YOMEDIA
ADSENSE
tiếng chó tru trong đêm: phần 2 - nxb công an nhân dân
32
lượt xem 5
download
lượt xem 5
download
Download
Vui lòng tải xuống để xem tài liệu đầy đủ
phần 2 từ chương 12. câu chuyện bắt đầu từ "lớp thảm dày phủ dãy hành lang rộng được chiếu sáng bằng ánh sáng mềm. — số bao nhiêu? - mason hỏi. — 764, - drake đáp. - ngay sau góc. nó đây..." mời các bạn cùng tham khảo chi tiết nội dung tài liệu.
AMBIENT/
Chủ đề:
Bình luận(0) Đăng nhập để gửi bình luận!
Nội dung Text: tiếng chó tru trong đêm: phần 2 - nxb công an nhân dân
Chương<br />
<br />
12<br />
<br />
~oOo~<br />
Lớp thảm dày phủ dãy hành lang rộng được chiếu sáng bằng ánh sáng<br />
mềm.<br />
— Số bao nhiêu? - Mason hỏi.<br />
— 764, - Drake đáp. - Ngay sau góc. Nó đây.<br />
Mason gõ cửa. Sau mấy giây có tiếng bước chân khẽ, dây xích loảng<br />
xoảng, và cánh cửa hơi hé ra.<br />
— Ông là ai?<br />
— Luật sư. Tôi muốn nói chuyện với bà về một việc rất quan trọng.<br />
— Tôi không muốn trông thấy ai hết, - người đàn bà rít lên vẻ kích động,<br />
và cánh cửa bắt đầu đóng lại. Mason vừa kịp đặt mũi giày vào khe cửa.<br />
— Giúp với, Paul!<br />
Cả hai người đè lên cánh cửa. Người đàn bà nửa trần truồng kêu lên<br />
hoảng sợ và nhảy bổ đến chiếc áo kimônô vắt trên ghế.<br />
— Sao các ông lại dám? - Bà ta giận dữ kêu lên trong khi mặc kimônô.<br />
— Đóng cửa lại, Paul.<br />
Người đàn bà quả quyết đi về phía máy điện thoại.<br />
— Nếu các ông không đi, tôi sẽ gọi cho cảnh sát.<br />
— Tôi không phản đối, - Mason đáp. - Hơn nữa, họ cũng sắp tới ngay đây<br />
mà.<br />
— Ý ông muốn nói gì thế?<br />
— Bà biết quá rõ vấn đề nói về gì rồi. Bà đang treo trên miệng vực thẳm,<br />
bà... Bessy Forbs ạ.<br />
Người đàn bà rùng mình và chết đứng, hoảng sợ nhìn vị luật sư.<br />
— Ôi Chúa tôi, - bà ta thì thào.<br />
— Xin ngồi xuống và chúng ta cùng trò chuyện điềm tĩnh. Chúng tôi chỉ<br />
có trong tay mấy phút thôi.<br />
Bessy Forbs bất lực ngã xuống ghế bành.<br />
<br />
— Tôi đã rõ tất cả, vậy nên chẳng cần những cơn kích động thần kinh. Bà<br />
là vợ của Clinton Forbs. Ông ta bỏ bà lại Santa Barbara và chạy đi cùng với<br />
Paula Cartrait. Bà đã cố lần ra họ. Tôi không biết, với mục đích gì, nhưng<br />
hiện thời tôi không quan tâm đến điều ấy. Cartrait tìm ra Clinton Forbs trước<br />
bà dưới tên gọi Clinton Fouli ở tại Milpas Draiv, Cartrait đã thuê ngôi nhà<br />
bên cạnh. Ông ấy liên tục theo dõi Fouli, cố làm sáng tỏ xem Forbs có làm<br />
cho vợ ông hạnh phúc hay không. Và hôm qua Cartrait đã đến gặp tôi. Tôi là<br />
luật sư. Có thể bà đã nghe về tôi. Vào thời gian trước, tôi đã tiến hành một số<br />
vụ tố tụng lớn. Tên tôi là Mason.<br />
— Ông ư!? - Người đàn bà reo lên mừng rõ. - Đó là ông? Perry Mason à?<br />
Vị luật sư gật đầu.<br />
— Ôi, may mắn làm sao!<br />
— Hãy lưu ý, chúng ta không riêng mỗi mình, - Mason nhận xét. - Tôi<br />
muốn câu chuyện của chúng ta diễn ra trước nhân chứng. Thêm nữa, tôi sẽ<br />
nói, còn bà chỉ nghe thôi. Bà hiểu chứ?<br />
— Vâng, tôi hiểu ông. Tôi chỉ muốn...<br />
— Bà hãy im lặng - Mason cắt ngang bà ta, - và xin lắng nghe. Cartrait<br />
xử sự rất kì quặc. Ông ấy muốn viết di chúc. Lúc này chúng ta chưa đả động<br />
