Truyện ngắn MỘT CÂU CHUYỆN VỀ VONG HỒN
lượt xem 4
download
Xin chào, tôi là một vong hồn. .Có chuyện gì đó đã xảy ra. Tôi không nhớ tại sao mình lại chết. Tôi thậm chí còn không nhớ nổi rằng mình là ai. Vậy nên, ngày qua ngày, tôi lang thang bước đi trong thế giới của những người sống... ---------- Tôi thường hay gặp những vong hồn khác trên đường. Đôi khi, chúng tôi dừng lại hỏi han nhau. Tại sao còn ở lại đây? Còn điều gì vương vấn?..., câu chuyện xoay quanh những chủ đề như thế. Rồi, những người sống bước qua và chúng tôi cũng bước đi. Chúng...
Bình luận(0) Đăng nhập để gửi bình luận!
Nội dung Text: Truyện ngắn MỘT CÂU CHUYỆN VỀ VONG HỒN
- MỘT CÂU CHUYỆN VỀ VONG HỒN (Tặng KS...) Xin chào, tôi là một vong hồn.
- Có chuyện gì đó đã xảy ra. Tôi không nhớ tại sao mình lại chết. Tôi thậm chí còn không nhớ nổi rằng mình là ai. Vậy nên, ngày qua ngày, tôi lang thang bước đi trong thế giới của những người sống... ---------- Tôi thường hay gặp những vong hồn khác trên đường. Đôi khi, chúng tôi dừng lại hỏi han nhau. Tại sao còn ở lại đây? Còn điều gì vương vấn?..., câu chuyện xoay quanh những chủ đề như thế. Rồi, những người sống bước qua và chúng tôi cũng bước đi. Chúng tôi đều là những thể tồn tại bị lãng quên, cô đơn và lạnh lẽo. Chúng tôi không thể dựa vào bờ vai của nhau... Tôi hay lân la đến các rạp chiếu phim. Lần đầu tiên khi vô tình đi ngang qua hàng ghế khán giả, nó đã rung động một sợi dây kí ức nào đó xa xôi trong tôi. Có lẽ khi còn sống, tôi từng rất thích đến đây. Đôi ba ngày tôi lại ghé qua vào một suất chiếu sớm, ngồi vào một chiếc ghế trống, ban đầu với hi vọng có thể tìm lại vài mảnh ghép về con người đã từng là tôi. Nhưng dần dần tôi đến đây đơn thuần chỉ vì những bộ phim. Không còn khái niệm phim hay phim dở, tôi xem tất cả, tôi xem dưới con mắt tò mò của một sinh vật đến từ thế giới khác nhìn ngắm những đàn cá bơi lội trong bể cá thủy sinh.
- Và rồi, tôi gặp anh... Cái lần hiếm hoi ấy, tôi vào rạp phim khi các ghế đã gần như chật kín. Tôi đã xem bộ phim ngày hôm ấy vào suất chiếu sớm nhưng chẳng hiều sao, tôi muốn xem lại nó một lần nữa. Chỉ là một bộ phim tình cảm-hài bình thường, như cái cách mà người sống gán mác cho nó. Nhưng có một cảm giác mà chỉ khi đã xem xong tôi mới thấy ngờ ngợ. Tôi quay trở lại, ngồi trên lối cầu thang dẫn xuống, hướng mắt về màn hình lớn trong không gian của những trái tim đang đập... ...Một cảnh vui nhộn. Cả khán phòng lại rộn lên tiếng cười. Người con trai ngồi ở ghế ngoài cùng cũng khẽ mỉm cười. Tôi nhìn anh. Tôi để ý anh ngay từ đầu vì anh không hề mỉm cười trong rất nhiều đoạn phim hài hước trước đó. Anh khác lạ. Anh không cười theo đám đông. Đó là nụ cười thoải mái đầu tiên của anh. Và trong khoảnh khắc ấy, đầy vô thức, anh liếc nhìn tôi. Tôi sững người. Anh đã khéo phủ lại tấm lưới chắn mang tên”trống rỗng” lên đôi mắt anh rất nhanh, giả vờ như anh chỉ đang nhìn vào khoảng không. Nhưng tôi đọc được một thoáng bối rối lộ ra chỉ trong vài phần giây, và thế là đủ. Tôi nhận ra là anh có thể nhìn thấy tôi.
