intTypePromotion=1
zunia.vn Tuyển sinh 2024 dành cho Gen-Z zunia.vn zunia.vn
ADSENSE

Truyện ngắn Hẹn anh vào một ngày nắng

Chia sẻ: Chim Chichbong | Ngày: | Loại File: PDF | Số trang:29

50
lượt xem
4
download
 
  Download Vui lòng tải xuống để xem tài liệu đầy đủ

23 tháng chạp, ô tô về đến bến lúc 5h30 sáng. Nó bước xuống xe, cảm giác nôn nao biến mất khi từng cơn gió lạnh lạnh phả vào mặt. Đeo túi lên vai, kéo vali ra khỏi bến xe, nó bước chầm chậm trên con đường quen thuộc về nhà. Đường phố vẫn vắng tanh, đến nỗi nó có thể nghe tiếng bánh xe của chiếc vali kéo cũ kĩ. Nó cứ bước từng bước, vừa đi vừa cố gắng hít hà cái không khí lạnh lạnh mà trong trẻo, không nhiễm cả tấn bụi như ở Thủ đô. Nhưng...

Chủ đề:
Lưu

Nội dung Text: Truyện ngắn Hẹn anh vào một ngày nắng

  1. Hẹn anh vào một ngày nắng 23 tháng chạp, ô tô về đến bến lúc 5h30 sáng. Nó bước xuống xe, cảm giác nôn nao biến mất khi từng cơn gió lạnh lạnh phả vào mặt. Đeo túi lên vai, kéo vali ra khỏi bến xe, nó bước chầm chậm trên con đường quen thuộc về nhà. Đường phố vẫn vắng tanh, đến nỗi nó có thể nghe tiếng bánh xe của chiếc vali kéo cũ kĩ. Nó cứ bước từng bước, vừa đi vừa cố gắng hít hà cái không khí lạnh lạnh mà trong trẻo, không nhiễm cả tấn bụi như ở Thủ đô. Nhưng càng gần đến nhà, bước chân của
  2. nó bất giác nhanh hơn. Đứng trước ngôi nhà cửa sắt xanh, ngoài hiên để vô số những cây hoa nó không nhớ hết tên, cảm giác trong nó như vỡ òa. Về đến nhà rồi. Cảm giác thật sự rất yên bình. Mẹ nó mở cửa, cười hiền hiền. Nó những muốn chạy lại ôm chặt mẹ và nói “con về rồi, nhớ mẹ quá”, nhưng lại chỉ lặng lẽ kéo vali vào nhà, chào mẹ một câu thông thường. Có lẽ nó giống bố, không hay thể hiện tình cảm bằng lời nói. Trèo 5 làn cầu thang, chui vào cái ổ thân yêu của nó, quăng mình xuống giường, quơ quơ tay, rồi lại giật mình… nằm im. Thói quen, thực sự là một thứ đáng sợ. Mẹ đã trải sẵn grap giường cho nó, chăn gối cũng được phơi, còn thơm mùi nắng.
  3. Lăn một vòng, nó ôm con gấu vào lòng, nhắm mắt. Nó, một con bé đã 20, mà mỗi lần về đến thì chỉ như một con nhóc 12, 13 tuổi. Ga đình, với nó thực sự là hai từ thiêng liêng nhất. … Nhưng nhiều lúc, đó cũng là nơi nó dùng để trốn chạy. * * * Tết đến thật nhanh. Một tuần dọn dẹp, sắm đồ… nó cười suốt. Mẹ dạy nó gói bánh chưng. Mẹ nói “ con gái lớn rồi, học dần đi còn đi lấy
  4. chồng”. Nó giật mình. ừ, nó 20 rồi. Chẳng mấy chốc nữa mà lập gia đình, nó sẽ có gia đình của riêng nó… Chiếc bánh gói ra, meo méo, chẳng được vuông thành góc cạnh như mẹ nó gói. Nó nhìn mẹ, cười khì khì, rồi lại cắm cúi xếp lá. Mẹ vẫn tiếp tục bài ca về người dâu thảo vợ hiền, chẳng hề biết đến sự xao động trong đáy mắt nó. …. Về nhà, nghĩa là không được la cà muộn, và phải đi ngủ sớm. Bố mẹ nó có thói quen đi bộ buổi tối. Ngồi nhà một mình, trước màn hình tivi liên tục chuyển kênh, mắt nó nhìn mà đầu óc để đi đâu. Nhiều lúc nó thấy thật ghen tị với mẹ, vì có bố.
