Truyện ngắn Chạy trốn
lượt xem 4
download
và cũng muốn giết em nhất cái VT này T___T) xxxxxx - Hai chân đạp rộng, bẻ bàn chân ra – Cô giáo dạy bơi ngoài lục tuần cau có – An Vi, tôi nói với cô bao nhiêu lần là đạp xuống, chứ đừng có hất nước lên… Bơi chó à ? – Bà thở hắt ra đầy bực dọc.
Bình luận(0) Đăng nhập để gửi bình luận!
Nội dung Text: Truyện ngắn Chạy trốn
- Chạy trốn Au: Lạnh Nguồn: viettruyen.vn Tặng An Vi (chị thề là chị yêu em nhất, và cũng muốn giết em nhất cái VT này T___T) xxxxxx - Hai chân đạp rộng, bẻ bàn chân ra – Cô giáo dạy bơi ngoài lục tuần cau có – An Vi, tôi nói với cô bao nhiêu lần là đạp xuống, chứ đừng có hất nước lên… Bơi chó à ? – Bà thở hắt ra đầy bực dọc. Một nửa lớp học ngóc đầu lên khỏi mặt nước và cười hô hố. Tôi cúi gằm, răng cắn chặt, tay vẫn còn run rẩy. Nước luôn là nỗi ám ảnh lớn nhất của tôi. Cái cảm giác chơi vơi, dồn phổi xuống dưới sức ép của nước, rồi khi nước ngập vào tai, tràn vào khoang mũi luôn khiến tôi sặc sụa. Nếu không phải vì mẹ thì tôi chẳng bao giờ bén mảng tới chỗ này. “Con phải biết bơi.” Mẹ dùng chút hơi sức cuối cùng để nắm chặt lấy tay tôi “Đừng như mẹ, mẹ đã cướp đi cô ấy... Mẹ nợ một mạng sống… Hứa với mẹ, nhé !” Mẹ mỉm cười thanh thản khi nhận được cái gật đầu ràn rụa nước mắt của đứa con gái, rồi thở hắt ra một hơi thật dài.
- “Cô ấy” là người phụ nữ đã cứu mẹ khi mẹ sảy chân ngã, và linh hồn cô đã mãi mãi ở lại với dòng nước cuộn trào kể từ ngày ấy. Mẹ luôn mang trong mình cảm giác tội lỗi và cắn rứt nên luôn cố gắng chăm sóc con gái cô ấy. Nhưng bà không hề nhận ra, con bé đó rất ghét chúng tôi. Như lúc này… Trang bơi những sải dài về chỗ tôi. Trong bộ bikini chấm đỏ bé hết mức có thể, cô ta thu hút mọi ánh nhìn và dừng lại cách tôi chừng một mét. - Ơ, An Vi này ! – Cô ta ré lên như thể ngạc nhiên lắm – Ba tuần rồi mà vẫn chưa bơi được à ? – Rồi dài giọng, lắc đầu, tỏ vẻ thông cảm – Có cần tớ dạy cho không ? Tôi trợn đứng mắt. Tôi hiểu ý nghĩa của câu nói này. Rất nhanh, cô ta dìm đầu tôi xuống nước. Ngực bất chợt đau nhói, tim tôi thì đập mạnh đến tưởng chừng như muốn nổ tung, mũi đầy nước. Tôi giãy giụa, nhưng trong nước, mọi sức phản kháng của tôi có lẽ chỉ bằng một con gián. - Này cô kia, làm gì đấy ? – Bà giáo sau một hồi biệt tăm cũng đã xuất hiện. Trang bĩu môi, nhún vai : - Tôi chỉ muốn nó học cách ngụp nước thôi ! – Rồi cô ta bỏ tay ra. Tôi trồi lên, ho sặc sụa và run lẩy bẩy. Trang cười khẩy rồi bơi đi. - Lớp mình sẽ có buổi đi biển – Bí thư thông báo – Ai cũng phải đi đấy nhé, năm sau cuối cấp rồi! - An Vi – Cậu bạn bên cạnh huých vào khuỷu tay tôi – Đi chứ ? Đi ? Đến biển sao ? Tôi cười buồn, khẽ lắc đầu. Nhưng Khánh biết nỗi lo của tôi. - Không phải bơi đâu mà ! – Cậu ta chu miệng năn nỉ - Không khéo đấy là lần