intTypePromotion=1
zunia.vn Tuyển sinh 2024 dành cho Gen-Z zunia.vn zunia.vn
ADSENSE

Truyện ngắn Chuyện trà

Chia sẻ: Quach Vui Ve | Ngày: | Loại File: PDF | Số trang:4

58
lượt xem
5
download
 
  Download Vui lòng tải xuống để xem tài liệu đầy đủ

Chuyện trà Mấy hôm nay, trời đổ mưa. Những cơn mưa cuối mùa tháng 7 âm lịch cứ âm ỉ, day dứt. Đường phố phủ một màu xám nhoè nhoẹt. Tôi ngồi buồn trong quán, tính đóng cửa, đi ngủ cho xong.

Chủ đề:
Lưu

Nội dung Text: Truyện ngắn Chuyện trà

  1. Truyện ngắn Chuyện trà Chuyện trà Mấy hôm nay, trời đổ mưa. Những cơn mưa cuối mùa tháng 7 âm lịch cứ âm ỉ, day dứt. Đường phố phủ một màu xám nhoè nhoẹt. Tôi ngồi buồn trong quán, tính đóng cửa, đi ngủ cho xong. Mưa gió thế này ai mà uống trà. Nhưng chẳng hiểu nghĩ thế nào, tôi lại chặc lưỡi: "Thôi thì, cứ đợi!". Quán của tôi, à không của dì tôi, là quán trà, không phải quán kem, cũng không phải trà sữa. Bà dì dư tiền, muốn làm gì đó... lãng mạn cho vui, liền mở một quán trà be bé xinh xinh. Khách đến hay không mặc kệ. Nói vậy thôi,quán có những khách quen, tuy ít nhưng rất trung thành. Có lẽ vì dì chọn trà ngon và không khí không hỗn tạp. Lại một buổi chiều mưa. Khách quen cũng không thấy đến. Tôi tự pha cho mình một cốc trà gừng ấm nóng cay cay. Tôi thích trà, và cả góc quán của dì. - Cho một trà gừng nha! Tôi quay lại. Bàn số 5, dưới giò lan hoàng hậu, một cậu bé - không quen - vừa vào. - Vâng! Tôi xoay vào trong, làm một tách trà gừng khác với đầy đủ "tiêu chuẩn" cho khách. Tôi bưng khay trà đặt lên bàn, không quên lặp lại điệp khúc: "Mời quý khách dùng trà". Cậu bé, chắc chắn lần đầu tiên vào đây, có vẻ lúng túng trước sự khách sáo đó. tôi không quan tâm, quay vào đứng tại quầy, thưởng thức tách trà của mình. - Chị biết mưa đến khi nào không? Hỏi gì kì lạ. Tôi chứ ông trời sao mà biết mưa đến khi nào. Nhưng lịch sự thì vẫn nên: - Chị không biết. Em có việc gì sao? - Không có gì cả. Cả hai quay lại với tách trà gừng của mình. Tôi bắt đầu quan sát thằng bé. Nó có vẻ nhỏ, khoảng 15 - 16, mái tóc để hơi dài, mắt rất đẹp và... tóm lại là một ku đẹp trai. "Mình mà nhỏ hơn 2 tuổi thì mình đã cua nó rồi. Uhm!" - Em bao nhiêu tuổi? - 12 ngày nữa là 16 ạ. - Sinh vào mùa mưa... Thằng bé chợt mỉm cười, nó cười rất trong: - Mẹ em cũng nói thế. Tôi, ngược lai, sinh vào mùa nắng, mùa nắng gắt nhất của những ngày hè, gần Hạ chí. Bố mẹ bảo vậy tính tôi mới nóng và thẳng như thế. Nhưng tôi không tin.
  2. - Em có biết người ta nói mưa là gì không? - Không ạ. Tôi cũng chưa tìm ra câu trả lời nào khá khẩm hơn câu hỏi sặc mùi ngờ nghệch. Đơn giản là tôi muốn nói chuyện với thằng bé. Khói từ cốc trà gừng bốc lên, quyện không khí xung quanh thành một khối ấm áp thơm nồng. Bầu trời bên ngoài có vẻ đã ngớt mưa. - A, em phải về, chị tính tiền giùm em. Tôi mang hoá đơn ra: - Chúng ta chưa biết tên nhau! - Có lẽ em cũng không quay lại đây nữa chị à - thằng bé cười. - Chị phục vụ tệ quá huh? - Không đâu, nhưng mà em sẽ không đến được nữa. Thằng bé xách balô ra cửa, tôi gọi với theo: - Vậy nếu gặp nhau ngoài đường, chị biết gọi em thế nào? - Em sẽ gọi chị trước, yên tâm. Thằng bé biến nhanh sau khung cửa, cũng bất ngờ như khi nó đến. Với khách qua đường lúc vội vã, trà là nhân duyên. Mấy ai chọn trà lúc vội??? ~~~o0o~~~ Lại một buổi chiều mưa khác, và tôi đang ở khu shopping lớn nhất thành phố, trời thì lại sũng nước mưa. Tôi không dư dả để shopping ở đây, nhưng một địa điểm ấm cúng, vui vẻ, nhộn nhịp trong chiều mưa thì đây lại là nơi lí tưởng. Tôi lang thang từ khu quần áo sang khu bánh kẹo, từ nước hoa đến giày dép. Tôi đứng khá lâu trước gian hàng bán các loại trà mới nhập. - Chị mua gì? Cô bán hàng có cái răng khểnh xinh xinh hỏi tôi. Tôi lắc đầu hơi ngượng: - Không em chỉ xem thôi ạ. Sợ làm người khác khó chịu, tôi đành nói thêm: - Lựa để lần sau mua. Nhà em mở quán trà. Tôi lại đứng ngắm khung kính đang lấp lánh