intTypePromotion=1
zunia.vn Tuyển sinh 2024 dành cho Gen-Z zunia.vn zunia.vn
ADSENSE

Truyện kiếm hiệp - Đa tình kiếm khách vô tình kiếm (Cổ Long) phần 3/5

Chia sẻ: Thu Vân | Ngày: | Loại File: PDF | Số trang:300

152
lượt xem
54
download
 
  Download Vui lòng tải xuống để xem tài liệu đầy đủ

- Nhưng con thì con biết, con biết tại sao cha con đi. Người thiếu phụ cau mày gắt nhỏ: - Con còn nhỏ lắm, biết chi mà nói. Cậu bé vẫn thản nhiên: - Tự nhiên con biết, chứ cha con vì sợ Lý Tầm Hoan trở về tìm cha để báo thù. Chỉ cần nghe đến cái tên Lý Tầm Hoan là mặt của cha con tái hẳn.

Chủ đề:
Lưu

Nội dung Text: Truyện kiếm hiệp - Đa tình kiếm khách vô tình kiếm (Cổ Long) phần 3/5

  1. - Nhưng con thì con biết, con biết tại sao cha con đi. Người thiếu phụ cau mày gắt nhỏ: - Con còn nhỏ lắm, biết chi mà nói. Cậu bé vẫn thản nhiên: - Tự nhiên con biết, chứ cha con vì sợ Lý Tầm Hoan trở về tìm cha để báo thù. Chỉ cần nghe đến cái tên Lý Tầm Hoan là mặt của cha con tái hẳn. Người thiếu phụ muốn nói nhưng cuối cùng tất cả những gì muốn nói biến thành tiếng thở dài. Nàng biết con nàng hiểu chuyện rất nhiều, có lẽ quá nhiều. Cậu bé lại nói: - Nhưng Lý Tầm Hoan trước sau vẫn không về, mà tại sao hắn lại không về thăm mẹ? Bây giờ thì cả thân hình của người thiếu phụ đã rung lên, giọng nói của nàng cũng rung và hơi lớn, nàng nói một câu tối nghĩ, không hẳn lập lại lời cậu bé mà cũng không hẳn để hỏi ai: - Tại sao hắn không về thăm mẹ? Cậu bé cười hì hì: - Con biết hắn luôn luôn là người bạn thân của mẹ. Da mặt người thiếu phụ càng ngày mét thêm nhiều hơn nữa, nhưng nàng vụt đứng lên rắn giọng: - Đã suốt đêm rồi, trời sắp sang rồi, con hãy đi ngủ đi. Cậu bé chớp mắt: - Con không ngủ, con cần ở đây cho có bạn với mẹ, suốt hai năm nay, ban đêm mẹ có ngủ bao giờ? Chính vì thế cho nên con xốn xang hết http://tieulun.hopto.org 601 sur 1420
  2. sức. Người thiếu phụ từ từ khép mắt lại, những hạt nước mắt đọng ngoài mi và rơi dài trên má. Cậu bé cũng đứng lên nhưng cậu ta lại cười: - Nhưng con cũng cần đi ngủ, ngày mai là ngày sinh nhật của mẹ rồi, con phải dậy sớm một tí. Cậu ta bước lại hôn mẹ và cười: - Mẹ cũng đi ngủ đi, sáng mai mẹ nhé. Cậu bé đi ra cửa, miệng cậu ta vẫn cười nhưng khi khuất cánh cửa, mắt cậu bé vụt sáng lên lạ thường, miệng lẩm bẩm: - Lý Tầm Hoan, Lý Tầm Hoan, ai ai cũng đều sợ ngươi nhưng ta thì không sợ. Hừ, hừ, sẽ có một ngày nào đó ngươi sẽ chết vào tay ta. Đưa mắt nhìn theo con ra tới tận cửa, người thiếu phụ thở dài đau khổ. Nàng như âm thầm thương tiếc. Nàng cảm nhận từ lâu là con nàng rất thông minh hay nói đúng ra là quá thông minh so với lứa tuổi của nó. Nàng chỉ có một đứa con. Đứa con là sinh mạng của nàng cho dù nó có làm nhiều việc mà thiên hạ đau lòng và chính nàng cũng phải đau lòng vì hành động hung hăng của nó nhưng nàng vẫn hết mực yêu con. “Mẹ thương con như biển hồ lai láng.” Lòng người mẹ thương con là một thứ lòng không biên giới và lòng thương đó là vĩnh viễn, là vô điều kiện. Nàng lại ngồi xuống khều ngọn đèn cho tỏ rõ hơn lên. Nàng rất sợ bóng tối. Cứ mỗi lần đếm xuống là lòng nàng cảm nghe sờ sợ, thứ sợ sệt không thể giải thích bằng lời. http://tieulun.hopto.org 602 sur 1420
