YOMEDIA
ADSENSE
Truyện ngắn: Con ơi, mẹ xin lỗi!
47
lượt xem 3
download
lượt xem 3
download
Download
Vui lòng tải xuống để xem tài liệu đầy đủ
Buổi sáng ở Công ty của cô Hồng Ngân. 7h30, Chuông điện thoại của cô reo lên, một số máy bàn, vừa lạ vừa quen: "Alô". "Alô! Cho tôi hỏi, chị có phải phụ huynh của em Huỳnh Như không ạ?" Một giọng nữ đứng tuổi. - "Ơ!... Vâng... Ai vậy ạ?" Cô bắt đầu lo lắng. - "Tôi là giáo viên chủ nhiệm lớp 12A6 của em Như
AMBIENT/
Chủ đề:
Bình luận(0) Đăng nhập để gửi bình luận!
Nội dung Text: Truyện ngắn: Con ơi, mẹ xin lỗi!
- Truyện ngắn: Con ơi, mẹ xin lỗi!
- Buổi sáng ở Công ty của cô Hồng Ngân. 7h30, Chuông điện thoại của cô reo lên, một số máy bàn, vừa lạ vừa quen: "Alô". "Alô! Cho tôi hỏi, chị có phải phụ huynh của em Huỳnh Như không ạ?" Một giọng nữ đứng tuổi. - "Ơ!... Vâng... Ai vậy ạ?" Cô bắt đầu lo lắng. - "Tôi là giáo viên chủ nhiệm lớp 12A6 của em Như. Tôi gọi để hỏi sao hôm nay em không đến trường, mà cũng không thấy đơn xin phép?" Cô Ngân ngẩn người. Sáng nay chính mắt cô đã nhìn thấy Huỳnh Như mặc áo dài trắng, sách vở gọn gàng trong cặp đi xe đạp ra khỏi nhà và còn chào cô trước khi đi học. Vậy mà sao bây giờ cô chủ nhiệm của Như lại nói nó không đến trường? - "Alô!" - "Ơ!... Vâng...." - "Chị có sao không?" - "A, không. Tôi xin lỗi, sáng nay tôi quên viết đơn xin phép cho Huỳnh Như nghỉ học 1 buổi vì cháu bị sốt...." Cô Ngân nói dối, cô vẫn bảo vệ con mình. - "À, vậy à? Vậy thì phiền chị ngày mai đem đơn xin phép đến trường giùm được không ạ?" - "Dạ vâng được chứ ạ." - "Vâng! Nếu vậy thì chào chị." - "Vâng! Chào cô!" Đầu dây bên kia gác máy. Cô Hồng Ngân sững sờ. Cô không tin vào những điều
- mình nghe nữa. Huỳnh Như trốn học? Không thể nào! Từ trước đến nay con gái cô rất ngoan, rất nghe lời và học rất giỏi, không thể nào có chuyện nó trốn học được. Nhưng dù nghĩ như vậy cô vẫn không thể yên tâm. Hoang mang tột độ, cô tự hỏi con bé đã đi đâu? với ai? làm gì? có vấn đề gì không?... Tâm trí của cô như chìm trong biển lửa, mọi thứ quay cuồng đến chóng mặt. Dù vậy, cô cũng không thể bỏ công việc mà đi tìm con được. Vì công việc của cô rất bận, hơn nữa cô cũng không biết được Huỳnh Như có thể đi đâu. Và cuối cùng cô phải quyết định: Hãy đợi đến 5h chiều, đó là giờ Huỳnh Như đi học về. 6h cô sẽ về đến nhà. Nếu nó có mặt ở nhà thì