Chương 11<br />
iếng động cơ máy tiện vang lên khắp xưởng xe và lọt vào cả văn<br />
phòng Jack khi anh liếc qua danh sách bộ phận chính cho chiếc<br />
Corvett 54, cùng lúc ấy anh lật các bức ảnh Polaroids chụp các<br />
bộ phận đã được tháo khỏi xe. Tất cả mọi thứ từ thanh crôm<br />
cho tới các ốc vít của bóng đèn hậu đều được lên danh sách và<br />
cẩn thận cất đi. Động cơ Blue Flame Six đã được tháo khỏi<br />
khoang máy, sau đó sẽ được dỡ ra và lau rửa bằng hơi nước. Tất cả<br />
các bộ phận bằng cao su cũng như đồ nội thất bằng da cũng cần thay<br />
thế hết. Chiếc 54 rất khó lái, nhưng điều đó không quan trọng. Harley<br />
Earl quá cố vĩ đại đã thiết kế chiếc xe thể thao này theo phong cách<br />
phô trương điển hình của ông. Chiếc xe được thiết kế để trình diễn<br />
chứ không phải để đi.<br />
<br />
T<br />
<br />
Jack ném tập ảnh sang một bên và đứng dậy. Sáng hôm đó họ đã<br />
tháo kính chắn gió và phát hiện ra là có nhiều chỗ rỉ hơn anh dự kiến.<br />
Sẽ phải cắt bỏ những chỗ hư hỏng và lắp lại trụ. Anh cầm lấy cốc cà<br />
phê Dodge Viper mà Lacy Dawn đã tặng anh nhân dịp sinh nhật và<br />
rời văn phòng đi vào khu tiếp tân.<br />
Sáng thứ Hai Penny Cribs chỉ tới sau mười rưỡi, và một chồng<br />
thư nằm trên chiếc bàn trống không của cô. Anh rót đầy cốc cà phê, và<br />
khi anh đi từ văn phòng phía ngoài vào xưởng xe, tiếng ồn từ máy<br />
tiện dừng lại. Jack thổi vào cốc cà phê và ngẩng lên nhìn Billy đang<br />
đứng cạnh bàn gia công. Kính bảo hộ của cậu bị đẩy lên trán và cậu<br />
cầm một cái thắng đĩa trong tay. Một cậu nhóc mảnh dẻ đứng nói<br />
chuyện với em trai anh, và cả hai người cùng quay lại khi Billy chỉ về<br />
hướng của Jack.<br />
Jack đứng khựng lại. Cậu nhóc trông tầm mười lăm hoặc mười<br />
sáu, quanh cổ đeo một sợi xích bự và một sợi khác buông lõng thõng<br />
ở thân quần. Cậu nói gì đó với Billy rồi bắt đầu đi về phía Jack. Jack<br />
thoáng thấy nụ cười bối rối của Billy trước khi anh tập trung chú ý<br />
vào cậu nhóc. Anh uống một ngụm cà phê và hạ cốc xuống.<br />
Anh luôn thuê các cậu nhóc trong mùa hè để dọn dẹp hoặc làm<br />
thêm. Nhưng nếu cậu nhóc này muốn có việc thì cậu không gặp may<br />
<br />
rồi. Không phải vì vẻ ngoài của cậu, mà là vì cậu không biết đường ăn<br />
mặc tử tế hơn và bỏ sợi xích lại cho con chó của mình khi đi tìm việc.<br />
Tóc tai cậu như một con nhím, màu đen với đuôi trắng. Môi dưới<br />
cậu xỏ khuyên gần khóe miệng và trên áo phông đen viết dòng chữ vô<br />
chính phủ bằng màu đỏ như máu. Cậu kẹp ván trượt dưới một cánh<br />
tay, và quần cậu lỏng đến nỗi nếu cậu đứng thẳng dậy thì nó sẽ tuột<br />
xuống quanh mắt cá chân.<br />
“Chú có thể giúp gì cho cháu?” Jack hỏi khi cậu nhóc đến đứng<br />
trước mặt anh.<br />
“Vâng. Mẹ cháu bảo cháu là chú biết cha cháu?”<br />
Jack biết rất nhiều ông bố. “Mẹ cháu là ai?” anh hỏi và uống một<br />
ngụm cà phê.<br />
“Daisy Monroe.”<br />
Cà phê thiêu cháy cổ họng anh và anh hạ cốc xuống. Daisy chưa<br />
rời thị trấn.<br />
“Cháu không biết mẹ cháu đã bao giờ nhắc đến cháu chưa.<br />
