TUYỆT MỆNH

Cũng không thể hoàn toàn trách Jim bởi đăng tin về mấy vụ giết người dạo

gần đây ở phố NewLington là nhiệm vụ của anh.

***

Bụp. Jim uể oải vươn tay với lấy remote tắt tivi, vươn vai véo vào hai bên má hằn

muốn thoát khỏi cơn buồn ngủ kéo dài. Jim nhún vai và đứng lên, tung tấm rèm sổ

và ngắm nhìn cái tĩnh lặng đêm khuya của thành phố.

Jim đang sống tại khu chung cư nằm ở cuối đường Houston, trên đoạn cuối cùng

của dải đất cao, khá tĩnh lặng. Đã hơn mười một giờ, căn phòng giờ còn hiu hắt

mỗi ánh đèn từ bàn làm việc của chàng trai trẻ 21 tuổi này. Đảo quanh phòng là

bao cuốn sách rồi vài thứ lặt vặt rơi vãi cả sàn nhà, trông thật bề bộn, mọi thứ đều

ngổn ngang đến nỗi thật khó để tìm lối đi. Gió lùa vào, vài mảnh giấy theo đó rơi

xuống sàn. Anh ở tầng 6, khu chung cư Baydond. Bốn bề buổi đêm chìm trong một

màu đen dày đặc hòa với tiếng côn trùng kêu rả rích. Ban đêm từ trên tầng cao

nhâm nhi một tách cà phê còn nồng hơi ấm đã pha từ trước bên cái ban công cũ kĩ

– thật là thú vị biết bao! Jim hẳn mệt mỏi bởi đôi mắt cứ lịa chớp hoài. Nhưng thói

làm sao mà ngủ được với những dòng chữ còn viết dở trên trang giấy trắng, và bởi

sáng mai là hạn nộp bài của anh.

Jim là phóng viên mới đến làm việc tại một công ti tương đối khá nổi tiếng trong

nước. Anh được nhận vào làm bởi khiếu ăn nói tự tin, phóng khoáng và ngoại hình

ưa nhìn của mình trong buổi phóng vấn thử việc gần đây. Đó cũng chính là yêu cầu

quan trọng trong nghề làm báo chí như anh. Jim tự véo má mình và thấy một nỗi lo

lắng quặn lên trong lòng. Bởi anh vẫn chưa tìm được gì thêm cho bài báo của mình

ngày hôm sau.

Cũng không thể hoàn toàn trách Jim bởi đăng tin về mấy vụ giết người dạo gần đây

ở phố NewLington là nhiệm vụ của anh. Nó khó so với người mới vào nghề như

anh nhưng cũng sẽ là một cơ hội cho anh chứng tỏ năng lực bản thân. Phía cảnh sát

cũng chưa có gì mới, chỉ có nghi vấn khả nghi nhất là vết cắn ở cổ hệt như quái thú

và vết cắn của nó vậy. Jim bị thôi thúc bởi trí tò mò, tưởng tượng phong phú của

chính anh. Đôi mắt đã thấm đượm vẻ mệt mỏi của một ngày làm việc vất vả. Đang

hứng hóng gió, chợt Jim nhìn xa xa thấy có hình dáng một người mặc quần áo đen

sẫm đang đứng nhìn về phía này rồi bỗng chạy vụt đi.... Ánh đèn đường bị lu mờ

theo thời gian và yếu ớt đến nỗi anh chưa kịp nhận ra là nam hay nữ... Jim trở

người lại và quay vào phòng.

Cộp! – Có thứ gì đó dưới chân anh. Anh sẽ thôi không mãi để ý đến mọi việc xung

quanh mình nữa nếu như anh không nhìn thấy dòng chữ to tướng hằn trên bìa sách.

Quanh nó là một mảng bụi, lớp bụi phủ dày đặc xung quanh đến nỗi nếu không

tinh ý chắc sẽ không thấy đầy đủ dòng chữ mất. " Tệ thật, mình làm cái quái gì vậy

? " – Jim tự nhủ lòng rồi tựa rơi vào quên lãnh. Anh say mê đọc cuốn sách đó...