cô sẽ hỏi tội, còn nếu không thì cô sẽ đi tìm nó... 5h15 chiều... Cô phóng xe như bay về nhà, tâm trạng cô bấn loạn, không biết liệu giờ này Huỳnh Như đã về đến nhà chưa? có an toàn không? Nhưng dù lo lắng cô vẫn rất giận! Tại sao hôm nay nó lại có gan bỏ học? Bình thường nó vẫn đến trường đều đặn cơ mà? Cô lo lắng, hoang mang, sợ nó bị bạn bè xấu dụ dỗ, và dẫn vào những con đường tăm tối nhất của xã hội. Càng nghĩ cô càng bấn loạn, đến nỗi suýt 3 lần đụng vào xe người khác. Tự trấn an mình phải bình tĩnh, cô tiếp tục lao xe như điên về nhà... Vừa đặt chân xuống xe trước sân nhà, cô đã nhẹ bớt 1 phần lo lắng khi nhìn thấy ổ khóa trước đã được mở ra và treo vào bên trong, cô biết Huỳnh Như đã về nhà, dựng xe xuống, cô bấm chuông. Nó chạy ra mở cửa. - "Con chào mẹ!" Như nở một nụ cười ngây thơ, có vẻ như nó tưởng mẹ nó vẫn
- không biết gì. - "Như! Con lên phòng chờ mẹ một lát. Mẹ muốn nói chuyện với con. - "Dạ...." Như ngập ngừng, nó đã bắt đầu lo lắng. Cô Hồng dựng xe xuống, lê từng bước chân nặng trĩu lên lầu, ném chiếc giỏ xách vào 1 góc rồi bước vào phòng tắm. Làn hơi của nước nóng khiến cô bình tĩnh hơn một chút, nhưng cô vẫn rất tức giận. Cô không biết ngày hôm nay con bé đã đi đâu, làm gì, với ai...Và nhất định cô phải hỏi cho ra lẽ... *** Huỳnh Như đợi sẵn trong phòng. Cô Ngân bước vào, ngồi đối diện với nó. Cô nhìn nó với ánh mắt nghiệm nghị - ánh mắt mà từ trước đến nay chưa bao giờ cô dùng
- để nhìn con gái của mình... - "Như, con có coi mẹ là mẹ con không?" - "Dạ, sao mẹ hỏi lạ vậy? Con là con mẹ mà..." - "Vậy nếu con còn xem mẹ là mẹ thì hãy trả lời thật: Hôm nay con có đi học không?" - "Dạ... có" Như hơi bối rối, nhưng nó vẫn bình tĩnh. - "Con tới trường lúc mấy giờ?" - "Dạ! 6h30, như mọi ngày, con học hết 5 tiết buổi sáng. 11h30 con đi ăn cơm, uống nước với mấy đứa bạn, tới 1h chều con học tiếp luyện thi tới 5h." - "Rồi con về luôn phải không?" - "Dạ!" "Bốp!"- Một tiếng động chát chúa vang lên. Cô Ngân tát Như một cái như trời giáng. Như ngã xuống giường vì không kịp định thần. Nó ngồi dậy, một tay chống xuống giường, một tay che má. - "Mẹ..." - "Con có còn là con mẹ không hả Như?" - "Mẹ... sao mẹ đánh con?" - "Con còn hỏi được nữa sao? Bây giờ con lớn rồi, con không cần mẹ nữa nên con thích nói dối là nói, thích làm gì là làm phải không?" - "Dạ không..."
