intTypePromotion=1
zunia.vn Tuyển sinh 2024 dành cho Gen-Z zunia.vn zunia.vn
ADSENSE

tình yêu không mật mã: phần 2

Chia sẻ: Tiên Trương | Ngày: | Loại File: PDF | Số trang:247

32
lượt xem
3
download
 
  Download Vui lòng tải xuống để xem tài liệu đầy đủ

"tình yêu không mật mã" phần 2 từ "... một sự sợ hãi chưa từng có xâm chiếm khắp lục phủ ngũ tạng của cô đến nỗi cô cảm thấy buồn nôn... nếu anh cứ nhìn cô ấy rồi cười, mắt của cô ấy sẽ trở nên mơ màng giống như sương, gò má sẽ ửng hồng giống như một trái táo chín, vô cùng xinh đẹp...". mời các bạn cùng đọc cuốn tiểu thuyết.

Chủ đề:
Lưu

Nội dung Text: tình yêu không mật mã: phần 2

Chương 14: USB<br /> Một sự sợ hãi chưa từng có xâm chiếm khắp lục phủ ngũ tạng của<br /> cô đến nỗi cô cảm thấy buồn nôn. Tô Cẩm ngồi bên giường thở gấp,<br /> mồ hôi chảy từ tóc xuống trán, dường như những sợi tóc cũng khiến<br /> cô cảm thấy rùng mình.<br /> Tô Cẩm tiến về phía trước, giơ tay bật đèn.<br /> Một tiếng tách vang lên, ánh đèn ấm áp xóa tan đi đêm tối, sự sợ<br /> hãi dần dần được thay thế bằng những gì thực sự đang hiện ra trước<br /> mắt khiến Tô Cẩm thở phào nhẹ nhõm.<br /> Chỉ là một giấc mơ.<br /> Cô nghĩ: Tốt quá, chỉ là mơ thôi.<br /> Mệt mỏi dựa đầu vào gối nhưng cô không hề có ý định ngủ tiếp.<br /> Đêm yên tĩnh khiến tiếng ồn ào từ khu nhà xưởng vọng lại to hơn,<br /> càng nghe càng thấy tâm trạng rối bời.<br /> Bất luận an ủi bản thân như thế nào thì Tô Cẩm vẫn không yên<br /> tâm, thế là cô cầm điện thoại gọi số của Bành Tiểu Ngôn.<br /> Điện thoại vừa kêu hai tiếng thì đã được kết nối, rõ ràng là người<br /> ở đầu dây bên kia vẫn chưa ngủ.<br /> “Tiểu Ngôn?” Tô Cẩm gọi tên cô, trong lòng lo lắng, “Mình vừa<br /> mới mơ thấy ác mộng, lại mơ thấy Chi Chi, làm mình sợ chết<br /> được…”.<br /> Bành Tiểu Ngôn không nói gì.<br /> “Cậu biết không? Mình nhìn thấy Chi Chi mặc chiếc áo jacket đỏ<br /> lần trước đến nhà mình, còn nói là xin lỗi mình. Sau đó mình kéo<br /> cánh tay của cậu ấy…”<br /> Trong điện thoại có tiếng khóc của Bành Tiểu Ngôn.<br /> <br /> “Tiểu Ngôn?” Tô Cẩm dừng lại theo bản năng, “Cậu đang khóc<br /> à?”.<br /> Tiếng khóc của Bành Tiểu Ngôn vượt qua cả không gian, rõ ràng<br /> bên tai cô: “Chi Chi… hôm nay đã được chôn cất rồi”.<br /> Khi xe bus đi vào bến, Tô Cẩm nhìn ra ngoài cửa sổ thấy cả một<br /> rừng người, sự phẫn nộ đối với La Thanh Thụ bất giác lại được thay<br /> thế bằng sự nghi ngờ.<br /> “Tô Cẩm, tôi không biết cô sẽ thế nào khi thấy người thân qua<br /> đời. Nhưng có lúc, nhìn mặt người thân lần cuối đối với người còn<br /> sống thực sự là một khó khăn.” Trong cú điện thoại đêm qua, La<br /> Thanh Thụ đã nói với giọng bi thương. “Nếu chúng ta không thể đón<br /> nhận một kết cục như vậy, tôi hy vọng cô có thể giữ một khoảng cách<br /> thích hợp. Như thế, khi cô nhớ lại người bạn này, trong đầu cô sẽ chỉ<br /> có hình ảnh lúc cô ấy cười, xinh đẹp và hạnh phúc, chứ không phải<br /> là…”<br /> Không phải là gì? Tô Cẩm cắn mu bàn tay tự hỏi mình.<br /> Không phải là một cảnh thảm thương, một xác chết tàn tạ khiến<br /> người khác không dám nhìn sao?