Tình Yêu Trở Lại<br />
Rachel Gibson<br />
<br />
Ebook miễn phí tại : www.Sachvui.Com<br />
<br />
Chương 1<br />
ơi nóng lượn lờ trên mặt bê tông khi chiếc ’63[1] Thunderbird<br />
lướt ra từ trong bóng tối của xưởng xe. Động cơ V8 và bộ chế<br />
hòa khí Holley hai ống xả rên lên như một người đàn bà thỏa<br />
mãn, đầy ấm áp, gợi cảm, với chất giọng khàn khàn. Ánh mặt<br />
trời Texas nóng rực tạo ra cả trăm đốm sáng nho nhỏ trong<br />
vành bánh xe, lướt dọc mạn xe làm từ crôm và rót ánh sáng xuống<br />
nước sơn đen bóng loáng. Chủ chiếc xe nhìn nó lăn bánh về phía<br />
mình và mỉm cười tán thưởng. Vài tháng trước, chiếc Sports<br />
Roadster này chẳng hơn gì nhà của lũ chuột. Giờ đây, khi đã được<br />
khôi phục trọn vẹn vẻ rực rỡ xưa kia, nó đẹp chói lọi – gợi nhớ lại<br />
quãng thời gian mà dân cư Detroit có hứng thú với khả năng đạt tốc<br />
độ chín mươi ki-lô-mét trong tám giây hơn là số ki-lô-mét đi được<br />
trên mỗi gallon, những tính năng bảo đảm an toàn, hay chỗ đặt đồ<br />
đựng cốc.<br />
<br />
H<br />
<br />
Jackson Lamott Parrish ngồi trong chiếc T-bird[2] có đồ nội thất<br />
bằng da thuộc màu đỏ, một cổ tay vắt lên vô lăng màu đỏ. Ánh nắng<br />
chiếu vào mái tóc nâu dày và nếp nhăn hình thành trên hai khóe đôi<br />
mắt màu xanh lục khi anh hạ mi mắt xuống trước ánh nắng chói<br />
chang. Anh rồ máy lần cuối, rời tay khỏi vô lăng và kéo phanh xe. Anh<br />
đẩy cửa xe và đặt đế đôi bốt cao bồi xuống vỉa hè. Bằng một động tác<br />
uyển chuyển, anh đứng dậy và chủ của chiếc Roadster vừa được tân<br />
trang bước lên trước đưa anh một tấm séc. Jack liếc nhìn nó, để ý<br />
thấy mọi số không đã ở đúng chỗ, đoạn gấp đôi nó lại, nhét vào túi áo<br />
sơ mi trắng trước ngực.<br />
“Tận hưởng nhé,” anh nói, rồi xoay người đi vào cửa hàng. Anh đi<br />
qua một chiếc ‘Cuda 440-6 từ năm một chín bảy mươi, động cơ Hemi<br />
khổng lồ của nó treo lơ lửng trên một cái cần cẩu. Qua tiếng máy nén<br />
khí và các thiết bị có động cơ, em trai của Jack, Billy, gọi một thợ cơ<br />
khí từ dưới một chiếc ‘59 Dodge Custom Royal Lancer.<br />
Ngày mai, khoảng trống vừa được chiếc T-bird bỏ lại sẽ được anh<br />
lấp đầy bằng một chiếc Corvette một chín năm tư. Cỗ xe thể thao cổ<br />
điển ấy được tìm thấy trong một xưởng xe ọp ẹp ở Nam California, và<br />
ba ngày trước Jack đã bay tới đó để xem xét chiếc xe. Khi anh phát<br />
<br />
hiện ra là nó mới chỉ đi được sáu mươi tư nghìn ki-lô-mét và mọi con<br />
số đều phù hợp, anh mua nó với giá tám nghìn đô ngay tại chỗ. Một<br />
khi đã được khôi phục hoàn toàn, chiếc Vette này sẽ mang lại gấp<br />
mười lần con số đó. Về việc khôi phục xe ô-tô cổ, công ty xe Mỹ cổ<br />
Parrish là số một.<br />
Ai cũng biết điều đó.<br />
Những chiếc ô-tô “cơ bắp”[3] nổ đinh tai nhức óc, chạy rầm rầm<br />
trên đường đã ăn sâu trong máu đàn ông nhà Parrish. Từ khi bước<br />
những bước chân đầu tiên, Jack và Billy đã làm việc trong xưởng xe<br />
của cha mình. Họ đã tháo động cơ đầu tiên trước cả khi mọc lông<br />
vùng kín. Họ có thể phân biệt một chiếc 260 V8 với một chiếc 289 kể<br />
cả khi nhắm mắt và lắp lại máy phun xăng trong khi ngủ. Là những<br />
đứa con kiêu hãnh của Lovett, Texas, dân số mười chín nghìn ba<br />