Cháu...” giọng cậu lạc đi và cậu nuốt nước bọt thật mạnh. “Cháu là<br />
Nathan.”<br />
Bất kể anh nghĩ con của Daisy và Steven trông ra sao thì cũng<br />
không phải là thế này. Đầu tiên, anh cứ nghĩ con họ còn nhỏ. “Mẹ<br />
cháu từng nói mình có một đứa con trai, nhưng chú tưởng cháu chỉ<br />
khoảng năm tuổi.”<br />
Đôi mày đen của cậu hơi nhíu lại, và cậu nhìn thẳng vào Jack qua<br />
đôi mắt xanh dương trong vắt. Trông cậu có vẻ bối rối như thể không<br />
biết làm sao người ta có thể nhầm cậu với một đứa nhóc năm tuổi.<br />
“Không. Cháu mười lăm.”<br />
Cậu nhóc hẳn phải được thụ thai không lâu sau khi Steven và<br />
Daisy kết hôn. Ý nghĩ Steven và Daisy ở cùng nhau gợi lên sự oán hận<br />
vốn đã bị chôn vùi từ lâu và làm anh phiền lòng nhiều hơn nó nên thế.<br />
Nhiều hơn vài ngày trước, trước khi anh làm tình với cô trên nắp capô chiếc xe chỉ cách nơi con trai cô đứng vài mét. Trước khi anh biết<br />
<br />
được ở cùng cô một lần nữa tuyệt vời đến đâu. “Thế có nghĩa là mẹ<br />
cháu vẫn đang ở trong thị trấn?”<br />
“Vâng.” Cậu nhìn chăm chăm vào Jack như thể mong anh nói<br />
thêm gì đó. Khi anh không nói gì, cậu thêm vào, “Cháu và mẹ sẽ ở<br />
cùng bà cho tới khi dì Lily khá lên. Mẹ cháu nghĩ sẽ phải mất một hai<br />
tuần gì đó.”<br />
Anh đã băn khoăn không biết điều gì đã khiến Daisy rời khỏi căn<br />
bếp của anh hôm thứ Bảy. “Dì cháu bị làm sao vậy?”<br />
“Dì ấy đã đâm xe vào phòng khách của chú Ronnie.”<br />
Khỉ thật, xem ra đánh nhau trước cửa siêu thị Minute vẫn chưa<br />
đủ để xóa được thù hằn trong lòng Lily. “Cô ấy sẽ ổn chứ?”<br />
“Cháu cho là thế.”<br />
Máy tiện khởi động trở lại nên Jack dẫn Nathan vào văn phòng và<br />
đóng cửa lại để chặn tiếng ồn. Thậm chí nếu Nathan ăn vận chỉnh tề<br />
đến phỏng vấn xin việc đi chăng nữa, có con trai Daisy làm việc trong<br />
cửa hàng của anh cũng sẽ là một cơn ác mộng. Nhìn cậu sẽ làm Jack<br />
nhớ tới Daisy. Và bất kể ký ức ấy có ngọt ngào đến đâu, thì nó cũng đã<br />
qua rồi và tốt nhất là nên cho vào quên lãng.<br />
“Cha cháu và chú từng có thời là bạn thân. Chú đã rất buồn khi<br />
nghe tin cậu ấy mất.”<br />
Nathan đặt đầu ván trượt cạnh mũi giày thể thao màu đen và đặt<br />
nó tựa vào chân. Nhìn gần, mặt dưới chiếc ván có hình một cô y tá ăn<br />
mặc thiếu vải. “Vâng. Cha cháu là một người cha tốt. Cháu rất nhớ<br />
cha.”<br />
Cha Jack đã mất khi anh chẳng lớn hơn Nathan là mấy. Anh biết<br />
cảm giác đó ra sao. Cho cậu nhóc một kỷ niệm vui để mang theo<br />
chẳng có hại gì. “Cha cháu đã bao giờ kể cho cháu về đống rắc rối mà<br />
cậu ấy và chú từng dính vào chưa?”<br />
Nathan gật đầu và ánh đèn huỳnh quang phản chiếu vào chiếc<br />
khuyên trên môi cậu. “Ông ấy đã kể cho cháu về việc hai người ăn<br />
trộm cà chua thối và ném vào ô-tô.”<br />
<br />
Steven tóc vàng, giống dân trượt ván California. Có lẽ là do mái<br />
tóc nhưng cậu nhóc này trông không hề giống Steven hồi còn niên<br />
thiếu. Không giống tí nào. Cũng không giống mẹ cậu mấy. Có lẽ hơi<br />
giống ở miệng. Được rồi, trừ cái khuyên môi. “Bọn chú đã dựng một<br />