- - "Vậy thì tại sao con nói dối mẹ? Sáng nay cô chủ nhiệm đã gọi cho mẹ, mẹ đã phải nói dối để bảo vệ con đó biết không?" - "Con xin lỗi..." - "Con đừng xin lỗi làm gì! Mẹ muốn con trả lời, hôm nay con đi đâu? Làm gì? Với ai?" - "Dạ..." Như ấp úng. - "Trả lời đi! Không thì mẹ lao ra đường cho xe đâm chết cho con xem!" - "Mẹ ơi... chuyện này... con không nói được!" Cô Ngân như chết lặng. Chuyện không thể nói được? Nó có thể là cái gì được? Con bé đã hư thật rồi sao? Nó đã làm gì? Hay nó đi chơi cùng lũ bạn xấu rồi đánh mất luôn cả đời con gái?... Cô Ngân như phát điên.... - "Mẹ! Con xin lỗi, mẹ đừng hỏi con nữa được không?" Cô Ngân như một con thú lên cơn cuồng dại, cô lại tát Huỳnh Như một cái nữa. Cái tát này, nó thấy đau hơn cả cái tát đầu tiên... - "Trời ơi! Đây có phải là con tôi không?" - Mẹ! Mẹ làm ơn đừng đánh con nữa được không? Con đau lắm!" Như che má, giọng nó bỗng trầm hẳn. - "Vì con có lỗi nên mẹ mới đánh, đánh cho con chừa. Có đau con mới nhớ, để từ nay con không dám lừa dối mẹ nữa!" - "Cũng giống như 10 năm trước ba đã từng đánh mẹ phải không?"
- Cô Ngân bỗng chết lặng, con bé vừa nhắc đến chồng cô, người cô đã ly dị cách đây 10 năm. - "Cái gì? Con nói cái gì? Sao lại giống?" - "Mẹ đánh con vì con nói dối. Ngày xưa ba đánh mẹ cũng vì mẹ dối lừa ba." - "Sao...?" Cô Ngân bỗng nghẹn giọng... - 10 năm trước, lúc ba vô tình nhìn thấy mẹ đi cùng người đàn ông khác vào khách sạn. Ba đã nhìn thấy và đã tát mẹ 1 cái phải không?" Đây là lần thứ ba cô Ngân bị bất ngờ trong ngày hôm nay. Cô tự hỏi làm sao con bé biết được bí mật của 10 năm trước? - "Ai? Ai nói cho con biết?" - "Mẹ cần biết để làm gì? Mẹ hỏi con có phải là con của mẹ nữa phải không? Vậy con trả lời mẹ đây: Không! Con không phải là con mẹ!" Như nhìn mẹ mình với đôi mắt giận dữ đẫm nước mắt, 2 bên má ửng đỏ vì 2 cái tát quá mạnh tay. - "Con nói cái gì? Sao hôm nay con dám nói vậy?" - "Vì con không phải là con của mẹ, con không phải là bản sao của mẹ." Dù rất giận vì 2 câu nói của con gái nhưng cô Ngân vẫn giữ bình tĩnh, cô quỳ xuống nhìn con... - "Tại sao con lại nói vậy với mẹ?" - "Vì con không phải là người ích kỷ."
- Lại 1 cái tát nữa giáng vào mặt Như, con bé té sấp xuống sàn. Nó gào lên như một con điên, nó bật khóc nức nở. - "Trời ơi! Đây có phải là mẹ tôi không?" Đó là câu hỏi đảo ngược của điều mà cô Ngân đã hỏi nó. Cô Ngân sửng sốt, cô kéo tay nó dậy, hai tay nắm hai bắp tay nó. Hai mẹ con nhìn thẳng vào mắt nhau với cái nhìn rất thù hận. *** - "Con nói đi, mẹ đã làm gì?" - "Mẹ đánh con!" - "Tại vì con nói dối mẹ!" - "Ngày xưa ba đánh mẹ cũng vì mẹ nói dối ba!" - "Nhưng mẹ chỉ mới đánh con 3 cái!" - "Ba cũng chỉ mới đánh mẹ 1 cái!" - "Nhưng chỉ vì mẹ thương con nên mẹ mới đánh!" - "10 năm trước cũng vì ba yêu mẹ nên ba mới uất ức mà đánh mẹ!" - "Nhưng con tưởng đánh con là mẹ hả giận sao? Đánh con mà mẹ không đau sao?" - "Vậy mẹ có nghĩ cảm giác của ba thế nào khi ba đánh mẹ không?" - "Nhưng ba không có quyền gì để đánh mẹ!" - "Vậy mẹ có quyền gì để đánh con?"
