intTypePromotion=1
zunia.vn Tuyển sinh 2024 dành cho Gen-Z zunia.vn zunia.vn
ADSENSE

Tìm lại tình yêu 7-8

Chia sẻ: Lang Thị May | Ngày: | Loại File: PDF | Số trang:18

49
lượt xem
3
download
 
  Download Vui lòng tải xuống để xem tài liệu đầy đủ

Chương 7-8 Trên đường từ đồn cảnh sát về nhà, Tô Thanh im lặng không nói gì. Do cậu ta không đi xe, nên đành đi nhờ xe của Tô Thanh. Cậu ta ấp úng hỏi Tô Thanh. _Việc…việc tôi đánh gã tất cả bọn chúng là thật chứ ? Nghe giọng hồ nghi của cậu ta, Tô Thanh cau mày. _Cậu không tin à ? _Không…không phải. Thực ra tôi vẫn không tài nào hiểu được lý do tại sao

Chủ đề:
Lưu

Nội dung Text: Tìm lại tình yêu 7-8

  1. Tìm lại tình yêu Chương 7-8 Trên đường từ đồn cảnh sát về nhà, Tô Thanh im lặng không nói gì. Do cậu ta không đi xe, nên đành đi nhờ xe của Tô Thanh. Cậu ta ấp úng hỏi Tô Thanh. _Việc…việc tôi đánh gã tất cả bọn chúng là thật chứ ? Nghe giọng hồ nghi của cậu ta, Tô Thanh cau mày. _Cậu không tin à ? _Không…không phải. Thực ra tôi vẫn không tài nào hiểu được lý do tại sao bọn chúng lại bị tôi đánh ngã, trong khi chính tôi đã ngã trước khi bọn chúng đánh mình. Tô Thanh ngắt lời. _Cậu chỉ cần biết, cậu đánh gục bọn chúng là được rồi. Cậu mà còn nói thêm lời nào nữa, tôi cho cậu đi bộ về nhà. Cậu ta sợ hãi vội im bặt, biết tính Tô Thanh nói là làm nên không dám chọc giận Tô Thanh. Về đến đầu ngõ nhà mình, Tô Thanh trầm giọng bảo. _Dừng xe ! Cậu ta vội phanh két xe lại. 1   
  2. _Đến nhà cậu rồi sao ? _Ừ. Cậu về đi. Cậu ta xuống xe, giao giả tay lái cho Tô Thanh, cậu ta ngước mắt nhìn Tô Thanh như một con chó con sắp bị bỏ rơi. Nhìn vẻ mặt nhìn mình như một kẻ tội đồ của cậu ta, Tô Thanh lạnh lùng hỏi. _Cậu muốn nói gì ? _Chuyện hôm nay cảm ơn cậu. Mặc dù không dám tin là chính tôi đã hạ gục được bọn chúng nhưng tôi vẫn phải cám ơn cậu. _Không cần cậu phải cám ơn tôi. Chỉ cần lần sau cậu tránh xa tôi ra một chút là được, dính vào cậu chỉ gặp toàn rắc rối. _Xin lỗi, tôi không cố ý. Ngay lúc này, Tô Thanh muốn đá cho cậu ta mấy phát vào chân. _Về đi ! Cũng đã muộn rồi. Tô Thanh vừa dứt lời, mưa rơi như trút nước, cả hai nhanh chóng chạy lên vỉa hè gần đấy. Nhìn bộ quần áo tả tơi của cậu ta, Tô Thanh có chút không đành lòng. _Nhà cậu ở gần đây không ? Cậu ta cười gượng. _Cũng không xa lắm. _Rút cuộc là ở chỗ nào ? 2   
  3. Tô Thanh đã mất hết kiên nhẫn. _Ở đường Bùi Lý Xuân. _Cái gì ? Tô Thanh cao giọng. Chúa ơi ! Bóp chán, Tô Thanh không còn chịu đựng được tên ngốc nghếch này nữa rồi. Nhà cậu ta ở tút ở tận trên phố trên, đi từ đây lên chỗ đó cũng phải mất ba mươi phút đi xe ô tô, không hiểu bằng cách nào mà cậu ta có thể đi xuống tận đây ? Cố nén tức giận vào trong, Tô Thanh run giọng hỏi. _Cậu đi xuống đây bằng cái gì ? _Xe tắc xi. Tô Thanh nhìn con