intTypePromotion=1
zunia.vn Tuyển sinh 2024 dành cho Gen-Z zunia.vn zunia.vn
ADSENSE

Tiểu thuyết ngôn tình Anh mãi yêu em

Chia sẻ: Nguyễn Viết Đông | Ngày: | Loại File: DOC | Số trang:215

239
lượt xem
31
download
 
  Download Vui lòng tải xuống để xem tài liệu đầy đủ

Cát Tường và Thiên Sử ôm chặt nhau khi chiếc băng ca của Tuấn Kha được đẩy vào phòng phẫu thuật. Trước khi cánh cửa địa ngục đó đóng lại, Cát Tường còn kịp nhìn thấy một thân thể nhừ nát đầy máu me bên cạnh Tuấn Kha. Rồi cuộc đời Cát Tường sẽ ra sao? Mời các bạn đọc tiếp câu truyện.

Chủ đề:
Lưu

Nội dung Text: Tiểu thuyết ngôn tình Anh mãi yêu em

  1. Tác Giả: Nguyễn Quỳnh Nương ANH MÃI YÊU EM Phần 1 -A nh mãi yêu em, Cát Tường ơi! Cát Tường nắm bàn tay của Tuấn Kha, kêu gào thảm thiết: - Không... Tuấn Kha ơi... đừng bỏ em... đừng làm như vậy... em xin anh mà... Tuấn Kha bóp nhẹ bàn tay nhỏ nhắn của Cát Tường, giọng anh mệt nhọc: - Cát Tường... đừng khóc nữa... anh chỉ muốn nhìn thấy em cười thôi... Cát Tường đưa tay quẹt ngang nước mắt, nàng cười méo xẹo: - Em sẽ cười... em sẽ cười mà... chỉ xin anh đừng bỏ em... Tuấn Kha ơi! Tuấn Kha thở dốc, gọi Thiên Sử, thều thào: - Thiên Sử... Thiên Sử… Thiên Sử bước đến bên Tuấn Kha, giọng anh nhẹ tênh: - Chuyện gì, Tuấn Kha? Tuấn Kha cố đưa tay nắm lấy bàn tay của Cát Tường đặt vào tay Thiên Sử: - Nhớ… thay tao... chăm sóc cho Cát Tường... đừng để ai ăn hiếp Cát Tường... Cát Tường rút nhanh bàn tay mình lại, nàng nhìn Tuấn Kha, nức nở: - Đừng Tuấn Kha! Em không cần ai hết, em chỉ cần anh thôi! Tuấn Kha gượng cười, trên gương mặt anh hằn nguyên sự đau đớn: - Anh... mãi... yêu em, Cát Tường! Cát Tường ấp úng, nàng nhìn Tuấn Kha qua làn nước mắt: - Em cũng yêu anh... Tuấn Kha đừng bỏ em! Tuấn Kha lắc đầu khổ sở: - Hãy sống thật với tình yêu của em, Cát Tường... đừng vì anh mà... Tuấn Kha nhăn mặt, anh nghe người mình nhức buốt. Anh quay lại nhìn vị bác sĩ, giọng đứt quãng: - Đưa tôi vào trong đi Minh An! www.vuilen.com 1
  2. Tác Giả: Nguyễn Quỳnh Nương ANH MÃI YÊU EM Minh An gật nhẹ. Anh đẩy chiếc băng ca của Tuấn Kha, nhưng Cát Tường đã bấu mạnh vào tay anh, van xin: - Đừng... đừng Minh An... đừng mà... Minh An buồn giọng: - Hãy để Tuấn Kha hoàn thành tâm nguyện cuối cùng này! Đôi mắt Tuấn Kha đã nhắm nghiền hình như anh không còn nghe thấy tiếng gào khóc của Cát Tường. Cát Tường buông nhẹ tay, nàng lê đôi chân nặng như chì theo Minh An. Trong mắt nàng, bầu trời vẫn thế, nhưng có ai biết chăng trong lòng nàng bầu trời đang sụp đổ! Cát Tường và Thiên Sử ôm chặt nhau khi chiếc băng ca của Tuấn Kha được đẩy vào phòng phẫu thuật. Trước khi cánh cửa địa ngục đó đóng lại, Cát Tường còn kịp nhìn thấy một thân thể nhừ nát đầy máu me bên cạnh Tuấn Kha. Nàng gào lên trong tuyệt vọng: - Tại sao... đừng bỏ em, Tuấn Kha ơi! Thiên Sử ôm Cát Tường vào lòng, anh lau nước mắt cho nàng. Giọng anh trầm buồn: - Hãy để Tuấn Kha được ra đi thanh thản đi em! Cát Tường bấu vào chiếc lưng to lớn của Thiên Sử: - Tại sao? Tại sao anh ấy lại làm như vậy? Tàn nhẫn với bản thân mình? Thiên Sử cố giải thích cho Cát Tường: - Bởi vì Tuấn Kha biết nó không còn sống được nữa, và nó muốn chết một cách có ý nghĩa, đúng với lương tâm của một thầy thuốc! Bất giác Cát Tường quay lại cánh cửa địa ngục đang im lìm, nàng nhìn trừng trừng với những giọt nước mắt lăn dài. Nàng nấc lên: - Chính hắn... hắn đã cướp đi Tuấn Kha! Em căm thù hắn! Thiên Sử ngăn Cát Tường lại: - Cát Tường em đừng có nói bậy, là Tuấn Kha tự nguyện. Nếu Tuấn Kha biết em nghĩ như vậy, Tuấn Kha sẽ thất vọng về em. Hãy để Tuấn Kha thanh thản mà ra đi! Cát Tường hét lên trong kinh hoàng: www.vuilen.com 2
