Truyện ngắn Hoa tuyết bay
lượt xem 3
download
Ngọc Song bước vào trong nhà. Căn nhà rộng thênh thang nhưng lặng ngắt tình người. Song cố tìm một hơi ấm người mẹ nhưng nhìn qua nhìn lại cũng chỉ thấy cầu thang lặng lẽ, bàn ghế trống không. Mắt Song đỏ hoe lên khi phải chấp nhận sự thật ấy. Má sẽ chẳng bao giờ có mặt trong ngôi nhà của nó cả
Bình luận(0) Đăng nhập để gửi bình luận!
Nội dung Text: Truyện ngắn Hoa tuyết bay
- Hoa tuyết bay
- Ngọc Song bước vào trong nhà. Căn nhà rộng thênh thang nhưng lặng ngắt tình người. Song cố tìm một hơi ấm người mẹ nhưng nhìn qua nhìn lại cũng chỉ thấy cầu thang lặng lẽ, bàn ghế trống không. Mắt Song đỏ hoe lên khi phải chấp nhận sự thật ấy. Má sẽ chẳng bao giờ có mặt trong ngôi nhà của nó cả. Chỉ có bác Hảo giúp việc và ba nó thi thoảng lại xa nhà vì công việc. Đây là nhà chứ đâu phải một gia đình. -Song!? Sao cháu về sớm thế? Bác Hảo bước ra và bỗng hốt hoảng khi thấy mặt con bé có vài vết trầy xước. Bác vội vã chạy lại. -Gì thế này? Song? Sao cháu lại thế này? Đứa nào đánh cháu?.. Đứa nào đánh cháu? Nói bác nghe, để bác đến tận nhà mách ba mẹ nó!..
- Ngọc Song khóc òa, chẳng phải vì đau. Nó thấy tủi thân vì sao nó lại chẳng được ba mẹ quan tâm như những đứa trẻ khác mà lúc nào cũng chỉ là bác Hảo giúp việc. Hôm nay cô giáo cho đề bài viết về người mẹ của mình. Riêng Song là để giấy trắng. Cô giáo hỏi nó không nói. Nó gân mặt lên để không khóc lóc như một kẻ đáng thương. Mấy thằng con trai vừa cười vừa nói linh tinh ác ý về những điều giả như có thể là hoàn cảnh của Song. Chúng chẳng biết gì về Song nhưng lại muốn trêu tức Song, bởi vì chúng ghét Song, ghét cái con bé lập dị lúc nào cũng đứng một mình. Song quay lại cãi nhau lập tức. Cô giáo nhắc nhở. Giờ ra chơi, chúng lại trêu Song. Song đánh nhau một trận rồi bỏ về. Chắc tại tụi nó không biết Song theo học võ đã mấy năm nay. Song chẳng phải đứa ghê gớm gì, nhưng cũng chẳng phải đứa dễ bắt nạt. Nó chỉ khóc khi nhớ má và khi nhìn vào đôi mắt thiếu tình cảm của ba. Nó bỏ mặc lời bác Hảo, chạy một mạch lên phòng khóc một mình. Gương mặt má, nó không thực sự nhớ rõ. Ba không để bất kỳ điều gì liên quan đến má tồn tại trong căn nhà này. Trong ký ức xa xôi của một đứa trẻ lên 8 thì những trận cãi vã của ba và má cứ ngày một gay gắt hơn. Những lúc như thế nó lại hoảng sợ khóc thét lên, khi ấy, má sẽ thôi cãi vã, chạy lại dỗ dành nó, rồi ôm nó lên gác cùng trông chị Ngọc Xinh đang nằm ngủ, trán âm âm vì nóng sốt. Hai chị em song sinh, nhưng chị Xinh yếu ớt hơn Song, lúc nào cũng được má chăm sóc nhiều hơn.
