Truyện kiếm hiệp : Ảo ma bộ pháp (phần 1/3)
lượt xem 38
download
Hồi 1: Bí ẩn gò Loạn Thạch Hồi 2: Trăn năm tồn bí ẩn Tiểu Nhẫn ngộ khai kỳ Hồi 3: Thoát gian nguy bắt đầu lưu lạc Vượt hiểm nghèo trở lại nhân gian...
Bình luận(0) Đăng nhập để gửi bình luận!
Nội dung Text: Truyện kiếm hiệp : Ảo ma bộ pháp (phần 1/3)
- www.maihoatrang.com ẢO MA BỘ PHÁP Nguyên tác: TRẦN THANH VÂN Ngày 26 tháng 2 năm 2004 http://tieulun.hopto.org 1 sur 602
- Đả tự cao thủ lang-tu-vo-danh 1, 2 Lang Xet Tu 9, 10, 11 Quach Thuc 12, 13, 14, 22, 24, 25, 28 muadongbuon 19 HongHyQuan 20 3, 4, 5, 6, 7, 8, 15, 16, 17, 18, 21, 23, 26, 27, 29, 30, 31, 32, Thiên Sơn Đồng Lão 33, 34 Chỉnh bản và chuyển sang .lit: nullcreek http://tieulun.hopto.org 2 sur 602
- www.maihoatrang.com MỤC LỤC Hồi 1: Bí ẩn gò Loạn Thạch Hồi 2: Trăn năm tồn bí ẩn Tiểu Nhẫn ngộ khai kỳ Hồi 3: Thoát gian nguy bắt đầu lưu lạc Vượt hiểm nghèo trở lại nhân gian Hồi 4: Không phải Cái bang lại gặp ăn mày Đã ăn mày lại gặp Cái bang Hồi 5: Bởi bộ pháp giang hồ xâu xé Vì lòng nhân sa vào tay giặc Hồi 6: Đâu là chánh, đâu là tà? Hồi 7: Đường về Đại Biệt sơn trùng trùng hiểm nguy Hồi 8: Một phen ngộ tử Thoát thiểm đắc kỳ duyên Hồi 9: Ảo Ma chân kinh Hồi 10: Du nhập giang hồ Hồi 11: Hiển lộ võ công quần ma khiếp vía Hồi 12: Giải cứu Đường gia Ma vương xuất hiện Hồi 13: Về chốn cũ phá bỏ loạn thạch cước Bước kiên trình nhi nữ tỏ tình thâm Hồi 14: Giúp Cái bang thoát vòng nguy khốn Hiển thị thần y một kiếm phá tam tài Hồi 15: Võ lâm nhị thần Hồi 16: Gặp lại cố nhân, vui buồn lẫn lộn http://tieulun.hopto.org 3 sur 602
- Hồi 17: Võ Đang, Nga Mi chánh phái? Hồi 18: Không Động sơn Hồi 19: Vạn nẻo tìm thù nhân Hiểm nguy giăng điệp trùng Hồi 20: Hồng đạn Tử Vân Hương Hồi 21: Vào hang hùm nhị long quyết bắt hổ Hồi 22: Thịnh hội Quân Sơn Hồi 23: Thịnh hội Quân Sơn Hồi 24: Nhị hộ pháp Ảo Ma cung Hồi 25: Chấp chưởng đế vị cung chủ Ảo Ma cung Hồi 26: Họa vô đơn chí Hồi 27: Kim Lăng mộ người chết hay người sống? Hồi 28: Phật không vào địa ngục thì ai vào? Hồi 29: Long tranh hổ đấu Đạo ma tranh cường Hồi 30: Chim lồng cá chậu Hồi 31: Ngục tù tăm tối Thân phận tỏ tường Hồi 32: Tháo cũi xổ lồng, tan nát trái tim, lạnh giá tâm hồn Hồi 33: Nhân định thắng thiên Hồi 34: Báo cừu rửa hận http://tieulun.hopto.org 4 sur 602
- Hồi thứ nhất Bí ẩn gò Loạn Thạch Kỳ Liên sơn, núi kề núi, đồi tiếp đồi, chập chùng, nhấp nhô như sóng biển kéo dài mãi đến vô tận. Bên phía tây dãy Kỳ Liên, địa hình như biến đổi hẳn, mặt bình nguyên mở rộng, nhìn mút tầm mắt. Giờ đã chớm đầu thu. Lá vàng lác đác bay theo gió. Ngược theo đường sơn đạo từ bình nguyên đến chân dãy núi Kỳ Liên, từ xa đã nhìn thấy bụi cuốn mù tung lên, như điểm tô thêm vẻ ảm đạm của không gian mênh mông vào buổi giữa trưa này. Trong tửu điếm nhỏ được dựng ven đường. Gọi là tửu điếm vì đây có bán rượu và thức ăn cho khách đi đường. Nếu khách bộ hành có yêu cầu thì nơi đây sẵn có vài nếp nhà dựng sau tửu điếm đủ để thỏa mãn nhu cầu nghĩ ngơi của khách. Một bóng người từ tửu điếm bước ra khỏi cửa. Đó là lão Trương quản lý, là chủ nhân của tửu điếm này. Lão Trương tướng phục phịch, ngang lưng thắt chiếc tạp dể màu trắng mà thời gian đã ngã sang màu vàng ố. Lão Trương đưa tay che ngang mắt, nhìn về phía đầu đường sơn đạo. Bụi vàng tung bay lên không trung, và như đám mây cứ cuốn dần mãi theo đường sơn đạo, tiến lần lần về phía lão đang đứng. Lão Trương nhếch môi, miệng nở nụ cười vui vẻ, lão vội quay vào tửu điếm, vừa đi vừa kêu lớn: “Tiểu Nhẫn, mau chuẩn bị, trưa nay lại có thực khách đến rồi đó.” http://tieulun.hopto.org 5 sur 602