  5. Có lẽ, đó là niềm an ủi lớn nhất cuộc đời mẹ… Đêm. Nó vác ghế ra ban công ngồi, hít hà mùi hoa quỳnh nở muộn. Mẹ nó rất yêu hoa, trồng mỗi ban công một chậu quỳnh. Nhìn những bông hoa trắng muốt, bất giác nó lại suy nghĩ miên man. Hoa quỳnh có cả sắc lẫn hương. Màu trắng tinh khiết, mong manh như chỉ bất cẩn một chút sẽ làm tổn thương những cánh hoa mỏng manh ấy. Hương thơm lại ngọt ngào, say đắm đến độ có cảm giác không hợp với dáng vẻ thanh khiết của nó. Thật sự là một vẻ đẹp kì lạ. Nhưng nó chỉ nở trong một tối, khi thấy ánh mặt trời sẽ tàn. Có người nói, nó giống một thứ sắc đẹp diễm lệ nhưng mong manh. Có người nói nó tượng trưng cho những thứ hào nhoáng giả tạo. Có người lại nói, nó là biểu tượng nghiệt ngã của kiếp hồng nhan.
  6. Cười. Nó nhìn hoa, thì chỉ biết là hoa đẹp, và thơm. Sao người ta gán cho nó nhiều ý nghĩ thế. Nếu có thể ví hoa quỳnh với một thứ…có lẽ nó sẽ ví với tình yêu của nó. Thứ tình cảm thật đẹp, nhưng giả tạo, mơ hồ và mong manh đến độ chỉ cần phơi bày dưới nắng là héo úa như cánh hoa này. ……….. “ Em có bao giờ yêu anh thật lòng không. Em luôn chỉ nghĩ cho bản thân mình, lúc nào cũng đòi hỏi, lúc nào cũng lo sợ mình sẽ chịu thiệt thòi.”
  7. … “ Cô đừng bao giờ liên lạc với tôi nữa” … “ Anh xin lỗi, mình quay lại nhé..” ………. Một đêm trằn trọc, nó ngủ chẳng ngon. Tiếng mẹ nó gọi làm nó giật mình. “ An ơi, dậy đi sắm đồ cho ông bà cùng mẹ nhanh, con gái con đứa, sáng bảnh mắt ra rồi còn ngủ nướng…”
  8. Lồm cồm bò dậy, mẹ đang phơi gì đó ngoài ban công phòng nó. Giụi mắt, nó lại lăn ra giường. “ DẬY MAU !!!” Nó cười toét, theo mẹ xuống nhà. Đôi khi, được nghe càm ràm là một cảm giác thích thú không gì sánh bằng. Ít nhất nó biết, mẹ nó yêu nó. Sáng mùa đông lạnh buốt, cộng thêm chợ tết ồn ào làm đầu nó quay quay. Nhưng cũng khiến nó quên đi những thứ vẫn quấn lấy đầu óc nó hàng đêm.
  9. Nó chẳng thích sang nhà ông bà. Từ bé đã thế. “An về rồi à cháu” “ Dạ, cháu mới về thôi.” “ Ừ… bà bảo này, thế có người yêu chưa” Cười nhạt. “ cháu chưa bà ạ, ai dám yêu cháu chứ” “ Ừ, học đi đã, yêu đương gì sớm… Có yêu thì cũng không được đi chơi với nó đâu…” Đút tay vào túi áo… chuông điện thoại reo. Nó cười cười rồi xin phép nghe điện.