- Đôi khi Song sà vào lòng má, làm mặt hờn dỗi; lúc ấy má lại cười, dỗ dành Song, hát cho Song nghe cho đến khi Song ngủ thiếp đi lúc nào không hay. Rồi một ngày kia, Song đang dưới nhà thì nghe tiếng ba má to tiếng ở trên lầu. Tiếng chân bước vội xuống cầu thang khiến nó thấy có gì đó bất ổn. Nó đi ra, thấy má một tay xách vali, một tay bồng chị Ngọc Xinh. Nó hoảng sợ không hiểu chuyện gì. Nó nhìn lên, thấy ba nó đứng lặng trờ một chỗ. Tiếng má gọi nó: -Song ơi! Ra đây với má! Ra đây với má! Giọng má lạc đi, mắt đỏ hoe, gương mặt còn loang ướt dòng lệ. Má vẫy tay: -Ra đây với má! Song! Song nhìn lên ba. Ánh mắt của ba làm Song sợ. Song chạy ra với má. Má vẫn khóc, bước vội lại đón Song. Bàn tay má nắm lấy bàn tay bé nhỏ của Song…
- Bất ngờ Song bị kéo lại. Một bàn tay to lớn nắm chặt lấy Song. Lúc này ba chỉ biết có má, ông không biết rằng mình đang làm Song đau. Song nhăn nhó mếu máo và sợ hãi, cứ hết nhìn ba rồi lại nhìn sang má, chỉ trực khóc òa. Má dữ mắt nhìn ba. Ba muốn xin lỗi má, muốn má đừng đi, nhưng lòng tự kiêu của ba quá lớn, nó không cho ba nói ra điều mà ánh mắt ba đang nói. Má kéo tay Song đi, ba hốt hoảng kéo lại; nhưng ba lại nói ra những lời lẽ vô tình: -…Cô muốn đi đâu thì đi... Nhưng phải để một đứa ở lại! Má sững sờ nhìn ba, không nói nổi lên lời. Ba nghĩ rằng làm thế thì má sẽ xót xa mà ở lại. Song cảm thấy ba má sắp sửa cãi nhau nữa. Song sợ lắm. Song khóc thét lên, cố khóc thật to để ba má nó ngừng lại. Chị Xinh cũng sợ, cũng khóc la không kém gì. Má nói trong làn nước mắt, trách ba tàn nhẫn, và nói sẽ mang cả hai đứa cùng đi. Nhưng ba khăng khăng giữ Song lại. Đôi bên đôi co, làm Song sợ hãi. Song khóc quá, làm má xót xa. Cuối cùng cuộc tranh cãi cũng ngừng lại, nhưng lại là một cuộc chia ly đầy nước mắt. Má ngồi xuống ôm Song vào lòng. Má khóc,
- hôn Song thật nhiều, đưa tay gỡ mái tóc tơ mỏng rối; má vuốt ve gương mặt tròn bầu bĩnh ngây thơ vô tội, má lau dòng nước mắt của Song, giọng má nghẹn ngào: -Song à! Má sẽ quay lại đón con! Má đi rồi sẽ quay lại đón con! Con đừng khóc! Đừng sợ!... Song chẳng hiểu những gì má nói. Má đi đâu mà để Song ở lại? Song níu chặt áo má không cho đi. Má ôm Song thật chặt, không thể nào đành tâm ra đi. Nhưng rồi má cũng đi, và má không thể quay lại đón Song như lời má hứa… Ba giành quyền nuôi Song và chuyển nhà ra Bắc. Bầu trời của Song không còn có má. Còn ba thì lúc nào cũng lạnh nhạt vô tình. Song trở thành một đứa trẻ có cả ba lẫn má mà chẳng có tình thương. Nó bắt đầu sống trong tủi hờn trách giận. Sao má không đến thăm nó? Sao má không đón nó về? Sao lại bỏ mặc nó như thế? Má không thương nó nữa ư? Hay má thương chị Xinh hơn? Má ghét Song rồi! Cả ba cũng ghét Song nữa…
