intTypePromotion=1
zunia.vn Tuyển sinh 2024 dành cho Gen-Z zunia.vn zunia.vn
ADSENSE

Truyện ngắn Sói

Chia sẻ: Phung Tuyet | Ngày: | Loại File: PDF | Số trang:9

88
lượt xem
4
download
 
  Download Vui lòng tải xuống để xem tài liệu đầy đủ

Mùa đông rét mướt phủ ập lên thành phố. Buổi tối, ngồi trong căn phòng đóng kín, anh nghe rõ tiếng từng đụn gió thổi phù phù bên ngoài, đập lên ô cửa kính dày. Cùng với gió là tiếng tàng cây bị quật mạnh, ngả nghiêng lả lơi sột soạt trên mái nhà. Trong căn phòng của anh và M., các thói quen được duy trì một cách chuẩn mực. Sau bữa cơm tối, với tách cà phê đậm đặc, M. ngồi viết gì đó trên máy tính, giữa thanh âm nhẹ nhàng của loại nhạc new age và...

Chủ đề:
Lưu

Nội dung Text: Truyện ngắn Sói

  1. Sói TRUYỆN NGẮN CỦA YẾN LINH Mùa đông rét mướt phủ ập lên thành phố. Buổi tối, ngồi trong căn phòng đóng kín, anh nghe rõ tiếng từng đụn gió thổi phù phù bên ngoài, đập lên ô cửa kính dày. Cùng với gió là tiếng tàng cây bị quật mạnh, ngả nghiêng lả lơi sột soạt trên mái nhà. Trong căn phòng của anh và M., các thói quen được duy trì một cách chuẩn mực. Sau bữa cơm tối, với tách cà phê đậm đặc, M. ngồi viết gì đó trên máy tính, giữa thanh âm nhẹ nhàng của loại nhạc new age và anh thì ngồi ở một góc khác - trên chiếc bàn gỗ, xoay lưng đối diện M. cắm cúi với các phần code cho một trang web ẩm thực. Từ nhiều năm nay, công việc của anh là viết code, thiết kế web cho một số nơi. Công việc bán thời gian ấy đảm bảo cho anh mức thu nhập ổn định, sự tự do trong cuộc sống. Tự mình, anh đã chấm dứt những ngày ướp mình trong căn phòng đầy mùi máy lạnh, những buổi kẹt xe, những quán bar vào cuối tuần, những mục đích càng ngày càng khiến anh mệt mỏi. Anh hài lòng với cuộc sống ở vùng ngoại ô thành phố. Vắng lạnh, thanh khiết với những sáng mờ sương và những chiều lãng đãng nhìn màu trời đỏ quạch. Thời gian rảnh rỗi lúc sáng sớm và buổi tối, anh tập guitar, uống cà phê, (thuốc lá thì đã bỏ từ khi quen M.). Đời sống anh trở thành thứ chuẩn mực cho những cô gái quanh đó ngưỡng mộ và số đàn ông khác thì ngạc nhiên bởi sợi dây đời sống khắc kỷ đang hiện rõ rệt trên dáng hình anh. Đôi lúc, ánh nhìn họ khiến anh nghĩ anh là con quái vật ngang tàng đang bị buộc bằng một sợi dây. Sợi dây thì mỏng mảnh, còn anh lại quá to lớn. Nên, họ đang chờ ngày sợi dây đứt khỏi anh, và sẽ vỗ tay mừng. Mặc kệ mọi ánh nhìn kỳ quặc kia, cuộc sống của anh vẫn tuân theo trình tự anh đã sắp xếp từ hai năm nay, cùng với M. Anh không chắc M. có phải là người phụ nữ anh yêu
  2. nhất hay không. Khi sống cùng M. anh thấy thoải mái, dễ chịu, không phải mang lớp mặt nạ nào. Có lẽ như vậy là đã đủ đầy cho thứ gọi là gia đình. - Anh có nghe thấy tiếng gì không? Đột ngột, M. quay nhìn anh. Và hỏi. M. khiến anh giật mình. - Em nghĩ là em vừa nghe thấy tiếng gì đó! Dứt lời, M. lấy chiếc áo khoác nhẹ vắt trên cầu thang, khoác lên người và mở cửa bước ra bên ngoài. Tiếng chân M. ngắn ngủi dừng lại phía bên ngoài. Chưa đầy một phút sau, thò đầu qua cửa, giọng