  3. Và ngay trong lúc đó, nàng thiếu phụ vùng biến sắc, nàng nghe tiếng ho nhỏ ngoài cửa sổ. Toàn thân nàng chợt nghe tê dại như hình cây tượng đá, nàng ngồi sờ sững, đôi mắt nàng trơ trơ nhìn ra cửa sổ, ánh mắt ngơ ngác của nàng vụt lóe lên một trạng thái vừa vui mừng vừa sợ sệt. Và cứ như thế khá lâu, người thiếu phụ chầm chậm đứng lên, chầm chậm đi lần lại hướng cửa sổ và đưa cánh tay rung rung đẩy chốt: - Ai? Cũng như cánh tay nàng, cũng như toàn thân nàng, giọng của nàng đang run rẩy. Bóng trăng xuyên qua màn sương đục như biển sữa, bốn bên vắng lặng không một bóng người. Ánh mắt của người thiếu phụ chiếu nhanh bốn phía, giọng của nàng trở nên thê thiết: - Tôi biết thúc thúc đã về, đã về thì tại sao còn tránh mặt tôi? Không một tiếng trả lời, chỉ có âm hưởng của nàng vọng lại. Người thiếu phụ thở dài: - Thúc thúc không bằng lòng gặp tôi điều đó tôi cũng không trách, quả thật chúng tôi đã làm điều không phải với thúc thúc… đã làm điều không phải. Càng nói, giọng của nàng càng thật nhẹ như chỉ nói bàng hơi thở và thật lâu, nàng cứ đứng như thế thật lâu mới từ từ khép cánh cửa sổ lại. Ngọn đèn trong phòng có lẽ cũng như giọng nói của nàng, ánh sáng rọi qua cửa sổ nhạt dần rồi tắt dần. Cả trời đất tối sầm như lòng người khép kín. Trước giờ hửng sáng, bóng đêm như hối tiếc, tối lại một lúc khá lâu. http://tieulun.hopto.org 603 sur 1420
  4. Nhưng dầu muốn tới, thời gian cũng cứ phải trôi đi, từ phương đông nhiều vệt mây đâm ngang và cuối cùng là một khối cầu đỏ rực. Bóng đêm lui dần về phía trời tây. Dưới gốc ngô đồng cằn cỗi của ngôi lầu nhỏ thấp thoáng một bóng người. Hắn đứng bất động như một pho tượng gỗ. Không biết hắn đứng như thế đã bao lâu, quần áo, đầu tóc của hắn hơi sương đã làm ướt đẫm. Tia mắt đăm đăm như đờ đẫn của hắn cứ dán lên khung cửa sổ trên lầu. Dáng sắc của hắn cằn cỗi y như gốc ngô đồng u xù tiều tụy. Hắn là con người hồi đêm hôm xuất hiện bên chiếc cầu con, bên vườn mai của Lãnh Hương tiểu trúc, hắn là con người dòm vào khung cửa sổ trên ngôi lầu nhỏ bằng đôi mắt tham u, hắn là con người đã say khướt gục đầu trên bàn rượu ở quán của lão Tôn Gù, hắn là Tửu Quỷ. Hắn đứng một mình lặng lẽ nhưng cũng là lúc mà tận đáy lòng của hắn kêu lên không không ngớt: Lâm Thi Ấm. Lâm Thi Ấm, nàng chưa bao giờ đối xử không phải với ta mà trái lại ta đã đối xử không phải với nàng. Ta tuy không thể gặp mặt nàng, đối diện nàng nhưng suốt hai năm nay, đêm đêm ta ở kế bên nàng để bảo hộ cho nàng, nàng có biết không? Tiếng lòng của hắn kêu lên không biết ở trên ngôi lầu cao kia có nghe thấy? Nàng đang làm gì? Phải chăng nàng cố dỗ giấc ngủ để thả hồn đón nghe lòng tri kỷ? Đêm đã hoàn toàn lùi bước, trời đã sáng hẳn rồi. Hắn đưa tay bụm miệng cố đè nén cơn ho, lặng lẽ băng qua con đường mòn cỏ mà như lâu rồi không có bước chân đi vào nơi đây, lá khô mục quện với đất bùn ẩm thấp. http://tieulun.hopto.org 604 sur 1420
