Truyện ngắn Ghen
lượt xem 2
download
Tối thứ bảy, sau khi ăn cơm xong Quý nghe chồng nói với các con: - Mấy đứa đi ngủ sớm, sáng mai ba dẫn đi bơi. Tụi nhỏ nhảy cỡn lên. Trước đây chủ nhật cả nhà Quý hay dẫn nhau đi bơi. Không đi chơi đâu xa được, chỉ vẫy vùng trong hồ bơi cũng là một niềm vui, một sự thư giãn. Quý lớn lên bên sông nước, từ nhỏ đã theo mẹ ra sông hụp lặn, còn chồng Quý lớn lên ở một vùng biển, bơi giỏi như con rái. Nhớ lần đầu tiên hai người...
Bình luận(0) Đăng nhập để gửi bình luận!
Nội dung Text: Truyện ngắn Ghen
- Ghen TRUYỆN NGẮN CỦA NGUYỄN THUÝ ÁI Tối thứ bảy, sau khi ăn cơm xong Quý nghe chồng nói với các con: - Mấy đứa đi ngủ sớm, sáng mai ba dẫn đi bơi. Tụi nhỏ nhảy cỡn lên. Trước đây chủ nhật cả nhà Quý hay dẫn nhau đi bơi. Không đi chơi đâu xa được, chỉ vẫy vùng trong hồ bơi cũng là một niềm vui, một sự thư giãn. Quý lớn lên bên sông nước, từ nhỏ đã theo mẹ ra sông hụp lặn, còn chồng Quý lớn lên ở một vùng biển, bơi giỏi như con rái. Nhớ lần đầu tiên hai người đi Vũng Tàu cùng với cơ quan của Quý, anh đã biểu diễn bằng cách bơi thật xa, ngút tầm mắt của cô, khiến Quý cứ đứng trong bờ hoang mang lo sợ. Mãi anh mới bơi vào và vớt được cho Quý một cọng rong dài… Chuyện mới đó mà nghe xa hút, bây giờ họ bận rộn con cái, đi làm, rồi có chút của cải, cứ sợ mất trộm nên chẳng mấy khi cùng nhau đi chơi xa. Sai con pha nước, lấy tăm, mang thuốc lá, anh phưỡn bụng ngồi xem tivi còn Quý với một thau chén, một cái nhà dơ hầy… Chợt có tiếng chuông cửa. Biết chồng ở trần ngại ra nên Quý vội vàng đi mở cửa. Một dáng phụ nữ hiện ra: - Xin lỗi, có phải đây là nhà của anh chị Lân không ạ? - Dạ phải… - Tôi là bạn của anh, ở Nha Trang mới vào, anh có nhà không chị? - Dạ có, mời chị… Trong khoảnh khắc giữa những câu hỏi ấy hai người phụ nữ đã đủ thời gian để ước lượng, dò hỏi, so sánh, đánh giá về nhau, bằng trực giác nhạy bén nhất của phái nữ. Bởi từ cái nhìn đầu tiên mà người phụ nữ này nhìn Quý hiểu rằng người ấy có một mối liên hệ đặc biệt với chồng mình, nếu không, chị ta không nhìn mình với ánh mắt như thế. Bởi đây cũng không phải là lần đầu tiên một người tình cũ của chồng tìm đến thăm. Quý tin
- rằng đã đến nhà là người ta có thiện chí, nếu không họ tìm cách lén lút với nhau ngoài đường. Gần bốn mươi tuổi mới lấy vợ, Quý tin chồng mình thực sự “rửa tay gác kiếm”, không còn khao khát chinh phục nữa. Bây giờ ngoài năm mươi trông anh vẫn còn rất phong độ. Nhỏ thua chồng cả một con giáp nhưng nhiều lúc Quý thấy mình bắt đầu đuối sức. Nhưng hay đọc những loại sách “Bí quyết giữ gìn hạnh phúc” cô chẳng bao giờ từ chối chồng, mà cái cách của anh thì chẳng thể nào từ chối được. Gần đây cô thấy bạn chồng hầu hết ai cũng có bồ, bồ ruột, nghĩa là có tình yêu thực sự, hoặc bồ bịch, chỉ là cho vui, để thay đổi không khi của một cuộc sống vợ chồng bắt đầu nhàm chán. Ngay cả Hữu, bạn thân nhất của chồng Quý, nhỏ tuổi hơn nên vẫn xem chồng Qúy như một người anh cũng mới có tình