đường vắng tanh trước mặt, từng giọt mưa nặng hạt đang rơi nghiêng trong gió. Thời tiết mưa to gió lớn thế này làm sao bắt được một chiếc xe tắc xi. Nếu bỏ mặc cậu ta ở đây không lo, với tình trạng bị đánh thê thảm và quần áo tả tơi thế này cậu ta sẽ sớm bị cảm lạnh dẫn đến phát sốt. Tô Thanh nhay thái thương, cơn đau đầu lại bắt đầu hành hạ. Tên này đúng là sao chổi, lần nào gặp cậu ta, Tô Thanh cũng đều không gặp may. _Đi về nhà tôi thay tạm quần áo khi nào tạnh mưa rồi hãy về. Cậu ta vui sướng cười toe toét. 3   
  4. _Cậu nói thật chứ ? Tô Thanh trừng mắt. _Bớt nói nhảm đi ! Theo tôi ! Nhìn con mèo rúc sâu vào trong áo khoác của mình, Tô Thanh thấy mủi lòng, dù để mặc cho cậu ta bị ướt, Tô Thanh cũng không đành lòng để cho con mèo con đáng yêu và khôn ngoan này bị ướt và dính nước mưa. Từ đầu ngõ về căn nhà trọ tuy chỉ có mấy trăm mét, nhưng do mưa to nên cả hai cũng bị ướt gần hết, chỉ có con mèo nhỏ rúc sâu vào trong áo khoác của Tô Thanh là không việc gì. Đưa chìa khóa cho cậu ta mở cửa, Tô Thanh đóng cổng lại. Nước mưa đầu mùa thu mang theo hơi lạnh nên cả hai đều thấy lạnh run. Một mình sống ở đây lại không có đàn ông nên Tô Thanh đành lấy tạm bộ đồ thể thao của mình cho cậu ta thay. Cầm bộ quần áo của Tô Thanh trên tay, cậu ta ngượng ngùng nửa ngày không nói nên câu. _Cảm…cảm ơn. Tô Thanh đá vào chân cậu ta. _Còn không mau đi vào phòng tắm thay quần áo và tắm rửa đi. Cậu định để cho tôi chết vì lạnh à ? Cậu ta luống cuống vội đi ngay. Ôm con mèo con trong lòng, tìm một cái khăn bông khô, Tô Thanh lau người và sưởi ấm cho nó. 4   
  5. Vỗ nhẹ vào đầu nó, Tô Thanh mỉm cười bảo. _Em nằm im ở đây nhé ! Chị còn phải đi cất thực phẩm vào tủ lạnh. Con mèo kêu meo meo đáp lại, hình như nó đói rồi thì phải nên thay vì ngồi im như lời Tô Thanh nói, nó chạy theo Tô Thanh đi vào bếp. Tô Thanh thở hắt ra một hơi, kiểu này không chỉ cho chủ và vật nhà này một chỗ chú mưa, mà còn phải nấu cho họ ăn một bữa tối miễn phí rồi. Cất tất cả thực phẩm vào tủ lạnh, Tô Thanh đang tính nấu gì cho bữa tối. Lần đầu tiên kể từ xa nhà mới ăn cùng với một người lạ nên Tô Thanh có cảm giác mình đang ở nhà. Chưa kịp nấu gì cho bữa tối, cậu ta đã tắm xong, nhìn cậu ta mặc bộ đồ thể thao của mình, Tô Thanh suýt chút nữa là phì cười. Cậu ta vốn to béo mà Tô Thanh lại nhỏ bé nên khi cậu ta mặc vào có cảm giác cậu ta đang mặc một chiếc áo bó, cũng may bộ quần áo thể thao của Tô Thanh tương đối rộng nên cậu ta mặc cũng không đến nỗi khó chịu lắm. Mặt cậu ta đỏ bừng khi thấy Tô Thanh nhìn mình chằm chằm. Tô Thanh kinh ngạc khi biết mặt cậu ta lúc đỏ bừng lại thú vị như thế, không nhịn được cười nên Tô Thanh đã bật cười. Mặt cậu ta càng lúc càng đỏ, mắt cậu ta ngơ ngác nhìn Tô Thanh. Lần đầu tiên trong đời, Tô Thanh mới được cười thỏa mái như thế này. Đã lâu rồi, Tô Thanh đã quên cảm giác mình được sống là chính mình là khi nào ? Cậu ta hết gãi đầu, lại gãi tai, cậu ta không biết mình làm sai ở điểm gì, hay có điểm nào đáng cười mà Tô Thanh lại cười vui vẻ như thế. Đang cười, Tô Thanh dừng lại, phát hiện chính mình dần trở nên thay đổi khiến Tô 5   