M. thều thào. -Trước nhà mình có một con vật đang bị thương. Anh rời khỏi màn hình, bật dậy. Mắt anh chưa quen với bóng tối. Anh phải dò dẫm từng bước một. Đi hết đoạn đường bê tông, M. rẽ về phía mảnh vườn nhỏ, nơi mấy người quanh đó gom góp từ nhiều năm nay, trồng một số loại cây, hoa và cả ớt. Bóng M. trăng trắng dẫn đường anh. Anh bắt đầu nhận diện rõ ràng nỗi sợ hãi đang phả đầy bầu không khí buốt lạnh quanh anh và M. Một con vật bị thương? Tại sao lại có một con vật bị thương? Tại sao nó lại xuất hiện trong vườn? Thi thoảng, gã lái xe tải ở dãy phòng trọ bên cạnh vắt xác một con rắn lục chết trên vai, nghêu ngao khoe mới đập chết nó trong vườn. Hoặc mấy tay bảo vệ bên cạnh chụm nhau rượt bắt một con mèo hoang và làm thịt ngay trong tối đó. - Để em bật đèn pin! Giọng M. run run, tay loạc choạc bấm phím chiếc điện thoại. Chiếc điện thoại trắng đen mà có lần anh nhất quyết bắt M. phải đổi trở nên hữu dụng bởi chiếc đèn pin đính kèm. Làn sáng trắng lờ nhờ hắt thẳng vào gốc cây lựu, soi sáng vật thể đang nằm rên rỉ. Một con chó! Anh buông ra nhận xét sau khi đã nhìn kỹ vào con vật đang nằm thoi thóp. Đôi mắt trong bóng đêm ánh màu xanh lục, sợ hãi khẽ ngước lên nhìn hai kẻ không phải là đồng loại của nó vừa xuất hiện. Tiếng rên ư ử không thoát ra khỏi cuống họng. Con vật sợ hãi, toan đứng lên bỏ đi, nhưng vừa đứng dậy, ngay lập tức nó đã ngã khuỵu xuống. Rồi dường như biết mình không thể thoát khỏi những đôi mắt đang nhìn mình chăm
  3. chăm kia, đành nằm im. Riêng đôi mắt nó vẫn cảnh giác, không rời khỏi anh và M. Cảm giác như giữa sáu con mắt đang diễn ra cuộc đọ sức, và phần thắng đã thuộc về giống loài cao cấp hơn. Vẫn trong tư thế ngồi, anh nhích từng chút một về phía bụi cây, dè dặt. Ánh sáng đèn pin lia khắp thân thể lông lá xồm xoàm, dừng lại nơi vết thương lớn ở vai và lưng. Vết thương gần bằng bàn tay anh, sâu hoắm, lở loét. Anh có thể nghe thấy mùi tanh sộc lên mũi. Anh lợm giọng. M. đưa tay bịt mũi, gắng ngăn cơn buồn nôn. - Nó bị thương rồi. Chắc bị đói nữa. Em lấy cho nó bát sữa. M. nhanh chóng trở lại với bát sữa tươi. Nhẹ nhàng, thận trọng, anh đặt bát sữa trước mặt con vật, lẹ làng rút tay về, vừa đủ an toàn để không bất thần bị cắn. Con vật đưa mũi hít vài cái, đầu lưỡi chạm nhẹ xuống bát, liếm láp mấy cái. Chỉ mấy cái thôi, rồi dừng lại. Tiếng ư ư mỗi lúc một nặng nề hơn. Anh sực nhớ, nó là một con chó hoang. Chó hoang không thích uống sữa. Giống như những đứa trẻ lang thang nghèo đói vậy. Chúng không quen uống sữa, vì liền sau đó, chúng sẽ bị tiêu chảy. - Em sẽ lấy cho nó ít thịt sống trong tủ lạnh. Quả con vật nhanh chóng nhai ngấu nghiến miếng thịt sống. Anh ngồi yên quan sát từng cử động của hàm nó. Nhanh, khỏe, chắc chắn. Vài lần, nó nhai nhầm phải những chiếc lá khô dính trên miếng thịt. Anh đoán nó bị mất khả năng đánh mùi. Bữa ăn nhanh chóng kết thúc. Con vật bắt đầu linh hoạt hơn. Bốn chân nó từ từ đứng dậy. Co quắp. Khó khăn, song dần dần nó đã đứng thẳng được. Nó nhìn anh. Trong tư thế đứng. Anh ngồi