intTypePromotion=1
zunia.vn Tuyển sinh 2024 dành cho Gen-Z zunia.vn zunia.vn
ADSENSE

Truyện ngắn Một nửa mùa thu

Chia sẻ: Phung Tuyet | Ngày: | Loại File: PDF | Số trang:8

57
lượt xem
1
download
 
  Download Vui lòng tải xuống để xem tài liệu đầy đủ

Thu đang chầm chậm lướt qua, thoáng đó đã nửa mùa rồi, đây là ngày đầu tiên cô đi làm, cảm giác thật hồi hộp và khó tả, cô nhận làm biên tập cho một công ty du lịch với mức lương hấp dẫn… *** Năm nay cô 23 tuổi, một cái tuổi không quá già để hiểu chuyện đời nhưng cũng không còn xì tin để nhí nhố ăn kem, ăn quà như trước kia nữa. Cô mơ làm diễn viên điện ảnh, nhưng giấc mơ của cô bị tắt ngấm khi gia đình không đủ điều kiện lo...

Chủ đề:
Lưu

Nội dung Text: Truyện ngắn Một nửa mùa thu

  1. Một nửa mùa thu TRUYỆN NGẮN CỦA MINH VY Thu đang chầm chậm lướt qua, thoáng đó đã nửa mùa rồi, đây là ngày đầu tiên cô đi làm, cảm giác thật hồi hộp và khó tả, cô nhận làm biên tập cho một công ty du lịch với mức lương hấp dẫn… *** Năm nay cô 23 tuổi, một cái tuổi không quá già để hiểu chuyện đời nhưng cũng không còn xì tin để nhí nhố ăn kem, ăn quà như trước kia nữa. Cô mơ làm diễn viên điện ảnh, nhưng giấc mơ của cô bị tắt ngấm khi gia đình không đủ điều kiện lo cho cô bước chân vào lĩnh vực nghệ thuật, thế là cô chông chênh, lạc lối không biết phương hướng. Cô học hết cái này đến cái khác, nào là học lớp dẫn chương trình ở cung văn hoá lao động, nào là học diễn xuất ở trên sân thượng nhà văn hoá điện ảnh gần sân bay, để rồi mỗi chiều nhìn những chuyến bay bay ngang qua đầu cô lại mơ ước một ngày nào đó mình có thể ở trên chuyến bay đó mà chu du khắp mọi miền, ôi ước mơ đối với mọi người thì thật đơn giản nhưng sao đối với cô chẳng đơn giản tý nào… *** Ngày bé cô sống với mẹ và bà ngoại ở một vùng ngoại ô yên bình, ở nơi ấy không có những ánh đèn lấp lánh về đêm, không có những chiếc xe hơi láng cóng lướt qua từng con phố, ở đó chỉ có tiếng rao vé số của ngoại cô mỗi ngày phải lặn lội gần 10 cây số để bán cho hết xấp vé bất kể gió mưa, ở đó chỉ có mẹ cô mỗi ngày đi cắt cỏ thuê cho bò ăn, còn cô thì cứ xúm xít bên chân mẹ, mỗi đợt vắt sữa bò là thể nào cô cũng có một bình sữa tươi nguyên chất để uống, bởi thế mà cô có một làn da mượt mà và một mái tóc óng ả từ nguồn sữa ấy mà không cần đến các loại mỹ phẩm đắt tiền nào cả.
  2. Cô bị choáng ngợp bởi môi trường làm việc chuyên nghiệp và sang trọng, tuy là công ty của người Việt nhưng người ta giao tiếp với nhau bằng tiếng Anh, tiếng Pháp, bằng những thứ tiếng mà khách du lịch qua Việt Nam có thể hiểu được. Cô giỏi tiếng Nhật, thứ ngôn ngữ không thịnh hành cho lắm, nhưng ở công ty này, người biết được tiếng Nhật thì chỉ có trưởng phòng và cô, điều đó khiến trưởng phòng của cô vui và ưu ái cho cô nhiều thứ. Anh dắt cô đi