- - "Vì mẹ là mẹ con! Vì mẹ yêu con! Vì mẹ đã thề suốt đời bảo vệ con và mẹ đã giữ lời hứa. Vì mẹ đã mang nặng con 9 tháng trong bụng mình. Vì mẹ đã chịu đau chịu khó để sinh con ra!" - "Nếu vậy thì ba là chồng mẹ! Vì ba yêu mẹ! Vì ba đã thề suốt đời chỉ yêu mình mẹ. Vì ba đã ở bên mẹ suốt 9 tháng mẹ mang nặng đẻ đau. Vì ba đã suốt 24 tiếng không ngủ để cầu nguyện cho mẹ và con được bình yên!" - "Nhưng ba đã làm tổn thương mẹ!" - "Cũng như mẹ đã làm tan nát trái tim con thôi!" Cô Ngân im lặng, Như khóc nấc từng hồi - "Con còn biết, 10 năm trước chính mẹ đã kiên quyết ly hôn. Ba đã cố níu kéo nhưng mẹ vẫn không rút lại ý định, cuối cùng phải chấp nhận ly hôn." - "Nhưng suốt 10 năm nay mẹ không hề gặp lại người tình cũ, cũng không liên lạc..." - "Vậy chẳng lẽ mẹ nghĩ ba đã tái hôn hay sao?" Quả thật suốt 10 năm ly hôn, cô Ngân chẳng bao giờ quan tâm đến người chồng cũ của mình nữa, trái tim cô gần như đã quên hẳn người xưa... Cô ngồi bệt xuống giường, Như chùi nước mắt... - "Đã vậy con nói luôn. Hôm nay con đi thăm ba đó. Ba bị tai nạn, không biết sống chết ra sao nữa rồi!" Tình cảm ngày xưa bỗng nhiên trở về, cô Ngân hoàng hốt, nhưng không để lộ ra
- ngoài. - "Sao... sao lại thế?" - "Cách đây 2 tháng, có 1 công trường mới xây ở gần trường con. Lúc tan học buổi trưa đi ăn cơm con nhìn thấy ba, ba đã khác xưa nhiều lắm. Ba gầy đi, đen đi nhiều, nhưng con vẫn nhận ra. Con đã nói chuyện với ba." "Từ ngày ly dị mẹ, ba không còn tâm trí để làm việc nữa. Vậy nên 1 năm sau đó ba đã bị đuổi việc, rồi phải chấp nhận đi làm thợ hồ ở các công trường để sống, và để trợ cấp cho mẹ và con." "Mẹ biết không? Tay ba vẫn còn đeo nhẫn cưới, chiếc nhẫn ngày xưa ba mẹ đã trao nhau trước sự chứng giám của Thiên Chúa. Ba vẫn đeo nó để tự nhắc mình phải cố gắng làm việc để trợ cấp cho mẹ và con. Dù vất vả nhưng ba vẫn cố gắng 1 tháng kiếm về 20 triệu để trợ cấp cho mẹ con mình. Còn mẹ, mẹ có giúp được cho ba 1 đồng nào không? Còn chiếc nhẫn cưới, mẹ đã vất nó ở xó xỉnh nào rồi?" *** Tim cô Ngân như ngừng đập trước câu hỏi của Huỳnh Như. Chiếc nhẫn đó cô đã cất nó ở ngăn tủ, cô cố tình cất thật sâu để không nhìn thấy nó nữa, để không nhìn thấy cái tặng vật thiêng liêng thay cho lời thề trước mặt Thiên Chúa. Và cô đã bỏ quên nó suốt 10 năm... - "Con hỏi ba: Ba có còn yêu mẹ không?" Ba nói với con: "Ba vẫn yêu mẹ lắm, không môt ai có thể thay thế mẹ trong trái tim ba. Vì vậy ba vẫn cố gắng chăm sóc