  6. Thanh giật mình, liếc nhìn cậu ta một cái, Tô Thanh không dám tin rằng đứng trước một tên hậu đậu và ngốc nghếch như thế này, mình mới chính là mình. Lắc đầu xua tan đi những ý nghĩ không hay đang hình thành dần lên ở trong đầu, Tô Thanh lướt qua người cậu ta. Bây giờ phải đi tắm, Tô Thanh muốn xua tan hết những ảo tưởng mà Tô Thanh biết chúng sẽ không bao giờ trở thành hiện thực. Nhìn hình bóng Tô Thanh khuất sau cánh cửa phòng tắm, vuốt ve đầu con mèo, cậu ta lẩm bẩm. _Cô ấy vẫn chưa tin tao đúng không ? _Meo ! meo ! Con mèo kêu hai tiếng đáp lại lời của cậu ta. _Thôi được rồi, không nói nữa, tao và mày nấu bữa tối thôi. Cậu ta cười tươi, mở tủ lạnh, tự nhiên như đang ở nhà mình, cậu ta bắt tay vào nấu bữa tối. Lúc Tô Thanh từ trong phòng tắm bước ra, hình ảnh mà Tô Thanh nhìn thấy là cậu ta đang đeo tạp dề, tay đang xào đảo thức ăn, miệng không ngừng nói lảm nhảm với con mèo, còn con mèo đang kêu meo meo và đang chạy đông chạy tây. Nhay thái dương, hít sâu một hơi, Tô Thanh tự hỏi chẳng lẽ đây là số kiếp của mình ? Thức ăn mà cậu ta nấu có mùi vị không tệ nên Tô Thanh cảm thấy rất ngon miệng, lần đầu tiên sau hai tháng xa nhà, Tô Thanh mới thực sự có một bữa cơm đầy đủ và ý nghĩa. Ăn xong, cậu ta dành rửa bát nên Tô Thanh không phải làm gì, tuy có hơi áy náy 6   
  7. khi bắt cậu ta phải làm tất cả mọi việc nhưng mà đó là do cậu ta tự nguyện, nên không thể trách Tô Thanh lấy thân phận chủ nhà để bắt chẹt cậu ta. Tô Thanh vốn có thói quen ăn xong là lên mạng tìm sách để đọc nên mặc kệ cậu ta chơi với con mèo và đem mấy cuốn sách trên kệ của mình xuống để đọc. Tô Thanh chăm chú dò tìm trên mạng mấy cuốn sách mới được xuất bản. Hơn mười hai giờ, Tô Thanh hoàn thành xong cuốn sách ngày hôm qua đọc dang dở, cũng hoàn thành xong đề tài mà thầy cho, lúc này Tô Thanh mới chú ý đến cậu ta và con mèo. Một mèo, một chủ đang nằm co ro trên chiếc ghế xô pha duy nhất ở trong nhà. Tô Thanh cau mày, vốn định cho cậu ta trú tạm mưa và ăn một bữa cơm rồi mời cậu ta đi về nhưng không ngờ do tập trung học bài và đọc sách nên đã quên mất họ. Nghe tiếng mưa rơi ngoài mái hiên, Tô Thanh lắc đầu thở dài, dù không tập trung học bài và đọc sách cũng không nỡ đuổi cậu ta và con mèo ra về trong thời tiết mưa to gió lớn thế này. Đi vào trong phòng ngủ lấy một tấm chăm mỏng, Tô Thanh nhẹ nhàng đắp lên người cậu ta, con mèo ngoan ngoãn ngủ say trên ngực cậu ta, thấy động nó ngước mắt nhìn Tô Thanh. Sợ nó đánh thức cậu ta dậy, Tô Thanh đưa ngón trỏ lên miệng. _Xuỵt ! Đừng làm ồn. Vốn là một con vật tinh khôn, nó hiểu Tô Thanh đang nói gì, thay vì ngủ ở trên ngực cậu ta, nó nhảy lên vai Tô Thanh. Chỉnh lại ngay ngắn chăn che hết thân người cậu ta, Tô Thanh tắt điện, đóng cửa phòng ngủ, Tô Thanh bảo con mèo. _Em muốn ngủ ở đâu ? 7   
