Ánh mặt trời đầu thu trong lành và hơi lạnh. Hoa tƣờng vi ngoài cửa sổ chỉ còn lại những phiến lá xanh biếc, nhẹ nhàng đung đƣa trong gió chiều. Ánh mặt trời chiếu lên tấm cửa kính tạo ra những tia sáng chói mắt, rực rỡ nhƣ những vì sao lấp lánh. ...Bầu trời đêm đầy sao. "Việt Tuyên, nếu lời cầu hôn của anh còn có hiệu lực..." Nằm trên tay anh, cô mỉm cƣời, chỉ về ngôi sao sáng nhất trên bầu trời đêm: "Em muốn một chiếc nhẫn, chiếc nhẫn ấy phải sáng hơn ngôi sao kia." ... "Trong gần một tuần, cổ phần của tập đoàn Tạ Thị..." Tạ Phố báo cáo những thay đổi mới nhất về tình hình cổ phần của tập đoàn, giọng trầm thấp vang lên trong phòng. Ngồi trên xe lăn, Việt Tuyên nhìn ra phía ngoài cửa sổ. Anh ngồi thẳng, da mặt vẫn tái nhợt, nhƣng đôi môi lại phảng phất chút hồng hồng. Nhìn ánh sáng rực rỡ trên tấm cửa kính, đáy mắt anh dƣờng nhƣ cũng có chút hào quang lấp lánh. "Nhị thiếu gia?" Báo cáo xong, Tạ Phố âm trầm hỏi. Ánh mắt chậm rãi thu hồi, Việt Tuyên suy nghĩ một lát, rồi dặn dò vài câu với Tạ Phố.<br />
<br />
1<br />
<br />
Tạ Phố ngẩn ngƣời, nhƣng không nói nhiều, một lúc sau đã ra khỏi phòng. Vịn vào xe lăn, ngón tay của Việt Tuyên tái nhợt, hơi nắm chặt lại, sau đó dần thả lỏng. Lồng ngực khẽ thở ra một hơi dài lặng lẽ, ánh mắt anh dừng lại ở khung ảnh trên bàn làm việc. Trong khung ảnh là anh và hình ảnh cô đang nở nụ cƣời tƣơi nhƣ hoa. Cầm lấy khung ảnh. Ngón tay anh khẽ mân mê mái tóc đen dài trên ảnh, đầu ngón tay hơi lạnh, đúng là cảm giác mỗi khi anh chạm vào mái tóc cô. Ngày chụp bức ảnh này, ánh mặt trời rất đẹp, hoa nở rất nhiều, cô ôm anh từ phía sau, hai tay đặt trên vai anh, khuôn mặt nở một nụ cƣời dịu dàng mà rực rỡ kề sát mặt anh, hai đôi mắt cƣời tinh nghịch nhìn ống kính máy ảnh. Nghĩ lại, khóe môi anh lặng lẽ cong lên. Hôm nay là ngày Phan Đình Đình thử lễ phục. Tuy chƣa nhìn thấy bộ lễ phục cô thiết kế, nhƣng anh tin trong trận cạnh tranh với Sâm Minh Mỹ, ngƣời giành thắng lợi chắc chắn sẽ là cô. ***** "Cô Phan!" Ánh mặt trời buổi triều bao trùm con đƣờng, đoàn ngƣời của Phan Đình Đình từ từ bƣớc vào cửa hàng "Sâm". Sâm Minh Mỹ, Liêu Tu và Quỳnh An đã đợi rất lâu, vội vàng đứng dậy chào đón. Nói vài câu, Phan Đình Đình bắt đầu thử lễ phục. Hai trợ lý và hai nhân viên nữ của cửa hàng cùng Phan Đình Đình bƣớc vào khu thử đồ lộng lẫy xa hoa. Tuy rằng Liêu Tu và Quỳnh An đều là những nhà thiết kế lâu năm, nhƣng giờ phút này vẫn có chút căng thẳng.<br />
<br />
2<br />
<br />
Việc Phan Đình Đình có lựa chọn bộ lễ phục họ thiết kế để bƣớc trên thảm đỏ Hollywood là một chuyện vô cùng quan trọng với dòng sản phẩm thời trang nữ cao cấp của "Sâm" vừa mới đƣợc thành lập. Hơn nữa, chuyện này cũng ảnh hƣởng tới cuộc cạnh tranh với MK. Nếu Phan Đình Đình không lựa chọn "Sâm", thì chắc chắn sẽ lựa chọn MK. Đáy mắt Liêu Tu và Quỳnh An chất chứa sự lo lắng. Ngƣời thiết kế bộ lễ phục này – Sâm Minh Mỹ cũng không ngừng liếc ra phía ngoài cửa kính, cô nhìn đồng hồ. Đã hơn bốn giờ bốn mƣơi phút. Đợi chờ lo lắng một lát, cô vẫn không thấy bóng dáng ngƣời đó. Rút điện thoại ra, cô chuẩn bị ấn số... Cửa phòng thay đồ mở ra. Phan Đình Đình mặc bộ lễ phục màu vàng đi ra, thƣớt tha nhƣ một ánh hào quang rực rỡ chói lóa, mọi ngƣời trong cửa hàng đều ngây ngƣời ngắm nhìn, sau đó đồng loạt ca ngợi hết lời! Hai tấm kính đặt trên nền đất, một tấm đặt trƣớc mặt, một tấm đặt bên cạnh, Phan Đình Đình ngắm nhìn chính mình trong gƣơng – Đó là một chiếc váy đƣợc thiết kế giống nhƣ long bào ngày xƣa. Vải màu vàng sáng tôn quí. Chiếc váy đƣợc cải biên từ sƣờn xám, lộ ra chiếc cổ trắng nõn nà của cô, phần ngực đƣợc khoét hơi thấp, nửa che nửa bày bộ ngực đầy đặn khêu gợi. Điểm chú ý nhất của bộ lễ phục là phần thêu từ ngực qua lƣng đến mông đều rất tinh xảo sinh động, đó là một con rồng rất đẹp; góc váy thêu hình hoa văn nhƣ những đám mây tầng lớp, ý chỉ con rồng này đã bay cao lên trời.<br />
