Truyện ngắn Em thích nhìn anh ngủ-Anh ngủ chưa???
lượt xem 8
download
Em thích nhìn anh ngủ - Anh ngủ chưa??? - Chưa, sao em cũng chưa ngủ? - Câu ấy em phải hỏi anh ấy! Hôm nào anh cũng ngủ muộn vậy. Ốm thật đấy! - Nhóc ạ, anh là con trai mà! Thức khuya thế này nhằm nhò gì! .- 3h sáng rồi đấy anh biết không??? Xuân gửi tin nhắn đi. Không biết nên giận hay nên thương con người sắp nhận tin nhắn này nữa. Anh ngủ rất muộn, như một thói quen không thể sửa. Anh ngủ muộn không phải để chơi điện tử, không phải để xem phim, hay để chém gió trên facebook như nhiều người con...
Bình luận(0) Đăng nhập để gửi bình luận!
Nội dung Text: Truyện ngắn Em thích nhìn anh ngủ-Anh ngủ chưa???
- Em thích nhìn anh ngủ - Anh ngủ chưa??? - Chưa, sao em cũng chưa ngủ? - Câu ấy em phải hỏi anh ấy! Hôm nào anh cũng ngủ muộn vậy. Ốm thật đấy! - Nhóc ạ, anh là con trai mà! Thức khuya thế này nhằm nhò gì!
- - 3h sáng rồi đấy anh biết không??? Xuân gửi tin nhắn đi. Không biết nên giận hay nên thương con người sắp nhận tin nhắn này nữa. Anh ngủ rất muộn, như một thói quen không thể sửa. Anh ngủ muộn không phải để chơi điện tử, không phải để xem phim, hay để chém gió trên facebook như nhiều người con trai khác. Anh làm một việc mà nói ra thì không ai không gọi anh là “mọt sách”: học, học, và học… học Khoa Luật của trường Kinh tế, anh có những hoài bão và ước mơ rất thiết thực: trở thành một luật sư giỏi. Đã nhiều lần, Xuân hỏi tại sao, anh lại chọn ngành này, anh chỉ cười trừ… không trả lời. Trong các khoa của trường Kinh tế, khoa Luật là khoa phải học nhiều nhất, vất vả nhất nhưng thật sự có đến mức anh phải học ngày học đêm như thế??? Hay đơn giản chỉ vì anh quá cầu toàn? … Điện thoại rung… Long gọi Xuân: - Em ngủ đi! Không thức thi với anh được đâu!
- - Nhưng anh còn thức, em không ngủ được! - Thôi nào, ngủ đi, anh mở nhạc em nghe rồi ngủ nhé! ….. Long mở list nhạc quen thuộc, và để điện thoại lại gần rồi tiếp tục đọc cuốn sách luật dày cộp… 15 phút sau, Long cầm điện thoại lên, nhẹ bấm nút kết thúc cuộc gọi… Long mỉm cười và “mi” nhẹ lên chiếc điện thoại, cậu chắc rằng, cô bé đang ngủ rất ngon, rất sâu. Theo một cách nào đó, trong cái bộ não chỉ toàn các điều luật của cậu còn nhớ được những thói quen rất ngộ nghĩnh của Xuân, một trong số đó là chỉ cần nghe nhạc khoảng 10 phút lúc nửa đêm, là Xuân chìm vào giấc ngủ; dù đã nhiều lần cô nhóc này thử uống café để chứng minh nhận định của Long là sai, nhưng cô vẫn thua. Xuân đã ngủ thật… và hình như cô bé còn đang mỉm cười khi ngủ… cô sinh viên năm hai này mơ về điều gì được nhỉ??? Có khi nào cô mơ về ngày đầu tiên hai người gặp nhau.