  3. Tác Giả: Nguyễn Quỳnh Nương ANH MÃI YÊU EM - Không... Tuấn Kha ơi! Nàng đã ngất. Thân thể nàng mềm nhũn trên tay Thiên Sử! C át Tường đặt bó cúc trắng lên mộ Tuấn Kha: - Tuấn Kha! Hôm nay em có tin vui muốn nói với anh! Cát Tường thắp cho Tuấn Kha nén nhang, nàng ngồi bên mộ anh: - Em đã tốt nghiệp rồi, em đạt loại ưu. Nhiều công ty mời em về làm việc, song em vẫn chưa nhận lời! Cát Tường nhìn di ảnh của Tuấn Kha trên bia mộ, nụ cười của anh vẫn rạng ngời như lần đầu nàng gặp anh. Cát Tường rưng rưng: - Nếu ngày đó em chấp nhận tình yêu của anh, chúng ta sẽ có những ngày tháng vui vẻ. Anh sẽ ra đi mà không còn hối tiếc, nhưng em đã không chấp nhận anh. Sự ra đi của anh làm cho trái tim em luôn dằn vặt và day dứt. Cũng tại em hết, em có lỗi với anh, Tuấn Kha ơi! Một cơn gió nhẹ thoáng qua làm cho mái tóc dài quá mỏng của Cát Tường bay dập dìu, nàng cười dịu dàng: - Em biết anh không bao giờ trách em, nhưng em không thể tha thứ cho chính mình. Năm năm, anh rời bỏ em đã năm năm nhưng với em, anh vẫn còn sống mãi! Cái nắng giữa trưa hè gay gắt bỗng vụt tắt, trên bầu trời mây đen giăng phủ. Cát Tường hốt hoảng, nàng bật dậy như chiếc lò xo: - Tuấn Kha! Hôm khác em đến thăm anh! Cát Tường muốn quay lưng nhưng cái gì đó làm cho nàng đổi ý, nàng ngồi lại vị trí ban đầu: - Ở đây một mình chắc anh lạnh và cô đơn lắm phải không? Cát Tường nhìn di ảnh của Tuấn Kha, gật gù: - Em ở đây với anh một lát nữa nghen! www.vuilen.com 3
  4. Tác Giả: Nguyễn Quỳnh Nương ANH MÃI YÊU EM Những hạt mưa cứ nặng dần, Cát Tường đứng lên: - Bây giờ em phải về. Hôm khác em ghé thăm anh! Cát Tường đứng lên, nàng xoay lưng nhưng... một cái bóng đen cầm dù trong màn mưa làm cho Cát Tường dựng tóc gáy. Nàng đưa tay lên áp mạnh vào ngực như nén sự sợ hãi khi cái bóng đen thui mỗi lúc một gần nàng. Nàng đưa tay lên che mắt, giọng thất thanh: - Ma... có... ma... cứu với... Cái bóng đen đã đứng trước mặt nàng, giọng gầm gừ: - Cô bị điên hay sao mà ở đây vào lúc này? Cát Tường vẫn chưa hoàn hồn, tay nàng bịt kín mặt, giọng hoảng sợ: - Có ma... Cái bóng đen thui nhìn quanh rồi buông gọn: - Ma? Ở đâu? Cát Tường run rẩy: - Có ma... con ma... đen thui thùi lùi... Cái bóng đen cúi xuống nhìn quanh người mình: - Cái gì? Hai bàn tay bé nhỏ xinh xinh của Cát Tường bị cái bóng đen tháo xuống. Nàng muốn nhảy dựng vì cái bóng đen trước mặt mình, nàng ú ớ: - Ma... ma... đen! Cái bóng đen đưa tay lên tháo cái kính râm màu đen xuống: - Chị Hai! Chị có thấy con ma nào đẹp trai như vầy chưa? Cát Tường nhìn lên gương mặt mà nàng gọi là con ma đen thui thùi lùi. Trong màn mưa, Cát Tường vẫn thấy hắn rất đẹp trai, một nét điển trai rất phong trần. Cái vết sẹo khá dài bên trên gò má phải càng làm cho hắn thêm mạnh mẽ. Cát Tường nuốt nước bọt: - Anh... không phải ma hả? Hắn muốn bật ngửa vì câu hỏi ngây thơ của Cát Tường: www.vuilen.com 4