- “Anh có thể nhìn thấy em đúng không?”, tôi tiến về phía anh. Anh không trả lời. Trên màn hình, nhân vật nam chính đang choàng chiếc áo khoác lên người cô gái mà anh yêu... -------- Tôi theo anh về đến tận nhà. Tôi đã nghe kể về những người như anh. Những “sứ giả”, những người hiểu được tiếng nói của người chết và hít thở trong thế giới của người sống. Anh có thể giúp tôi tìm lại phần kí ức bị mất của mình. Trên đường đi, tôi kể cho anh nghe về mọi thứ mà tôi biết. Rằng tôi không nhớ mình là ai, không rõ tại sao mà mình chết. Rằng tôi có những cảm xúc mãnh liệt với các nhà hàng, rạp chiếu phim và bộ phim mà anh và tôi vừa cùng xem... “Còn nữa, trong tiềm thức trước lúc em mê đi, hình như em có nghe ai đó gọi lên một cái tên. An. Em không biết, em nghĩ đó là tên em...” Anh lên phòng mình, ngó nghiêng xung quanh rồi khóa cửa lại.
- “An...”, cuối cùng anh cũng cất tiếng, “tôi không thể giúp em được.” “Tại sao chứ?" “Vong hồn là những linh hồn mắc kẹt ở trần gian bởi những gánh nặng nuối tiếc mà họ có lúc còn sống. Tôi gặp những người như em hằng ngày từ khi tôi mới lên ba”, anh ngồi xuống giường, “Đó là bí mật lớn nhất đời tôi. Tôi không hề ước sẽ sở hữu cái khả năng kì quái này. Tôi đã trải qua một tuổi thơ rất khó khăn cho đến khi tôi học được cách lờ mọi thứ đi. Tôi che giấu năng lực của mình. Và tôi đã làm rất tốt. Nhưng hôm nay, tôi lại mắc sai lầm...” “Sai lầm?...Phải rồi, tại sao lúc ấy anh lại nhìn em?” Anh ngần ngừ không trả lời. “Xin anh đấy, em chỉ muốn biết trước kia mình là ai.”, tôi nài nỉ “Em đã chết rồi mà, em là ai đâu còn quan trọng nữa. Không, cái em muốn biết thực chất là em đã làm gì trước đó để bây giờ trở thành một linh hồn với tấm lòng đầy oán hận. Em muốn biết mình phải làm gì để được siêu thoát...”, anh lớn giọng Những vong hồn tôi đã gặp, họ cũng nói những điều như thế. “Vậy thì có gì sai với một vong hồn mong được siêu thoát? Anh đâu phải là một vong hồn để hiểu cái cảm giác ngày qua ngày một mình, bước đi mà không biết mình đang đi đâu...” “Nhưng vấn đề là tôi không thể giúp em. Em còn không biết em là ai thì làm sao tôi có thể tìm kiếm được điều gì có ích. Tôi còn cuộc sống riêng của mình”, anh thở dài, “Tôi không phải là thứ mà các người gọi là
- “sứ giả” đâu. Thực sự, tôi chỉ muốn làm một người bình thường.” “Nếu em nói bí mật của anh với tất cả bọn họ thì anh nghĩ liệu mình có thể làm một người bình thường nữa hay không?” Anh trừng mắt nhìn tôi. Tôi đã nói mà không suy nghĩ. Tôi biết mình vừa lỡ lời. “Em xin lỗi...” Nói rồi, tôi lướt nhanh ra cửa và lặng lẽ hòa vào trong màn đêm ------- Vì sao mà tôi chết? ... Phải chăng là tôi đã tự sát? Áp lực công việc, tự sát. Thi cử không ưng ý, tự sát. Buồn chuyện tình cảm, tự sát. Bất mãn với cuộc đời, tự sát...
- Tôi đã gặp nhiều những vong hồn tự sát. Họ nói rằng họ sẽ phải đợi rất lâu nữa để linh hồn họ có thể rời khỏi Thế giới này, đợi cho đến khi nỗi mất mát mà họ để lại cho gia đình, cho những người yêu thương họ vơi bớt đi. Tôi từng hỏi một người trong số bọn họ rằng có bao giờ cô ấy cảm thấy hối tiếc về việc tự giết chính mình hay không. “Hỏi như thế bây giờ có còn ý nghĩa gì đâu.” Cô gái trả lời, đoạn lui ra ngồi thu lu một góc dưới chân cây cầu mà từ trên đó cô đã gieo mình xuống ... Hay là tôi đã bị người yêu sát hại trong cơn ghen tuông? Người đã thề thốt rằng sẽ yêu tôi suốt đời và khai nhận trước tòa án rằng việc giết tôi là nhân danh tình yêu chứ không phải thứ chủ nghĩa chiếm hữu đã ăn sâu vào trong bản chất. Hay tôi bị đâm chết vì đã lỡ quẹt trúng xe hay giẫm vào chân người khác?