khắp nơi trong công ty để chào mọi người, ai cũng khen cô xinh vì cô có dáng người nhỏ bé thon thả, có gương mặt dễ thương, có đôi mắt sâu thẳm và cả mái tóc bồng bềnh. Cô cúi đầu chào mọi người như một con nai đang ngơ ngẩn. Một tháng làm việc của cô trôi qua trong êm ả, mọi người đều yêu quí cô. Tháng lương đầu tiên cô mua quà tặng mẹ và tặng bà ngoại, hai người mà cô yêu quí nhất trong cuộc đời. Bạn bè thường thắc mắc rằng sao cô yêu mẹ và ngoại nhiều như vậy mà không ở với mẹ, lại lên ở với cha để chịu cảnh mẹ ghẻ con chồng. Cô chỉ cười bảo rằng bởi vì mẹ cô muốn như vậy. Tháng thứ hai cô được ký hợp đồng chính thức, không còn thử việc nữa. Cô vui lắm, cô muốn chạy về ôm bà và mẹ để báo tin, nhưng công việc cứ cuốn cô đi. Tuần này cô không về Củ Chi được vì cô bận đi tiếp một đối tác của sếp, cô hứa tuần sau sẽ về thật sớm để được bên bà và ngoại nhiều hơn. Trong công ty mọi người bắt đầu có những xầm xì khiến cô khó chịu, họ nói to nói nhỏ với nhau rằng cô và sếp có vần đề, mặc kệ, cô không quan tâm, cô chỉ lo kiếm thật nhiều tiền về cho bà và mẹ khỏi vất vả. Có tiếng điện thoại, cô nghe máy. - Châu à! Em lên phòng anh có chút việc nhé! - Dạ! Tiếng gõ cữa bên ngoài, cô bước vào, gương mặt cô hơi căng thẳng. - Dạ, anh gọi em có chuyện gì vậy? - Sao em căn thẳng vậy, anh có ăn thịt em đâu?
  3. Câu đùa của sếp làm dịu đi phần nào nổi lo lắng của cô. - Dạ, tại bình thường anh hay gửi mail để điều hành công việc, hôm nay anh gọi em lên phòng chắc có chuyện. Ông Duy gật đầu. - Ừ, anh có chuyện, hôm nay anh mới đọc hồ sơ của em. - Dạ sao ạ, hồ sơ của em có vấn đề gì không anh? - Ừ… hồ sơ của em có vấn đề thật. Cô bắt đầu lo sợ, mình đang làm tốt công việc, không lẽ sếp gọi mình lên để cho mình nghỉ việc, nghỉ việc rồi làm sao mình lo được cho mẹ và ngoại đây, cô thầm khấn vái “lạy trời, đừng xảy ra điều đó” cô nhìn vị giám đốc mà bấy lâu nay cô thầm ngưỡng mộ - Em… chưa hiểu ý anh! - Trong hai tháng vừa qua em làm rất tốt công việc, tôi muốn cảm ơn em. Cô rưng rưng nước mắt, có lẽ điều đó là sự thật rồi. - Dạ, em… - Em nói tiếp đi, sao lại im lặng, em có nguyện vọng gì không? Một không khí hơi lặng, cô nói như chỉ để cho mình nghe. - Em… em muốn cống hiến sức lao động của mình cho công ty! Vị giám đốc nhìn cô như muốn khẳng định lại. - Em nói thật không? Cô không dám nói mà chỉ khẽ gật đầu. - Nhưng anh muốn có sự thay đổi đối với em! - Dạ, em hiểu rồi. Vị giám đốc bật cười và hỏi lại cô.