  5. Hắn băng qua một ngả rẽ lát đá đã rêu xanh, xuyên qua khung cửa vòng nguyệt sơn son đã loang lổ khá nhiều. Bên trên, mạng nhện lớp cũ đã rách te, lớp mới chồng lên đầy bịt, hắn xuyên qua khung cửa ấy đi vào đại sảnh. Nơi đây, ngày xưa ghế bàn khởi quét mà vẫn láng bóng với khách khứa vầy vầy, bây giờ thì bụi đóng lên từng lớp. Bốn bên không thấy một ai, không nghe một tiếng người, dầu nhỏ. Hắn xuyên thẳng ra phía trước, sân lộ thiên nay đã hoang tàn. Những kẻ ngày xưa nếu có ai tình cờ đặt bước vào đây thật không ngờ một trang viện huy hoàng đệ nhất năm nào bây giờ lại thê lương dường đấy. Hắn khom mình xuống ho nho nhỏ, một tia nắng sớm xuyên qua đầu hắn, nếu người ngày xưa bất chợt nhìn lên có lẽ cũng phải ngậm ngùi: Mái tóc xanh mướt ngày nào và với mớ tuổi của hắn đáng lý bây giờ cũng vẫn còn xanh thế mà năm tháng buồn đau, mái tóc xanh mướt ấy bây giờ đã nhiều sương tuyết điểm. Sau cùng hắn đi đến một gian phòng nhỏ nới phía trước. Cánh cửa khép hò, hắn đưa tay xô nhẹ. Cánh cửa bật vào trong, mắt hắn sáng lên. Một mùi rượu dìu dịu hăng hắc phất vào mũi hắn. Gian phòng ẩm thấp lại vừa dơ dấy có một người gục đầu trên chén rượu, tay vẫn còn nắm chặt một bầu. Hừ, lại thêm một Tửu Quỷ. Gã Tửu Quỷ “chánh hiệu” mỉm cười và vỗ nhẹ lên khung cửa. Người gục đầu trên bàn chậm chạp ngẩng đầu lên. Mặt hắn rỗ chằng. http://tieulun.hopto.org 605 sur 1420
  6. Rượu đã làm tăng gấp nếp nhăn trên mặt hắn và hình như khung cảnh cô liêu cũng là một thứ thuốc trắng nhuộm bạc mái đầu. Bây giờ không ai có thể rằng người mặt rỗ ấy là vị Tổng quản của trang viện ngày xưa, không ai có thể ngờ đó là vị thân sinh của giang hồ “đệ nhất mỹ nhân.” Lão mặt rỗ dịu mắt lầm thầm: - Sáng sớm mới bét mắt là đã có người gõ cửa, đúng là ngày quỷ ám. Và lão vụt lớn tiếng khi thấy Tửu Quỷ: - Ai! Ngươi là ai? Tại sao lại vào đây? Vào đây để làm gì? Giọng lão ồ ồ, với sự xuất hiện của người lạ mặt hình cái giọng của “quản gia” ngày xưa sống lại mà từ lâu rồi, lão không biết “sử dụng” với ai. Tửu Quỷ mỉm cười: - Mới xa nhau chỉ có hai năm mà đã sớm quên đấn thế sao? Lão mặt rỗ nhướng nhướng mắt nhìn hắn và lão vụt biến sắc đứng lên vòng tay cười mơn trớn: - Trời ơi, Lý. Tửu Quỷ đỡ lấy tay lão mặt rỗ và tay kia che lấy miệng lão, cười cười: - Lão quản gia còn nhớ như thế là tốt rồi, chúng mình ngồi xuống đây nói chuyện. Lão mặt rỗ lật đật nhắc ghế, lau bụi và cười hề hề: - Tiểu nhân làm sao quên được đại gia nhưng nhất thời mắt kém hồ đồ. Tửu Quỷ thở ra nhè nhẹ: - Lão quản gia cũng đã quá già rồi, chúng ta đều già hết, hai năm qua http://tieulun.hopto.org 606 sur 1420
