YOMEDIA
ADSENSE
Truyện ngắn Cao Tăng kỳ truyện: Phần 2
121
lượt xem 28
download
lượt xem 28
download
Download
Vui lòng tải xuống để xem tài liệu đầy đủ
Cao Tăng kỳ truyện: Phần 2 gồm 11 câu chuyện tiếp theo của các vị Cao Tăng như việc làm của Thiện Tăng, trí tuệ của các Tăng nhân, truyện kể về các Võ Tăng, tài thi hoạ của Tăng nhân, hồn phách Thi Tăng, những chuyện kì lạ về các nhà sư, những điều thú vị trong cõi Phật và các câu chuyện thú vị khác. Hy vọng Tài liệu sẽ mang lại nhiều điều thú vị cho bạn đọc.
AMBIENT/
Chủ đề:
Bình luận(0) Đăng nhập để gửi bình luận!
Nội dung Text: Truyện ngắn Cao Tăng kỳ truyện: Phần 2
- 10, VIỆC LÀM CỦA THIỆN TẢN(Ì giáo có câu “ Chư ác mạc tác, chúng 0 ^ thiện phụng hờnh” (Thốự việc ác thì không dược làm, thấị/ ưiệc thiện thì phái phụng hành). Các cao tõng của Trung Quốc đều thấm nhuần điều này, trong số dó có người ra sức sửa cầu ìàm đường, có ngưèfi tận tâm trị bệnh cứu người, trên đường gặp chuị/ện bất bỉnh liền ra íoy cứu giúp, thấỵ ngưèfi gặp nạn sổn sàng tương trợ... những tấm gương như vậỵ được người đời ghi chép, hoặc truỵền miệng kê lại cho con cháu cho dến ngàụ nay. Hơn mười câu truụện về những thiện tăng được ghi lại trong cuốn sách nÒỊ/, có chuụện do chính các tâng nhân kể lại, có chuụện được ghi chép cẩn thận, có chuựện thì ỉưu lạc trong dân gian nay dược thu thập lại... đọc lên giúp người ta tỉnh ngộ ra điều gì dó haỵ mang lại một gợị ỷ nào đó. ĐÕ ĐỀ V ị cao tăng Vu Pháp Khai đời Tấn không biết người nơi nào, trụ trì trong một ngôi chùa trên núi Diêm Bạch. Vu Pháp Khai không chỉ tinh thông phật pháp mà y thuật cũng rất giổi. Có lần trên đường đí hóa duyên cho nhà chùa, ông đến m ột gia đình có người vợ khó đẻ, tình trạng nguy cấp, đã mời rất nhiều thầy thuốc nhưhg đều bó tay. Khi Vu Pháp Khai đến, nhìn thấy chủ nhà đang th ịt dê chuẩn bị 11 để đi bái thần trong ngôi miếu nhồ ven thôn, cầu thần phù hộ. Vu Pháp Khai liền bảo chủ nhà
- c: a () T ả N(; kỳ truyện lấy một ít th ịt dê đem nấu canh rói cho vợ anh ta uống, đồng thời khi cô ta rặn đé thì lấy kim châm cứu. quả nhiên một lúc sau đúte trẻ chào đời. Năm Phùng Bình thứ năm đời Tấn (361), Hiếu Tông mắc bệnh. Vu Pháp Khai bắt mạrh cho ông ta và biết rằnh bệnh tinh của Hiếu Tông đả vô cùng nguy kịch khó lòng chCte khỏi nên không dám nhận lời trị bệnh cho ông ta, hoàng hậu Khang Hiến tức giận ra lệnh: - Hoàng thượng mắc bệnh, hôm qua triệu Vu hoà thượng đến xem mạch nhiừig đã đến cửa cung mà không dám vào, viện cớ này nọ để từ chối nhắt định không chịu trị bệnh cho hoàng thượng, đem bắt hắn giao cho quân lính xử tội. Không lâu sau hoàng đế bệnh nặng qua đời th i ông ta mcrt được thả ra. Có ngưcrt hỏi ông ta: “ Ngài đâ tinh thông Phật pháp sao lại giỏi về y thuật đến vậy?” . Vu Pháp Khai trả lời: "Biết lục để trừ tứ ma Í2) bệnh; điểu giải cửu hầu đ i trị các bệnh phong hàn, như vậy vùồ có lợi cho bản thân vừa có M cho ngưds đó không phải là điểu tố t sao? Tôn Trác nói: Ngưèrt có tài biện luận tung hoành lấy y thuật để phát huy Phật pháp chỉ có thể tìm thấy ở Vu lão hoà thượng. (1) Tứt Lục ba la mật, chỉ; bố thí, trì giới, nhẫn nhục, thién định, tinh tiếu, trí tuệ (2) Ma phi4n muộn, ma âm, ma tử, ữiiên ma (3) Thời tiết, khí hậo nói chung (4) Người đc< Tấn ồ Hội Kê, tự là Hưiig Công, đỗ Tiếh si. giổi văn Di ngao du sơn thưỳ. làm quan đếh chút Tư Lang