- Lớn hơn một chút, Song không còn hờn tủi trẻ con như thế nữa. Gương mặt nó lúc nào cũng buồn. Trong đôi mắt nó là sâu thẳm những nỗi niềm không được nói ra. Trong căn nhà này, nó chẳng thiếu thứ gì. Ba cho nó mọi thứ. Nó làm đúng không khen, làm sai không trách, phạm nỗi lớn cũng chẳng nói gì. Điều đó khiến nó không chịu đựng nổi. Nó từng rất ngoan để được ba yêu hơn, từng cố ý làm sai để được nghe một lời trách. Nhưng ba không cần biết những cảm xúc của Song. Mỗi lần thấy Song, ánh mắt ba như hơi ánh giận rồi lại quay đi rất nhanh. Ba không nhìn Song lâu bao giờ. Bởi khi nhìn Song, ba dường như lại như thấy má. Điều đó khiến Song nghĩ rằng, ba căm ghét nó; và sự tồn tại của nó, chỉ đơn giản là trách nhiệm của ba mà thôi. Nhiều lúc Song muốn buông trôi cuộc sống của mình. Bởi sự có mặt của nó trên đời, thực sự thì có ý nghĩa đối với ai? Nhưng nó đã luôn tỉnh táo, để không ném cuộc sống của mình đi. Bởi nó biết, tương lai còn đang đợi nó. Nó không được tự hủy hoại mình. Nhưng rồi cuộc sống vô nghĩa khiến nó ngột ngạt quá. Nó muốn phá tan đi những khoảng lặng vô hình mà đáng sợ vây quanh nó. Nó cắt tóc con trai; ăn mặc và phong cách hệt con trai. Thỉnh thoảng đánh nhau, trốn học, khi không gây chuyện thì sẽ thấy nó ngồi một mình ở đâu đấy. Lần đầu tiên thấy nó về nhà với bộ dạng đó, ba có thoáng nghĩ, nhưng rồi lại quay đi rất nhanh như mọi
- lần. Ông không nói gì hết. Ông chưa bao giờ tỏ ra lo lắng cho Song, dù Song có ở trong tình trạng nào. Song tự hỏi. Điều gì có thể khiến ông không hề bận tâm đến vậy? Song có cảm giác ông không hoàn toàn bỏ mặc. Nhưng ông có thể tin tưởng Song tới mức không cần chăm lo sao? Song đã hi vọng ông ấy sẽ tức giận, dù có nổi khùng lên đánh Song một trận cũng khiến Song vui lòng. Nhưng rồi cũng chẳng có gì thay đổi hết. Song thực sự thấy mình bơ vơ và sống không mục đích. Nó hay lang thang đi trên phố, để quãng thời gian phải sống trong ngôi nhà lạnh lẽo đó ít hơn. Và nếu như bất chợt gặp một trận mưa rào thì nó thích lắm. Nó cũng chạy như người ta. Nhưng người ta chạy để trốn mưa, còn nó chạy để trốn tránh nỗi sợ hãi cô độc. Và khi nó chạy trong mưa, sẽ chẳng ai nhận ra là nó đang khóc. Nó sẽ nhẹ nhàng hơn khi ấy, khi những cảm xúc được toát ra… Ngồi trên bậu cửa sổ, nó nhìn ra quang cảnh ngoài kia. Nó nhớ mùa đông năm đó, trên Sa Pa, không hiểu sao ba lại cho nó lên đó một thời gian. Nó đã được thấy tuyết rơi. Những bông tuyết đẹp xinh trắng xóa, khiến nó yêu ngay khi mới thấy lần đầu. Nhìn bông tuyết bay trong giớ, bé nhỏ và dịu dàng, nó đưa tay khẽ hứng.