  10. Ra hẳn ngoài sân, nó mới bỏ cái điện thoại vào túi. Cái cách “ cuộc gọi ảo” này lần nào cũng tốt. Nó vẫn thế, không thể lớn lên trong cảm giác. Trước, nó giận họ, luôn oán trách họ sao đối xử với mẹ con nó như thế. Giờ, nó có thương, nhưng vẫn còn chút không cam lòng, và chẳng biết đối mặt thế nào với ông bà nó. …… “ Mẹ mày không biết sinh con, tao không có cháu đích tôn, hừ.” “ Đồ dân tộc nhà chúng mày, cút đi cho khuất mắt, chỉ ở đây mà ăn bám nhà tao” ….
  11. Lời nói, nó là mũi tên vô hình. Vì vô hình, người ta không nhìn thấy nó gây ra thương tích như thế nào. Vì là vô hình, nên những vết thương nó gây ra cũng vô hình. Đã bị thương, dù có lành cũng để lại sẹo. Mà đặc biệt là, vết sẹo vô hình ấy tùy ý người mang nó mà sẽ to hay nhỏ, lồi lõm xấu xí hay mờ nhạt như một vệt cào nhẹ của chú mèo con. Đã bảo, có lẽ bố là niềm an ủi duy nhất trong cuộc đời mẹ mà. Chiều, chị nó đưa cháu sang chơi. Bé Vịt lớn nhanh , khôn hết phần của anh trai nó. “ Này, cầm lấy mà chi tiêu trong tết nhá, con tiết kiệm thôi”. Bố nó đưa cho chị gái nó năm triệu.
  12. Chị gái đã lấy chồng được gần 10 năm... “ Bố mẹ xin việc cho nhà con với.” “Mẹ ơi, anh Tùng bị bắt rồi, mẹ xin bố giúp con” “ Mẹ ơi, Quân nó bị sốt, nó cứ giật lên, con chết mất” “ Con đi học tiếng Trung Quốc mẹ ạ…mẹ trông cu Quân hộ con” “ Mẹ ơi, người ta đòi nhà rồi, con không biết ở đâu” “ Nhà xây xong rồi mẹ ạ…con vay thêm 30 triệu trả công cho thợ” “ Con đi làm ở trường mẫu giáo, mẹ trông vịt hộ con nhé, bà nội nó điếc, chẳng làm gì được”
  13. “ Con bán lốt chợ đi rồi, con sẽ chả bố mẹ tiền, giờ con chẳng có để mà làm ăn, thôi bán đi” …. Chị gái nó xinh lắm, lại đảm đang. Chị yêu anh ấy từ năm 18 tuổi. Đến năm 19 tuổi, chị theo anh về làm dâu nhà đó. Chị nó, khi về làm dâu, đã không được coi trọng gì. Đơn giản là, bé Quân trong bụng đã được 3 tháng. Nó không gọi chồng chị nó là anh rể. Nó không nghĩ có người anh rể không thể chờ chị nó học xong đại học…
  14. Nó không nghĩ có người anh rể nào chạy sang “ thăm” bố nó khi bố nó bị tai nạn, rồi “ tiện thể” xin mật gấu bố nó đắp chân để về cho bạn. Nó không nghĩ có người anh rể suốt 8 năm trời không biếu bố mẹ vợ được một gói bánh, một chai nước, không sang thăm trừ ngày mùng 2 tết. Nhà nó cách nhà chị nó 1km. Nó không nghĩ…….. Rồi nó lại nghĩ, chị nó cũng là người sai. Sao lại có thể để bố mẹ nó vất vả như thế. Nó với chị gái không hợp nhau, từ nhỏ đã hay cãi vã, nhất là sau khi chị đi lấy chồng lại càng hay to tiếng. Nó hư. Nó ngang. Nó không chịu được khi mà một thân bố nó phải nuôi 3 gia đình..
  15. Rồi nó cũng yêu, và cũng bắt đầu hiểu. Thực ra, đứng trước tình yêu, người con gái nào dù mạnh mẽ đến đâu cũng sẽ trở nên yếu mềm. Mẹ nó chẳng vì yêu bố nó mà đi làm dâu xa nhà đến 400 cây số, cả đời không được về quê ngoại ăn tết. Vì yêu bố nó mà mẹ nó chịu bao cay đắng với nhà nội nó. Thực ra, mẹ nó còn sung sướng hơn chị nó, vì bố nó là người đàn ông tốt. Tốt nhất trên đời. Còn chồng của chị nó…… Nhìn chị nó chạy theo bé Vịt, nó bất giác thở dài. Đến cả 2 đứa trẻ cũng chịu khổ theo chị ấy.