- THANH HÀ BẢO ÂN Hoà thượng Nhất Hành khi còn nhỏ gia cảnh bần hàn. có bà lão họ Vương là hàng xóm đã chu cấp gia đinh Nhất Hành tổng cộng lên tới mười vạn tiền. Nhất Hành trong lòng luôn ghi nhớ ân đức này và mong đợi một ngày có thể báo đền bà Vương. Đến năm Khai Nguyên thứ nhất đời vua Đường Huyền Tông (713), Nhất Hành được Đường Huyền Tông liên tục khen ngợi, trở thành một vi cao tăng nổi tiếng. Một !ần con trai bà Vương do vô tinh mắc tội sát nhân, theo đúng pháp luật phải bị chém đầu. K hi chitei bị hành hình, bà Vương đến tim hoà thượng Nhất Hành nghĩ cách Lfrỉg cứu. Nhất Hành nói: - Bà Vương, nếu bà cần tiền bạc nhất định ta sẽ đem hết vàng bạc của cẳi dâng cho bà, nay con bà mắc tộ i sát nhân, theo pháp luật thì khó mà lượng tình được. Bà Vưcfng chỉ vào mặt Nhất Hành mà mắng rằng: - Ta quen ngưd làm cái gì chứ? Nhất Hành vẫn cứ cung kính hành lễ nói vài ỉởỉ khuyên giải nhtíhg bà Vương không thèm để ý mà quay phắt bước thẳng đi. Nhất Hành trong lòng vô cùng buồn bã, cảm thấy vô cùng có lỗi với bà Vương. Cớ mỗi khi nhắm mắt tại, lại nghĩ đến những ân tình của bà Vương dành cho gia đinh mình. Mấy ngày liền cơm chẳng buồn ăn, nước chẳng thèm uống, đồ đệ đều ỉo lắng cho thầy. Đ ột nhiên Nhất Hành như bừhg tỉnh, ngẩng mặt lên trời mà than rằng: - Đành phải để sao Bắc Đẩu ấm ức. Nhất Hành hoà thượng vốn nổi tiếng giỏi thiên vãn.
- CAO TẢN(Ỉ KỲ TRUYỆN Ô ng đã từng váết cuốn “Đại Diễn Lịch" và cuốn "Đại Diễn Huyền đổ cập nghĩa quyết” thể hiện tài năng xuất chúng của òng. Vi vậy ông phải huy động toàn bộ pháp thuật về chiêm tinh của minh để cứu con trai bà Vương. Chùa Hỗn Thiên nctì Nhất Hành đang ờ có đến hàng trăm thợ thủ công, các thợ thủ công này đểu được bố trí noí ăn chốn ờ rất đàng hoàng. Giữla gian nhà ờ của họ có một cái hũ to, Nhất Hành bí mật chọn ra hai người thợ thường ở lại trong miếu đưia cho họ hai cái túi vải mà nói rằng; - ở một góc phố nào đó có một hoa viên bỏ hoang, các ngưcH ẩn náu vào trong đó từ trife cho đến chập tố i, nếu có cái gi vào hoa viên tổng cộng là bảy cái thì hai ngưcrt giữ bảy thứ đó lại, nếu thiếu một cái ta sẽ không tha thứ cho các ngưcrt. Hai ngưcí thợ tuân lệnh của Nhất Hành bèn cầm túi vải đi đến hoa viên nọ, đến khoảng 5 giờ chiều quả nhiên có một đàn lợn con chạy vào vườn, hai ngưèri thợ liền tóm gọn lũ lợn con này mang về đưa cho Nhất Hành. Nhất Hành rất vui mừng, đem lũ lợn con này thẳ vào trong hũ lớn giũtei nhà rồi dùng gỗ đậy lên, sau đó dùng sáu thứ gồm: đất sét, bột trai, vôi, đá đồ, dầu béo, muối ăn, mỗi thử một lạng điều chế thành m ột hốn hỢp keo rồi đem hỗn hợp này dán miệng hũ lại, dùng son đổ viết một hàng chữ Phạn lên đó. Các đồ đệ ai nấy đều lấy làm lạ, không hiểu nổi sư phụ mình đang làm gì. Sáng sớm hôm sau, có một vị thái giám trong cung vội vàng đến trưỏc củte chùa gõ cửa rầm rầm, hỏi ra mới biết người này đến mời Nhất Hành lập tú t vào cung. Nhất Hành lập tứ t lên đường đến thẳng cung điện của vua Đường Huyền Tông. Vite ữiấy Nhất Hành, Đường Huyền Tông nói;