- Cũng có thể tôi là một con ngiện, thỏa mãn những cơn thèm thuồng bằng tiền bạc và thời gian, để rồi gục xuống trong cơn đê mê ảo giác không bao giờ chấm dứt. Hay tôi là một oan hồn chết đuối trên dòng sông? Là một người hùng kiệt sức vì đã giang tay cứu lấy sinh mệnh của người khác? Hay là một kẻ liều lĩnh kiệt sức vì đã không biết tự đo đoán khả năng của chính mình? Có thể, tôi đã chết vì một căn bệnh nan y. Hay chỉ đơn giản, tôi đã ra đi đầy bất ngờ và thanh thản trong một giấc ngủ say dài vĩnh cửu. ... Có bao nhiêu cách để người sống chết đi trong Thế giới của họ? --------- ...Tôi vẫn giữ thói quen đến rạp chiếu phim nhưng không bao giờ đến vào những suất có đông người nữa. Tôi cũng đã coi lại bộ phim kia thêm
- vài ba lần, lần nào cũng gợi lên một cảm giác kì lạ, song vẫn không thể giải thích được thông điệp của nó. Vài tuần trôi qua thì đột nhiên anh xuất hiện... Tôi đã rất bất ngờ khi thấy anh lù lù bước từ cổng vào. Suất chiếu buổi sáng vắng tanh bóng người lại thường là “giờ vàng” xem phim của những vong hồn như tôi, nên anh vẫn giữ ánh mắt “trống rỗng” khi đi qua hàng tá dãy ghế vô hình đang liếc nhìn mình. Tuy nhiên, khi đến chiếc ghế tôi đang ngồi, anh (giả vờ) làm rớt chiếc điện thoại rồi cúi xuống nhặt và rất nhanh, ném một thứ gì đó xuống dưới gầm ghế. Anh ngủ gục sau năm phút đầu của bộ phim, và bỏ về khi cốt truyện chưa đi được quá nửa... Tôi nán lại một lúc sau khi bộ phim đã hết. Không có suất chiếu nào sử dụng phòng này trong hơn một tiếng nữa nên tất cả đều sẽ rời khỏi. Đợi khi không còn một ai, tôi cúi xuống nhìn phía dưới gầm ghế và thấy một mẩu giấy, nó viết: “An, hãy đến nhà tôi”
- Tôi lao đến và thấy anh đang ngồi đợi tôi ở đó. Trên bàn là bức hình của một cô gái trẻ. Ồ, khoan đã, đó chính là tôi mà! ----------- “Tôi đã tìm ra em là ai rồi.” Anh nói chậm rãi, trong khi đôi mắt tôi vẫn chăm chăm nhìn vào bức hình trên bàn “Tôi đã nhờ một người bạn phác họa lại khuôn mặt em, rồi dựa vào đó để đi tìm hiểu. Nhờ cả đến sự trợ giúp của bên công an và các trang mạng xã hội....” Những lời giải thích của anh bỗng trở nên nhạt nhòa dần. Nhìn vào hình ảnh của chính mình, có một cái gì đó không rõ ràng bắt đầu tràn vào trong tôi. Những cuốn phim bắt đầu chạy, những khung cảnh giật lắc... “Em mất vào năm ngoái khi mới mười chín tuối, trong một vụ tai nạn giao thông thảm khốc. Một người bạn của em khi đang chở em về đã bị
- một xe tải lao nhanh từ trong ngõ ra đâm phải. Em bị...cuốn vào bánh xe, còn bạn em bị ngã và chấn thương rất nặng.” Ánh sáng...Sự chấn động...Tiếng la hét... Tối! Tối quá!... Cuốn phim tua qua một cách chóng mặt. Tôi nhắm chặt mắt lại. ... Phải mất một lúc để mọi thứ ổn định. Mất một lúc để mọi thứ rõ ràng. “Em không sao chứ?” Nghe thấy giọng nói đó một lần nữa, tôi từ từ mở mắt ra. Anh đang nhìn tôi lo lắng. Tôi khẽ gật đầu... “Một điều nữa, thực ra tên em không phải là An. An là...” “An là tên của chị hai em. Em tên Nhi”, tôi tiếp lời, “Em luôn để tên chị ấy đầu tiên trong những số liên lạc khẩn cấp. Đó chắc là lí do đêm ấy em nghe thấy tên chị. Người ta đã lấy điện thoại của em gọi cho chị.”
