Trắng xóa hoa ban
lượt xem 5
download
Hoa ban đã nở trắng xóa cả khu rừng. Già H’Kong bảo, đêm mai chúng tôi sẽ tổ chức ăn mừng và nhảy múa suốt đêm để tạ ơn Giàng đã cho làng tôi một năm bội thu. Bây giờ mọi người đều đang náo nức, các mẹ các chị thức suốt đêm dệt thổ cẩm, may váy áo để điệu múa thêm phần lộng lẫy, bọn thanh niên lên rừng gom củi, chặt cây chuẩn bị cho buổi đốt lửa. Tiếng nói cười và tiếng hát vang khắp làng. ...
Bình luận(0) Đăng nhập để gửi bình luận!
Nội dung Text: Trắng xóa hoa ban
- Trắng xóa hoa ban Hoa ban đã nở trắng xóa cả khu rừng. Già H’Kong bảo, đêm mai chúng tôi sẽ tổ chức ăn mừng và nhảy múa suốt đêm để tạ ơn Giàng đã cho làng tôi một năm bội thu. Bây giờ mọi người đều đang náo nức, các mẹ các chị thức suốt đêm dệt thổ cẩm, may váy áo để điệu múa thêm phần lộng lẫy, bọn thanh niên lên rừng gom củi, chặt cây chuẩn bị cho buổi đốt lửa. Tiếng nói cười và tiếng hát vang khắp làng. Tôi cùng H’Biêng lên núi đốn thêm ống tre để chuẩn bị cho tiệc rượu cần. H’Biêng đẹp, da nó trắng ngần như hoa ban, mắt trong vắt như suối mùa xuân, mái tóc lúc nào cũng phảng phất mùi thơm khiến đám con trai ngây ngất. H’Biêng leo núi nhanh như sóc, đôi chân nó thoăn thoắt trèo từ mỏm đá này tới mỏm đá kia, khiến tôi chạy theo bở hơi tai. Suốt cả buổi, nó im lặng không nói gì. Tôi cũng im lặng đi đằng sau nó, mắt tôi dán vào hai cái gót chân nho nhỏ hồng hồng. Đi được một lúc, bỗng nhiên H’Biêng quay lại nói: - Anh Pút đừng đi theo H’Biêng nha! H’Biêng lên trên kia một chút.
- Tôi gật đầu, nhìn theo bóng chiếc áo trắng đang thoăn thoắt chạy lên đỉnh núi. Tôi biết chỗ đó. Đó là chỗ cao nhất của đỉnh PuViang này. Hồi nhỏ tôi thường cùng với H’Biêng và Yang trốn mẹ lên chỗ đó, phóng tầm mắt qua bạt ngàn đồi ngô, những thung lũng trồng đầy chè và hoa sim, để thu vào trong mắt mình những ngôi nhà tường cao vút, những con đường trải nhựa đẹp như mơ. Đó là dấu hiệu của một thành phố sầm uất, một thành phố nằm ngay dưới chân đỉnh PuViang tĩnh mịch và hoang dại của chúng tôi. Yang rất thích chỗ đó, nó nói, không biết bao giờ vai nó mới đủ rộng, chân nó đủ dài để nó trèo qua khỏi đỉnh PuViang này, đến với cái thế giới đầy lạ lẫm và quyến rũ bên dưới. Năm đó, Yang mười ba tuổi, bằng tôi và H’Biêng. H’Biêng đã trèo lên đến đỉnh. Nó nheo mắt, đưa tay lên che trước trán, dáo dác ngó xuống thành phố. Rồi bỗng nhiên nó vòng tay lên trước miệng, gọi to: - Ya…ang…ơiiiii! Ya...ang! Núi rừng đáp lại bằng một tiếng vọng lạnh lẽo. H’Biêng trèo xuống, tiến lại gần tôi, mắt nó ươn ướt. Nó không nhìn vào mắt tôi. - Về thôi, anh Pút à! Nó gom mớ ống tre cho vào gùi, rồi thoăn thoắt trèo xuống núi. Tôi nhìn theo hai cái gót chân nho nhỏ hồng hồng, giờ đã rướm máu vì giẫm lên đá nhọn. Tôi tính tối nay sẽ thức suốt đêm để may một đôi giày mới tặng cho H’Biêng. Đôi giày sẽ thật êm, thật chắc. Tôi không muốn chân H’Biêng chảy máu vì Yang nữa. oOo Tiếng chiêng xập xình, ánh lửa bập bùng trên gương mặt những người đang nhảy múa. Mấy cụ già ngồi trong lán uống rượu cần, mỉm cười nhìn ra ngoài sân. H’Biêng đang nhảy sạp cùng với đám con gái. Nó mặc chiếc váy hoa xòe sặc sỡ như chim công, chân váy phập phồng tung bay theo từng bước nhảy. Đôi chân nó nhanh nhẹn, uyển chuyển như dải lụa. Không đứa con gái nào nhảy đẹp bằng H’Biêng. Tôi thấy ánh mắt của đám con trai nhìn nó khao khát. Tôi uống vài ngụm rượu cần cho người ấm lên. Nhét đôi giày mới may vào túi, tôi tiến lại gần chỗ nhảy sạp, rồi bước vào nhảy cùng với H’Biêng. Nó mỉm cười, nụ cười sáng và ấm hơn cả đống lửa ngoài kia. Tim tôi đập mạnh. Chân tôi nhịp bước theo chân H’Biêng, mặt đối diện mặt, mắt nhìn mắt, môi khát khao môi. Hai chiếc bóng nhập vào nhau. Điệu nhạc quay cuồng. Hơi rượu cần nồng lên tận mũi. Tôi say vì rượu và vì H’Biêng.