- _______________________________________ THANH HÀ - Thái sư báo cáo đêm qua không thấy sao Bắc Đấu xuất hiện, đây là điềm báo gì? Sư phụ có biện pháp gì không? Nhất Hành nói: - Thời Hậu Nguỵ, Huỳnh Hoặc (Sao Hoả) biến mất hoàng đế bằng hà. Nay sao Bắc Đẩu tự diừig biến mất là điểu mà từ trước đến nay chư& từhg có tiền lệ, đây chính là cảnh báo cho hoàng thượng, nếu như dân thường bá tính có điềm báo gì thì Ngọc hoàng cùng lắm chỉ cho đám sương giăng mù m ịt hay cùng lắm thì làm mưa làm gió. Nay sao Bắc Đẩu thất tinh biến mất ắt không phải à điềm báo của bách tính mà là nhằm vào hoàng thượng và giang sơn xã tắc rồi. Chỉ có thể dùng đại ân đại đứt mới có thể cảm động được Ngọc hoàng may ra tránh được nạn này, mà việc làm động lòng đưỢc Ngọc Hoàng chẳng gì hơn ngoài việc chôn đống xương trắng, đại xá thiên hạ. Cũng giống như đạo Phật, nóng giận bực tức có thể làm hổng mọi sự, duy chỉ có lòng từ thiện mới khuất phục yêu ma. Theo ý kiến của thần, hoàng thượng nên đại xá thiên hạ tạo phúc cho muôn dân mà làm cảm động trời xanh. Đường Huyển Tông nghe lời của Nhất Hành, lập túc xuống chiếu đại xá thiên hạ. Quả nhiên, ngay đêm đó Thái sư tâu lên hoàng thượng đã có một vì sao Bắc Đẩu xuất hiện trên trctì, bảy ngày sau thi toàn bộ chòm sao Bắc Đẩu xuất hiện đầy đủ. Con trai bà Vương cũng được tha trong đợt này? Tại sao anh ta lại được thả cũng chẳng ai biết, ngay cả đến khi qua đời Nhất Hành cũng không hé răng m ột lời nào nói cho bà Vương biết việc mình báo ân. 1 ĨÍ
- CAO TẢNG KỲ TRUYỆN ĐUỔI HỔ Chuyện kể rằng, Đường Thái Tông, Lý Thế Dân tíừig dừhg chân nghỉ lại ở chùa Đại A n trên núi Thiên Sơn vùng Đông Bắc. Khi ấy núi Thiên Scfn rừhg sâu rậm rạp, thú dữ sinh sôi nảy nở, lúc vua ờ đây cũng là lúc nơỉ đây rộn lên việc đuổi hổ, đã có mấy người lên núi hái thuốc bị hổ cắn. Một đêm nọ, một tên lính gác đêm của chùa Đại An bị hổ cắn chết rồi lôi xác CĨI. Lý Thê Dân vò cùng bực tù t, truyển chl lệnh cho tướng sĩ phải đuổi hết hoặc giết sạch hổ trên núi Thiên Scfn. Tuớng sĩ tuân lệnh mang ử»eo cung tên đao kiếm sẵn sàng lên đường, đột nhiên từ trong chùa có một vị hoà thượng béo ục ịch chạy ra, thấy các tướng sĩ đang khoanh tay đửhg đợi lệnh bèn nói: - A di đà Phật! Tiểu mao ăn th ịt người tội chết không tha. Nghe nói hoàng thượng hạ chỉ giết chết hết bọn chúng? Thiện tai, thiện tai! Người xuất gia chúng tô i lấy thiện mà đối đai vớí vạn vật, xin các vị tướng sĩ nương tay, chớ vội sát gidí sinh, hãy để ta đuổi chúng đi cho. Tướng sĩ nghe Ictí hoà ứìượng béo nhuhg vẫn bán tín bán nghi, ra lời đe doạ: - Ngươi mà giễu cợt bọn ta thì cái mạng ngưcft khó giữ đấy. Hoà thượng béo chắp tay mà cười, miệng niệm ‘‘A di đà Phật", rồi quay đầu bước đi. Đêm đó, núi Thiên Sơn gió bão bùng bùng, đất cát bay mù m ịt, tiếng hổ gầm nghe rợn người. Sáng sớm hôm sau có người nói rằng đã nhìn thấy vị hoà thượng béo đồm qua đã dồn hc»n hai mươi con hổ lớn nhỏ về
- ______________________________________THANH HÀ ngọn núi phíd Bắc. Tướng sì liền đem việc này bẩm báo lại với Lý Thế Dân. Lý Thế Dân lập tức cho triệu kiến phương trượng của chùa, hói han về lai lịch của vị hoà thượng béo. Phương truợng nói: VỊ hoà thượng này đến từ Ngũ Đài Sơn, tẽn tuổi không rõ, chỉ biết rằng vị này võ nghệ cao cường, sút khoẻ vô địch, nách có thể kẹp đo vật nặng tới ngàn cân, nhanh nhẹn như cắt, thoáng một cái là có thể chạy lên đỉnh núi mà không tôn hcrt tốn sứt. Bốn mùa xuân hạ thu đông, gió lạnh cắt thịt, nắng cháy da chân cũng không đi giày, bụng lúc nào cũng để phanh ra, miệng vẫn cười ha ha không biết nóng lạnh là gi. Mọi ngưè^ thường gọi ông ta là hoà thượng ngốc. Sau khi đuổi lũ hổ rời núi Thiên Sởn, vị hoà thượng béo cũng không lại chùa nìte, vể sau có ngitóỉ kể lại đã ứiấy ông ta ôm hổ ngủ trong rừhg già ừỗn núi Trường Bạch. GIẢI c ỡ u TRỀ BỊ bất c ó c Vào