đi chơi cuối cùng của bọn mình ấy chứ ! Tôi thở dài, trầm ngâm. Có lẽ Khánh nói đúng. Năm cuối rồi… Tôi liếc mắt về phía Trang. Cô ta, thật không may, lại học cùng lớp với tôi. Đám con gái õng ẹo đang bàn tán ầm ĩ vê việc nên dùng kem chống nắng loại nào và sẽ cưa những anh chàng có mắt như mù ra làm sao. Trang nhận ra ánh mắt chê bai và tràn đầy sự khinh bỉ của tôi. Cô ta nhoài người thì thầm vào tai lũ bạn, rồi chúng cùng nhau cười khúc khích một cách duyên dáng. Ừm, duyên dáng, trong khi mới phút trước cô ta còn gác chân lên bàn và làm tôi điếc tai với cái điệu cười hô hố. Chúng đứng lên và đi về phía tôi. Còn tôi, như mọi khi, lại cắm đầu vào quyển sách và bơ hoàn toàn bọn chúng. - An Vi thân mến ! – Trang bắt đầu giở cái giọng nhừa nhựa – Cậu định đi biển thật đấy hả ? Tôi vẫn đọc và lẩm nhẩm những hàng chữ Sử chán ngắt, còn Khánh thì trợn ngược mắt lên. - Cậu không sợ chết đuối à ? – Cô ta vẫn tiếp tục nói giọng kinh ngạc giả tạo - Ở
- ngoài đấy có mấy con cá sấu to lắm ! Một vài tiếng cười khúc khích vang lên trong lớp cho ý tưởng sáng tạo ấy. Nhưng phần đông thì vẫn im lặng và giả điếc. Tôi ngoáy ngoáy lỗ tai và phẩy phẩy tay trước mũi, lầm bầm : - Ở đây có con chó nào đã sủa to lại xả hơi tung tung thế nhỉ ? – Rồi chép miệng – Đúng là chó ngu ! Đến cả chục đứa xổ ra cười ồ. Còn mặt Trang tát mét rồi đỏ bừng : - Cười cái gì mà cười ! – Cô ta trợn trừng mắt, bắn tia nhìn vào những đứa vẫn đang dại dột hé răng, rồi quay về tôi – Mày không thích nói chuyện tử tế chứ gì ? Hay là mày lại muốn như ******, giả vờ chết rồi kêu người khác xuống cứu ? Sống lưng tôi cứng đờ, và những con chữ đang bắt đầu uốn ** xiêu vẹo trước mặt. Cả lớp đang xôn xao bỗng chốc lặng ngắt. Trang nhếch mép : - Mày và ******, một lũ bẩn thỉu, rách rưới, một lũ chỉ biết cầu xin lòng thương hại, rồi giết chết chính ân nhân của mình ! – Cô ta suýt thì nhổ nước bọt – Đồ lấy oán báo ân ! Tôi nghiến răng kèn kẹt. Nhưng những lời của mẹ lại văng vẳng : “Mẹ đã cướp đi cô ấy...” Cướp ! Kiểu gì thì vẫn là cướp. Dù vô tình hay cố ý thì vẫn là cướp. Bàn tay tôi nắm chặt lấy quyển sách. Không được tát. Không được đánh. Không được **** lại. Cứ nhìn vào sách thôi, nhìn chằm chặp vào mấy cái ngày tháng năm buồn tẻ và vô vị ấy. Trang, vẫn với cái nhếch mép ấy, lại tiếp tục : - ****** chỉ là… - Nghiêm ! – Thực sự, lúc ấy, tôi chỉ muốn hét lên lời cảm ơn với lớp trưởng. Nhưng cô giáo đã bước vào, khiến Trang hằm hè trở lại chỗ. Và tôi lại tiếp tục nhẫn nhịn như đã nhẫn nhịn trong suốt bao năm qua… Trăng lên. Trăng tròn giữa tháng, trong trẻo và sắc lạnh. Trăng chơi vơi giữa màn đêm đen kịt không một ánh sao, lấp lánh trên mặt nước. Nước biển dâng cao đến sát mép đê, bắn tung tóe lên những lan can có cầu thang dẫn xuống bãi cát không bao giờ hiện ra vào ban đêm. Rời khỏi một nhà hàng hải sản nhỏ nhưng đông đúc và chật chội, tôi chìm vào trong tiếng cười và giọng nói của lũ bạn. Đôi khi, giữa chốn đông người, ta vẫn cứ đơn độc… - Lượn biển đêm nào ! – Ai đó đề xướng. Hàng chục chiếc xe đạp đôi lượn quanh những con đường ngoằn ngoèo ôm sát lấy bờ biển vẫn còn sáng đèn neon từ những cửa hiệu và sôi động từ tiếng nhạc