- Ngày đó, trong lịch trình chính của Long, có hai nơi: giảng đường và thư viện. Mà Xuân là sinh viên năm nhất, còn Long là sinh viên năm 3, giữa cái trường rộng như thế thì gặp nhau ở giảng đường, rồi yêu nhau gần như là điều không thể… Vậy thì tất nhiên, Long và Xuân gặp nhau lần đầu tiên là ở thư viện. trên tầng 3 của tòa nhà Thư viện của đại học Kinh tế có những khoảng không gian được kê bàn ghế để sinh viên lên đó tự học. Long đã quá quen với nơi này trong gần 3 năm học ở đây còn Xuân thì ở trong kí túc xá hơi ồn ào nên cũng tìm đến đó để yên tĩnh đọc sách. Như mọi hôm, Long tìm đến góc có chiếc bàn cậu hay ngồi. Chỗ đó khá vắng với lại ít chỗ nên ít người lui đến, tất nhiên đi học cần yên tĩnh nhưng kéo một vài người bạn đi cùng thì cũng vui hơn. Nhưng hôm nay ở một chiếc bàn đó, có một người đến trước, nhưng hình như không phải để học mà để ngủ. Nhìn xung quanh, chẳng thấy chiếc bàn nào trống nữa, Long ngồi xuống cạnh cô bé đang khoanh tay lên bàn, gục xuống mà ngủ. Và đó cũng là lần đầu tiên, lần đẩu tiên Long biết rằng … con người ta cũng có thể mỉm cười trong giấc ngủ… sau thoáng ngạc nhiên, Long trở lại trạng thái bình thường và lại lấy cuốn sách ra học. Nhưng … dù cô bé ngồi cạnh đang ngủ yên, chẳng làm phiền gì đến cậu nhưng cậu cũng thấy khó tập trung vào những điều luật khô khốc kia. Có tia nắng khẽ chiếu mí mắt của cô bé… Long bất giác đưa tay như muốn hứng lấy tia nắng ấy vì sợ nó làm chói mắt người đang say ngủ. Nhìn
- cuốn tiểu thuyết mang tên “ sẽ có thiên thần thay anh yêu em” bên cạnh cô bé, Long mỉm cười thầm nghĩ : con gái đúng là hay thích những gì lãng mạn… rầm… rầm… tiếng ồn từ tòa nhà đang xây bên cạnh làm xung quanh trở nên ồn ào. Long thoáng lo sợ giấc ngủ của cô bé bị phá vỡ, quay sang. Trán cô bé ấy khẽ nhăn lại một chút, đôi lông mày khẽ chau lại… lúng túng, Long tháo một bên tai nghe rụt rè cài nó vào tai cô bé với ý nghĩ rất hồn nhiên… nghe nhạc thì sẽ giảm tiếng ồn bên ngoài vọng lại… nhưng có khi đúng thật… cô bé tiếp tục ngủ ngon lành… Long yên tâm quay ra tiếp tục đọc : điều 133, 134,…. 150… đến khi có cảm giác có ai đó đang nhìn mình thì cậu mới quay sang bên cạnh… cô bé ấy tỉnh rồi… nhưng không có phản ứng gì ngạc nhiên, cô quay sang nhìn cậu đọc sách, không tỏ ra phản ứng gì đặc biệt. Hỏi trong khi vẫn gối đầu trên tay vẻ ngái ngủ: - Sao cậu lại ngồi đây? Chẳng phải tôi đến trước sao? - Tại… xung quanh hết chỗ rồi!!! - ???
- - Bàn này hai người ngồi vẫn rộng mà….(cười trừ) thôi, về đây… trả lại chỗ cho bé! - … cậu nói ai là bé? Tôi cũng là sinh viên năm nhất rồi đấy!( phản ứng mạnh trước cách gọi của người tranh chỗ làm Xuân tỉnh ngủ) - Thế thì là bé thật rồi! Tôi hơn em hai tuổi đấy! Xuân không nói được gì nữa, người ta hơn cô tận 2 tuổi cơ mà… đang cố nghĩ cái gì đó để phản bác lại từ “bé”, … Xuân chợt nhận ra cô đang nghe thấy giai điệu nhạc thính phòng ở một bên tai, nên quên đi nỗi ấm ức bị gọi kiểu trẻ con, Xuân quay sang nhìn Long, rồi lại nhìn vào cái mp3 ý dò hỏi; Long nhận ra ý nghĩ đó nên lúng túng giải thích: - Tại lúc nãy ồn quá nên… cho bé mượn để ngủ tiếp!
- Nghe lời giải thích, Xuân lại càng thấy ngạc nhiên vì người con trai trước mặt. Với một người lần đầu tiên gặp, mà người ấy tự dưng lo cho cả giấc ngủ của họ, Xuân hỏi với giọng ngờ vực: - Gặp ai ngủ ở đây, anh cũng làm vậy hả?(đổi cách xưng hô vì cảm động rồi nhé) Long suýt bật cười vì câu hỏi có phần ngây ngô ấy, nhưng vốn ít cười nên Long làm mặt tỉnh bơ và nói: - Ừ! - Anh nói dối! - Tại sao bé bảo anh nói dối?