  7. ở đây, chư vị đều vui vẻ? Lão mặt rỗ lắc đầu: - Trước mặt người khác có thể tiểu nhân còn giữ thể diện nhưng trước mặt đại gia. Lão thở dài nói tiếp: - Không dám dấu đại gia, suốt hai năm nay chính tiểu nhân cũng không hiểu sao mình còn sống được, tất cả ngày này sang ngày khác, hết bán những bức họa lại bán bớt bàn ghế để mà độ nhật. Tửu Quỷ cau mày: - Khốn đốn đến mức thế sao? Lão mặt rỗ cúi đầu dịu mắt. Tửu Quỷ hỏi: - Long đại gia không có về à? Trước khi đi chẳng lẽ đại gia lại không thu xếp gia phí cho ổn thỏa sao? Lão quản gia lắc đầu, mắt lão đỏ hoe. Da mặt của Tửu Quỷ vụt tái nhợt, hắn khom mình xuống ho sặc sụa. Lão mặt rỗ nói: - Những món trang sức khá tiền của phu nhân, người đã chia hết cho gia nhân lớn nhỏ, bảo họ đi tìm mưu sinh nơi khác. Người bằng lòng tự mình chịu khổ chứ không nỡ nhìn kẻ khác. Lão mặt rỗ nghẹn ngào, lão không nói được hết lời. Lặng đi một lúc thật lâu, Tửu Quỷ thở ra: - Nhưng ông vẫn không đi, ông quả là một con người trung hậu. Lão mặt rỗ cúi mặt cười cười: http://tieulun.hopto.org 607 sur 1420
  8. - Thật ra tiểu nhân cũng không biết đi đâu. Tửu Quỷ nói thật dịu: - Lão quản gia đừng dấu tôi, đừng tự khiêm thái quá, có những người tính tình hơi kỳ lạ nhưng lòng dạ rất tốt chỉ có điều quá ít người thông cảm. Lão mặt rỗ gượng cười: - Rượu này dở quá nhưng nếu đại gia không nỡ chê thì xin uống tạm vài chung. Lão lăn xăn lấy chén nhưng bây giờ lão mới hay là bầu rượu đã cạn khô. Tửu Quỷ tươi cười: - Tôi không muốn uống rượu chỉ muốn uống trà thôi, lão quản gia thấy có lạ không, bỗng nhiên tôi lại muốn uống trà, bao nhiêu năm nay có lẽ đây là lần thứ nhất tôi phá lện. Lão mặt rỗ cũng cười: - Ồ, thế thì dễ lắm, tôi sẽ đi nấu nước, chỉ một chốc thôi nước sẽ có ngay. Tửu Quỷ dặn: - Bất cứ gặp ai, lão quản gia cũng đừng cho biết có tôi ở đây nhé. Lão mặt rỗ gật đầu: - Đại gia về lần này chắc có lẽ phải có vấn đề? Tửu Quỷ hoáng vẻ trầm ngâm: - Có người nói rằng nơi đây có chôn báu vật. Lão mặt rỗ bật cười: http://tieulun.hopto.org 608 sur 1420
  9. - Chôn dấu báu vật? Há, nếu nơi đây có thật như thế thì hay biết bao nhiêu. Nhưng lão vụt nín cười, lão nhìn chắm chú người đối diện và buông một câu hỏi: - Nhưng nếu nơi đây có chôn báu vật thì đại gia phải biết chứ? Tửu Quỷ thở ra: - Tôi và lão quản gia tuy không tin rằng nơi đây có chôn báu vật nhưng người tin chuyện đó thì lại quá nhiều. Lão mặt rỗ nhướng mắt: - Nhưng kẻ tạo phao ngôn đó là ai? Tại làm sao họ lại bịa ra chuyện ấy? Tửu Quỷ lại trầm ngâm: - Tôi nghĩ rằng người ấy có hai dụng ý: thứ nhất họ muốn tập trung những kẻ tham lại để tàn sát lẫn nhau và họ tự nhiên sẽ đóng vai trò “Ngư ông thủ lợi.” Lão mặt rỗ hỏi: - Ngoài ra. Tửu Quỷ nói luôn: - Thứ hai, từ lâu nay tôi được coi như là tuyệt tích giang hồ mà người đó rất muốn tôi ra mặt, họ tung tin cốt ý kéo tôi ra ánh sáng. Lão mặt rỗ ưỡn ngực: - Ra thì ra chứ có gì mà sợ và cũng nên cho kẻ ấy biết qua thủ pháp của đại gia chứ. Tửu Quỷ gượng cười: - Đến đây về chuyện đó có khá nhiều người, trong đó có mấy nhân vật http://tieulun.hopto.org 609 sur 1420
  10. mà sợ rằng tôi khó lòng đối phó. Lão mặt rỗ trố mắt: - Có những kẻ mà đại gia không thể đối phó lại à? Tửu Quỷ chưa kịp trả lời thì bên ngoài có tiếng gõ cửa và bên ngoài một giọng ông ống vàng lên: - Nơi đây có phải là phòng khách của Long đại gia không. Chúng tôi là những kẻ đường xa xin yết kiến. Lão mặt rỗ nói thì thầm: - Lạ không, suốt hai năm trời không một ma nào léo hánh sao bây giờ lại có kẻ dẫn xác đến đây? Tửu Quỷ ngồi im lặng. http://tieulun.hopto.org 610 sur 1420
