Chương 1: Cuộc gặp đầu tiên<br />
Sắc mặt kẻ bị đẩy ra hệt như người gặp ma giữa ban ngày,<br />
một sự biểu lộ vô cùng sinh động trên gương mặt điển trai quá<br />
mức, lông mày gã nhướn lên khiến mọi cảm xúc không thể diễn<br />
đạt bằng lời đều thi nhau hiện ra, như thể người bị cưỡng hôn<br />
chính là gã<br />
<br />
C<br />
<br />
hưa bao giờ cô nghĩ mình sẽ gặp Tôn Văn Tấn trong tình<br />
huống như thế!<br />
<br />
Đó có thể coi là lần đầu tiên sau bao nhiêu năm Đường Du<br />
quay lại thành phố N. Theo chỉ dẫn, Đường Du bắt taxi từ khách sạn<br />
nơi cô ở để đến biệt thự tìm Tô Nhiêu. Từ trong xe nhìn ra ngoài, toàn<br />
là cảnh thành phố ban đêm phồn hoa, náo nhiệt với những sắc đèn<br />
màu xanh đỏ.<br />
Ra khỏi thành phố ồn ào, xe dần đi lên núi. Xung quanh con<br />
đường núi là những cây ngô đồng Pháp cao lớn, trồng thành hàng.<br />
Tay lái xe không kìm được sự tò mò, liền hỏi: “Cô sống ở đây à?”<br />
“Không, tôi đến thăm bạn!”<br />
“Ha ha, bạn cô giàu có thật đấy! Đây là khu người giàu nổi tiếng<br />
của thành phố N chúng tôi. Mỗi căn biệt thự cũng dễ đến mấy chục<br />
triệu.” Tay lái xe nhất thời nổi hứng trầm trồ thốt lên đầy ngưỡng mộ,<br />
nói xong, thấy Đường Du không phản ứng gì nên không tiếp tục nữa.<br />
Những tòa biệt thự nối tiếp lướt qua cửa kính ô tô mỗi lúc một<br />
nhiều, lát sau, xe rẽ ngoặt rồi dừng lại, đến nơi rồi.<br />
Trả xong tiền taxi, Đường Du thấy một phụ nữ từ trong nhà ra<br />
đón, chị ta thấy cô xuống xe liền vội cười hỏi: “Cô có phải là Đường<br />
Du không? Tô Nhiêu dặn tôi đón cô.”<br />
Đường Du ngạc nhiên hỏi: “Tô Nhiêu đâu, cô ấy đi đâu rồi?”<br />
<br />
“Cô ấy à.” Người phụ nữ cười đầy ẩn ý, “vừa nghe bảo Tôn Văn<br />
Tấn về liền lập tức xuống núi đón rồi, thế nên mới dặn tôi ra cổng lớn<br />
dẫn cô vào. Nhưng mà, tôi ra đến cổng đã thấy Tôn Văn Tấn rồi, Tô<br />
Nhiêu không đón được anh ấy chắc sẽ quay về ngay thôi. Cô vào trong<br />
nhà đợi đi.”<br />
May quá, gặp Tôn Văn Tấn cũng là lý do chính Đường Du đến<br />
thành phố N lần này. Trước khi đến đây, cô đã tự nhủ với mình là<br />
phải xem người đàn ông đó thế nào mà khiến Tô Nhiêu mới gặp đã<br />
không thể dứt ra được. Đường Du và Tô Nhiêu cùng học Đại học ở<br />
thành phố B. Đã hai tháng nay không thấy Tô Nhiêu xuất hiện ở khoa.<br />
Phải biết rằng cả hai mới chỉ là sinh viên năm thứ hai, hơn nữa, trước<br />
đây Tô Nhiêu chưa từng biết trốn học bao giờ. Do hoàn cảnh gia đình<br />
khó khăn, việc cô học đại học đã ngốn hết khoản tiền tích góp của mẹ<br />
nên Tô Nhiêu vô cùng trân trọng việc học hành. Không ngờ, cô gái<br />
ngoan đó đã nghỉ liền một mạch hai tháng nay không đến trường.<br />
Việc này xảy ra sau khi Tô Nhiêu quen Tôn Văn Tấn. Đường Du<br />
