Nó đang giết tôi. Nàng không nghe. Bóng nàng nhợt nhạt. Sự sống? Cái chết!… Tôi gồng, tôi cố lăn mình khỏi giường. Sắp rồi, tôi thấy tôi lăn khỏi giường và rớt bịch xuống. Và tôi sẽ tỉnh lại. Nhưng không. Nó vẫn còn đấy, đen sì một cục. Tôi quờ tay, đấm tay vào tường. Tôi đưa tay vào miệng cắn chảy máu, hi vọng sẽ đau… Tôi đã chết? Hay tôi đang bám vào sự sống một cách tuyệt vọng. Không! Tôi không muốn rời bỏ trần gian. Vực thẳm trước mắt tôi, đen ngòm xoáy sâu dưới trăm tầng địa ngục. Tôi đang xoay tròn rơi xuống, váng óc bởi tiếng vọng của nghìn vạn tiếng than van… Lửa. Tôi sắp vùi vào lửa dưới tận cùng vực chết. Ánh sáng. Của lửa, hay thứ ánh sáng trần gian phản chiếu vào đáy sâu địa ngục? “---” - Khi thiếp quay trở lại thì chân trời còn tối. Nhà thiếp lên đèn. Thiếp nghĩ theo nếp cũ mẹ đã dậy. Đúng, mẹ thiếp trở dậy. Nhưng mẹ không quấn khăn che mặt để tới Phật viện Đồng Dương. Thật khủng khiếp. Mẹ đang ôm thiếp mà rút ruột la lên, tru lên như sắp ộc máu tươi. Mẹ đập tay lên phản, mẹ nhồi tay lên vú thiếp… Thiếp chạy tới… Hỡi ôi, thiếp đã chết! Thiếp còn đây mà thiếp đã chết! Không. Không phải thiếp chết. Thiếp đang mơ. Không!... Cái xác kia đúng là thiếp, nhưng cái Vía này, thiếp vẫn còn nguyên đây. Mẹ
  7. ơi… Mẹ không được khóc! (Bởi thiếp chưa chết mà). Thiếp đánh sầm vào cánh cửa. Mẹ chẳng giật mình. Thiếp nhào vô lòng mẹ, ôm chặt mẹ… “Con chết rồi”! - Tôi nghe tiếng ai đó rót êm dịu vào tai. - “Con đã lìa hồn khỏi xác. Con vẫn nguyên vẹn như trước đây nhưng mẹ con, người trần sẽ không thấy con được nữa. Con phải lên cõi Trung giới, sống ở thế giới siêu hình”. Làm sao thiếp đi được. Mẹ đang dập đầu bên xác thiếp. Khóc. La. Tiếng mẹ vút lên tận mây xanh buốt lạnh. Trời ơi… Thiếp như muốn hét lên bằng tất cả sinh lực dậy thì: “Mẹ đừng khóc! Mẹ khóc làm sao con đi! Làm sao con… đi…”. “---” - Tôi hướng về những chuyện thấp hèn trần thế mà tôi từng trải. Tôi lân la dòm ngó… cô đơn đến hãi hùng. Không có xác thân làm trung gian, tôi không sao thỏa mãn dục vọng. Cái Vía tôi run rẩy, oán hờn, giận dữ, thù hằn. Tôi thành một sát nhân vô hình bị phóng vút lên Trung giới với tất cả uy lực giông tố của dục tình! Rồi nặng dần, tôi rơi… tôi rà rà mặt đất để có cơ hội hưởng mùi rượu thịt, mùi ngai ngái của mồ hôi đàn bà và đàn ông quấn quyện trong hộp đêm, trong tửu quán ô trược… Trong cơn cuồng loạn, giọng thần Chén hắt vào tai tôi: “Tâm trí của ngươi chưa được tẩy sạch, dục vọng của ngươi cũng chưa được xua đuổi. Ngươi hãy nhìn vào tâm trí của ngươi để có thể xua đuổi hết mọi ham muốn. Khi đấy tâm trí của ngươi sẽ trở nên tĩnh lặng, tinh thần trở nên thanh tịnh… Khi đó ngươi mới gặp được tiền duyên của ngươi: Tiên Thiên”. Tôi bừng sắc vía. Đúng là tôi đã quên mình đang đi tìm nàng. Tôi phải xua đuổi mọi ham muốn tục trần, những ham muốn chẳng bao giờ có giới hạn, để có thể tìm được nàng; khi đó tôi sẽ được thỏa mãn nhục tình… Và tôi đã bay đi cùng ý nghĩ xấu xa đó. “---” -