  5. Tác Giả: Nguyễn Quỳnh Nương ANH MÃI YÊU EM - Chị Hai có thấy con ma nào đẹp trai. - Hắn ngưng một chút rồi đưa tay chỉ vào mặt mình - Đẹp trai như tôi không? Cát Tường xấu hổ, nàng cụp mắt. Nhưng rồi thật nhanh Cát Tường ngẩng lên nhìn hắn, vẻ mặt không hề yếu đuối như ngay trước đó. Đôi mắt sau cặp kính cận của Cát Tường quét lên người hắn từ trên xuống dưới: - Đẹp trai? Giữa mười hai giờ trưa, nghĩa trang bị mưa gió giăng phủ, anh mặc nguyên bộ đồ đen, mang kính đen, trên tay lại cầm cây dù màu đen... không nói anh ma mới lạ! Hắn bật cười trước sự miêu tả của nàng, hắn nhìn Cát Tường từ đầu đến chân rồi châm biếm: - Tôi đâu có giống ma bằng chị Hai? Ma đâu có mặc đồ đen chỉ mặc đồ trắng thôi! Cát Tường cụp mắt lướt trên người mình, nàng dẩu môi lên: - Cái gì? Ý anh nói tôi giống ma hả? Hắn làm một cái rùng vai: - Nhìn là biết rồi, nhất là cái mái tóc dài thườn thượt của chị Hai đó. Giống lắm, giống ma nữ tóc dài! Cát Tường giận run người, nàng đốp chát: - Ơ thì tôi giống ma. Còn anh giống... Cát Tường dài giọng làm cho hắn chờ đợi, hắn gắt nhẹ: - Giống cái gì? Cát Tường liếc hắn bằng đôi mắt có đuôi: - Giống... Alibaba! Cát Tường nhìn thấy đôi mày rậm của hắn nhíu lại: - Cái gì? Cát Tường đưa ngón tay trỏ lên đôi môi mọng đỏ của mình, nàng nhìn chăm chăm vào người hắn: - Giống lắm à nghen! Anh định cướp nhà băng phải không? Hắn nhìn Cát Tường trân trối, giọng cộc cằn: www.vuilen.com 5
  6. Tác Giả: Nguyễn Quỳnh Nương ANH MÃI YÊU EM - Đồ điên! Sao tôi phải đi cướp nhà băng? Cát Tường che miệng cười khúc khích, cử chỉ làm cho hắn nổi đóa, nàng dài giọng: - Ờ thì... anh cướp nhà băng... để đi Thái Lan! Hắn nhìn Cát Tường ngạc nhiên: - Tôi? Đi Thái Lan? Để làm chi vậy chị Hai? Cát Tường cười thích thú khi nhìn vào gương mặt cau có của hắn: - Ờ… thì... để giải phẫu thẩm mỹ. Để cái bệnh hoang tưởng của anh, là tưởng mình đẹp trai thành hiện thực! Hắn trợn mắt nhìn Cát Tường mà không thể thốt nên lời. Cát Tường đi một vòng quanh người hắn, nàng tiếp tục: - Anh xấu như vậy thì phải cướp nhà băng nhiều nhiều một chút... nhớ phẫu thuật chỉnh hình giống... Birain của Hàn Quốc, hay người mẫu Bình Minh của Việt Nam... Lúc đó thì anh có thể tự tin nói mình đẹp trai rồi. Còn bây giờ thì... đừng có dối lòng nói mình đẹp trai. Biết chưa? Hắn kêu lên: - Chị Hai! Có... có... Cát Tường quan sát thái độ khẩn trương rồi căng thẳng trên gương mặt hắn, nàng mỉa mai: - Anh làm sao vậy? Có cần giận đến độ tái mặt như vậy không? Hắn lắp bắp: - Không phải đâu... chị Hai... có... Đôi mắt của Cát Tường tròn lại, môi nàng cong lên thật đáng yêu: - Có cái gì? Hắn run rẩy: - Có ma... có ma...! Cát Tường giật mình hoảng sợ nhưng cũng cố bình tĩnh: - Ma hả... ma ở đâu? www.vuilen.com 6
  7. Tác Giả: Nguyễn Quỳnh Nương ANH MÃI YÊU EM Hắn bỗng hét lên thật lớn: - Con ma... ở... đằng sau chị Hai kìa! Con ma... mặc đồ trắng... nó... Cát Tường không kịp nghe hắn nói hết, nàng đã nhào vào lòng hắn. Mặt nàng úp vào ngực hắn như đang tìm nơi an toàn để trốn con ma đáng sợ kia, hai cánh tay mềm mại của nàng quấn lấy khuôn lưng rộng và rắn chắc của hắn. Giọng nàng đứt quãng: - Ma... ma... cứu tôi với... có ma... Cát Tường vẫn chưa hoàn hồn nếu như không nghe thấy giọng cười khanh khách của hắn: - Không phải vừa rồi chị Hai còn hung dữ lắm hay sao? Sao bây giờ lại mè nheo như chú mèo mướp vậy? Cát Tường bật ra khỏi người hắn như chiếc lò xo, nàng ngượng nghịu: - Anh... Hắn làm một cái nhún vai: - Tôi không có! Tại chị Hai thấy tôi đẹp trai nên muốn ôm tôi! Đôi gò má Cát Tường đỏ lự vì xấu hổ, nàng mím môi: - Anh... dám... Hắn cười nửa miệng: - Tôi không dám, nhưng chị Hai dám... ôm tôi! Cát Tường nhìn gương mặt đểu giả của hắn muốn rách khóe: - Anh... Cát Tường không nói hết câu, nàng hắt hơi bốn cái liên tiếp. Đôi môi của Cát Tường tái mét, người nàng run lập cập như thằn lằn đứt đuôi: - Không rảnh đâu mà... tào lao với anh... tôi đi đây… Cát Tường đã bước đi ba bước nhưng chỉ với một cái vươn tay của hắn thì nàng đã quay lại vị trí ban đầu. Nàng gắt gỏng: - Buông ra... đồ cà chớn! Hắn hất mặt, giọng tưng tửng: www.vuilen.com 7
  8. Tác Giả: Nguyễn Quỳnh Nương ANH MÃI YÊU EM - Cà chớn... hay cà chua gì cũng được! Cát Tường chà xát hai bàn tay vào nhau cho đỡ lạnh: - Anh muốn gì? Hắn thản nhiên che chiếc dù qua đầu Cát Tường: - Tôi chỉ muốn cho chị Hai đi ké thôi! Cát Tường bật ra khỏi chiếc dù trên đầu mình: - Ai thèm? Hắn nhìn Cát Tường, nheo nheo mắt: - Không thèm thì thôi, tôi đi đây. Chị Hai cứ đứng đây, coi chừng... có vài con ma tưởng chị Hai... là bạn... rồi rủ đi chơi... Cát Tường rùng mình, nàng đưa mắt ngó quanh. Nghĩa trang vắng lặng, chỉ có tiếng mưa rả rích. Khi nàng quay lại thì hắn đã bỏ xa nàng một đoạn. Cát Tường hốt hoảng chạy theo: - Này... con ma đen thui kia... đợi tôi với! Hắn thắng lại thật nhanh làm cho Cát Tường ngã chúi vào lưng hắn. Hắn bật cười: - Chị Hai, đừng có gọi tôi như vậy, nghe khiếp lắm! Cát Tường lặng lẽ tò tò theo sau lưng hắn. Dù có ghét hắn nhưng hắn cũng cho Cát Tường cảm giác an toàn. Hắn kéo tay Cát Tường đi song song để ngả chiếc dù qua trên đầu nàng. Cát Tường giật mạnh tay lại: - Đừng có tưởng tôi theo anh rồi anh... giở trò sàm sỡ tôi! Hắn cho tay vào túi quần: - Có biết vì sao tôi gọi bằng chị Hai không? Cát Tường thắc mắc nhưng không thèm hỏi, hắn tự trả lời: - Bởi vì chị Hai... quá già để tôi sàm sỡ. Nếu có sàm sỡ thì tôi cũng phải lựa một em thật là đẹp và sexy. Còn chị Hai... tôi hoàn toàn không có hứng thú. Yên tâm đi! Cát Tường nghe giận ghê gớm vì sự xúc phạm của hắn. Nàng bước nhanh ra khỏi chiếc dù rồi bỏ chạy, hắn bất ngờ nên gọi theo: www.vuilen.com 8
  9. Tác Giả: Nguyễn Quỳnh Nương ANH MÃI YÊU EM - Này, chị Hai... Cát Tường quay lại. Trong làn mưa mỏng manh, hắn thấy đôi ngực căng tròn của Cát Tường nhấp nhô dưới làn áo trắng ướt sũng. Cát Tường lớn giọng: - Chị Hai về trước đây. Đi chung với chú em không khéo người ta lại tưởng chị Hai và chú em là "Hắc Bạch vô thường" thì khổ! Cát Tường đã mất hút trong màn mưa. Hắn nhìn theo rồi rít giọng: - Ai là chú em chứ! Hai cái bóng bị cơn mưa đầu mùa chìm lấp. Nghĩa trang lại rơi vào sự tĩnh mịch, một không gian im lặng đến rợn người. Ô ng Tường Quân nhìn Cát Tường lo lắng: - Con đi thăm Tuấn Kha gì mà lâu dữ vậy? Còn ướt như chuột lột nữa! Cát Tường cười hì hì: - Tại con thấy trời mưa mà bỏ Tuấn Kha ở đó một mình... nên con ở lại với anh ấy một lát. Con không sao đâu, cha cứ yên tâm đi! Vừa lúc bà Hồng Cát ra đến bà lớn giọng: - Con nhìn lại mình xem! Mặt mày tím ngắt mà còn bảo không sao? Cát Tường chợt rùng mình, cái lạnh đã thấm vào người, nàng run rẩy: - Con đi tắm đây, lạnh chết đi được! Bà Hồng Cát nói với theo: - Khả Tú đến tìm con từ sáng đến giờ đó! Cát Tường quay đầu: - Nó đâu? Về rồi hả mẹ? Bà Hồng Cát nhẹ cười: www.vuilen.com 9