- karaoke xập xình. Khánh và tôi đi chung. Rời những con đường lớn, chúng tôi đạp xe vào khu đường núi dốc và quanh co. Trang đề xuất ý tưởng đó, và ý kiến nào của cô ta mà chẳng được tán thành, cho dù nó có ngu ngốc đến cỡ nào. Đi đêm ? Trong rừng ? Nếu bây giờ không phải là mùa hè và trong mỗi bụi cây là cả chục nàng muỗi bé nhỏ kiều diễm luôn chầu chực, và nếu đây không phải là khu vực du lịch với lượng khách khó kiểm soát nhất thành phố, thì tốt thôi. Lối mòn hẹp rí, khúc khuỷu và xiêu vẹo. Tiếng chim lợn, chim cú thỉnh thoảng kêu lên một tiếng rõ to, lay động đám lá xấu hổ khiến chúng quặp chặt lại và làm cho mấy đứa con gái ré lên vì sợ hãi. Nhiều đứa đã cuống cuồng đạp xe về, để lại một hai người còn hăm hở muốn thám hiểm lết cẳng đi bộ. Tôi nhếch mép. Đúng là bọn tiểu thư ! Vậy là chúng tôi phải đạp chầm chậm để đợi. Con đường bé tẹo với một lũ xe đạp chen chúc. Tay lái Khánh hơi loạng choạng. Và… “Ầm” Tôi đập mạnh mình xuống đất. Đau ê ẩm. Khánh cũng chẳng khá hơn. Nhưng một đứa con-gái-đi-bộ đang ngồi ôm chân và rên rỉ trước mũi xe chúng tôi. Là Trang. Tôi nghiến chặt răng và đứng dậy. - Tớ xin lỗi, cậu có sao không ? – Khánh rối rít, luống cuống. Còn Trang đang nhảy lò cò với bộ mặt nhăn nhó. - Không sao ! – Cô ta lắc đầu – Nhưng có lẽ không đi bộ được nữa. Tôi nhướn một bên chân mày lên. - Thế để tớ lai về - Khánh vặn vẹo hai tay, rồi quay sang tôi – Cậu không phiền chứ ? Tôi nhún vai. Có phiền hay không thì cũng thế. - Xin lỗi nhé ! – Trang cười nhạt và họ đạp xe về. Đầu gối tôi vẫn đau nhức. Trời đã về khuya. Tất cả lục đục rủ nhau về. Những chiếc xe đạp, từng cái, từng cái một lần lượt rời đi khi trên xe đã đầy đủ người. Tôi lại bị bỏ lại một mình. Tôi nhướn mày. Không thể nào ăn khớp hơn. Không còn một xe trống. Nhìn quanh những tán lá rậm rì thi thoảng lóe lên vài con ngươi trắng đã của những con thú về đêm, tôi nhếch mép. Liệu đây có phải trò đùa của ai đó không nhỉ ? Lớp lá mục dập dềnh theo từng bước chân. Lối mòn vẫn lù mù và tĩnh mịch. Chỉ có ánh trăng trên cao soi sáng. Chỉ có ánh trăng… Xào xạc… Lá rơi… Sột soạt. Những tiếng động vang lên ngay bên tai làm tôi giật thót. Bước chân. Từng bước, từng bước, ngày một rõ, khiến nỗi sợ của tôi cũng đều đều tăng lên. Ánh đèn pin lập lòe. Mùi thuốc lá hăng hắc đập vào mũi, khiến tôi ho sặc sụa. Ba gã thanh nhiên xuất hiện ngay sau lưng.