- Thò tay vào túi, tôi rút ra đôi giày vải màu đỏ, chìa ra trước mặt H’Biêng. Đôi giày có giá trị bằng mười tiếng đồng hồ thức trắng, nhiều lần kim đâm vào tay, và vô tận tình yêu gửi vào trong đó. H’Biêng đỡ lấy đôi giày, mắt nó sáng long lanh. “Anh Pút tặng cho H’Biêng thật sao?”. “Thật”- Tôi gật đầu. “Hay quá, vậy là H’Biêng có giày mới để đi rừng rồi!”. Khuôn miệng nhỏ nhắn khẽ giãn ra, như một bông hoa biết cười. Tôi nói: “Nếu H’Biêng thích, tôi sẵn sàng may cho H’Biêng thêm hàng triệu đôi giày như thế, sẵn sàng đi cùng H’Biêng đến khắp mọi nơi, lên rừng, lội suối, trèo đèo, băng rẫy… Chỉ cần H’Biêng đừng đợi Yang nữa!”. Bông hoa biết cười của tôi bỗng dưng rũ xuống héo hắt. H’Biêng đứng trân trối nhìn tôi. Hơi rượu cần lại xộc lên, đốt nóng cơ thể tôi bằng men say chếnh choáng. Tôi lảo đảo bấu vào vai H’Biêng, lắc mạnh, gào to: “Tôi muốn cưới H’Biêng! Tôi sẽ cưới H’Biêng! Đừng nghĩ đến Yang nữa, nó là thằng đáng chết, nó không xứng đáng với H’Biêng!”. Bốp. Cú tát giáng thẳng vào má tôi. Tôi ngã xuống giữa những cây sạp, bên cạnh đống lửa bập bùng. Ánh lửa soi lên những gương mặt kinh ngạc của đám thanh niên xung quanh, gương mặt thẫn thờ của tôi, và gương mặt đẫm nước mắt của H’Biêng. Nó quẳng đôi giày xuống đất rồi bỏ chạy. Tôi nhìn theo bóng nó, rồi cúi xuống nhìn hai chiếc giày dính đầy đất cát. Chúng thảm hại và bị bỏ rơi, y như tôi. Tôi thụp mặt xuống đầu gối khóc, mặc cho đám thanh niên ra sức an ủi. Tôi không tiếc mười tiếng đồng hồ thức trắng, không tiếc vạn lần kim đâm, cũng không tiếc vô tận tình yêu gửi vào trong đó. Chỉ tiếc cho tuổi hai mươi cô đơn của chúng tôi. Tiếc cho năm năm đợi chờ dai dẳng và vô vọng của H’Biêng. Tôi đứng dậy, quẹt nước mắt, lao đi trong bóng đêm. oOo Tôi tìm thấy H’Biêng ngồi khóc bên bờ suối, dưới ánh trăng ngà ngà xanh. Nhìn thấy tôi, nó nói “Anh Pút đi đi!”. Rồi nó lại day mặt qua phía bờ cỏ lau. Tôi mím môi: “Được. Tôi sẽ đi. Tôi sẽ đi tìm câu trả lời cho cả tôi và H’Biêng”. “Anh định làm gì?”. “Tôi sẽ xuống thành phố. Tôi sẽ đi tìm Yang”. “Anh không cần phải làm thế. H’Biêng không thích anh làm như thế. Yang đã hứa sẽ quay về với H’Biêng, Yang nói mùa xuân Yang sẽ quay về làng hỏi cưới H’Biêng…”. “Và đã bao nhiêu cái mùa xuân trôi qua kể từ câu hứa đó?”. Im lặng. Chỉ có tiếng bầy ễnh ương ộp oạp trong bụi cỏ lau như trêu đùa. H’Biêng cúi mặt xuống suối, thu mình lại, như muốn tan ra trong bóng đêm. Tôi ngửa mặt lên bầu trời, thề với ánh trăng xanh rằng tôi nhất định sẽ đi tìm con người kia, vì H’Biêng, và cũng vì chính tôi. Lời thề sắt đá của thằng con trai hai mươi tuổi. Tôi cắm đầu chạy giữa màn đêm huyền bí với những tiếng kêu của muôn loài sinh vật trong rừng. Tiếng H’Biêng gọi thảng thốt từ phía sau: “Anh Pút! Anh Pút! Không! Không!”.