- Một đứa bé, tuổi độ mười một, mười hai, tóc để chỏm, quần áo tuy sạch sẽ tinh tươm nhưng nếu ai tinh ý sẽ thấy vài mẩu vải cùng màu áo đã được vá vào một cách khéo léo, từ sau quán chạy vội ra, tay cầm khăn lau, vừa lau phủi bàn ghế, vừa hỏi lại lão Trương: “Trương đại thúc, sao đại thúc đoán là có khách đến, tiểu nhi không nghe thấy gì cả?” Lúc đó, như để trả lời câu hỏi của đứa bé văng vẳng từ xa đã nghe tiếng vó câu nện trên đường sơn đạo. Tiếng vó câu nện trên đường đất, tiếng không kêu vang xa, nhưng trầm đục, tiếp tục thẳng đến. “Một, hai… năm. Trương đại thúc, tiểu nhi có thể nói là có năm khách.” Lão Trương vui vẻ nở nụ cười hài lòng: “Khá, Tiểu Nhẫn nay đã khá, đúng rồi, ta cũng nghe là năm tuấn mã, thôi vào sau chuẩn bị đun nước đi.” Tiểu Nhẫn trước khi quay người đi vào sau cũng đã vội chạy ra cửa đứng nhìn, nó hy vọng là nó sẽ thấy năm con tuấn mã, như nó đã đoán qua tiếng vó ngựa. Và kìa, xa xa nó đã thấy rõ năm chấm đen đang chạy về phía tửu điếm. Chú quay vội vào tửu điếm, miệng lại liếng thoắng kêu lên: “Đúng là năm, năm khách, Trương đại thúc, tiểu nhi đoán trúng rồi.” Tiếng vó câu ngừng hẳn, tiếng chân ngựa dẫm thình thịch trước tửu điếm, lẫn vào tiếng thở phì phì của nhưng con ngựa đã chạy một quãng đường xa. Kèm theo đó là tiếng gọi nhau của khách: “Ơ điếm chủ đâu? Mau ra chăm sóc ngựa cho các thiếu gia!” Lão Trương vội vàng bước ra, hai tay xoa vào nhau, vừa cười vừa nói: “Khách quan, quý khách quan xin mời vào, để ngựa đấy, bổn điếm sẽ chăm lo chu đáo.” Lão Trương đưa mắt nhìn, lão thấy khách gồm bốn nam một nữ. Vừa lúc đó một trong bốn tráng hán bước đến nói nhanh với lão: “Này, lão cố chăm ngựa cho tốt nhé. Tam vị thiếu gia và tiểu thư ta đây không để lão thiệt đâu.” http://tieulun.hopto.org 6 sur 602
- “Mời, mời…” Lão Trương đưa tay cung thỉnh quý quan khách và tiểu thư vào tệ điếm nghỉ ngơi. Kế đó, lão Trương quay vào trong gọi: “Tiểu Nhẫn, mau đem nước trà đến cho quý khách quan dùng giải khát nào!” Bốn tráng hán và vị tiểu thư đưa chân vào tửu điếm, ngồi quanh cái bàn kê gần cửa vào, phía tay phải. Tiểu Nhẫn từ trong lăng xăng chạy ra, sắp bình trà và chungg cho khách. Nó khoanh tay đứng kế đó, chờ khách sai bảo. Trong lúc đó nó nhận xét cực nhanh về các vị khách. Nó thấy một trong bốn tráng hán là vị mặt võ phục màu xám, lưng vắt đại đao, mặt mày chân chất trông có vẻ hơi thô lỗ, còn ba người kia đều mặt áo dài gấm, lưng thắt đai ngọc, dầu dã trải qua đoạn đường dài vẫn không tỏ ra vẻ gì mệt mỏi, cùng với ba thanh trường kiếm ngang lưng, qua đó có thể nói họ là những hiệp khách giang hồ. Còn vị tiểu thư, độ tuổi trăng rằm, mặt mày đẹp đẽ, hai gò má ửng hồng vì gió nắng đường xa nhưng cũng còn có vẻ khỏe khoắng. Thật là một bậc cân quốc anh thư. “Tam vị sư huynh, các huynh nói sao? Chúng ta trải ngàn dặm đến đây có đáng hay không?” Bỗng vị tiểu thư thốt lên. Một trong ba vị tráng hán, tuổi độ tam tuần, vừa ra vẻ ngạc nhiên vừa nói: “Kìa! Hiển Thiên muội, sao muội lại nói thế! Không phải đi xem ‘Loạn Thạch cước’ là ý của muội sao?” Hiển Thiên trề môi, nũng nịu nói: “Đúng rồi! Đó là ý của muội, nhưng đường thì xa, nơi đây lại heo hút, nghĩ lại thật không đáng để đi chút nào! Muội nói thế có đúng không Tam nhãn thần ưng Hồng Định Trung tam ca?” Tam nhãn thần ưng Hồng Định Trung tuổi độ hai mươi, hai mươi mốt, giữa trán có một vết sẹo nhỏ, chợt nghe Hiển Thiên nhắc đến, như giật mình làm cho vết sẹo nhỏ ửng hồng lên, khiến vết sẹo càng hiện rõ, hợp cùng hai mắt tạo thành tam nhãn, ậm ừ: “Phải, phải, Thiên muội nói thì tất nhiên phải.” “Tam đệ và Thiên muội nghe đây,” vị trang hán còn lại chen lời. http://tieulun.hopto.org 7 sur 602