  4. - Em hiểu rồi à, em hiểu điều gì? Bây giờ cô bật khóc thành tiếng. - Anh muốn thay đổi, có lẽ em sẽ nghỉ việc, em chưa kịp vui khi khi được ký hợp đồng chính thức, nay nhận quyết định này… em. Cô không kiềm được cảm xúc, nước mắt cô đã rơi. Ông giám đốc thấy cô khóc thì không đùa nữa - Anh đã đưa ra quyết định gì đâu mà em khóc. - Thì lúc nãy anh nói đó, anh muốn thay đổi. - Đúng, anh muốn em có một sự thay đổi, cũng là một thử thách mới cho em. - Vậy là sao? Em vẫn chưa hiểu! - Hôm nay tôi chính thức cho em làm hướng dẫn viên, tiền lệ của công ty là không cho nữ làm hướng dẫn vì có nhiều phức tạp, em học thì em cũng hiểu rồi đó. Nhưng anh tin em, và anh cho em một cơ hội. Ánh mắt cô chợt sáng long lanh cô không tin đó là sự thật, nghĩa là cô sẽ được đi du lịch khắp nơi, được khám phá những chân trời mới. - Anh nói thật không? - Anh là giám đốc, anh không nói hai lời. - Vậy mà… em cứ tưởng… - Thôi về phòng đi cô bé, ngày mai nhận nhiệm vụ mới, nhớ khao anh và mọi người đó. - Dạ, em cám ơn anh nhiều lắm! Cô trở về, ánh mắt hân hoan, niềm vui lan toả khắp cả phòng, ngày hôm đó nụ cười luôn thường trực trên môi cô, cô không biết rằng, chính anh là người đề xuất cho cô được làm hướng dẫn viên vì anh đọc được trong ánh mắt cô niềm khao khát được làm hướng dẫn, anh là người có vị trí trong công ty bởi anh cũng có cổ đông. Tuần này nhất định cô sẽ về với mẹ và ngoại.
  5. *** - Mẹ… con được làm hướng dẫn viên rồi đó. - Thiệt hả con? - Dạ, mẹ thấy con gái của mẹ có giỏi hông? - Giỏi! - Con giỏi giống ai hả mẹ? - Ừ, con giỏi giống ba! - Không chịu đâu, con muốn giống mẹ à! - Ừ, con giống mẹ, nhưng giống mẹ con sẽ khổ. - Con không sợ. Ngoại cô vừa đi bán về, cô chạy đến ôm lấy ngoại, ngoại cô vùng vằn: - Buông ra coi, cái con nhỏ này. Cô nhõng nhẽo: - Ngoại, con nhớ ngoại quá, hai tuần không gặp ngoại! - Ừ, đi làm rồi quên ngoại luôn rồi. - Đâu có đâu, tại tuần trước con bận quá, không về được, ngoại nhớ con hông? - Nhớ cô làm gì cho mệt, để tui khoẻ tui đi bán vé số - Ngoại ơi, ngoại đừng có bán nữa, bây giờ con đi làm rồi, con có tiền con sẽ mang về cho ngoại. - Thôi, tiền đó để dành cô còn đi lấy chồng, ngoại đi quen rồi, ở nhà ngoại chịu không nổi. - Vậy thì ngoại lấy vé số ít lại thôi, nha ngoại. - Ừ!
  6. - Bây giờ là giữa mùa thu rồi đó ngoại, ngoài trời cũng hơi hơi lành lạnh, để con mua áo lạnh cho ngoại nha! - Mua làm gì tốn tiền. Mẹ cô chen vào: - Ừ, con mua cho ngoại đi, áo của ngoại cũ hết rồi, con mà mua thì dù lạnh cỡ nào ngoại mặc cũng ấm. Cô ôm ngoại siết chặt hơn, mùi mồ hôi quen thuộc lẫn mùi bụi đường, nhưng từ lâu cô đã quen với cái mùi đặc trưng ấy của ngoại, cô không cảm thấy khó chịu mà cảm giác quen thuộc của ngày xưa lại tràn về, cô thèm cái không khí ấm áp ấy mà ở bên cha cô không có được, thật hạnh phúc biết bao. *** Những chuyến đi tour đã cuốn cô theo vòng xoáy của cuộc sống, cô giờ chỉ biết có công việc, cô quên mất người bà hằng ngày phải lội bộ hơn 10 cây số để bán từng tấm vé số, cô quên mất mẹ phải vác từng bụi cỏ cắt được cho bò ăn, và cô đã quên luôn cái mùi sữa bò mới vắt tanh tanh góp phần tạo