pháo đài cây ở sân sau nhà cha cháu. Cha cháu có kể cho cháu chuyện<br />
đó không?”<br />
Nathan lắc đầu.<br />
“Bọn chú mất cả mùa hè đấy. Bọn chú dựng nó từ chỗ gỗ xin<br />
được và hộp giấy cũ.” Anh mỉm cười trước ký ức bọn họ kéo đống đồ<br />
vứt đi về nhà từ cách đó cả dặm. “Mẹ cháu cũng đã giúp bọn chú. Rồi<br />
ngay khi bọn chú vừa làm xong, một cơn gió xoáy F2 đã cuốn phăng<br />
nó đi.”<br />
Nathan bật cười và hất đầu về phía cửa. “Có phải chiếc xe ngoài<br />
kia là Cuda 440-6 không ạ?”<br />
“Ừ, nó có động cơ 426 nguyên gốc.”<br />
“Tuyệt. Khi cháu có việc làm, cháu sẽ mua một chiếc Dodge<br />
Charger Daytona với động cơ 426.”<br />
Giờ thì đến lượt Jack cười. Anh ngồi xuống mép bàn cạnh chiếc<br />
đồng hồ Buick Rivera. Anh không muốn làm hỏng niềm vui của cậu<br />
nhóc này, nhưng chỉ có khoảng bảy mươi chiếc Daytonas có động cơ<br />
426 Hemi từng được sản xuất. Nếu cậu tìm được một chiếc, nó sẽ<br />
ngốn của cậu khoảng sáu mươi nghìn đô. “Bốn tốc độ hử?”<br />
“Vâng.”<br />
Anh uống một ngụm cà phê. Dễ hiểu. Cậu nhóc vừa thu hẹp thêm<br />
khả năng của mình khi cân nhắc đến việc Dodge chỉ mới chế tạo<br />
khoảng hai mươi chiếc bốn tốc độ.<br />
“Cháu đã từng thấy một chiếc ở một buổi triển lãm ô-tô ở<br />
Seattle.” Nathan nuốt nước bọt và giọng cậu đầy phấn khích.<br />
“Daytona đã giữ kỷ lục tốc độ ở đường đua khép kín trong mười ba<br />
năm rồi. Ford và Chevy không thể động vào nó.”<br />
Chúa ơi, cậu giống hệt Billy – và giống cha Jack, Ray, hồi trước.<br />
<br />
Mù quáng trước tốc độ. Jack cũng yêu các cỗ xe nhanh nhưng không<br />
nhiều như hai người đó. Làm sao Steven và Daisy lại sinh ra được<br />
một cái đầu yêu động cơ vậy?<br />
“Chú có xem ‘Xưởng xe quái vật’ không?”<br />
“Thỉnh thoảng.” Billy là fan cuồng của “Xưởng xe quái vật.”<br />
“Chú có xem tập mà họ biến một chiếc NASCAR thành một xe<br />
quét đường không?”<br />
“Không, chú đã lỡ mất tập đó.” Nhưng anh đã nghe hết về nó từ<br />
Billy.<br />
“Tập đó thật hết xẩy.”<br />
Hết xẩy? Jack cho là từ đó có nghĩa là tuyệt vời.<br />
Billy thò đầu vào cửa khi Jack vắt chéo chân. “Chúng ta có rắc rối<br />
với rô-to trước trong chiếc Plymouth.”<br />
Lúc nào cũng có rắc rối với một thứ gì đó, và từ lâu rồi Jack đã<br />
học được rằng không nên lo lắng quá làm gì. “Billy, hãy vào đây và<br />
gặp con trai của Steven và Daisy Monroe, Nathan.”<br />
Billy bước sâu hơn vào văn phòng, mặc áo sơ mi màu xanh dương<br />
đậm và có bảng tên Công ty xe Mỹ cổ Parrish ở túi áo trái. Jack giới<br />
thiệu hai người họ và họ bắt tay nhau. Billy mở lời trước, “Chú rất<br />
tiếc khi nghe tin về cha cháu. Anh ấy là một người đàn ông tốt.”<br />
Nathan nhìn xuống giày. “Vâng.”<br />
“Chú Billy cũng rất thích ‘Xưởng xe quái vật,’” Jack nói và hai<br />
người họ liền bắt đầu thảo luận xem tập nào là hay nhất và những tập<br />
nào thì không phải.<br />
“Biến cỗ xe PT Cruiser thành máy bào gỗ đúng là dở tệ,” Nathan<br />
nói.<br />
“Jesse James không tham gia vào tập đó cho tới khi họ bắt đầu<br />
nhét thú nhồi bông qua đầu bào.”<br />
<br />