- Ngày ra đi, tôi khoác lên vai một túi nhỏ đựng đồ đạc, vật dụng cá nhân và một ít tiền. Tôi đứng trên chỗ cao nhất của đỉnh PuViang, đưa tay lên che trán để ánh nắng không chiếu thẳng vào mặt, đưa mắt xuống những triền núi dài ngoằng, chỗ lồi chỗ lõm như một mê cung, những con đường ngoằn ngoèo uốn lượn ôm lấy quả đồi. Tôi phải tìm cho ra đúng con đường dẫn xuống thành phố. Có thể có nhiều con đường như thế, hoặc cũng có thể chỉ có một. Tôi không biết. Nhưng lòng tôi nhẹ bẫng, tôi không sợ gì cả, mặc cho người dân trong làng hết lời can ngăn. Trông tôi giống hệt như Yang ngày xưa. Năm năm trước, lúc nó ra đi, chính tôi là người đã lựa lời ngăn cản nó. Nhưng nó chỉ quay lại, nhìn tôi mỉm cười nhẹ như không. Vậy là tôi biết mình không thể ngăn được nó. Thằng Dếnh gào lên: “Pút, mày điên à?”. Tôi cười. Tôi thấy nụ cười của mình giống hệt bản sao của Yang. Thằng Dếnh và đám thanh niên lắc đầu. Người già thì thở dài não nề. Ở làng, chưa có ai ngoài tôi và Yang dám, dù chỉ là trong ý nghĩ, rời khỏi đỉnh PuViang. Đây là nơi người làng tôi bao đời nay sinh sống, bám víu, là thần bảo trợ, là nơi an toàn nhất và cũng là nơi cất giấu những nỗi sợ, những khát khao về một cuộc đi. Tôi ngoái lại, vẫy tay chào tất cả rồi đi. H’Biêng đứng lẫn trong đám đông, nước mắt rưng rưng. Tôi thấy, nhưng vờ như không. Tôi không biết những giọt nước mắt ấy có phải dành cho mình hay không. Nhưng dù sao thì tôi cũng đã quyết định rồi. Tạm biệt PuViang, tạm biệt H’Biêng. Tôi sẽ trở về, mang theo đáp án của lời hẹn ước năm năm trước cho H’Biêng… Sau năm ngày đêm băng rừng lội suối, khi lương thực trong túi đã gần cạn kiệt, cuối cùng tôi cũng xuống tới thành phố. Tôi đứng trên vỉa hè, gỡ mấy cọng cỏ may dính trên áo, phủi lớp đất đỏ trên người xuống, rồi đứng tần ngần một hồi lâu nhìn những người đi đường. Manh mối duy nhất của tôi là bức ảnh của Yang do một đoàn khách nước ngoài du lịch đến làng tôi chụp lại cách đây năm năm, tôi đã xin họ cho mình làm kỷ niệm. Ngoài ra, tôi nhớ trước khi đi, Yang nói nó sẽ xin vào làm ở một xưởng mộc, vì đó là sở trường của nó. Vậy là tôi cầm bức ảnh của nó lặn lội đến hỏi thăm khắp các xưởng mộc trong thành phố, mất một tháng trời. Cuối cùng cũng có người nhận ra nó. Ông ta nói năm năm trước Yang có xin vào làm trong xưởng mộc của ông, nhưng chỉ được vài tháng thì có một người phụ nữ đến rủ nó đi buôn một loại hàng gì đó. Tôi tìm đến địa chỉ mà ông chủ xưởng mộc đưa cho, trong lòng giận Yang khôn xiết. Nó đi với một người phụ nữ nào đó, trong khi ở làng H’Biêng mòn mỏi đợi chờ nó. Tôi đến trước cổng căn nhà sơn màu xanh sang trọng, chìa tấm ảnh của Yang ra trước mặt chủ nhà là một bà cụ tóc bạc phơ. Nhìn thấy tấm ảnh, bà cụ chợt òa lên khóc: “Thằng ôn dịch trong ảnh là