  8. Con mèo nhảy tót lên giường, nó chễm chễ chiếm ngay một cái gối. Tô Thanh phì cười. _Xem ra chị không đồng ý cũng không được nữa rồi. Tắt đèn ngủ, trèo lên giường, Tô Thanh chìm vào trong mộng đẹp. Tô Thanh đã hoàn toàn quên nguyên tắc làm người của mình là không nên xen vào chuyện của người khác, cũng không tiếp xúc hay thân cận với bất cứ ai, nhưng kể từ khi gặp cậu ta và con mèo con dễ thương này, Tô Thanh đang dần thay đổi. Sáng hôm sau, năm giờ sáng Tô Thanh tỉnh dậy. Sáng nào Tô Thanh cũng dậy vào giờ này và chạy một vòng quanh công viên nên sáng nay cũng không ngoại lệ. Đuôi con mèo quẹt vào mũi nên Tô Thanh cảm thấy nhồn nhột. Nhìn con mèo ngủ trên ngực mình còn nằm ngửa dơ bốn chân lên trời như một con vật chết, đuôi còn ngeo nguẩy. Tô Thanh bóp chán, miệng co giật, đúng là chủ nào thì vật như thế. Xoa đầu nó, Tô Thanh mỉm cười. _Ngủ ngon chứ nhóc ? Con mèo kêu meo meo. Tô Thanh tự hỏi không biết có con mèo nào ngủ ban đêm như con mèo này không ? Chẳng phải con mèo nào đêm cũng đi rình chuột hay sao ? Lắc đầu cười khổ cho cái tính lẩm bẩm đang bị lây bởi tên kia, Tô Thanh không dám nghĩ tiếp nữa. Vươn vai, đi vào phòng tắm, đánh răng rửa mặt xong, thay bộ quần áo thể thao, đi giày, Tô Thanh đi ra phòng khách nhỏ. 8   
  9. Thấy cậu ta vẫn ngủ ngon trên ghế xô pha, trên môi Tô Thanh phảng phất một nụ cười nhẹ. Một nụ cười tuy rằng chỉ thoáng qua nhưng cũng đủ để xua tan đi cơn gió lạnh buốt của mùa đông. Mở cổng, Tô Thanh bắt đầu đi bộ cho ấm thân thể rồi chạy chậm từ từ. Tô Thanh vừa rời khỏi nhà, cậu ta tỉnh ngủ, con mèo đang cào vào vào bộ quần áo thể thao mà cậu ta mượn của Tô Thanh. _Chào buổi sáng Miu miu ! Con mèo kêu meo meo, nó xù lông, chân liên tục cào. Cậu ta nhăn mặt. _Mày dù có muốn mài móng vuốt cũng không nên tìm áo của cô ấy để cào, nếu chẳng may mày làm rách, mày bảo tao làm sao mà đền cho cô ấy. Con mèo hình như hiểu cậu ta đang nói gì nên không còn cào tiếp nữa, nó gừ gừ đòi ăn. Cậu ta bật cười. _Nhìn cơ thể nhỏ bé của mày chắc chẳng ai dám tin là mày lại phàm ăn hơn cả tao. Con mèo trợn tròn mắt nhìn cậu ta, chắc là nó bị sốc khi nghe cậu ta nói như thế. Lúc Tô Thanh trở về bữa sáng đã được dọn ra bàn, con mèo đang sung sướng ăn món ăn của nó do cậu ta nấu. Nhìn liếc qua cậu ta một cái, phóng nhanh vào phòng tắm, Tô Thanh mỉm cười. Thức ăn do cậu ta nấu rất vừa khẩu vị của mình nên Tô Thanh rất thích ăn. Trong đầu Tô Thanh vừa có một ý nghĩ và ước muốn. “Giá mà ngày nào cũng được ăn thức ăn do cậu ta nấu thì hay biết mấy”. 9   