nhân. Cái tin ấy làm chồng Quý có vẻ nao nức. Hữu rất hiền, tẩm ngẩm tầm ngầm thật không ngờ. Cô bồ của Hữu dạy Anh văn nên cũng rất Tây. Hữu giấu Quý, vì lâu nay hai gia đình vẫn đi lại, Quý xem vợ Hữu là bạn bè nên sợ cô sẽ nói lại, và biết đâu lại qui kết các ông cá mè một lứa, các bà “liên hiệp” lại với nhau để đánh thì thật là phiền. Nhưng một hôm Hữu lại dẫn người bạn gái ấy đến nhà vợ chồng Quý chơi, giới thiệu là đồng nghiệp. Quý cũng muốn tỏ ra là người hiếu khách, phóng khoáng nên đã mời họ ở lại ăn cơm. Lúc đầu Quý không nghi ngờ gì nhưng cái cách họ nhìn nhau thì không thể giấu được. Hữu ý tứ còn cô bạn thì không, cô ngồi sát vào Hữu, uống chung ly bia với anh, vuốt má anh ngay trong bàn ăn. Cô nầy cỡ tuổi Quý, đã ly hôn, hiện đang sống với cậu con trai đang học lớp sáu. Cô biết chơi đàn, đánh cờ và nói chuyện tiếu lâm, nói rất có duyên khiến Quý cười nghiêng ngả. Ngọc, tên người phụ nữ ấy thuộc dạng mà chỉ tiếp xúc với ai một lúc là không ngại ngùng bộc lộ hết mọi ngóc ngách của đời mình. Cô kể về đêm tân hôn bất hạnh của mình, về người chồng cũ vốn con dòng cháu dõi những bạc nhược, trái ngược với bản chất mạnh mẽ của cô. Lúc sắp về Ngọc thú nhận rằng đến chơi vì tò mò, nghe Hữu kể rằng gia đình Lân rất hạnh phúc, Ngọc không tin rằng ai có hạnh phúc nên đến xem thử. Quý hỏi: - Thế Ngọc có thấy nhà mình hạnh phúc không? - Có,có chứ, cho nên mình mới nói ra điều ấy. Quý cười vang: - Hạnh phúc giống như thần thánh ấy, người ta chỉ có nghe chứ có ai nhìn thấy bao giờ!
- Quý mời Ngọc có dịp cứ đi chơi. Dù thấy Ngọc hoàn toàn khác mình nhưng Quý rất thú vị. Ngọc bộc lộ con người mình rất tự nhiên và hoàn toàn ý thức về điều ấy, cô không sợ người ta đánh giá về mình, điều mà đa số phụ nữ đều sợ. Thế nhưng lời mời ấy khiến chồng Quý không hài lòng. - Mẫu phụ nữ như Ngọc chỉ để vui chơi chứ không thể làm vợ. Quý đùa: - Tất nhiên, em đâu có ý định lấy cô ấy làm vợ. - Phụ nữ dễ bị ảnh hưởng lắm, chơi với những người phóng túng như thế biết đâu em cũng bắt chước… - Anh nói thật là ngược đời, lẽ ra em không quy kết anh thì thôi. Bạn bè anh nhiều người bồ bịch lăng nhăng, em không nói anh bắt chước họ… Người phụ nữ ấy xuất hiện khiến chồng Quý bối rối, anh vào phòng mặc quần áo rất lâu, chắc là để trấn tĩnh. Quý mang nước lên rồi ngồi tiếp khách. Việc khiến Quý tự tin là người phụ nữ ấy lớn tuổi hơn mình. Trẻ hơn bao giờ cũng là một ưu thế, ở người phụ nữ này tuy không giấu được tuổi tác, nhưng có đôi mắt buồn dìu dịu nó khiến chị có nét quyến rũ. Khi người phụ nữ vui người ta không tìm hiểu sao họ vui nhưng khi người phụ nữ buồn sẽ gợi sự tò mò, sao họ buồn? Đặc biệt là ở phái nam, làm cho phụ nữ vui là điều hào hứng, đôi khi là một chiến công. Chả thế mà ngày xưa có ông vua đã xé bao nhiêu lụa quý để người phụ nữ yêu dấu của mình vui cười. Sau nữa là chị toát lên sự đơn côi. Mở đầu câu chuyện chị giới thiệu mình vào thành phố này để thăm con đang học đại học. Vậy chồng