giữã mùa thu, trên một con đưèfrig trong một thôn nhỏ ở Giang Nam, một người phụ nữ trung niên trên mình mặc áo dài đang rảo bước đi từ ừong thôn ra, trên tay người đàn bà ôm một đứà trẻ, ừông bộ dạng có vẻ như đang có việc gì đó gấp gáp lắm. Đúng lúc đó xuất hiện một hoà thượng điên đĩ ra, áo xống mũ mão rách rưới, chân đi giày cỏ rách, tay phất phất một cái quạt nan rách tả tơi. VCte giáp mặt người phụ nữ kia vị hoà thượng này liền giang hai tay ra chặn lại không cho người phụ nữ này đi qua. Người phụ nữ tỏ vẻ sốt một, vừa lớn tiếng chủí mắng hoà thượng giữà thanh thiên bạch nhật dám chọc ghẹo phụ nữ vừã lách người ra vệ đường để vượt
- CAO TẢNG KỲ TRUYỆN qua, nhưng chị ta càng đi vào vệ đường th i vỊ hoà thiíỢng càng ép chị ta lại. Đến lúc này thi người phụ nữ đặt đútei trẻ xuống thảm cỏ bên vệ đường và đính lao ra quyết sống mái với vị hoà thượng nãy m ột phen. Khi thấy người phụ nữ đặt đúte trẻ xuống, vị hoà thượng nhanh như cắt lao đến bên đứa trẻ bế xốc nó lên rồi co giò bỏ chạy. Ngưòrt phụ nữ giật mình, vCte đuổi theo vìte hét lớn: - Có ai không cứu tô i vcfi!Hoà thượng điên cướp con tôi. Bắt lấy hắn! May ứìay, lúc ấy có một ngưẻrt phụ nữ đang gánh nước đi lại thấy cảnh ngưàí phụ nữ đuổi theo hoà thượng vội vàng đặt gánh nước xuống dùng đòn gánh chặn ngang đườhg chạy của hoà ứiượng điên. Thấy vậy hoà thượng điên chậm buớc, miệng cười toe toét bế đứa ừẻ đi quanh gánh nước như đang xay lúa. Lúc sau thì ngư(M phụ nữ kia đuổi đến nơi, hoà thượng điên liền dừhg bước đợi khi ngựời phụ nữ gánh nước quay người lại thì vội dúi đứồ trẻ vào tay chị ta, rồi lại xách xô nước trút ào lên người phụ nữ v ìtì đuổi tới, chị ta ướt như chuột lột đứhg trơ người ra đó và luôn miệng chửi rủa hoà ứiượng điên vô lễ. Mọi người trong thôn nghe tin hoà tiiỢng điên cướp đOía trẻ ngoài thôn, lại còn chọc ghẹo phụ nữ thì ùn ùn kéo đến mồm năm miệng mười chủỉ rủa hoà thượng điên. Nhưhg lúc đó thì hoà thượng điên đã cao chạy xa bay, chẳng thấy bóng dáng của ông ta đâu cả. Người phụ nữ gánh nưổt thấy ngưcrt phụ nữ kia ướt lướt thướt, lạnh đến run cầm cập liền mcrt chị ta về nhà mình thay quần áo rồi đí nhưng nói thế nào chị ta ciảng không đi, đón đCtei bể trong tay chị ta nói rằng phải đite đứà trề đi chCtei bệnh, ngưctì phụ nữ này lại sốt aiột nói: - Xem chị ướt như chuột ỉột thế kia, lại bế đíte trẻ không phải là làm bệnh của đCte trẻ nặng ửiêm sao?
- ----------------------------------------------------------THANH HÀ Thôi, hây vể nhà tôi thay áo đã rồi hãy đi. Đứng lúc đó thì có hai người phụ nữ khác đi đến kéo chị ta vể nhà ngưétì phụ nữ kia thay quần áo. Khi mọi người đang bàn tán chuẩn bị giải tán thì ngưcrt phụ nữ chạy từ trong nhà ra hét lớn: - Không xong rồi, không xong rồi, ngưdtí phụ nữ lúc nãy khòng phải là phụ nữ mà là một ông lão... Chưa nói hết 1 M thì một ngưctì nam chẳng ra nam, < nừ chẳng ra nữ bế đứa trẻ từ trong sân đí ra, toan bỏ chạy thì mọi người vội vây quanh ngăn ngưòs này lại, rồi bắt chị ta đưa đến quan phủ. Tra hỏi m ột hồi mới biết tên này chuyên bắt cóc trẻ con, sau khi gây mê trẻ liền bắt đứa trẻ mang đi nc^ khác bán. Khi cha mẹ đứa frẻ đến nhận con, m ọi ngưcrt nói V S Ó họ rằng chính hoà thượng điên đã cứu đứ& trẻ, vợ chồng họ muốn tìm hoà thượng điên để cảm tạ nhUhg tìm măi vấn không thấy đâu cả. Tiếng lành đồn xa, về sau dựã vào tướng mạo có người nói vị hoà thượng điên không phải di khác chính là Phật sống Tề Còng chuyên cứu giúp ngưcrt gặp nạn. c ư ỏ p th Ịt c h ó - Thịt chó đây! Thịt chó đây! Thịt chó nóng hổi thcfm ngon đây! Đó là tiếng giao của ngưòi bán th ịt chó tên là Vương Tam. Một lát sau ngưcri mua hàng vây kín gánh hàng của Vương Tam. T h ịt chó của Vương Tam nổi tiếng trong thành Hoàng Châu, cách xa nửã dặm đã ngửi thấy mùi th ịt thơm nứt mũi, mọi người gọi Vương Tam là “ Vương th ịt chó". m