nên vóc dáng xinh đẹp của cô bây giờ. Những nhà hàng sang trọng đang chờ đón cô, chiếc Lexus láng bóng vẫn hằng ngày đưa đón cô đi về, còn đâu mùi phân bò và mùa cỏ non vướng víu chân cô mỗi ngày, có khi ngoại nhớ quá gọi hỏi thăm cô chỉ trả lời vài ba tiếng rồi lao vào những du khách đang nhốn nháo chờ cô thuyết minh, cô nghe rõ tiếng thở dài não ruột của ngoại nhưng đã vội quên ngay. Cô đang ở Nha Trang cùng đoàn khách quốc tế sang Việt Nam, đây là khách đoàn lại là khách Vip của công ty nên cô không thể nào lơ là được. Khách nước ngoài rất khắt khe trong cách phục vụ, nếu sơ sẩy họ sẽ đánh giá dịch vụ không tốt và điều quan trọng nữa là cô sẽ không có “tiền tip”.
  7. Điện thoại cô réo liên hồi khi cô đang cố gắng thuyết minh cho đoàn khách về khu di tích Tháp Bà, là điện thoại của mẹ cô gọi, cô bắt máy lên nói với giọng hơi gay gắt: - Sao mẹ gọi hoài vậy, con đang đi làm mà. - Châu… ngoại không được rồi, con về Củ Chi ngay. Cô hoảng hồn, miệng lắp bắp. - Ngoại… ngoại bị sao hả mẹ. - Ngoại bị tai nạn khi đi bán vé số, con về gấp kẻo không kịp - …. *** Chuyến bay đưa cô về Sài Gòn lúc mười một giờ tối, giờ này xe buýt cũng không còn nữa, cô quyết định về nhà lấy xe máy chạy về Củ Chi, đoạn đường dài 70 ki lô mét trong đêm. Chiếc xe bé nhỏ chở một cô gái bé nhỏ lao vút trong đêm tối, cô tìm khắp nơi trong thành phố còn tiệm bán thời trang nào mở cửa không, cô muốn mua cho bà một chiếc áo ấm để bà mặc, cô hứa với bà đã ba tháng nay nhưng cô chưa thực hiện, cô gõ cửa từng tiệm bán quần áo, chẳng nơi nào chịu bán cả vì đã nửa đêm rồi, hụt hẫng, chới với cô cứ thế lao đi. Cô lục tung các ngõ ngách Sài Gòn mong tìm được cho bà chiếc áo “Ngoại ơi, ráng đợi con về nghen ngoại, con sắp về tới rồi ngoại ơi, con tìm được cho ngoại cái áo rồi nè, áo đẹp lắm, ngoại ráng chút xíu nữa thôi nghen ngoại”. Và cứ thế chiếc xe lao mặc kệ gió, mặc kệ đêm… *** Cô ôm ngoại vào lòng thỏ thẻ: - Ngoại, ngoại mặc áo có vừa không ngoại? - Vừa, đẹp lắm con à! - Có ấm không ngoại?
  8. - Ấm chứ, cháu của ngoại tặng mà. - Con yêu ngoại nhất trên đời. - Con có thích quà của ngoại tặng không? - Dạ, thích! - Ngoại có giận con không ngoại. - Không, ngoại yêu con nhất. Cô giật mình tỉnh giấc, miệng vẫn còn ú ớ gọi “Ngoại ơi”, trán ướt đẫm mồ hôi, bất giác cô đưa tay chụp lại sợi dây chuyền có mặt hình thiên nga bằng pha lê trong suốt mà ngoại cô tặng trước lúc ra đi. Mẹ cô đã nói lại “Ngoại để dành tiền bán vé số mua cho con cái này, trên đường đi ngoại bị tai nạn” cô thấy cay sống mũi, môi mặn đắng, và những giọt nước mắt đang rơi. Trời đang giữa thu, một nửa mùa thu rồi… từ mai cô sẽ thuê nhà riêng để đón mẹ lên ở với mình vì không muốn mất thêm một nửa mùa thu dịu mát ấy nữa…
ADSENSE

CÓ THỂ BẠN MUỐN DOWNLOAD

 

Đồng bộ tài khoản
2=>2