chị đâu, không tiện hỏi nhưng Quý thử đoán, họ đã bỏ nhau hay chồng chị đã mất. Mắt buồn của chị dịu dàng lắm, như thế chị không phải là người phải sống trong những vằn vặt, hằn học, cay đắng của sự đổ vỡ, mà thuần tuý chỉ là một nỗi đau buồn không do chị gây ra. Trông chị có vẻ cô đơn, có vẻ chải chuốt, như một vùng đất hoang sơ, màu mỡ sẵn sàng chờ đợi những bước chân khai phá. Chồng Quý lúng túng thấy rõ, chưng diện thấy rõ. Anh đóng bộ, áo bỏ trong quần, chỉ thiếu cái cà vạt… - Đường vào lâu chưa? - Dạ đựơc một tuần rồi, em vào thăm cháu, nó đang học năm thứ hai trường Kinh tế… - Mau quá nhỉ, con mình mới vào trung học…
- Qua mấy câu thăm hỏi xã giao họ nói hỏi nhau về quê hương về bạn bè, nhiều chuyện vu vơ hình như để tránh nói một điều gì đó. Quý thấy mình hơi thừa nên xuống nhà xem trong tủ lạnh có gì đãi khách và nán trong nhà bếp khá lâu, cô cảm thấu rằng nếu ngồi đấy là bất lịch sự. Họ là bạn nhau từ hồi đi học, có những cái chung mà cô không được với chồng. Nhưng người khách không ngồi lâu như Quý tưởng, chồng Quý tiễn người bạn xuống cầu thang, ra cổng. Khi trở vào anh kể sơ về lai lịch mà có đôi lần cô có nghe nhắc đến khi về quê chồng. Hải Đường cùng học với anh một trường nhưng kém đến mấy lớp, goá chồng đã lâu vẫn ở vậy nuôi con. Chiều mai Đường sẽ về lại NhaTrang. Quý tiếp tục công việc dọn dẹp và nhắc con đi ngủ mà không quên “khuyến mãi” bằng lời hứa của chồng: - Tối nay tivi không có gì xem đâu, các con đi ngủ sớm mai ba dẫn đi bơi! Chồng Quý như chựng lại, nói nhỏ với cô: - Thôi mai anh bận, không dẫn các con đi bơi được đâu. Quý ngạc nhiên, anh ít khi thất hứa với bọn trẻ. Nhưng có con cô không tiện hỏi lý do. Đợi lúc con mãi dán mắt vào một pha quảng cáo, Quý căn vặn: - Anh hứa với con rồi, sao lại không đi? - Anh chợt nhớ sáng mai có hẹn đi uống cà phê với anh Kính. Kính? Có mấy khi họ gặp nhau, cũng chẳng có gì thân thiết, sao hôm nay từ quận ba lên tận Gò Vấp uống cà phê? Quý không tin. - Anh biết tính con mình rồi, hứa cái gì là nó chăm chăm chờ. Hồi nãy bọn nó lục tủ lấy đồ bơi, kính lặn, khăn lông bỏ vào túi để sẵn, giờ nghe không đi nó thất vọng lắm. - Thì để buổi chiều anh dẫn đi. - Chiều nắng, vả lại lúc ấy hồ bơi rất dơ, bơi sáng sớm là tốt nhất. Anh gọi lại cho anh Kính đi. - Nhà anh ấy chưa mắc được điện thoại. - Thì đành thất hứa với anh ấy vậy, người lớn dễ thông cảm, chứ với trẻ con, mình từng dạy nó phải giữ lời hứa. Quý quyết tâm ngăn cản chồng vì cô tin rằng chắc chắn việc thay đổi ý định dẫn con đi
- bơi này không bắt nguồn từ người bạn tên Kính. Lân nản lòng: - Sáng mai đi bơi, không nói lôi thôinữa. Vào giường Lân quay lưng ngủ, nhưng Quý không chắc lắm vì chưa nghe tiếng ngáy. Quý hình dung lại người phụ nữ ban nãy. Chị ta tuy lớn tuổi nhưng chưa có dấu hiệu của sự phai tàn, đặc biệt là chị vẫn còn dịu dàng e ấp, có cái vẻ của một người thiếu tự tin, khiến chị có dáng dấp của một thiếu nữ. Họ nhìn nhau rất lạ, chắc chắn đó không