  10. Tác Giả: Nguyễn Quỳnh Nương ANH MÃI YÊU EM - Nó đợi con trên phòng, có lẽ đã ngủ rồi! Cát Tường nhoẻn cười: - Con biết rồi, con vào nha? Cát Tường tắm bằng nước nóng, thật nhanh nàng đã thay cho mình bộ đồ pyjama dài tay. Cát Tường nhéo vào hông Khả Tú một cái thật đau, cô giật mình: - Má ơi, có ma! Cát Tường nằm xuống bên cạnh Khả Tú: - Ngủ ngon dữ hả? Khả Tú nhăn mặt: - Mày còn nói? Tao đợi mày hai tiếng đồng hồ rồi đó! Cát Tường tròn mắt: - Có chuyện gì không? Khả Tú vồn vã: - Tao định rủ mày đi tìm việc làm. Tốt nghiệp rồi cũng phải tranh thủ kiếm tiền báo hiếu cho cha mẹ chứ! Cát Tường gật gù: - Mày nói cũng đúng, nhưng tao chưa chọn được nơi nào thích hợp cả! Khả Tú kêu lên: - Mày tưởng mày là ai mà chọn? Có nước người ta chọn mày thì có! Cát Tường làm thinh, nàng suy nghĩ miên man. Khả Tú hỏi khẽ: - Mày lại nhớ Tuấn Kha hả? Cát Tường thốt lên: - Tuần sau, mày cùng tao đến một nơi nghe? Khả Tú lo lắng: - Đi đâu? Cát Tường bí mật: - Tuần sau mày sẽ biết! www.vuilen.com 10
  11. Tác Giả: Nguyễn Quỳnh Nương ANH MÃI YÊU EM Khả Tú nhìn Cát Tường khó hiểu: - Đã có chuyện gì xảy ra với mày vậy? Cát Tường chợt cười, nàng véo von: - Một chuyện rất buồn cười. Muốn nghe không? Khả Tú gật lia lịa: - Nói nhanh đi, tao đang rửa tai nghe mày nè? Cát Tường tủm tỉm: - Ờ… thì chuyện là... Cát Tường từ từ kể lại mọi chuyện cho Khả Tú nghe. Cô ôm bụng cười vì sự đụng độ của Cát Tường và con ma đen thui thùi lùi kia. Khả Tú đồng ý đi cùng Cát Tường vào tuần sau. Hai cô bạn bên nhau cho đến chiều tà! K hả Tú nhìn Cát Tường lo lắng: - Mày suy nghĩ kỹ chưa? Cát Tường gật đầu rất cương quyết: - Tao suy nhĩ kỹ lắm rồi! Khả Tú lại làu bàu: - Tao chỉ sợ mày hối hận, tới lúc đó thành phố này sẽ bị nước mắt mày hủy diệt! Cát Tường thoáng do dự, song nàng quyết định: - Tao sẽ không hối hận. Bắt đầu đi! Khả Tú né ra một bên. Cô thấy mừng vì Cát Tường đã chịu thoát ra khỏi sự ray rứt của lương tâm về sự ra đi của Tuấn Kha. Nghe Cát Tường kể ngày đó Cát Tường đang học lớp mười hai, Tuấn Kha là một bác sĩ trẻ mới ra trường, anh yêu Cát Tường say đắm nhưng Cát Tường còn quá nhỏ để hiểu thế nào là tình yêu. Và căn bệnh ung thư phổi đã mang Tuấn Kha ra đi trong những ngày héo hon chờ đợi tình yêu của Cát Tường... www.vuilen.com 11
  12. Tác Giả: Nguyễn Quỳnh Nương ANH MÃI YÊU EM Khả Tú bị Cát Tường kéo ra khỏi dòng suy nghĩ bằng cái giọng điệu quen thuộc: - Trời đất ơi! Khả Tú tròn xoe hai con mắt nhìn Cát Tường trân trối: - Cát Tường... mày... Cát Tường nhìn mình trong gương mà ngơ ngác: - Có thật tao như vậy không Khả Tú? Khả Tú reo lên: - Mày đẹp quá Cát Tường! Cát Tường bĩu môi: - Tao lúc nào mà chả đẹp. Cái tao muốn là sự trẻ lại của tuổi mười tám! Khả Tú bật cười: - Bộ mày cũng biết mày để cái mái tóc kia là già nữa hả? Cát Tường tròn môi: - Bộ để như vậy tao già lắm hả Khả Tú? Khả Tú hít mũi: - Không già, mày hai mươi ba mà người ta tưởng ba mươi hai! Cát Tường kêu lên: - Cái gì? Bộ già dữ lắm hả? Khả Tú đặt tay lên vai Cát Tường: - Phải. Nhưng mày yên tâm đi, bây giờ mày còn hơn thiếu nữ mười tám đó! Cát Tường gật gù nhìn vào gương: - Có thật vậy không? Khả Tú chỉ vào anh thợ cắt tóc: - Hỏi anh ta thì biết? www.vuilen.com 12