- - Chào cô em ! – Gã thứ nhất vứt toẹt điếu thuốc xuống đất – Cô em đi đâu thế ? – Hắn phô ra điệu cười hềnh hệch đáng ghê tởm cùng chiếc khuyên mũi kệch cỡm. Tôi lùi lại một bước. Hai thằng bên cạnh tiến lên. Chúng bự con, mỗi đứa phải gấp ba tôi là ít. Trong ánh sáng lờ mờ, tôi vẫn nhạn ra đôi mắt tí rị gian xảo, và tay chúng đang cầm một chiếc khăn tay cùng… một cái bao. Lũ bắt cóc ! Tôi thở dốc, chết điếng. Nhưng chỉ một giây sau, tôi xoay người. Và chạy. Chạy thục mạng. Qua tiếng gió xé vun vút, tôi có thể nghe bọn chúng **** thề, rồi những bước chân nặng nề theo sau. Lao qua những cây dại mọc ngáng đường, nhảy lên những mỏm đá ướt át trơn trượt, và cố gắng không để mình bị ngã, tôi chạy như thể thế giới đang sập xuống sau lưng mình. Mà theo một cách nào đó thì đúng là như thế. Nếu tôi dừng lại, nếu tôi ngã, hoặc nếu chúng bắt được tôi, thì tất cả sẽ chấm dứt. Tóc tôi bắt đầu dính đầy mạng nhện và những xác lá li ti. Nhưng kìa, sau vòm cây, đã thấy ánh đèn đường vàng vọt ẩn hiện. Đã ra đến đường lớn. Tôi vẫn tiếp tục chạy. Nhưng chúng đã tiến sát hơn. Những bước chân ngày càng gần. Tôi thở dốc, bước chạy trở nên chậm, hụt và vấp hơn. Sắp quỵ ! “Pin pin”, tiếng còi xe vang lên ngay đằng sau. Một chiếc xe tải cỡ nhỏ sắp tiến đến chỗ chúng tôi. Ba tên thanh niên lăn mình vào rìa đá và quăng những câu **** tục tĩu. Tôi chạy tránh sang một bên. Phải liều thôi, đây là cơ hội duy nhất. Xe đã tới. Tôi bật lên, và bám vào đuôi xe. Chiếc xe tải hơi chòng chành. Tôi bám lấy những thanh sắt, và cố gắng đứng thẳng. Bóng lũ côn đồ nhanh chóng bé lại và khuất sau một ngã rẽ. Những con sóng ầm ầm xô vào bờ đê, tung bọt trắng xóa. Biển gào thét dữ dội, hệt một con quái vật đen đúa khổng lồ. Nước biển hắt vào người tôi, mặn chát. Nước. Hai cánh tay tôi cứng đờ, rồi buông thõng, và tôi ngã nhào khỏi đuôi xe, đầu cụng xuống mặt đường rắn chắc. Lảo đảo đứng dậy, người tôi run bần bật. Lạnh. Những cơn gió mang hơi muối luồn vào từng khe hở trên cơ thể tôi mà quăng, mà giật. Trăng vẫn chơi vơi giữa trời. Lẻ loi và cô độc. Lạnh… Sợ hãi… Cô đơn… Và tức giận như một con quỷ, chợt bùng lên và xâm chiếm lấy tôi.
- Hừ, biết bao lần Trang cố hại tôi, và tôi chạy trốn ? Tôi nhẫn nhục ? Tôi cam chịu ? Cả nghìn ! Nực cười ! Ngu ngốc ! Sao phải thế chứ ? Nó – cái con bé hỗn xược ấy – tưởng rằng có thể dìm tôi xuống mãi sao ? Hai bàn tay tôi nắm chặt, móng tay đâm sâu vào da đến bật máu. Và rồi tôi nhếch mép. Chúa phù hộ tôi thật ! Cô ta ở ngay kia, tôi có thể nghe được giọng nói chua loét ấy. - À ! Con bé đấy chắc đang vất vẻ tìm đường ra trên núi đấy – Ngồi bệt trên một bậc cầu thang dẫn xuống biển, cất tiếng cười the thé như tiếng vẹt, cô ta đang buôn điện thoại với vẻ mặt vô cùng sung sướng – Mày phải công nhận là tao… Mắt tôi hằn lên những tia máu. Hóa ra, đấy đích thực là một kế hoạch mà cô ta bày ra. Và cô ta sẽ phải trả giá ! “Tõm” – chiếc điện thoại rơi xuống nước sau một cú đá chính diện. Trang giật mình, xoay người lại, hốt hoảng, nhưng khi nhìn thấy tôi, cô ta rú lên. - Mày bị điên à ? Mày có biết đấy là gì không ? – Cô ta túm lấy