phải là một đôi bạn bình thường. Vừa rồi chồng về quê ở khá lâu vì mẹ bịnh, Quý có nghe một người bạn gái cũ nào đó của anh hay đến thăm nom. Chắc là Đường chứ không ai khác. Những người đàn ông, đàn bà có tình ý với nhau họ nhìn nhau lạ lắm, dù giấu đến mấy vẫn bại lộ, vì nó có một cái gì đó gọi là sóng tình. Trái tim xao động thì dứt khoát trong mắt phải có sóng. Giống như trời giông bão thì mặt biển phải dậy sóng. Quý nhớ cách đây ít lâu một cô gái trẻ cùng cơ quan cho Quý xem ảnh đám hỏi của cô với một Việt kiều. Một đám hỏi với đầy đủ lễ nghi, có cảnh cô ôm hôn vị hôn phu và những cảnh thân mật khác của một đôi tình nhân. Họ rất đẹp đôi nhưng bỗng dưng Quý thốt lên: - Hai người sao giống anh emquá! Quý nhận xét vô tư nhưng cô gái có vẻ kinh ngạc. Sau đó việc người chồng bảo lãnh cô ra nước ngoài không thành vì cơ quan chức năng phát hiện ra cô là dì ruột của chàng trai, làm hôn thú giả vợ chồng chỉ để thuận tiện việc ra đi của cô. Quý giật mình vì linh cảm của cô đúng. Những cử chỉ trong những tấm ảnh ấy tuy rất thân mật nhưng nó không toát lên được vẻ tình tứ của một đôi tình nhân mà vẫn chỉ là vẻ trong sáng của tình cảm họ hàng, tuy lúc đó Quý không phân tích được nhưng cảm nhận được. Quý lo bữa sáng cho cả nhà rồi chồng cô dẫn hai con đến hồ bơi. Khác với cảm giác thanh thản khi ở nhà một mình như mấy lúc khác, cô vừa làm việc vừa nghe những bản nhạc mình yêu thích hay đọc một cái gì đó trong không gian hoàn toàn yên tĩnh của riêng mình. Nhiều người phụ nữ có chồng con đề huề đôi khi lại thèm khát những khoảnh khắc hiu quạnh. Nhưng hôm nay cô thấy lòng hồi hộp, rối ren lạ lùng. Sao cô không sớm nghĩ được rằng anh ấy sẽ đưa con đến hồ bơi, mua vé cho hai đứa nhỏ vào rồi sẽ đến nơi hẹn. Bọn nhỏ rất ngoan bơi xong rồi lẩn quẩn ở đó chờ ba đến đón. Có thể lắm chứ. Chiều nay Đường sẽ lên tàu về Nha Trang rồi. Cô nghĩ đến một phụ nữ goá bụa đã lâu,
- khao khát hơi hướng đàn ông, ngôi sau xe chồng mình, ở một nơi mà người ta không biết cô là ai, sẽ vòng tay ôm Lân, hít mùi hương nồng nàn của Lân, việc mà ở quê nhà dù muốn họ cũng không dám. Rồi Lân sẽ huy động hết mọi khả năng âu yếm, ga lăng vốn dào dạt ở anh để làm người phụ nữ u buồn ấy vui lên. Trong khoảnh khắc vụng trộm ấy họ hạnh phúc biết bao, rồi sóng tình đã xiêu xiêu, họ dám làm mọi chuyện… Tim Quý càng lúc càng đập nhanh, mới sáng sớm mà cô toát mồ hôi. Bao nhiêu công việc phải làm của một buổi sáng chủ nhật nhưng Quý chẳng làm được việc gì, lòng cứ như lửa đốt. Cô cố trấn tĩnh. Lát nữa thôi khi các con về, hỏi tụi nó sẽ khai hết. Cô xem đồng hồ, mới bảy giờ. Sớm lắm cũng phải chín giờ họ mới về. Hai tiếng đồng hồ nữa là một thời gian quá dài, quá sức chịu đựng. Nhưng chẳng lẽ đến hồ bơi xem thử sự tình? Rình rập theo dõi chồng là việc Quý chưa làm bao giờ. Cô thấy làm vậy rất hèn. Cô không bao giờ lục túi, lục cặp, bàn làm việc của chồng. Ngay lúc kẹt tiền muốn hỏi chồng cô cũng để anh vào phòng tự lấy ví trong túi