  13. Tác Giả: Nguyễn Quỳnh Nương ANH MÃI YÊU EM Anh thợ cười hiền: - Mái tóc chấm ngang vai kiểu so le này rất hợp với cô. Nếu cô muốn trẻ trung hơn nữa thì... tôi nghĩ nên bỏ cái cặp kính kia đi! Khả Tú vỗ vỗ tay: - Anh ấy nói chí phải! Bỏ cặp kính bà già này ra là mày thành thiếu nữ mười ba luôn đó! Cát Tường bật cười: - Có cần phóng đại dữ vậy không? Hai cô bạn nhìn nhau cười. Cát Tường trả tiền rồi kéo Khả Tú đến tiệm Kính Thuốc Sài Gòn. Khả Tú gật gù: - Mày đúng là thông minh! Cát Tường cười tinh nghịch: - Đợi tao nghen! Tao ra liền! Thật nhanh, Cát Tường trở ra với cặp kính sát tròng. Khả Tú nhìn nàng không chớp mắt: - Mày... đẹp quá Cát Tường ơi! Cát Tường xấu hổ: - Đừng có la lớn như vậy, người ta cười cho! Khả Tú gật gật nhưng vẫn nhìn Cát Tường. Đôi mắt to tròn của Cát Tường giờ đây không còn hai cái đít chai làm rào cản, đôi mắt long lanh dưới rèm mi cong vun vút. Mái tóc chấm ngang vai làm cho thân hình của Cát Tường thật mảnh mai. Thấy Khả Tú cứ nhìn mình chăm chăm, Cát Tường gọi khẽ: - Khả Tú! Hay mình gọi Thiên Sử đi ăn kem? Nghe đến Thiên Sử, Khả Tú bừng tỉnh: - Vậy cũng được! Cả hai đã đến quán kem "Hương Bốn Mùa" thật nhanh. Khả Tú gọi cho mình kem sầu riêng, còn Cát Tường thì gọi kem sô-cô-la. Cát Tường cho muỗng kem vào miệng: - Để xem Thiên Sử sẽ nghĩ gì về sự thay đổi của tao! www.vuilen.com 13
  14. Tác Giả: Nguyễn Quỳnh Nương ANH MÃI YÊU EM Khả Tú đưa tay bẹo má Cát Tường: - Đương nhiên là sẽ... chảy kem rồi! Cát Tường cười ngặt nghẽo, vừa lúc Thiên Sử đến. Anh nhìn Cát Tường trân trối: - Cát Tường em... Cát Tường nheo nheo mắt: - Anh đoán xem em bao nhiêu tuổi? Thiên Sử ngây ngô: - Anh biết tuổi em rồi mà? Khả Tú kéo tay Thiên Sử ngồi xuống: - Cát Tường vừa tút lại vẻ bề ngoài. Nhìn nó, anh đoán xem nó bao nhiêu tuổi? Thiên Sử nhìn gương mặt bầu bĩnh của Cát Tường được ôm sát bởi mái tóc ngắn. Đôi mắt nàng như hút tất cả mọi thứ, bờ môi mọng đỏ đang mấp mấy cho muỗng kem vào miệng. Thiên Sử nói: - Em đẹp quá, Cát Tường! Cát Tường bật cười giòn tan, nụ cười làm gương mặt của Cát Tường đáng yêu làm sao: - Sao anh trả lời lảng xẹt quá vậy? Thiên Sử cười hì hì: - Nói chung là... rất đẹp và đáng yêu! Cát Tường gật gù hài lòng: - Để ăn mừng ngày em trẻ lại, chầu kem này em trả tiền! Thiên Sử tò mò: - Cát Tường! Anh bất ngờ vì sự thay đổi này của em quá! Nói cho anh biết lý do được không? Khả Tú chen vào: - Nó bị người ta chê già, gọi bằng chị Hai nên tức! Thiên Sử tròn mắt: www.vuilen.com 14
  15. Tác Giả: Nguyễn Quỳnh Nương ANH MÃI YÊU EM - Ai vậy? Cát Tường nhớ đến hắn, nàng cười thích thú: - Một con ma đen thui thùi lùi! Không hẹn mà cả Khả Tú và Thiên Sử cùng kêu lên: - Cái gì? Cát Tường cong môi: - Không, phải nói là một tên cướp! Thiên Sử tròn mắt: - Em nói cái gì mà tùm lum khó hiểu quá vậy, Cát Tường? Cát Tường cười nửa miệng: - Em sẽ làm cho hắn lé con mắt luôn! Thiên Sử nhìn Cát Tường như lo sợ điều gì đó: - Cát Tường! Em có cần vì một lời nhận xét của hắn mà... Khả Tú nhìn Thiên Sử, bực dọc: - Sao lại không! Em còn phải cảm ơn con ma hay tên cướp gì đó. Năm năm qua Cát Tường không hề sống cho mình, nó mặc cảm vì sự ra đi của Tuấn Kha. Bây giờ khó khăn lắm Cát Tường mới lấy lại chính mình, anh đừng có nói như vậy! Thiên Sử nhìn Cát Tường. Quả thật năm năm qua Cát Tường luôn khép kín. Nàng không chăm chút bề