intTypePromotion=1
zunia.vn Tuyển sinh 2024 dành cho Gen-Z zunia.vn zunia.vn
ADSENSE

Truyện ngắn Khu vườn mùa xuân

Chia sẻ: Divangnhatnhoa Divangnhatnhoa | Ngày: | Loại File: PDF | Số trang:12

65
lượt xem
4
download
 
  Download Vui lòng tải xuống để xem tài liệu đầy đủ

Nàng vẫn đi tìm một điều gì đó trong tình yêu mà nàng không biết rõ, ở một chàng trai nào đó mà nàng chưa biết mặt. Nàng vốn phức tạp và khó hiểu như thế đấy… 27 Tết. Một điều gì đó. Có tiếng người lao xao dưới đường làm nàng tỉnh giấc. Nàng mở mắt, nhìn chậu cây bên cửa sổ vẫn còn chút sương đêm lóng lánh. Sớm thế này mà người ta đã đi chợ mua sắm Tết rồi cơ đấy

Chủ đề:
Lưu

Nội dung Text: Truyện ngắn Khu vườn mùa xuân

  1. Khu vườn mùa xuân
  2. Nàng vẫn đi tìm một điều gì đó trong tình yêu mà nàng không biết rõ, ở một chàng trai nào đó mà nàng chưa biết mặt. Nàng vốn phức tạp và khó hiểu như thế đấy… 27 Tết. Một điều gì đó. Có tiếng người lao xao dưới đường làm nàng tỉnh giấc. Nàng mở mắt, nhìn chậu cây bên cửa sổ vẫn còn chút sương đêm lóng lánh. Sớm thế này mà người ta đã đi chợ mua sắm Tết rồi cơ đấy. Nàng vươn vai, uể oải ngồi dậy, gấp chăn màn. Nàng là thế, đã tỉnh dậy rồi thì chẳng thể ngủ tiếp được nữa. Thế là, mặc kệ nàng có muốn thế hay không, một ngày mới đã bắt đầu. Một ngày bình thường của nàng vốn chỉ quanh quẩn với công việc, họp hành, deadline và lượn lờ với mấy cô bạn thân. Nhưng hôm nay thì khác. Hôm nay nàng không phải đi làm, vì công ty đã bắt đầu nghỉ Tết. Cũng chẳng có deadline nào để hoàn thành – nàng đã làm xong hết việc rồi còn đâu. Hội bạn thân của nàng cũng đã đi chơi với người yêu hết, bỏ nàng lại một mình. Có trải qua những dịp lễ tết mới thấu hiểu tâm trạng của những con người còn độc thân. Nàng thở dài. Nàng vốn là người rất giỏi hoạch định chính sách cho công ty, lập hết kế hoạch này đến kế hoạch nọ, vậy mà giờ đây phải làm gì trong mấy ngày Tết, nàng cũng không biết nữa.
  3. Mà nàng cũng không phải xấu xí vụng về gì hết. Linh Nhi: 23 tuổi, phó giám đốc marketing của một công ty lớn, xinh đẹp, giỏi giang, khéo léo. Tưởng như cuộc sống của nàng đã là toàn vẹn, thế mà có một thứ bạn bè nàng đều có, mà nàng lại không có. Đó là người yêu. Không phải nàng ế - nàng sẽ chẳng bao giờ ế: xung quanh nàng luôn đầy ắp những vệ tinh. Vấn đề là nàng chưa muốn yêu thôi. Kể từ khi biết thích thích nhau là gì, cho đến giờ, nàng đã trải qua hơn chục mối tình. Đấy là tính cả những mối tình vu vơ hay những cơn say nắng bất chợt. Còn tình yêu nghiêm túc thì mới có… hai. Nhưng bây giờ, nàng vẫn ở trạng thái single. Nàng vẫn đi tìm một điều gì đó mà nàng không biết rõ, ở một chàng trai nào đó mà nàng chưa biết mặt. Nàng vốn phức tạp và khó hiểu như thế đấy. 28 Tết. Người cũ số 1. Nàng chẳng biết tại sao nàng lại đang ngồi ở đây. Quán cũ, rất quen, mọi thứ như mới xảy ra ngày hôm qua. Nàng ngồi đây, Huy ngồi đây - hai cô cậu lớp 12 mặt còn non choẹt, đang nắm tay nhau và hồi hộp trao nhau nụ hôn đầu. Mới đó mà đã sáu năm rồi, giờ nàng và Huy đâu còn là teen nữa… 30’ trước, nàng nhắn tin cho “My ex no 1” – may là nàng vẫn còn giữ số, may hơn là Huy không đổi số - và hẹn gặp Huy. Nàng cũng chẳng biết nàng làm thế để làm gì. Nàng hay có những ý tưởng bất ngờ trong đầu, và nàng lập tức làm theo những điều đó, dù chúng có thể khiến người khác cuống lên, thậm chí phát điên.