tóc tôi – I-phone 5, 5 đấy ! Mày có làm ôsin cả đời cũng không đền được đâu! “Chát”, tay tôi giáng mạnh xuống. Thật là sung sướng khi nhìn thấy dấu năm ngón tay đỏ ửng hiện lên trên khuôn mặt trát đầy phấn đấy. - Mày… mày dám ? – Trang gào lên điên cuồng, rồi lao vào tôi. Cấu, dứt tóc, rồi cào. Tôi suýt phì cười. Đúng là lũ con gái. Tới mép cầu thang. Và sóng vẫn gầm thét. Rất nhanh, Trang trượt chân, rồi rơi xuống miệng con quái vật đen ngòm. Cô ta vùng vẫy. Một đứa con gái biết bơi cũng không thể ngừng hoảng sợ khi ở giữa biển nước cao đến tận mũi. - An Vi, cứu ! – Mắt cô ta trợn đứng, miệng không ngừng cầu xin tôi – Cứu tôi với ! Gì chứ ? Cô ta ? Cầu xin tôi ? Tôi bật cười. Cười to. Cười man dại. Bao nhiêu ngày tôi có mặt trên đời là bấy nhiêu trò hèn hạ mà cô ta ? Đừng mơ ! Tôi thích thú đếm từng giây. Nếu cô ta chết, thì đó chẳng thể là lỗi của tôi được. Cô ta lao vào tôi trước, và tự cô ta ngã. Nếu có, thì tôi cũng chỉ bị tội là vô tâm thôi. Quen quá rồi ! Một… hai… Mây tan. Và trăng lại sáng. Ba… bốn… Mặt nước lấp lánh. Năm…sáu… Trăng soi rõ một mái đầu đang dần chìm, và đôi tay dần buông. Mười… mười một… “Đừng như mẹ, mẹ đã cướp đi cô ấy...” Lời của mẹ thoảng qua như cơn gió. Tôi cố
- xua nó đi. Giờ đây, cô ta cần tôi, nhưng tôi không cần cô ta. Mười bốn… mười lăm… “Mẹ nợ xô ấy một mạng sống…” Giọng mẹ hòa vào những con sóng vỗ mạnh, ngân lên những hồi chuông dài, vang vọng trong thinh không. Mười bảy… mười tám… Tôi thở dốc. Đầu Trang đã chìm hẳn. “...nợ một mạng sống…” “...nợ một mạng sống…” “...nợ một mạng sống…” Hai mươi. Ngón tay cuối cùng cũng đã chìm. Rồi tôi nhảy xuống nước. “Thẳng căng người… Quạt tay sâu xuống… Co hai chân vuông góc với đùi, đạp rộng và mạnh vào….” Tôi cố gắng nhớ lại từng lời bà giáo đã nói. Tôi có thể làm được. Hóa ra, khi có động lực lớn như thế, thì nỗi sợ nước của tôi cũng bay mất. Và tay tôi chạm vào một làn da lạnh ngắt. Trang ho sặc sụa. Tôi nhếch mép, nhổ ngụm nước cuối cùng trong miệng ra. Một đứa sợ nước cứu một kẻ biết bơi khỏi chết đuối. Khôi hài. Tôi ngước lên trời. Trăng vẫn sáng. “Nợ của mẹ, con trả xong rồi đấy !” Lời thì thầm của tôi tan ra trong màn đêm “Và con sẽ không chạy nữa.”
CÓ THỂ BẠN MUỐN DOWNLOAD
-
Cứ làm bạn trước nhé, tình yêu!
5 p | 74 | 8
-
Truyện ngắn Bởi, yêu thương là điều không đơn giản!
8 p | 119 | 7
-
Truyện ngắn Hạnh phúc là mây bay
8 p | 88 | 7
-
Chạy Trốn Khỏi Sài Gòn
4 p | 84 | 6
-
Truyện ngắn Sợ
8 p | 59 | 5
-
Truyện ngắn: Cô dâu
13 p | 62 | 4
-
Sự ám ảnh ngọt ngào
18 p | 60 | 4
-
Nhật kí chạy trốn tình yêu
18 p | 72 | 4
-
Chạy Trốn Người Tình
5 p | 55 | 4
-
Mắt Mùa Thu
3 p | 68 | 3
-
Nửa Cổ Tích
3 p | 54 | 3
-
Truyện ngắn Vũng Xoáy
10 p | 50 | 3
-
Run (Chạy trốn)
7 p | 53 | 3
-
Chạy trốn
5 p | 46 | 3
-
Truyện ngắn Lựa chọn
9 p | 69 | 2
-
Đừng chạy trốn - Nếu là tình yêu thật sự
9 p | 52 | 2
-
Truyện ngắn CÔ BẠN HỌC
14 p | 71 | 2
Chịu trách nhiệm nội dung:
Nguyễn Công Hà - Giám đốc Công ty TNHH TÀI LIỆU TRỰC TUYẾN VI NA
LIÊN HỆ
Địa chỉ: P402, 54A Nơ Trang Long, Phường 14, Q.Bình Thạnh, TP.HCM
Hotline: 093 303 0098
Email: support@tailieu.vn