- cho mẹ dù ba không kề bên" - "Mẹ ơi, ba vẫn yêu mẹ lắm. Nhưng sao mẹ lại ích kỷ như vậy? Mẹ nghĩ đến nỗi đau danh dự khi bị ba tát mẹ một cái. Nhưng mẹ có nghĩ đến nỗi đau nhói lòng trong tim ba hay không? Có không?" Lại những câu hỏi dồn dập, cô Ngân thấy khó thở, nước mắt cô bắt đầu rơi, không dám nhìn mặt con gái... - "Hôm nay, trước khi đến cổng trường con nghe thấy các chú đồng nghiệp của ba nói ba bị tai nạn té từ tầng 3 xuống đất. Con liền chạy xe đến bệnh viện. Con không cần biết con có bị kỷ luật hay không. Con không cần biết mẹ có la mắng con hay không. Điều duy nhất lúc đó con nghĩ đến là ba con đang cần có người thân bên cạnh. Ba chẳng còn ai cả, chỉ có con mới có thể giúp ba vượt qua nguy kịch thôi." "Nhưng... lúc con đến đó thì bác sĩ nói khả năng sống sót của ba rất thấp, chỉ còn 50%. Vì vậy bắt buộc họ phải đánh liều để cứu sống ba, bây giờ ba con sống chết ra sao con không biết. Vậy mà mẹ lại có thể trách con chỉ vì con bỏ học 1 ngày đến gặp ba sao?" Cô Ngân im lặng, những câu nói của Như giống như từng mũi tên tẩm độc đâm xuyên trái tim cô... - "Đáng lẽ ra con phải về gọi mẹ đến thăm ba, vì ba đang cần mẹ nhiều lắm. Nhưng ba đã cản con, vì ba biết mẹ không muốn nhìn thấy ba. Hơn nữa, ba cũng không
- muốn mẹ phải lo lắng. Đó, ba đã vất vả vì mẹ dù là đến những phút có thể là cuối cùng đó, vậy mà mẹ còn có thể biện minh cho sự ích kỷ của mình được sao? Mẹ có phải là mẹ của con không hả mẹ?" Cô Ngân bật khóc, Như quỳ xuống, nó gào lên lần thứ 2, như một đứa trẻ lạc mẹ. 10 năm qua nó mới biết được những sự thật đau lòng. 10 năm qua nó luôn đổ lỗi cho ba và rất yêu thương mẹ. Nhưng bây giờ, mọi thứ trong lòng nó sụp đổ và quay ngoắt 180 độ. Nó thấy ân hận cho những lúc nó thấy khinh thường khi người ta nhắc về cha nó. Nhưng giờ đây, nó lại thấy người đáng trách không phải là ông... 1 tiếng sau, 2 mẹ con đã bình tĩnh lại, Như cầm lấy tay mẹ... - "Mẹ, mai mình vào thăm ba đi. Ba nhớ mẹ lắm, ba cần có mẹ, mẹ tha thứ cho ba đi... Trái tim nói "Có" - Tự trọng nói "Không". Cô Ngân không biết mình phải làm thế nào, vì cô không dám nhìn lại chồng mình, người ngày xưa mà mình trót mang lầm lỗi. Lương tâm dằn vặt và cắn rứt, cô không đủ can đảm để nhìn lại người mà mình đã lãng quên suốt 10 năm mà, chỉ 1 tiếng trước tình cảm trong cô đã thức tỉnh... - "Xin lỗi con, mẹ không thể...." Cô Ngân lắc đầu. - "Tại sao vậy mẹ?" Như lay lay 2 cánh tay mẹ nó. - "Tại vì...." - "Vì cái tôi của mẹ quá lớn đúng không? Vì mẹ sợ đối diện với ba đúng không? Vì mẹ sợ tự nhận là mình đã sai đúng không? Mẹ! Con hiểu rồi, và con cũng đã nói