ngoài, không đùa giỡn, không véo von... và Thiên Sử đã yêu cái vẻ buồn ảo não trong đôi mắt, trên gương mặt của Cát Tường, anh yêu nàng say đắm. Năm năm qua, anh luôn có nàng, nhưng giờ đây trước sự thay đổi của Cát Tường, anh lại thấy bất an. Thiên Sử giọng nhẹ tênh: - Anh không có ý gì đâu, em đừng buồn anh nghe, Cát Tường? Cát Tường vui vẻ: - Sao em lại buồn anh. Anh là người anh tinh thần của em mà! Thiên Sử kêu lên trong đầu vì sự thật quá phũ phàng. Anh khàn giọng: - Em và Khả Tú có dự định đi làm ở đâu chưa? www.vuilen.com 15
  16. Tác Giả: Nguyễn Quỳnh Nương ANH MÃI YÊU EM Khả Tú ậm ừ: - Em vẫn đang nộp đơn xin việc! Thiên Sử vui vẻ: - Công ty của anh còn thiếu người bên phòng kế toán. Nếu em không chê thì đến công ty của anh đi! Khả Tú mừng quýnh: - Nếu anh đã có lời thì em cũng không từ chối! Thiên Sử gật nhẹ, anh quay lại Cát Tường: - Còn em thì sao, Cát Tường? Cát Tường tròn vo cái miệng: - Em muốn xin vào ngân hàng. Nhưng trước mắt em muốn đi du lịch đâu đó. Sau khi trở về, em sẽ bắt tay vào công việc! Thiên Sử gật gù: - Em tính vậy cũng được! Khả Tú hí hững: - Mày định đi đâu? Cát Tường thở dài: - Cũng chưa biết, đi đâu mà ít kinh phí một chút! Thiên Sử kêu lên: - Hay đi Mũi Né? - Không hẹn mà cả Cát Tường và Khả Tú đều thốt lên: - Mũi Né? Thiên Sử phấn khởi: - Vài hôm nữa công ty anh sẽ đi Mũi Né để nhập thêm giống hải sản mới! Hay em và Khả Tú cùng đi, sẵn tiện chúng ta đi du lịch vài hôm! Khả Tú reo lên: www.vuilen.com 16
  17. Tác Giả: Nguyễn Quỳnh Nương ANH MÃI YÊU EM - Tuyệt quá! Cát Tường thì lại buồn so: - Nhưng đi với công ty của anh có tiện không? Thiên Sử cười hì hì: - Yên tâm đi, chỉ có mình anh đi thôi! Cát Tường gật đầu: - Vậy cũng được, khi nào mình xuất phát? Thiên Sử nhẩm tính rồi trả lời nhanh: - Khoảng tuần nữa. Có gì anh sẽ liên lạc để các em chuẩn bị! Khả Tú nhìn đồng hồ thúc giục: - Quyết định vậy đi, bây giờ mình về! Thiên Sử gật đầu: - Cũng đến giờ làm việc rồi, chúng ta về thôi! Cả ba chia tay nhau khi đến ngã tư. Thiên Sử và Khả Tú đến công ty làm việc, còn Cát Tường nàng chạy vào nghĩa trang. Cát Tường tròn mắt khi thấy bó hoa ly trên mộ Tuấn Kha: - Ai đã đến đây? Cát Tường cố tìm ra một người nhưng ngoài nàng, Thiên Sử và Khả Tú thì còn ai nữa? Nàng "à" lên một tiếng: - Có lẽ là Minh An, ngày trước anh là bạn rất thân với Tuấn Kha và Thiên Sử! Cát Tường đặt bó cúc trắng xuống mộ Tuấn Kha, nàng thì thầm: - Tuấn Kha! Chắc anh ngạc nhiên vì sự thay đổi này của em lắm phải không? Cát Tường đưa tay nhổ những bụi cỏ dại mọc trên mộ anh, nàng cười một mình: - Em cũng không biết tại sao mình lại thay đổi như vậy. Có lẽ em phải đổi mới để bước vào đời! www.vuilen.com 17
  18. Tác Giả: Nguyễn Quỳnh Nương ANH MÃI YÊU EM Cát Tường vẫn độc thoại: - Tuấn Kha! Vài hôm nữa em, Thiên Sử và Khả Tú sẽ đi Mũi Né. Sau chuyến đi này em sẽ nộp hồ sơ vào ngân hàng. Không biết có kết quả gì không, nhưng em yêu thích công việc đó. Anh hãy phù hộ cho em luôn may mắn nghe! Cát Tường chợt đưa mắt ngó quanh. Nghĩa trang thật lạnh lùng, một cái gì đó thất vọng trong lòng Cát Tường, có lẽ nàng muốn gặp lại con ma kia. Nàng nhìn di ảnh của Tuấn Kha, thỏ thẻ: - Em thật quá đáng phải không Tuấn Kha? Đứng trước mộ anh mà còn tơ tưởng đến người đàn ông khác. Nhưng anh đừng hiểu lầm em, em không thích hắn đâu vì hắn