intTypePromotion=1
zunia.vn Tuyển sinh 2024 dành cho Gen-Z zunia.vn zunia.vn
ADSENSE

Tình yêu của gió

Chia sẻ: Phung Tuyet | Ngày: | Loại File: PDF | Số trang:10

80
lượt xem
3
download
 
  Download Vui lòng tải xuống để xem tài liệu đầy đủ

Hôm nay mưa... ừ... mưa nhỉ... nó cuộn tròn cùng những con sóng vỗ bờ không bao giờ đồi thay... như vạn vật bất biến.... Nó biết con sóng sẽ không bao giờ thôi tựa vào mặt cát dịu êm, sẽ không bao giờ thôi vỗ sóng vào bờ mãi lặng câm kia.... Ừ thì mưa, mưa làm ướt nó, trong lòng nó cũng ướt, ướt nặng lắm nhưng không phải do mưa rơi ở trong lòng thật... Mặt nước cuộn lấy chân nó , êm ái... nồng nàn...như cái cảm giác của những năm về trước đây... rất xa......

Chủ đề:
Lưu

Nội dung Text: Tình yêu của gió

  1. Tình yêu của gió Hôm nay mưa... ừ... mưa nhỉ... nó cuộn tròn cùng những con sóng vỗ bờ không bao giờ đồi thay... như vạn vật bất biến.... Nó biết con sóng sẽ không bao giờ thôi tựa vào mặt cát dịu êm, sẽ không bao giờ thôi vỗ sóng vào bờ mãi lặng câm kia.... Ừ thì mưa, mưa làm ướt nó, trong lòng nó cũng ướt, ướt nặng lắm nhưng không phải do mưa rơi ở trong lòng thật... Mặt nước cuộn lấy chân nó , êm ái... nồng nàn...như cái cảm giác của những năm về trước đây... rất xa... của những ngày tháng xưa nó còn là con bé với tóc mềm xõa ngang vai, tung tăng trong chiếc váy dài bòng bềnh ngang đầu gối, đang đi chuẩn bị
  2. những thứ lặt vặt cho buổi học đầu tiên của cấp ba.... Hôm ấy trời nắng... không khí thoang thoảng dễ chịu.. và lòng nó không đau như bây giờ.... *** Nó đã yên vị cái chỗ ngồi của mình, cái góc cuối cùng của lớp, nó thích chỗ đó, thầy cô ít khi để ý mà cũng tiện làm nhiều việc riêng... Lớp ồn ào nghịch ngợm, ầm ĩ đủ kiểu, riêng nó nằm rệp xuống bàn xoay xoay chiếc điện thoại, thỉnh thoảng lại xem hình Anime đúng kiểu nó thích. Cô giáo bước vào lớp, điểm mặt qua mấy vị danh nữ thi vào điểm cao và xướng lên 35 cái tên thành phần của lớp, dĩ nhiên là trong đó có nó... nhưng nó thấy thiếu... thiếu 1 cái tên ...ngay tức thì có một con bé đứng ở trước của lớp nói to : " Xin cô cho em vào lớp ạ ". A, thành phần đến muộn đây, con nào thế nhỉ, ừ trông có kì kì lạ lạ sao sao ý. Thực ra nó thực sự bị ấn tượng ( một cách bị động bởi tác nhân quá kì và lạ ) với con bé đó. Con gái gì mà cắt tóc như thằng con trai, lại để mai hai bên, tóc lớt phớt mỏng đầy cá tính, lại thêm phần mái trước mắt cắt khuôn mặt đúng chuẩn vẻ kiểu lạnh lùng . Con gái gì hay hay vậy nhỉ. ( hồi xưa con gái chưa mấy ai để tóc kiểu này ....!!!!). Áo thì không bỏ vào quần, cổ hở hơi rộng, ngực căng tràn đầy sức sống của một đứa con gái mới lớn, dáng con bé lại cao mà thon thon rất hợp ( thực ra không cao, chỉ khoảng 1m6 nhưng vì hơn nó nửa cái đầu nên nó cho là cao !!!!). Trong đầu nó bắt đầu luẩn quẩn hình ảnh của con bé, cái con bé rất ư là nam tính nếu không kể đến khuôn mặt xinh đẹp trắng trẻo lạnh lùng đó - con bé tên Linh, sau này lớp gọi con bé là Ku Linh cho rõ đối tượng để buôn dưa lê . Trong lớp có đến tận mấy Linh, mà khốn nỗi nó cũng tên Linh, lớp gọi nó là " Linh xinh đẹp " bởi thực