  11. Hồi thứ ba mươi Tiểu Lý Phi Đao Qua một lúc thật lâu, lão mặt rỗ trở lại cười hì hì: - Bữa nay nguyên là ngày sinh nhật của phu nhân, thế mà tôi cũng lú mất. Những người này họ đến đây để mừng lễ phu nhân đấy. Tửu Quỷ trầm giọng hỏi lại: - Những người đến đây là ai thế? Lão mặt rỗ đáp: - Tất cả là năm người, một người có tuổi xem khá là khí khái, một vị thiếu niên tuấn tú, một vị “độc nhãn” và một vị dễ sợ bởi màu da thâm tím. Tửu Quỷ cau mày: - Trong đó có phải có một vị một chân? Lão mặt rỗ gật đầu: - Đúng rồi, mà đại gia biết họ à? Chẳng lẽ đại gia cũng quen họ sao? Tửu Quỷ cúi mình ho khe khẽ, ánh mắt sáng một cách lạ lùng. Chỉ trong khoảnh khắc mà hình như hắn trở thành một người khác lạ. Nhưng lão mặt rỗ không hề chú ý, lão cười cười: - Những người ấy dáng mạo coi có vẻ kỳ cục một chút nhưng lễ mừng sinh nhật lại còn khá là đôn hậu. Luôn cả Long đại gia lúc còn ở nhà đến kỳ sinh nhật của phu nhân cũng không có ai mừng lễ to như thế. Tửu Quỷ lơ đãng: - Thế à? http://tieulun.hopto.org 611 sur 1420
  12. Lão mặt rỗ thản nhiên: - Trong tám bao lễ vật mà họ đem mừng có bao dùng bằng giây vàng thật, sợi dây ấy nặng cũng có đến bốn năm cân thật, trong đời tôi chưa bao giờ thấy món lễ vật nào trọng hậu như thế ấy. Tửu Quỷ cau mày: - Lễ vật mà họ mang đến, phu nhân có thu nạp hay không? Lão mặt rỗ nói: - Ban đầu phu nhân vốn không chịu nhận nhưng người ấy cứ một mực nài ép, họ cứ ngồi hoài trong đại sảnh không chịu đi. Họ bảo nhất định họ phải gặp mặt được phu nhân, họ nói họ vốn là bằng hữu của Lương đại gia, chứ không phải là người xa lạ. Không còn cách nào hơn nữa, phu nhân đành phải cho thiếu gia đến đại sảnh thù tiếp cùng họ. Lão già cười cười nói tiếp: - Đại gia đừng thấy thiếu gia nhỏ tuổi tưởng cậu ấy ngây thơ mà lầm, việc đối nhân xử thế cũng nhiều nghề ngón lắm đấy nhé, cách nói năng cũng không thua gì người lớn đâu, chính những người khách đến đây đều công nhận rằng thiếu gia là một thiếu niên thông minh tuyệt đỉnh đấy. Nhìn sững vào đáy chén trà, Tửu Quỷ thì thầm: - Năm người đó đã đến thì sau đó còn có những ai? Còn có những ai dám đến? Gia Cát Cương, Cao Hành Không, Yến Song Phi, Thục Thục và Thượng Quan Phi hiện đang ngồi trong đại sảnh trò chuyện với thanh niên áo hồng. Tuy đã xem như không còn có những ai dưới mắt, kể cả hai phái hắc đạo giang hồ nhưng bây giờ đối diện với một thanh niên những nhân vật chọc trời khấy nước ấy có ít nhiều dè dặt. Lời lẽ của họ khá thận trọng, hình như họ rất sợ có điều sơ hở. Đó http://tieulun.hopto.org 612 sur 1420