không khuyên can được nên đành phải bịa lý do rằng bạn bị ốm. Hôm<br />
cô lên khoa xin nghỉ, chủ nhiệm khoa còn gặng hỏi rốt cuộc Tô Nhiêu<br />
bị bệnh gì. Bệnh gì à? Virus bệnh này tên là Tôn Văn Tấn! Đương<br />
nhiên Đường Du không nói vậy, chỉ nói rằng Tô Nhiêu bị thương hàn,<br />
phải nằm viện mấy tháng. Thầy có biết cuốn “Thương hàn tạp bệnh<br />
luận” của Trương Trung Cảnh không? Vào thời cổ đại bệnh này được<br />
coi là trọng bệnh, hầu như không chữa được, ngay cả thời nay cũng<br />
khó chữa trị, nên bạn ấy phải nằm viện rồi.<br />
Thầy chủ nhiệm nhìn Đường Du hoa chân múa tay minh họa,<br />
cuối cùng gật đầu bảo hiểu rồi, rồi dặn Đường Du nói với Tô Nhiêu<br />
nhớ mang xác nhận của bệnh viện về.<br />
Đường Du và Tô Nhiêu năm nay hai mươi tuổi, là sinh viên năm<br />
thứ hai khoa Tiếng Pháp của một trường đại học tại thành phố B.<br />
Ba tháng trước, đó là lúc mới khai giảng, sau khi từ nhà trở lại<br />
trường, tủ quần áo của Tô Nhiêu nhét đầy những bộ quần áo thời<br />
trang kiểu dáng mới nhất, hơn nữa lại toàn của các hãng danh tiếng.<br />
Sở dĩ Đường Du biết đến các logo này là do trước đây cô học trong<br />
trường trung học dành cho giới quý tộc, ở đó mọi người đều là fan<br />
trung thành của các hãng danh tiếng. Trước đây cô cũng từng mua<br />
khá nhiều, nhưng từ khi lên đại học, cô bắt đầu học cách ăn mặc giản<br />
<br />
dị chỉ với quần jean và áo thun. Tô Nhiêu không phải con nhà khá giả,<br />
cô chỉ có mẹ là một bác sĩ bình thường. Cô thường ngày cũng cực kỳ<br />
tiết kiệm, nhưng giờ đây, giá mỗi món trong tủ quần áo của cô nếu<br />
treo trong hiệu cũng dễ đến mấy số không đằng sau. Dần dần, Đường<br />
Du còn thấy trong tủ lạnh bắt đầu có thêm vài lọ nước hoa đắt tiền.<br />
Tô Nhiêu còn tặng cho Đường Du lọ nước hoa Lục Thần mà cô mới<br />
mua. Đường Du thấy khó hiểu.<br />
Tô Nhiêu nói: “Mình bây giờ không thích loại ấy, đổi dùng loại<br />
khác rồi.”<br />
Trước đây cô vẫn hay dùng nước hoa Lục Thần, còn nói là thích<br />
nhất vì nó chống được muỗi nữa.<br />
Thấy Đường Du tỏ vẻ nghi ngờ, Tô Nhiêu bắt đầu giới thiệu cho<br />
Đường Du về những lọ thủy tinh trong tủ lạnh, nào là hương gì, mùi<br />
hương thay đổi trong từng giai đoạn ra sao, nghe rất ư thành thạo<br />
sành sỏi.<br />
Đường Du cuối cùng cũng hiểu ra, “Những điều này đều do gã đó<br />
dạy cậu phải không?”<br />
Đàn ông mà hiểu phụ nữ và đồ dùng của phụ nữ đến như vậy, lại<br />
còn mua được nhiều món đồ đắt tiền thế, liệu có tin tưởng được<br />
không?<br />
Quả nhiên không lâu sau, Tô Nhiêu bỏ bê việc học hành theo Tôn<br />
Văn Tấn đi thành phố N. Sau đó cô bỏ học luôn hai tháng trời. Đường<br />
Du gọi điện thoại nói thế nào cô cũng không về. Đường Du hỏi cô rốt<br />
cuộc có còn cần tương lai nữa không? Tô Nhiêu đáp: “Dù cho không<br />