  10. Mặc dù cậu ta hậu đậu và ngốc nghếch, nhưng Tô Thanh phải thừa nhận rằng cậu ta là một đầu bếp cừ khôi và rất khéo tay, cậu ta còn là một người yêu động vật nữa. Ăn xong, vốn định thay giả quần áo cho Tô Thanh, nhưng bộ quần áo hôm qua vừa ướt, lại bị rách đôi chỗ nên không thể mặc. Nhìn khuôn mặt bí xị và than thở của cậu ta, Tô Thanh bực mình bảo. _Chúng ta đi siêu thị mua đồ là được chứ gì ? Mặt cậu ta lập tức bừng sáng, nụ cười tươi rói nở trên môi. _Cậu dẫn tôi đi mua đồ thật chứ ? Tô Thanh cau mày. _Cậu không muốn mua đồ đúng không ? _Không phải. Tôi chỉ sợ cậu lừa tôi thôi. Tô Thanh đá cậu ta một cái vào chân. _Từ lần sau nếu cậu còn dám ghi ngờ lời của tôi nói thì tốt nhất cậu biến đi. _Tôi biết tôi sai rồi, chúng ta đi được chưa ? Nhìn mặt cậu ta lúc này rất giống mặt của một con chó con sắp được chủ cho ăn. Tô Thay lại nhay thái dương, từ lúc gặp phải tên sao chổi này, thần kinh của Tô Thanh liên tục bị lên dây cót. Hôm nay chủ nhật nên Tô Thanh và cậu ta không phải đi học, thời gian còn nhiều nên cả hai không vội. 10   
  11. Để cậu ta và con mèo chơi đùa trên sân vườn, Tô Thanh ôm máy tính Laptop ngồi trên ghế mây, vừa học vừa tra cứu tài liệu liên quan đến kinh tế. Mặc dù vẫn chưa xác định được con đường mà mình đi mai sau, nhưng Tô Thanh đã biết mình muốn gì và cần gì. Nhấp một ngụm cà phê, mắt quan sát cậu ta và con mèo đang đùa giỡn trên cỏ, Tô Thanh chưa có lúc nào lại cảm thấy bình yên như lúc này. Cậu ta thật vô tư, thật thuần khiết và trong sáng. Nhìn cậu ta, Tô Thanh lại so với chính mình, mười chín năm qua, Tô Thanh chưa thấy mình thật sự có ngày nào vui, trong suy nghĩ của Tô Thanh chỉ có duy nhất một mình người đó, Tô Thanh đã làm tất cả để người đó vui, thậm chí còn không thèm chú ý đến liên sỉ và ước mơ của chính mình, nhưng đổi lại tất cả Tô Thanh nhận được thứ gì ? Thứ mà Tô Thanh nhận được chỉ là một nỗi đau âm ỉ không bao giờ dứt. Mắt đỏ hoe, ly cà phê trên tay sắp rơi xuống đất vỡ tan, Tô Thanh vẫn chưa bàng hoàng thoát khỏi cơn ác mộng của chính mình. Không biết từ lúc nào, cậu ta đã đến bên cạnh, ly cà phê được cậu ta đặt xuống bàn, cầm khăn tay, cậu ta vụng về lau đi hai dòng nước mắt trong veo trên má Tô Thanh. Tô Thanh nhìn cậu ta, không cần kêu gào, không cần phải đánh Tô Thanh vẫn cứ rơi lệ, một giọt, hai giọt, hình như khối băng trong lòng Tô Thanh đã vỡ tan, nước mắt đã muốn trào ra từ lâu, nhưng Tô Thanh đã cố giữ, đến giờ phút này Tô Thanh không còn chịu đựng hơn được nữa. Cứ tưởng rằng mình là một người mạnh mẽ và cứng rắn, nhưng mà không phải, Tô Thanh thấy mình chẳng qua chỉ là một người ngoài cứng trong mềm mà thôi. Cậu ta vốn là người đơn giản, cũng không cần phải suy nghĩ sâu xa hay tính toán thiệt hơn, cậu ta chỉ biết Tô Thanh đang buồn, đang cô đơn, đã coi Tô Thanh là bạn nên cậu ta ôm Tô Thanh vào lòng, bàn tay nhẹ nhàng vỗ lên lưng Tô Thanh, miệng 11   