quần đưa cho. Chợt có tiếng chuông điện thoại vang lên. Cô chụp lấy máy. Giọng phụ nữ rụtrè: - Chị Lân phải không ạ, tôi là Đường đây, anh có nhà không chị? - Anh ấy đưa các cháu đi bơi rồi… Có gì không hả chị? - Dạ trưa nay tôi về, chỉ gọi đến chào anh chị thôi. Khi nào chị về quê ghé nhà tôichơi. Quý cúp máy. Thấy nhẹ người. Họ đâu có hẹn hò gì! Nhưng rồi một ý nghĩ loé lên. Không, đây chỉ là một màn kịch. Chồng Quý đã đến nơi rồi xúi Đường gọi điện để đánh lạc hướng cô. Chứ vào đây cả tuần không đến, không gọi, mới gặp hồi tối, giờ lại gọi điện chào từ biệt. Thật vô lý, Quý thấy người run lên. Cô đâu phải là một con ngốc mà chồng cô lừa dối đến mức như vậy. Cô cần phải biết ngay sự thật, không thể chờ thêm phút giây nào nữa. Quý luýnh quýnh lấy ống khoá để khoá cửa, cô không còn sợ rằng khu này lâu nay hay mất trộm. Vớ cái mũ vải chụp lên đầu cô lao xuống cầu thang. Xuống tầng trệt nơi gởi xe của cư xá, Quý mới nhớ rằng mình quên đem theo chìa khoá xe. Nhưng cô không thể lên lại mấy tầng lầu vì không được chậm hơn, đây ra hồ bơi khá gần đi bộ khoảng mười lăm phút. Đi một đoạn, giữa con đường lớn Quý thấy mình thật lạc lòng kỳ dị với bộ quần áo mặc trong nhà, chân mang dép. Chưa bao giờ cô mặc thứ quần áo ấy ra đường. Cô sợ gặp bất cứ một người quen nào, vội kéo vành mũ xuống, che nửa
- mặt, với “tấm mạng” này thì chắc không ai nhận ra cô. Cô đi, hai chân như và vào nhau và ân hận đã không lấy xe, con đường phía trước quá dài. Một cặp vợ chồng chở nhau vụt qua, người vợ ôm lưng chồng âu yếm. Cảnh này sẽ không bao giờ có lại với cô. Cô không thể nào chấp nhận một sự phản bội trắng trợn như thế. Sau khi xác minh, cô sẽ làm cho ra lẽ. Cô tự miêu tả tính cách của mình khi họ còn là một đôi tình nhân “Em có tất cả hoặc không tất cả”. Lân bảo “Ừ, em sẽ có tất cả!” cô không thể sống với hạnh phúc nửa vời. Qúy cay đắng nhớ rằng lâu nay mọi người đều xem vợ chồng cô là một đôi hạnh phúc. Ngọc nói đúng, không có ai hạnh phúc cả. Mọi người sẽ té ngửa ra khi nghe vợ chồng Quý ly dị. Kinh khủng. Cô sẽ dành nuôi hết các con, vì Lân là người có lỗi, anh ấy không xứng đáng được nuôi con. Cô sẽ không làm ầm ĩ, không nói một lời xúc phạm, chỉ chìa ra lá đơn. Lân không kỹ cũng vô ích, cô sẽ ly thân. Thế là xong. Hơn mười năm hạnh phúc, cũng quá đủ cho cuộc đời một người đàn bà. Cô vẫn còn lời chán vì có hai đứa con. Còn tài sản. Lân muốn lấy gì cô không cần, hạnh phúc không còn thì sá gì của cải vật chất. Cô sẽ ở lại căn nhà đang hợp đồng thuê của nhà nước và đang chuẩn bị hoá giá. Còn căn nhà họ mua được ở Tân Bình hiện đang cho thuê làm một tiệm bán vải, là tài sản đáng giá nhất của hai vợ chồng sau bao năm dành dụm, nhưng công chính là của Lân và gia đình anh cho, cô sẽ để cho Lân. Căn nhà ấy bây giờ đáng giá cả trăm cây vàng… Số tiền ấy chắc không bao giờ cô làm ra được. Nghĩ đi rồi nghĩ lại. Việc gì mình phải nhường, mình phải giành cho các con. Trong trường hợp này cao thượng là một