- “Không phải chúng ta tuân theo lệnh dụ của bang chủ, lão nhân gia người hay sao? Vả chăng bí ẩn ở gò Loạn Thạch này cả trăm năm nay chưa ai ở chốn giang hồ này giải thích được! Thế nếu chúng ra giải thích được thì sao? Còn nữa, sư phụ lão nhân gia đã ấn định chúng ta tìm hiểu và phải lưu lại đây một thời gian, không phải người đã giải thích tường tận rồi sao?” Hiển Thiên tiểu thư lắng nghe, vẻ như không hài lòng, vừa định trả lời thì vị đại sư huynh Thiết dực bạt sơn Ngũ Đảm Long chận lời: “Thôi, chỗ này là chỗ cho các người nói lung tung à?” Kịp lúc Tiểu Nhẫn còn đứng đó, Thiết dực bạt sơn Ngũ Đảm Long khoác tay bảo: “Tiểu nhị, xem có gì ngon thì đem lại đây, chúng ta ăn xong còn phải đi ngay.” Tiểu Nhẫn quay người, chạy nhanh vào trong. Nó nháy nhó nói với lão Trương: “Trương đại thúc, lại một bọn người đến đây để tìm xem bí ẩn ở Loạn Thạch cước.” Lão Trương lấm lét nhìn ra, thấp giọng bảo: “Ngữ như người mà lại muốn cười bọn họ à! Coi chừng cái đầu ngươi đó.” Tiểu Nhẫn ngạc nhiên hỏi lão Trương: “Bọn họ là ai vậy, Trương đại thúc?” Giọng lão Trương càng nhỏ hơn nữa: “Hừm, họ là Thần ưng tam tú, đồ đệ tuấn kiệt của bang chủ Kim Ưng bang. Còn vị tiểu thư kia ta xem chừng lại là thiên kim tiểu thư Trịnh Hiển Thiên, ái nữ của Trịnh Đạt, bang chủ Kim Ưng bang.” Nói đến đây, lão Trương ra vẻ ngơ ngác, lão nghĩ thầm: “Những người này tuân lệnh đến đây tìm hiểu bí ẩn thì khỏi phải nói rồi, nhưng sao bọn họ lại phải ra vẻ kỳ bí. Cái này thì khác đây, hừ, bí ẩn của Loạn Thạch cước lại đến lượt chúng nó giải thích được sao? Trừ phi… trừ phi…” Chợt nghe tiếng gọi của tiếng gọi của Thiết dực bạt sơn Ngũ Đảm Long: “Điếm chủ, lão điếm chủ…” Lão Trương hai tay xoa xoa vào tạp dề chạy ra hỏi: “Khách quan, khách quan gọi tiểu nhân?” http://tieulun.hopto.org 8 sur 602
- Thiết dực bạt sơn Ngũ Đảm Long gật đầu bảo: “Lão huynh, lâu nay lão huynh buôn bán ra sao?” Lão Trương cười cười thốt: “Đa tạ khách quan hỏi đến, thật thì hơn hai mươi năm nay tiểu nhân lập tửu điếm này đến nay quả là có khó khăn chút chút. Đôi ba ngày mới có vài vị khách giang hồ võ lâm chiếu cố, còn thì tệ điếm phải canh tác thêm mới đủ sống.” “Lão nói sao, khách giang hồ đôi ba ngày lại có người đến đây à? Thế lão có nghe biết gì không?” Hiển Thiên tiểu thư cướp lời. “Tiểu thư nói sao? Nghe biết là nghe biết về cái gì ạ?” Lão Trương lại hỏi. Vị tráng hán, khi nãy có giải thích cho Tam nhãn thần ưng Hồng Đình Trung và Hiển Thiên tiểu thư vội nói chen vào: “Ta đây là Huyết trảo ưng Thạch Toàn, chúng ta là người của Kim Ưng bang, lão biết chứ? Vậy lão nói đi, lão có nghe biết gì về Loạn Thạch cước chăng?” Lão Trương hai tay lại xoa vào nhau, lão vội nói: “À, cái đó tiểu nhân cũng có nghe nói tới.” “Lão nghe sao?” Thạch Toàn lại hỏi. “Thì tiểu nhân chủ định lập tửu điếm này để phục vụ cho các nhân vật võ lâm đến gò Loạn Thạch này. Họ đến xem xét và mong giải đáp nghi án của võ lâm về Loạn Thạch cước. Cũng hai mươi năm rồi, tiểu nhân ở đây thấy hết người này đến người khác, khi đến đây đều ra vẻ háo hức bồn chồn, về sau lại bỏ đi đầy thất vọng, qua đó tiểu nhân cũng biết chưa có ai giải thích được bí ẩn của Loạn Thạch cước.” Hiển Thiên tiểu thư nét mặt lộ rõ vẻ háo hức, hỏi: “Loạn Thạch cước là cái gì? Nó ra sao? Lão nói cho ta nghe thử xem!” Lão Trương trả lời: “Cái này thì khách quan hỏi đúng người rồi. Đó, phía cuối con đường sơn đạo này đi sâu vào khoảng giữa hai đỉnh núi phía trước, khách quan sẽ thấy một cái gò lởm chởm là đá, hà hà… toàn là đá không thôi, không có một ngọn cỏ nào mọc được vì không có một kẻ đất nào cho cỏ mọc lên được, ở chếch về phía bắc của gò http://tieulun.hopto.org 9 sur 602