hàng trăm loại trà nổi tiếng trong đó. Chúng nổi tiếng nhưng chỉ là hàng công nghiệp, với những thành phần đã được sấy khô nén ép đến vô cảm - tất nhiên là theo cảm nhận của tôi. Bỗng dưng tôi nhớ cốc trà gừng ấm nóng của chiều mưa hôm trước. - Ở đây có loại Trảm mã trà không? Tôi giật mình bởi câu hỏi của một vị khách vừa đến. Đó là một người phụ nữ châu Âu cao lớn, gò má cao và giọng nói lơ lớ. Cô bán hàng dường như lần đầu nghe tên lạ, đang ngập ngừng: - Quý khách hỏi loại trà gì ạ? - Trảm mã trà. Tôi nghe nói đó là một loại trà nổi tiếng của châu Á. - Việt Nam không sản xuất loại trà đó đâu thưa bà - tôi trả lời thay cho cô bán hàng đang ngơ ngác. Họ quay sang nhìn tôi, ngạc nhiên:
  3. - Thật lạ, chẳng phải Việt Nam cũng là một nước châu Á biết thưởng thức trà sao? - Nhưng không phải loại trà ướp bằng bao tử con ngưa đói, sau đó chặt đầu ngựa rồi mổ bụng để lấy xác hoa trà đã nhuyễn. Nếu bà muôn dùng trà của Việt Nam, bà có thể dùng trà Sen. Người khách tròn mắt nhìn tôi, có vẻ nghi ngờ điều tôi nói. Một con bé còn khá "non" lại nói về Trảm mã trà - loại trà quý cổ xưa chỉ giành cho giới vua chúa. - Trà Sen tốt như thế nào? - Tôi nghĩ nó đẹp và thanh như hoa sen. Nhưng tốt nhất bà nên thử rồi tự nhận xét. Tôi lục trong ví tìm card của quán trà, chỉ đường cho bà khách cách để đến quán của dì tôi. Ít ra tôi có thể pha cho bà ấy tách trà được ướp từ hoa sen vừa hái, không phải loại bột xay nhuyễn chưng trong tủ kính kia. - Chúng ta chưa biết tên nhau? - bà khách phương tây hỏi tôi. - Có lẽ tôi sẽ không quay lại đây nữa - tôi cười với bà ấy. Cũng phải, khu shopping này không phải là nơi để kẻ không có tiền trong túi lang thang. - Vậy nếu gặp nhau tôi biết gọi cô như thế nào? Tôi ngần ngừ suy nghĩ, có thể tôi sẽ gặp lại bà ấy, trong quán trà của bà dì. - Vậy tôi sẽ gọi bà trước! Ngày mưa hôm đó, tôi không cố ý lặp lại những gì cậu bé kia đã từng nói. Chỉ là những trùng lặp ngẫu nhiên. Không có lẽ, chút gặp tình cờ với cậu ấy lại gây ấn tượng sâu đậm với tôi đến mức ấy?!! ~~~o0o~~~ Bà khách tìm đến quán thật. Tôi nhìn thấy, và hỏi ngay bà ấy có muốn dùng trà sen không - Cho tôi một cốc trà gừng! - Tôi nghĩ là bà thích dùng trà sen hơn chứ? - Có người nói với tôi là nếu đến quán trà này thì nên dùng trà gừng trước tiên! - Ố, tôi có thể biết người đó là ai không ạ? - Tôi không tin là cô nhớ người đó, cô bé ạ. Tôi có thể đoán, nhưng không chắc, người đã cho lời khuyên đó là ai. Thức uống nóng đó có sức quyến rũ kì lạ cho những ai đang ướt lướt thướt và lạnh run. Đặt khay trà gừng lên bàn, tôi giới thiệu một chút với ngưới khách: - Bà nên uống sau vài phút nữa, và thưởng thức nó trong vòng 10 phút. Vị nóng và cay có thể không hợp với người châu Âu nên tôi có pha chút mật ong. Nhưng nếu để lâu thì không còn hay mấy. Trà gừng chỉ thú vị khi còn nóng. Hết nóng thì nó nhạt nhẽo lắm! Tôi mời bà khách xong thì quay vào quầy. Nguyên tắc là không được làm phiền khách khi họ đang thưởng thức trà. Cậu bé hôm trước là trường hợp đầu tiên. Nhắc mới nhớ, hôm nay bà khách của tôi cũng chọn chiếc bàn dưới giò lan hoàng hậu. Có lẽ với khách thưởng trà, trà là nhân duyên. Chọn loại trà này hay loại trà kia không phải ý muốn nhất thời, nhưng cũng không phải một quyết định đắn đo cân
  4. nhắc. Hẳn là thế! ~~~o0o~~~ Quán trà lúc này xuất hiện những món quà lạ, đặt ngay trước cổng vào mổi sáng sớm thứ bảy. Lần thứ nhất là một bông hoa cẩm chướng còn ngậm sương, lần thứ hai là chiếc vòng gỗ hand-made và lần cuối cùng gần đây nhất là một chiếc phong linh trong suốt. Tôi treo chiếc phong linh lên cửa, mỗi khi gió thoảng qua lại leng keng không ngừng. Chiếc vòng gỗ tôi móc vào cây đinh trên cánh cửa của quán. Còn bông hoa cẩm chướng ép khô nằm nghiêng trong khung tranh tôi tìm ở một góc nào đó trong quán. Một buổi, tôi vui kể với dì. (cont) RIO.LI  
ADSENSE

CÓ THỂ BẠN MUỐN DOWNLOAD

 

Đồng bộ tài khoản
3=>0