đức tính thừa. Có lỗi thì Lân sẽ ra đi trắng tay. Quý sẽ cho mang theo chiếc xe và vật dụng nào đó trong nhà, không cần chu cấp cho con, chúng nó sẽ hoàn toàn thuộc về cô. Không bao giờ Quý lấy chồng nữa, đời cô chỉ một người chồng, mẹ cô đã từng tái giá, cô hiểu nỗi đau của một đứa con khi mẹ đi lấy chồng, đó là sự mất mát khó bù đắp. Cô sẽ giữ mình cho các con …. Quý đi, đi mãi, nước mắt trào ra lúc nào không hay. Cô là một người đàn bà bị chồng ruồng bỏ, bao nhiêu âm thanh ồn ã của một cuộc sống thị thành bao quanh cô vẫn thấy tâm hồn hoang vắng, cô thấy mình bỗng dưng trơ trọi trên đời bao giờ hết … Cô thương thân, thương con vô hạn. Cứ đi theo qúan tính, hết đường nhựa, qua cái sân rộng, đến lối rải sỏi rồi lêo lên cái cầu thang lộ thiên nơi chồng cô vẫn thường ngồi uống nước, đọc báo trông chừng con bơi. Sáng nay nơi này khá đông nhưng không
- khó gì để nhận ra chồng mình. Chút hy vọng cuối cùng tắt ngấm. Không có Lân ở đây. Chân Quý muốn khuỵu xuống, cố lắm mới đi tới một góc có cái bàn trống, với một ly trống còn một chút cặn cà phê. Quý ngồi xuống đưa mắt tìm hai đứa nhỏ. Đứa nào cũng ở trần thật khó phân biệt, mà bọn nhỏ thì đông. Hay là Lân không không cho tụi nó bơi mà đưa đến một nơi khác chúng chơi an toàn để anh yên tâm hú hí với người tình cũ. Người đàn ông si mê như Lân có thể làm mọi thứ. Cô đưa mắt tìm một lần nữa, rồi một lẫn nữa vẫn không thấy hai đứa nhỏ. Quý đứng lên định ra về và chợt nhớ căn nhà chỉ được khoá sơ sài, nhưng sao không nhấc được chân lên nên Quý cứ ngồi, đăm đăm nhìn xuống hồ bơi một lần nữa… Ở phía cuối hồ, nơi sâu nhất, cái đầu rồi khuôn mặt quen thuộc của Lân đang nhấp nhô. Quý vùng bỏ chạy, cô sợ chồng nhìn thấy mình. Ào xuống cầu thang, cô vấp người đang đi lên, hai người đều ngã, có lẽ rất đau nên người đó cáu: - Điên à? Cô lí nhí xin lỗi. Cổ chân đau điếng, Quý đi cà nhắc về nhà vì không cầm theo cả tiền để gọi xe ôm hay taxi.
CÓ THỂ BẠN MUỐN DOWNLOAD
-
Tổng hợp 37 Truyện ngắn về Nguyễn Thị Thu Huệ: Phần 2
257 p | 253 | 47
-
Truyện ngắn truyền kỳ Trung Quốc: Phần 2
165 p | 138 | 33
-
Truyện ngắn Tường vi đêm đầu tiên: Tập 2
148 p | 160 | 23
-
Truyện ngắn Tường vi đêm đầu tiên: Tập 1
236 p | 133 | 22
-
tuyển tập truyện ngắn vũ trọng phụng: phần 2
90 p | 98 | 19
-
Hai người vợ hờ
11 p | 78 | 8
-
Anh ghen... vì anh yêu em
6 p | 74 | 7
-
Anh ghen
6 p | 49 | 5
-
Chồng Già Vợ Trẻ Là... Tiên
5 p | 105 | 5
-
Truyện ngắn Em đợi anh có lâu không?
11 p | 63 | 4
-
Sao anh không thử ghen một lần?
3 p | 75 | 4
-
Nhóc ạ, anh ghen vì anh rất yêu em
5 p | 98 | 3
-
Truyện ngắn Mối tình đầu của tôi
23 p | 77 | 3
-
Ghen...
14 p | 64 | 3
-
Người Bẫy Chim Trên Núi Cu Kỳ
4 p | 52 | 3
-
Câu truyện Ghen
9 p | 75 | 2
-
Truyện ngắn Yêu
9 p | 57 | 1
Chịu trách nhiệm nội dung:
Nguyễn Công Hà - Giám đốc Công ty TNHH TÀI LIỆU TRỰC TUYẾN VI NA
LIÊN HỆ
Địa chỉ: P402, 54A Nơ Trang Long, Phường 14, Q.Bình Thạnh, TP.HCM
Hotline: 093 303 0098
Email: support@tailieu.vn