- “Vậy là em đã nhớ ra mọi chuyện”, anh mỉm cười. “Vâng...” Kí ức trở về với tôi. Tất cả đều đã được xâu chuỗi lại. Giờ thì tôi đã hiểu. “Anh ơi, còn bạn em? Cậu ấy tên Thành. Cậu ấy chưa chết đúng không? Anh có biết bây giờ cậu ấy đang ở đâu không?”, tôi vội hỏi. “Hình như cậu ta vẫn đang nằm trong bệnh viện. Hôn mê sâu do chấn thương sọ não. Người ta nói là do đêm hôm đó cậu ấy không đội nón bảo hiểm.” Tôi như chết lặng. ------ Tôi thuyết phục anh đi thăm Thành với tôi. Không có người thân nào ở đó, Thành đã nằm bất động trên giường suốt gần nửa năm nay với cuộc sống gắn chặt vào những cỗ máy xung quanh. Tôi ngồi xuống bên cạnh cậu ấy, ước gì tôi có thể cầm lấy đôi tay cậu.
- “Cậu ấy chỉ mang một chiếc nón bảo hiểm. Và cậu ấy đã đội nó cho em...” Tôi nhìn anh. “Cậu ấy đã đội nón cho em. Nhưng em vẫn chết, còn cậu ấy thì bị như thế này. Nếu như cậu ấy không đội nón cho em mà đội cho chính mình thì...” Anh cũng ngồi xuống bên cạnh, chờ đợi tôi kể hết câu chuyện. “Gia đình em không hạnh phúc, anh à. Hai chị em em nương tựa vào nhau mà sống. Chị hai em rất tốt, nhưng em thì đã hỏng rồi. Em không có cái nghị lực của chị hai để cố gắng vượt qua... Thành ở gần nhà em. Hai đứa chơi với nhau từ bé. Lớn lên với những đổ vỡ, bạn thì dần ít đi còn bè thì càng ngày càng nhiều, nhưng dù thế nào, cậu ấy cũng không bỏ rơi em...” “Cậu ấy rất tốt nhỉ?”
- “Em chưa bao giờ biết đến cái gọi là tình thương của bố. Thành như một sự bù đắp vậy. Cậu ấy tốt đến mức đôi lúc em coi việc có cậu ấy trong cuộc đời mình là một điều hiển nhiên. Chỉ để bây giờ, em mới thực sự cảm thấy nhớ cậu ấy như một con ngốc...” “Đêm hôm đó, chuyện gì đã xảy ra?”, anh hỏi “Em đi ăn với đám bạn lêu lổng của mình. Ca hát, nhảy nhót rồi nhậu nhẹt đến khuya. Chị hai sắp đi lấy chồng. Em ngăn cản, em không muốn chị sau này sẽ khổ như mẹ. Lần đầu tiên em và chị cãi nhau lớn đến vậy... Em có kể cho Thành nghe và tối hôm đó hai đứa hẹn nhau đi ăn. Nhưng, em đã quên. Thành chắc đã đợi em. Chắc là khi gọi và nghe cái giọng lè nhè của em Thành đã vội vàng ghé qua đón em về nhà. Chắc là lúc đầu Thành tưởng em đi xe nên chỉ mang có một chiếc nón..” Tôi nhìn dòng mạch đập sự sống chậm chạp lên xuống. “Bây giờ thì mọi thứ đã rời xa. Em đã thuộc về một thế giới khác. Chỉ sau một đêm... Em ước gì vong hồn có thể khóc. Em đã làm gì thế này?” ...
- “Không biết liệu bây giờ nói ra điều này có còn ý nghĩa gì nữa không, nhưng mà...”, anh mở lời sau một hồi im lặng, “em có biết tại sao hôm ở trong rạp, tôi lại nhìn em không?” Tôi lắc đầu. “Vì khuôn mặt của em rất thật. Lúc đó tôi đã nhầm tưởng em với một khán giả bình thường. Trong mắt tôi hình ảnh của vong hồn và người sống rất khác nhau. Nhưng khuôn mặt em... Đó là một nguồn năng lượng khác biệt. Tôi không biết lí giải làm sao, nhưng tôi nghĩ chuyện đó có phần nào liên quan đến chiếc mũ mà cậu ấy đã đội cho em” Tôi nhìn Thành. Liệu trong cõi mộng mị bây giờ, cậu ấy có còn cảm thấy đau đớn nữa hay không? “Vậy anh có biết tại sao em lại đến rạp vào một giờ đông người như thế không? Bộ phim ngày hôm ấy, những cử chỉ ân cần của nam nhân vật chính... Nó gợi lên điều gì đó trong em. Giờ thì em hiểu rồi. Ngày xưa, Thành cũng hay quan tâm đến em như thế...”