ra để so sánh với những đứa con gái khác trong trường thì nó thuộc dạng mà các chàng vẫn hay gọi là " Hot girl" hay đại loại là " cool girl" gì gì đó ... mà thôi " Linh xinh đẹp " dài quá nghe không tiện, xóm nhà lá D1 nhất trí phết cái tên " người đẹp" lên nó... Thế là xong phần mào đầu nỗi nhớ, từ bao giờ nó có cái tính nhớ chi tiết như vậy nhỉ, nó cười trừ vì sự thay đổi này của nó. Hồi đó, cũng vì cái tính lơ đãng hay quên mà hạnh kiểm của tuần của tháng của nó bị hạ hoài . Ví dụ như " Người đẹp đi học quên sách ... lớp bị trừ điểm tiết Hóa " , " Người đẹp đi học quên nộp báo cáo... làm thầy sinh đánh giá
  3. ý thức của lớp ... hạ hạnh kiểm của tuần "... vân vân và vân vân... Cũng khoảng thời gian đó, nó quên mang dù, mà trời lại mưa... nó đứng tần ngần trước mái ngói trước cổng trường, học sinh đã về hết, duy chỉ có nó là được trời ban dịp đếm mưa rơi ... nó trông cứ như người đầy ưu tư, mang nét sầu thiên vạn cổ đầy cố ý và cố tình đúng lúc... Chợt nó giật mình, một bờ tay đập lên vai nó : - Người đẹp,.. làm gì đứng tần ngần ở đây... chịu chơi nhỉ... ốm bây giờ ? Nó hắt xì mấy cái liên tục như để khảng định lời sấm truyền từ phía sau ấy, nó quay lại : - A! Ku Linh... - A cái gì mà a , khốc cái đầu bầy giờ - nói rồi Ku Linh lấy tay dánh nhẹ lên đầu nó - A , đau ... đánh rồi mà còn nói.... - Hi hi, thế ta hỏi nàng làm gì đứng đây? - Hứ, cái gì mà ta với nàng... sến rệt quá.. - Ủa, không thích hả, ta thấy nàng hay đọc truyện tranh, ta bắt chước giống truyện gọi cho vui... - Hầy hầy, vậy đúng kiểu rồi, mình thích chứ...thế cậu cũng đọc truyện tranh hử... - Đâu, xem ké truyện của nàng đấy chứ, ta thì làm gì thích mấy thể loại đó... - Xem ké ? - Ừ, ta thỉnh thoảng cũng quay xuống đọc trộm truyện nàng ấy mà, thấy nàng mãi miết đọc mà chả chú ý đến giời đất gì cả... hỏng hỏng.. thế là hỏng... - À ... uhm - nó nhoẻn miệng cười trừ, định nói câu gì nhưng lại bị chặn họng: - Này, cầm lấy ô của ta mà về, kẻo ốm mai lại nghỉ học... không được chút nào- nói rồi Ku Linh chìa ô ra cho nó - Thế còn cậu.. - Cầm lấy đi đã - Ku Linh nhét cán ô vào nó, bàn tay lạnh chạm vào làn da nó, nó chợt thấy nhói lên hình như ở trong tim, toàn thân nó run rẩy, xao động... Nó cầm lấy ô, ngẩng đầu lên nhìn Ku Linh, con bé đang nhoẻn miệng cười nhìn nó, chiếc mũi thẳng và nhỏ khịt khịt lên rồi con bé bước đi - Thế nhé, tạm biệt người đẹp.. - Nhưng mà... mưa... - nó nói với theo
  4. - Mưa phùn ý mà... không sao - Ku Linh hét lên khi đã đi được một đoạn... - Nhưng mà... này... Nhưng nó thấy con bé không quay lại, mà lòng nó hiện giờ lại có cái gì vừa xâm chiếm lạ, thực ra trước đó nó để ý đến con bé nhiều rồi, con bé đối với nó như có một sức hút lạ, nhưng lần này khác... có một cái gì rất khác mà thấy rõ trong tim mình.... Có lẽ nó đã yêu chăng... nó bật ô mà bước đi nhưng bước nhỏ. một đoạn nó ngoảnh lại nhìn, thấy bóng con bé đã mất hút... Nó ngước lên nhìn trời , bàn tay nó vươn ra , ướt... " đúng là chỉ mưa phùn thôi mà " , nó gấp ô lại và bước tiếp. Giờ thì nghĩ lại nó cười, trời hôm ấy không phải mưa phùn mà mưa hơi nặng, sau