đáng ghét lắm. Em chỉ muốn cho hắn lé mắt vì dám chê em già và dám gọi em bằng chị Hai thôi. Anh đừng giận em nghe! Dù nói thế nhưng Cát Tường cũng reo vui trong lòng khi nghe tiếng bước chân tiến gần về phía mình. Hình như nàng không còn sợ con ma đó nữa. Nhưng giọng nói khàn đục vang lên làm cho nàng vô cùng thất vọng: - Cát Tường! Em đến thăm Tuấn Kha sao? Cát Tường quay lại cười hiền: - Còn anh? Minh An đặt bó cúc trắng bên cạnh bó hoa của Cát Tường: - Anh cũng vậy, rảnh rỗi nên đến thăm Tuấn Kha! Cát Tường nhìn bó ly trên mộ Tuấn Kha, ngạc nhiên: - Vậy ra bó hoa ly này không phải của anh hả? Minh An tròn mắt: - Không! Tuấn Kha đâu có thích hoa ly, nó chỉ thích cúc trắng thôi! Cát Tường tò mò không hiểu: - Vậy bó hoa ly này là của ai? Minh An lắc đầu: - Anh cũng không biết! Cát Tường đều giọng: - Tuấn Kha đâu có ba mẹ, hay anh em gì? www.vuilen.com 18
  19. Tác Giả: Nguyễn Quỳnh Nương ANH MÃI YÊU EM - Chỉ có anh, em, Thiên Sử mà thôi! Minh An suy nghĩ một hồi anh kêu lên: - Không lẽ... là… anh ta? Khả Tú ngạc nhiên, nàng hỏi nhanh: - Anh ta nào? - Người được Tuấn Kha hiến tim. Anh ta đã trở về Việt Nam rồi! Nghe đến người được Tuấn Kha hiến tim, lòng Cát Tường sôi lên sùng sục: - Hắn dám quay lại Việt Nam sao? Anh nói đi, hắn ở đâu? Em phải cho hắn biết tay! Minh An không lạ lẫm gì thái độ của Cát Tường, anh nhẹ giọng: - Không nên làm vậy đâu, Cát Tường. Là Tuấn Kha tự nguyện vì nó cũng không thể cầm cự quá ngày hôm đó! Cát Tường biết vậy, nhưng nghĩ đến Tuấn Kha chết còn trái tim lại hiến cho kẻ khác, nàng nghe thật xót xa: - Nhưng... cũng tại hắn làm cho Tuấn Kha động lòng nên mới... Minh An cố giải thích: - Thật ra... đó cũng chỉ là sự trùng hợp. Lúc anh ta được đưa đến, anh ta gần như đã chết vì tim bị một nhát dao xuyên qua đã ngừng đập và Tuấn Kha đã quyết định hiến tim cho anh ta chỉ vì Tuấn Kha là một bác sĩ với tấm lòng nhân hậu! Cát Tường bướng bỉnh: - Em không cần biết, em chỉ biết hắn là một tên xấu xa đã cướp đi trái tim của Tuấn Kha. Để Tuấn Kha phải chết trong đau đớn và... thi thể không nguyên vẹn! Minh An nhìn di ảnh của Tuấn Kha, buồn giọng: - Anh thì không nghĩ như em. Anh cảm ơn vì anh ta xuất hiện đúng lúc để giải thoát cho Tuấn Kha, Tuấn Kha không còn bị những cơn đau hành hạ sống dở chết dở. Với tấm lòng cao thượng, Tuấn Kha sẽ được yên nghỉ trong sự tôn kính của mọi người! www.vuilen.com 19
  20. Tác Giả: Nguyễn Quỳnh Nương ANH MÃI YÊU EM Cát Tường không tranh cãi với Minh An, nàng thừa nhận Minh An nói rất đúng nhưng trong tâm trí nàng, nàng vẫn ghét cái tên mà Tuấn Kha đã hiến tim. Minh An nhìn Cát Tường dịu dàng: - Em hãy nghĩ anh ta là người thân của em. Khi người thân của em đang trong cơn thập tử nhất sinh mà gặp được một tấm lòng như Tuấn Kha thì em sẽ nghĩ khác, Cát Tường ạ! Cát Tường cong môi: - Nhưng hắn không phải người thân của em. Người thân của em là Tuấn Kha... và Tuấn Kha đã vì hắn mà... Minh An nạt ngang: - Cát Tường! Em đừng bao giờ có suy nghĩ đó. Hãy để Tuấn Kha được thanh thản mà yên nghỉ đi! Cát Tường im lặng trước sự giận dữ của Minh An. Cả hai im lặng bên mộ Tuấn Kha, chỉ có tiếng gió xào xạc vào thân cây, tiếng du dương của kẽ lá. Tất cả làm cho nghĩa trang thật buồn tẻ và lạnh lùng! www.vuilen.com 20
ADSENSE

CÓ THỂ BẠN MUỐN DOWNLOAD

 

Đồng bộ tài khoản
2=>2