đến nội dung của nó. Cùng với bản di chúc, ông ấy để lại một bức thư và tiền<br />
đặt cọc. Trong thư ông ấy yêu cầu tôi bảo vệ quyền lợi của vợ một người<br />
đang sống tại Milpas Draiv dưới tên gọi là Clinton Fouli. Bà rõ không? Ông<br />
ấy có ý nói không phải về người đàn bà sống cùng một nhà với Clinton<br />
Fouli, mà là về người vợ hợp pháp của ông ta.<br />
— Nhưng anh ấy có hiểu là đang làm gì không? Anh ấy...<br />
— Bà nghe đã, - Mason nhắc lại. - Thì giờ quý lắm. Ở đây có người<br />
ngoài, tôi đoán được bà định nói gì, nhưng không đáng nói về điều đó trước<br />
nhân chứng. Là luật sư, tôi phải bảo vệ quyền lợi của bà. Nếu bà muốn để tôi<br />
đại diện, tôi xin sẵn sàng. Nếu không, tôi sẽ ra đi tức khắc.<br />
— Không, không! - bà Forbs kêu lên. - Tôi nhờ ông giúp đỡ. Tôi...<br />
— Tốt lắm. Bà có thể làm điều mà tôi đề nghị bà không?<br />
— Nếu điều đó không quá phức tạp...<br />
— Không, điều đó không phức tạp. Tôi muốn, để trả lời cho bất cứ câu<br />
hỏi nào đặt ra với bà, bà đáp rằng sẽ chỉ nói trước mặt luật sư của mình, và<br />
<br />
tôi là luật sư của bà. Bà đã nhớ kĩ chưa?<br />
— Vâng, tôi sẽ cố thực hiện các chỉ dẫn của ông.<br />
— Có khả năng người ta hỏi tôi trở thành luật sư của bà như thế nào. Hãy<br />
trả lời cũng chính xác như thế. Và đối với bất kì câu hỏi nào khác. Thậm chí<br />
cả về thời tiết. Thậm chí người ta hỏi bà bao nhiêu tuổi hoặc bà dùng loại<br />
kem nào thoa mặt ban ngày. Bà đã hiểu tôi chưa?<br />
Bà ta gật đầu.<br />
Perry Mason đi lại gần lò sưởi,<br />
— Bà đã đốt gì ở đây?<br />
— Không gì cả, - Bessy Forbs đáp.<br />
Mason cúi xuống, gẩy tro trên tấm lưới lò và kéo ra một mẩu vải lụa màu<br />
lục.<br />
— Giống như khăn quàng cổ, - ông lẩm bẩm.<br />
— Tôi không biết...<br />
— Bà im nào! - Mason quát và nhét mẩu vải cháy vào túi áo gilê. Sau ông<br />
đi tới cái bàn trang điểm nhỏ, lấy lọ nước hoa, ngửi ngửi và đi lại gần bồn<br />
rửa, đổ hết nước hoa vào bồn.<br />
— Ông làm cái gì vậy? - Người đàn bà la lên. - Ông có biết giá nó bao<br />
nhiêu...<br />
— Tôi biết! - Mason cắt ngang bà ta. - Còn bây giờ hãy nghe tôi nói đây.<br />
Lập tức rút đăng kí khỏi đây. Hãy đến khách sạn Brodvei trên phố Bốn mươi<br />
hai. Hãy đăng kí ở đấy bằng tên Bessy Forbs. Hãy xem xét cho kĩ đồ đạc bà<br />
mang theo mình và những gì bỏ lại ở đây. Hãy mua các loại nước hoa rẻ tiền.<br />
Chính là rẻ tiền ấy. Và vẩy nó vào tất cả quần áo, rõ chưa?<br />
Bà ta gật đầu.<br />
— Thế sau đó?<br />
— Còn sau hãy ngồi im và không trả lời một câu hỏi nào. Hãy đòi hỏi để<br />
việc hỏi cung diễn ra phải có tôi.<br />
Mason mở vòi nước nóng và rửa cái lọ. Trong phòng ngào ngạt mùi nước<br />
hoa.<br />
— Anh Paul, hãy hút thuốc đi, - vị luật sư đề nghị. - Tôi hi vọng anh có xì<br />
gà chứ?<br />
Drake gật đầu, lấy xì gà ra, cắn đầu mẩu và châm hút. Mason quay về<br />
<br />
phía Bessy Forbs.<br />
— Điện thoại của tôi: Brodvei 38251. Hãy ghi lấy nó. Nếu có gì xẩy ra,<br />
bà cứ gọi. Xin lưu ý rằng, những giúp đỡ của tôi chẳng làm bà mất một xu<br />
nào. Chúng đã được trả rồi. Tôi nhắc lại một lần nữa, với bất cứ câu hỏi nào<br />