... Tia nắng lọt qua ô cửa kính hắt thẳng vào gương mặt điển trai của Jim cùng

dáng người cao mảnh khảnh, vài nét tinh ranh với bờm tóc màu hạt dẻ sáng. Jim có

đôi gò má sắc và đôi mắt màu hạt dẻ trông cuốn hút tất cả những ai dù chỉ lướt

nhìn đôi mắt ấy dù chỉ một lần, say mê đến tột cùng. Anh bừng dậy sau một giấc

ngủ dài, hay hệt như vậy. Tách cà phê tối qua đã không còn hơi ấm. Như thói quen,

Jim đưa tay nhìn đồng hồ đã điểm 6:00. Anh vội bật dậy làm dăm ba cái lặt vặt rồi

mặc một chiếc áo khoác kiểu quân đội giản dị bên ngoài một chiếc áo sơ mi bằng

vải flanen và chiếc quần jean cũ kĩ.

***

- Anh đang làm cái gì vậy? Một họa sĩ rong ruổi đây đó suốt ngày tìm cảm hứng à?

- ...Tôi xin lỗi – Jim ngắt lời tổng biên tập của công ti – ...Cho tôi thêm thời gian

và tôi sẽ làm được. Tôi hứa.

Cả hai đang ở trong phòng làm việc nhưng họ hoàn toàn không thở chung một bầu

không khí. Anh chỉ ước rằng anh đang ở trong căn phòng ấm áp và dễ chịu của một

gia đình nào đó thay vì phải đứng run rẩy trong căn phòng ngột ngạt này. Jim bước

ra với khuôn mặt thoáng buồn. Đã từ bao giờ anh bắt đầu mấy cái vụ vớ vẩn này.

Dần, anh chán ngấy. Và bỗng có chút cảm giác hụt hẫng khi anh chẳng hoàn thành

được nhiệm vụ quái gỡ này. Jim chợt nhớ lại bộ sách anh đọc dở hôm qua, một sức

mạnh thần bí thôi thúc anh...càng đọc anh càng hăng say...

Tan ca, Jim hối hả vội vơ lấy chiếc chìa khóa ô tô và chìm dần trong bóng đêm sau

một ngày làm việc vất vả. Thêm một ngày mệt nhọc, anh nghĩ. Đèn thang máy

bỗng vụt sáng, Jim tỉnh hẳn người bởi đằng sau cánh cửa thang máy – một cô gái

đúng chất dân phòng. Jim nhún vai bởi cô nồng thơm cái hương mặn mặn phảng

phất cả bầu không khí – một loại nước hoa hạng ngoại.

Một cô gái dân phòng đầy quyến rũ, cô đang kề sát bên anh. Anh im lặng, trái tim

như đang đập rộn ràng trong ngực. Mắt cô màu xanh có phấn côn viền quanh. Và

Jim đang đắm người bởi cái đôi môi ấy, hệt như những gì mà anh tưởng tượng, nó

mỏng và quyến rũ đến lạ kỳ. Tất cả, Jim đắm người trong cái hương say chết người

trong cái mà tạo hóa đã trao cho cô...

- Chào anh. Jim giật người trước lời chào của cô gái và thôi không liếc nhìn kế

bên. - Jim vội tự trách bản thân đã để cô mở lời trước

- Chào... Em cũng ở khu chung cư này à? – Jim máy móc trả lời

- Tầng 10, phòng 23. Khi nào anh rảnh ghé em chơi?

- Ok. Trưa mai mình ăn cơm được không, nhà hàng Ý?

- Okay anh – Cô nhìn vào mắt Jim, sau đó khuôn mặt đỏ ửng lên và rồi vội quay

mặt đi.

- Trông đẹp đấy – Jim phá lên cười , cả cô cũng khúc khích cười theo.

Dứt tràng cười, thang máy mở ra là lúc anh vẫy tay chào tạm biệt cô gái. Bước ra,

thang máy đóng sầm lại, anh thầm cười...