hôm quốc bộ trong mưa đó, nó ốm tận mấy ngày sau, mặc vậy nhưng lòng nó thấy ấm vô cùng, nó thấy yêu những cơn mưa và cả những trang nhật kí của nó cũng đầy mưa, mưa của tình yêu... nó nghĩ vậy.... Khi nó đi học trở lại, điều nó lo lắng nhất là Ku Linh không biết có ốm không, nhưng con bé vẫn thế, vẫn khỏe mạnh bình thường, con bé vẫn ngồi bàn trước của nó với điệu bộ chán nản quen thuộc.Nó thấy yêu cái đầu của con bé quá, thấy yêu cả cái bờ môi gợi cảm của con bé, yêu cái vẻ lạnh lùng, yêu thất thảy.... Nó với người lên bàn trước, lấy tay sờ trán con bé : - Ku Linh không ốm đấy chứ ? - Lo cho cái thân nàng đi đã.... - Thật không ốm đấy chứ..- nó hỏi đầy vẻ sốt sắng... Con bé quay lại, nghiêng nghiêng cái đầu, mắt ngắm lại mắt nhướn lên : - Thưa tiểu thư, ta vẫn đi học đầy đặn không vắng buổi nào... - Phù .. thế mà mình cứ... -Cứ làm sao... - À không có gì... không gì đâu... Con bé lại mỉm cười lạnh lùng, cái điệu cười đó không biết bao lần làm tim nó lỡ nhịp... Biết bao lần ngồi trong lớp mà nó cứ chết lặng ngắm nhìn con bé, không suy chuyển, không vơi đi mà ngày càng nồng nàn. Đêm về nó mơ con bé sẽ tỏ tình với nó, sẽ ôm nó vào lòng và hôn nó những nụ hôn thắm thiết... Nó không biết cái gì đang xảy ra trong mình... nó cứ để dòng càm xúc cuốn mình đi... mặc kệ... nó thấy hạnh phúc, ngọt ngào...
  5. thế là đủ.... Nhưng đâu phải sự vật cứ mãi trôi lặng lờ, đó là vào giữa năm học lớp 11, con bé nhận được thư tình thừ một anh chàng lớp 12 A2, con bé cười... má con bé hồng lên. Lần đầu tiên nó nhận thấy nụ cười đó không lạnh lùng, không hờ hững.... nụ cười đó như chứa nhiêu điều còn giấu kín... Tim nó nhói lên, đau buốt. Cũng lần đầu tiên nó nhận ra rằng Ku Linh là con gái, mà nó cũng là con gái. Con gái và con gái thì không thể yêu nhau, xã hội sẽ không chấp nhận, bao nhiêu con mắt sẽ rẽ rúng, khinh tởm nó... Lòng nó quặn lại, thắt chặt, nó thấy nghẹt thở vô cùng...bầu trời tối lại, xung quanh quay cuồng rồi nó dần chìm vào vô thức, vào khoảng không bao la .... Nó tỉnh dậy, trên chiếc ra trắng của phòng y tế trường, ngồi bên cạnh nó lại là con bé, nó hé mắt rồi nhắm lại, nó không muốn con bé nhìn thấy bộ dạng của nó lúc này. Vì nó nghĩ Ku Linh sẽ chỉ thích con trai, thích những chàng nam tính mạnh mẽ, còn nó lại quá yếu đuối, nhỏ nhoi. Ừ thì Ku Linh thích những ai bảo vệ được mình, còn nó thì không bảo vệ được con bé, là thế thật, Ku Linh không thể yêu nó, nó càng không thể tiếp tục yêu con bé... nhưng sao điều đó làm nó đau, nó cảm thấy khó chấp nhận, khó rũ bỏ những tình cảm ngọt ngào đã từng có nhưng là chỉ của riêng mình nó.... Nó ước mình là con trai, nó đau đớn vì nó không phải và càng không thể là con trai. Hai tay nó nắm chặt lấy hàng ruy áo trước ngực, nó co mình lại và những giọt nước mắt rơi kín trong góc tường. - Sao thế người đẹp, cậu đau ở đâu à....- Con bé cất tiếng hỏi... Nó không trả lời, vì nó họng nó đang nghẹn... - Mình gọi bác sĩ nhé, cậu chờ chút.... Chợt nó nắm tay con bé lại, giọng gãy khúc : - Sao cậu không xưng " ta " - " nàng" với tớ nữa... - Cậu sao vậy ? Con bé sờ trán nó, cầm tay nó xem người có nóng không, nhưng vẫn thấy bình thường duy chỉ có khuôn mặt nhợt nhạt của nó là không ổn... Đột nhiên một ý thức bất chợt làm nó muốn chạm vào khuôn mặt xinh đẹp của con bé, một tay nó quàng lên cổ con bé, một tay nó kéo áo con bé lại sát người nó, nhẹ đặt môi nó lên môi con bé một nụ hôn, nụ hôn đầu đời của nó, nụ hôn nó giấu kín bấy lâu vào giấc mơ...Con bé đẩy nó ra, nhưng nó vẫn