- CAO TẢNG KỲ TRUYỆN Mọi ngư
- --------------------------------------------------------- THANH HÀ lúc ĨDỚÌ trợn mắt nói: -Ò i trcfi! Kinh khủng quá, nếu mọi ngưồỉi chậm chân m ột chút chắc bị đè bẹp rồi. Đám đông đang thục mạng đuổi theo Tế Công cũng đứhgkhựhg lại, trố mắt nhìn nhau, một ỉúc sau mọi ngưcrt bình cĩnh lại mcfi đồng thanh nói: - Đó chính là phật sống Tế Công đã cứu chúng ta, may mà có ngưcrt, nếu không tất cả chứig ta đã bồ mạng rồi. Mọi người quỳ xuống định iễ tạ Tế Công nhưhg quay lại đã chẳng tíiấy bóng dáng Tế Công đâu nCte, chỉ thấy đống th ịt được đật ở chỗ cách đó không xa. QUẠT RÁCH CỨU GIÚP NỠUỞÌ NGHÈO Thời Tống, thành phố Hoàng Châu có một con phố chuyên làm quạt rất nổi tiếng. Tại sao con phố này lại nổi tiếng thế này? Điều này có iiên quan đến câu chuyện một cái quạt rách cứu người nghèo. Con phố hàng quạt này vốn là một con phố nhổ vô danh, đây là nơi cư trú của những ngư
- CAO TẢNG KỲ TRUYỆN bước đến taíớc C nhin vào trong nhà thở dài, rồi idi IÍỐ nhìn ông lão đang ngồi tniớc bậc thềm, mắt đầy cảm thông. V ị hoà ữiượng đưa cái quạt trong tay lên nhin bỗng nhiên mắt bừng sáng, trong đầu đã có tính toán gi đó. ô n g ta liền dùng cái quạt gõ gõ vào vai ông lão, ông lão mở mắt thấy vị hoà thưỢng điên đứhg đó liển hỏi: - Sư phụ có chuyện gì vậy? - Tôi muốn vá quạt. ô n g lão thấy cơ hội làm ăn, trong lòng hết sứt vui mừhg, vội vã chạy vào trong nhà gọi bà lão dậy T ế Công củng bước theo vào trong, đem cái quạt đến vứt lên bàn: - Mau sửâ quạt lát nữa ta quay lại lấy. Nói rổi vị hoà thượng ỉại quay lưhg bước đi. ông lão cầm cái quạt lên xem xét phân vân; “ Cái quạt rách như thế này, nan chẳng ra nan, khung chẳng ra khung, nhếdi nha n h ế iii nhác, sửa thế nào bây giờ?" Đang định hổi vị hcè tìiượng thì ông ta đã đí từ lúc nào. ông lão lại thở dài, miệng lầm bẩm: “Đen đủi quá, thôi đành đợi ông ta quay lại rồi đư& cho ông ta cái quạt móí vậy.” Một giờ sau hoà thượng điỗn quay lại, vCte bước vào cửâ đã hỏi: - Quạt của ta đã sửa xcHig chư&? - Sử& xong rồi - ông lão nói rồi đư& cho hoà thượng m ột cái quạt món. Hoà ứiượng cưkM ha ha gật đầu nói - Tay nghề quả là điêu luyện, chẳng khác gì một cái quạt mổrt. ôn g lão cười chút gượng gạo: - Nó đúng là m ột cái quạt mới mà.
- ---------------------------------------------------------THANH HÀ Hoà thượng điên đặt một đĩnh bạc lẽn bàn rồi quay lưiig bước đi. Ong lão tiễn hoà thượng ra khổi cửa, miệng không ngớt nói: - Đa tạ sư phụ, Đa tạ! Vừa quay đầu nhìn lại thỉ trên củ& đã dán một đôi câu đối: Thủ thuật tinh tám thiện phúc tích Phiến tử mỷ thủ cần tài dáo (Tay nghề tinh, tâm thiện tích phúc đứt; Làm quạt đẹp, chuyên cần tài lộc đến). Hoành Phi viết; “ Khổ tận cam lai ” Câu chuyện này dần được loan truyền khắp thành, mọi ngưòrt đua nhau kéo đến trước cửa nhà đôi vợ chồng già này để xem đôi câu đối, người mua quạt cũng ùn ùn kéo đến. Nhờ đó mà việc làm ăn của đôi vợ chồng già cúng có phần khởi sắc, Con phố nhỏ vô