- Loạn Thạch là một bàn thạch lớn, trên bàn thạch đó, không biết từ hồi nào và ai đã in vào đó một trăm lẻ ba dấu chân. Đúng một trăm lẻ ba dấu và thật là lộn xộn, không theo một trật tự nào, y như là kẻ nào đã đi loạn xạ trên trên một bãi đất bùn còn lưu lại các vết chân. Tiểu nhân cũng hiếu kỳ đến xem thì thấy đúng là vậy. Càng xem càng rối cả mắt.” “Được rồi, lão thu xếp cho chúng ta vài chỗ nghỉ,” Thạch Toàn chen lời, đứng dậy nói. Lại quay về Tam nhãn thần ưng Hồng Đình Trung, Thiết dực bạt sơn Ngũ Đảm Long và Hiển Thiên nói: “Chúng ta đi xem thử chứ, đại sư huynh, tam đệ, Thiên muội?” Thế là tất cả đứng lên đi ra, vị tráng hán mặc võ phục xám, tay sửa lại đai đao trên lưng, thảy vội lên bàn vài nén bạc, cũng vội vàng bước ra theo. Bỗng, trong lúc vội vàng, hắn không kịp nhìn, và đã va phải một người từ ngoài bước vào. Phạch… Hắn phải lùi lại vài bước, tựa vào bàn mới đứng vững, trong khi người kia vẫn đứng yên không nói gì. Chưa kịp nhìn, hắn đã vội chửi toang lên: “Mẹ kiếp, đi với đứng như thế hả?” Vị khách kia đã vòng tay lên, nói: “Xin thứ lỗi, tiểu ca xin thứ lỗi cho.” Tay xốc đại đao, hắn lại nói: “Nói hay nhỉ, hừ, lão già xem thử coi nhà người có phải là kẻ mù không mà lại đụng vào lão gia thế?” Nói chưa dứt câu, hắn đã loang đại đao, ánh đại đao như cầu vồng chớp về phía người kia. Vụt, vụt liền hai tiếng. Vị khách, tay vẫn buông thõng, đầu đội nón rơm rộng vành, qua hai lần chao thân đã đứng hẳn phía sau lưng đại hán nọ. Đại hán nọ vừa thở vừa la: “Mẹ kiếp, người là ai mà dám đụng đến Kim Ưng bang ta.” Hắn xoay vòng cánh tay, vụt thật mạnh ra sau một đao nữa rồi nhảy vọt ra ngoài, nhìn lại thì thấy vị khách kia đã bỏ nón rơm và đang ngồi chệm chệ ở bàn gần đó. http://tieulun.hopto.org 10 sur 602
- Vừa lúc đó, chợt nghe tiếng của Thạch Toàn hỏi: “Việc gì đó Đại Thất?” Chưa dứt câu hỏi đã thấy Thần ưng tam nhãn và tiểu thư Hiển Thiên đứng ngay bên. Đại Thất đáp: “Lão kia có mắt như mù, đi đụng vào tiểu nhân, lại còn… lại còn…” “Còn sao nữa?” Thiết dực bạt sơn Ngũ Đảm Long cướp lời, nói. “Mi mới là kẻ có mắt như mù.” Hắn lại vòng tay, hướng về phía vị khách và nói: “Xin tiền bối thứ cho, Đại Thất bản tánh có hơi thô lỗ, hình như tiền bối đây là…” Nói đến đây, hắn liếc nhìn về thanh kiếm của vị khách nọ đang gác lên bàn và lại nói: “Tiền bối có phải chăng là Hồng nhật tảo kiếm Lã Nguyên Sinh tiền bối?” Vị khách nọ, đúng hơn là Hồng nhật tảo kiếm Lã Nguyên Sinh gật đầu đáp: “Phải, tiểu huynh đệ đây là…” Thiết dực bạt sơn Ngũ Đảm Long khom mình đáp: “Bọn vãn bối là Kim Ưng bang, Thần ưng tam tú và tiểu muội là ái nữ của ‘Vô địch thần trảo’ bang chủ Kim Ưng bang.” Lã Nguyên Sinh đưa tay vuốt nhẹ chòm râu bạc, thốt: “Té ra là tam vị đồ đệ, Tam tú thần ưng của Kim Ưng bang.” Lão quay về phía Trịnh Hiển Thiên hỏi: “Thân phụ của tiểu thư lâu nay vẫn khoẻ không? Đã lâu rồi lão phu không có dịp đến Kim Ưng bang để bái phụng Trịnh bang chủ.” Hiển Thiên tiểu thư vòng tay nói: “Đa tạ Lã tiền bối có lời thăm hỏi. Gia phụ vẫn được an khang. Tiểu nữ vẫn mong Lã tiền bối quang lâm và chỉ bảo.” Lã Nguyên Sinh cười nói: “Được rồi, hôm nay các ngươi đến đây cũng để tìm lời giải đáp về Loạn Thạch cước phải không? Ha ha, ta mong cho các ngươi được toại nguyện.” Hiển Thiên tiểu thư ngạc nhiên hỏi: “Thế Lã tiền bối không phải đến để tìm hiểu về Loạn Thạch cước sao?” http://tieulun.hopto.org 11 sur 602
- “Hừ, cái đó lão phu không để mắt đâu, cả trăm năm rồi có ai trong võ lâm biết được bí ẩn đó! Đâu đã đến phần lão phu chứ. Thôi các ngươi đi đi.” Lão khoát tay, rồi ngồi ngay người lại trầm tư. Tiểu Nhẫn đến gần nói: “Dạ khách quan dùng chi?” Hồng nhật tảo kiếm Lã Nguyên Sinh quay nhìn Tiểu Nhẫn, lão khựng người một lúc và nói: “Tiểu nhị! Hài tử là tiểu nhị à? Được, cứ có gì dùng được thì đem đến cho ta.” Tiểu Nhẫn chạy nhanh vào trong, lát sau đã dọn các thức ăn lên trước mặt khách. Khi xong, Tiểu Nhẫn định lùi đi thì đã nghe khách hỏi: “Hài tử, năm nay cháu được bao nhiêu tuổi? Cháu là con hay là người làm của tửu điếm này đây, và cháu tên gì?” Tiểu Nhẫn đáp: “Bá bá, tiểu điệt tên gọi là Tiểu Nhẫn, tiểu điệt chỉ là người làm cho Trương đại thúc đây, còn tuổi thì tiểu điệt nghe má má nói tiểu điệt được mười hai tuổi.” Hồng nhật tảo kiếm Lã Nguyên Sinh lại trầm ngâm và nói: “Hài tử còn má má sao? Má