5
Chương 1
TỔNG QUAN VỀ KÍ ỨC TRONG VĂN CHƯƠNG
VÀ NGHIÊN CỨU PATRICK MODIANO
1.1. Kí ức trong văn chương nhìn từ góc độ kí ức học (Memory studies)
1.1.1. Nghĩ khác về kí ức: Một thực thể có cấu trúc động
Quan niệm về kí ức từ các học giả có vị trí tiên phong trong nghiên cứu kí
ức như Aristotle, Henri Bersgon, Pierre Janet và Paul Ricoeur, đều thống nhất:
Kí ức tồn tại và biểu hiện thông qua lớp vỏ vật chất, nhưng lại tham gia cấu thành
thế giới tinh thần, đồng thời cũng là sự phóng chiếu trở lại của thế giới đó. Trên
cơ sở đó, luận án quan niệm kí ức, một mặt, là cái được ghi nhớ, bao gồm hồi ức
về con người, sự vật, sự kiện lẫn cảm xúc, ấn tượng trong quá khứ. Đồng thời kí
ức còn bao hàm quá trình thực hành ghi nhớ: chọn lọc để kiến tạo hồi ức và diễn
giải cái được ghi nhớ, qua đó góp phần xây dựng nhận thức của chủ thể ghi nhớ
về thế giới và về chính mình. Nói cách khác, kí ức là một thực thể có cấu trúc
năng động với các thành phần cơ bản gắn kết hữu cơ và tương tác, chi phối lẫn
nhau bao gồm: cái được ghi nhớ - quá trình thực hành ghi nhớ - quá trình diễn
giải cái được ghi nhớ.
1.1.2. Kí ức trong văn chương – Một hình thái của kí ức văn hóa
Nói đến kí ức và văn chương thường có hai khuynh hướng nghiên cứu
chính: nghiên cứu kí ức của văn chương (hay kí ức văn chương) và nghiên cứu
kí ức trong văn chương. Các công trình nghiên cứu kí ức văn chương thường tập
trung khai thác kí ức thể loại, lịch sử văn học thông qua quá trình điển phạm,
chính thống hóa. Trong khi đó, nghiên cứu kí ức trong văn chương có nghĩa là
khai thác những vấn đề liên quan đến kí ức. Nghĩa là, vấn đề kí ức trong văn
chương nói chung không dừng lại ở việc nghiên cứu cái gì được ghi nhớ và cách
tái hiện, mà còn cần xem xét những vấn đề văn hóa, chính trị, xã hội,…phán ảnh
trong quá trình thực hành ghi nhớ đó.
Về cơ bản, lí thuyết thi pháp học và tự sự học thường được dùng để xem
xét vấn đề đầu tiên, qua đó cho thấy diễn trình phát triển của kí ức trong văn