danh từ đó có tên là phố hàng quạt. Mọi ngưctì nói rằng hoà thuợng điên này chính là Phật sống Tế Công đã đến giúp vỢ chồng ông lão này thoát nghèo. CON DẾ CHỌI Việc phật sống Tế Công chống lại bọn ác bá, cứu giúp dân lành nhiều không kể hết, trong đó có một câu chuyện rất thú vị về việc con dế chọi của Tế Công. Một hôm, Tế Công đang đứng dưới gốc cây bên bờ hồ Tây, tay phe phẩy cái quạt rách, ngắm nhìn phong cảnh của Tây Hồ. Bầu trời quang đãng, gió thổi hiu hiu, mặt hồ lăn tăn gỢn sóng, cành liễu đong đư& lay động nước hồ xanh biếc soi bóng dãy núi dài tạo nên một cảnh tượng hữủ tinh, làm mê đắm lòng người. Tế Công đang đắm mình vào thiên nhiên, bỗng gần đó có một người đi
- CAO TẢNG KỲ TRUYỆN tới, rổi đứng lại bên hổ cách chỗ Tế Công không xa. Do người này mặt cúi gằm. lặng lẽ nhìn nước hổ nên không nhận ra T ế Công đang đứng gần đó. T ế Công theo dõi rất chăm chú mọi cử chỉ của anh ta, người này khoảng 30 tuổi có vẻ như là ngưd thợ, hai mắt khóc đến đổ hoe, mắt nhìn xuống hồ có vẻ như đang muốn gieo minh xuống hổ tự vẫn. T ế Công trong lòng nghĩ không biết có chuyện gì mà anh ta lại phải tìm đến cái chết, ta phải tim cách C ÍU anh ta. Nghĩ rồi hoà thượng bèn cất bước tiến Ú về phía ngưcS kia. Người kia nhìn thấy có người đến vội iấy vạt áo idu mặt toan lao mình xuống hồ, T ế Công nhanh như cắt lao đến kéo anh ta lại - GưỢng đã! Có chuyện gì mà phải tim đến cái chết? Đừhg giữ tôi, cử để cho tô i chết quách đi, sống làm gì mang tộ i - Người kia vìte nói. vìtei giãy giụa muốn nhảy xuống hồ. - Có việc gì ngưctìỉ cử bình tĩnh nói, biết đáu ta có thể giúp được ngưcfi Nguícrt kia nhìn hoà thượng, nhìn bộ đạng ông ta tuy rách rư
- ------------------------------------------------------- T H A N H HÀ trên dối dưới, chuyên chọc ghẹo phụ nữ. Hôm đó Hoa Hoa Thái Tuế đang chơi chọi dế trong hoa đình, Taíơng thợ mộc làm xong việc cũng đửhg sau mọi người xem trọi dế, lỡ miệng nói lớn một câu “Tuyệt vời” . Đúng lúc con dế Kim Đầu đại vương yêu quý của Hoa Hoa Thái Tuế nhảy tót vào trong vườn hoa, tìm suốt mà vẫn không thấy. Hoa Hoa Thái Tuế vỏ cùng bực tức. cứ một mực đổ lỗ i cho Trương thợ mộc đã lớn tiếng doạ làm dế của hắn sỢ quá mà chạy mất, bắt đển anh ta trong vòng ba ngày phải đền cho hắn một nghìn lạng bạc, nếu không sẽ cho ngưcrt đánh chết. Taíơng thợ mộc vốn là tay thợ nghèo rớt mùng tơi, ừong nhà còn mẹ già ốm yếu và vỢ dại con thơ, ăn uống cũng bite no bữà đói, một lạng bạc khó mà kiếm nổi nói gì đến một ngàn lạng? Hôm nay chính là ngày đếọ hạn ừả tiển, anh ta đanh phải giấu mẹ giấu vợ con lặng lẽ ra bờ hồ định tìm đến cái chết. Tế Công nghe xong chuyện cùa anh ta không nhữhg không tổ ra xúc động mà lại cười ha hả nói: - Ta tưỏng chuyện gi to tát, hoá ra chỉ là chuyện một nghìn lạng bạc. Ta cho ngưcíi là được chứ gì? Việc gì phải nghĩ quẩn thế? Nói rồi T ế Công nắm tay Trương thợ mộc lôi đi. Hai ngưctì cứ đi bỗng nhiên nghe thấy từ bãi cổ bên vệ đường phát ra âm thanh “ ri ri ri” của dế. Tế Công cúi người xuống lấy tay lần mò dưổí bãi cỏ một lúc rồi lôi lên m ột con dế, rồ i thổi thổi, đặt vào lòng bàn tay mắt liếc trước liếc sau như bắt được m ột bảo bối sợ ngưòỉ khác nhừi thấy, mặt mày hớn hở. Trương ữiỢ mộc ghé mắt nhừi thì chỉ thấy trong tay Tế Công ià một con dế xấu xí vừa gầy vìte nhỏ, không biết lão hoà thượng này định làm gì nhưhg chẳng biết làm thế nào, đành cắm đầu đi theo Tế Công.