  4. - Linh Nhi đấy phải không? Em khác quá. Huy bước vào quán, nở nụ cười niềm nở quen thuộc. Hai người bắt tay nhau, Linh Nhi khẽ mỉm cười. Một cơn gió ngập tràn những kỉ niệm cũ ùa vào tâm hồn nàng. 17 tuổi, nàng háo hức bước vào mối tình đầu tiên. Cưa cẩm được Huy – chàng hot boy có nụ cười tỏa nắng của trường - nàng vui sướng, hồi hộp, rồi bối rối, lo lắng. Nàng đã từng làm tất cả vì Huy, từng hi sinh nhiều buổi học thêm để đi tìm mua quà cho Huy, để đi chơi với Huy. Những quán trà sữa, cà phê teen, những buổi xem phim và những chiều đi dạo cùng nhau ven bờ hồ lộng gió… Tình yêu đầu bao giờ chẳng là mối tình thơ mộng nhất. Và cũng dở dang nhất. Một buổi chiều, khi hoàng hôn đã buông, nắng sắp tắt, nàng gặp Huy, khẽ nói: “Mình chia tay thôi.” - Sao hồi đó em lại nói lời chia tay đột ngột vậy? - Ừm. Tự nhiên em thấy nên như thế. - Nên như thế, hay chỉ là do em muốn như thế? - … Em cũng không biết nữa. Hồi đó em đã yêu anh rất nhiều, bằng tất cả niềm tin, đúng không? - Anh cũng đã luôn nghĩ như thế đấy.
  5. - Đó chính là lí do mà em nói chia tay. Em từng là người chủ động trước, và khi giành được trái tim anh, em đã hân hoan biết bao nhiêu. Em đã yêu anh quá nhiều, thậm chí yêu hết luôn cả phần của anh. Anh luôn nghĩ em yêu anh, vì thế anh cảm thấy không cần phải giữ em chăng? Hồi đó, anh chỉ nghĩ đến em, và nhớ đến em, những lúc anh đang rảnh rỗi, bạn bè chưa rủ đi chơi game và anh đang ngồi buồn chán ở nhà, có phải không? - 6 năm rồi, bây giờ em lại ngồi luận tội anh đấy à? - Không phải thế. Chỉ là hồi đó, càng ngày em càng thấy buồn và thất vọng thôi. Anh đã quá thờ ơ với em, trong khi cái em cần thì nhiều hơn là những tin nhắn ngắn ngủi mỗi tối. Con bé Linh Nhi 17 tuổi thấy nó không thực sự được tôn trọng và được yêu thương đầy đủ như nó muốn. Thế là nó chia tay mối tình đầu. Hai người cùng bật cười, rồi chìm vào im lặng một lúc lâu. Mỗi người vẩn vơ theo đuổi những ý nghĩ riêng của mình một lúc nữa, rồi chào nhau và chúc nhau một năm mới vui vẻ. Trước khi ra về, Linh Nhi hỏi Huy một câu cuối: - Em gặp anh hôm nay không phải để ôn lại chuyện xưa. Em muốn hỏi anh một câu thôi. Trong tình yêu, em luôn đi tìm một cái gì đó mà em cũng không biết rõ. Liệu anh có biết đó là gì không? - Anh không biết, Nhi ạ.
  6. Huy lại cười. Nụ cười đẹp trai, nhưng Linh Nhi chỉ thấy sự vô cảm và nhạt nhẽo, giống như nụ cười của mấy chàng người mẫu ảnh trên báo teen bây giờ. Nàng thở dài. Ai bảo yêu một hot boy là sung sướng? Người cũ số 2. 29 Tết. Nắng lạnh và cơn mưa phùn đầu xuân khiến cho ngày hôm nay trở nên lãng mạn một cách kì lạ. Một cơn gió thổi qua làm nàng khẽ rùng mình – hôm nay nàng diện rất đẹp, nhưng hơi phong phanh một chút. Một cô gái vốn xinh đẹp sẽ càng lộng lẫy hơn khi ăn diện và được chăm chút kĩ càng. Chính nàng cũng tự nhận thấy hôm nay nàng xinh hơn bình thường, đến nỗi lúc đi qua dãy đào và quất bày bán ở lề