đó, không suy chuyển vị trí. Được vài phút, nó lại bồn chồn tìm chỗ nằm. Có lẽ vết thương khiến nó đau. Anh lia đèn pin vào vết thương, thấy nhột nhạt khắp thân thể. Con vật từ từ khép mắt, lim dim mỏi mệt. Anh ngồi như thế trong rất lâu, khi trăng hạ tuần dần dần đã đính trên nền trời thẫm đen. M. ngồi bên cạnh anh. Tịnh không nói gì. Có thể nghe cả tiếng loài muỗi vo ve bên cạnh. - Mặt nó giống hệt một CON SÓI. M. phát ra tiếng nói không chắc chắn. Tiếng tim M. đập thình thịch, lan truyền đến anh. - Một con sói?
  4. - Mõm nó dài, đôi mắt nó rực lửa, bộ lông màu xám. Trông nó giống hệt một CON SÓI em vẫn thường thấy trên Tivi. Chúng ta nên vào nhà. Đi, anh! M. kéo tay anh. - Nó chỉ là một con chó! Em tưởng tượng thôi. - Em không tưởng tượng. Nó là một CON SÓI HOANG đầy nguy hiểm. Anh nắm bàn tay xương xẩu của M. trấn an. Nực cười thật. Anh ngồi yên, lát sau tiến gần về phía con vật. Đôi mắt nó từ từ mở ra, nhìn anh, đuôi ve vẩy. Nhẹ nhàng, anh đặt tay lên bộ lông nó, vuốt ve nhẹ nhàng, túc túc gọi nó. Bàn tay anh dần dần ôm vòng quanh người nó. Con vật không phản kháng. Khá nặng. Anh nghĩ khi ôm con vật và đứng dậy, có thể cảm nhận dòng máu nóng trên vết thương đang dính ở cánh tay mình. Lúc này, điều đó không làm anh thấy sợ hãi nữa. Anh bước chậm về hướng căn phòng mình. M. líu ríu theo sau, phản kháng bằng một câu nghi vấn. - Anh muốn mang NÓ về nhà mình sao? - Nếu bỏ nó lại, nó có thể chết vì bị thương hoặc bị tụi trộm chó bắt đi. - Có ai đó đang đi tìm NÓ thì sao? - Sẽ chẳng có ai đi tìm nó. - Sao anh dám chắc như vậy? Họ sẽ nghĩ chúng ta là những kẻ trộm. - Thì cứ để họ nghĩ như vậy. Em quan trọng những lời nói hơn sự sống còn sao? Im lặng quết lên cả hai. Anh đẩy cửa vào nhà, chọn vài chiếc áo cũ và lót ổ. Anh nhẹ nhàng đặt con vật xuống lớp đệm êm ái đó. Con vật đưa mũi hít hít một cách tội nghiệp. Dần dần, mũi thôi hít, nó chọn thế nằm cuộn tròn người lại. Nó nằm im trong tư thế đó suốt đêm, riêng đôi mắt vẫn không ngớt láo liên quan sát dè chừng. Anh và M. nằm trên căn gác xép, không nói với nhau bất cứ câu nào - điều mà trước đây chưa bao giờ xảy ra. Bầu không khí nặng nề bao trùm khoảng không sáu mét vuông. Có vẻ M. đang dằn dỗi việc anh kiến quyết mang con vật bị thương vào nhà. Anh nghe tiếng M. thở nặng nhọc, trằn trọc. Còn anh, suốt đêm không ngủ, tự vấn mình. Tại sao anh lại đem con vật khốn
  5. khổ kia vào nhà? Anh không phải là một kẻ giàu lòng thương. Anh nhớ, bàn tay anh, năm ngoái đã đấm những cú liên hồi hệt bọn võ sĩ quyền anh vào chân con chó anh và M. đã nuôi vì nó không nghe lời anh, và chỉ dừng lại khi đôi chân đó đã hoàn toàn giập nát. M. thì đứng khóc, kêu gào như cuồng dại. Tấn trò điên rồ đau đớn ấy kết thúc bằng việc M. bỏ đi đâu đó ba ngày và chỉ trở về khi chân con chó đã được anh bó bột. Ba ngày sau, nó bị xe tông chết khi rề rà băng qua đường. Nó đã không có đầy đủ bốn chân để chạy nhanh, tránh chiếc xe container. Từ lúc đó, trong mắt M. anh đọc được thứ tình yêu xen lẫn nỗi sợ hãi. Hai năm