- - Tại đôi mắt anh nói không phải thế, anh chỉ cho mình em mượn tai nghe thôi! Long không rõ mắt cậu tỏ vẻ như vậy thật hay chỉ là cô nhóc này bịa chuyện nhưng sự thật vẫn là sự thật và câu nhận định cũng làm Long bối rối… Riêng Xuân làm phá vỡ được vẻ mặt cố tỏ ra lạnh lùng của Long làm cô thích thú, nhưng thấy sự bối rối vì câu đùa của mình khiến Xuân thấy áy náy, ít ra cô hiểu rằng nhờ tiếng nhạc nhẹ nhàng át một chút tiếng ồn ào từ tòa nhà bên cạnh cô mới ngủ ngon như thế! Xuân gỡ tai nghe xuống và bảo: - Em đùa đấy! Thôi trả anh này, nhường chỗ này cho anh học thay lời cảm ơn nhé! Em về trước đây. - Không sao đâu! Bé cứ ngồi đọc sách đi, bé lên đây trước mà! Đang có ý tốt nhường chỗ rồi tự dưng nhận ra ông anh năm 3 này vẫn chưa bỏ cách xưng hô gọi cô là bé, cô trở nên ngang bướng:
- - Vậy thì em ở lại. Nhưng em báo trước, anh mà còn gọi em là bé nữa là từ lần sau em độc chiếm chỗ này không cho anh đến đây học nữa đâu. Nghe Xuân nói với giọng bực tức, nhưng Long vẫn thản nhiên: - Tùy bé thôi, anh thích gọi như thế hơn! Cái ý định đe dọa không thành làm Xuân cụt hứng, cô quay sang giọng làm lành: - Em tên Xuân! Hoàng Xuân. Tên hay vậy nên anh gọi tên đi đừng gọi em là bé nữa. - ừ, bé Xuân!- Long vẫn đáp tỉnh bơ
- - này, anh tên gì mà sao không chịu nghe người ta nói gì hết vậy? - Long… Trần Duy Long. - Uhm … nó có vẻ hợp với anh đấy! - Tại sao? - Con rồng luôn muốn đứng trên tất cả các loài, nó không chịu khuất phục trước bất cứ một con vật nào khác! - Rồi sao nữa? - Còn một điều nữa, không biết đúng không?
- - Cứ nói! - Chính vì đứng trên nên không ai làm bạn với nó cả! Nó cô đơn! - Thôi đi!!!! Đột nhiên Long gắt lên vơi Xuân, đang thao thao bất tuyệt với ý nghĩ trêu đùa, Xuân giật mình không hiểu mình đã làm gì sai. Chỉ sau này khi yêu Long, Xuân mới biết, Long rất sợ khi nói đến cô đơn. Mà như một người nào đó đã nói với Xuân : “những người sợ cô đơn là những người cô đơn nhất!”. Ba của Long, bỏ hai mẹ con Long đi theo người đàn bà khác khi Long mới vài tháng tuổi, ở với mẹ dưới sự giáo dục nghiêm khắc của mẹ, từ nhỏ Long đã chỉ biết học, những thú vui của tuổi thơ Long chẳng hề có thời gian để thử, hay nói cách khác, mẹ không cho Long cơ hội làm việc đó. Hồi nhỏ, cứ mỗi lần, Long xin mẹ đi chơi, mẹ Long lại tức giận mắng:
- - Ba mày bỏ đi! Mẹ vất vả nuôi mày ăn học, mày còn muốn thế nào nữa mà còn muốn đi chơi không chịu học hả con! Ngay từ rất nhỏ, tâm hồn trẻ thơ trong sáng đã bị những giáo huấn, nhưng mắng mỏ của mẹ làm cho trơ đá…. … Long xấu hổ khi nổi nóng vô cớ! Nên vội vàng xin lỗi: - Anh xin lỗi, anh… thôi, cũng muộn rồi anh về đây! Em cũng về đi, có vẻ trời sắp mưa rồi đấy! Long tự trách mình đã không giữ được bình tĩnh, mà tại sao cô bé mới gặp lần đầu tiên này lại có thể mang lại những trạng thái tâm lí bất thường như thế cho cậu… hết những hành động vụng về không kịp suy nghĩ, hết muốn bật cười, giờ lại còn nổi nóng nữa… Nhưng cô ấy đã nói ra một sự thật mà Long không muốn thừa nhận: cậu cô đơn. Một thoáng lo sợ rằng chỉ ngồi cùng cô bé này một lúc nữa thôi, cậu sẽ bắt cô phải nghe những gì ấm ức nhất, những gì bức bối nhất. Chính vì thế cậu đứng
- lên, cầm sách đi về. Xuân thấy tự dưng thấy vậy cũng lúng túng nhưng không biết nghĩ gì mà cô nói: - Em về cùng anh! Long nhìn cô bé Xuân một thoáng, không biết nói gì đành về cùng cô bé. - Anh học khoa gì thế? - Luật. Còn bé? - Em học Tin học kinh tế. Mà sao anh lại thích nhạc cổ điển? - Lúc học chỉ nghe nhạc ấy được thôi. - Vậy cho em nghe cùng nữa nhé! Em sẽ lên đó học cùng anh?