  12. lẩm bẩm những lời vô nghĩa mà Tô Thanh không nghe được. Tuy hành động của cậu ta giống như đang dỗ dành một đứa trẻ con nhưng Tô Thanh thấy mình đã được an ủi rất nhiều. Con mèo cũng không chịu kém, nó thấy Tô Thanh khóc, cậu ta lại ôm Tô Thanh, nó liền nhảy vào lòng Tô Thanh, đầu của nó cọ cọ vào tay Tô Thanh. Đang sụt sịt khóc, Tô Thanh cũng phải phì cười vì con vật nhỏ tinh khôn này. Chương VIII: Vốn ghét mua sắm nên Tô Thanh không có cảm giác gì khi đứng trước shop thời trang nổi tiếng của thành phố. Nhìn cậu ta đang ngơ ngác và vui sướng hết ngó ngược lại ngó xuôi trước cửa hàng thời trang, Tô Thanh thấy đau hết cả đầu. _Cậu có thể đứng im một chỗ được không ? Nghe giọng không vui của Tô Thanh, cậu ta cười hì hì, mặt xị xuống như một con chó con vừa mới bị chủ quát. Mỗi lần cậu ta chưng ra bộ mặt thảm thương thế này, Tô Thanh đều lắc đầu chịu thua. Tô Thanh tự nhận mình là một người xui xẻo khi dính vào cậu ta. Mở cửa kính, Tô Thanh và cậu ta bước vào trong. Nhờ một nhân viên nữ chọn quần áo cho cậu ta, Tô Thanh ngồi im trên ghế đọc báo. Một lát sau, đã chọn được một bộ đồ ưng ý, cậu ta vui vẻ bảo Tô Thanh. _Tôi đã chọn được rồi, chúng ta về thôi. Đặt tờ báo trên ghế, đứng lên, nhìn bộ quần áo đang mặc trên người của cậu ta, Tô Thanh nhăn mặt. 12   
  13. Không hiểu óc thẩm mỹ của cậu ta tệ đến mức độ nào mà ngay cả bộ quần áo hàng xịn do cậu ta chọn cũng khác người thế này. _Cậu có biết chọn không hả ? Cậu ta gãi đầu. _Tôi thấy bộ này là đẹp lắm rồi. _Cậu vừa bảo gì ? Thấy Tô Thanh sắp nổi giận, cậu ta vội im bặt. Từ lúc gặp cậu ta, dù không muốn xen vào cuộc sống của cậu ta cũng không được nữa rồi. Cố nén giận, Tô Thanh tự mình đi chọn quần áo cho cậu ta. Chọn một hồi, Tô Thanh tìm được một bộ đồ ứng ý. Đưa cho cậu ta, Tô Thanh giục. _Mau đi vào trong phòng thử đồ thay đi. Cậu ta vui sướng vội làm theo lời Tô Thanh nói. Năm phút sau cậu ta từ trong phòng thử đồ bước ra. Tô Thanh gật đầu. _Được rồi. Ánh mắt cậu ta rực sáng, cậu ta chăm chú nhìn Tô Thanh, môi nở một nụ cười tươi rói. Tô Thanh nhay thái dương, cơn đau đầu lại bắt đầu hành hạ. Từ cửa shop thời trang bước ra ngoài vỉa hè, Tô Thanh hỏi. _Bây giờ cậu định đi đâu ? 13   