bà cũng chỉ được có một lời đáp: “Tôi sẽ nói chỉ khi có mặt luật sư của tôi”.<br />
Bà đã nắm vững điều đó chưa?<br />
— Thế nếu, - bà Forbs hỏi, - họ sẽ nói rằng câu trả lời tương tự chứng<br />
minh tội lỗi của tôi? Tôi không làm gì phạm pháp cả, thế mà không hiểu sao<br />
ông lại tin chắc...<br />
— Xin bà đừng tranh cãi với tôi, - Mason cắt ngang bà ta, - Hãy tin cậy<br />
tôi và tuân theo các lời khuyên của tôi đi. Được chứ?<br />
Bà ta gật đầu.<br />
— Thế là tuyệt rồi. Đi thôi, Paul, - Drake đã mở cửa, Mason nhìn Bessy<br />
Forbs một lần nữa. - Hãy trả buồng khách sạn, đừng để lại một dấu vết gì.<br />
Ngồi vào taxi, bà hãy nói bất kì một địa chỉ nào đó, từ đấy bà đón taxi khác<br />
và chỉ khi đó mới đi tới Brodvei. Bà hiểu chứ?<br />
Bà ta lại gật đầu.<br />
— Đi thôi, Paul, - Mason nhắc lại và bước ra hành lang. Drake đi theo sau<br />
ông. - Hãy tìm một nữ diễn viên tuổi chừng hai tám, hình dạng như bà Forbs,<br />
và hãy phái cô ta đến chỗ tôi. Làm sao cho nhanh nhất. Cô ta sẽ được nhận<br />
ba trăm đôla vì công việc, và tôi đảm bảo rằng cô ta sẽ không phải đụng độ<br />
với pháp luật. Tôi không muốn anh có mặt trong cuộc nói chuyện của chúng<br />
tôi. Anh biết càng ít bao nhiêu về điều đó thì càng tốt bấy nhiêu.<br />
Drake suy nghĩ một lát.<br />
— Tôi biết một cô gái hẳn có thể giúp được chúng ta. Cô ta có thân hình<br />
cũng y như bà Forbs, cũng tóc đen. Tên cô ta là Mei Sibli.<br />
— Cảm ơn, Paul. Nhờ anh, hãy nhanh lên.<br />
<br />
Chương<br />
<br />
13<br />
<br />
~oOo~<br />
Mei Sibli, một cô gái cân đối dễ thương, lập tức làm Mason có cảm tình<br />
ngay.<br />
— Hãy đưa nước hoa cho tôi, Della, - ông nói.<br />
Cầm cái lọ, vị luật sư chìa nó cho cô gái.<br />
— Cô thích mùi này không?<br />
— Tất nhiên.<br />
— Đề nghị cô hãy xức nó.<br />
— Rất vui lòng.<br />
— Đừng e ngại, tôi muốn để người cô toả sực nức mùi nước hoa này.<br />
Không phải yêu cầu Mei Sibli lần thứ hai.<br />
— Còn bây giờ cô phải tìm ra một chiếc taxi và nói với tài xế rằng cô để<br />
lại trong xe một chiếc khăn mùi soa khi đi tới Milpas Draiv, 4889. Tôi hi<br />
vọng là cô nhớ được địa chỉ chứ?<br />
— Tất nhiên. Còn gì nữa không?<br />
— Hết. Cô hãy lấy chiếc khăn và tặng cho tài xế một nụ cười khả ái. Ông<br />
ta sẽ hỏi tên và địa chỉ của cô và nói là đã báo về chiếc khăn cho phòng lưu<br />
đồ vật tìm được, và giờ đây ông ta phải giải thích, ông ta đã trao nó cho ai.<br />
Cô hãy tự gọi là Agnes Brauli và nói thêm rằng, cô nghỉ tại khách sạn<br />
Bridmont trên phố thứ Chín. Đừng nói số phòng.<br />
— Thế tôi phải làm gì với cái khăn?<br />
— Hãy đem nó lại cho tôi.<br />
— Thế nếu nẩy sinh sự phiền phức? - cô Sibli hỏi.<br />
— Đừng lo, - Mason cam đoan với cô ta. - Cô sẽ chẳng phải vi phạm<br />
pháp luật gì đâu.<br />
— Và tôi sẽ nhận ba trăm đôla vì việc đó?<br />
— Cô sẽ nhận ba trăm đôla sau khi kết thúc công việc.<br />
— Chính là bao giờ?<br />
<br />
Thêm tài liệu vào bộ sưu tập có sẵn:
Báo xấu
LAVA
AANETWORK
TRỢ GIÚP
HỖ TRỢ KHÁCH HÀNG
Chịu trách nhiệm nội dung:
Nguyễn Công Hà - Giám đốc Công ty TNHH TÀI LIỆU TRỰC TUYẾN VI NA
LIÊN HỆ
Địa chỉ: P402, 54A Nơ Trang Long, Phường 14, Q.Bình Thạnh, TP.HCM
Hotline: 093 303 0098
Email: support@tailieu.vn