má con đâu? Nhà con gần đây chứ?” “Má má điệt nhi đang bệnh, nằm ở nhà sau, tiểu điệt và má má sống ở căn phòng nhỏ sau tửu điếm, đó là Trương đại thúc ân đức ban cho.” Lão đưa tay vuốt vuốt chỏm đầu của Tiểu Nhẫn ra vẻ thương yêu, lão nói tự như nói với chính lão: “Chà, đã mười năm nay ta đã đi khắp giang hồ để đi tìm một đứa cháu cũng trạc tuổi con, thật là bóng chim tăm cá, cháu ta lại không mẹ, không cha… Thế cháu là người địa phương này à?” Tiểu Nhẫn đáp: “Theo má má nói, cháu và má má về đây sống chỉ khoảng mười năm thôi.” http://tieulun.hopto.org 12 sur 602
- Hồi thứ hai Trăn năm tồn bí ẩn Tiểu Nhẫn ngộ khai kỳ Bóng chiều đã phủ xuống cả dãy Kỳ Liên sơn, bóng núi trùm lên cả bình nguyên, làm cho bóng tối sụp xuống tửu điếm càng mau thêm. Hồng nhật tảo kiếm Lã Nguyên Sinh nhìn Tiểu Nhẫn đang thắp đèn trong tửu điếm, lão mơ mơ hồ hồ nhìn ánh đèn hắt lên chập chờn trên cái đầu còn để chỏm của Tiểu Nhẫn. Hình như trong tim lão chợt nảy nở tình cảm với đứa bé này. Lão ngoắc Tiểu Nhẫn lại gần, lão hỏi ướm: “Hài tử, cháu đã xem Loạn Thạch cước chứ?” “Má má không cho tiểu điệt đến gần,” Tiểu Nhẫn đáp. “Sao vậy?” Lã Nguyên Sinh lại hỏi. “Tiểu điệt không hiểu.” “Thế bây giờ cháu có muốn đi xem cùng ta không?” “Ồ, tiểu điệt muốn lắm! Nhưng để tiểu điệt hỏi qua má má đã.” Không đợi Hồng nhật tảo kiếm Lã Nguyên Sinh trả lời, Tiểu Nhẫn đã nhanh chân phóng về phía cửa sau cửa tửu điếm. Chốc lát, nó đã ra đến nơi, vừa cười vừa nói: “Tiểu điệt đã khẩn thiết xin má má, má má mới đồng ý cho đi, nhưng chỉ một lần này thôi.” Hồng nhật tảo kiếm Lã Nguyên Sinh thốt: “Vậy chúng ta đi.” Lão bước ra ngoài theo sau chân Tiểu Nhẫn. Mới đi chừng hai mươi http://tieulun.hopto.org 13 sur 602
- trượng, lão nắm tay Tiểu Nhẫn, lão nói: “Ta đưa hài tử đi cho nhanh nhé!” Dứt lời, lão và Tiểu Nhẫn đã như hai cánh chim vụt bay lên không trung, lướt nhanh về hướng Loạn Thạch cước. Tiểu Nhẫn lúc này có cảm giác như là thần tiên trong truyện cổ mà má má nó đã kể cho nó nghe lúc trước. Nó thấy mình lâng lâng, chân không chạm đất, và thân hình vẫn lướt đi vùn vụt, nó không thấy sợ, trái lại nó lại thích chí cười lên khanh khách, quay đầu về Lã Nguyên Sinh nó hỏi: “Bá bá, đây là võ công phải không, bá bá? Tiểu điệt thích quá!” Hồng nhật tảo kiếm Lã Nguyên Sinh cười hiền hậu đáp: “Đây là môn khinh công, đã là giới giang hồ hiệp khách, ít nhiều ai ai cũng phải biết. Nếu hài tử muốn, bá bá sẽ truyền thụ cho.” “Ngay bây giờ hả bá bá?” “Chưa đâu, muốn có được khinh công cao diệu, hài tử cần phải có trước hết là căn bản nội công đã. Được rồi! Ta hẹn với hài tử, đầu xuân ta sẽ về lại đây và dạy cho hài tử.” Tiểu Nhẫn có vẻ hơi buồn, chưa tìm được câu nói thì đã đến nơi có Loạn Thạch cước. Một bàn thạch to lớn, nằm giữa những phiến đá to nhỏ khác nhau, phiến thạch bàn như là một vị vua, chầu chực quanh nó cũng có có tả, hữu và vô số quần thần. Dưới ánh trăng non, thạch bàn nổi bật hẳn lên, trắng toát, và trên mặt thạch bàn những vết chân in loạn xạ được ánh trăng chiếu xiên xiên lộ rõ ra. Có vết chân di di chếch về bắc, có những vết in mũi ngược hẳn về nam, không hẳn là hướng nam, và nói chung là các vết chân in lại trên thạch bàn không theo một trật tự, một quy ướ c nào cả. Đúng là Loạn Thạch cước. Tiểu Nhẫn va Lã Nguyên Sinh ngây người, mắt nhìn không chớp về các vết chân. Tiểu Nhẫn đưa tay dụi mắt, nó lại nhìn, một lúc lại dụi mắt, các vết chân như biết di động, càng nhìn càng rối. Nó quay sang nhìn Hồng nhật tảo kiếm Lã Nguyên Sinh định hỏi. Đã nghe Lã Nguyên Sinh thì thầm, lẩm bẩm: “Không phải Thất tinh bộ http://tieulun.hopto.org 14 sur 602