  6. siết chặt lấy cổ con bé, con bé đẩy mạnh một cái làm nó đánh thụp xuống giường rồi bỏ đi.... Nó lại nhói lên ở tim...với nó, nụ hôn ngọt ngào quá... nhưng có lẽ Ku Linh đã yêu một ai đó không phải nó, nó cảm nhận được bờ môi con bé lạnh lùng hờ hững... cũng phải thôi... vì nó đâu phải con trai.... Hôm sau nó không đi học, nó sợ gặp lại Ku Linh, nhưng nó lại nhớ con bé đến lạ, từ sau nụ hôn đó, nó càng chắc chắn rằng nó yêu con bé tha thiết và càng không thể rời bỏ con bé. Thế rồi nó quyết định đi học, con bé vẫn vậy, vẫn vẻ lạnh lùng như trước, vẫn cái vẻ mệt mọi chán nản như thường ngày... Từng ngày, từng ngày , rồi lại từng ngày,... nó không còn đủ can đảm để nói chuyện với con bé, nó sợ con bé ghét bỏ nó, lại đẩy nó mạnh như cái đẩy hôm đó, nó chỉ biết lặng lẽ nhìn ngắm con bé ngày này qua ngày khác... Mỗi lần con bé vô tình bắt gặp ánh mắt nó đang nhìn con bé, con bé mỉm nụ cười không biết là ý gì nhưng mỗi lần như vậy lòng nó lại khấp khởi những hy vọng.... Năm lớp 12 ai cũng tất bật với ôn tập , với hồ sơ đại học... còn nó chỉ lo dò hỏi xem Ku Linh sẽ thi đâu, trường gì.... nó muốn ở gần con bé... Nó cũng không biết vì sao nó làm vậy.... chỉ là con tim nó mách bảo rằng nó cần phải làm thế.... Nó biết là nó không nên , nó cần phải dừng lại.. những mỗi lần tưởng tượng cảnh nó xa rời con bé, nó không chịu đựng được, mũi nó trào ra một dòng máu đỏ thẫm.... nhiều lần nó cố ghìm cảm xúc của mình lại... và lâu dần nó học cách không nghĩ đến việc xa rời con bé... Hôm ấy trời lạnh, và có mưa... con bé lại mặc phong phanh mà đi học, nó thấy vui vui trong lòng vì con bé " đôi khi người ta lại chết vì phong cách", nó cứ thế để tỏ ra mình cá tính và khác người chăng nhưng chốc chốc nó lại thấy lo , nhỡ con bé lại ốm, cơ mà con bé có bao giờ ốm đâu, nó chỉ có bỏ học đi chơi chứ chưa bao giờ nghỉ phép vì ốm cả, nó nghỉ vậy và tạm yên tâm. Sau tiết 4 nó ghé qua phòng đoàn trường xin cái tờ giấy mẫu hồ sơ, nó cười tủm tỉm một mình, nó biết con bé thi trường gì rồi, Ku Linh thi vào trường Đại học quốc gia Hồ Chí Minh, nó thì lại không đủ sức để thi vào đó, nó sẽ thi vào trường Đại học kiến trúc Hồ Chí Minh, nó vẽ cũng đẹp, nó quyết thế. Chỉ cần cùng ngước lên một bầu trời , hít thở chung bầu không khí bụi bắm ấy là đã thấy mãn nguyện rồi, biết đâu giữa dòng người vội vã chen lấn, ở hai phía con đường, ở bên này đứng và tình cờ nhìn thấy bên kia một hình bóng quen thuộc... chỉ cần thế thôi... Nó bước vào phòng vệ