  13. cũng là một chuyện lạ. Chỉ có Thượng Quan Phi là im lặng hoàn toàn, hắn không nói một tiếng nào y như trên đời này không có một chuyện nào làm cho hắn có thể mở miệng ra. Hắn ngồi yên xem như câu chuyện của những người kia không ăn nhằm gì với hắn. Gia Cát Cương thì luôn luôn tươi cười vui vẻ: - Thiếu trang chủ là một anh tài tuyệt điểm, ý chí hừng hừng, mai sau một khi đã lão luyện rồi thì có lẽ tài trí ấy không sao lường được. Lúc đó xin thiếu trang chủ đừng xem chúng tôi là người lạ nhé. Cậu bé áo hồng cũng cười cười: - Một ngày kia, khi mà vãn bối đã thành tựu như chư vị đã mong chờ thì quả là một điều vạn hạnh nhưng được hay không cũng mong nhờ chư vị hỗ trợ cho. Gia Cát Cương vỗ tay: - Hay, thiếu trang chủ nói chuyện thật hay, thảo nào Long đại gia. Lão vụt ngừng nói và cũng nín cười luôn, mắt lão nhìn thẳng ra cửa trước. Lão quản gia mặt rỗ dẫn khách bước vào. Khách là một người đàn ông cao lớn, hình dạng vận toàn đồ đen, nhìn vào con người của khách, màu đen ánh lên lóng lánh. Hắn thật cao, cao gấp hai gã mặt rỗ nhưng hắn lại không mập, người hắn mảnh khảnh trông thật nhanh nhẹn. Da mặt và vẻ mặt của hắn không hiểu tại sao nhìn vào y như một người chết, có lẽ do vẻ âm trầm của hắn, đôi mày hắn thật dài, dưới căm lưa thưa một hàm râu, dáng cách của hắn có vẻ khinh người. Nhìn toàn bộ hắn là một con người vừa ngạo mạn vừa nghiêm cách, một kẻ tinh thần hơi kém nhìn vào hắn là cảm thấy phát run. Bất luận http://tieulun.hopto.org 613 sur 1420
  14. người nào có đôi mắt “giang hồ” là cũng đều dễ nhận ra hắn không phải kẻ tầm thường. Bọn Gia Cát Cương đưa mắt nhìn nhau, họ ngầm hỏi xem kẻ ấy là ai? Gã thiếu niên áo hồng đã ra tận bậc thềm nghinh tiếp, gã vòng tay trang trọng: - Đại gia quang lâm thật là một điều vinh hạng cho tệ xá vô cùng. Ném một tia nhìn từ đầu tới chân cậu bé, Người áo đen hất hàm: - Cậu là con trai của Long Tiêu Vân? Cậu bé lại vòng tay: - Vâng, tiểu sinh tên là Long Thiếu Vân. Ngưng một giây, cậu ta hỏi lại: - Chắc tiền bối cũng là cố giao của gia phụ, chẳng hay tiểu sinh có được phép biết quí tính đại danh? Người áo đen điềm đạm: - Tên tôi có nói ra cha cũng cậu không biết. Vừa nói, hắn ngang nhiên bước vào đại sảnh. Bọn Gia Cát Cương cùng đứng dậy đón chào. Gia Cát Cương mỉm cười nói trước: - Tại hạ. Người áo đen chận ngang: - Ta đã biết các ngươi và các ngươi cũng không cần tìm hiểu đến ta. Gia Cát Cương nói: - Nhưng. http://tieulun.hopto.org 614 sur 1420
  15. Người áo đen chận luôn: - Ta đến đây không cùng mục đích như các ngươi, ta chỉ đến đây xem chơi thế thôi. Gia Cát Cương cười thật lớn: - Đã thế thì thật là hay lắm, chờ cho việc ở đây xong đã, chúng tại hạ sẽ có lời cảm tạ? Người áo đen nói: - Ta không cần biết đến việc của các ngươi thì ngược lại các ngươi cũng không nên biết đến việc của ta, không ai phạm vào ai thì không có chuyện chi phải tạ. Hắn tự đi tìm một chiếc ghế ngồi xuống lặng thinh, hình như hắn nhắm mắt và dưỡng thần. Bọn Gia Cát Cương lại đưa mắt nhìn nhau. Cao Hành Không nói: - Nghe đã lâu, người ta bảo rằng trang viện này có khu vườn đẹp nhất trong thiên hạ chẳng hay thiếu trang chủ có thể cho chúng tôi du ngoạn một vòng? Long Thiếu Vân thở ra: - Vãn bối vô năng làm cho vườn nhà điêu lạc, gia viên vốn đã hoang phế từ lâu. Cao Hành Không nghiêm giọng: - Người ta nói thắng cảnh không nhất thiết phải hùng vĩ hay do bàn tay của người tô điểm mà là do bản thân của nó đã sẵn huy hoàng, trong mười năm qua, nơi đây danh sĩ giai nhân nở rộ cho dầu chi trong năm bảy gian nhà nho nhỏ nhưng tự nó đã làm thiên hạ trầm trồ. Long Thiếu Vân mỉm cười: http://tieulun.hopto.org 615 sur 1420