- Nó thấy nó cũng bé nhỏ, cũng lạnh và đơn độc như thế… Đột nhiên tiếng xe ba về cắt ngang dòng suy nghĩ của nó. Ba không về giờ này bao giờ. Đợi một lát nó mới lững thững bước ra cầu thang nhìn xuống lầu. Ba đổ người trên ghế sofa. Mệt mỏi và say mềm. Chưa bao giờ Song thấy ba như thế. Ba là người tự kiêu và hãnh diện, luôn chứng tỏ mình làm chủ được tất cả mọi thứ. Không đời nào ông để Song thấy mình yếu mềm. Ông không biết Song có nhà chăng? Song lặng lẽ ngồi xuống bậc cầu thang, lặng lẽ nhìn. Là điều gì mà lại có thể khiến ông ấy thiếu tỉnh táo đến vậy? Ba gọi điện cho ai đó. Những lời nghe được khiến Song sững sờ. -Cô muốn tái hôn thì cứ tái hôn. Nhưng con gái cô sẽ hận cô suốt đời vì đã bỏ rơi nó!.. Song tê tái cõi lòng. Không còn nghe rõ những gì ba nói nữa. Có gì đó như sụp đổ, như hụt hẫng và mất mát vô cùng. Song cào cào lớp tay áo. Trông nó thổn thức và khổ sở tới mức không rơi nổi nước mắt. Bất động không biết bao nhiêu lâu, nó mới liêu xiêu đứng dậy. Nó phải đi tìm má. Nhất định nó phải đi tìm má. Nhưng nó không có địa chỉ, không có số liên lạc. Ba giấu nó tất cả. Nó đi ra chỗ ba. Ba đã ngủ gục từ lúc nào. Điện thoại ba vẫn cầm trong tay. Nó lấy chiếc ví ba ném trên
- bàn. Nó tìm với hi vọng có số điện thoại hay địa chỉ của má trong đó. Nhưng nó chỉ tìm thấy một tấm hình nhỏ thời con gái của má trong một ngăn ví sâu. Nó đứng lặng nhìn. Và nước mắt khẽ rơi. Sau tấm hình của má là tấm hình của hai chị em Xinh Song lúc còn bé xíu. Cảm xúc trong nó giờ hỗn loạn. Nó thấy chìa khóa phòng ba trong ví. Nó chẳng suy nghĩ nhiều, lên mở cửa phòng ba. Chắc chắn nó sẽ tìm thấy điều gì đó về má. Những ngăn tủ không khóa không có gì đặc biệt. Nó lại thấy một chùm chìa khóa khác. Và khi mở ra một ngăn tủ khóa thì nó bỗng lặng thinh. Bên trong là những gói quà xinh xắn, chưa được mở ra bao giờ. Tấm thiệp đính bên ngoài có ghi: “Chúc mừng sinh nhật con gái yêu của má…”. Đếm gói quà, thấy 6 năm đã trôi qua. Rồi cả những bức thư còn nguyên vẹn chưa bóc, chỉ đề tên người gởi là “má của con” và địa chỉ được gởi đến là văn phòng của ba. Sao má không gởi theo địa chỉ nhà cho Song? Sao má không để lại địa chỉ của mình? Song như hiểu ra lý do mất liên lạc. Là ba muốn tách má ra khỏi cuộc đời Song. Ba muốn trừng phạt má vì đã rời bỏ ba ư? Sao ba lại nhẫn tâm đến vậy? Song chùng hết cả người xuống. Trước mắt nó tối sầm lại trong giây lát. Rồi nó sắp xếp mọi thứ trả lại ba. Nó không lấy những gì ba không cho phép. Nó xuống lấy chiếc điện thoại đã trượt ra khỏi tay ba, lấy số mà ba vừa gọi. Rồi nó lên phòng mình, lặng lẽ như một cái bóng thu xếp ít hành lý.