  14. _Tôi…tôi có thể về nhà cậu chơi được không ? Nghe giọng rụt rè của cậu ta, Tô Thanh nhướng mày. _Cậu đã đi cả ngày hôm qua rồi, sao không về nhà ? Cậu còn muốn đi chơi đến bao giờ nữa ? Cậu ta cúi đầu. _Nếu cậu không đồng ý thì thôi. Ngẩng đầu nhìn Tô Thanh, cậu ta ấp úng nói. _Hôm sau tôi có thể đến nhà cậu chơi được không ? Tô Thanh rất muốn đá cho cậu ta mấy cái. _Không ! Tô Thanh trả lời dứt khoát. _Tôi đã nói là cậu tránh tôi xa một chút rồi kia mà. Cậu có biết mỗi lần gặp cậu, tôi đều gặp xui xẻo không hả ? Cậu ta im lặng không nói gì. Vuốt ve đầu con mèo con, cậu ta buồn bã bỏ đi. Nhìn theo bóng dáng của cậu ta, Tô Thanh thấy có một chút không đành lòng. Lắc đầu xua tan đi những ý nghĩ không hay vừa mới nhen nhóm vào trong đầu, Tô Thanh quay đầu xe. Chia tay ở đây cũng tốt, Tô Thanh không muốn tạo dựng một mối quan hệ quá thân thiết với một ai đó. Tô Thanh không muốn mình bị đau thêm một lần nữa. Một người đã bị trúng tên một lần, đâu có muốn mình bị thương thêm lần thứ hai. 14   
  15. Đi được một đoạn, cậu ta dừng lại, nhìn chiếc áo khoác màu trắng của Tô Thanh tung bay trong gió hòa lẫn với những sợi tóc dài màu đen mềm mượt, cậu ta mỉm cười. _Có thể bây giờ cậu không tin tôi, không chấp nhận tôi nhưng tương lai mai sau, tôi nhất định khiến cho cậu tin tưởng và yêu tôi. _Meo ! Meo ! Con mèo nhỏ cọ cọ vào má cậu ta, hình như nó cũng đang ủng hộ lòng quyết tâm của cậu ta. Vỗ nhẹ vào đầu nó, cậu ta hào hứng bảo con mèo nhỏ. _Về thôi. Lái xe về nhà, Tô Thanh nhìn căn phòng lạnh lẽo chỉ có duy nhất một mình mình, Tô Thanh lắc đầu cười khổ. _Chẳng lẽ mình đã bắt đầu trở nên yếu đuối và sợ cô đơn rồi ? Không cho mình có thời gian nghĩ ngợi lung tung, Tô Thanh mở Laptop. Hôm qua vừa tìm được mấy cuốn sách chưa kịp đọc, hôm nay chủ nhật nên Tô Thanh tranh thủ thời gian đọc cho xong, cũng vừa để cho bản thân mình không có thời gian rỗi nghĩ lung tung. Tô Thanh sợ nhất những phút giây yếu lòng và cô đơn, Tô Thanh không muốn đắm chìm sâu mãi vào trong quá khứ không có lối thoát nữa. Đọc sách đến sáu giờ tối, Tô Thanh mới vươn vai đứng lên. Tắm rửa xong, Tô Thanh mới nghĩ đến việc nấu bữa tối cho mình. Một mình ăn nên không cần nấu nhiều, chán nản Tô Thanh nấu một bát mỳ. Dù sao sống một mình cũng đâu cần phải nấu nướng cầu kì, chỉ cần ăn no bụng và chống đói là được, là một người không đòi hỏi mọi việc phải hoàn mỹ nên Tô Thanh hài lòng với cuộc hiện tại của chính mình. 15   
  16. Hai giờ sáng, chuông điện thoại reo vang, Tô Thanh cau mày, giờ đã khuya thế này không hiểu có người nào đó còn gọi điện cho mình. Dù không muốn nghe, không muốn rời khỏi giường, nhưng tiếng chuông cứ vang vọng và kéo dài mãi, Tô Thanh đành phải nghe. Nhìn tên người hiện lên trên màn hình, mặt Tô Thanh trầm xuống, trái tim lạnh giá, nước mắt trên má lăn dài. “Tại sao người đó còn gọi điện cho mình khi người đó nói rằng không cần mình, không muốn mình làm phiền và quấy rầy cuộc sống riêng tư của người đó ?” “Mình đã đi xa như thế này, đã rời khỏi cuộc sống của người đó như mong ước của người đó, sao người đó không để cho mình yên ? Chẳng lẽ người đó thực sự