  8. Thiếp vô cùng khổ sở.Những dục vọng chàng từng khuấy động trong đời thiếp nay vẫn y nguyên, mà còn trở nên muôn phần mãnh liệt. Chúng không còn bị xác thịt nặng nề cản trở, chúng biểu lộ sự tự do phá rào khuôn phép xuyên qua thể Vía... Và kìa, thiếp thấy chàng… đấy là đứa con gái đã bỏ bùa vũ nữ. Đúng chàng ơi. Thiếp đã được dẫn vào gặp vua đêm hôm ấy. Nhưng thiếp vẫn còn đây tất cả sự trinh nguyên vũ nữ. Sao chàng… chàng đang quấn lấy nó… Chàng quấn lấy nó để giải phóng dục tình, hay giải phóng sự hờn ghen… Thiếp nhảy xổ vào giữa hai người. Thiếp giằng chàng ra. Thiếp tát vào mặt nó. Đây… thiếp sừng sững trước mặt chàng với toàn bộ đường cong trác tuyệt của một vũ nữ… Nhưng, thiếp là một ngọn gió, ngọn gió tăng phần mát rượi trên da thịt hai người, tăng niềm hoan lạc… Thiếp muốn xé mình ra. Căm thù trồi lên. Thiếp vận sức dùi vào thể xác nó. Thiếp lôi hồn nó ra khỏi xác, để thiếp nhập vào. Thiếp với… Không được chàng ơi! Nó mãnh liệt như một cơn bão, vặn xoắn lấy chàng. Thiếp bỏ chạy. Không. Thiếp tìm kiếm. Sẽ có một xác thân nào đó để thiếp nhập vào. Thiếp chạy. Tìm. Kiếm. Đằng kia, một con chó. Nó thè lưỡi, dại. Thiếp thấy nó đang lã dần, chuội dần. Không một trở lực từ thể trí, thiếp xuyên vào nó. Linh hồn chó chẳng đủ sức cự lại. Thiếp… một con chó. Dại điên. Ngùn ngụt căm hờn. Cặp tình nhân xuyên qua mắt chó. Cắt đứt sợi dây Thanh khí nối mình với chó, khi hồn chó chưa xuất khỏi xác một cách trọn vẹn, thiếp, với cặp mắt đỏ ngầu, lao… Đánh “bụp!” Nhói một cái đến tận óc, hồn thiếp phọt lên khoảng không như chiếc lá khô được bắn ra từ nòng đại bác. Dưới kia: một xác chó và hai xác người… Hai xác người, như là họ chỉ nằm thượt ra, tim còn đập? Chó thì đỏ loang dòng máu từ não. Hỡi ôi… mãi sau này thiếp mới biết. Thiếp mới biết tại sao mình phải ô nhục 5 năm trời không một ngày thanh sạch: Con chó mà thiếp đã nhập hồn, số nó chưa tận. Thiếp đã cướp đi 5 năm trên cõi trần của nó, buộc hồn nó phải kéo dài cảnh sống vu vơ đói khát trên cõi Trung giới suốt 5 năm trời mới có thể trú ngụ tại cảnh riêng biệt của nó để tinh luyện hầu sang cõi Thượng giới đầu thai, rồi níu vào guồng luân hồn quay tiếp một vòng ai oán. “---” -
  9. Tôi tới được Thánh địa của người Chàm lúc mặt trời còn ứa máu. Rất nhiều những người đang quét lớp mỡ của một loài động vật lên những viên gạch để sắp trụ tháp hình Linga. Không ai thấy tôi. Chỉ tôi thấy họ. Và tôi thấy nàng. Kiêu Sa. Lộng Lẫy. Ngạt ngào hương hoa tinh khiết. Nàng thấy tôi, ào tới và, đổ sập vào tôi. Tôi riết nàng trong vòng tay mà không thoả mãn với phần sinh khí dồi dào, dồn nén bao canh dài trắng đến từng sợi tóc non. Mang máng trong tiềm thức, tôi đã gặp nàng ở đâu trên cõi trần, trong cùng kiếp với tôi. Ở đâu? Ở đâu?... Không đâu xa lạ. Tôi đang ở trong nhà mình? Tôi vùng dậy. Đầu bưng bưng. Nhưng, tôi đã nhớ lại liền. Tôi vừa mới gặp được nàng. Ai đã kéo tôi khỏi niềm đam mê bất tận bên nàng. Gác xép và