  7. đường, nàng cứ có cảm giác kì cục ở gáy vì cảm thấy có nhiều đôi mắt đang dõi theo. Tại sao hôm nay nàng lại mặc đẹp như thế? À, nàng đang đi gặp người yêu cũ số 2. Nàng có quyền được ăn diện chứ, để người ta biết nàng đang sống rất vui vẻ và yêu đời. Có tin nhắn từ “My ex no 2”: “Em đang đi đến đâu rồi, có cần anh qua đưa đi không?”. Nàng nhắn lại hai chữ “No thanks” ngắn ngủi, rồi bỗng bật cười. Nàng nhớ lại lần đầu tiên nàng và Phong gặp nhau là năm thứ 3 đại học, ở buổi học đầu tiên của học phần Marketing. Phong đã “say” nàng ngay từ cái nhìn đầu tiên. Theo đuổi nàng một năm, yêu nhau một năm và chia tay đến bây giờ thì đã được một năm. Phong yêu nàng đến nỗi khiến nàng phát chán và phát ngán, rồi đột ngột chia tay Phong chẳng nói một lời nào… - Trong tình yêu, em luôn đi tìm một cái gì đó mà em cũng không biết rõ. Liệu anh có biết đó là gì không? - Nếu anh biết, giờ này có lẽ anh và em vẫn đang tay trong tay cùng nhau đi chơi Tết, Nhi à. - Nào, đừng trêu em nữa. Dù sao chúng mình cũng đã chia tay rồi đấy nhé. - Đấy là quyết định của em, còn anh đã đồng ý đâu nào…
  8. Nàng cúi xuống nhìn những làn khói mỏng nhẹ nhàng tỏa ra từ tách Cappucino, hít hà mùi thơm của cà phê quện sữa. Nàng biết Phong vẫn yêu nàng, nhưng nàng vẫn luôn giữ mối quan hệ với Phong ở mức tình bạn. Có lẽ nàng là một cô gái hiếm hoi rất bình thản sau khi chia tay. Yêu thì yêu, hết yêu thì là bạn, đố mà nhìn thấy ở nàng một giọt nước mắt nào… Có lẽ những tình yêu đó chưa đủ khiến nàng phải buồn, phải khổ. Nàng vẫn luôn đi tìm một thứ trong tình yêu, và nếu ai không có điều đó, nàng sẽ chủ động chấm dứt, không buồn, không đau đớn. Nàng khẽ đưa mắt nhìn Phong. Nét mặt anh trầm tư, thoáng buồn. Có lẽ anh đã tưởng nàng hẹn anh hôm nay – 29 Tết – để nói với anh rằng quyết định hồi đó của nàng chỉ là bồng bột, rằng nàng và Phong vẫn còn có thể quay lại với nhau. Có lẽ Phong đã hi vọng một điều gì đó… Phút chốc, nàng cảm thấy có lỗi. Nàng nắm lấy tay Phong, tặng anh một nụ cười tươi nhất có thể: - Em xin lỗi vì đã lấy mất thời gian của anh chiều nay, Phong à. Chúc anh đón Tết vui vẻ, và có một năm mới may mắn. Hãy đi tìm một tình yêu mới nhé. Phong siết chặt tay nàng. Có lẽ anh đang cố dồn hết mọi hi vọng và tình cảm vào cái nắm tay ấy, để truyền tải cho nàng một lời nhắn gửi nào đó. Tiếc thay, chính cái nắm tay đã từng là một lí do khiến nàng chia tay Phong. Nàng không cảm nhận thấy một điều gì hết khi nắm tay Phong - kể cả lúc còn yêu nhau. Và điều đó đã mách bảo Linh Nhi rằng, Phong không phải là người dành cho nàng.
  9. Đêm 30 và khu vườn tình yêu. Linh Nhi lặng lẽ bước đi trên đường. Phố xá đông vui quá, người người tấp nập lại qua. Người đi chơi, người đang chuẩn bị về nhà làm mâm cơm đón giao thừa, tất cả đều háo hức và rộn rã. Dường như chỉ có mình nàng lạc lõng và bị đẩy ra khỏi cái bầu không khí đông vui đó. Hai ngày trước 30, nàng đã hẹn gặp hai người cũ, nhìn lại hai mối tình cũ, nhưng chẳng tìm ra được một câu trả lời nào cho điều nàng đang tìm kiếm. Trái lại, nó lại càng khiến nàng cảm thấy tủi thân và cô đơn hơn… Lại một cơn gió lạnh nữa. Chân nàng run run bước đi trên đôi bốt cao gót, và đôi bàn tay giấu dưới lớp găng tay mỏng thì đã tê cứng. Nàng quyết định không đi lang thang nữa, mà ghé vào quán cà phê ngay trước mặt. Thật lạ, linh cảm như cũng đang mách bảo nàng đi vào đó. Quán rất ấm, không gian thơm mùi cà phê sữa – một thế giới đối lập hẳn với ngoài trời giá rét. Loay hoay với cái túi xách, nàng làm rơi chiếc găng tay vừa tháo xuống đất. Nàng chưa kịp cúi xuống nhặt thì một bàn tay đã cầm lấy chiếc găng, và đưa nó lại cho nàng. Linh Nhi cám ơn chàng trai vừa có hành động ga lăng, ngay lập tức, anh nói: - Ôi trời, cảm ơn gì hả Linh Nhi? - Anh biết em?