***

"Rùng.." Jim vực dậy bởi tiếng rùng đâu đó kéo dài. Jim móc túi lấy chiếc điện

thoại kiểm tra màn hình: 1 cuộc gọi nhỡ của Schyler. Schyler là tên cô bạn gái nhỏ

nhắn của anh. Đêm qua anh thiếp đi giữa đống bề bộn sau một ngày làm việc mệt

mỏi. Vóc dáng Schyler nhỏ nhưng đủ đẹp đến ai cũng sững sờ, với khuôn mặt hình

trái tim duyên dáng; một chiếc mũi cao hơi hếch đến hoàn hảo; không những thế

cô còn có làn da mịn màng như sữa. Jim và Schyler quen nhau được bốn năm, giờ

cô đã là du học sinh. Hai người chệch nhau hai tuổi. Cô sắp tốt nghiệp khóa học và

sớm trở về với anh.

Đã hơn mười hai giờ trưa. Hôm nay là Chủ Nhật. Jim chợt dạ nhớ đến cuộc hẹn

với cô gái dân phòng mà anh chưa hề biết tên tối qua. Nụ cười tỏa nắng trên mặt,

Jim mừng thầm và cứ mãi nhớ đến cô như một định mệnh vậy. Jim thay quần áo,

bộ hôm qua đã nhàu và bẩn mùi pha tạp.

Jim và Jenny cười nói rộn vang một góc quầy. Tên cô là Jenny, là nhân viên biên

soạn thông tin của khách hàng cho một công ti mật thám ở thành phố. Cô kể, chả

thú vị là mấy nhưng nó đủ ngốn hết mọi thời gian của cô. Jim tìm được ấn tượng

mạnh mẽ ở cô. Cả hai cùng chuyện trò về công việc của nhau. Jim ước mình được

sống mãi giây phút này, nó đẹp và pha chút mong manh. Ngay lúc này, Jim có thể

nhìn rõ hơn Jenny từ những góc cạnh khác. Gương mặt rõ đẹp nhưng có gì đó

không thật ở cô. Anh có chia sẻ về những áp lực gần đây. Nó thật sự làm anh rối,

hệt như một cái gì đó trơ trọi giữa một góc của hoang mạc Sahara vậy. Jenny trấn

an anh bằng cái ánh mắt và đôi môi ngọt ngào. Anh quên đi cả những căng thẳng ,

trong giây lát, và anh ước mình mãi như vậy. Mà dù cho anh chàng này còn chút

tỉnh táo đi chăng nữa thì vẫn gần như không thể nói một từ nào vì ngay lúc này anh

ta đang dựa hẳn vào vai Jenny, vẻ thèm thuồng...

Bữa ăn trưa kết thúc bằng mấy tràng cười đủ lớn để ai cũng liếc nhìn. Jim đứng lên

và cũng không quên để lại cái nháy mắt hẳn thay cho lời tạm biệt ( ... ). Tầm chiều,

Jim kết thúc công việc và lái xe đến hộp đêm, vài người bạn của anh ở đó. Nhìn

qua đường, Jim thấy một chiếc taxi lao lên trên lề đường, một cậu trai tóc vàng

bước ra từ đó. Ngay khi cậu trai đó xuất hiện, một chiếc taxi khác đi theo ngay sau

phía đối diện. Chiếc xe thình lình đổi hướng một cách táo bạo, lúc đầu tưởng như

nó đã trượt qua khỏi cậu trai nhưng vào phút giây cuối cùng cậu ta lại tự lao mình

vào hướng đi của chiếc xe và biến mất dưới bánh xe. Thậm chí chiếc xe còn không

cả dừng lại, vẫn đi tiếp như chưa hề có chuyện gì xảy ra –"Ôi lạy chúa" – Jim thét

lên. Anh chàng đó chắc chắn đã bị đâm trúng – Jim đinh ninh là vậy. – Cậu ta đã bị

ô tô cán...Cậu ta chết chắc rồi. Jim chạy băng qua đường, hy vọng có thể nhìn thấy

thi thể chàng trai, nhưng cậu ta lại đang đứng ngay trước mặt anh, đếm những đồng

tiền lẻ trong ví. Cậu ta đóng sầm cửa lại sau khi trả tiền, chiếc taxi lăn bánh. Cậu ta

hoàn toàn nguyên vẹn

- Đáng lẽ cậu đã chết rồi chứ? – Anh thì thầm. – Sao cơ? - Cậu ta hỏi, trên gương

mặt hiện lên nụ cười thách thức,giễu cợt. Có lẽ những gì vừa xảy ra đều chỉ là mơ