- pháp (Thất thất tứ thập cửu), cũng không là Bát quái (Bát bát lục thập tứ) không ra Cửu cung… Lưỡng nghi Tứ tượng lại càng không phải.” Nó lại thấy Lã Nguyên Sinh chép miệng, thở dài rồi lại lắc đầu thốt: “Trò chơi của tiền nhân? Ý gì? Để làm gì? Khó hiểu… chỉ một cỡ chân như một vết chân của người bình thường… Bắt đầu ở đâu? Kết thúc ở vết chân nào?” Tiểu Nhẫn đã nghe các tiếng lẩm bẩm này, nó chợt động tâm, lại nhìn tiếp về Loạn Thạch cước. Với tầm nhìn của một đứa bé, với độ xiên xiên của ánh trăng mờ, nó lại có cảm giác có những vết chân sâu hơn các vết chân khác, rồi như một ảo giác nó lại thấy hình như vết chân lại di động. Nó không dám dụi mắt, cố bắt cái nhìn của nó theo kịp các di động của những vết chân. Các vết chân vẫn di động càng lúc càng nhanh. Nó đứng ngẩn người, chợt như có ai chạm vào vai, nó hốt hoảng nhảy lui. “Hài tử, con xem thấy gì mà ngẩn người không nghe cả ta hỏi?” Nó lắc đầu, quay nhìn tiếp các vết chân, ánh trăng giờ đã lên cao, những bóng đen của các vết chân như không còn nữa, trừ những vết chân in sâu hơn thì vẫn còn, các vết chân giờ như lạnh lùng năm trơ đó, không còn di động, như bao lâu nay vẫn nằm bất động “trơ gan cùng tuế nguyệt.” Hồng nhật tảo kiếm Lã Nguyên Sinh phá tan sự yên tĩnh, nói: “Mai ta lại đi rồi! Giờ đã khuya, chúng ta về!” Tiểu Nhẫn không nói gì, trước khi quay đi nó còn luyến tiếc nhìn lại các vết chân, nó nghĩ thần: “Mai ta lại xin má má đến xem lại, các vết chân nông sâu khác nhau hẳn phải nói lên điều gì đó. Mà sao các nhân vật võ lâm đến xem, như là không ai nhận thấy sự sai biệt này?” Phía sau tửu điếm, căn nhà nhỏ nằm nép vào một góc vẫn còn ánh đèn, bóng một phụ nhân lấp ló qua mành cửa. Đó là Lục phu nhân, má má của Tiểu Nhẫn. http://tieulun.hopto.org 15 sur 602
- Dưới ánh đèn leo lét, gương mặt của Lục phu nhân lộ vẻ mệt mõi, tóc tuy vấn gọn nhưng không trang điểm cầu kỳ, y trang giản dị. Qua đó không cần nói cũng đã rõ Lục phu nhân tuy chưa già nhưng đã quen với đời sống lam lũ, nhọc nhằn và Lục phu nhân đang trải qua một cơn bạo bệnh. Tấm màn cửa vén lên, Tiểu Nhẫn sau khi chia tay với Hồng nhật tảo kiếm Lã Nguyên Sinh vừa vức vào, liến thoắng nói: “Má má, hài nhi đã về. Má má biết không, Lã bá bá tốt lắm! Bá bá hứa sẽ quay lại dạy võ công cho hài nhi. Con và bá bá đã…” “Lã bá bá, là họ Lã à?” Lục phu nhân chận lời. “Má má quen biết Lã bá bá sao?” “Này Tiểu Nhẫn, má má đã gặp Lã bá bá đâu mà có thể quen biết. Danh tánh của Lã bá bá là gì, con có biết không?” Tiểu Nhẫn nhanh nhẩu đáp: “Con nghe bọn người Kim Ưng bang gọi Lã bá bá là Hồng nhật tảo kiếm Lã Nguyên Sinh.” Lục phu nhân thảng thốt nhắc lại: “Hồng nhật tảo kiếm… là Lã đại chủ?” “Sao lại gọi là Lã đại chủ, má má?” Lục phu nhân giật mình đáp: “À không, Tiểu Nhẫn để sau này má má sẽ nói con nghe. Thế nào, con đã xem Loạn Thạch cước chưa? Con biết gì?” Tiểu Nhẫn nghe nhắc vội nói: “Hài nhi thấy kỳ quái lắm, các vết chân ở Loạn Thạch cước như biết chạy, má má à. Lã bá bá còn nói không phải là Thất Tinh, Cửu Cung gì gì đó má má à.” Lục phu nhân đưa tay lên ra dấu và nói khẽ: “Tiểu Nhẫn con có biết vì sao mẹ con ta phải sống ở đây không? Vì nó đấy, khi nào con hiểu về bí ẩn của Loạn Thạch cước,” giọng của Lục phu nhân lúc này càng thấp hơn nữa, “phải đến lúc ấy mới là cơ hội của con, Tiểu Nhẫn à!” http://tieulun.hopto.org 16 sur 602
- Tiểu Nhẫn ngạc nhiên hỏi: “Cơ hội? Sao lại vì Loạn Thạch cước mà ta sống ở đây hả má má? Thế trước chúng ta sống ở đâu?” Lục phu nhân đã trầm tĩnh hơn nói: “Tiểu Nhẫn, mà má gọi hài nhi là Nhẫn là con phải nhẫn nhục, chịu đứng và kiên tâm, con nghe rõ chưa? Má má chỉ có thể nói với con là trước đây chúng ta sống ở nơi khác xa lắm, vì sao phải sống ở đây? Liên quan thế nào đến Loạn Thạch cước? Sau này con sẽ rõ.” Tiểu Nhẫn vẻ nhẫn nhịn nói: “Vậy bí ẩn Loạn Thạch cước nào có ý nghĩa như thế nào, má má?” Lục phu nhân vẻ cam chịu từ tốn nói: “Má má cũng không biết rõ ràng lắm! Chỉ có thể nói là có lẽ nó liên quan đến hai dấu chân ở Đại Biệt sơn