rồi, anh sống trong trạng huống của một sinh vật trong suốt, luôn có đôi mắt nhìn sâu vào trong nó. Hình như M. thấu thị tận cùng bên trong anh - nhìn thấy những thứ mà anh không sao nhìn thấy được. Lúc này anh lại mang một con chó bị thương vào nhà. M. thì ngăn cản điều đó. Dường như chính anh là kẻ đã làm xáo trộn mọi thứ. Anh muốn làm một kẻ bố thí lòng thương chăng? Hay muốn cứu vãn thứ tội ác đã gieo lên con vật khốn khổ chết vào năm ngoái? Anh không rõ. Khi nhìn thấy con chó bị thương, trong anh dâng lên một cảm xúc gì đó mà anh không sao kiểm soát được. Từ từ, chúng nhấn chìm anh. Tuồng như chúng đang thôi miên anh, bắt anh nhanh chóng đứng dậy, ôm lấy con vật và mang nó vào nhà. Nhưng biết đâu đó là một con sói? Nếu anh nói với ai đó rằng anh đã mang một con sói về nhà, chắc họ sẽ cười và phản đối anh như lúc anh đã phản đối nhanh chóng lời M. Vùng này không có sói. Họ sẽ nói với anh như vậy. Còn anh thì sẽ cố gắng chứng minh. Ở đây có những quán bán đặc sản. Mỗi buổi sớm tập thể dục, đi dạo trên con dốc, anh thường nghe tiếng trẻ con khóc. Anh không biết vì sao tiếng khóc lại ai oán, rùng rợn như vậy. Và tại sao lại xuất hiện vào mỗi buổi sáng? Tại sao cha mẹ đứa trẻ lại để cho nó khóc ngằn ngặt mà không dỗ dành. Nỗi tò mò lần căm phẫn bắt anh mỗi sáng đều phải đi trên con dốc đó. Anh dừng lại, lắng nghe, quan sát. Vài lần sau đó, anh biết, không có đứa trẻ nào quanh đây khóc cả. Âm thanh ngằn ngặt, ai oán ấy phát ra từ một quán bán đặc sản dê rừng. Mỗi sáng, người đồ tể có mặt từ sớm, bắt đầu công việc với chiếc xiên và đống than đỏ hồng. Dần dần, những quán bán đặc sản mọc lên sát nhau. Tiếng kêu khóc cũng to hơn, đến mức, người ta dần quen và không ai còn bận tâm nữa. Có thể một
  6. trong những quán đặc sản ở quanh đây người ta đã mang con sói về. Sơ suất thế nào đó, nó lại sổng ra ngoài. Bị rượt đánh. Trốn thoát nhờ nấp dưới gốc cây lựu trong khu vườn. Liên tưởng này khiến anh nghĩ đến một ngôi nhà nào đó hoang vu ở vùng tuyết, một kẻ cô độc trong ngôi nhà đó chống chọi với con sói. Mọi thứ có lẽ sẽ logic và tuyệt vời theo nghĩa nào đó. *** Mờ sáng, M. thức dậy, lúi húi chuẩn bị bữa sáng cho anh, cho M. và con chó. Tảng thịt trong tủ lạnh được rả đông, luộc chín. M. đặt nó trước mặt con vật. Dè dặt co chân trên ghế, M. thở than. - Đêm qua em không ngủ được. Em sợ! Em nghĩ nó là một con sói thực sự. Khuôn mặt nó, ánh mắt nó, thứ mùi hiểm nguy từ nó. Anh ậm ừ. Vậy thì chúng ta sẽ đặt tên nó là Sói. Anh rời khỏi bữa ăn sáng, buông câu nói hàm ý khẳng định từ nay Sói sẽ ở cùng anh và M. M. hoang mang nhìn anh, gào lên phản đối. Nó là một con vật hoang, nguy hiểm. Nó có thể cắn chúng ta bất cứ lúc nào. Vậy tại sao em không nghĩ nó là một con chó nhà, bị lạc? Như vậy em sẽ không sợ nữa. Không! Rõ ràng nó là con sói hoang. Không có việc một con chó lang thang ngoài trời và sống sót, xuất hiện trước nhà chúng ta lúc 11 giờ. Anh thừa biết bọn trộm chó đã không để cho bất cứ con chó nào quanh đây thoát khỏi chiếc thòng lòng của