<br />
3<br />
<br />
Ngoài hoa văn thêu, chiếc váy còn đƣợc đính những hạt kim cƣơng và ngọc trai khiến nó trở nên lấp lánh, vô cùng xa hoa. "Đại thiếu gia." Một nhân viên nữ mở cửa kính, một ngƣời đàn ông anh tuấn bƣớc vào. Sâm Minh Mỹ lập tức ngoảnh nhìn, ngƣời con trai mặc áo đen, quần bò xanh thẫm, khóe môi nhƣ cƣời nhƣ không, nụ cƣời mạnh mẽ tóat ra vài phần điên cuồng bất kham, đó chính là Việt Xán cô vẫn đang đợi. "Đại thiếu gia." Việt Xán xuất hiện, Phan Đình Đình bỗng thẹn thùng đứng lên, ánh mắt tình tứ chào anh. Cô nhắc đến chiếc váy, quay một vòng trƣớc mặt anh, nũng nịu nói: "Đây là chiếc váy Sâm Minh Mỹ thiết kế cho em, đẹp không anh?" "Để anh xem." Đến trƣớc mặt Phan Đình Đình, Việt Xán thích thú ngắm nhìn bộ lễ phục vàng trên ngƣời Phan Đình Đình, khóe môi mỉm cƣời, ánh mắt thâm sâu: "Vô cùng xinh đẹp." Phan Đình Đình đỏ mặt, hơi mất tự nhiên quay đầu đi, vân vê nếp gấp tinh tế ở phần eo. "Vì đây là bộ váy mặc trên thảm đỏ nên nhất định phải sang trọng, nổi bật, xinh đẹp, vì thế tôi đã thiết kế bộ váy này theo kiểu phƣợng bào." Nhƣ không nhìn thấy sự tế nhị giữa Việt Xán và Phan Đình Đình, Sâm Minh Mỹ mỉm cƣời giảng giải: "Đình Đình, cô lần đầu tiên chính thức xuất hiện ở Hollywood, tôi lo lắng sẽ có một số giới truyền thông không biết cô. Nếu cô mặc bộ lễ phục thông thƣờng, dù xinh đẹp, dù là minh tinh thì cũng chỉ khiến ngƣời ta nhìn qua rồi quên. Còn phƣợng và thêu vốn là những yếu tố Trung Quốc vô cùng quen thuộc với ngƣời ngoại quốc, trong lòng họ sẽ cảm thấy cô vừa thần bí vừa<br />
<br />
4<br />
<br />
xinh đẹp. Cô mặc chiếc váy phƣợng hoàng này, tất cả mọi ngƣời sẽ nhớ rõ cô. Hơn nữa..." Sâm Minh Mỹ mỉm cƣời nói: "Phƣợng bào trên ngƣời, đêm đó cô nhất định sẽ ôm giải thƣởng." Phan Đình Đình vui sƣớng trong lòng. Nhìn trong gƣơng, bộ lễ phục với hình dáng phƣợng bào quả thật đã tôn lên vẻ sang trọng khoan thai, phần khoét sâu khiến cô quyến rũ vạn phần, gợi cảm mê ngƣời, lại thêm phần cát tƣờng nhƣ ý, cô nhìn trái nhìn phải, càng nhìn càng vừa lòng. Cô vốn định đặt lễ phục ở một thƣơng hiệu lớn nổi tiếng quốc tế, nhƣng họ chỉ tập trung ở những nữ minh tinh đứng đầu Hollywood, đối với cô nhàn nhạt, không coi trọng, gửi cho cô bộ lễ phục nhìn cũng đƣợc, nhƣng không có gì đặc sắc. Mà bộ váy phƣợng bào này đƣợc may thủ công rất tỉ mỉ, độc đáo tinh xảo, vừa nhìn đã biết Sâm Minh Mỹ đặt rất nhiều tâm huyết. Phan Đình Đình liếc trộm Việt Xán, thấy anh đang thƣởng thức ngắm nhìn cô, ánh mắt vẫn luôn đặt trên ngƣời cô, trong lòng lại càng vui sƣớng. Thì thầm vài câu với ngƣời đại diện, thấy ngƣời đại diện cũng cho rằng bộ lễ phục này rất hợp, Phan Đình Đình càng thêm quyết ý. "Đƣợc, tôi lấy nó!" Phan Đình Đình tƣơi cƣời nói, trở lại phòng thay đồ. Nhìn thấy thần sắc của Phan Đình Đình, Sâm Minh Mỹ ngồi xuống sô pha, thở phào, tự thấy mình đã quá lo lắng. Bộ lễ phục đẹp nhƣ vậy, Phan Đình Đình sao có thể không thích đƣợc. Diệp Anh đến từ một trƣờng đại học gà mờ, làm sao bắt kịp đƣợc sự cẩn thận nghiêm túc của cô. Lâm trận, cô còn thỉnh cầu Việt Xán, xin anh nhất định phải đến cửa hàng ca ngợi Phan Đình Đình một chút.<br />
<br />
5<br />
<br />