- - Tại sao? - Thì …. Cái bàn ấy dài mà, với lại ở đó ít người đến, yên tĩnh. Với lại một mình cũng buồn mà anh. Nhé! - Chỗ đó đâu phải của anh. Tùy bé thôi nhưng nếu anh đến trước và em muốn nghe nhạc cùng thì phải giữ yên lặng. - A. tất nhiên rồi. Mùa thi… thời điểm bận rộn của sinh viên, ai cũng cố kiếm cho mình một chỗ yên tĩnh để học. Xuân cũng thế, cũng lên thư viện học… có những lúc đến chiếc bàn ấy, thấy Long đang ngồi đó, Xuân cũng lại học cùng. Dù Long chỉ chúi đầu vào cuốn sách coi như Xuân không có đó nhưng Xuân không chạnh lòng, thế lại tốt, cô cũng cần yên tĩnh để ôn thi thôi. Thật ra cũng có một động cơ nữa đó là qua tìm hiểu, Xuân hơi choáng khi nhìn biết được thành tích học tập của Long. Long là sinh
- viên xuất sắc của Khoa Luật nói riêng và của cả trường Kinh tế nói chung. Gần 3 năm học, 5 học kì trôi qua điểm tổng kết hiện tại của Long nghe đồn là 9.3– số điểm xuất sắc. Long được nhận tất cả học bổng có thể nhận được, của trường, của khoa và thậm chí của cả các tổ chức khác. Nên lên đây học cùng, Xuân cũng hi vọng, sư huynh thương tình chỉ cho em mấy phương pháp cơ bản để có thể thi lấy điểm cao. Nhưng nhìn vẻ mặt khá đẹp trai đang nghiêm nghị đọc cuốn sách luật, Xuân lại chẳng dám hỏi sợ làm phiền, nhưng có lúc gặp phải bài nào khó quá Xuân vẫn quay sang hỏi… lần đầu còn sợ … nhưng những lần sau thấy Long cũng chỉ dạy tận tình nên càng ngày càng hỏi nhiều (dù tận tình không đồng nghĩa với nhiệt tình…). Nhưng vì khác khoa nên Xuân chỉ hỏi được những môn đại cương, những môn khác thì tự lực cánh sinh. Cuối cùng kì thì cũng kết thúc, Xuân tìm được việc làm thêm trong hè nên quyết định ở lại kí túc xá, học trước mấy môn trong hè cho vào năm đỡ vất vả. Kí túc xá ít người hơn, không ồn ào quá nhưng Xuân vẫn giữ thói quen mang sách lên thư viện đọc. Long cũng vẫn đến thường xuyên, nên Xuân vẫn thường gặp Long. Dù thư viện giờ ít người lên nhưng hình như tại Xuân lỡ thích mấy bản nhạc giao hưởng trong mp3 của Long mất rồi nên chẳng đổi vị trí đọc sách nữa. Mà Xuân cũng thấy Long học chăm quá mức cần thiết, kì thi kết thúc rồi mà chẳng thấy Long đọc cuốn sách nào khác ngoài sách liên quan đến luật pháp và luật pháp. Ngồi đọc sách cạnh Long, Xuân tự bảo mình không nên làm ồn nhưng hồi trước ôn thi ngồi yên còn được giờ thì xong rồi thấy khó chịu nên
- thỉnh thoảng, đọc được một cái gì đó tâm đắc trong sách, Xuân lại lên tiếng: - “ Ai yêu trước, người ấy sẽ thua”. Anh thấy câu này có đúng không? Long thấy có người làm ồn thì dừng lại, nhìn sang, trả lời cụt ngủn: - Không. Còn Xuân không cần Long nói thêm câu nào nhưng Xuân biết anh đang khó chịu. Nhưng giang sơn dễ đổi bản tính khó rời, những lần sau Xuân vẫn tiếp tục như thế. Đã có lúc Long có ý định chuyển chỗ học ra chỗ khác nhưng theo thói quen, cậu vẫn đi qua lối đó, và lần nào thấy cậu, Xuân cũng vẫy vào ngồi cùng nên chẳng tìm chỗ khác nữa. trái lại có những chiều, đến học mà không thấy Xuân, không được nghe có giọng sôi nổi đọc lại những câu trong sách Long lại thấy chỗ này yên tĩnh quá! Long thỉnh thoảng ngồi nhìn sang chỗ trống bên cạnh, thỉnh thoảng những tia nắng hay những chiếc lá của cây phượng cao cổ thụ gần đó