tỉnh Cam Túc, Trung Nguyên. Lâu nay má má cũng đang tìm cách giải thích sự bí ẩn này, nhưng trời không chiều lòng người.” Tiểu Nhẫn quả quyết nói: “Má má, hài nhi nhất định sẽ tìm ra bí ẩn này! Má má cho phép hài nhi đến xem xét nhé.” Lục phu nhân nói như nói với cho mình nghe: “Có lẽ… có lẽ… một đứa bé đến xem xét sẽ không làm kinh động đến ai. Tiểu Nhẫn con cố bảo trọng khi tìm đến Loạn Thạch cước, con hứa với má má chứ?” “Vâng, con hứa!” Tiểu Nhẫn trang trọng nói. *** Thời gian thấm thoát trôi. Khách giang hồ lác đác lại tìm đến gò Loạn Thạch, hết đến lại đi. Trời đã trở Đông. Bọn Kim Ưng bang vẫn đi đi về về, không còn háo hức, nhưng lại mang vẻ mặt dò xét. Dò xét bất kỳ ai đến gò Loạn Thạch, trừ một đứa bé mà chúng không để tâm đến, đó là Tiểu Nhẫn. Phần Tiểu Nhẫn, qua nhiều đêm xem xét, vì ban ngày nó còn lo việc ở tửu điếm với Trương lão gia, nó đã nhận thấy phải có ánh trăng chiếu http://tieulun.hopto.org 17 sur 602
- xiên thì ảo giác về dấu chân di động mới đến với nó. Còn khi ánh trăng rọi ngay xuống thạch bàn thì hiện tượng trên lại biến đi. Lúc này nó lại để tầm xem xét độ nông sâu của vết chân mà qua ánh trăng xiên nó đã chú tâm nhìn thấy. Kết quả nó đã biết trong số một trăm lẻ ba dấu chân, có tất cả là bốn mươi lăm dấu chân in nông bằng nhau và năm mươi tán dấu chân còn lại đều in sâu. Độ nông sâu chênh nhau không nhiều, khó có thể nhận biết được dưới ánh nắng trong ngày, dù là chiếu ở góc độ nào cũng thế. Đồng thời theo ảo giác mơ hồ về hướng di động của các dấu chân, nó lại nhận thấy các dấu chân ở độ sâu hơn là nhưng dấu chân được qua lại hai lần, chỉ hai lần chứ không hơn. Sau khi ghi nhớ kỹ vị trí các dấu chân nông, sâu và cố nhớ hướng di động của các dấu chân mà nó như nhìn thấy, lần lần nó đã phát hiện được dòng chảy của các dấu chân, nếu có thể gọi là dòng chảy. Nó đã ghi nhận được dấu chân khởi đầu và dấu chân kết thúc. Nhưng đến khi ướm thử chân mình vào các vết chân, Tiểu Nhẫn thất vọng, bước chân của nó quá nhỏ so với các dấu chân mà nó cần bước đến, đồng thời lẽ đương nhiên, dấu chân của nó lọt thỏng trong dấu chân in trên thạch bàn. Nó thừ người ra, suy nghĩ, hoàn toàn thất vọng. Nó đã định sau khi kiểm lại dòng chảy của dấu chân theo như đã nhận biết, nó sẽ nói cho má má nó nghe và nó mường tượng rằng má má nó sẽ vui, sẽ hết bệnh, sẽ… sẽ… và sẽ giải đáp các thắc mắc của nó ở lần nói chuyện trước. Trong lúc ngẩn ngơ, hết chân tả đến chân hữu của Tiểu Nhẫn đi đi lại lại trong dấu chân đá. Nó chợt chới với vì chân tả nó đã đạp nhầm lên gờ đá của vết chân, nó loạng choạng người nghiêng dần qua mé tả, nó sắp ngã, để tránh khỏi ngã, bắt buộc chân hữu nó phải di động về phía sau một bước và khéo làm sao, chân hữu nó đã đặt meo méo vào một dấu chân khác nó lại chấp chới, lại sắp ngã, chân tả lại dịch lên phía trước, bàn chân tả lại đặt gần như sắp lọt vào một dấu chân khác. Không lọt ngay vào dấu chân đá lớn hơn dấu chân một đứa hài nhi của nó. Nó lại sắp ngã, chân hữu di động… http://tieulun.hopto.org 18 sur 602
- Cứ thế người nó hết nghiêng tả lại nghiêng hữu, khi chúi về trước và ngã ngữa về sau, hai chân bắt buộc phải di động, và lần lượt nó đã đi đến dấu chân cuối cùng. Nó mới đứng yên lại được. Nó nhìn xuống, thật ngạc nhiên, không như nó dự đoán, vết chân cuối cùng lại là dấu chân khởi đầu. Vậy là tất cả phải là một trăm lẻ năm dấu chân và nó như bừng tỉnh, nó đã đi được, đã lần lượt lập lại tất cả một trăm lẻ năm dấu chân của tiền nhân lưu lại trên đá. Nỗi mừng ập đến làm nó tê cả thân mình, tâm trí nó như mụ đi, người nó như dâng lên một cơn sốt nhè nhẹ, gai cả người, hai cánh mũi phập phồng và chân nó lại bước tiếp những bước chân khởi đầu. Nhanh dần, nhanh dần, đôi chân nó đã lần lần thuần thục, bóng nó càng lúc càng xoáy nhanh, như nhảy múa trên thạch bàn, dưới