tôi, và… thần Chén. Tôi trách thần Chén sao chia lìa đôi lứa. “Chậm một khắc nữa là ngươi không còn cơ hội trở lại trần gian”. “Nhưng con đã gặp được nàng”. Cái chén bỗng chạy vù vù khiến tôi hổng cả tay: “Ở cõi trần ngươi cũng có thể nhìn thấy nàng.” “Thần bảo sao?” “Ngươi cần phải có một sự tu luyện đặc biệt, phải mất nhiều ngày giờ để mở thần nhãn. Bằng không người mà ngươi vừa gặp gỡ với mối dây tình duyên… khi ngươi thác rồi… “Sao thần?” Cái chén đứng im, không chạy. “Nghĩa là con phải tu luyện chân chính? Khó lắm thưa thần!” Phật giảng: “Phật tính nhất xuất, chấn động thập phương thế giới”. “Phật đã tạ thế hơn hai ngàn năm trăm năm rồi thần ơi. Hào quang Phật đến nay xem như ngọn đèn dầu…”
  10. “Pháp vô định Pháp. Kinh vô tự kinh. Giờ phút nhập diệt hẳn ngươi biết Phật nói câu cuối cùng: Trong 49 năm qua ta chưa hề nói gì cả”. “Con biết. Nhưng trong kiếp này, nàng còn là một thiếu nữ, còn con đến bao giờ…” “Bây giờ nàng còn chờ ngươi. Nàng đứng bên tháp Bằng An chờ ngươi đó”. “Khổ nỗi thưa thần, nàng ở thế giới siêu hình, còn con…” “Ở chân trụ tháp Bằng An có tượng tốp vũ nữ cuối cùng của vương quốc Chăm. Từ bên trái qua, Tiên Thiên đứng thứ 7”. Tim tôi phình ra tọp vào: “Thật chứ thần?” Cái chén đứng im. Tôi hỏi thêm nhưng vô hiệu. Thần Chén giận. “---” - Thiếp không tưởng được mình lại có thể ở trên từng cao đến vậy. Trong đám mây mù đen xám, thiếp xuyên xuống như một con chim ưng. Mãi không chạm mặt đất. Nếu chạm, thiếp, sẽ tan thành nước. …Tự đâu một đám mây, một quầng sáng vây kín thiếp, khiến lòng thiếp lâng lâng, nhẹ nhàng, sung sướng trong sự trẻ trung và khỏe khoắn lạ thường. Thiếp thấy mình được nâng lên, nhưng rất chậm. Cho tới khi bốn bề bình lặng, trước mặt thiếp là sư Cụ. Ở Phật viện Đồng Dương, trước đây sư Cụ từng giảng cho thiếp nghe: Bên kia cửa tử không phải là một đời sống mới lạ. Nó chỉ là một đời sống nối tiếp với đời sống ở thế gian nầy. Những người quá vãng mà ta thương mến, do tâm thức hữu hạn nên ta ngỡ xa cách. Nếu ta có thể nâng cao tâm thức, ta sẽ thấy được họ và nói chuyện đặng với họ”. (Hồi đó mẹ thiếp là một nữ tu tại gia giúp việc cho Phật viện Đồng Dương. Còn nhỏ, những hôm các phật tử ở lại Phật viện nhiều, thiếp luôn dậy sớm cùng mẹ chung tay nấu cơm chay. Sư Cụ là người câm? (Mẹ bảo sư Cụ tịnh khẩu). Thiếp chẳng hiểu. Nhưng thiếp vẫn luôn cảm nhận được, mình như con của sư Cụ vậy. Đây là lần đầu tiên thiếp gặp lại sư Cụ từ khi sư Cụ viên tịch tại Phật viện. Thiếp sẽ được sư Cụ vớt linh hồn một