- khẽ rơi vào chỗ ấy, làm Long lại nhớ đến khoảnh khắc lần đầu tiên Long gặp Xuân, lại nhớ gương mặt khi mỉm cười khi đang say ngủ của cô bé… mà cô bé đã đọc những gì nhỉ, sao dù tập trung đọc sách luật, cậu vẫn nhớ được vài điều: - Tình yêu như một trò cút bắt, ta càng đuổi theo nó, nó càng chạy xa ta. Hạnh phúc như một tấm chăn hẹp, không đủ che cho tất cả mọi người, người này ấm thì người khác phải chịu lạnh. Hay đôi khi hạnh phúc của người này lại là nỗi đau của người khác… - Khi ta gặp một người thực sự có ý nghĩa đối với ta nhưng ta biết người đó sinh ra không phải dành cho ta thì cách tốt nhất là để họ ra đi… …. Toàn những triết lý về tình yêu, Long cũng chẳng biết Xuân trích nó ra từ cuốn sách nào,.. nghe thì thấy hay hay nhưng Long chẳng có cảm xúc gì cả. Đơn giản vì cậu đã yêu bao giờ đâu. Vậy mà hết hè này cậu đã là sinh viên năm cuối rồi đấy! Ngồi một mình tự dưng, Long lấy ra một hộp diêm nhỏ. Có thể bạn không tin nhưng đó là một món quà từ một người con gái, đó là cô bạn học cùng lớp 12, buổi học cuối cùng cô bạn
- đã hẹn gặp cậu và đưa cho cậu hộp diêm này, Long vẫn nhớ những gì cô bạn nói: - Cậu biết không, người ta nói rằng khi đốt một que diêm, rồi nhìn vào đốm lửa ấy, hình ảnh hiện ra chính là hình ảnh của người mà mình yêu thương nhất. Và… khi đốt nó lên … tớ thấy cậu. Long hiểu ý cô bạn nhưng với Long, chưa một người con gái nào để lại ấn tượng cả. Ngay cả cô bạn này, Long chỉ biết bạn ấy là bạn cùng lớp. Long nhẹ nhàng, điềm tĩnh trả lời: - Cảm ơn tình cảm của cậu, nhưng xin lỗi, tớ chưa có ý định yêu một ai đó. Cô bạn, thoáng chút thất vọng nhưng hình như cô cũng hiểu tính cách lạnh lùng của Long nên nói:
- - Không sao đâu, tớ chỉ có ý muốn nói cho cậu biết một lần thôi… tặng cậu hộp diêm này nhé, với tính cách của cậu, khó mà cậu dám thừa nhận đã yêu ai đó trong tương lai nên … hãy dùng nó để kiểm tra nhé. Hy vọng cậu có một tình yêu đẹp. Long đã giữ món quà kỉ niệm nhỏ bé này suốt ba năm rồi, không biết diêm trong hộp đã bị hỏng hay chưa. Long mở ra và lấy một que diêm quẹt thử, que đầu tiên,… diêm không cháy,… que thứ 2 , không cháy nốt… Long quẹt que diêm thứ 3 với ý nghĩ nếu tiếp tục không cháy, sẽ bỏ hộp diêm đi, chỉ cần nhớ tấm lòng của cô bạn là được rồi. Nhưng… que diêm thứ ba cháy sáng, Long nhìn vào đốm lửa nhỏ bé đầu que diêm để thử nghiệm… và cậu thấy hình ảnh cô bé Xuân đang ngủ, gương mặt đáng yêu như đang mỉm cười… diêm cháy gần đến đầu kia, nóng quá, Long giật mình buông rơi que diêm trên đất. Tự trách mình xao lãng nghĩ, nhớ lung tung, long quay lại nhìn vào cuốn sách luật, nhưng đầu óc tự dưng thấy mông lung quá: có điều luật nào cấm Long yêu thương một ai đó không? Tháng 7, nắng oi ả… phòng kí túc xá như một cái lò nung, Xuân mang sách lên thư viện ngồi đọc, ít ra trên đó có cây, phượng cổ thụ che nắng nên khá mát mẻ, và Xuân cũng thừa nhận, gần một tuần nay không lên