ánh trăng vằng vặc, trong cơn lạnh của cái lạnh mùa đông vùng núi, hình ảnh của Tiểu Nhẫn như mờ đi. Tiểu Nhẫn vui mừng như lần nó thích chí khi Lã bá bá đưa nó đi bằng khinh công, nó cười vang lên. Nó không muốn ngừng lại… Chợt có tiếng thét lớn như muốn rách màng nhĩ nó, nó đứng khựng lại ở giữa chừng, người vẫn còn chấp chới. Nó nhìn quanh, trời đã hừng sáng, bình minh đã đến với bình nguyên phía Tây dãy Kỳ Liên Sơn, chung quanh thạch bàn nó thấy Thiết dực bạt sơn Ngũ Đảm Long lão đại Tam tú thần ưng, Huyết trảo ưng Thạch Toàn lão nhị, Tam nhãn thần ưng Hồng Đình Trung lão tam, Trịnh Hiển Thiên thiên kim tiểu thư của Kim Ưng bang chủ Bạch phát lão ưng Trịnh Đạt, Đại Thất kẻ tùy tùng của Kim Ưng bang và năm bảy nhân vật giang hồ khác. Nó lại nghe hỏi, không biết ai hỏi khi người nó đang còn cảm giác lâng lâng: “Tiểu yêu, người làm gì đó?” Tiểu Nhẫn ngập ngừng đáp: “Tiểu nhi… tiểu nhi đang…” Nó không muốn nói dối vì má má nó đã dạy nói dối là xấu, không phải là thái độ của bậc anh hùng, của người quân tử. Nó cũng không đủ can đảm để nói thật vì nói thật, nó biết, vâng nó biết ý đồ của bọn người Kim Ưng bang. http://tieulun.hopto.org 19 sur 602
- Nó khó nói, khó đáp. Tam nhãn thần ưng Hồng Đình trung quát to: “Đi, xéo đi, đừng làm bẩn mắt lão gia!” Tiểu Nhẫn lập cập bước ra khỏi bàn thạch, nó đi không vững, xiên qua xiên lại vì vấp vào các dấu chân, và vì hai chân nó đã mỏi nhừ sau một đêm chạy nhảy trên thạch bàn. Nó đi xa dần. Bọn người võ lâm có mặt nhìn theo nó, kẻ thì kinh dị, người thì khinh khỉnh, đồng thời cũng có những mắt nhìn theo dò xét và nghi ngờ. Về đến tửu điếm, ngày đã rạng, Tiểu Nhẫn lại bắt đầu những việc thường nhật ở tửu điếm. Nó bình tâm dần, và nó trông cho mau hết việc để nó chạy ngay về với má má nó, nói ngay cho má má nó. Nó không ngờ, bóng đen của thần chết đang lảng vảng trên đầu nó. Chuyện gì sẽ đến… Giờ ngọ điểm, thực khách bắt đầu vào tửu điếm để dùng bữa, không khí hôm nay trầm lặng hơn mọi khi. Mọi người đều im lặng ăn, im lặng uống. Chỉ có cặp mắt, những ánh mắt dõi theo từng bước chân của Tiểu Nhẫn. Hết ra lại vào, Tiểu Nhẫn bưng bưng dọn dọn. Chợt vai áo Tiểu Nhẫn bị một người nào đó nắm giữ lại. Nó liếc nhìn, hoảng hốt, đó lại là Huyết trảo ưng Thạch Toàn, lão nhị trong Tam tú thần ưng, ái đồ của Kim Ưng bang chủ. “Tiểu quỷ, lúc nãy người chạy trên thạch bàn như thế nào? Hừ, muốn sống thì nói ngay cho lão gia! Bằng không… bằng không là chết…” Tiếng chết kéo dài trong hai hàm răng nghiến chặt của Thạch Toàn. Người Tiểu Nhẫn bất chợt run lên theo tiếng chết kéo dài. Tiểu Nhẫn luống cuống hoảng sợ nói: “Tiểu nhi không biết, tiểu nhi chỉ… chỉ…” “Sao, mi không cần sống nữa à?” Huyết Trảo Ưng Thạch Toàn quát to. Tiểu Nhẫn lại càng sợ thêm: “Tiểu nhi chỉ… chỉ…” http://tieulun.hopto.org 20 sur 602
CÓ THỂ BẠN MUỐN DOWNLOAD
-
Truyện kiếm hiệp : Ảo ma bộ pháp (phần 2/3)
200 p | 113 | 38
-
Truyện kiếm hiệp : Ảo ma bộ pháp (phần 3/3)
202 p | 144 | 37
-
Thiên Nhai Minh Nguyệt Ðao
417 p | 94 | 15
-
Nga My Kiếm Khách
330 p | 84 | 15
-
Song Nữ Hiệp Hồng Y - Từ Khánh Phụng
670 p | 78 | 13
-
Cô Gái Áo Vàng - Gia Cát Thanh Vân
504 p | 85 | 12
-
Ma Đao Sát Tinh
1155 p | 72 | 12
-
Băng Hỏa Ma Trù
10800 p | 176 | 12
-
Nga My Kiếm Khách - Ưu Đàm Hoa
318 p | 96 | 12
-
Biên Thành Ðao Thanh
378 p | 67 | 9
-
Hiệp Ẩn Ma Tung - Giả Cổ Long
852 p | 80 | 8
-
Song Nữ Hiệp Hồng Y
714 p | 87 | 8
-
Phi Ðao Hựu Kiến Phi Ðao
90 p | 63 | 6
-
Ma Tiêu
414 p | 52 | 6
-
Truyện Hiệp Ẩn Ma Tung - Giả Cổ Long
198 p | 70 | 4
-
Cô Gái Áo Vàng
519 p | 67 | 4
-
Băng Hỏa Ma Trù-Chương 97b
9 p | 51 | 1
Chịu trách nhiệm nội dung:
Nguyễn Công Hà - Giám đốc Công ty TNHH TÀI LIỆU TRỰC TUYẾN VI NA
LIÊN HỆ
Địa chỉ: P402, 54A Nơ Trang Long, Phường 14, Q.Bình Thạnh, TP.HCM
Hotline: 093 303 0098
Email: support@tailieu.vn