  10. - Mình làm trong cùng một tòa nhà mà. Em làm ở tầng 22, anh tầng 21. Hôm nào anh cũng thấy em trong thang máy hết, nhìn bảng tên rồi nhớ tên em luôn. À, anh là Minh. - Em cũng không hay để ý lắm… - Em có bao giờ để ý cái gì đâu. Lúc nào anh cũng thấy em cầm một cái gì đó, hoặc laptop, hoặc một đống tài liệu. Bận rộn là tốt, nhưng nhiều quá cũng không nên. Đôi lúc, em nên dành chút thời gian nhìn cuộc sống xung quanh. Chỉ đôi ba câu chào hỏi như vậy thôi, mà Linh Nhi đã ngồi xuống cùng bàn với Minh từ lúc nào. Nàng thấy khá choáng ngợp trước sự cởi mở của Minh, kèm chút tò mò thú vị nữa. Nàng thích nụ cười của Minh – nụ cười rất thật, tự nhiên và có gì đó rất cuốn hút. Nàng và Minh nói vài chuyện nữa. Những câu trêu chọc. Những tiếng cười. Thời gian, dường như, đi chậm lại. - Sắp giao thừa rồi, em còn đi một mình ngoài đường làm gì hả Nhi? - Em buồn quá. Tết này lại single rồi. - Single thì ở nhà dọn dẹp, nấu ăn, nghe nhạc, đọc sách… Ra ngoài đường nhìn đôi lứa người ta đi chơi còn buồn hơn đó. - Thế sao anh còn ngồi ở đây?
  11. - Anh đã nói lúc nãy rồi. Nên dành chút thời gian nhìn cuộc sống xung quanh. Ngồi chỗ này, nhìn người ta vội vã đi lại, còn mình thảnh thơi ngồi nhâm nhi cốc trà nóng. Ừm, một cảm giác thú vị. - Em ít khi ngồi một chỗ lắm. Bình thường khi không bận việc, em sẽ đi đâu đó chứ nhất quyết không chịu ngồi không đâu. Thậm chí ngay bây giờ, em cũng đang lang thang trong chính khu vườn tâm hồn em. Cứ đi, đi vòng vòng, chẳng biết sẽ tới đâu nữa, tìm cách trả lời trong khi em cũng chẳng rõ em muốn hỏi gì. Linh Nhi kể cho Minh nghe chuyện hai mối tình cũ. Nghe xong, anh trầm ngâm một lúc, rồi nói, ánh mắt anh lấp lánh ánh cười: - Anh tặng em một câu này nhé. “Loving someone is like caring for a garden, love it too much or too little and it dies; but love it just right and it will live forever.” Em từng quá yêu Huy mà không cần đến sự nhận lại, em cũng từng quá thờ ơ với Phong. Chắc đấy cũng là lí do em cứ lang thang mãi trong khu vườn tâm hồn em đó. Hãy lắng nghe trái tim và linh cảm của em, và khi đã yêu, hãy biết cách yêu đủ và đúng, em nhé. Nào, xòe tay ra đây. Linh Nhi đưa tay ra. Minh dùng một tay nắm lấy, còn tay kia đặt cái name card vào lòng bàn tay nàng. “Giữ liên lạc nhé, cô bé. Chúc em một năm mới tràn ngập yêu thương.” – Anh nháy mắt với nàng, rồi đi ra quầy thanh toán.
  12. Linh Nhi ngồi lặng yên, sững sờ. Không phải vì câu trả lời của Minh, cũng không phải vì chuyện Minh trả tiền cà phê cho nàng. Mà là vì, bàn tay Minh ấm quá. Ngay khi tay anh chạm vào tay nàng, nàng đã cảm thấy một điều gì đó tinh khôi và trong trẻo dâng lên trong lòng, như một nụ hoa đang bắt đầu hé mở trong khu vườn tâm hồn nàng – khu vườn mùa xuân đầy tươi mới. Linh Nhi khẽ nắm chặt chiếc name card trong tay. Anh ấy đây rồi.
ADSENSE

CÓ THỂ BẠN MUỐN DOWNLOAD

 

Đồng bộ tài khoản
3=>0