  7. sinh, định bụng chải lại mái tóc cho gọn ghẽ... chợt nó thấy Ku Linh co ro trong góc phòng, nước mắt con bé chảy xuống... Nó không cầm lòng được, nó chạy đến bên con bé, nhưng lại im lặng... Nó không biết nói sao cho phải... lòng nó tê tái... chưa bao giờ nó thấy con bé khóc... chưa bao giờ con bé mềm yếu đến thế... Nó cũng khóc, nhưng chả hiểu tại sao, có lẽ nỗi buồn lây lan sang nó.... - Cậu khóc cái gì mà khóc.... - Thấy cậu khóc... tớ cũng khóc cho có phong trào... - Làm gì đến ... Nó cười trừ, nó nhớ đến buổi nó núp mưa dưới cổng trường , giờ thì nó thấy mình mạnh mẽ và muốn bao bọc con bé: - Cơ mà sao cậu khóc, ai làm cậu khóc... nói mình, mình oánh nó đến khi nào cậu hả lòng hả dạ thì thôi... Con bé chùi nước mắt, tựa vào lòng con bé và lặng im... nó không nói... nhưng bao nhiêu nỗi buồn và tuyệt vọng cứ vô tình rõ ràng trên mặt... Sau lần đó nó với con bé có cởi mở hơn chút nhưng cũng ít nói chuyện với nhau, thỉnh thoảng con bé lại mỉm cười với nó khi con bé vô tình bắt gặp ánh mắt đắm đuối của nó... Cũng không sao, nhiều lần rồi đâm ra chai lì, nó không còn biết ngượng nữa, vả lại con bé không tỏ ra khó chịu... nó thấy vui và hạnh phục... Vào đại học, hai đứa càng ít gặp nhau hơn, một năm gặp nhau có hai hay ba lần gì đấy, cũng để nói đến ba chuyện linh tinh không đi đâu đến đâu rồi chia tay....Nó vẫn mong có những lần tình cờ hai đứa gặp nhau giữa dòng người vội vã ấy... Dù chỉ một lần thôi.... *** " Cuốn ta đi ... theo cơn gió mong manh... vì ta biết người vô định... giống như ta... Đưa ta đi.... đến chân trời xa lạ... để ta quên đi những kỉ niệm đã qua Cho ta xin... một góc nhỏ ta cất giữ trái tim mình.... " ***
  8. Nó lẩm nhẩm theo một lời hát, mùa này, gió thổi nhiều làm lá rụng khắp, chiếc ghế đá nó ngồi lạnh tanh, đường vắng người qua lại, thỉnh thoảng ai đó lại đi nhanh qua. Nó muốn ngắm những ai lướt qua trước mắt nó, để suy ngẫm và thử đoán xem họ đang nghĩ gì, vui hay buồn, hạnh phúc hay đau khổ... ... Phật tổ có nói kẻ kiếp trước phải nghoảnh đầu lại 500 lần nhìn nhau thì kiếp này mới có 1 lần gặp gỡ... Nó nghĩ kiếp trước phải sinh ly từ biệt nhiều phen mới mong gặp được hính dáng ấy ở kiếp sau, mà sự hội ngộ ấy chỉ là cái thoáng qua, phớt ngang nhau... Nó với con bé cũng chưa từ biệt sinh ly gì đến những 500 lần , vậy kiếp sau liệu có còn được gặp nhau... Thỉnh thoảng nó lại muốn đứng trước dòng người đông qua lại, chỉ để tìm kiếm một nụ cười một ánh mắt lạnh lùng quen
  9. thuộc... dù chỉ là cái phớt qua ấy. Nhiều lần , rất nhiều lần nó đứng mãi, trước rất nhiều người, trước rất nhiều con đường... vô thức... Phải chăng kiếp trước có chàng trai đã phụ tình một cô gái, khiến cô gái suốt đời mong ngóng chàng trai đến gặp mình dù là một lần nữa thôi nhưng rồi tuyệt vọng, cô gái đó đã oán hờn chàng trai và thề nguyện rằng nếu có kiếp sau thì mong chàng trai ấy là con gái để mãi mãi cô chẳng còn yêu thương gì chằng trai. Ai biết được ở kiếp sau trong hình dáng con gái chàng trai lại đem lòng yêu cô gái trọn đời để trả nợ chăng... Nó cũng không đòi hỏi ở con bé nhiều nữa, nó không muốn con bé buồn phiền, bận tâm vì nó. Tháng trước, trước khi sang Mĩ, nó có gặp lại con bé một lần, con bé lại khóc, cũng là lần đầu con bé chịu mở lòng kể với nó biết bao tâm sự, nỗi đau của con bé. Bố mẹ con bé li