thôi. Jim cảm thấy mệt mỏi, hôm nay là một ngày đen đủi. Jim nói và đúng vậy,

đen đủi. Có thể anh chỉ nghĩ là bản thân đã nhìn thấy cậu ta biến mất ngay trước

chiếc xe taxi. Sự việc đáng lý ra phải như vậy

Jim ngượng ngùng: "Ôi xin lỗi". Jim nói rồi vụt biến mất cùng với chiếc xe của

mình. Anh cần sự tập trung. Jim đến hộp đêm,trời mù mịt bởi đã chập tối. Âm nhạc

dồn dập tràn ra tới tận vỉa hè, nơi mà Jim Thomas đang đứng. Jim bước vào nhưng

bất ngờ một tay bảo kê to lớn của câu lạc bộ ra chặn lại. Hắn ta giơ lên một cái

bảng lớn có đề dòng chữ trên đó – thẻ căn cước – hén ta quát tháo. Jim hệt như một

chú nhóc cao lênh khênh vậy, một cậu quá baby búng ra sữa vậy. Có lẽ vì vậy mà

không thể không cần soát thẻ căn cước của cậu và cho vào hộp đêm đx. Jim lấy ra

một giấy phép lái xe của mình cùng với bức ảnh. Tay bảo kê đưa qua đưa lại thẻ

căn cước của anh dưới một cái máy tia hồng ngoại, nó không kêu bíp bíp. Hắn ta

cau mày, giữ thẻ của anh để kiểm duyệt, rồi nhìn anh với ánh mắt lộ rõ vẻ nghi

ngờ. Tất nhiên, mình đã từng đến nơi này trước kia rồi và tuyệt đối không có gì sai

trái với thẻ căn cước đó được. Jim thầm nghĩ...

Tất nhiên, mình đã từng đến nơi này trước kia rồi, tuyệt đối không có gì sai trái với

cái thẻ căn cước đó được. Jim nghĩ. Tên bảo kê lại đẩy cái thẻ xuống bên dưới cái

máy một lần nữa. Hắn lúc lắc cái đầu "Cái này không hợp lề". Hắn ta lầm bầm.

"Chuyện quái quỷ gì nữa đây?" - Jim rủa thầm không ngớt trong miệng. Vài phút

trôi qua, bầu không khí dần nóng lan tỏa cả hơi thở xung quanh. Đám đông xếp

hàng phía sau bắt đầu gây ồn ào vì sốt ruột. Jim mất bình tĩnh. FUCK HIM ! Anh

nhổ nước bọt vào mặt tay bảo kê rồi chạy phắt đi. Hắn lấy tay chùi mặt trong cơn

điên tiết. Jim không còn kiểm soát được đầu óc và cơ thể mệt mỏi này thêm được

nữa. Anh bị tên bảo kê và vài tên khác chặn lại đánh trước vô vàn những ánh mắt

ngỡ ngàng từ mọi người....

Jim lết người đi trong cơn đau đớn và không quên nguyền rủa cái nơi đáng bị

nguyền rủa như thế này.. Trở về khu chung cư với vết thâm tím ở mặt cùng vết

buốt toàn thân, anh thiếp người và lặng cầu mong. Bíp . Tiếng thang máy dội lên

tâm trí một thứ tiếng vô cùng khó chịu. Jim ánh lên đôi mắt mong mỏi chờ đợi một

thứ gì đó gọi là sự giúp đỡ mà thường ngày anh không hay chú tâm đến. Nhưng

hình như anh đã nhầm. Dãy phòng này không thuộc về anh bởi nó quá tối, ngay cả

hành lang ánh đèn cũng chỉ hiu hắt một thứ ánh sáng yếu ớt và mờ nhạt từ xa xăm.

Anh mỏi lừ, ngồi bệt xuống sàn và không mảy may nghĩ ngợi..Nhưng anh cần một

ai đó giúp anh và những vết thương trên người. Jim gắng đưa người tới nơi có ánh

sáng. Anh gắng nhìn, tệ thật. Anh sờ choạng mọi thứ và men theo vách tường để

đến phòng duy nhất có ngọn đèn lan can chưa vội tắt..