  16. - Vâng, xin các vị cứ tự nhiên. Một đoàn ngươi chủ khách đi thẳng ra hậu viên. Tự nhiên, dẫn đường là Thiếu trang chủ Long Thiếu Vân và cuối cùng là người khách áo đen. Hắn đi trông dánh cách lờ đờ, hai tay thọc trong túi áo, hai mắt lim dim như ngủ gà ngủ gật. Chỉ vườn mai trơ trụi xa xa, Long Thiếu Vân nói: - Đó là Lãnh Hương tiểu trúc. Tia mắt của Yến Song Phi lóe sáng ngời: - Nghe nói ngày xưa Lý thám hoa ở nơi đây phải không? Long Thiếu Vân gật đầu: - Vâng, ngày xưa. Yến Song Phi vỗ vỗ giàn thương cài trong ngực áo và cười nhạt: - Hắn có “Phi đao,” ta có “Phi thương,” ngày nào đó gặp nhau cũng nên thử xem thứ nào nhanh chậm. Người áo đen đứng đằng xa nói giọng lạnh lùng: - Nếu ngươi được cùng hắn so tài thì có lẽ từ đó võ lâm sẽ được một truyền thuyết hay hay. Yến Song Phi quay lại trừng trừng nhìn hắn. Long Thiếu Vân vội cười vã lã: - Phi đao của Lý thúc thúc tôi là do thứ sắt thường trui thành, nhưng người đời đã xem như là một thứ kiếm tiên, chính tôi nghe cũng phải bật cười. Người áo đen nói liền theo: http://tieulun.hopto.org 616 sur 1420
  17. - Nghe nói chính hắn là người phế bỏ võ công của cậu, chắc là cậu luôn còn mang hận trong lòng chứ? Long Thiếu Vân cười: - Đổng thúc thúc là bậc trưởng bối của tôi, làm sao tôi lại có chuyện mang hận trong lòng được chứ? Huống chi, một con người không biết võ công chưa chắc không làm nên đại sự. Tiền bối có thấy thế không? Hắn nói cười bằng một dáng cách thật thà chất phát, không ai có thể bảo đó là ẩn ý. Người áo đen nhìn sững cậu bé, hình như hắn đang tìm xem bộ mặt thật của cậu ta. Gia Cát Cương lại vỗ tay tán thưởng: - Quả đúng là con người chí khí, bằng một câu nói ấy thôi cũng đủ xứng đáng là công tử của Long đại gia rồi. Long Thiếu Vân vòng tay: - Tiền bối quá khen. Thượng Quan Phi vụt hỏi: - Nghe nói Lâm Tiên Nhi cũng ở nơi Lãnh Hương tiểu trúc ấy phải không? À, cho đến bây giờ cái con người im hơi lắng tiếng đó mới chịu bắt đầu mở miệng. Hình như có hơi lấy làm lạ về thái độ của con người đo nhưng Long Thiếu Vân cũng vẫn cười: - Vâng, trước kia. Thượng Quan Phi hỏi tếp: - Người ấy đi đâu. http://tieulun.hopto.org 617 sur 1420
  18. Long Thiếu Vân nói: - Dì Lâm tôi bị mất tích vào một đêm của hai mươi năm về trước, luôn cả trang sức quần áo cũng không có mang theo. Có người nói dì Lâm của tôi bị Tiểu Phi mang đi mà cũng có người nói dì ấy chết vào tay Tiểu Phi. Thượng Quan Phi cau mày làm thinh như cũ. Bọn người chủ khách đi qua cây cầu nhỏ, thẳng tới trước tiểu lầu. Ngôi lầu của người thiếu phụ. Ánh mắt của Gia Cát Cương vụt sáng ngời, hình như ngôi lầu ấy đối với hắn có nhiều hấp dẫn hơn bất cứ chỗ nào. Cao Hành Không hỏi: - Đây là đâu thiếu chủ? Long Thiếu Vân đáp: - Đó là nơi cứ trú của gia mẫu. Cao Hành Không cười: - Chúng tại hạ đến đây vốn là để mừng ngày sinh nhật của lịnh đường, không biết thiếu chủ có thể dẫn kiến được chăng? Long Thiếu Vân chớp mắt nhưng rồi hắn lại cười: - Gia mẫu từ trước đến nay rất ít tiếp khách, vậy xin các hạ cho vãn bối hỏi ý kiến trước của người. Cao Hành Không đưa tay: - Xin Thiếu chủ cứ tự nhiên. Long Thiếu Vân đi thật chậm lên thang lầu, dáng cách của hắn cũng như lời lẽ của hắn, hắn đã mất đi sự nhanh nhẩu của một cậu bé thông thường. http://tieulun.hopto.org 618 sur 1420