- Có tiếng mở cổng, bác Hảo về. Bác gọi ba nó dậy. Nó chẳng còn bận tâm điều gì hết. Ba nó giật mình khi nghe bác nói Song có nhà. Ông tỉnh hẳn, chạy lên phòng tìm Song. Thấy Song không nhìn ra, chỉ lẳng lặng sắp xếp ít đồ, ông biết là con gái đã nghe thấy điều mà ông không muốn nó biết. Ông nổi nóng: -Song! Sao không đi học? Song nhìn ba. Đôi mắt sưng mọng của nó nhìn mà tội nghiệp. -Ba không biết con được nghỉ ạ? Song chỉ nói có thế. Nó lạnh lùng xếp đồ vào balô. Ba nó lặng im, không biết phải nói sao với nó. Biết ba không thể mở lời, sắp xếp xong xuôi, nó xách balô, quay lại nhìn ba, giọng nó nghèn nghẹn:
- -Con sẽ đi tìm má! Ba nó trông như một người khác hẳn khi nghe Song nhắc đến má. Ông vung tay rất mạnh, nhưng dường như khống chế được nên cái bạt tai nhẹ hơn, chỉ như lướt trên má. Chùng tay lại, ông thấy hối hận vì hành động của mình. Nhưng ông không muốn để lộ bất cứ cảm xúc nào. Ông giống như một người luôn coi mình là đúng. Ông gào lên, đôi mắt chuyển màu đỏ: -Thế thì mày đi đi! Cứ đi đi, như má mày ấy! Tao chẳng cần ai hết! Trông ba lúc này thật đáng sợ, nhưng chính lúc này ba mới sống thật với cảm xúc của mình nhất. Cái bạt tai đầu tiên trong đời, Song không đau, cũng không giận, mà khẽ cười méo mó khi chứng kiến ba bộc lộ. Đó vốn là điều nó ao ước thấy, nhưng trong hoàn cảnh này, nó chẳng vui lên nổi. Song không giận vì biết ông không cố ý. Ba nó quay lưng đi. Từ phía sau nó thấy ba nó nén những hơi thở sâu để giữ bình tĩnh. Giọng ba nó dịu hơn, không nhìn vào mắt Song:
- -Má mày đi rồi. Mày cũng đi nữa. Nếu muốn thì cứ đến sống với má, ba không giữ… Nói rồi ba đi ra. Còn lại một mình, Song buông balô, thẫn thờ ngồi. “Má mày đi rồi, mày cũng đi nữa…”_ Lời ba vang lại bên tai nó. Bỗng dưng mọi cảm giác khổ đau tan biến đi đâu hết. Không hiểu sao trong lòng nó lại nhẹ tênh, không cảm xúc, không trông đợi, không nhất thiết phải đi. Nó đến gặp má rồi thì sao? Nó có ở lại với má như lời ba nói không? Má đã có người mới để yêu thương. Má cũng có chị Ngọc Xinh nữa. Còn ba bao năm qua vẫn thế. Ba chỉ có một mình Song thôi. Dù ba chẳng tỏ lòng thương yêu, nhưng Song luôn tôn trọng và yêu quý ba. Chẳng phải từ trước tới nay, điều mà Song sợ nhất là làm ba buồn sao? Song nhắm nghiền mắt lại lắng nghe cõi lòng. Không một suy nghĩ nào xuất hiện trong đầu. Mọi thứ biến mất quá nhanh. Song nằm xuống, nhẹ thở dài. Nó nhắm mắt lại, muốn ngủ một giấc thật sâu. Và ước gì khi tỉnh dậy, tất cả chỉ là một giấc mơ. Nhưng sau khi tỉnh dậy và những ngày sau đó, điều nó ước sao chỉ là giấc mơ vẫn tiếp tục là hiện thực tồn tại bên đời. Không có gì khác sau lựa chọn của nó. Ba tuyệt nhiên không đả động đến chuyện của má, cũng không quan tâm Song nhiều
- hơn chút nào. Song nhìn ba. Nhưng ba không nhìn Song lâu. Hôm nay, Song dường như thấy ba có gì muốn nói với nó. Nhưng khi nó vừa nhìn vào mắt ba thì ba lại theo thói quen quay mặt đi. Ông hơi bất thần vì điều đó, định quay lại với nó; Song đợi chờ. Nhưng cuối cùng thì ông lại coi như không có chuyện gì và bước đi. Cũng không sao. Cảm giác này cũng đã thành quen. Ba rời khỏi nhà được một lúc thì nó cũng ra phố. Hôm nay, một ngày mát mẻ, hơi âm u. Song rất thích. Không gian này khiến tâm hồn Song dịu lại. Song loanh quanh phố đến tận chiều. Nó còn tắt điện thoại để không ai phiền đến. Song nhẹ bước như chẳng có gì chuyển động xung quanh. Một cô gái đang chăm chú xem bản đồ đi đối diện. Trông thấy Song, cô gái đi nhanh lại nhờ cậy: -Bạn ơi! Xin lỗi! Xin cho mình hỏi… Chất giọng miền Nam đột ngột làm lòng Song xôn xao. Giữa Hà Nội, trừ ba nó ra, Song ít được nghe giọng nói này. Đôi mắt Song đang nhìn dưới đất như đếm từng viên gạch, nghe giọng nói, Song ngước lên. Bỗng Song hốt hoảng. Giống hệt Song. Người đang đứng trước mặt giống hệt Song.