Xung quanh có thứ mùi gì đó chạy sộc vào mũi anh, trông khó chịu.Cửa phòng này

không khóa, chỉ khép hờ. – Hello-Jim lên tiếng.Vừa cất lời thì chợt một cơn gió

lạnh thoảng qua khiến Jim cảm thấy nổi da gà. Anh đoán một ai đó vừa ra ngoài

mua dăm thứ đồ gì đó rồi trở vào và quên chốt khóa. Từ sau cánh cửa hắt ra một tia

sáng yếu ớt lại quá đỗi mờ ảo; luồn gió khẽ thổi dưới nép chân cửa tỏa hơi lạnh nơi

anh đứng. Anh mở cửa ra và bước vào...

Lúc này Jim thật sự mới dựng hết cả tóc gáy lên. Không gian tĩnh mịch chen lẫn

cái hú rít vang rợ đâu đó. Phòng được bày trí gọn gàng, rõ là tay của phụ nữ, típ

phụ nữ khéo léo đảm đang đây – Jim chắc mẩm. Nhưng có gì đó lạ, rất lạ ở đây.

Giữa căn phòng bày biện một chiếc bàn nhỏ vuông vắn và bốn chiếc ghế cùng kiểu

dáng lạ mắt. Nó chiếm hơn một nửa tâm trí Jim bây giờ. Điều làm anh ngạc nhiên

và không khỏi bối rối nhất là chiếc đèn cầy trắng, hệt như cái gì đó trong tưởng

tượng của anh vậy.Jim lui lại một bước, cảm giác bất thường lần nữa thường trực

trong anh. Cửa vẫn mở và anh muốn chạy ra khỏi căn phòng, thật nhanh và nhanh

nhất có thể...nhưng anh không thể. Anh hững vài giây nhưng cái tánh tò mò mê bí

hiểm trong cái quá đỗi tò mò của anh lại trỗi dậy hơn bao giờ hết. Nó đủ thiêu cháy

lý trí anh, ngay trong lúc này.

Cạch...

Cạch...

Cạch...

Jim khẽ rùng mình trong chiếc áo len đan dài màu đen có những lỗ hổng ở khuỷa

tay. Jim mạnh bạo tiếng lại gần cái bàn. Một quyển sách tiếng Tây Ban Nha, anh

cầm lên, lật vài trang. Nhịp thở tim anh không còn bình thường được nữa, nó đập

loạn xạ như muốn thôi thúc.Bỗng, Jim bắn mình...Quyển sách rơi xuống đất tạo

với nền một va chạm lớn, một sự ma sát mạnh mẽ đủ để Jim nhận ra. Nhưng anh

không hề mảy may. Anh nhặt nó lên trong vô thức. Bởi, vì bởi trên vách tường đối

diện với khuôn mặt ngây ngô đến phát tội của anh-Jim Thomas lúc này là...là loạt

những tấm ảnh được xếp chằng chịt khắp tường. Trong đó có anh, và có những nạn

nhân trong loạt báo anh vẫn viết hàng ngày và hàng đêm gần đây. Nóng, trời đang

rét buốc nhưng hơi nóng từ cơ thể Jim đủ lan tỏa khắp xung quanh nơi anh đứng và

không thể không khiến đầu anh khỏi choáng voáng. "Vết thương không đến mức

phải tử vong, vũ khí là loại tầm nhỏ,sắc bén và dễ mang theo" – Đó là kết luận của

cảnh sát thành phố. Ôi, tên giết người hàng loạt. Không gian tĩnh lặng như muốn

chực chờ phát nổ theo giờ hẹn. Nó tĩnh lặng đến nỗi Jim kịp nghe tim mình đập

thành tiếng. Nạn nhân tiếp theo là anh? Nhưng vì sao lại là anh?-Jim không bật

thành lời. Anh phải rời khỏi căn phòng này ngay lập tức, ngay lúc này và khỏi đây

để nói lại cho người khác biết về căn phòng ma xui quỉ ám ở khu chung cư chết tiệt

này. Nỗi sợ dấy lên trong Jim, tên nào đó sẽ về bất ngờ và chộp lấy anh như một

thứ đồ chơi vậy. Chết tiệt. Một luồng điện chạy xoẹt qua người anh,

một...một...cái....ái – Jim hốt hoảng trong nỗi sợ hãi tột độ - quan tài. Jim bật thành

lời những tiếng ú ớ. Tiếng rú đâu đó vang thất thanh nghe choảng tay. Cái quan tài

nằm ở góc nhà, đã cũ kĩ phai màu theo thời gian. Nắp cũng chưa bật ra hẳn. Lạy

chúa, chúa phù hộ cho con. Anh tự nhủ với lòng là sẽ không bao

giờ...không...không bao giờ quay lại đây nữa. Jim hốt hoảng chạy về phòng. Anh

ngất lịm đi trong cơn ngủ kéo dài đến tận hôm sau....