nó. Rõ ràng, anh và M. không nên để bị kéo vào cuộc tranh luận không lối thoát này. Anh không quen với điều đó. M. cũng vậy. Song, sự thực thì cuộc tranh luận đã diễn ra. Sau đó kết thúc bằng sự im lặng kéo dài suốt ngày hôm đó. Tai đeo headphone, mắt chăm chắm vào một quyển sách, M. không hề nhìn anh. Anh thấy điều đó cũng không cần thiết. Anh quá bận bịu với việc chăm sóc Sói. Một ít thuốc sát trùng được anh chườm lên vết thương con vật. Vòng băng y tế bó lấy vết thương quanh lưng và bả vai. Sói trở mình, mắt long lên khi anh sức oxy già cho nó. Sói không kêu la. Anh biết nó đang đau. Dù là chó, hay là sói, nó cũng là một con vật dũng cảm. ***
  7. Một tuần sau khi có mặt trong phòng anh, vết thương Sói đã bắt đầu kéo da non. Đó cũng là lúc anh phát hiện ra Sói đã già, không thông minh, không thân thiện, không bao giờ liếm tay anh, không tặng cho anh đôi mắt biết ơn - điều mà đa số loài chó thường làm. Đôi ba ngày, thi thoảng sự phấn khích lên đến tột đỉnh, Sói xé vụn cuộn giấy vệ sinh, tấm thảm chùi chân, hoặc cây lau nhà, vòng vòng quay người chụp lấy cái đuôi mình với ánh mắt căm hờn. Anh để mọi thứ diễn ra, không ngăn cản. Anh thấy thương hại sinh vật đang buông hàm răng già cỗi nhay nhay từng nhát một thứ mọc ra từ chính thân thể mình. Một khi nào đó, nhìn khuôn mặt Sói, anh đã nghĩ, có thể nó là một con chó sói thật. Một con sói cô độc, hiểm nguy. Có thể nó là SÓI! Anh thú nhận. Sự thú nhận được trả giá bằng việc M. dọn đồ ra đi. M. sợ Sói hay sợ anh? Anh không biết. Nhiều ngày liền anh đóng cửa phòng và ngủ vùi suốt từ sáng đến nửa đêm, chỉ thức giấc khi nào nghe tiếng Sói rên ư ử đòi ăn, tiếng Sói đi lại, hít hít mọi ngóc ngách trong nhà. Sói đã già, bộ lông bợt bạc rụng dần, rớt từng mảng xuống sàn nhà. Buổi sáng, anh quét dọn mớ lông của nó, cho nó ăn, uống nước, cùng nó đi dạo. Bao giờ Sói cũng thích đi trước anh, lững thững, chậm chạp. Buổi tối, buông rơi những code, những giao diện web, anh thường đi ngủ sớm. Anh nằm trên ghế sofa và ngủ, trong khi Sói nằm dưới chân anh, ư ử. Sự cô đơn này chỉ có anh và Sói cùng nhau nếm trải, thân thuộc, sẻ chia đến mức có khi anh đã ngỡ mình là sói. Một con Sói già nua, mỏi mệt. Anh chưa già. Anh chưa đầy ba mươi tuổi. Song anh cũng không còn trẻ nữa. Trong huyết quản anh chưa bao giờ chứa dòng máu sục sôi của tuổi trẻ. Hai mươi tuổi, anh rù rì, chậm chạp, mải miết lăn viên đá mục đích lên đỉnh đồi, chưa được nửa đồi, nó đã rơi xuống. Cứ thế lặp lại đến độ anh không chắc hành động mình xứng đáng được gòi là kiên trì hay cố chấp (và cả ngu ngốc nữa). Mười lăm tuổi, anh ngồi cuối lớp học, mặt lúc nào cũng dàu dàu nhăn nhó, chẳng có một người bạn. (Có thể những cái tên xa lạ trong lớp học sẽ là bạn anh, nếu chúng không gọi anh bằng danh từ riêng khác với tên gọi của anh - Phật Cù Là). Mười tuổi, anh không cười. Hoặc trước đó anh có cười nhưng anh không còn nhớ nữa. Khi cha anh đem bán con chó có tuổi bằng anh vì nhà anh không đủ cơm để