  19. Chờ hắn lên lâu rồi, Cao Hành Không mới cười thấp giọng: - Cái thằng oắt con ấy khá xảo quyệt, lớn lên nhất định là khó chịu lắm đấy. Thục Thục cười: - Một đứa con nít mà như thế thì sợ không đến được lúc khó chịu đâu vì hắn làm sao mà sống đến tuổi trưởng thành? Cao Hành Không cũng trầm giọng: - Tôi đã nghiên cứu kỹ lưỡng phong thơ hồi hôm, chỗ chôn giấu báu vật là ở ngay dưới chân ngôi tiểu lâu này. Cứ theo lời đồn thì mấy đời làm quan, gia tài họ Lý không ai sánh bằng. Một mặt nói chuyện với dồng bọn, một mặt Cao Hành Không trông chừng gã áo đen. Nhưng người ấy đứng tận mãi đằng xa, hắn cúi đầu nhìn hai co dế đang cắn lộn dưới đám cỏ, hình như hắn không chú ý đến mấy người kia. Mắt của Cao Hành Không lại ngời lên: - Châu báu là chuyện nhỏ nhưng tự họa của lão thám hoa và bí kíp võ công của tiểu thám hoa mới là quan trọng, chúng ta phải hết sức chú ý điều đó, quyết hôm nay không thể về với hai bàn tay trắng. Cao Hành Không gật đầu và Long Thiếu Vân đã quay trở xuống. Gia Cát Cương ở nụ cười thật tươi: - Chắc lịnh đường bằng lòng tiếp chúng tôi chứ? Vẻ mặt của Long Thiếu Vân hơi ngơ ngác, hắn lắc đầu: - Gia mẫu không có ở trên lầu. Gia Cát Cương cau mặt: - Ủa, thế lịnh đường đi đâu? http://tieulun.hopto.org 619 sur 1420
  20. Long Thiếu Vân nói: - Vãn bối cũng đang lấy làm lạ hết sức, gia mẫu từ trước giờ rất ít xuống khỏi lầu. Gia Cát Cương nói: - Như vậy là lịnh đường nhất định sẽ về ngay, chúng tôi xin lên lầu đợi vậy. Ba tên đại hắn áo vàng bước tới nói nhỏ: - Xin để thuộc hạ lên xem, nếu cần sẽ “quét dọn” sạch sẽ rồi thỉnh Đường chủ lên xem. Ba tên này từ lâu đứng còn xa hơn tên áo đen bây giờ mới phi thân lướt tới, Long Thiếu Vân hình như muốn cản nhưng không dám, hắn hơi do dự rồi cuối cùng đứng nép nhường đường. Gia Cát Cương hơi suy nghĩ rồi vẫy: - Các ngươi lên xem cũng tốt nhưng. Hắn nói chưa dứt thì ba tên áo vàng đã lướt lên và cũng ngay trong lúc ấy, một bóng người từ trên lao xuống, trong tay hắn, ngọn roi dài cuốn vút. Chỉ nghe tiếng re re bay nhanh trong gió, ngọn roi dài đã cuốn thành ba cái vòng tròn và ba cái vòng tròn ấy cuốn đúng vào cổ của ba tên aó vàng vừa phóng lên lầu. Ngọn roi dài rít lên như tiếng xiết và dừng hẳn lại, gã áo vàng thứ nhất ngã sấp tới trước, chiếc đầu gập lại, cần cổ đứt lìa. Gã áo vàng thứ hai xiêu xiêu và cũng ngã theo, mắt hắn trợn trừng, lưỡi thè ra như người bị treo cổ, hắn chỉ ặc ặc mấy tiếng rồi đứt hơi luôn. Gã thứ ba hai tay bịn lấy yết hầu chạy được hơn mười thước rồi cũng ngã lăn quay, mặt hắn máu dồn lên đỏ rần, hơi thở hắn è è nặng nhọc, http://tieulun.hopto.org 620 sur 1420
ADSENSE

CÓ THỂ BẠN MUỐN DOWNLOAD

 

Đồng bộ tài khoản
2=>2