***

Công ti đã đồng ý đơn thôi việc vẻn vẹn chưa đầy một tháng của Jim Thomas. Jim

còn trẻ, cái tuổi 21 còn quá trẻ để bắt đầu lại mọi thứ. Mọi thứ sẽ bắt đầu với anh

hệt như chưa hề có chuyện gì xảy ra vậy. Jim muốn tìm một công việc ở nơi khác,

tuyệt nhiên anh sẽ chuyển đi nơi khác, rời khỏi khu chung cư cùng nỗi ám ảnh thâu

đêm này. Jim kể lại toàn bộ câu chuyện mình từng trải ở căn phòng hôm nọ với

Carl – cậu bạn thân cùng tốt nghiệp trường đại học với Jim. Carl tin ở anh, từ trước

đến giờ vẫn vậy. Jim trở người quay lại phòng cũ để lấy chút đồ vặt rồi sẽ đi đến

nơi khác. Đã hơn chín giờ tối. Trời se lạnh, Carl đang chờ anh ở bãi đỗ xe chung

cư cùng cái áo ấm da dày kịt.... - Chào anh.Jenny bước vào thang máy với mái tóc

búi cao cùng gương mặt trang điểm đậm. Jim mừng như thấy kim cương vậy. Nó

đến trong cái mà anh quên nghĩ đến – cô cũng ở khu chung cư này. Jim lần nữa kể

lại câu chuyện vào cái đêm mờ ảo đó. Jim hối thúc Jenny trong nỗi sợ vô hình.

Anh quay lại để lấy vài đồ cổ trang của người mẹ quá cố. Không đáng là bao

nhưng với anh là bao kỉ niệm thời nôi trẻ. Mồ hôi anh vã ra nhiều thấm loan toàn

bộ áo sơ mi trắng. Vậy là ổn, Jenny sẽ đi cùng với anh thoát khỏi nơi này, anh

mẩm chắc.

"Haha. Sao anh không để cuốn sách vẹn nguyên như cũ, Jim thân mến" – Jim đứng

người với đôi mắt lộ rõ nỗi sợ hãi tột độ. " Cô không có duyên đến mức phải làm

người ta sợ đến điếng người đâu Jenny" – Jim vội trấn an bởi anh hiểu rõ cô. Cô

hay nói và cũng hay đùa. Jim với đôi mắt ánh lên nét căm hờn, bởi anh không hề

thích trò đùa giỡn này tẹo nào.... Rồi bỗng Jim liếc nhìn kế bên và hốt hoảng la hét

trong nỗi sợ hãi miên man bởi cặp răng nanh của ả :3 Cái thang máy chết tiệt, đây

là nơi anh và cô gặp nhau lần đầu tiên. Qua khỏi đêm nay là anh có thể thoát khỏi

đây nhưng rồi lại gặp ả. Ôi không, anh đang tựa hẳn vào thang máy. Ánh mắt ả

nhìn Jim. Anh tê người, đôi môi chưa vội khép đờ đẫng trên mặt. Anh biến sắc,

luồn điện đâu đó chạy quanh khắp người. Anh đứng như tượng, không tâm hồn và

chỉ còn thể xác này.Phụt, máu từ cổ Jim chạy xuống đến tận bàn chân. Nó chảy

thành dòng ướt đẫm toàn thân Jim. Cặp răng nanh của ả cắm sâu vào cổ anh thật

nhẹ nhàng. Ả, ả là MA CÀ RỒNG-một con ma cà rồng khát máu người...

Gió lùa thổi. Cảm thấy bất an, cậu bạn Carl vội quay trở vào chung cư tìm Jim.

Bíp... Thang máy mở ra....