- bạn của cháu gái ta. Hồi đó nó với cháu ta rủ nhau đi buôn ma túy, rồi nghiện lúc nào không hay. Cháu gái ta giờ đang ở trong tù, còn thằng ôn dịch này lên cơn say ma túy vật vã đã chết từ đời tám hoánh nào rồi”. “Chết ạ?”. Tôi điếng người. “Chứ còn không à? - Bà cụ nói nó nghiện nặng lắm, không chết mới là lạ”. Bà cụ chậm nước mắt. Tôi vội vã quay đi, như sợ phải nghe thấy thêm một điều đau đớn nữa. Tim tôi thắt lại. Đáp án là đây ư? Tôi đã vượt một quãng đường xa xôi đến đây, đã bỏ bao nhiêu thời gian và công sức, để nhận lại câu trả lời này ư? Lẽ ra tôi nên mừng mới phải, nhưng có cái gì đó cứ nhói lên trong tim khi tôi nghĩ đến H’Biêng. Thành phố phồn hoa, thành phố đã quyến rũ Yang của chúng tôi… Tôi phải nói với H’Biêng như thế nào đây? Tôi bước ra khỏi căn nhà có cổng màu xanh, hai bàn chân chới với. “Khoan đã!”- Bà cụ bỗng gọi giật lại. Tôi đứng im, chờ bà cụ tiến đến đứng trước mặt mình. Khẽ thở dài, bà cụ nói: “Một năm trước cũng có một cô gái đến đây hỏi y như cậu. Cô ấy nói mình là vợ chưa cưới của Yang, ở trên cái đỉnh PuViang gì đó mới xuống. Khi nghe ta nói rằng Yang đã chết, cô ấy không nói một lời nào, chỉ lặng lẽ bỏ đi…”. oOo Đỉnh PuViang tháng ba vẫn trắng xóa hoa ban. H’Biêng đón tôi ở dưới chân con dốc, váy trắng hòa lẫn trong sắc trắng của rừng hoa. Tôi đến gần bên nàng, vứt tay nải xuống. H’Biêng đứng im nhìn tôi, ánh mắt lộ vẻ vui sướng. Tôi bật khóc rồi ôm chầm lấy nàng mà không nói được một lời nào, chỉ có nước mắt rơi xuống ướt đẫm vai áo trắng. H’Biêng vỗ nhẹ vào vai tôi: “Anh Pút đừng khóc, cũng đừng nói gì cả. H’Biêng biết hết rồi. Cho đến ngày anh Pút đi, thì H’Biêng đã biết, H’Biêng rất sợ anh Pút cũng sẽ biến mất khỏi cuộc đời H’Biêng, giống như Yang…” .
CÓ THỂ BẠN MUỐN DOWNLOAD
-
Chiêm ngưỡng hai mùa hoa tuyệt đẹp cùng lúc của Hà Nội
18 p | 124 | 11
-
10 Kỳ Quan Thiên Nhiên Đẹp Nhất Của Pháp
9 p | 96 | 9
-
Những thác nước đẹp nhất thế giới
10 p | 134 | 8
-
Tiếp cận thị trường và phát triển bền vững dựa vào các doanh nghiệp du lịch cộng đồng: Nghiên cứu tại làng Droong, huyện Đồng Giang, tỉnh Quảng Nam, Việt Nam
9 p | 44 | 6
-
Lên thượng ngàn “Suối Mỡ” để 'giũ sạch bụi trần'
5 p | 99 | 6
-
Dạo phố Đà Lạt và ăn khuya
3 p | 82 | 6
-
CƠN GIÓ CÓ VỊ CỦA MÀU NÂU
19 p | 46 | 5
-
Tài liệu du lịch - Thăm những ngôi làng di sản thế giới ở Nhật Bản
7 p | 75 | 4
-
Biển mơ
6 p | 70 | 3
-
Lộng lẫy đảo Vancouver Canada
2 p | 56 | 3
-
Khám phá 12 mạch nước phun và suối nước nóng nổi tiếng thế giới
5 p | 65 | 3
-
Huyền ảo thung mây
3 p | 73 | 2
-
Thích thú với chợ Âm Phủ Đà Lạt
4 p | 77 | 2
Chịu trách nhiệm nội dung:
Nguyễn Công Hà - Giám đốc Công ty TNHH TÀI LIỆU TRỰC TUYẾN VI NA
LIÊN HỆ
Địa chỉ: P402, 54A Nơ Trang Long, Phường 14, Q.Bình Thạnh, TP.HCM
Hotline: 093 303 0098
Email: support@tailieu.vn