  16. Nó vừa thương chị nó, vừa giận. Tình yêu… nó đúng là một thứ thuốc độc ngọt ngào. * * * “Anh yêu em” Tim đập chệch nhịp. Cảm giác ấm áp dâng đầy, đến mức nó thấy như không khí trong phổi bị đẩy ra ngoài quá nhanh, nó không kịp hít thở. “ Sao tự nhiên lại nói thế. Làm gì có lỗi với em à?” Anh cười cười, ôm chặt nó vào lòng. “ Ngốc, anh yêu em”.
  17. “uhm, anh bị…” Lời nói chưa kịp thốt ra trọn vẹn đã bị chặn lại ở đầu môi. Mắt nó mở to nhìn anh, rồi nhè nhẹ khép lại. Môi anh mơn trớn nhẹ nhàng trên môi nó, cảm giác ngưa ngứa, tê dại chạy thẳng lên não. Đột ngột, anh siết chặt vòng tay, nụ hôn dần trở nên nồng nhiệt. Đôi tay ấm áp vuốt ve gò má nó, làm cho mặt nó nóng bừng. Anh từng chút, từng chút gặm nhấm đôi môi nó như thưởng thức thứ kẹo dâu thơm ngọt chỉ dành cho riêng anh. Môi lưỡi dây dưa, đem lại cho người ta cái cảm giác đặc biệt mà chỉ có ở cái gọi là tình yêu. Chứ theo khoa học, việc hôn môi thực sự là bẩn.
  18. Gió rì rào, hồ Tây gợn sóng lăn tăn. Đột ngột, tay anh di chuyển xuống ngực nó. Giật mình, nó vùng thoát khỏi vòng tay và cái hôn nóng bỏng của anh. Bất ngờ trước phản ứng của nó, anh nhìn nó trân trân, rồi cười chữa thẹn: “ em làm gì mà dữ vậy, anh đã làm gì đâu nào” “ Anh đã hứa sẽ không như thế này nữa cơ mà.” Thở dài ngao ngán, anh quay đi. “ em ngồi xuống đi, đừng gây sự nữa” “ Anh…….. em về đây”.
  19. Nó chạy, chạy nhanh rồi leo lên một chiếc taxi đi về, bỏ anh lại cùng cái ghế đá lạnh lẽo và điếu thuốc vừa châm lửa. Nó khóc. Vài tháng trước, nó nhập học. Tình yêu xa một năm, chính thức đã không còn bị ngăn cách về địa lí. Nhưng anh không có suy nghĩ như nó. Hay tại nó ngây thơ không muốn lớn. Anh không muốn nó là con gái. Anh muốn nó là người phụ nữ của anh. Nó ? 18 tuổi ? Đó là câu chuyện năm nhất đại học của nó. Nghe cũng có vẻ sóng gió.
  20. Nó là một đứa con gái “ truyền thống”, không chấp nhận và ghét quan hệ trước hôn nhân. Nó ghét cái việc phá hủy sự thiêng liêng của đêm tân hôn. Nó ghét cái mớ tư tưởng yêu là trao hết… nó ghét giống như chị nó. Ghét hay là sợ, nó cũng không biết nữa. Anh là gã trai có cái tôi thật lớn. Anh dỗ dành nó, hứa hẹn nó. Anh thất vọng. Anh buồn. Và anh gửi cho nó những sms với lời lẽ như dành cho kẻ hạ đẳng và anh là bậc thánh nhân. Ừ, nó không đẹp. Cái thân hình xấu xí của nó, ai cũng cười giễu khi nó đi qua. Ừ, nó không chiều người yêu như những người khác. Thế là nó không yêu anh nhiều? Nó có cảm xúc không?
ADSENSE

CÓ THỂ BẠN MUỐN DOWNLOAD

 

Đồng bộ tài khoản
2=>2