<br /> Không muốn nhớ lại những lời mà La Thanh Thụ đã nói, nhưng<br /> những lời nói của anh ta dường như có ý mà mình đang nghĩ đến,<br /> anh ta bắt đầu kể tiếp.<br /> “… Tôi đã thôi miên Bành Tiểu Ngôn, tìm thấy căn phòng Lâm Chi<br /> Chi thuê ở khu phía Bắc Thần An - cũng là căn phòng xảy ra chuyện<br /> với Bành Tiểu Ngôn và Lâm Cường. Khi Bành Tiểu Ngôn đưa tôi và<br /> Lục Hiển Phong đến đó, ở đó đã được người ta thu dọn rất sạch sẽ.<br /> Nhưng, vẫn còn lại một dấu vết. Chúng tôi đã tìm thấy ở chỗ thoát<br /> nước của một tắm một sợi tóc, sau khi được xét nghiệm thì biết được<br /> chính xác đó là tóc của Lâm Chi Chi. Khi Lục Hiển Phong kiểm tra tủ<br /> quần áo, anh ấy lấy được hai quả gai. Đó là một loại quả rất nhỏ, có<br /> màu vàng, trên lông có nhiều gai, mọc ở gần biển. Ở thành phố T, chỉ<br /> có thôn Trần Đường ở ven biển mới có loại cây đó.”<br /> Tô Cẩm vẫn còn nhớ khi nghe đến đây, bất giác cô nhớ lại cơn ác<br /> mộng của mình, đột nhiên chân tay co cứng lại, cảm thấy cơ thể mình<br /> <br /> lạnh toát.<br /> “Sau đó Lục Hiển Phong đã báo cảnh sát. Cô cũng biết, tôi có hộ<br /> chiếu nước ngoài, nếu dính líu đến chính phủ thì sẽ rất phiền phức.<br /> Nhưng, hiệu quả làm việc của họ rất cao. Nếu chỉ dựa vào sức của ba<br /> chúng tôi thì đi tìm khắp bãi biển cũng không phải là điều dễ dàng.<br /> Bãi biển đó có vài động đá rất nổi tiếng, thi thể của cô ấy được phát<br /> hiện ở sâu bên trong một trong các động đá đó.”<br /> Ác mộng lại quay trở lại trong đầu cô.<br /> Thực sự là… bãi biển.<br /> Giấc mộng vô căn cứ và hiện thực càng vô lý hơn kết hợp lại với<br /> nhau, khiến Tô Cẩm nhận ra bản chất của thế giới này. Cuộc sống của<br /> họ không thể lặng lẽ chảy như dòng nước, không thể cứ chín giờ sáng<br /> đi làm và năm giờ chiều về nhà, mùng mười mỗi tháng xếp hàng<br /> nhận lương, cuối tuần ngủ nướng hoặc đi dạo phố, Quốc khánh thì đi<br /> du lịch cùng đoàn ngắm cảnh trên đất nước tươi đẹp.<br /> Những điều này chỉ có thể nhìn trên một góc báo hoặc trên mục<br /> pháp luật - súng, ma túy và giết chóc… những điều này đối với cô như<br /> là dòng nước ngầm chảy dưới lòng thành phố - Cô chỉ biết những thứ<br /> này có tồn tại, nhưng không biết cụ thể chúng tồn tại như thế nào.<br /> Những thứ này… cho đến giờ lại hiện lên rõ mồn một trước mắt cô?<br /> Tô Cẩm cảm thấy hoa mắt. Thế giới của cô đột nhiên trở nên<br /> không thật nữa.<br /> Có người gõ vào cửa xe.<br /> Là bàn tay của một người đàn ông, trông rất quen. Nhưng tay trái<br /> của anh ta có đeo một chiếc nhẫn bạch kim nhìn rất lạ.<br /> Tô Cẩm dựa vào ghế, hoang mang nhìn theo hướng của cánh tay,<br /> không ngờ lại nhìn thấy Ngạc Lâm trong bộ cảnh phục.<br /> Trời nóng, anh cởi hai cúc trên cổ áo, mũ đội hơi lệch, vẫn là anh<br /> cảnh sát ngông nghênh lần đầu cô gặp ngày nào.<br /> Nhìn thấy ánh mắt của cô, Ngạc Lâm thu tay lại, chỉ vào hướng<br /> <br /> cửa xe, có ý bảo cô xuống xe.<br /> Tô Cẩm lại nhìn một lần nữa chiếc nhẫn ở ngón tay giữa của anh.<br /> Chiếc nhẫn đính hôn trên tay phát ra một thứ ánh sáng nhức mắt<br /> giữa không trung, phá tan giới hạn mà Tô Cẩm đã nhận thức giữa quá<br /> khứ và hiện tại.