- CAO TĂNG K Ỳ TRUYỆN Tế Công đưa TnAíng thợ mộc đến ■ ‘lầu Tam Đấu", trong thành đang là n d vui chơi giải trí nổi tiếng nhất trong thành Hàng Châu vì đáy là nơi diễn ra nhiểu cuộc chọi gà, chọi chim, chọi dế nên nó có tẽn là “lầu Tdm Đấu” . Khi đi đến đây chl thấy người ra người vào, người lẽn người xuống vô cùng tấp nập. Hôm nay đúng vào tết Trùng Dương (9/9) nên là ngày đông ngưétì nhất. Hai ngưòi đí đến phòng đấu dế nhìn ứiấy Hoa Hoa Thái Té đang dùng con Ngân Đầu đại vưung của mình để đấu với con hồ ly mặt đen Thiết Xác Thanh ừanh chức frạng nguyên. Cuộc đấu diễn ra vô cùng quyết liệt, con Thiết Xác Theưih dùng ba chân hai càng và miệng giữ chặt iấy đùi phải con Đại vương dầu bạc, Đại vUtmg đầu bạc đang cô gắng vùng vẫy một cái đùi còn lại xoa xoa rồi rơí tọt ra. Hoa Hoa Thái Tuế đau lòng đến xót xa, trong lòng nghĩ nếu như là con Kim Đẳu đại vương thi chín phần mười chứt trạng nguyên nắm chắc trong tay. Vừồ nghĩ đến đây thì bổng nhiên nhớ ra “món nợ” của Taíơng thợ mộc, hắn quay lại hổi thủ hạ: - Tên Trương thợ mộc đã mang bạc đến chưa? Hôm nay là hạn cuối cùng rồi đấy, nếu không mang bạc đến ta sẽ đảnh chết hắn. - Khổi cần lắm lờí, chúng ta đến rồi đây! Tế Công kéo Trương thợ mộc chcn vào giCte đám người, Hoa Hoa Thái Tuế vCfa nhìn thấy một lão hoà thượng điên, Taíơng thợ mộc cúi đầu lặng lẽ đứhg sau hoà thượng, hắn tĩợn tròn mắt lớn tiếng nói: - Ta gọi Trương thợ mộc chứ liên quan gi đến ngươi, đổ hoà thượng thối! - Ta đến ữiay anh ta frả bạc cho ngươi không đưọc sao? Tế Công vẫn tồ ra bình tĩnh đối đáp với y.
- ------------------------------------------------------ T H A N H H À - Nhìn cái bộ dạng nhà ngươi cỏ đập gãy xương nhà ngươi ra cũng chẳng được một lạng bạc, ngươi có giỏi thì đem trả ta m ột ngàn lạng. - Đừhg vội! Đừhg vội! ở đây ta có thứ này bắt được trong thổ miếu trên đỉnh Nam Cao, ử»ử coi nó có đáng m ột ngàn lạng không? Nói rồi Tế Công từ từ mở bàn tay ra đưa lên taíớc mặt Hoa Hoa Thái Tuế. Hoa Hoa Thái Tuế trông thấy trong tay lão hoà thượng này là một con dế nằm co quắp, vô cùng bực tú t hét lên: - Cái lão trọc đáng ghét, ngươi dám giỡn mặt lão gia, muốn lấy con dế đại này để thay cho m ột ngàn lạng bạc hả? Thật tức chết đi được! Ngưd đâu, đập cho tên trọc này một trận cho ta. Mọi người thấy vậy vội tản ra, bọn thủ hạ đang định ra tay thì Tế Công lại C Ể lớn: ƯS - EXíng là có mắt mà không thấy ngọc Kữn Hương. Con dế này của ta chừứi là con Trấii Sơn Vuơng, mấy con nhâi nhép Kim Đầu, Ngân Đầu, Thép Xác Thanh đều không phải là đối ứiủ của nó, không tin ngiM thử nhìn X6ĨĨ1. Vừà nói Tế Công dùng cái quạt rách đặt con dế lên lắc lắc, hai tiếng kêu “ ri ri” của con Trấn Sơn Vương vCte cất lên thì tất cả những con dế ừong lọ xung quanh đó sỢ phát khiếp, co giò co cang nhảy loạn xạ, còn riêng con Ngân Đầu đại vương đá bị đứt một đùi vìte nghe thấy tiếng kêu đã duổi thẳng cái đầu còn lại giãy đành đạch tổ vẻ vô cùng sỢ hãi và đau đớn. Hoa Hoa Thái Tuế chứhg kiến mọi chuyện, biết con dế này không phải thuộc hạng tầm thường, nét mặt y liền thay đổi vội nói: Sư phụ, con dế này quả thực xứhg đáng với chức trạng nguyên hôm nay. Một nghìn lạng bạc cỏa họ >
- C A O T Ả N G K Ỳ T R IIY Ệ N Trương ta sẽ xoá cho ngươi. Được! Nhất ngôn cửu đỉnh, lởỉ nói không có bằng cớ, chi bằng ngưcrt viết cho hắn mấy chữ. th ế nào? - E)ựbC thôi! nhưhg nếu con dế này không thắng ứiì sao? - Nếu không được, ta sẽ chểt ửiay cho Trương ứìỢ mộc. - Được lắm, cứ như vậy nhé! Hoa Hoa Thái Tuế vội sai ngưcổ lấy giấy bút để hai bên viết giao kèo. Cuộc đấu dế bắt đầu, ngUỄtì ta bỏ con dế Thép Xác Thanh và con Trấn Sơn Vương vào trong chậu. Con Trấn Sơn Vương nằm thu lu bên thành chậu không hề nhúc nhích, chỉ đứlng đó dùng hai chân trước vuốt hai cái râu làm dáng. Con Thép Xác Thanh thấy đôi phương vừa gầy vừa nhỏ nên tồ ra khinh đích, nó nhe răng giương vuốt lao về phía con Trấn Sơn Vương. Con Trấn s