- “Chị!”_ Song như muốn vỡ tan. Song đội mũ nên cô gái chưa nhận ra. Thấy Song như hóa đá, như linh tính mách bảo, cô gái kéo mũ Song ra và bất ngờ mừng rỡ: -Ơ... Song! “Chị!” _ Song mấp máy môi không thành lời. Chị cười ngỡ ngàng, chưa kịp ôm chầm lấy đứa em thì mắt Song đã đỏ hoe; giống như sự thực khó chấp nhận, nó bỏ chạy. -Song! Song!... Từng tiếng chị gọi làm tim Song đau nhói. Dường như có gì đó ứ nghẹn làm nó không thở nổi. Sao lại đột ngột thế? Mà sao nó lại bỏ chạy? Lúc nào nó cũng là người biết mọi thứ sau cùng. Không ai quan tâm đến những cảm nhận và cảm xúc
- của nó hay sao? Giá như nó được báo trước. Giá như nó được quan tâm. Thì khi gặp chị, nó đã không phải hụt hẫng như thế này. Giá như… Nếu như tất cả những điều giá như có thể trở thành sự thực. Thì chỉ cần một điều giá như thôi… Giá như ba mẹ đừng chia tay!.
CÓ THỂ BẠN MUỐN DOWNLOAD
-
Muay Thái – Một vài đòn gối
4 p | 247 | 67
-
Ỷ Thiên Đồ Long Ký
1478 p | 111 | 26
-
Bích Huyết Tẩy Ngân Thương
233 p | 98 | 7
-
Hoa Hồng Sáng Mai
161 p | 69 | 7
-
Đề Ấn Giang Hồ
809 p | 70 | 5
-
Võ Lâm Tuyệt Địa
1309 p | 83 | 5
-
Triền Núi Hẹp
10 p | 56 | 5
-
Chỉ Còn Là Kỷ Niệm
5 p | 59 | 4
-
Nội Về Thăm Nam
20 p | 80 | 4
-
Nắng luôn cùng mây chiếu sáng mà!
16 p | 46 | 4
-
VũĐèn sân khấu vụt tắt, bóng tối bao trùm cả khán phòng.Âm nhạc du dương cất lên, ánh sáng bắt đầu tỏa ra một màu vàng mờ ảo hình một vầng trăng khuyết. Trên nền sáng ấy là cánh chim đang bay, bay cao lên như muốn chạm vào ánh trăng kia, rồi một đóa qu
11 p | 67 | 4
-
Mũ Trắng
4 p | 64 | 3
-
Cát Đợi
3 p | 68 | 3
-
Bức Tranh Hoa Mai
22 p | 91 | 3
-
Hoa tuyết bay
13 p | 72 | 3
-
Khúc dương cầm
22 p | 69 | 3
-
Mưa Đêm
6 p | 66 | 2
Chịu trách nhiệm nội dung:
Nguyễn Công Hà - Giám đốc Công ty TNHH TÀI LIỆU TRỰC TUYẾN VI NA
LIÊN HỆ
Địa chỉ: P402, 54A Nơ Trang Long, Phường 14, Q.Bình Thạnh, TP.HCM
Hotline: 093 303 0098
Email: support@tailieu.vn