<br /> Tô Cẩm luôn nghĩ rằng anh ấy đã thay đổi rồi, nhưng vào lúc này,<br /> một lần nữa lại nhìn thấy anh qua cửa xe, cô mới ngạc nhiên cảm thấy<br /> anh ấy chưa bao giờ thay đổi. Ngạc Lâm luôn luôn như vậy, chỉ có cô<br /> không biết mà thôi. Hai người, hoặc sự thực là chỉ có cô, từ những<br /> huyễn cảnh tự lừa dối mình lúc ban đầu giờ đã sực tỉnh.<br /> Tô Cẩm nhấc hành lý xuống xe trong cái nhìn mất hết cả kiên<br /> nhẫn của tài xế. Mùi hơi người hỗn tạp trong cái nắng nóng đầu mùa<br /> hè khiến người ta cảm thấy khó thở.<br /> “Bên này.” Ngạc Lâm bước đến trước cửa xe, giơ hai tay để tạo<br /> thành lối đi cho cô.<br /> Có lẽ do anh ấy mặc cảnh phục nên những người chờ đợi để lên<br /> xe mặc dù không hài lòng nhưng cũng phải nhường lối.<br /> Khắp người mướt mồ hôi bước ra khỏi xe, câu đầu tiên của Tô<br /> Cẩm là: “Tại sao anh lại đến đây?”.<br /> Ngạc Lâm lấy khóa xe, chỉ hướng ra bãi đỗ xe, trả lời không đúng<br /> câu hỏi: “Xe của anh đỗ ở bên kia, đợi một lát nhé!”.<br /> “Ngạc Lâm!” Tô Cẩm nhấn giọng, “Có việc gì thì anh nói ở đây đi,<br /> tôi còn có việc”.<br /> Ngạc Lâm giơ chiếc chìa khóa trong tay, hơi chau mày, dường<br /> như thái độ của cô khiến anh cảm thấy phiền não, “Tô Cẩm, chúng ta<br /> vẫn là bạn bè mà? Anh đến đón em cũng không phải là việc gì to tát<br /> cả”.<br /> Tô Cẩm nhìn anh, mặt không biểu lộ cảm xúc gì.<br /> Ngạc Lâm nhìn cô trong giây lát, đành giơ tay làm điệu bộ đầu<br /> <br /> hàng, “Được rồi, được rồi, anh thực sự có việc muốn tìm em”.<br /> Tô Cẩm đổi túi du lịch sang tay trái, nắm chặt cái túi đến mức đau<br /> tay, “Việc công hay việc tư?”.<br /> Ngạc Lâm lắc đầu, có vẻ không biết phải làm như thế nào, “Tô<br /> Cẩm…”. Nhìn thấy Tô Cẩm quay người muốn đi, anh vội vàng bước<br /> lên một bước kéo tay áo cô lại, “Là việc công, thực sự là việc công, có<br /> liên quan đến Lâm Chi Chi”.<br /> Người của Tô Cẩm tự nhiên cứng đờ, “Anh là cảnh sát ma túy<br /> mà? Vụ án của cô ấy thì có liên quan gì đến anh?”.<br /> “Tô Cẩm, đây chính là việc anh muốn nói.” Ngạc Lâm hơi sốt<br /> ruột, “Có lẽ em không biết, trước khi chết Lâm Chi Chi đã bị tiêm một<br /> lượng methamphetamine rất lớn…”.<br /> Tô Cẩm ngắt lời anh, “Anh nói cô ấy bị tiêm gì?”.<br /> “Methamphetamine” Ngạc Lâm giải thích, “Còn gọi là băng. Anh<br /> nghĩ là em đã từng nghe qua thứ này rồi”.<br /> Tô Cẩm thấy toàn thân lạnh cóng, ngón tay không ngừng run rẩy,<br /> “Ma túy?”.<br /> “Đúng”, Ngạc Lâm dừng một lát rồi nói tiếp, “Ma túy nồng độ cao,<br /> dùng một lần là thành nghiện. Vì thế, bên phòng ma túy đã tiếp nhận<br /> vụ án này”.<br /> Tô Cẩm cắn vào mu bàn tay mình, nhưng cảm giác đau về thể xác<br /> không thể làm mất đi sự phẫn nộ trong lòng.<br /> Cả người cô run rẩy, ngay cả giọng nói cũng bắt đầu run rẩy, “Các<br /> anh không phải là cảnh sát sao? Những việc này không phải là các anh<br /> tự đi điều tra sao?”.<br /> Giọng Ngạc Lâm có vẻ bất lực, “Tô Cẩm, anh chỉ muốn gặp em để<br /> tìm hiểu tình hình. Do người chết ở thành phố T…”.<br /> “Người chết” hai tiếng mà anh ta thốt ra nghe như cứa vào lòng.<br /> Tô Cẩm bắt đầu cao giọng, “Có việc gì thì các anh tự đi mà kiểm tra,<br /> <br />
ADSENSE

CÓ THỂ BẠN MUỐN DOWNLOAD

 

Đồng bộ tài khoản
6=>0