muốn mình sống mãi trong bóng tối sao ?” Bịp chặt miệng để ngăn tiếng nấc trong cổ họng, Tô Thanh hít một hơi thật sâu, lòng tự nhủ. “Mày không được khóc, không nên khóc, một kẻ không hiểu mày, không tôn trọng mày, mày không nên vì kẻ đó mà đau lòng, mày phải tỉnh táo lên.” Run run cầm điện thoại, ngón trỏ đặt vào nút tắt nguồn, thực lòng Tô Thanh không muốn nhận cuộc gọi này. Mặc kệ người đó gọi điện thoại vào giờ khuya này vì nguyên nhân gì, Tô Thanh cũng không muốn nghe. Nghe để làm gì ? để đau thêm, hay để sầu khổ và hận thêm ?Tô Thanh không còn muốn sống như mười chín năm qua nữa. Mọi thứ đã kết thúc rồi thì hãy kết thúc đi, Tô Thanh muốn làm lại từ đầu, và muốn quên đi quá khứ. Tô Thanh tắt nguồn, tháo bỏ sim, Tô Thanh nằm im trên giường, ngước mắt nhìn trần nhà trong ánh điện mù mờ của bóng đèn ngủ, Tô Thanh tự hỏi phải chăng mình đã làm sai ngay từ đầu, phải Tô Thanh đã làm sai rồi, yêu người không nên 16   
  17. yêu là sai lầm của Tô Thanh, cũng là bất hạnh của chính Tô Thanh. Bảy giờ sáng hôm sau, Tô Thanh rời nhà, vừa bước chân ra khỏi cổng, Tô Thanh gặp lại người không muốn gặp. _Chào cậu ! Cậu ta cười toe toét, khuôn mặt bướt mồ hôi chắc là do vừa mới chạy việt dã. Con mèo kêu meo meo, nó nhảy phốc lên vai Tô Thanh. Tô Thanh bực mình nhìn cậu ta, da đầu bắt đầu đau. Cậu ta có hiểu là Tô Thanh đang bực mình lắm không mà cậu ta cứ vô tư cười đùa và xuất hiện trước mặt Tô Thanh như không có việc gì thế này. Không thèm bảo cậu ta thế nào, Tô Thanh phóng xe đi, cậu ta vội vã phóng xe đuổi theo, con mèo vẫn ngoan ngoãn đứng trên vai Tô Thanh. Mặc dù ghét cậu ta, nhưng Tô Thanh không thể ghét lây sang con mèo. Con mèo quá đáng yêu và khôn ngoan, nên Tô Thanh làm sao mà không yêu nó cho được. Đến trường, Tô Thanh gửi xe vào đúng nơi quy định, để con mèo nhỏ vào trong túi sách của mình, Tô Thanh ung dung bước đi. Có con mèo nhỏ, Tô Thanh cảm thấy mình bớt cô đơn và buồn chán. Chắc cậu ta cũng có ý định để cho con mèo nhỏ ở chỗ của Tô Thanh nên cậu ta chỉ cười trừ mà không nói gì. Vốn là người lạnh lùng, Tô Thanh không cần biết cậu ta học ở ban nào và khoa nào, Tô Thanh chỉ có một mong ước duy nhất là cậu ta để cho mình yên là được. Sau khi gửi xe xong, cậu ta biến mất, Tô Thanh đi về lớp học của mình, con mèo nhỏ ngoan ngoãn nằm im ở trong túi sách của Tô Thanh. Nở một nụ cười hiếm hoi, Tô Thanh bảo nó. 17   
  18. _Nằm yên ở đây, em đừng làm ồn nếu không chị sẽ đá em bay ra ngoài cửa sổ. Con mèo nhỏ tội nghiệp nghe giọng đe dọa của Tô Thanh vội rụt đầu vào trong, đôi mắt xanh biếc sợ hãi nhìn Tô Thanh. Tô Thanh nhìn điệu bộ sợ hãi của con mèo, khéo miệng nhếch lên, mắt nheo lại. Con mèo này đúng là rất tinh khôn và đáng yêu. 18   
ADSENSE

CÓ THỂ BẠN MUỐN DOWNLOAD

 

Đồng bộ tài khoản
2=>2