dị nhau khi nó tròn 15 tuổi, con bé ở với bố, bố lại lấy mẹ kế, rồi còn ngoại tình thêm nhiều cô khác, mẹ kế lại càng ghét con bé. Suốt 3 năm cấp ba con bé sống trong sự ghẻ lạnh, bị bỏ rơi, nhiều hôm đi học với cái bụng đói, khi trở lạnh, muốn một cái áo ấm mới nhưng mẹ kế không cho, áo ấm cũ giặt còn ướt, lại đành phong phanh đi học. Nhiều hôm con bé bị đánh nhưng đành nuốt mặn vào trong. Dần dần con bé đâm chai lì. Lần ôm nó khóc là khi con bé bị cấm không cho đi đại học, mẹ kế bắt con bé đi làm kiếm tiền. Nhưng rồi con bé vẫn vào đại học , tự đi làm kiếm tiền công thêm cả phần học bổng nữa con bé sống được qua ngày. Nó đã hiểu tại sao con bé lại ít gặp nó đến vậy... nó hiểu rằng nỗi đâu mà con bé chịu đựng còn lớn hơn nó rất nhiều lần... con bé đã kiên cường và rắn rỏi vượt qua tất cả thì tại sao nó lại không.... Nó vuốt dòng nước mắt chảy dài trên má... chờ đợi thời gian trôi, chờ đợi những tin tức của con bé... Nó mong con bé được hạnh phúc... có thể cười mỗi sớm mai thức dậy... Lần ấy, con bé hỏi nhỏ với nó " cậu đã có người yêu chưa "... nó nhói đau nhưng nó câm lặng, nó hiểu ... con bé đã không bao giờ nhắc lại chuyện ở phòng y tế... Ba năm sau nó biết con bé đã lập công ty riêng, công ty làm ăn cũng phát đạt ở Mỹ... Hai năm sau công ty phá sản, con bé thu xếp mọi việc cũng ổn thỏa, con bé về làm cố vấn cho một công ty bất động sản... Thế cũng là ổn rồi.... Năm sau đó con bé... lấy chồng.... vậy là đã yên bề gia thất... nhưng đã không thông báo một tin tức gì bất kì kể từ lần sang Mỹ...Chắc có lẽ con bé sợ nó bận lòng chăng...Nó đã cố gắng để con bé không bận lòng
  10. đến mình vậy mà .... đến tận bây giờ ... chút ấy thôi cũng đủ làm đau nhau tận nhường ấy .... Đã nhiều năm như vậy... con bé vẫn trong lòng nó với hình ảnh " Ku Linh " cầm chiếc ô đưa cho nó ... Ừ... chỉ là mưa phùn thôi mà.... Cũng đã nhiều năm như vậy nó vẫn mong gặp lại một Ku Linh lạnh lùng đầy chán nãn như ngày nào.... một nụ cười, một ánh mắt quen thuộc.... *** " Gió ơi... đưa ta đi... tới chân trời vô định... Để ta quên người... những ngày tháng xa xôi... Chỉ xin thôi chút gió.... lạnh vai ta... lạnh sống mũi cay cay... lạnh bờ môi thơ dại ....." *** Tại sao con sóng không ngừng vỗ... Tại sao dòng người không dừng lại....để nó tìm... tìm lại một chút thương nhớ dáng hình quen thuộc trong nó.... Giờ thì nó thấy nó cô đơn...Nó đau đáu những năm tháng chờ gặp người , nó không muốn buộc người bên mình... nó không cần người phải suy nghĩ... lo lắng tới nó... nhưng sao nó không buông nổi... không thể quên.... Nó biết người đang hạnh phúc.... Nó cũng biết nó xa người rồi... mãi mãi... Dòng nước cuộn lấy người nó... thăm thẳm... bao la... những hình tròn không khí vỡ òa trong nước.... sẽ chẳng ai biết một giọt nước mắt mặn mà như thế nào với biến đâu... Nó vẫn luôn tự hỏi... liệu kiếp sau nó có còn được gặp người.... Như chàng trai ấy suốt một đời kiếp này mong ngóng người con gái mình mắc nợ kiếp trước liệu kiếp sau nàng có còn chịu gặp mình, lại yêu chàng lần nữa chăng....
ADSENSE

CÓ THỂ BẠN MUỐN DOWNLOAD

 

Đồng bộ tài khoản
2=>2