  11. lần duy nhất nữa - sư Cụ nói - trước khi sư Cụ được chuyển lên Thái Dương hệ, đứng hẳn ra ngoài vòng luân hồi sinh tử). Trong lúc đấy thì thiếp thấy rõ cái xác mình, tím ngắt. Thiếp thấy cả đám vi trùng đang chui rúc trong từng thớ thịt đã dầnrữa thối. Trong từng ống xương, tủy trắng cũng chuyển qua đen sậm… Sư Cụ nói tiếp:Chừng nào con chủ trị đặng dục tình, khi đó phàm nhơn sẽ phủ phục trước Chơn Nhơn, cái Vía con mới không phải tinh lọc nơi cõi Trung giới nữa; và xác con mau tan rã, giải thoát cho vong linh bước qua miền Thượng giới. Nhưng bây giờ xác con đã rã mà con vẫn chưa đoạn tuyệt được dục tình, quanh thân thể con trường nghiệp lực còn dày đặc… Ta buộc phải nói với con rằng: Con phải lưu lại một thời gian vô giới hạn ở cõi này chờ cho được phần Thanh khí… Con phải tống khứ tâm chấp trước khỏi mình, để thân thể được tịnh trắng. Không gian vũ trụ này, bản lai của nó là lương thiện, con người đồng tính với vũ trụ. Đừng bao giờ tuyệt vọng con ơi! Thiếp khóc. Thiếp đau xót khi thấy mẹ thiếp vẫn ôm chặt xác thiếp... “Sư Cụ ơi!… Sao con vẫn còn thấy mẹ đó mà không thể chạm được vào mẹ?” “Con đang sống trong thể Vía, thì chỉ thấy cái Vía của mọi thứ hồng trần thôi. Mẹ con dưới kia sống trong xác thịt, nên cũng chỉ thấy được cái Vía của vật chất trần gian. Cái Vía của đồ vật còn giữ nguyên hình của đồ vật, nên con đã nhầm tưởng mình còn sống dưới thế gian đấy thôi.” “---” - Tôi khoác vội ba lô, bắt xe ngay vào Thánh địa Mỹ Sơn. Tôi mất thêm gần một trăm ngàn tiền xe ôm nữa mới tới tháp Bằng An. Trụ tháp duy nhất trên lãnh thổ nước Việt biểu tượng cho năng lực sáng tạo: SIVA. Ngước nhìn trong sự kiêu hãnh của kiếp người, tôi nhưnhận được phần sinh lực bí truyền vào từng thớ tế bào già cỗi. Nàng đang đứng ở đâu quanh trụ tháp siêu thường này. Chút sợ hãi len trong tâm thức tôi như hòn cuội lăn trong gió chướng chiều hôm. Nàng ở đâu, bên tôi? Nàng đang giang tay đón tôi, hay giang tay
  12. dưới vời vợi trời mây. Tôi thắp bó nhang, lần theo từng sợi khói cảm nhận da thịt nàng trong vô thức, trong tiềm thức xa xăm của bao kiếp nổi trôi? Tôi gặp lại tốp vũ nữ tiên thiên. Nàng kia rồi. Với vòm ngực căng tròn, ứa tràn dòng sữa trinh nguyên chảy vào quyền năng sáng thế bất tận. Tôi đã bất chấp tất cả giới luật của một khu di tích quốc gia, tách nàng khỏi bản hợp xướng không lời của những điệu múa mang tên... “Tiên Thiên nàng ơi… que nhang này sẽ tắt ngấm nhé; để tôi biết nàng đang ở đây với nước mắt của tiền duyên đôi ta rỏ xuống”. “---” - Chàng ơi, hãy xuống ngựa. Chàng hãy buông mũi giáo. Bởi vương quốc thiếp sắp sụp đổ! Chúng thiếp, từ những tiên nữ, chốc lát bị rớt xuống tầng thấp nhất ở cõi người. Y phục trời ban để tôn vinh vẻ đẹp siêu thoát trong ngần nay trở nên tục tằn đầy dục tình nhơ nhuốc. Đấy là điệu múa cuối cùng trong đời thiếp. Vương quốc thiếp sắp sụp đổ! Vương quốc thiếp sắp sụp đổ! Chàng ơi… Chàng có thấy chăng. Thiếp không còn thấy gì nữa. Biển luênh loang máu, mây trời đen thẳm lạnh lùng… Thiep dang duoc dan di dau thai vao mot doi uyen uong nguoi Viet. “---” - Tôi vừa chạm tay vào thần Chén, chính là lúc dòng tin của nàng vụt hiện. Giờ khắc cuối cuộc giao hoan tuyệt đỉnh của doi uyen uong làm rung chuyển hết thảy đền tháp linh thiêng. Giờ khắc sụp đổ… Giữa nghìn vạn sinh linh được dâng hiến, chỉ một đậu thai.
ADSENSE

CÓ THỂ BẠN MUỐN DOWNLOAD

 

Đồng bộ tài khoản
2=>2