- đó, không gặp Long, không được nghe mấy bản piano du dương cũng thấy nhớ. Lên đến tầng 3 tòa nhà Thư viện, nhìn từ xa thấy cây phượng có vẻ xanh tươi hơn, cũng đúng thôi, chiều tối qua mưa to thế cơ mà, ở chiếc bàn quen thuộc, Long đang ở đó. Nhưng lạ chưa? Trái với hình ảnh cặm cụi đọc sách quen thuộc, hình như Long đang ngủ. Xuân tiến lại gần hơn, đúng là Long đang ngủ thật, cuốn sách Luật đánh dấu số trang đã đọc vẫn để bên cạnh. Nhìn lạ thật, gương mặt điềm tĩnh nghiêm nghị khi đọc sách, lúc ngủ nhìn hiền lành và dễ thương thế này sao? Chợt có tiếng chuông, trong cặp sách của Long, Xuân giật mình, vội lục tìm nó… thì ra là Long hẹn giờ để dậy. Quay sang nhìn Long một thoáng, Xuân tắt chuông báo thức đi. Một người đang ngủ ngon thế kia làm sao có thế để tiếng chuông này làm thức giấc được. Xuân cũng ngồi xuống bên cạnh, sao khi ngủ mà nhìn Long vẫn buồn thế nhỉ? Xuân từng nghe mẹ nói một người sướng hay khổ thể hiện ngay khi người ta ngủ, những người hạnh phúc là những người có gương mặt ngủ rất thanh thản… nhưng Long không thế. Cậu sinh viên xuất sắc này có gì phải lo lắng mà tại sao ngay trong lúc ngủ cũng không yên, đôi lông mày nhăn lại. Bất giác, Xuân đưa ngón tay trỏ, nhẹ nhàng đặt lên chỗ giữa hai chân mày làm nó giãn ra một chút. Xuân rút tay lại, ngồi yên ngắm người ta ngủ, cuốn tiểu thuyết “ nếu em thấy anh bây giờ” nằm trong túi sách nhưng Xuân không muốn bỏ nó ra nữa… mặc kệ nhân vật trong câu chuyện muốn thấy ai, Xuân chỉ biết Xuân muốn nhìn con người đang ngủ bên cạnh. Nhẹ lấy một chiếc tai nghe được Long bỏ ra (có lẽ để có
CÓ THỂ BẠN MUỐN DOWNLOAD
-
Vị trí nào cho em?
3 p | 208 | 54
-
Chuông Gió
5 p | 153 | 9
-
Ngôi sao nào dành cho anh
7 p | 57 | 6
-
Truyện ngắn Giọt pha lê gió long lanh
13 p | 64 | 6
-
Anh sẽ không bao giờ buông tay
5 p | 61 | 6
-
Em là Gió của anh
10 p | 65 | 6
-
E thích nhìn anh ngủ
39 p | 43 | 5
-
XIN LỖI, ANH KO THỂ BẢO VỆ EM!
4 p | 65 | 4
-
Bóng hình thân thương – Kì 1
22 p | 57 | 4
-
Em thích nhìn anh ngủ.-Anh ngủ chưa???
60 p | 67 | 4
-
Truyện ngắn Vẻ đẹp nhìn từ ống kính
17 p | 61 | 4
-
Mùa bằng lăng và em
4 p | 64 | 4
-
Này, biết là em thích anh rồi không?
6 p | 69 | 3
-
Lá Thư Cuối Cùng Em Gửi Tôi
4 p | 75 | 3
-
Em sẽ chứng mình cho anh thấy…Em yêu anh
9 p | 60 | 3
-
Anh… Người đánh cắp bốn ngăn trái tim em
5 p | 87 | 2
-
Truyện ngắn Hoa hồng đỏ
12 p | 93 | 2
Chịu trách nhiệm nội dung:
Nguyễn Công Hà - Giám đốc Công ty TNHH TÀI LIỆU TRỰC TUYẾN VI NA
LIÊN HỆ
Địa chỉ: P402, 54A Nơ Trang Long, Phường 14, Q.Bình Thạnh, TP.HCM
Hotline: 093 303 0098
Email: support@tailieu.vn