- ... “Tại sao anh lại giúp em?” Tôi đứng dậy. “Sau khi gặp em, khuya hôm đó, bất giác tôi đã bước ra đường. Tôi nhìn ngắm thế giới của em. Tôi thử cảm giác đi lang thang giữa những vong hồn lạnh lẽo và cô đơn. Tôi nghĩ về cuộc sống của mình, về gia đình tôi...Tôi nghĩ về em”, anh khẽ mỉm cười với tôi, “Tôi đã từng rất sợ. Nhưng họ, em hay tôi, ai cũng xứng đáng được sống ở nơi mình thuộc về.” “Anh thật tốt.” Tôi nhắm mắt lại, tập trung mọi nguồn năng lượng vào những đầu ngón tay. Kí ức tươi đẹp về những ngày hôm qua hiện về, gương mặt của chị hai và nụ cười của Thành... “Em đang làm gì vậy?” Một cơn gió gai lạnh ập đến, thổi hàng trăm mảnh kí ức của tôi đến cõi hư vô cho đến khi không còn lại chút gì. Tôi cảm thấy cơ thể mình đang
- bắt đầu vỡ vụn. Tôi đã làm được, nhưng thời gian của tôi không còn nhiều nữa. “Thần Chết sắp đến đón em đi rồi. Nhưng em không thể đi, em còn nỗi hối tiếc với Thành”, tôi nhìn thấy sự kinh ngạc hiện lên trên đôi mắt anh, “đôi khi, một vong hồn có thể dùng tất cả năng lượng của mình để tác động lên thế giới của người sống.” “Nhưng điều đó cũng đồng nghĩa với việc linh hồn em sẽ tan biến. Em sẽ không được siêu thoát, sẽ không còn có kiếp sau. Em sẽ chẳng còn là gì cả...” “Em chỉ muốn chạm vào Thành một lần nữa. Em muốn nói với cậu ấy rằng em rất nhớ cậu ấy...” Cơn gió gai lạnh chuyển mình sang thực tại. Nó ngấu nghiến cơ thể tôi. Tôi thấy từng phần thân thể mình trôi đi như những lớp tro bụi màu đen... “Anh có thể giúp em một việc nữa được không? Hãy nhắn với chị hai em là: “Su xin lỗi chị hai. Chị hai đừng giận Su, Su rất thương chị!”.” Anh khẽ gật đầu, giọng run run.
- “Tôi...Anh sẽ nói lại với cô ấy.” “Cảm ơn anh nhiều lắm!” Tôi cười thật tươi. Những tia nắng của bình minh buổi sớm hắt qua cửa sổ, một ngày yên ả nữa lại tới... Tôi cúi xuống đưa tay vuốt nhẹ lên gò má, đặt một nụ hôn lên trán và thì thầm vào tai Thành. “Thành ơi, hãy dậy đi!”...
CÓ THỂ BẠN MUỐN DOWNLOAD
-
Truyện ngắn Cho anh nhìn về phía em Tập 1
470 p | 201 | 37
-
Tiểu thuyết Yêu em từ cái nhìn đâu tiên
992 p | 151 | 37
-
Chị ơi, em yêu chị
9 p | 90 | 7
-
Luyến Thương
174 p | 58 | 7
-
Con hứa sẽ luôn sống tốt mẹ ạ
7 p | 89 | 7
-
Đợi chờ sẽ chẳng là hạnh phúc sao em?
3 p | 70 | 6
-
Truyện ngắn Lối thoát
11 p | 78 | 6
-
Bảy Thưa
9 p | 84 | 5
-
Chờ một cuộc gọi
3 p | 60 | 4
-
Vườn Khuya
3 p | 95 | 4
-
Mùa Biển Lặng
5 p | 93 | 4
-
Cầu vồng và mưa
9 p | 97 | 4
-
XIN LỖI ĐÃ LÀM ANH MẤT NGỦ
4 p | 55 | 3
-
Bà Điếc
12 p | 50 | 3
Chịu trách nhiệm nội dung:
Nguyễn Công Hà - Giám đốc Công ty TNHH TÀI LIỆU TRỰC TUYẾN VI NA
LIÊN HỆ
Địa chỉ: P402, 54A Nơ Trang Long, Phường 14, Q.Bình Thạnh, TP.HCM
Hotline: 093 303 0098
Email: support@tailieu.vn