- ------------------------------------------------------ T H A N H HÀ Tế Công nghe xong cưctì lớn: - Ta là ngưòfi xuất gia, cần nhửhg thứ này làm gì? Nếu công tử thấy thích ta tặng công tử đấy. Hoa Hoa Thái Tuế vô cùng vui mừng hết lời cảm tạ Tế Công, y đem con dế vể phủ, về đến nhà càng nghĩ càng thấy voii mìửig, y vội sai người tết một cái lồng bằng sỢi vàng thật đẹp cho con Trấn Sơn Vương. Đến khi cái lồng được tết xong, y mở cái lọ đựng con dế ra, tách một cái con Trấn Sơn Vương đã nhảy tót ra, chỉ mấy bước nhảy đã lẩn vào trong hoa viên. Thái Tuế chân tay luống cuống miệng vội hét lẽn sai người đi tìm. Khi bọn thuộc hạ kéo đến thì con Trấn Sơn Vương đã mất hút rồi. Đang lúc mọi người bcfi từhg ngọn cỏ trong hoa viẽn thì có tiếng con Trấn Sơn Vương vang lên ở bờ tường, Thái Tuế lại sai đám gia nhân đem nước đến đổ vào mấy cái hang ờ bờ tường, nước đổ miícrt mấy thúng mà vẫn không thấy con dế đâu cả, Thái Tuế lại sai người phá luôn bứt tường để tìm con dế. Tường vừ& phá xong mọi ngiíời lại nghe thấy tiếng dế kêu lên từ tảng đá dưcfi nền hoa viên. Thái Tuế lại sai người lật tung hoa viên lên, ngay cả gạch ngói cũng dỡ hết xuống nhưhg không bắt được con Trấn Sơn Vương. Đúng lúc bụt mình mọi ngưcri lại nghe thấy tiếng dế trong đình Quan Nguyệt. Thái Tuế iại sai người dỡ tung đính Quan Nguyệt, đình Quan Nguyệt vìte dỡ xong lại thấy tiếng dế kỗu dư(M sàn ừong hậu thư phòng, y lại sai người lật tung cả thư phòng, cứ nơi nào có tiếng dế kêu là y dở bổ nơi đó. Cứ như vậy sau ba ngày ba đêm mà vẫn không thấy con Trấn Sơn Vương đâu. Hoa Hoa Thái Tuế vò đầu bứt tai, hai mắt đỏ au nằm trên ghế mây ngủ thiếp đi. bỗng nghe tiếng hát từ bên ngoài truyền vào; “ Kỳ lạ, kỳ lạ, kỳ lạ thật!
- C A O T Ả N G KỲ T R U Y Ệ N Dế mất lòng người sao chua xót Vì con dế nhỏ tốn bao công sức Để đào tưởng, dỡ đình, lật nền nhà Đào đất ba thước chẳng thấy đâu Hay là nó đã lên trên trời Lên trcrt xuống đất đều không thấy Thái Tuế gạt người, nay ngưcí gạt" Hoa Hoa Thái Tuế nghe xong bài hát sụt tỉnh giấc, hiểu ra đây chứih là Tê Công đã trừhg phạt, y sợ đến toàn thân phát lạnh, hai tay cứhg đờ nằm đó mà mắt ừắng trỢn cho đến sáng. TỂ C Ô N G TRÊN XÂ A i đi qua La Hán đườtìg đểu có thể nhìn thấy 500 vị La Hán được bày ở đó. Ngưòi ngồi, ngưcrt đứhg, mỗi bức tượng tìiần ứiái biểu hiện rất sinh động như thật riêng chỉ có bứt tượng Tế Công đang quỳ trên xà của đại đường. Sao lại có chuyện như vậy? Chuyện kể rằng ngày mà 500 vị La Hán xếp thứ tự chỗ ngói. Ngay từ sáng sớm.Tế Công đã đến La Hán đường nhUhg do sớm quá cửa đuờng chtte mở nên ông ta đành phải đi dạo đến ncrt khác. Tế Công VÌÈI lang thang đến một đầu thôn nhỏ th ỉ nhìn thấy một cô gái từ trong thôn chạy ra, vìfâ chạy, miệng vừa hét lớn: - Cứli tô i vcS! Cứu tô i vctì, ác bá cướp ngườỉ! Tế Công vội vã lao đến xem có việc gì xảy ra ứ ii vậ cô nương này đã đếh tniớc ưiặt Tế Công, thở hổn hển nói: - Sư phụ ơi ... xin sư phụ cứu tô i vcrt. - Cô nương đừng sợ, rốt cuộc là có chuyện gì cứ bình tĩnh nói ta nghe. < {2 Õ Õ y
ADSENSE
CÓ THỂ BẠN MUỐN DOWNLOAD
Thêm tài liệu vào bộ sưu tập có sẵn:
Báo xấu
LAVA
AANETWORK
TRỢ GIÚP
HỖ TRỢ KHÁCH HÀNG
Chịu trách nhiệm nội dung:
Nguyễn Công Hà - Giám đốc Công ty TNHH TÀI LIỆU TRỰC TUYẾN VI NA
LIÊN HỆ
Địa chỉ: P402, 54A Nơ Trang Long, Phường 14, Q.Bình Thạnh, TP.HCM
Hotline: 093 303 0098
Email: support@tailieu.vn