trăm, các chàng trai nhà Parrish đã trưởng thành cùng tình yêu bóng<br />
đá, bia lạnh, và phá vỡ nhựa đường trên những con đường rộng bằng<br />
phẳng – thường là cùng lúc có một cô nàng tóc xù bông lả lơi nào đó<br />
tô lại son môi bằng gương chiếu hậu.<br />
Hai chàng trai được nuôi lớn trong một ngôi nhà ba phòng ngủ<br />
sau xưởng xe. Giờ thì cửa hàng ban đầu không còn nữa. Bị dỡ xuống<br />
và thay thế bằng một không gian lớn hơn, hiện đại hơn, chia làm tám<br />
khu nhà để xe. Khoảnh sân sau xưởng xe đã được dọn dẹp. Những cỗ<br />
xe cũ kỹ và những bộ phận bỏ đi bị kéo đi từ lâu lắm rồi.<br />
Dù vậy, căn nhà vẫn như xưa. Vẫn những khóm hoa hồng mà mẹ<br />
họ đã trồng, vẫn có những khoanh đất và cỏ dưới tán cây du cao chót<br />
vót. Vẫn hiên nhà bằng bê tông và cánh cửa kính cần kha khá WD40[4]. Căn nhà mới được khoác một lớp sơn mới, cả trong lẫn ngoài.<br />
Vẫn màu trắng như trước. Sự khác biệt thật sự duy nhất là giờ Jack<br />
sống ở đây một mình.<br />
Bảy năm trước, Billy cưới Rhonda Valencia và vui vẻ từ bỏ lối<br />
sống phóng túng trước sự sung sướng của những người trong vùng.<br />
Trong trí nhớ của tất cả mọi người trong thị trấn, Jack chưa bao giờ<br />
nảy sinh ý muốn từ bỏ cái lối sống phóng túng ấy. Theo những gì họ<br />
biết, anh chưa từng gặp một người phụ nữ khiến anh muốn có cuộc<br />
sống một-một. Trọn đời.<br />
<br />
Nhưng họ không biết hết mọi chuyện.<br />
Jack đi vào văn phòng của mình ở cuối xưởng xe và đóng cửa lại.<br />
Anh nhét tấm séc vào một ngăn bàn và kéo ghế ra. Trước khi mua<br />
chiếc ’54 Corvette, anh đã tìm kiếm lịch sử của nó rồi bay tới<br />
California để kiểm tra nó nhằm bảo đảm rằng không có hư hỏng<br />
nghiêm trọng nào trong toàn bộ cấu trúc của cỗ xe. Việc tìm kiếm lịch<br />
sử một cỗ xe, tìm những bộ phận thay thế rồi khôi phục nó thôi thúc<br />
và thu hút anh cho tới khi cỗ xe hoàn hảo trở lại. Đã được sửa chữa.<br />
Tốt hơn. Hoàn thiện.<br />
Penny Kribs, thư ký của Jack, đi vào văn phòng và đưa anh thư từ<br />
trong ngày. “Em sắp về để đi làm tóc đấy nhé,” cô nhắc anh.<br />
Jack ngước lên nhìn mớ tóc đen lưa thưa trên đầu Penny. Anh đã<br />
học cả mười hai năm cùng Penny, và anh cũng chơi cùng đội bóng<br />
bầu dục với chồng cô, Leon.<br />
Anh đứng dậy và đặt thư lên bàn. “Em sắp làm đẹp vì anh à?”<br />
Cô đeo nhẫn ở hầu hết các ngón tay và có bộ móng dài màu hồng<br />
trông như móng vuốt. Anh thường tự hỏi làm sao cô gõ máy tính mà<br />
không ấn nhầm phím khác hay bôi được chừng ấy mascara mà không<br />
chọc mù con mắt nào. Anh thậm chí còn không muốn nghĩ đến cảnh<br />
cô ôm tay vào thằng bé của Leon nữa. Ý nghĩ ấy làm anh rợn sống<br />
lưng.<br />
“Tất nhiên,” cô nói với một nụ cười. “Anh biết là anh lúc nào cũng<br />
là mối tình đầu của em mà.”<br />
Phải rồi, anh biết. Năm lớp ba, Penny đã bảo anh rằng cô yêu anh<br />
rồi đá vào cẳng chân anh bằng đôi giày da màu đen của cô. Anh luôn<br />
thấy rằng mình không cần thứ yêu thương đó. “Đừng nói với Leon<br />
nhé.”<br />
“À, anh ấy biết mà.” Cô vẫy tay rồi đi ra cửa, mùi nước hoa vương<br />
vất lại sau lưng. “Anh ấy cũng biết là em sẽ chẳng bao giờ dính dáng gì<br />
đến anh.”<br />
Jack khoanh tay trên ngực và tựa người vào mép bàn. “Vì sao<br />
chứ?”<br />
<br />