- rồi, bây giờ con xin nhắc lại, dù với lòng kính yêu và biết ơn mẹ đã nuôi nấng con suốt 18 năm qua. Con vẫn phải nói. Mẹ là một người ích kỷ!" Như vụt chạy khỏi căn phòng, nó đóng cửa rất mạnh. Tiếng "Rầm" của nó dường như có thể gây chấn động cả căn nhà. Nó bỏ đi, ***** nó lại. Cô khóc, cô tự trách mình đã sai mà còn khờ dại, trách mình đã gần 40 tuổi mà suy nghĩ không bằng một đứa con gái chỉ mới 18 cái xuân xanh. Cô mở tủ, tìm lại chiếc nhẫn cưới. Cô lục tung các ngăn kéo, moi hết mọi ngóc ngách, lật tung mọi giấy tờ, và rồi chiếc nhẫn bé nhỏ lăn ra từ một khóc khuất nhỏ... Ngày lấy nhau, chú đã tặng cho cô chiếc nhẫn với lời căn dặn: "Dù mai này anh có ra sao, em hãy luôn đeo nó để nhớ đến anh". 10 năm, chiếc nhẫn đã bạc màu đi nhiều vì không được bảo quản, tình yêu của cô dành cho chú cũng từ đó lụi tàn theo, nhưng giờ đây, dù chiếc nhẫn không thể trở lại màu vàng lấp lánh của ngày xưa, thì tình cảm của cô vẫn còn đó, vẹn nguyên dù đã ngủ quên suốt 10 năm dài. Cô siết chặt chiếc nhẫn trong tay, nước mắt rơi... - "Ông xã ơi, em xin lỗi... Em có lỗi với anh... nhiều lắm... em ích kỷ... quá... phải không?" Cô đeo chiếc nhẫn vào ngón áp út bàn tay trái, bước vào bàn viết ngay 2 lá đơn xin phép, 1 cho Huỳnh Như, 1 cho chính cô, xin cho 2 người được nghỉ học, nghỉ làm vào ngày mai... 11h khuya...
- Cô vừa đọc kinh cầu nguyện xong. Cô bước sang phòng Huỳnh Như, nhẹ mở cửa. Con bé không có ở trong phòng, cô liền tìm dưới phòng khách. Huỳnh Như đang quỳ xuống dưới bức tượng Thiên Chúa đặt trên cao, bên cạnh là Đức mẹ đồng trinh. Nó gửi lời cầu nguyện... - "Xin Thiên Chúa và Đức Mẹ giúp cho cha con vượt qua nạn kiếp, xin cho gia đình con được đoàn tụ như xưa, xin cho mẹ con trở lại làm người mẹ con hằng kính yêu. Xin ban cho con niềm hạnh phúc gia đình như trước kiaThiên Chúa từng mang đến cho con. Amen!" Nó làm dấu thánh giá, im lặng một lúc, nó mở một cánh cửa tủ nhỏ, lấy ra một bức ảnh. Bức ảnh chụp 12 năm trước, khi nó chỉ mới 6 tuổi, khi đó nó vẫn còn một gia đình hạnh phúc. Trong tim nó thèm khát được chụp một tấm ảnh như vậy ngay bây giờ, nhưng nó lại nghĩ về mẹ. Nó nghĩ mẹ không thể thay đổi suy nghĩ của mình, nên nó khóc, khóc cho vơi nỗi đau... và có lẽ nó đang khóc cho ba nó... ..."Mẹ nó bước ra từ bên trong, cô nhìn nó khóc, nó cũng khóc. Rồi mẹ nó ôm nó vào lòng..." - "Con ơi, mẹ xin lỗi..."
Thêm tài liệu vào bộ sưu tập có sẵn:
Báo xấu
LAVA
AANETWORK
TRỢ GIÚP
HỖ TRỢ KHÁCH HÀNG
Chịu trách nhiệm nội dung:
Nguyễn Công Hà - Giám đốc Công ty TNHH TÀI LIỆU TRỰC TUYẾN VI NA
LIÊN HỆ
Địa chỉ: P402, 54A Nơ Trang Long, Phường 14, Q.Bình Thạnh, TP.HCM
Hotline: 093 303 0098
Email: support@tailieu.vn