học nữa thì giờ mình vẫn muốn ở cùng anh ấy, cùng lắm là bỏ học,<br />
lấy anh ấy.”<br />
Đường Du luôn tin tưởng rằng con gái không nên quá yêu một<br />
người đàn ông, bởi một khi đã trao trọn trái tim đi rồi, sẽ rất mạo<br />
hiểm, dựa vào gì để sống đây? Tô Nhiêu cũng rất tán thành quan điểm<br />
này. Nghe nói bố Tô Nhiêu cũng là một gã Trần Thế Mỹ, sau khi thăng<br />
quan phát tài liền bỏ vợ, lấy con gái cấp trên, tiếc rằng gần chục năm<br />
trời rồi cũng vẫn chỉ làm một chức quèn. Mẹ Tô Nhiêu vất vả một<br />
mình nuôi cô trưởng thành. Cuộc sống chỉ hai mẹ con mười mấy năm<br />
trời khiến Tô Nhiêu ghê sợ và mất niềm tin đối với hôn nhân, nhưng<br />
<br />
giờ đây cô ấy nói gì? Kết hôn?<br />
Tôn Văn Tấn, Tôn Văn Tấn, Đường Du vò nát tờ giấy ăn trong tay.<br />
Khi cô được dẫn vào tòa biệt thự, trong phòng khách đã có đầy<br />
những người trẻ tuổi. Bọn họ đều có một đặc điểm chung: đàn ông<br />
rất đẹp trai, đàn bà rất đỏm dáng, ăn mặc lộng lẫy, thái độ thì ngạo<br />
mạn, xem ra không ai đơn giản cả. Đường Du không thấy Tô Nhiêu<br />
đâu, cũng không quen ai ở đây, cô ngồi một lát rồi đi vào nhà vệ sinh.<br />
Lúc đi ra, cô nghe thấy giọng một cô gái cất lên ở chỗ sofa.<br />
“Cô nàng Tô Nhiêu này vẫn cứ tưởng thật đấy, cũng không biết<br />
đường mà tìm hiểu rõ tình hình, chả biết bản thân mình là ai mà đã<br />
lao thân vào, ngày nào cũng không rời Tôn Văn Tấn nửa bước, coi<br />
chừng sau này rồi hối chẳng kịp.”<br />
“Bỏ qua đi, chuyện này ấy à, người thích đánh, kẻ lại thích ăn<br />
đòn, không chừng có khối người đang ngưỡng mộ Tô Nhiêu đấy. Cậu<br />
biết cô trợ lý của Tôn Văn Tấn chứ? Cậu chưa gặp cô đó rồi. Đường<br />
đường là đại tiểu thư nhà họ Chu, trẻ trung, tốt nghiệp trường danh<br />
tiếng ở Mỹ, xinh đẹp, tài hoa, giàu có nổi tiếng trong giới thượng lưu<br />
vậy mà lại chịu làm thư ký cho Tôn Văn Tấn, ngày ngày bám gót anh<br />
ta. Ngần ấy năm như thế, ắt phải có tình ý gì. Thông minh như Tôn<br />
Văn Tấn chả lẽ không nhận ra? Thế mà anh ta lại chẳng để ý gì đến<br />
Chu tiểu thư đó.”<br />
“Nhưng mà, không phải là cậu không biết, con mắt của gã Tôn<br />
Văn Tấn này rất hiểm mà, chỉ có điều cái cô Tô Nhiêu này…”<br />
“Ha ha, đã bảo rồi mà, chuyện này à, người thích đánh, kẻ thích<br />
ăn đòn. Thôi, không nói nữa, cẩn thận không cô bạn của Tô Nhiêu<br />
nghe thấy.”<br />
Rõ ràng biết có bạn của Tô Nhiêu ở đó mà vẫn rôm rả thế, rốt<br />
cuộc là có ý gì? Xem ra những người này đều không coi Tô Nhiêu ra<br />
gì. Nghe bọn họ nói về bạn mình như vậy, Đường Du không muốn<br />
nghĩ gì thêm nữa, chỉ muốn mau chóng gặp Tô Nhiêu và cả gã Tôn<br />
Văn Tấn kia nữa để xem gã rốt cuộc giỏi giang tới mức nào.<br />
Thảm cỏ bên ngoài biệt thự được chăm sóc rất kỹ lưỡng, sang<br />
<br />