  8. nuôi nó, anh đã thôi không còn cười nữa. Trong đầu anh đen đặc các câu kết tội trong phiên tòa có anh làm công tố viên. Cha và mẹ nói với anh rằng con chó đã bị bắt đi. Còn anh lại nhất mực cho rằng chính cha anh đem bán con chó, vì nó ăn quá nhiều, mà ông thì ghét điều đó. Cho đến bây giờ, phiên tòa ấy vẫn chưa có phán quyết cuối cùng. Chỉ biết từ khi nó diễn ra thì anh không còn có thể xử sự bình thường với cha mẹ anh, hay với bất cứ ai nữa. Cuộc sống anh là chuỗi dài cô độc, hằn học. Chỉ đến đêm về, khi anh ôm chiếc gối ôm có mùi người bạn đó, anh mới thực cân bằng. Và thấy thật nực cười khi anh đang cố gắng đẩy bố mẹ anh vào sự dằn vặt, hay bi kịch tưởng tượng nào đó hòng có thể yêu thương họ trở lại. (Có thể mẹ anh đang khóc lóc, cấu xé, đau khổ khi biết cha anh bán con chó, còn cha anh thì ngậm ngùi đau đớn với tâm thế của người đàn ông không kiếm đủ tiền nuôi ba miệng ăn và một con chó). - Có thật là 8 năm liền anh đã ngủ cùng một chiếc gối không hề được giặt, chỉ bởi nó có mùi con chó của anh? Có lần, anh kể với M. câu chuyện về con chó và chiếc gối ôm. M. hỏi lại anh, hồ nghi. Anh ừ! Và sau đó, anh chỉ chịu vứt chiếc gối đi khi nó quá bẩn, sinh mối và dòi? M. lại hỏi. Anh ừ! Điều dó khiến M. lờm lợm. Nên đôi khi, M. bảo không thể chịu đựng khi nằm bên cạnh anh và tưởng tượng thân xác anh đã từng ôm một chiếc gối nhung nhúc dòi, mối và ngủ. Rồi những con dòi, mối ấy chen qua người anh, nhung nhúc bới khoét da anh. Anh chỉ cười. Lần này, khi M. đi, anh cũng chỉ cười. Anh không níu M. lại. - Hy vọng anh sẽ hạnh phúc khi có Sói bên cạnh! Sói mới chính là thứ anh thật cần. Không phải em. M. an ủi hay oán trách anh? Có lẽ sự bất ổn giữa anh và M. bắt đầu xuất hiện từ khi có Sói. Hoặc có thể trước đó đã có vết nứt rạn nhưng anh không đủ thời gian lẫn can đảm để nhìn. Và khi Sói đến, bỗng dưng vết nứt ấy hiển hiện rõ rệt. *** Thực là do Sói?
  9. Nhiều buổi chiều, ngồi bên hiên nhà, đốt những điếu thuốc, anh thầm kết luận. Anh không thích kể những câu chuyện viết theo lối tường thuật, ở nơi đó mọi thứ được sắp xếp theo trình tự từ A. rến B. rồi C., rồi D.,.. rồi Z. Anh ghét sự tuần tự nhàm chán ấy. Nhưng, anh vẫn phải bắt đầu tuần tự từng chi tiết của câu chuyện nhàm chán ấy vào mỗi đêm - khi anh nằm xuống chiếc giường quen thuộc, bắt đầu công cuộc rà soát lại cuộc đời mình và Sói thì hiển hiện mồn một trong đầu anh. Cảm giác ấy giống như anh đang được xem một cuốn phim với những hình ảnh gần đến mức, anh tưởng chỉ cần đưa tay ra là có thể chạm thấy được. Sự thực thì anh luôn chìm vào giấc ngủ ngay khi bàn tay vừa đưa ra, sắp chạm vào Sói. Sói bỏ đi sau khi vết thương hoàn toàn lành hẳn - khi đã chán những cái cây lau nhà, cuộn giấy vệ sinh, căn phòng trắng toát và thức ăn đóng hộp. Đêm đó, anh thấy bóng nó bên cánh cửa, ngoảnh lại nhìn anh. Anh không cản Sói. Anh nằm im, tưởng mình đang nghe được tiếng nói của các bức tường. Nửa đêm, bức tường truyền đến tai anh một tiếng tru dài. Rồi đột ngột rơi thõm trong đêm.
ADSENSE

CÓ THỂ BẠN MUỐN DOWNLOAD

 

Đồng bộ tài khoản
4=>1